Chưởng Sự
-
Quyển 1 - Chương 73: Đệ nhất tham quan (tam)
Người kia tên là Chu Văn, bởi vì bộ dạng đầu tròn não tròn, đuôi lông mày đặc biệt dài, trước đây còn từng thi tú tài, cho nên mọi người đều gọi hắn là Phật tiên sinh, có điều Mặc Tử không quá thích tên gọi có vẻ đặc biệt lương thiện này. Nàng cho rằng, hắn nên được gọi là Chu Bái Bì (bái bì: lột da) mới đúng.
Nguyên nhân không gì khác chính là nhìn lương thiện, không có nghĩa là bản chất lương thiện. Bộ dạng giống như Di Lặc, không có nghĩa là cười cũng như Di Lặc. Hơn nữa, nói là quen, nhưng nàng và hắn mới chỉ giao tiếp một lần. Nhưng một lần đã đủ để nàng nhìn thấu hắn. Không phải hắn không đủ tinh ranh, mà là Mặc Tử còn tinh ranh hơn hắn.
Đó là lần đầu tiên Mặc Tử giúp Cầu Tam nương chạy thuyền đến Dương thành, có khách giới thiệu nàng đến Châu Ngọc ký mua loại san hô hồng tốt nhất. Lạc Châu không giáp biển, vật như san hô là vô cùng hiếm lạ, san hô hồng tốt nhất chính là bảo bối có tiền cũng không mua được. Mặc Tử thấy có nơi để lấy hàng, cho nên quyết định đi. Mặt tiền của Châu Ngọc ký, vừa nhỏ lại vừa tối, nhưng đồ vật đặt trong cửa hàng lại có vẻ lấp lánh xa hoa, giá cả cũng chẳng cần bàn, đắt đỏ con ngươi, cho nên Mặc Tử hoài nghi là hàng giả. Nhưng nàng cũng biết, cách thức buôn bán hàng lậu hoàn toàn khác với với phương thức mua hàng của thương gia lớn. Cầu Tam nương cũng là lợi dụng sở thích sưu tầm đồ quý giá của đám nhà giàu mới nổi mà buôn bán hàng lậu, mà người mua nhiều lại là những kẻ thường xuyên qua lại với nghiệp quan. Huống hồ, hàng lậu không bày bán ở cửa hàng không có nghĩa là không bán. Chỉ có có thể tin người giới thiệu, mới thực sự gặp được cơ duyên tốt.
Sau khi Chu Văn nghe được tên của người giới thiệu nàng đến, cười nói là bạn cũ, sau đó dẫn nàng ra phía sau cửa hàng, giới thiệu không ít san hô hồng. Mặc Tử không thể phân biệt được san hô thật giả, nhưng nàng có thể nhìn chất gỗ. Đứng đối mặt với một tấm bình phong phỉ thúy làm từ san hô hồng trị giá vạn lượng, nghe Chu Văn thao thao bất tuyệt, nói hắn có thể ưu tiên bớt cho nàng ba ngàn lượng. Nhưng khi bàn tay nàng chạm vào hộp gỗ được hắn gọi là gỗ lim ngàn năm vô cùng quý giá dùng để đựng tấm bình phong phỉ thúy kia, nàng đã hoàn toàn nhìn thấu được hắn. Gỗ lim thực sự vô cùng nhẵn nhụi, gỗ dầy mà chất cứng, khi dán vào da thịt, sẽ không hấp thu nhiệt độ, thời gian lạnh rất dài. Càng là gỗ lim tốt, càng có thể dễ dàng cảm nhận được, thông qua tiếp xúc, mà có thể đoán ra tuổi của nó. Nhưng bên dưới tay nàng, rõ ràng chỉ là loại gỗ du bình thường được sơn hồng. Thông qua nó, Mặc Tử nhận ra được Chu Văn này chỉ là một gian thương không hơn không kém.
Khả năng sờ gỗ đoán loại, cùng với cả kỹ năng đẽo gọt gỗ của mình, Mặc Tử thật sự không biết có từ khi nào. Cho dù trí nhớ bị mất cũng không ảnh hưởng. Chỉ cần nàng đụng đến, là gỗ loại gì, bao nhiêu tuổi, chất gỗ thế nào, thích hợp để tạo cái gì, tất cả lập tức xuất hiện trong đầu, hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác. Khi Mặc Tử phát hiện ra bản lĩnh này của mình, còn chưa biết chính mình có thể làm thợ mộc, cho nên rất buồn bực, nếu có khả năng sờ xương đoán mệnh như thầy tướng số, khẳng định sẽ hữu dụng hơn khả năng sờ gỗ đoán loại này, bởi vậy cũng không quá để ở trong lòng. Nhưng sau đó biết được còn có khả năng đẽo gọt gỗ, có điều là một thợ thủ công tốt thì rốt cuộc vẫn chỉ là thợ thủ công, nàng tiếp nhận một cách thản nhiên, cũng không nói chuyện này với ai.
Lúc đó, Mặc Tử không vạch trần Chu Văn. Nếu nàng khiến hắn mất tín nhiệm, cho dù có bàn bạc nữa cũng chỉ uổng công. Cho nên lấy cớ, nói ngân lượng không đủ, dù Chu Văn có đề cử thêm “trân phẩm” nào khác, cũng kiên quyết cáo từ nói phải đi. Có điều trước khi đi, Chu Văn tích cực mời nàng vào trong một gian phòng khác, hơn phân nửa là biết được nàng là người trong nghề. Đáng tiếc, đã muộn.
“Thì ra là Phật tiên sinh.” Mặc Tử chắp tay ôm quyền. Không thể thừa nhận tất cả thương nhân trên trên thế gian này đều là gian thương, có điều lại có những thương nhân không chỉ dừng lại ở hai chữ gian thương. Vị Chu Bái Bì tiên sinh giống như phật ở trước mặt chính là loại này. Nhưng mà, không đến mức cần thiết, không nên đắc tội với người khác. Làm việc ở bên ngoài, quét sạch bụi đất dưới chân mình là tốt rồi, đừng động đến ruồi bọ trên đầu người khác.
“Không dám nhận, không dám nhận.” Chu Văn dường như đã quên hai người kết duyên như thế nào, thân thiện giống như bạn cũ nhiều năm không gặp, “Mặc ca, chẳng mấy dịp hai ta chạm mặt, nhất định phải tới cửa hàng của ta ngồi chơi một chút mới được.” Không những bắt chuyện thân thiết mà quạt hương bồ trong tay còn duỗi ra, một tay nắm lấy khửu tay Mặc Tử kéo vào bên trong.
Mặc dù giả trang nam tử, nhưng bên trong vẫn là nữ nhân, Mặc Tử kiêng kị nhất là bị người xa lạ chạm phải, lập tức nghiêng người tránh né, đồng thời khách sáo từ chối, “Phật tiên sinh không cần khách khí. Hôm nay ta tới đây là có chuyện quan trọng phải làm, thứ lỗi không thể phụng bồi. Ngày khác nhất định sẽ tự mình tìm đến cửa, mời tiên sinh uống rượu. Cáo từ!”
“Hẹn gặp không bằng tình cờ gặp.” Chu Văn mập mạp, khí lực thực sự lớn, Mặc Tử xương nhỏ, da thịt mềm, hơn nữa lại không thể đẩy ngã người khác ở giữa đường, đành để cho hắn kéo ào, “Ta biết Mặc ca là quý nhân bận rộn, cho nên chỉ uống một chén thôi.”
Mặc Tử làm nghề buôn lậu này lâu như thế, sao có thể không hiểu đạo lý “không có chuyện gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp”, cảm thấy nói chuyện khách khí với hắn là vô dụng, cho nên nghiêm mặt, “Chu Văn, ngươi thật không hiểu đạo lý, giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ muốn ta hô cứu mới dừng lại hay sao?”
Chu Văn ngẩn ra, cuống quít buông tay, nhưng dáng người béo tròn chen chúc ở giữa cửa, không muốn để Mặc Tử có đường rời đi, “Mặc ca, đây thật sự là hiểu lầm. Ngươi xem trong cửa hàng của ta có rất nhiều khách nhân và tiểu nhị, hơn nữa ngươi còn là người biết nhìn hàng, lúc này cho dù có thêm mấy lá gan, ta cũng không dám lừa ngươi. Lần trước là ta có mắt không tròng, ngươi không tin ta, cũng nên tin người giới thiệu ngươi tới. Ta thực sự có đồ tốt, có thể bán cho ngươi với giá rẻ nhất.”
Thì ra là muốn bàn chuyện làm ăn với nàng, dựa vào tính tình của hắn, cũng là hợp lý. Nếu như cẩn thận suy nghĩ, hàng lậu tuy có hàng tốt nhưng lại không thể đem bán công khai, nếu không có người mua, không phải chỉ có thể để mốc bụi trong kho hay sao? Ngày nào đó để quan phủ tra ra được, đời này coi như kết thúc. Người mua hàng lậu không chỉ Cầu Tam nương, có điều dưới tình thế biên giới hai nước canh giữ cẩn mật như lúc này, Chu Văn cũng chỉ có thể lựa chọn nàng.
Tuy rằng Mặc Tử nói với Sầm Nhị rằng chuyến về sẽ không nhập hàng, nhưng nhìn trán Chu Văn đầy mồ hôi, cười lên còn giống khóc hơn, vẻ mặt bất đắc mà sợ hãi, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn có thứ hàng phải nhanh chóng bán đi? Nếu như là như vậy, có lẽ cũng nên nhìn một chút.
Lập tức, Mặc Tử nghiêm mặt, có vẻ khó xử, “Không phải ta không cho ngươi mặt mũi, thật sự là lần này tới đây không định mua cái gì, ngân lượng mang không nhiều…”
Chu Văn là kẻ giả dối, nghe ra thấy có cửa, lập tức duỗi tay làm thế mời, “Mặc ca, chuyện này có thể thương lượng, chúng ta vào bên trong uống chén trà cái đã.”
Mặc Tử thấy trong cửa hàng của hắn có không ít khách, đoán chừng nửa khắc nữa cũng chưa chắc đã hết người, bên trong cũng không cách mặt tiền cửa hàng xa lắm, nếu có động tĩnh gì, bên ngoài chắc chắn có thể nghe thấy. Vì thế, gật gật đầu, theo vào.
Vào bên trong nội đường, bình phong san hô đựng bằng gỗ du đã không thấy đâu nữa, nàng cười nói, “Chu lão bản, làm ăn thật phát đạt nha.” Không biết người nào bị hắn lừa mua rồi?
Chu Văn cười mỉa, tự mình rót trà cho Mặc Tử, “Mặc ca, ta nói thật với ngươi, loại hàng giả như thế ta cũng chỉ bán cho những kẻ thô tục nhiều tiền mà không có chỗ tiêu. Cho bọn họ xem, bọn họ cũng không phân biệt được tốt xấu. Ngươi nói xem, bọn họ vui mừng nguyện ý bỏ bạc, làm gì ta phải đạp đổ chuyện buôn bán của mình, có đúng hay không?”
Mặc Tử nhíu mày, cái này gọi là một người thích đánh, một kẻ nguyện bị đánh sao? Lời nói của Chu Văn hôm này dường như rất có thành ý, nàng cũng không tỏ vẻ hời hợt như trước nữa.
“Chu lão bản, những chuyện không quan trọng không cần nói nữa. Ta còn có việc phải làm.” Nàng nói thẳng, tránh những lời hoa ngôn xảo ngữ của hắn.
“Mặc ca tinh mắt, nếu như ta không bày tỏ thành ý, chắc chắn ngươi sẽ không tin.” Chu Văn xoay người, vạch ra tấm bình phong phía sau lưng.
Xoành xoạch ——
Bình phong là giả, cửa ngầm mới là thật.
Nguyên nhân không gì khác chính là nhìn lương thiện, không có nghĩa là bản chất lương thiện. Bộ dạng giống như Di Lặc, không có nghĩa là cười cũng như Di Lặc. Hơn nữa, nói là quen, nhưng nàng và hắn mới chỉ giao tiếp một lần. Nhưng một lần đã đủ để nàng nhìn thấu hắn. Không phải hắn không đủ tinh ranh, mà là Mặc Tử còn tinh ranh hơn hắn.
Đó là lần đầu tiên Mặc Tử giúp Cầu Tam nương chạy thuyền đến Dương thành, có khách giới thiệu nàng đến Châu Ngọc ký mua loại san hô hồng tốt nhất. Lạc Châu không giáp biển, vật như san hô là vô cùng hiếm lạ, san hô hồng tốt nhất chính là bảo bối có tiền cũng không mua được. Mặc Tử thấy có nơi để lấy hàng, cho nên quyết định đi. Mặt tiền của Châu Ngọc ký, vừa nhỏ lại vừa tối, nhưng đồ vật đặt trong cửa hàng lại có vẻ lấp lánh xa hoa, giá cả cũng chẳng cần bàn, đắt đỏ con ngươi, cho nên Mặc Tử hoài nghi là hàng giả. Nhưng nàng cũng biết, cách thức buôn bán hàng lậu hoàn toàn khác với với phương thức mua hàng của thương gia lớn. Cầu Tam nương cũng là lợi dụng sở thích sưu tầm đồ quý giá của đám nhà giàu mới nổi mà buôn bán hàng lậu, mà người mua nhiều lại là những kẻ thường xuyên qua lại với nghiệp quan. Huống hồ, hàng lậu không bày bán ở cửa hàng không có nghĩa là không bán. Chỉ có có thể tin người giới thiệu, mới thực sự gặp được cơ duyên tốt.
Sau khi Chu Văn nghe được tên của người giới thiệu nàng đến, cười nói là bạn cũ, sau đó dẫn nàng ra phía sau cửa hàng, giới thiệu không ít san hô hồng. Mặc Tử không thể phân biệt được san hô thật giả, nhưng nàng có thể nhìn chất gỗ. Đứng đối mặt với một tấm bình phong phỉ thúy làm từ san hô hồng trị giá vạn lượng, nghe Chu Văn thao thao bất tuyệt, nói hắn có thể ưu tiên bớt cho nàng ba ngàn lượng. Nhưng khi bàn tay nàng chạm vào hộp gỗ được hắn gọi là gỗ lim ngàn năm vô cùng quý giá dùng để đựng tấm bình phong phỉ thúy kia, nàng đã hoàn toàn nhìn thấu được hắn. Gỗ lim thực sự vô cùng nhẵn nhụi, gỗ dầy mà chất cứng, khi dán vào da thịt, sẽ không hấp thu nhiệt độ, thời gian lạnh rất dài. Càng là gỗ lim tốt, càng có thể dễ dàng cảm nhận được, thông qua tiếp xúc, mà có thể đoán ra tuổi của nó. Nhưng bên dưới tay nàng, rõ ràng chỉ là loại gỗ du bình thường được sơn hồng. Thông qua nó, Mặc Tử nhận ra được Chu Văn này chỉ là một gian thương không hơn không kém.
Khả năng sờ gỗ đoán loại, cùng với cả kỹ năng đẽo gọt gỗ của mình, Mặc Tử thật sự không biết có từ khi nào. Cho dù trí nhớ bị mất cũng không ảnh hưởng. Chỉ cần nàng đụng đến, là gỗ loại gì, bao nhiêu tuổi, chất gỗ thế nào, thích hợp để tạo cái gì, tất cả lập tức xuất hiện trong đầu, hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác. Khi Mặc Tử phát hiện ra bản lĩnh này của mình, còn chưa biết chính mình có thể làm thợ mộc, cho nên rất buồn bực, nếu có khả năng sờ xương đoán mệnh như thầy tướng số, khẳng định sẽ hữu dụng hơn khả năng sờ gỗ đoán loại này, bởi vậy cũng không quá để ở trong lòng. Nhưng sau đó biết được còn có khả năng đẽo gọt gỗ, có điều là một thợ thủ công tốt thì rốt cuộc vẫn chỉ là thợ thủ công, nàng tiếp nhận một cách thản nhiên, cũng không nói chuyện này với ai.
Lúc đó, Mặc Tử không vạch trần Chu Văn. Nếu nàng khiến hắn mất tín nhiệm, cho dù có bàn bạc nữa cũng chỉ uổng công. Cho nên lấy cớ, nói ngân lượng không đủ, dù Chu Văn có đề cử thêm “trân phẩm” nào khác, cũng kiên quyết cáo từ nói phải đi. Có điều trước khi đi, Chu Văn tích cực mời nàng vào trong một gian phòng khác, hơn phân nửa là biết được nàng là người trong nghề. Đáng tiếc, đã muộn.
“Thì ra là Phật tiên sinh.” Mặc Tử chắp tay ôm quyền. Không thể thừa nhận tất cả thương nhân trên trên thế gian này đều là gian thương, có điều lại có những thương nhân không chỉ dừng lại ở hai chữ gian thương. Vị Chu Bái Bì tiên sinh giống như phật ở trước mặt chính là loại này. Nhưng mà, không đến mức cần thiết, không nên đắc tội với người khác. Làm việc ở bên ngoài, quét sạch bụi đất dưới chân mình là tốt rồi, đừng động đến ruồi bọ trên đầu người khác.
“Không dám nhận, không dám nhận.” Chu Văn dường như đã quên hai người kết duyên như thế nào, thân thiện giống như bạn cũ nhiều năm không gặp, “Mặc ca, chẳng mấy dịp hai ta chạm mặt, nhất định phải tới cửa hàng của ta ngồi chơi một chút mới được.” Không những bắt chuyện thân thiết mà quạt hương bồ trong tay còn duỗi ra, một tay nắm lấy khửu tay Mặc Tử kéo vào bên trong.
Mặc dù giả trang nam tử, nhưng bên trong vẫn là nữ nhân, Mặc Tử kiêng kị nhất là bị người xa lạ chạm phải, lập tức nghiêng người tránh né, đồng thời khách sáo từ chối, “Phật tiên sinh không cần khách khí. Hôm nay ta tới đây là có chuyện quan trọng phải làm, thứ lỗi không thể phụng bồi. Ngày khác nhất định sẽ tự mình tìm đến cửa, mời tiên sinh uống rượu. Cáo từ!”
“Hẹn gặp không bằng tình cờ gặp.” Chu Văn mập mạp, khí lực thực sự lớn, Mặc Tử xương nhỏ, da thịt mềm, hơn nữa lại không thể đẩy ngã người khác ở giữa đường, đành để cho hắn kéo ào, “Ta biết Mặc ca là quý nhân bận rộn, cho nên chỉ uống một chén thôi.”
Mặc Tử làm nghề buôn lậu này lâu như thế, sao có thể không hiểu đạo lý “không có chuyện gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp”, cảm thấy nói chuyện khách khí với hắn là vô dụng, cho nên nghiêm mặt, “Chu Văn, ngươi thật không hiểu đạo lý, giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ muốn ta hô cứu mới dừng lại hay sao?”
Chu Văn ngẩn ra, cuống quít buông tay, nhưng dáng người béo tròn chen chúc ở giữa cửa, không muốn để Mặc Tử có đường rời đi, “Mặc ca, đây thật sự là hiểu lầm. Ngươi xem trong cửa hàng của ta có rất nhiều khách nhân và tiểu nhị, hơn nữa ngươi còn là người biết nhìn hàng, lúc này cho dù có thêm mấy lá gan, ta cũng không dám lừa ngươi. Lần trước là ta có mắt không tròng, ngươi không tin ta, cũng nên tin người giới thiệu ngươi tới. Ta thực sự có đồ tốt, có thể bán cho ngươi với giá rẻ nhất.”
Thì ra là muốn bàn chuyện làm ăn với nàng, dựa vào tính tình của hắn, cũng là hợp lý. Nếu như cẩn thận suy nghĩ, hàng lậu tuy có hàng tốt nhưng lại không thể đem bán công khai, nếu không có người mua, không phải chỉ có thể để mốc bụi trong kho hay sao? Ngày nào đó để quan phủ tra ra được, đời này coi như kết thúc. Người mua hàng lậu không chỉ Cầu Tam nương, có điều dưới tình thế biên giới hai nước canh giữ cẩn mật như lúc này, Chu Văn cũng chỉ có thể lựa chọn nàng.
Tuy rằng Mặc Tử nói với Sầm Nhị rằng chuyến về sẽ không nhập hàng, nhưng nhìn trán Chu Văn đầy mồ hôi, cười lên còn giống khóc hơn, vẻ mặt bất đắc mà sợ hãi, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn có thứ hàng phải nhanh chóng bán đi? Nếu như là như vậy, có lẽ cũng nên nhìn một chút.
Lập tức, Mặc Tử nghiêm mặt, có vẻ khó xử, “Không phải ta không cho ngươi mặt mũi, thật sự là lần này tới đây không định mua cái gì, ngân lượng mang không nhiều…”
Chu Văn là kẻ giả dối, nghe ra thấy có cửa, lập tức duỗi tay làm thế mời, “Mặc ca, chuyện này có thể thương lượng, chúng ta vào bên trong uống chén trà cái đã.”
Mặc Tử thấy trong cửa hàng của hắn có không ít khách, đoán chừng nửa khắc nữa cũng chưa chắc đã hết người, bên trong cũng không cách mặt tiền cửa hàng xa lắm, nếu có động tĩnh gì, bên ngoài chắc chắn có thể nghe thấy. Vì thế, gật gật đầu, theo vào.
Vào bên trong nội đường, bình phong san hô đựng bằng gỗ du đã không thấy đâu nữa, nàng cười nói, “Chu lão bản, làm ăn thật phát đạt nha.” Không biết người nào bị hắn lừa mua rồi?
Chu Văn cười mỉa, tự mình rót trà cho Mặc Tử, “Mặc ca, ta nói thật với ngươi, loại hàng giả như thế ta cũng chỉ bán cho những kẻ thô tục nhiều tiền mà không có chỗ tiêu. Cho bọn họ xem, bọn họ cũng không phân biệt được tốt xấu. Ngươi nói xem, bọn họ vui mừng nguyện ý bỏ bạc, làm gì ta phải đạp đổ chuyện buôn bán của mình, có đúng hay không?”
Mặc Tử nhíu mày, cái này gọi là một người thích đánh, một kẻ nguyện bị đánh sao? Lời nói của Chu Văn hôm này dường như rất có thành ý, nàng cũng không tỏ vẻ hời hợt như trước nữa.
“Chu lão bản, những chuyện không quan trọng không cần nói nữa. Ta còn có việc phải làm.” Nàng nói thẳng, tránh những lời hoa ngôn xảo ngữ của hắn.
“Mặc ca tinh mắt, nếu như ta không bày tỏ thành ý, chắc chắn ngươi sẽ không tin.” Chu Văn xoay người, vạch ra tấm bình phong phía sau lưng.
Xoành xoạch ——
Bình phong là giả, cửa ngầm mới là thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook