Chưởng Sự
-
Quyển 1 - Chương 67: Kinh ngư kinh hồn (nhị)
Thuyền tiến vào sau vách đá ẩn nấp chỉ khoảng một khắc, Mặc Tử nhìn thấy chiếc thuyền kia tiến càng ngày càng gần, âm thầm cảm tạ ông trời đối xử với nàng không tệ.
Nếu không phải chính mình hành sự tùy theo hoàn cảnh, chỉ sợ đã phải đối mặt với đối phương. Là địch hay là bạn tuy rằng khó nói, nhưng trực giác của nàng nói rằng bọn họ không phải bằng hữu. Nên biết rằng, đi con đường này, không phải thủy quân tuần tra, chính là những kẻ muốn tránh thủy quân kiểm tra, vụng trộm tiến vào Nam Đức. Nếu bọn họ là thủy quân, quan dân đối lập, thuyền của các nàng mà đụng vào bọn họ thì xui xẻo khỏi nói. Còn nếu là người muốn nhập cư trái phép, đương nhiên cũng không muốn gặp phải người khác, cho dù tất cả đều cùng chung mục đích. Cái này gọi là đồng hành thì cạnh tranh.
Vừa rồi nhìn hình dáng của thuyền kia, tuy rằng không linh hoạt như thuyền Vĩnh Phúc, nhưng cũng thuộc loại trung bình, muốn vào bãi Kinh Ngư không phải không có khả năng, chỉ cần có thuyền phu kỹ thuật cực cao. Nàng bởi vậy đoán trên thuyền kia hoặc là có cao nhân, hoặc chỉ là những kẻ ngoài nghề không biết trời cao đất dày. Có điều đèn đuốc lay động thế kia không giống như có cao nhân chỉ huy. Nếu như là người ngoài nghề, nhìn thấy phía trước sóng bạc cuồn cuộn, có lẽ sẽ sợ hãi mà quay về. Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, thuyền kia đã trở lại.
Mặc Tử và đám người Bạch Vũ nằm thấp ở sát sàn thuyền, chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn chằm chằm đối phương tiến đến gần. Dường như khi song song với thuyền các nàng, khoảng cách giữa hai thuyền chỉ là vài thước. Nếu không có bóng cây che phủ, vách núi thâm sâu, khoảng cách như vậy đã sớm bị người ta phát hiện.
Tuy rằng nín thở, toàn thân căng thẳng, nhưng Mặc Tử vẫn tò mò muốn biết trên thuyền kia đến tột cùng là người nào.
Giống như ông trời cố ý thỏa mãn nguyện vọng của nàng, khi thuyền kia đi qua thuyền Vĩnh Phúc, hai người xuất hiện. Bởi vì khoảng cách gần, đèn đuốc lại sáng, xuyên qua khe hở của cành lá, Mặc Tử có thể nhìn thấy bảy tám phần diện mạo của bọn họ.
Một lão nhân cao như sào trúc đầu bạc trắng, khuôn mặt nhỏ dài, mặc áo xám, ống tay áo ống quần túm lại, bộ dạng như quân nhân. Đứng bên cạnh lão nhân, là một nam tử trung niên, bộ dạng mập mạp, mắt nhỏ mũi lớn, cẩm bào màu trắng rộng thùng thình bao lấy cả người tròn xoe, nhìn buồn cười.
Hai người nói chuyện, cho rằng mây đen gió lớn, không có vách tường ngăn tai, cho nên không hạ giọng.
“Ta đã sớm nói nơi này không như những nơi bình thường khác, căn bản không thể qua không được.” Người béo tròn cười dài một tiếng, ngữ điệu có chút bất mãn, “Hài tử miệng còn hôi sữa, mới chỉ thắng vài trận thủy chiến nhỏ, là tự cho mình có thể chế ngự được sóng nước trong thiên hạ sao? Nếu lão phu không nhận lệnh ủy thác của bệ hạ, ta sẽ không bao giờ chịu làm việc thế này.”
“Lão Hồ, cần gì tức giận với tiểu tử kia? Nếu như nhiệm vụ lần này bất thành, hắn là thủ lĩnh còn không lo, thì chúng ta gấp gáp cái gì? Đều có hắn chịu trách nhiệm với Vương thượng. Ta với ông chỉ là tùy tùng nhỏ nhỏ, không tự quyết định được, những gì hắn làm chúng ta cứ giả bộ hồ đồ là được.” Lão nhân cao như sào trúc đối với thống lĩnh của bọn họ có vẻ khinh thường.
“Ông nói cũng thật nhẹ. Từ ngày xuất phát, bệ hạ đã nói, vào những thời khắc mấu chốt ta với ông có thể nắm quyền chỉ huy, nhưng hiện tại, mọi quyền lực lại nằm trong tay vị đang phát giận ở trong kia. Ông xem đó là ý gì?” Béo tròn lườm gậy trúc một cái, tự hỏi tự đáp, “Ý tứ chính là, nếu như sự tình không thành, không tìm huynh đệ trong nhà, mà tìm chúng ta gây khó dễ.”
“Chuyện này… chắc không đâu? Hai chúng ta đi theo bệ hạ từ khi người còn là thái tử, trung thành tuyệt đối, cũng được coi là quân công hiển hách. Vương thượng đối với hai chúng ta vẫn tín nhiệm rất nhiều. Lão Hồ, ông suy nghĩ nhiều rồi.” Gậy trúc vỗ vỗ bả vai béo tròn, không để tâm lắm.
“Lão tử nhà ngươi, chỉ biết đánh trận, không biết đọc sách. Chuyện khi đế vương lên ngôi, những người đầu tiên bị hại là công thần ghi trong sách sử còn thiếu sao? Ông phải sửa cái tính thẳng thắn bướng bỉnh đó đi, cẩn thận là người đầu tiên bị chém đầu đó. Khi còn là thái tử, chúng ta có thể coi như huynh đệ của người, nhưng khi đã là quan hệ quân thần, còn có thể như trước sao? Ở trong phủ thái tử, chúng ta có thể tùy ý ra vào, không cần dập đầu quỳ xuống, hô to gọi nhỏ, nhưng ở trong vương cung có thể sao? Tuy rằng hiện tại chúng ta là ái khanh trước mặt đế vương, nhưng dù sao cũng không giống như trước nữa. Ông đấy, động não chút đi.” Béo tròn hiển nhiên thấu hiểu quan hệ quân thần.
“Thế làm sao bây giờ?” Sào trúc nghe xong, rốt cục cũng có chút lo âu, “Chi bằng, chúng ta vào trong khuyên nhủ, cứ trực tiếp xông thuyền vào? Cần gì biết nó là kinh ngư hay tử ngư, ta không tin không đến được bờ.”
“Đúng là khinh công của ngươi rất cao, đáng tiếc không biết bơi.” Béo tròn hắt cho sào trúc một gáo nước lạnh, “Muốn đi ngươi một mình đi, ta biết tự lượng sức mình, muốn giữ mạng nhỏ để sinh thêm mấy đứa con trai nữa.”
“Ở tuổi này của ngươi, bảy khuê nữ đã là phúc khí. Kén nhiều rể, sinh ra tôn tử không phải là hương hỏa của Hồ gia rồi sao?” Sào trúc ha ha cười đùa.
“Hai vị đại nhân, Tiểu Hầu gia cho mời.” Một giọng nữ nũng nịu truyền đến.
Mặc Tử lập tức run rẩy màng tai, âm thanh vừa tiến vào đã dậy sóng trong lòng.
Giọng nói này —— là ai? Vì sao lại khiến nàng có tâm tình kỳ lạ như vậy?
Mặc Tử mở to hai mắt, nhưng mà nàng kia đứng ở trong bóng tối, chỉ nhìn thấy trên tóc nàng cài một cây trâm vàng sáng trắng, ánh sáng trên viên bảo thạch màu tím phát ra lóng lánh.
“Diệp Nhi cô nương, có quyết định chưa?” Béo tròn nói chuyện với nàng dường như có chút cung kính.
“Có rồi. Tiểu Hầu gia quyết định nghe theo đề nghị của hai vị, thay đổi y phục, giảm bớt vũ khí, nhập cảnh ở Bình Giang.” Giọng nói của nàng kia đẹp như sơn ca.
“Ha ha, sớm quyết định như vậy thì tốt rồi.” Sào trúc không biết che giấu tâm tư, cao hứng cười.
Mặc Tử không nhìn thấy vẻ mặt của béo tròn, nhưng có thể suy ra hắn không phải là kẻ vô tâm vô phế như sào trúc.
“Hồ lão, Cao lão, Tiểu Hầu gia tuổi trẻ bồng bột, sau khi Vương thượng đăng cơ, nóng lòng muốn vì Vương thượng mà kiến công lập nghiệp, làm việc đôi khi khó tránh xốc nổi. Hai ngài đi theo Vương thượng nhiều năm, dường như là chứng kiến Tiểu Hầu gia lớn lên, hắn thật sự không phải không tôn trọng hai ngài, cho nên mong hai ngài thông cảm nhiều hơn. Cho dù là thế nào, thì chúng ta đều là phụng mệnh Vương thượng để làm việc, họa phúc cùng chung, phải đồng lòng vì chủ mới tốt.” Vị Diệp Nhi cô nương kia đúng là miệng lưỡi khéo léo.
“Diệp Nhi cô nương rốt cuộc là theo…” Lời nói của béo tròn bỏ ngỏ.
“Được lắm, mấy người các ngươi ở chỗ này nói xấu ta. Diệp Nhi, ngươi nói giúp ta đi mời nhị lão, thì ra là trốn khổ đến đây.” Giọng nói của một người trẻ tuổi, ngữ khí bướng bỉnh, nói là nửa thật nửa đùa, khí chất có vẻ cao ngạo tôn quý.
Mặc Tử đưa tay bưng ngực.
Nhưng chủ nhân của giọng nói cũng giống như Diệp Nhi cô nương kia, đứng trong bóng tối, ngũ quan mơ hồ không rõ. Chỉ là, hắn có một hàm răng sáng trắng chỉnh tề, khi cười rộ lên, đêm tối cũng ngăn không được.
Trong trí nhớ, có một giọng nói như vậy sao? Trong trí nhớ, có hàm răng xinh đẹp như vậy sao? Luôn kiêu ngạo, luôn nghịch ngợm, luôn làm cho người ta vừa cười vừa tức, luôn làm cho người ta không biết làm thế nào, lại không thể chán ghét.
Có sao? Có sao?
Nàng không biết.
Nàng chỉ biết là, trong lòng có cái gì đó muốn đi ra, mãnh liệt, bao phủ tất cả. Nhưng nàng không thể để cho nó đi ra, không muốn để cho nó đi ra. Đừng hỏi lý do, nàng cắn chặt môi, mùi máu tanh ngấm vào hàm răng, tràn trên đầu lưỡi, nuốt vào.
Như là khi nghiện độc dược, phải dùng máu kiềm chế, như vậy mới bình tĩnh được.
Nhắm chặt mắt lại, nghe thuyền hoa kia rẽ nước chậm rãi vượt qua thuyền Vĩnh Phúc, từ từ tiến về phía sau.
Âm thanh xa, thuyền xa, đèn xa, người xa.
Nếu không phải chính mình hành sự tùy theo hoàn cảnh, chỉ sợ đã phải đối mặt với đối phương. Là địch hay là bạn tuy rằng khó nói, nhưng trực giác của nàng nói rằng bọn họ không phải bằng hữu. Nên biết rằng, đi con đường này, không phải thủy quân tuần tra, chính là những kẻ muốn tránh thủy quân kiểm tra, vụng trộm tiến vào Nam Đức. Nếu bọn họ là thủy quân, quan dân đối lập, thuyền của các nàng mà đụng vào bọn họ thì xui xẻo khỏi nói. Còn nếu là người muốn nhập cư trái phép, đương nhiên cũng không muốn gặp phải người khác, cho dù tất cả đều cùng chung mục đích. Cái này gọi là đồng hành thì cạnh tranh.
Vừa rồi nhìn hình dáng của thuyền kia, tuy rằng không linh hoạt như thuyền Vĩnh Phúc, nhưng cũng thuộc loại trung bình, muốn vào bãi Kinh Ngư không phải không có khả năng, chỉ cần có thuyền phu kỹ thuật cực cao. Nàng bởi vậy đoán trên thuyền kia hoặc là có cao nhân, hoặc chỉ là những kẻ ngoài nghề không biết trời cao đất dày. Có điều đèn đuốc lay động thế kia không giống như có cao nhân chỉ huy. Nếu như là người ngoài nghề, nhìn thấy phía trước sóng bạc cuồn cuộn, có lẽ sẽ sợ hãi mà quay về. Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, thuyền kia đã trở lại.
Mặc Tử và đám người Bạch Vũ nằm thấp ở sát sàn thuyền, chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn chằm chằm đối phương tiến đến gần. Dường như khi song song với thuyền các nàng, khoảng cách giữa hai thuyền chỉ là vài thước. Nếu không có bóng cây che phủ, vách núi thâm sâu, khoảng cách như vậy đã sớm bị người ta phát hiện.
Tuy rằng nín thở, toàn thân căng thẳng, nhưng Mặc Tử vẫn tò mò muốn biết trên thuyền kia đến tột cùng là người nào.
Giống như ông trời cố ý thỏa mãn nguyện vọng của nàng, khi thuyền kia đi qua thuyền Vĩnh Phúc, hai người xuất hiện. Bởi vì khoảng cách gần, đèn đuốc lại sáng, xuyên qua khe hở của cành lá, Mặc Tử có thể nhìn thấy bảy tám phần diện mạo của bọn họ.
Một lão nhân cao như sào trúc đầu bạc trắng, khuôn mặt nhỏ dài, mặc áo xám, ống tay áo ống quần túm lại, bộ dạng như quân nhân. Đứng bên cạnh lão nhân, là một nam tử trung niên, bộ dạng mập mạp, mắt nhỏ mũi lớn, cẩm bào màu trắng rộng thùng thình bao lấy cả người tròn xoe, nhìn buồn cười.
Hai người nói chuyện, cho rằng mây đen gió lớn, không có vách tường ngăn tai, cho nên không hạ giọng.
“Ta đã sớm nói nơi này không như những nơi bình thường khác, căn bản không thể qua không được.” Người béo tròn cười dài một tiếng, ngữ điệu có chút bất mãn, “Hài tử miệng còn hôi sữa, mới chỉ thắng vài trận thủy chiến nhỏ, là tự cho mình có thể chế ngự được sóng nước trong thiên hạ sao? Nếu lão phu không nhận lệnh ủy thác của bệ hạ, ta sẽ không bao giờ chịu làm việc thế này.”
“Lão Hồ, cần gì tức giận với tiểu tử kia? Nếu như nhiệm vụ lần này bất thành, hắn là thủ lĩnh còn không lo, thì chúng ta gấp gáp cái gì? Đều có hắn chịu trách nhiệm với Vương thượng. Ta với ông chỉ là tùy tùng nhỏ nhỏ, không tự quyết định được, những gì hắn làm chúng ta cứ giả bộ hồ đồ là được.” Lão nhân cao như sào trúc đối với thống lĩnh của bọn họ có vẻ khinh thường.
“Ông nói cũng thật nhẹ. Từ ngày xuất phát, bệ hạ đã nói, vào những thời khắc mấu chốt ta với ông có thể nắm quyền chỉ huy, nhưng hiện tại, mọi quyền lực lại nằm trong tay vị đang phát giận ở trong kia. Ông xem đó là ý gì?” Béo tròn lườm gậy trúc một cái, tự hỏi tự đáp, “Ý tứ chính là, nếu như sự tình không thành, không tìm huynh đệ trong nhà, mà tìm chúng ta gây khó dễ.”
“Chuyện này… chắc không đâu? Hai chúng ta đi theo bệ hạ từ khi người còn là thái tử, trung thành tuyệt đối, cũng được coi là quân công hiển hách. Vương thượng đối với hai chúng ta vẫn tín nhiệm rất nhiều. Lão Hồ, ông suy nghĩ nhiều rồi.” Gậy trúc vỗ vỗ bả vai béo tròn, không để tâm lắm.
“Lão tử nhà ngươi, chỉ biết đánh trận, không biết đọc sách. Chuyện khi đế vương lên ngôi, những người đầu tiên bị hại là công thần ghi trong sách sử còn thiếu sao? Ông phải sửa cái tính thẳng thắn bướng bỉnh đó đi, cẩn thận là người đầu tiên bị chém đầu đó. Khi còn là thái tử, chúng ta có thể coi như huynh đệ của người, nhưng khi đã là quan hệ quân thần, còn có thể như trước sao? Ở trong phủ thái tử, chúng ta có thể tùy ý ra vào, không cần dập đầu quỳ xuống, hô to gọi nhỏ, nhưng ở trong vương cung có thể sao? Tuy rằng hiện tại chúng ta là ái khanh trước mặt đế vương, nhưng dù sao cũng không giống như trước nữa. Ông đấy, động não chút đi.” Béo tròn hiển nhiên thấu hiểu quan hệ quân thần.
“Thế làm sao bây giờ?” Sào trúc nghe xong, rốt cục cũng có chút lo âu, “Chi bằng, chúng ta vào trong khuyên nhủ, cứ trực tiếp xông thuyền vào? Cần gì biết nó là kinh ngư hay tử ngư, ta không tin không đến được bờ.”
“Đúng là khinh công của ngươi rất cao, đáng tiếc không biết bơi.” Béo tròn hắt cho sào trúc một gáo nước lạnh, “Muốn đi ngươi một mình đi, ta biết tự lượng sức mình, muốn giữ mạng nhỏ để sinh thêm mấy đứa con trai nữa.”
“Ở tuổi này của ngươi, bảy khuê nữ đã là phúc khí. Kén nhiều rể, sinh ra tôn tử không phải là hương hỏa của Hồ gia rồi sao?” Sào trúc ha ha cười đùa.
“Hai vị đại nhân, Tiểu Hầu gia cho mời.” Một giọng nữ nũng nịu truyền đến.
Mặc Tử lập tức run rẩy màng tai, âm thanh vừa tiến vào đã dậy sóng trong lòng.
Giọng nói này —— là ai? Vì sao lại khiến nàng có tâm tình kỳ lạ như vậy?
Mặc Tử mở to hai mắt, nhưng mà nàng kia đứng ở trong bóng tối, chỉ nhìn thấy trên tóc nàng cài một cây trâm vàng sáng trắng, ánh sáng trên viên bảo thạch màu tím phát ra lóng lánh.
“Diệp Nhi cô nương, có quyết định chưa?” Béo tròn nói chuyện với nàng dường như có chút cung kính.
“Có rồi. Tiểu Hầu gia quyết định nghe theo đề nghị của hai vị, thay đổi y phục, giảm bớt vũ khí, nhập cảnh ở Bình Giang.” Giọng nói của nàng kia đẹp như sơn ca.
“Ha ha, sớm quyết định như vậy thì tốt rồi.” Sào trúc không biết che giấu tâm tư, cao hứng cười.
Mặc Tử không nhìn thấy vẻ mặt của béo tròn, nhưng có thể suy ra hắn không phải là kẻ vô tâm vô phế như sào trúc.
“Hồ lão, Cao lão, Tiểu Hầu gia tuổi trẻ bồng bột, sau khi Vương thượng đăng cơ, nóng lòng muốn vì Vương thượng mà kiến công lập nghiệp, làm việc đôi khi khó tránh xốc nổi. Hai ngài đi theo Vương thượng nhiều năm, dường như là chứng kiến Tiểu Hầu gia lớn lên, hắn thật sự không phải không tôn trọng hai ngài, cho nên mong hai ngài thông cảm nhiều hơn. Cho dù là thế nào, thì chúng ta đều là phụng mệnh Vương thượng để làm việc, họa phúc cùng chung, phải đồng lòng vì chủ mới tốt.” Vị Diệp Nhi cô nương kia đúng là miệng lưỡi khéo léo.
“Diệp Nhi cô nương rốt cuộc là theo…” Lời nói của béo tròn bỏ ngỏ.
“Được lắm, mấy người các ngươi ở chỗ này nói xấu ta. Diệp Nhi, ngươi nói giúp ta đi mời nhị lão, thì ra là trốn khổ đến đây.” Giọng nói của một người trẻ tuổi, ngữ khí bướng bỉnh, nói là nửa thật nửa đùa, khí chất có vẻ cao ngạo tôn quý.
Mặc Tử đưa tay bưng ngực.
Nhưng chủ nhân của giọng nói cũng giống như Diệp Nhi cô nương kia, đứng trong bóng tối, ngũ quan mơ hồ không rõ. Chỉ là, hắn có một hàm răng sáng trắng chỉnh tề, khi cười rộ lên, đêm tối cũng ngăn không được.
Trong trí nhớ, có một giọng nói như vậy sao? Trong trí nhớ, có hàm răng xinh đẹp như vậy sao? Luôn kiêu ngạo, luôn nghịch ngợm, luôn làm cho người ta vừa cười vừa tức, luôn làm cho người ta không biết làm thế nào, lại không thể chán ghét.
Có sao? Có sao?
Nàng không biết.
Nàng chỉ biết là, trong lòng có cái gì đó muốn đi ra, mãnh liệt, bao phủ tất cả. Nhưng nàng không thể để cho nó đi ra, không muốn để cho nó đi ra. Đừng hỏi lý do, nàng cắn chặt môi, mùi máu tanh ngấm vào hàm răng, tràn trên đầu lưỡi, nuốt vào.
Như là khi nghiện độc dược, phải dùng máu kiềm chế, như vậy mới bình tĩnh được.
Nhắm chặt mắt lại, nghe thuyền hoa kia rẽ nước chậm rãi vượt qua thuyền Vĩnh Phúc, từ từ tiến về phía sau.
Âm thanh xa, thuyền xa, đèn xa, người xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook