Chưởng Sự
Quyển 1 - Chương 64: Đôi bờ sông xanh (nhất)

“Cô nương, lúc này có lẽ thuyền xuất phát rồi?” Bạch Hà đỡ Cầu Tam nương đứng dậy.

“Cũng đến lúc rồi.” Cầu Tam nương vừa nghỉ trưa xong, tóc mây rời rạc, khuôn mặt hoa đào hồng hồng, vẻ lười biếng xinh đẹp.

Ngay trong buổi sáng Mặc Tử hóa thân thành Mặc ca xuất phủ, Bà mối Tạ lại tới đây một chuyến, nói bát tự của Cầu Tam nương và Tiêu Tam công tử được ông trời tác hợp, lập tức ấn định chuyện hôn sự. Chẳng những ấn định, Bà mối Tạ còn nói vì lên kinh thành đường xá xa xôi, ngày xuất giá tốt nhất chính là ngày Vệ di thái thái trở về kinh thành, có chúng người hầu ở Vương phủ bảo hộ, người đưa dâu ở Cầu phủ cũng có thể đỡ tốn sức lực. Bởi vậy, đại hôn chỉ còn cách mười ngày.

Tuy rằng ngoài miệng Trương thị oán giận hôn sự quá vội vàng, có điều Cầu lão gia đã ấn định như thế, nếu như cản trở, hôn sự không thành, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh Cầu phủ. Lo lắng cho tiểu nữ nhi của chính mình sau này, cho nên chỉ có thể nén giận, gật đầu đáp ứng.

“Lục Cúc đâu?” Cầu Tam nương chậm rãi chải đầu, mở miệng hỏi Bạch Hà.

“Từ lúc cô nương trở về nói mười ngày sau sẽ xuất phát, nàng ồn ào nói phải nhanh chóng thêu cho xong đồ cưới. Tuy mấy ngày trước đã thêu được không ít, có điều không ai dự đoán được nói gả lập tức gả, còn nghĩ rằng cho dù đính hôn nhưng thành thân cũng phải đợi đến cuối năm. Nói thật, hôn sự này quả thật tốt, chỉ là hơi gấp gáp.” Bạch Hà giúp Cầu Tam nương quấn tóc. Nàng là người toàn năng, làm cái gì đều tốt.

“Ta thấy Vệ di thái thái lần này trở về, đã hạ quyết tâm phải mang về một người.” Cầu Tam nương mặc cho Bạch Hà quấn tóc, “Đêm dài lắm mộng, có thể theo người của Kính Vương phủ đi sớm ngày nào là bớt lo ngày ấy. Về phần không có người thân đưa tiễn, ta thấy không sao cả.”

“Cái đó cũng không được.” Bạch Hà hiểu biết nhiều quy củ hơn Cầu Tam nương, “Nếu cô nương không có người nhà đưa tiễn, gả đi vào sẽ bị người ta nói nhảm. Tốt nhất là cha mẹ tự mình đưa tiễn, nhưng thân thể lão gia không tốt, phu nhân thì… Ít nhất cũng phải là Tứ gia hoặc Ngũ Gia đưa, tốt xấu gì cũng là tỷ muội. Cô nương xem Tứ phu nhân Ngũ phu nhân, có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, ngay cả phu nhân cũng phải nịnh bợ vài phần.”

“Các nàng không chỉ có người nhà nâng đỡ, mà còn có mẹ đẻ bênh vực. Nhà có con gái cho dù đã gả ra ngoài, nhưng vẫn là thịt trong lòng bàn tay. Ta chỉ có danh tiếng đại tiểu thư, nếu như lần này không phải hao tâm tổn sức suy tính, chỉ sợ Trương thị đã thay ta tìm một nhà nào đó tùy tiện gả đi. Có người nhà làm chỗ dựa sao? Chỉ cần tương lai không thành oan gia đối đầu, ta đã phải thắp hương cảm tạ Phật tổ rồi. Chuyện phiếm mà thôi, người nào muốn nói thì cứ nói, ta coi như không nghe thấy là được. Nếu không, Tứ đệ ta chạy lên trên kinh tầm hoa vấn liễu, Ngũ đệ ta vào hái hoa ngắt cỏ trong Kính Vương phủ, mới thực sự khiến ta không còn mặt mũi nhìn người khác.” Cầu Tam nương rất hiểu tính cách của những người trong phủ.

“Cô nương, trên chăn cưới thêu hoa hay là uyên ương?” Đúng lúc này, Lục Cúc đột nhiên chạy vào, trên tay còn cầm kim thêu.

“Uyên ương quá tục, hoa cũng thế, chi bằng thêu sông núi?” Cầu Tam nương rất thích việc du hành đó đây.

“Cô nương?! Nào có chăn cưới thêu tranh sơn thủy?” Lục Cúc choáng váng.

“Thêu đài hoa sen, loại nửa hạ sắp sang thu, ý tứ là mong sớm sinh quý tử.” Bạch Hà cũng gạt bỏ đề nghị của Cầu Tam nương.

“Cái này được. Cô nương yên tâm, ta cam đoan tranh thêu sẽ không tầm thường.” Lục Cúc không những có kỹ thuật thêu tranh tinh xảo, mà những mẫu thêu của nàng cũng bất phàm.

Chân Lục Cúc vốn đã bước ra cửa, lại thu trở về, “Cô nương, mấy ngày này Mặc Tử không có ở đây, nếu Tứ phu nhân hỏi đến, chúng ta nói như thế nào?”

“Cứ nói như trước kia, Mặc Tử có một nhà kết nghĩa ở huyện bên cạnh, về bên đó thăm bệnh. Nếu còn hỏi nữa, thì bảo nàng tới tìm ta.” Trong lòng Cầu Tam nương cũng chưa buông ra chuyện này. Muốn lôi kéo được Mặc Tử, nhất định phải giúp nàng giải quyết chuyện hôn sự kia, nếu không sau này có làm việc, nhất định nàng ta cũng sẽ không tận tâm hết sức.

“Cô nương tính làm như thế nào?” Bạch Hà thực lo lắng, “Ta thấy chỗ Tứ phu nhân sẽ không có vấn đề gì, nhưng phu nhân sẽ không để chúng ta tự ý quyết định.”

“Chỗ Tứ phu nhân chỗ cũng không dễ nói chuyện.” Theo cái nhìn của Cầu Tam nương, nếu Cầu gia có thể tiếp tục tồn tại lâu dài, Giang Tố Tâm chắc chắn sẽ trở thành chủ nhân phủ này.

“Vậy phải làm thế nào cho phải?” Lục Cúc có chút hốt hoảng, nắm chặt kim thêu, quay lại bên người Cầu Tam nương, “Cô nương, chẳng lẽ thực sự để cho Mặc Tử làm tiểu thiếp?”

“…” Theo cá tính của Cầu Tam nương, người khác càng vội, nàng càng chậm rãi, “Không phải Mặc Tử nói làm tiểu thiếp rất tốt sao? Ngươi sốt ruột cái gì!” Cầu Tam nương che miệng cười.

“Cô nương, ngài nói thật sao?” Lục Cúc sợ tới mức nhảy dựng về phía sau, “Thế… thế…” Không nói nổi câu tiếp theo.

“Nếu chuyện này rơi xuống trên người ngươi và Bạch Hà, ta còn khẩn trương một chút. Ta đã tính toán, cho dù sau này các ngươi có xuất giá, cũng muốn giữ ở bên người làm quản sự.” Cầu Tam nương nói thật lòng.

“Cô nương, còn Tiểu Y?” Lục Cúc từ Mặc Tử lại lo lắng đến Tiểu Y.

“Tiểu Y?” Cầu Tam nương cười càng lớn, “Với công phu leo cây trèo tường của nàng, ai có bản lĩnh bắt được nàng, ta cần gì bận tâm?”

“Mặc Tử thì sao?” Lục Cúc thở ra một hơi, nói đến chuyện Mặc Tử lại ngừng thở.

“Ý tứ của Cô nương, có lẽ Mặc Tử và Tiểu Y tám phần giống nhau, đều phải tự mình giải quyết chuyện của bản thân. Có điều, cô nương, hiện nay Mặc Tử không có trong phủ, ngoại trừ ngài không ai có thể thay nàng ra mặt.” Bạch Hà không khiêm tốn, nàng và Lục Cúc có sở trường riêng của mình, nhưng không có phần trí tuệ kia của Mặc Tử.

“Bạch Hà, từ nhỏ ngươi đã đi theo ta, biết ta là người như thế nào chứ?” Nàng là ác nhân nha.

“Cô nương miệng cứng lòng mềm, so với những người khác bướng bỉnh hơn chút mà thôi.” Bạch Hà cung kính trả lời.

“Bướng bỉnh hơn chút mà thôi?” Cầu Tam nương cười ha ha, tiếng cười hoàn toàn không giống quy củ ngày xưa, “Bạch Hà, chung quy vẫn là ngươi thiện lương, không nõ nói ta không phải. Ta là người như thế nào, trong lòng ta rõ ràng. Khi đó tuy ta còn nhỏ, nhưng một câu nói cuối cùng trước khi mẫu thân phun ra búng máu qua đời ta vĩnh viễn không quên: Nữ nhân một khi đã tranh đoạt nam nhân thì tâm địa như rắn rết, người khuyên ta ta vĩnh viễn không cần nhân từ nương tay với những nữ nhân như vậy. Mấy năm nay, ta đi theo phụ thân chạy bốn phương, mặc cho đám người Trương thị cai quản trong phủ, chẳng qua chỉ là không muốn trở thành nữ tử bình thường như các nàng mà thôi. Nhưng ngươi cũng chứng kiến tất cả thủ đoạn làm ăn của ta rồi, chỉ cần mua bán ta muốn làm, mặc kệ thị phi đúng sai, nhất định phải làm thành. Buôn bán hàng lậu ta còn dám, quốc pháp là thứ ta khinh thường nhất. Bởi vì, ta hiểu ta mặc dù tham tài, nhưng không tham tâm. Trên đời này tình ái, là bông hoa độc nhất.”

“Cô nương là người tốt.” Lục Cúc gấp đến độ mặt đỏ tai hồng, “Vô luận ngài nói về mình như thế nào, Lục Cúc vẫn cho rằng như vậy.” Mạng nàng là Cầu Tam nương ban cho.

“Ta không phải người tốt, ta cũng không muốn làm người tốt. Ta coi mình là chính mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn nói cái gì thì nói cái đó. Mặc Tử, nàng không giống các ngươi, nàng giống như ta. Ta nhìn ra được, một ngày nào đó, nàng chắc chắn sẽ đập cách bay xa. Ta hỏi các ngươi, cho dù nàng có đi, các ngươi vẫn muốn ta giúp nàng sao?”

Bạch Hà và Lục Cúc liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Bạch Hà mở miệng, “Cô nương, Mặc Tử cũng là người tốt. Ở chung với nhau nửa năm, nếu nàng không đồng tâm với chúng ta, chắc chắn chúng ta sẽ nhận ra. Cô nương nói cũng đúng, Mặc Tử và đám nha đầu chúng ta bất đồng. Về phần có giống cô nương hay không, ánh mắt chúng ta vụng về, thật sự khó mà nói. Nhưng Mặc Tử vì chúng ta làm nhiều chuyện như vậy, nay nàng cần chúng ta, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Cô nương, chỉ cần ngài phân phó, chúng ta nguyện ý dốc hết sức mình.”

Cầu Tam nương nói: “Các ngươi đã nói giúp, ta đây sẽ giúp. Chỉ là, ác nhân như ta cho dù làm chuyện tốt cũng không phải tốt hẳn, đến lúc đó các ngươi đừng trách ta quá ác. Ta cũng không phải muốn lấy lòng bất cứ kẻ nào, làm việc cho ta, chỉ coi trọng kết quả, mặc kệ những chuyện khác.”

Bạch Hà, Lục Cúc nghe thế kinh hãi, không biết Cầu Tam nương muốn sử dụng biện pháp gì.

“Đi, tìm Tiểu Y về đây cho ta.” Cầu Tam nương phân phó, “Thời gian không nhiều, còn không ít chuyện phải làm.”

Gió lớn nổi lên, thuyền nhỏ vào sông, sóng nước mãnh liệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương