Chưởng Sự
-
Quyển 1 - Chương 1: Hoa mẫu đơn nở (nhất)
Quạ kêu liên tục không ngớt.
Một góc trên mái hiên, phong thú (tượng thú bằng đá) ngồi chổm hỗm phơi nắng, móng phủ lấy tảng đá tròn, miệng rộng giương ra răng nanh.
Sau cơn mưa buổi trưa trời dịu hẳn, bạch quả[1] đâm chồi nhánh mới, cành vươn ra ngoài tường, từng bụi từng bụi mơn mởn, làm lòng người phấn khởi.
Nha đầu trông coi viện môn (sân) ngồi trên ghế gỗ dựa vào thân cây, nửa tỉnh nửa mê. Mái tóc búi bằng trâm đồng cũ, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng yếu ớt.
Ngoại trừ tiếng chim chóc líu lo, không có tiếng người.
Bang —— bang —— vòng tròn trên cửa đồng rung lên.
Chim chóc giật mình. Ánh mắt của nha đầu kia lập tức trợn tròn.
“Ai nha, sao lại chọn giờ này đến? Không biết là cô nương ta còn đang ngủ trưa hay sao?” Nha đầu oán giận giấc ngủ bị quấy rầy cũng không dám dám lớn tiếng, sợ người đến là chủ tử.
“Bang bang” —— tiếng đập cửa nóng nảy thêm vài phần.
Lúc này nha đầu mới uể oải đứng dậy đi ra mở cửa.
Tục ngữ nói, có nhiều chủ tử thì có nhiều người hầu quả không sai.
Chờ thấy rõ người tới, nha đầu mới dám nói chuyện: “An mụ mụ, ngài vội vàng đến đây, là có chó đuổi theo sao?”
An bà hơi gắt gỏng, nhưng không mang sự tức giận lại cười đến mặt đều là nếp nhăn: “Chó không đuổi, nhưng Hỉ Thước lại đến. Lục Cúc, cô nương có ở trong không? Ngươi vào báo cho ta một tiếng đi.”
Lục Cúc thấy quản sự đắc lực nhất của phu nhân lúc này lại nhịn nàng, thì biết hẳn là có chuyện tốt. Có điều chuyện tốt rơi vào trong viện này, chưa chắc thật sự đã là tốt.
“An mụ mụ, ngài nghỉ ngơi chút đã.” Nha hoàn uốn éo thân mình, dựa vào bàn thong dong rót trà: “Trà vừa mới pha vẫn còn ấm. Trời không lạnh không nóng, uống vào rất thư thái. Ngài cũng không phải không biết, cô nương ta gần đây hay mệt mỏi quá trưa vẫn nghỉ thêm nửa canh giờ, lúc này hẳn là vẫn đang ngủ. Nếu không vội, ngài chậm rãi uống trà, hai ta ngồi đây nói chuyện phiếm, chờ trong phòng có động tĩnh, ta sẽ lập tức truyền tin cho ngài.”
“Ôi chao, chuyện này có thể chờ được sao? Các phòng phía trước đều vui mừng vô cùng, bọn nha đầu hầu hạ các cô nương, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất. Trái lại các ngươi ở đây nhàn rỗi. Lục Cúc, ngươi nhanh đi nhìn giúp ta, xem cô nương đã tỉnh chưa.” An bà ngoài miệng cười, cẩn thận uống trà.
Lục Cúc là nha hoàn nhị đẳng (bậc hai), còn An bà là nhất đẳng (bậc nhất) lão nô bộc, hôm nay An bà này lại khách khí khác thường.
Nha đầu Lục Cúc cũng là người thông minh, xưa nay đều nhìn mũi không quen mắt biết không bình thường, nhưng thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân*, nàng cũng cười nói, “Mời mụ mụ ngồi xuống, ta đi hỏi một chút.”
* Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân:Tục ngữ, ý chỉ không thể đánh người đang cười.
“Hảo nha đầu, rất hiểu ý người. Ta ở ngay bên ngoài đợi cô nương truyền.” An bà cười đến mức da mặt đều căng lên.
La quần phù dung hoa khẽ động, Lục Cúc đi về phía chính phòng.
An bà một tay đạy lại nắp chén, trà trong chén không hề động đến, nhìn chằm chằm hướng chính phòng, nét mặt già nua lộ ra vẻ ghen ghét hèn mọn: “Chủ tử không giống chủ tử, nha hoàn không ra nha hoàn.”
Lục Cúc vén màn trúc vào phòng.
Gỗ mai và lá trúc cháy trong lò đồng, tỏa ra một luồn khói xanh xám, trong phòng nhàn nhạt mùi hương của hoa thược dược hòa với hoa bách hợp, không lạnh có xuân ấm, không nồng có trong veo.
Lục Cúc đi lại phía đông của phòng, nhẹ nhàng vén lên mành vải, hơi nghiêng đầu không tiếng động mà ngó vào bên trong. Trên giường gỗ lê trăm năm tuổi có một lớp lụa mỏng, ẩn hiện bên trong là một bóng người tinh tế.
Người bên trong vẫn chưa tỉnh.
Tính cách của cô nương, cũng không phải là bùn nhão.
Lục Cúc cảm thấy khó xử, bên ngoài không thể đắc tội, bên trong càng không thể mất lòng, cứ thế đứng ở bên ngoài ngây ngốc vén mành, tiến lui không được.
Đột nhiên, lưng nàng có người vỗ một cái, không mạnh, lại đủ gây hoảng sợ. Khi quay đầu lại, không cẩn thận gây tiếng động lớn, khiến cho màn trúc va vào cánh cửa.
Một bàn tay trắng nõn như măng vừa bóc vỏ nhanh chóng giữ chặt lấy mành đang đong đưa, cẩn thận vén lên khung cửa.
“Mặc Tử.” Lục Cúc vỗ vỗ ngực, “Bị ngươi hù dọa hết hồn.”
Một đôi con ngươi trong veo như nước hồ mùa thu, mặc dù bên ngoài trời đầy nắng. Giọng nói nhẹ nhàng, hơi trầm, phảng phất trong suốt như một giọt nước xanh biếc vậy, khiến người nghe không thể khinh thường.
“Lén la lén lút, định đánh thức cô nương, đều là do ngươi, có liên quan gì đến ta?”
Một cánh tay khác của Mặc Tử, vững vàng bưng đĩa gỗ đào, bên trên còn có ấm trà, chén trà làm bằng sứ. So với đồ sứ cổ tay còn tinh tế hơn vài phần, nhưng một chiếc vòng tay cũng không mang. Váy áo màu trắng, tay áo hẹp dài, trên thêu lá liễu, đai lưng xanh bạc thắt bên hông, ngay cả một cái túi thơm cũng không có, tóc cũng chỉ dùng dải gấm buộc chặt.
Thần sắc một người như vậy, thời điểm bắt đầu hầu hạ cô nương, luôn đứng ở sau người tựa như một cái bóng mờ nhạt, Lục Cúc mất hồi lâu mới để tâm lại.
“Mặc Tử, xem ngươi bưng trà đến, cô nương đã tỉnh rồi sao?” Cô nương khi tỉnh lại, việc làm đầu tiên nhất định phải là uống chén trà ấm.
“Có lẽ khoảng hai khắc (30 phút) nữa. Hôm qua cô nương tỉnh sớm. Ta sợ ngộ nhỡ hôm nay lại như thế, trà chậm trễ khó nói, cho nên chuẩn bị trước.” Mặc Tử liếc nhìn ánh nắng rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ vào trong phòng. “Hôm nay ngươi ở ngoài giữ cửa, chạy vào đây làm gì?”
“Chúng ta dù sao cũng là nha hoàn thân thích bên người cô nương, vì sao vẫn bị sai khiến?” Lục Cúc nhiều lời, “Bỏ qua việc ức hiếp chúng ta. Cô nương đã không so đo, chúng ta còn phải thay phiên nhau trông cửa. Cả ngày dài phơi nắng, khiến ta ngay cả cổ họng khi nói cũng bốc ra hơi nước. Ta cũng không phải là sợ phơi nắng, dù sao theo cô nương ra bên ngoài chịu đựng cũng quá khổ rồi. Phiền là khi về nhà còn phải cùng nhóm tiểu nha đầu kia dây dưa, trước mặt thì làm bộ sau lưng lại coi thường ngầm chèn ép chúng ta…”
Mặc Tử nghe oán giận, cũng không ngắt lời Lục Cúc, buông khay trong tay xuống, lấy ra giỏ hoa mai tuyết làm bằng tơ tằm, đem ấm trà bó lại kỹ càng, tránh cho trà bị mất nhiệt.
Chờ Lục Cúc nói xong, Mặc Tử cũng làm việc xong.
“An mụ mụ hình như đang ngồi chờ.” Mặc Tử thường không hay nói nhiều nhưng vừa mở miệng đã khiến cho Lục Cúc như bị sét đánh.
“Xem ta, nói chuyện với ngươi liền quên hết sạch. An mụ mụ này biết rõ cô nương giữa trưa không có việc gì nhất định phải nghỉ ngơi, cố ý chọn giờ này đến, đòi nhất định phải gặp mặt cô nương, bảo ta tiến vào xem cô nương tỉnh chưa. Ngươi bảo nên làm cái gì bây giờ?” Mặc Tử hầu hạ ở bên người cô nương thời gian mới chỉ hơn nửa năm, nhưng so với tiểu nha đầu như nàng, lời nói còn có trọng lực hơn.
“An mụ mụ vừa mới nói với ngươi như thế nào?” Mặc Tử muốn biết tường tận hơn.
Lục Cúc nhíu mi nghĩ nghĩ, “Nàng gõ cửa rất gấp, ta hỏi nàng có phải hay không là bị chó đuổi theo, nàng lại nói là cái gì mà Hỉ Thước đến.”
Hai mắt Mặc Tử đen láy, cong cong như nguyệt, con ngươi hiện lên một chút kinh ngạc, “Hỉ Thước?”
“Đúng vậy. Còn nói là chuyện không thể chờ, nhóm cô nương nha hoàn ở các phòng khác đều đang bận rộn quay vòng vòng.” Lục Cúc sau khi kể lể một hồi mới đè thấp giọng nói, “Nghe trong lời nàng nói giống như thực có việc vui, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không nghĩ ra rốt cuộc có việc vui gì. Ngươi nói xem, năm trước khi cô nương trở về nhà này, lão gia lập tức thu sổ sách lại. Phu nhân mặt ngoài ôn hoà nhã nhạn, nói cô nương mấy năm nay quản lí nhiều cửa hàng trong nhà, hết đi nam lại về bắc, quá vất vả, nên để cho nàng nghỉ ngơi đến vào hạ. Cô nương vừa nghỉ ngơi, lão gia liền đem sổ sách quản lí giao cho Tứ gia cùng Ngũ gia. Đây là có ý tứ gì? Chính là ý tứ thẳng thắn không muốn cô nương tiếp tục quản lí chuyện làm ăn nữa!”
“Lục Cúc, tất cả mọi chuyện cô nương đã sớm quyết định, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận.” Ngẫm lại đống sổ sách chất cao như núi nhỏ, Mặc Tử hơi dãn mi ra, tâm tình rất tốt.
Lục Cúc là nha hoàn vô tâm vô phế nhất trong viện này, chu miệng lên, “Là ta bất bình thay cô nương chúng ta. Vất vả vài năm, lại vì người khác mà may xiêm y*.”
*Vì người khác may xiêm y: ý chỉ những việc mình bỏ công sức thời gian ra làm mà thành quả lại về tay người khác.
“Lời này nói ở trong viện ta có thể, ra bên ngoài nếu còn dám nhiều lời, ngươi chờ cô nương phạt quỳ đá phiến đi.” Mặc Tử cảnh cáo.
Lục Cúc đang muốn nói đó là đương nhiên, chợt nghe thấy trong phòng truyền ra một giọng nói biếng nhác uyển chuyển.
“Bên ngoài có ai?”
“Mặc Tử.” Một giọng nói trầm thấp nhưng trong trẻo.
Hai thanh âm, như hai hạt châu chạm vào nhau, va chạm sinh rực rỡ.
Một góc trên mái hiên, phong thú (tượng thú bằng đá) ngồi chổm hỗm phơi nắng, móng phủ lấy tảng đá tròn, miệng rộng giương ra răng nanh.
Sau cơn mưa buổi trưa trời dịu hẳn, bạch quả[1] đâm chồi nhánh mới, cành vươn ra ngoài tường, từng bụi từng bụi mơn mởn, làm lòng người phấn khởi.
Nha đầu trông coi viện môn (sân) ngồi trên ghế gỗ dựa vào thân cây, nửa tỉnh nửa mê. Mái tóc búi bằng trâm đồng cũ, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng yếu ớt.
Ngoại trừ tiếng chim chóc líu lo, không có tiếng người.
Bang —— bang —— vòng tròn trên cửa đồng rung lên.
Chim chóc giật mình. Ánh mắt của nha đầu kia lập tức trợn tròn.
“Ai nha, sao lại chọn giờ này đến? Không biết là cô nương ta còn đang ngủ trưa hay sao?” Nha đầu oán giận giấc ngủ bị quấy rầy cũng không dám dám lớn tiếng, sợ người đến là chủ tử.
“Bang bang” —— tiếng đập cửa nóng nảy thêm vài phần.
Lúc này nha đầu mới uể oải đứng dậy đi ra mở cửa.
Tục ngữ nói, có nhiều chủ tử thì có nhiều người hầu quả không sai.
Chờ thấy rõ người tới, nha đầu mới dám nói chuyện: “An mụ mụ, ngài vội vàng đến đây, là có chó đuổi theo sao?”
An bà hơi gắt gỏng, nhưng không mang sự tức giận lại cười đến mặt đều là nếp nhăn: “Chó không đuổi, nhưng Hỉ Thước lại đến. Lục Cúc, cô nương có ở trong không? Ngươi vào báo cho ta một tiếng đi.”
Lục Cúc thấy quản sự đắc lực nhất của phu nhân lúc này lại nhịn nàng, thì biết hẳn là có chuyện tốt. Có điều chuyện tốt rơi vào trong viện này, chưa chắc thật sự đã là tốt.
“An mụ mụ, ngài nghỉ ngơi chút đã.” Nha hoàn uốn éo thân mình, dựa vào bàn thong dong rót trà: “Trà vừa mới pha vẫn còn ấm. Trời không lạnh không nóng, uống vào rất thư thái. Ngài cũng không phải không biết, cô nương ta gần đây hay mệt mỏi quá trưa vẫn nghỉ thêm nửa canh giờ, lúc này hẳn là vẫn đang ngủ. Nếu không vội, ngài chậm rãi uống trà, hai ta ngồi đây nói chuyện phiếm, chờ trong phòng có động tĩnh, ta sẽ lập tức truyền tin cho ngài.”
“Ôi chao, chuyện này có thể chờ được sao? Các phòng phía trước đều vui mừng vô cùng, bọn nha đầu hầu hạ các cô nương, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất. Trái lại các ngươi ở đây nhàn rỗi. Lục Cúc, ngươi nhanh đi nhìn giúp ta, xem cô nương đã tỉnh chưa.” An bà ngoài miệng cười, cẩn thận uống trà.
Lục Cúc là nha hoàn nhị đẳng (bậc hai), còn An bà là nhất đẳng (bậc nhất) lão nô bộc, hôm nay An bà này lại khách khí khác thường.
Nha đầu Lục Cúc cũng là người thông minh, xưa nay đều nhìn mũi không quen mắt biết không bình thường, nhưng thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân*, nàng cũng cười nói, “Mời mụ mụ ngồi xuống, ta đi hỏi một chút.”
* Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân:Tục ngữ, ý chỉ không thể đánh người đang cười.
“Hảo nha đầu, rất hiểu ý người. Ta ở ngay bên ngoài đợi cô nương truyền.” An bà cười đến mức da mặt đều căng lên.
La quần phù dung hoa khẽ động, Lục Cúc đi về phía chính phòng.
An bà một tay đạy lại nắp chén, trà trong chén không hề động đến, nhìn chằm chằm hướng chính phòng, nét mặt già nua lộ ra vẻ ghen ghét hèn mọn: “Chủ tử không giống chủ tử, nha hoàn không ra nha hoàn.”
Lục Cúc vén màn trúc vào phòng.
Gỗ mai và lá trúc cháy trong lò đồng, tỏa ra một luồn khói xanh xám, trong phòng nhàn nhạt mùi hương của hoa thược dược hòa với hoa bách hợp, không lạnh có xuân ấm, không nồng có trong veo.
Lục Cúc đi lại phía đông của phòng, nhẹ nhàng vén lên mành vải, hơi nghiêng đầu không tiếng động mà ngó vào bên trong. Trên giường gỗ lê trăm năm tuổi có một lớp lụa mỏng, ẩn hiện bên trong là một bóng người tinh tế.
Người bên trong vẫn chưa tỉnh.
Tính cách của cô nương, cũng không phải là bùn nhão.
Lục Cúc cảm thấy khó xử, bên ngoài không thể đắc tội, bên trong càng không thể mất lòng, cứ thế đứng ở bên ngoài ngây ngốc vén mành, tiến lui không được.
Đột nhiên, lưng nàng có người vỗ một cái, không mạnh, lại đủ gây hoảng sợ. Khi quay đầu lại, không cẩn thận gây tiếng động lớn, khiến cho màn trúc va vào cánh cửa.
Một bàn tay trắng nõn như măng vừa bóc vỏ nhanh chóng giữ chặt lấy mành đang đong đưa, cẩn thận vén lên khung cửa.
“Mặc Tử.” Lục Cúc vỗ vỗ ngực, “Bị ngươi hù dọa hết hồn.”
Một đôi con ngươi trong veo như nước hồ mùa thu, mặc dù bên ngoài trời đầy nắng. Giọng nói nhẹ nhàng, hơi trầm, phảng phất trong suốt như một giọt nước xanh biếc vậy, khiến người nghe không thể khinh thường.
“Lén la lén lút, định đánh thức cô nương, đều là do ngươi, có liên quan gì đến ta?”
Một cánh tay khác của Mặc Tử, vững vàng bưng đĩa gỗ đào, bên trên còn có ấm trà, chén trà làm bằng sứ. So với đồ sứ cổ tay còn tinh tế hơn vài phần, nhưng một chiếc vòng tay cũng không mang. Váy áo màu trắng, tay áo hẹp dài, trên thêu lá liễu, đai lưng xanh bạc thắt bên hông, ngay cả một cái túi thơm cũng không có, tóc cũng chỉ dùng dải gấm buộc chặt.
Thần sắc một người như vậy, thời điểm bắt đầu hầu hạ cô nương, luôn đứng ở sau người tựa như một cái bóng mờ nhạt, Lục Cúc mất hồi lâu mới để tâm lại.
“Mặc Tử, xem ngươi bưng trà đến, cô nương đã tỉnh rồi sao?” Cô nương khi tỉnh lại, việc làm đầu tiên nhất định phải là uống chén trà ấm.
“Có lẽ khoảng hai khắc (30 phút) nữa. Hôm qua cô nương tỉnh sớm. Ta sợ ngộ nhỡ hôm nay lại như thế, trà chậm trễ khó nói, cho nên chuẩn bị trước.” Mặc Tử liếc nhìn ánh nắng rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ vào trong phòng. “Hôm nay ngươi ở ngoài giữ cửa, chạy vào đây làm gì?”
“Chúng ta dù sao cũng là nha hoàn thân thích bên người cô nương, vì sao vẫn bị sai khiến?” Lục Cúc nhiều lời, “Bỏ qua việc ức hiếp chúng ta. Cô nương đã không so đo, chúng ta còn phải thay phiên nhau trông cửa. Cả ngày dài phơi nắng, khiến ta ngay cả cổ họng khi nói cũng bốc ra hơi nước. Ta cũng không phải là sợ phơi nắng, dù sao theo cô nương ra bên ngoài chịu đựng cũng quá khổ rồi. Phiền là khi về nhà còn phải cùng nhóm tiểu nha đầu kia dây dưa, trước mặt thì làm bộ sau lưng lại coi thường ngầm chèn ép chúng ta…”
Mặc Tử nghe oán giận, cũng không ngắt lời Lục Cúc, buông khay trong tay xuống, lấy ra giỏ hoa mai tuyết làm bằng tơ tằm, đem ấm trà bó lại kỹ càng, tránh cho trà bị mất nhiệt.
Chờ Lục Cúc nói xong, Mặc Tử cũng làm việc xong.
“An mụ mụ hình như đang ngồi chờ.” Mặc Tử thường không hay nói nhiều nhưng vừa mở miệng đã khiến cho Lục Cúc như bị sét đánh.
“Xem ta, nói chuyện với ngươi liền quên hết sạch. An mụ mụ này biết rõ cô nương giữa trưa không có việc gì nhất định phải nghỉ ngơi, cố ý chọn giờ này đến, đòi nhất định phải gặp mặt cô nương, bảo ta tiến vào xem cô nương tỉnh chưa. Ngươi bảo nên làm cái gì bây giờ?” Mặc Tử hầu hạ ở bên người cô nương thời gian mới chỉ hơn nửa năm, nhưng so với tiểu nha đầu như nàng, lời nói còn có trọng lực hơn.
“An mụ mụ vừa mới nói với ngươi như thế nào?” Mặc Tử muốn biết tường tận hơn.
Lục Cúc nhíu mi nghĩ nghĩ, “Nàng gõ cửa rất gấp, ta hỏi nàng có phải hay không là bị chó đuổi theo, nàng lại nói là cái gì mà Hỉ Thước đến.”
Hai mắt Mặc Tử đen láy, cong cong như nguyệt, con ngươi hiện lên một chút kinh ngạc, “Hỉ Thước?”
“Đúng vậy. Còn nói là chuyện không thể chờ, nhóm cô nương nha hoàn ở các phòng khác đều đang bận rộn quay vòng vòng.” Lục Cúc sau khi kể lể một hồi mới đè thấp giọng nói, “Nghe trong lời nàng nói giống như thực có việc vui, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không nghĩ ra rốt cuộc có việc vui gì. Ngươi nói xem, năm trước khi cô nương trở về nhà này, lão gia lập tức thu sổ sách lại. Phu nhân mặt ngoài ôn hoà nhã nhạn, nói cô nương mấy năm nay quản lí nhiều cửa hàng trong nhà, hết đi nam lại về bắc, quá vất vả, nên để cho nàng nghỉ ngơi đến vào hạ. Cô nương vừa nghỉ ngơi, lão gia liền đem sổ sách quản lí giao cho Tứ gia cùng Ngũ gia. Đây là có ý tứ gì? Chính là ý tứ thẳng thắn không muốn cô nương tiếp tục quản lí chuyện làm ăn nữa!”
“Lục Cúc, tất cả mọi chuyện cô nương đã sớm quyết định, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận.” Ngẫm lại đống sổ sách chất cao như núi nhỏ, Mặc Tử hơi dãn mi ra, tâm tình rất tốt.
Lục Cúc là nha hoàn vô tâm vô phế nhất trong viện này, chu miệng lên, “Là ta bất bình thay cô nương chúng ta. Vất vả vài năm, lại vì người khác mà may xiêm y*.”
*Vì người khác may xiêm y: ý chỉ những việc mình bỏ công sức thời gian ra làm mà thành quả lại về tay người khác.
“Lời này nói ở trong viện ta có thể, ra bên ngoài nếu còn dám nhiều lời, ngươi chờ cô nương phạt quỳ đá phiến đi.” Mặc Tử cảnh cáo.
Lục Cúc đang muốn nói đó là đương nhiên, chợt nghe thấy trong phòng truyền ra một giọng nói biếng nhác uyển chuyển.
“Bên ngoài có ai?”
“Mặc Tử.” Một giọng nói trầm thấp nhưng trong trẻo.
Hai thanh âm, như hai hạt châu chạm vào nhau, va chạm sinh rực rỡ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook