Chưởng Ôn
-
Chương 52: Bại lộ thân phận
Xe chạy ngang qua khiến mặt đất nổi lên đầy bụi, nơi này là một vùng ngoại ô, có chút không khí thôn quê. Một làn khói xe thổi qua, theo gió phiêu tán. Cách đó không xa là hàng rào làm bằng sắt, từng tốp cảnh sát tuần tra, ngói xanh tường cao, một khối kiến trúc đứng sừng sững giữa trời.
Nhà tù nữ lớn nhất thành phố A nằm cách nội thành 100km, thuộc vùng ngoại ô thành phố. Nơi này giam giữ những nữ phạm nhân có thời gian thi hành án khác nhau, nói nơi này đem người ta ngăn cách thì không bằng nói nơi đây là nhà giam tồn tại cuộc sống hắc ám. Bao nhiêu người khi đặt chân vào đây rồi thì ngày ngày đêm đêm khao khát được bước ra khỏi hàng rào sắt kia, nhìn thấy mặt trời. Nhiều người ở đây hằng ngày khóc lóc hối hận về hành vi của mình, tiếc nuối bản thân chỉ vì chút nông nỗi mà phải trả giá bằng pháp luật.
Chế độ quản lí ở đây cực kì nghiêm khắc, có từng tốp cảnh ngục mang súng đi tuần tra liên tục nhằm ngăn chặn bạo động, giám sát từng hành động của từng phạm nhân. Nơi này thật ra cũng khá là yên tĩnh, chỉ có thỉnh thoảng nổi lên chút sóng gió nhưng đều được xử lý dễ dàng. Nhưng từ lúc nơi đây tiếp đón một nữ phạm nhân đặc biệt thì cả khu trại giam số một liền liên tiếp xuất hiện cảnh bạo động.
Ngay từ lúc Diệp Tiêu Nhiên vào đây thì cả trại giam liền sôi trào, không chỉ bởi truyền thuyết của cô mà còn bởi vì cô đắc tội với Nghiêm gia quyền quý. Cũng rất nhiều người biết rõ thời gian thi hành án của cô mặc dù khá ngắn thế nhưng đến nơi này rồi còn có thể sống sót đi ra không còn là chuyện chưa biết được. Chuyện tình xảy ra trong ngục giam có nhiều lắm, rất nhiều người không thể dự đoán được chuyện gì sẽ phát sinh, huống chi trùm ma túy Hồng Anh bây giờ đang ở khu nhà giam số, càng biểu thị chuyện hai người xung khắc như nước với lửa nhất định sẽ xảy ra bố cục không thể khống chế nổi.
Thời giam thăm tù rất ngắn, lại còn bị cảnh ngục giám sát, từ khi Diệp Tiêu Nhiên vào tù mấy tháng nay thì trừ bỏ Niên Thiếu Dương thì cô không gặp bất cứ kẻ nào nữa, mà nay Hạ Diệp đến bên cạnh cô sẽ khiến cô có thể truyền đạt tin tức và mệnh lệnh dễ dàng hơn. Thời gian mỗi lần thăm tù đều rất quý giá, đối với mỗi nữ phạm nhân mà nói thời khắc có thể nhìn thấy người nhà và con cái thì đó chính là lúc bọn họ cảm thấy hối hận nhất. Mà với Diệp Tiêu Nhiên luôn cô độc, không quan tâm không bận lòng mà nói thì những màn lệ nóng doanh tròng này thật không thích hợp với cô, nhưng hôm nay Diệp Tiêu Nhiên lại bị gọi đến phòng đặc biệt, cảnh ngục nói có người thăm tù, chỉ là có muốn đi hay không cũng không phải do cô quyết định.
Là phạm nhân vi phạm kỉ luật nhiều nhất nên Diệp Tiêu Nhiên bị bắt mang còng tay còng chân, ngồi ở trên ghế lẳng lặng chờ đợi. Trên mặt cô vô cùng bình tĩnh, ánh mắt trầm tĩnh như nước, không có một tia tình tố. Hạ Diệp đứng bên cạnh cô, mỗi khi nhìn thấy chân tay cô bị gông xiềng thì đều cảm thấy không đành lòng, chỉ là chuyện này nàng cũng không có quyền quyết định.
"Hạ cảnh quan, cô ra trước đi, chờ ở cửa là được rồi". Hứa Mẫn tự mình phân phó, Hạ Diệp có chút không hiểu nhưng vẫn nghe lời đi ra cửa, để lại một mình Diệp Tiêu Nhiên ở bên trong.
"Rốt cuộc là người nào muốn gặp Diệp Tiêu Nhiên a?". Hạ Diệp nhịn không được tò mò hỏi, một cái thăm tù đơn giản mà phải để tự thân Hứa Mẫn sắp xếp khiến Hạ Diệp tò mò không thôi, đồng thời mơ hồ có chút dự cảm, người tới nhất định không phải hạng thường.
Ước chừng một lúc sau thì hành lang vốn đang im lặng vang lên thanh âm thanh thúy của giày cao gót, Hạ Diệp nâng đầu, nghe tiếng bước chân ở chỗ rẽ ngày càng gần, sau đó chậm rãi xuất hiện một người. Mái tóc của nàng xõa tung sau lưng, một thân đồ tây thập phần giỏi giang, hiển lộ lên tư vị nữ nhân thành thục. Nàng vẫn mang theo tia chính khí của thẩm phán trước đây, nhưng hơi thở vốn nhu hòa bây giờ đã có hơn một tầng khí thế áp bách.
"Nghiêm.Văn.Khâm!". Hạ Diệp thiếu chút nữa thì nghiến răng nghiến lợi gằn ra mấy tiếng này, cuối cùng vẫn nuốt vào yết hầu. Nàng chậm rãi hiểu được khống chế tâm tình của mình là chuyện quan trọng cỡ nào, hơn nữa bây giờ từng hành động của nàng đều ảnh hưởng đến Diệp Tiêu Nhiên, đều là cơ hội để kẻ địch lợi dụng gây hại cho cô.
"Nghiêm tổng~". Hứa Mẫn lễ phép chào hỏi, ý bảo Hạ Diệp mở cửa, Hạ Diệp trừng mắt nhìn Nghiêm Văn Khâm một cái, Nghiêm Văn Khâm chỉ cười khẽ, ánh mắt đã sớm thiếu đi tia nhu hòa ngày trước, trong đáy mắt tản ra thâm ý khiến người ta nhìn không thấu.
Cửa được mở ra, Nghiêm Văn Khâm tự mình đi vào, cả phòng thăm tù chỉ có Diệp Tiêu Nhiên và nàng. Diệp Tiêu Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, một khắc nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm thì ánh mắt có chút ảm đạm đột nhiên sắc bén lên, sau đó ngay lập tức khôi phục lại như trước. Ánh mắt thoáng qua đó của cô ẩn chứa rất nhiều biến hóa, hai tay bị còng nhanh chóng siết chặt.
Tầm mắt của Nghiêm Văn Khâm khi nhìn thấy cô thì một khắc cũng không dời đi, nàng nhìn đến gương mặt của Diệp Tiêu Nhiên, mái tóc đen dài ngày trước đã biến thành tóc ngắn. Vẻ đẹp gợi cảm giờ đã thêm vài phần tiều tụy, thế nhưng vẫn là gương mặt tinh xảo mỹ lệ như trước, loại mỹ này không bị bộ quần áo tù đang mặc che khuất đi. Đây là cái đẹp đến từ trong ra ngoài, từ hơi thở đến xương cốt, mỗi một hô hấp, mỗi một biểu tình, mỗi một ánh mắt đều chính là Diệp Tiêu Nhiên trong lòng nàng.
Một lúc lâu mà cả hai người không có ai nói chuyện, thân hình của Diệp Tiêu Nhiên bị che khuất bởi bộ quần áo màu lam đã gầy yếu hơn rất nhiều, hai tay bị khóa đặt trên ghế, hai chân cũng bị còng lại. Từng là thẩm phán và Dạ Kiêu, bây giờ lại là tổng giám đốc tập đoàn và phạm nhân, trường cảnh này thật sự châm chọc, khiến hận ý trong lòng lúc này của Diệp Tiêu Nhiên với Nghiêm Văn Khâm càng thêm tăng cao. Kết cục này, sự phản bội này nhiều lúc cô muốn nghe chính miệng nàng nói ra đây không phải là sự thật, thế nhưng Nghiêm Văn Khâm không hề nói một tiếng nào, một tâm thê lương bây giờ bị thù hận tràn ngập, lại mơ hồ cảm giác được ngực hơi phiếm đau.
Nàng đẹp, so với trên TV càng đẹp hơn, Diệp Tiêu Nhiên đã hoảng thần một lát. Nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm được hào quang tỏa sáng, trước mặt sau lưng đều có người vây quanh, mỗi một tin tức hay tạp chí kinh tế đều nói đây là nhân vật phong vân của thương giới, là nữ thẩm phán truyền kì cho đến một nữ tổng tài của tập đoàn lớn. Mỗi một ánh mắt đều khiến nàng tràn ngập hào quang, vạn người quan sát, được dân chúng ngưỡng mộ. Thế nhưng Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên lại cảm thấy đấy như đám mây vô cùng xa xôi. Đó là người yêu vô cùng thân mật, là người luôn miệng nói yêu mình, là người luôn chờ đợi mình, thế nhưng không chỉ đẩy mình vào nhà giam mà nay còn lấy thân phận như vậy xuất hiện trước mắt mình. Khiến cho tâm tình vốn không có gợn sóng của cô mấy ngày nay chậm rãi nổi lên biến động, thế nhưng cô vẫn cố gắng khắc chế bản thân, đè lại hàm ý trong lòng, dùng sự đau đớn không rõ đó đối mặt với nàng.
Nhìn cô, Nghiêm Văn Khâm cảm thấy trong ngực như bị thứ gì đó đè nặng đến không thể thở, nhưng vẫn bảo trì hình tượng và tư thái của mình, nàng chậm rãi ngồi xuống đối diện Diệp Tiêu Nhiên, nhẹ giọng phun ra câu nói đã cất giấu trong tim từ lâu: "Có khỏe không?".
"Chị tới đây làm gì?". Diệp Tiêu Nhiên lạnh lùng hỏi, hai tay Nghiêm Văn Khâm đặt ở mép bàn, nắm chặt với nhau. Chỉ có nàng mới biết rõ giờ khắc này nàng có bao nhiêu mong muốn nắm lấy tay Diệp Tiêu Nhiên, đem độ ấm trong lòng bàn tay mình truyền đến tâm của cô, thế nhưng nàng biết những chuyện này là không bao giờ có thể.
Ngay khoảnh khắc pháp chùy đó hạ xuống thì hai người đã mãi mãi bị ngăn cách bởi cánh cửa sắt này, mãi mãi không thể vượt qua. Mà lòng của nàng cũng bị một tiếng pháp chùy đó hoàn toàn đập nát, là chính tay nàng đem Diệp Tiêu Nhiên đẩy vào ngục giam, cũng là vĩnh viễn giam cầm trái tim của mình.
"Chỉ là, nghĩ đến nhìn em mà thôi". Ngữ tốc của Nghiêm Văn Khâm vô cùng chậm rãi, trong đó lộ ra tia hỗn loạn phiền muộn không thể lý giải. Thế nhưng lại khiến Diệp Tiêu Nhiên cười lạnh lùng, thân thể cô hơi nghiêng về phía trước, bốn mắt nhìn nhau ở cự ly rất gần, thanh âm vô cùng lạnh lùng: "Đến xem tôi ngồi tù thế nào sao? Vậy thì thật là làm chị thất vọng rồi. Tôi tạm thời..... còn chưa chết được".
"Tiêu Nhiên....".
"Thật có lỗi, Nghiêm tổng, tôi là nữ tù 0624". Diệp Tiêu Nhiên ngồi thẳng thân mình, ngữ khí lạnh lùng. Nghiêm Văn Khâm cũng không giận không tức, thật sâu thở dài một hơi, ra vẻ thoải mái nói: "Thôi, thấy em vẫn tốt thì tôi cũng yên tâm". Ngữ khí thoải mái đó của nàng lại chọc giận Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Nghiêm Văn Khâm, chị việc gì phải làm bộ hảo tâm, chị làm hết thảy những chuyện này Diệp Tiêu Nhiên tôi nhất định sẽ để chị phải trả giá lớn".
Trên mặt Nghiêm Văn Khâm vân đạm phong khinh, thậm chí là thoải mái nhìn lại cô, khóe miệng bỗng kéo lên ý cười: "Vậy em cố mà sống cho tốt, tôi ở bên ngoài chờ em". Nói xong nàng đứng lên, ý cười rút đi, tầm mắt vô tình nhìn đến xiềng xích trên mặt đất, ánh mắt nhìn đến Diệp Tiêu Nhiên tràn ngập đau lòng và bất đắc dĩ. Nghiêm Văn Khâm không tự giác vươn tay, thế nhưng còn chưa kịp chạm đến người cô thì đã dừng ở giữa không trung, ánh mắt nàng liếc đến camera giám sát ở góc tường, cuối cùng vẫn hạ tay xuống.
Tất cả hành động của nàng đều lọt vào mắt Diệp Tiêu Nhiên, thế nhưng lại vô tình khiến hận ý càng tăng vọt trong lòng cô. Cô nghĩ muốn đứng lên, thế nhưng vừa nhấc tay thì phát hiện bản thân đã bị khóa chặt trên ghế. Vô số đêm nhìn ra bên ngoài cửa sắt, nhìn ra bầu trời rộng lớn, đều xuất hiện gương mặt của Nghiêm Văn Khâm, nỗi hận càng dâng lên thì cũng là một lần lại một lần đánh vào lòng cô đầy đau đớn.
"Nghiêm Văn Khâm, tôi không muốn gặp lại chị, nhìn thấy mặt dối trá này của chị khiến tôi cảm thấy ghê tởm".
Hai tay Diệp Tiêu Nhiên gắt gao siết chặt thành nắm đấm, nói ra những lời này cũng chính là cố gắng áp chế đi tâm tình muốn bùng nổ của mình. Cô sợ mình thất thố, sợ sự thất thố của mình sẽ trở thành điểm yếu của cô, cho nên chỉ có thể kéo dài hơi tàn, đợi một ngày ra khỏi nơi này sẽ san bằng tất cả chướng ngại cản chân mình.
"Ha hả, vậy em cứ tiếp tục ghê tởm đi". Nghiêm Văn Khâm đứng thẳng thân mình, nhanh chóng thu hồi những hành động cảm tính mà mình sắp làm ra. Nàng ở trên cao nhìn xuống Diệp Tiêu Nhiên, xoay người đưa lưng về phía cô, trong mắt hiện lên sự bất đắc dĩ và cô đơn. Sau một lúc nàng cũng không có xoay người, vẫn đưa lưng với cô, giống như ngày đó Diệp Tiêu Nhiên quay lưng với nàng. Hai người trong lúc này đã là khoảng cách thiên sơn vạn thủy, đã mãi mãi trở thành hai đường thẳng song song, không bao giờ có giao điểm.
"Đúng rồi, tôi cần phải nhắc nhở em, em bày ra nhiều quân cờ như vậy khiến tôi thật bội phục sự bày mưu tính kế của em. Thế nhưng người cẩn thận bao nhiêu cũng sẽ có sai lầm, em cho là tập đoàn PE ngốc đến nỗi không tra ra được cái gì? Em chắc là không muốn cô ấy sẽ trở thành người thứ hai như em đi?". Lời nói của Nghiêm Văn Khâm khiến Diệp Tiêu Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, cô trợn lớn hai mắt, muốn đứng lên nhưng lại không thể.
"Nghiêm Văn Khâm, chị có ý gì!!". Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên co quắp bất an, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Nghiêm Văn Khâm rốt cuộc quay đầu, khóe miệng lộ ra mỉm cười, hỏi: "Thế nào? Hóa ra em cũng có chỗ đau sao? Hóa ra em cũng sẽ để ý an nguy quân cờ của mình cơ đấy?". Một cỗ chua xót bao hàm châm chọc dâng đầy trong từng câu chữ của nàng khiến Diệp Tiêu Nhiên nghẹn lời.
Cô nâng lên hai tròng mắt, ngữ khí không hề sắc bén, ngược lại trở nên nhu hòa một chút: "Chị cứ đối phó với tôi, mạng của tôi ở ngay chỗ này, nhưng mời chị không cần liên lụy người khác. Tiếp cận chị, lợi dụng chị, lợi dụng Bối Nhi, thương tổn Văn Huy, đều là một mình Diệp Tiêu Nhiên này làm, không liên quan đến người khác".
"Hahaha, thật không giống lời Dạ Kiêu sẽ nói a, nhưng em đây chính là cần phải trả cái giá thật lớn". Nghiêm Văn Khâm thu hồi tầm mắt của mình, phất phất tay, cửa sắt chậm rãi mở ra, nàng nâng cước bộ đi về phía trước, Diệp Tiêu Nhiên nhìn bóng lưng rời đi của nàng mà không thể nói gì, chỉ có chút vô lực tựa trên ghế.
Cửa ngục giam, bầu trời quang đãng, mây trắng lượn lờ. Cảm nhận được gió thổi đến mang theo hương vị đắng chát, Nghiêm Văn Khâm ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt, cố gắng nuốt xuống dòng chất lỏng ấm nóng đang chực chờ trào ra khỏi khóe mắt. Nàng thật sợ một phút cảm tính kia sẽ khiến mình hỏng mất, nháy mắt khi đến trước mặt Diệp Tiêu Nhiên nàng càng sợ tất cả tình cảm chôn chặt dưới đáy lòng sẽ bởi vì nhìn thấy cô mà bộc lộ.
Lòng của nàng làm sao lại không đau? Thế nhưng trước khi kết thúc những ngày tháng ngắn ngủi của sinh mệnh này nàng đã không thể nhận thêm tình yêu nữa. Lúc tình yêu bị âm mưu, lợi dụng, oán hận thay thế thì Nghiêm Văn Khâm còn như thế nào có thể bảo vệ phân đạm bạc của nội tâm, tiếp tục bình tĩnh thong dong ngồi ở trên cao như vậy.
Một trận gió mát thổi đến, hơi thổi bay lên mái tóc dài của nàng, cũng làm khô khóe mắt ướt nhàn nhạt của nàng. Nàng kéo lại góc áo, nhìn về phía trời không, nhìn thấy một đám mây trắng tinh, ở trong lòng trời xanh, tùy ý biến đổi hình dạng của nó. Diệp Tiêu Nhiên cũng như đám mây trắng này, gió thổi không tan, không nhiễm bụi trần, tư thái ngạo nghễ, vĩnh viễn không bị hủy diệt. Cô là Dạ Kiêu, cũng là tình cảm chân thành cả đời này của mình, cho dù cầu mà không được, yêu mà không thể, nàng cũng chỉ có thể thản nhiên đối mặt với bất kì kết cục nào.
Cách đó không xa, Tiểu Đường lẳng lặng đứng đợi Nghiêm Văn Khâm, nhìn thân ảnh cô độc đứng trong gió hoang gào thét đó, sừng sững không ngã. Nhìn video đã muốn gởi đi trên tay, đợi hắn ngẩng đầu thì đã thấy nàng tiến về phía mình.
"Thế nào? Đã gởi đi chưa?". Biểu tình Nghiêm Văn Khâm hơi lơ là.
"Đã truyền đi, nhóm lão đại của PE chắc đã nhận được". Tiểu Đường trả lời, lại có chút lo lắng nói: "Cái này có phải rất mạo hiểm không, tôi lo cô ấy.......".
"Làm chuyện lớn khó tránh khỏi phải hi sinh, chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể nhanh hơn một bước". Sắc mặt Nghiêm Văn Khâm nghiêm túc nói, Tiểu Đường chỉ phải gật đầu.
Chẳng sợ kì chiêu mạo hiểm, vì đạt được mục đích thì hi sinh là điều không thể tránh khỏi.
Trên đường trở về từ phòng thăm Diệp Tiêu Nhiên đều không yên lòng, hồi tưởng lại mỗi câu nói của Nghiêm Văn Khâm, đợi đến khi Hạ Diệp theo mình đến một góc khuất thì cô mới có cơ hội bắt lấy tay Hạ Diệp, nói: "Mau liên lạc với Thiếu Dương, nói hắn bảo vệ Tề Phi".
"Gì? Bảo vệ Tề Phi?". Hạ Diệp không kịp phản ứng, Diệp Tiêu Nhiên gật đầu, ngữ khí có chút dồn dập nói: "Nhanh đi!". Hạ Diệp nhìn thấy tâm tình nóng nảy của Diệp Tiêu Nhiên thì xuất hiện đủ loại kì quái khó hiểu, rồi đột nhiên nháy mắt hiểu được, nói: "Tôi đi ngay".
Nhận được điện thoại của Hạ Diệp thì hai người Niên Thiếu Dương và Liễu Thi bỏ hết chuyện đang làm, lái xe đuổi đến tập đoàn Tô thị. Hai người cố tránh chỗ quá lộ liễu, trực tiếp vọt thẳng vào phòng làm việc của Tề Phi, nhưng không thấy người đâu, quay đầu thì đón được Tần Hâm ở thang máy.
"Tề Phi đâu?". Liễu Thi tiến lên kéo tay Tần Hâm hỏi, Tần Hâm không hiểu nhìn hai người một chút, hỏi: "Mấy người tìm chị ấy có chuyện gì?".
"Cô mau nói cho tôi biết cô ấy ở đâu?". Liễu Thi có chút vội vàng, nhìn thấy vẻ mặt vẫn mờ mịt của Tần Hâm thì nhìn nhìn bốn phía, kéo nàng qua nhẹ giọng nói: "Cô ấy bại lộ rồi, có nguy hiểm".
"Vừa mới đến bãi đổ xe, tôi dẫn mấy người đi". Tần Hâm lập tức hiểu được mọi chuyện, dẫn hai người trực tiếp đi thang máy đến bãi đổ xe.
Bên trong bãi đỗ xe, Tề Phi đang muốn mở cửa thì cảm thấy có người tiếp cận, quay đầu thì thấy mấy người thanh niên đang đến gần mình, bên cạnh bọn họ là một người đàn ông, biểu tình hắn âm trầm nhìn nàng, mà sắc mặt của nàng lại hơi lơ là, bất đắc dĩ cười cười.
Đã dùng thời gian ngắn nhất đến bãi đỗ xe nhưng chỉ thấy được bên cạnh xe Tề Phi rơi xuống mấy phần văn kiện, duy độc không thấy người đâu. Tần Hâm nhặt văn kiện lên, trên mặt nổi lên lo lắng, nhìn nhìn bốn phía, một chút bóng dáng Tề Phi cũng không có.
"Vẫn là đến chậm rồi". Niên Thiếu Dương chống hay tay sau lưng, tuần tra xung quanh, Liễu Thi ngồi xổm xuống, xem xét dấu vết để lại.
"Phi tỷ đã xảy ra chuyện". Tần Hâm lo âu thì thào nói.
"Mau đến đây nhìn đi, có dấu bánh xe, còn có mùi xăng lưu lại, hẳn là vừa mới rời đi. Chúng ta bây giờ đuổi theo có lẽ còn kịp". Liễu Thi phát hiện manh mối nói.
"Được, tôi lái xe". Mở cửa xe ngồi vào, Tần Hâm xuất ra sở trường của mình, nhanh chóng khởi động xe, đuổi theo ra ngoài.
Xe đi nửa giờ, vòng quanh cả thành phố mà không thấy chiếc xe khả nghi nào, Tề Phi cứ như vậy mất tung mất tích, Tần Hâm gấp đến độ kiến bò trên chảo lửa, mặc kệ khuyên can cứ thế tìm Tề Phi. Thân phận bị bại lộ không phải là chuyện nhỏ, lớn là mất mạng, nhỏ thì cũng không thể tưởng tượng được, thế nhưng không hiểu sao tất cả mọi chuyện lại đúng lúc như vậy.
Hội nghị tập đoàn PE.
Tô Hoằng ngồi trước máy tính, mặt mày âm trầm, Tô Kính cũng không nói một lời, chỉ không ngừng hút lấy hút để tẩu thuốc của mình. Mấy nhà đầu tư vẫn đang chờ chỉ thị của Tiên sinh, Tiên sinh vẫn không lên tiếng, thẳng đến một lúc lâu trên màn hình máy tính mới xuất hiện một người.
"Chúng ta hoan nghênh Văn Khâm cùng gia nhập". Thanh âm của Tiên sinh cuối cùng cũng vang lên, Tô Hoằng lúc này mới ngẩng dầu, phát hiện Nghiêm Văn Khâm đột nhiên xuất hiện trong hội nghị của tập đoàn PE.
"Tập đoàn gia nhập thành viên mới nhưng thật ra rất đột ngột. Nghiêm tổng, thật sự vui mừng". Tô Hoằng có chút chua nói.
"Đa tạ Tiên sinh đồng ý cho Văn Khâm gia nhập, sau này Văn Khâm nhất định làm hết khả năng mang lại lợi ích cho tập đoàn".
"Đại tiểu thư Nghiêm gia, nghe danh đã lâu. Quốc Lương, mỗi một người đi ra từ Nghiêm gia các anh đều là kì tài". Lời khen của Tiên sinh vang lên.
"Trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể làm cho giá trị cổ phiếu tăng cao, chỉnh hợp tài nguyên thì chính là người có năng lực phi thường. Mà quan trọng nhất là thủ đoạn cực kì quyết đoán. Hiện giờ mấy lão già của tập đoàn Trung Á chỉ có thể mỗi ngày ở nhà uống trà, đánh golf là được". Một ông chủ khác lên tiếng.
"Quá khen rồi, Văn Khâm còn nhiều phương diện cần học hỏi các vị tiền bối đây". Nghiêm Văn Khâm khiêm tốn có lễ, lời nói có đắn đo qua, Nghiêm Quốc Lương ý cười đầy mặt, cực kì hài lòng gật đầu.
"Nói tới đây, A Hoằng, anh đây là thế nào? Bên cạnh mai phục một quả bom lớn như vậy mà không hề biết? Nếu không có Văn Khâm thì Tô gia các người sớm muộn gì cũng bại trong tay đàn bà". Tiên sinh trực tiếp phê bình Tô Hoằng, mặt mũi Tô Hoằng đã sớm đỏ bừng, nhìn về phía bộ dáng không gợn sóng sợ hãi của Nghiêm Văn Khâm.
Người phụ nữ này thật đáng sợ, vì muốn đi lên mà không tiếc hi sinh Diệp Tiêu Nhiên không nói, càng là kẻ không từ bất cứ thủ đoạn hay để ý bất luận kẻ nào. Đáng sợ chính là bố cục kín đáo mấy năm nay của Diệp Tiêu Nhiên lại có thể bị nhìn thấu dễ dàng như vậy, ngay cả người như Tề Phi cũng trở thành vật hi sinh của nàng. Nữ nhân như vậy, nếu đã muốn toàn tâm đối phó với một người nào đó thì quả thật là uy hiếp cực lớn với đối phương.
Chỉ là Tề Phi, cô thật sự cam tâm tình nguyện làm nhiều chuyện như thế sao, đơn giản chỉ vì người sau lưng cô là Diệp Tiêu Nhiên thôi sao? Tô Hoằng lâm vào trầm tư.
Nhà tù nữ lớn nhất thành phố A nằm cách nội thành 100km, thuộc vùng ngoại ô thành phố. Nơi này giam giữ những nữ phạm nhân có thời gian thi hành án khác nhau, nói nơi này đem người ta ngăn cách thì không bằng nói nơi đây là nhà giam tồn tại cuộc sống hắc ám. Bao nhiêu người khi đặt chân vào đây rồi thì ngày ngày đêm đêm khao khát được bước ra khỏi hàng rào sắt kia, nhìn thấy mặt trời. Nhiều người ở đây hằng ngày khóc lóc hối hận về hành vi của mình, tiếc nuối bản thân chỉ vì chút nông nỗi mà phải trả giá bằng pháp luật.
Chế độ quản lí ở đây cực kì nghiêm khắc, có từng tốp cảnh ngục mang súng đi tuần tra liên tục nhằm ngăn chặn bạo động, giám sát từng hành động của từng phạm nhân. Nơi này thật ra cũng khá là yên tĩnh, chỉ có thỉnh thoảng nổi lên chút sóng gió nhưng đều được xử lý dễ dàng. Nhưng từ lúc nơi đây tiếp đón một nữ phạm nhân đặc biệt thì cả khu trại giam số một liền liên tiếp xuất hiện cảnh bạo động.
Ngay từ lúc Diệp Tiêu Nhiên vào đây thì cả trại giam liền sôi trào, không chỉ bởi truyền thuyết của cô mà còn bởi vì cô đắc tội với Nghiêm gia quyền quý. Cũng rất nhiều người biết rõ thời gian thi hành án của cô mặc dù khá ngắn thế nhưng đến nơi này rồi còn có thể sống sót đi ra không còn là chuyện chưa biết được. Chuyện tình xảy ra trong ngục giam có nhiều lắm, rất nhiều người không thể dự đoán được chuyện gì sẽ phát sinh, huống chi trùm ma túy Hồng Anh bây giờ đang ở khu nhà giam số, càng biểu thị chuyện hai người xung khắc như nước với lửa nhất định sẽ xảy ra bố cục không thể khống chế nổi.
Thời giam thăm tù rất ngắn, lại còn bị cảnh ngục giám sát, từ khi Diệp Tiêu Nhiên vào tù mấy tháng nay thì trừ bỏ Niên Thiếu Dương thì cô không gặp bất cứ kẻ nào nữa, mà nay Hạ Diệp đến bên cạnh cô sẽ khiến cô có thể truyền đạt tin tức và mệnh lệnh dễ dàng hơn. Thời gian mỗi lần thăm tù đều rất quý giá, đối với mỗi nữ phạm nhân mà nói thời khắc có thể nhìn thấy người nhà và con cái thì đó chính là lúc bọn họ cảm thấy hối hận nhất. Mà với Diệp Tiêu Nhiên luôn cô độc, không quan tâm không bận lòng mà nói thì những màn lệ nóng doanh tròng này thật không thích hợp với cô, nhưng hôm nay Diệp Tiêu Nhiên lại bị gọi đến phòng đặc biệt, cảnh ngục nói có người thăm tù, chỉ là có muốn đi hay không cũng không phải do cô quyết định.
Là phạm nhân vi phạm kỉ luật nhiều nhất nên Diệp Tiêu Nhiên bị bắt mang còng tay còng chân, ngồi ở trên ghế lẳng lặng chờ đợi. Trên mặt cô vô cùng bình tĩnh, ánh mắt trầm tĩnh như nước, không có một tia tình tố. Hạ Diệp đứng bên cạnh cô, mỗi khi nhìn thấy chân tay cô bị gông xiềng thì đều cảm thấy không đành lòng, chỉ là chuyện này nàng cũng không có quyền quyết định.
"Hạ cảnh quan, cô ra trước đi, chờ ở cửa là được rồi". Hứa Mẫn tự mình phân phó, Hạ Diệp có chút không hiểu nhưng vẫn nghe lời đi ra cửa, để lại một mình Diệp Tiêu Nhiên ở bên trong.
"Rốt cuộc là người nào muốn gặp Diệp Tiêu Nhiên a?". Hạ Diệp nhịn không được tò mò hỏi, một cái thăm tù đơn giản mà phải để tự thân Hứa Mẫn sắp xếp khiến Hạ Diệp tò mò không thôi, đồng thời mơ hồ có chút dự cảm, người tới nhất định không phải hạng thường.
Ước chừng một lúc sau thì hành lang vốn đang im lặng vang lên thanh âm thanh thúy của giày cao gót, Hạ Diệp nâng đầu, nghe tiếng bước chân ở chỗ rẽ ngày càng gần, sau đó chậm rãi xuất hiện một người. Mái tóc của nàng xõa tung sau lưng, một thân đồ tây thập phần giỏi giang, hiển lộ lên tư vị nữ nhân thành thục. Nàng vẫn mang theo tia chính khí của thẩm phán trước đây, nhưng hơi thở vốn nhu hòa bây giờ đã có hơn một tầng khí thế áp bách.
"Nghiêm.Văn.Khâm!". Hạ Diệp thiếu chút nữa thì nghiến răng nghiến lợi gằn ra mấy tiếng này, cuối cùng vẫn nuốt vào yết hầu. Nàng chậm rãi hiểu được khống chế tâm tình của mình là chuyện quan trọng cỡ nào, hơn nữa bây giờ từng hành động của nàng đều ảnh hưởng đến Diệp Tiêu Nhiên, đều là cơ hội để kẻ địch lợi dụng gây hại cho cô.
"Nghiêm tổng~". Hứa Mẫn lễ phép chào hỏi, ý bảo Hạ Diệp mở cửa, Hạ Diệp trừng mắt nhìn Nghiêm Văn Khâm một cái, Nghiêm Văn Khâm chỉ cười khẽ, ánh mắt đã sớm thiếu đi tia nhu hòa ngày trước, trong đáy mắt tản ra thâm ý khiến người ta nhìn không thấu.
Cửa được mở ra, Nghiêm Văn Khâm tự mình đi vào, cả phòng thăm tù chỉ có Diệp Tiêu Nhiên và nàng. Diệp Tiêu Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, một khắc nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm thì ánh mắt có chút ảm đạm đột nhiên sắc bén lên, sau đó ngay lập tức khôi phục lại như trước. Ánh mắt thoáng qua đó của cô ẩn chứa rất nhiều biến hóa, hai tay bị còng nhanh chóng siết chặt.
Tầm mắt của Nghiêm Văn Khâm khi nhìn thấy cô thì một khắc cũng không dời đi, nàng nhìn đến gương mặt của Diệp Tiêu Nhiên, mái tóc đen dài ngày trước đã biến thành tóc ngắn. Vẻ đẹp gợi cảm giờ đã thêm vài phần tiều tụy, thế nhưng vẫn là gương mặt tinh xảo mỹ lệ như trước, loại mỹ này không bị bộ quần áo tù đang mặc che khuất đi. Đây là cái đẹp đến từ trong ra ngoài, từ hơi thở đến xương cốt, mỗi một hô hấp, mỗi một biểu tình, mỗi một ánh mắt đều chính là Diệp Tiêu Nhiên trong lòng nàng.
Một lúc lâu mà cả hai người không có ai nói chuyện, thân hình của Diệp Tiêu Nhiên bị che khuất bởi bộ quần áo màu lam đã gầy yếu hơn rất nhiều, hai tay bị khóa đặt trên ghế, hai chân cũng bị còng lại. Từng là thẩm phán và Dạ Kiêu, bây giờ lại là tổng giám đốc tập đoàn và phạm nhân, trường cảnh này thật sự châm chọc, khiến hận ý trong lòng lúc này của Diệp Tiêu Nhiên với Nghiêm Văn Khâm càng thêm tăng cao. Kết cục này, sự phản bội này nhiều lúc cô muốn nghe chính miệng nàng nói ra đây không phải là sự thật, thế nhưng Nghiêm Văn Khâm không hề nói một tiếng nào, một tâm thê lương bây giờ bị thù hận tràn ngập, lại mơ hồ cảm giác được ngực hơi phiếm đau.
Nàng đẹp, so với trên TV càng đẹp hơn, Diệp Tiêu Nhiên đã hoảng thần một lát. Nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm được hào quang tỏa sáng, trước mặt sau lưng đều có người vây quanh, mỗi một tin tức hay tạp chí kinh tế đều nói đây là nhân vật phong vân của thương giới, là nữ thẩm phán truyền kì cho đến một nữ tổng tài của tập đoàn lớn. Mỗi một ánh mắt đều khiến nàng tràn ngập hào quang, vạn người quan sát, được dân chúng ngưỡng mộ. Thế nhưng Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên lại cảm thấy đấy như đám mây vô cùng xa xôi. Đó là người yêu vô cùng thân mật, là người luôn miệng nói yêu mình, là người luôn chờ đợi mình, thế nhưng không chỉ đẩy mình vào nhà giam mà nay còn lấy thân phận như vậy xuất hiện trước mắt mình. Khiến cho tâm tình vốn không có gợn sóng của cô mấy ngày nay chậm rãi nổi lên biến động, thế nhưng cô vẫn cố gắng khắc chế bản thân, đè lại hàm ý trong lòng, dùng sự đau đớn không rõ đó đối mặt với nàng.
Nhìn cô, Nghiêm Văn Khâm cảm thấy trong ngực như bị thứ gì đó đè nặng đến không thể thở, nhưng vẫn bảo trì hình tượng và tư thái của mình, nàng chậm rãi ngồi xuống đối diện Diệp Tiêu Nhiên, nhẹ giọng phun ra câu nói đã cất giấu trong tim từ lâu: "Có khỏe không?".
"Chị tới đây làm gì?". Diệp Tiêu Nhiên lạnh lùng hỏi, hai tay Nghiêm Văn Khâm đặt ở mép bàn, nắm chặt với nhau. Chỉ có nàng mới biết rõ giờ khắc này nàng có bao nhiêu mong muốn nắm lấy tay Diệp Tiêu Nhiên, đem độ ấm trong lòng bàn tay mình truyền đến tâm của cô, thế nhưng nàng biết những chuyện này là không bao giờ có thể.
Ngay khoảnh khắc pháp chùy đó hạ xuống thì hai người đã mãi mãi bị ngăn cách bởi cánh cửa sắt này, mãi mãi không thể vượt qua. Mà lòng của nàng cũng bị một tiếng pháp chùy đó hoàn toàn đập nát, là chính tay nàng đem Diệp Tiêu Nhiên đẩy vào ngục giam, cũng là vĩnh viễn giam cầm trái tim của mình.
"Chỉ là, nghĩ đến nhìn em mà thôi". Ngữ tốc của Nghiêm Văn Khâm vô cùng chậm rãi, trong đó lộ ra tia hỗn loạn phiền muộn không thể lý giải. Thế nhưng lại khiến Diệp Tiêu Nhiên cười lạnh lùng, thân thể cô hơi nghiêng về phía trước, bốn mắt nhìn nhau ở cự ly rất gần, thanh âm vô cùng lạnh lùng: "Đến xem tôi ngồi tù thế nào sao? Vậy thì thật là làm chị thất vọng rồi. Tôi tạm thời..... còn chưa chết được".
"Tiêu Nhiên....".
"Thật có lỗi, Nghiêm tổng, tôi là nữ tù 0624". Diệp Tiêu Nhiên ngồi thẳng thân mình, ngữ khí lạnh lùng. Nghiêm Văn Khâm cũng không giận không tức, thật sâu thở dài một hơi, ra vẻ thoải mái nói: "Thôi, thấy em vẫn tốt thì tôi cũng yên tâm". Ngữ khí thoải mái đó của nàng lại chọc giận Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Nghiêm Văn Khâm, chị việc gì phải làm bộ hảo tâm, chị làm hết thảy những chuyện này Diệp Tiêu Nhiên tôi nhất định sẽ để chị phải trả giá lớn".
Trên mặt Nghiêm Văn Khâm vân đạm phong khinh, thậm chí là thoải mái nhìn lại cô, khóe miệng bỗng kéo lên ý cười: "Vậy em cố mà sống cho tốt, tôi ở bên ngoài chờ em". Nói xong nàng đứng lên, ý cười rút đi, tầm mắt vô tình nhìn đến xiềng xích trên mặt đất, ánh mắt nhìn đến Diệp Tiêu Nhiên tràn ngập đau lòng và bất đắc dĩ. Nghiêm Văn Khâm không tự giác vươn tay, thế nhưng còn chưa kịp chạm đến người cô thì đã dừng ở giữa không trung, ánh mắt nàng liếc đến camera giám sát ở góc tường, cuối cùng vẫn hạ tay xuống.
Tất cả hành động của nàng đều lọt vào mắt Diệp Tiêu Nhiên, thế nhưng lại vô tình khiến hận ý càng tăng vọt trong lòng cô. Cô nghĩ muốn đứng lên, thế nhưng vừa nhấc tay thì phát hiện bản thân đã bị khóa chặt trên ghế. Vô số đêm nhìn ra bên ngoài cửa sắt, nhìn ra bầu trời rộng lớn, đều xuất hiện gương mặt của Nghiêm Văn Khâm, nỗi hận càng dâng lên thì cũng là một lần lại một lần đánh vào lòng cô đầy đau đớn.
"Nghiêm Văn Khâm, tôi không muốn gặp lại chị, nhìn thấy mặt dối trá này của chị khiến tôi cảm thấy ghê tởm".
Hai tay Diệp Tiêu Nhiên gắt gao siết chặt thành nắm đấm, nói ra những lời này cũng chính là cố gắng áp chế đi tâm tình muốn bùng nổ của mình. Cô sợ mình thất thố, sợ sự thất thố của mình sẽ trở thành điểm yếu của cô, cho nên chỉ có thể kéo dài hơi tàn, đợi một ngày ra khỏi nơi này sẽ san bằng tất cả chướng ngại cản chân mình.
"Ha hả, vậy em cứ tiếp tục ghê tởm đi". Nghiêm Văn Khâm đứng thẳng thân mình, nhanh chóng thu hồi những hành động cảm tính mà mình sắp làm ra. Nàng ở trên cao nhìn xuống Diệp Tiêu Nhiên, xoay người đưa lưng về phía cô, trong mắt hiện lên sự bất đắc dĩ và cô đơn. Sau một lúc nàng cũng không có xoay người, vẫn đưa lưng với cô, giống như ngày đó Diệp Tiêu Nhiên quay lưng với nàng. Hai người trong lúc này đã là khoảng cách thiên sơn vạn thủy, đã mãi mãi trở thành hai đường thẳng song song, không bao giờ có giao điểm.
"Đúng rồi, tôi cần phải nhắc nhở em, em bày ra nhiều quân cờ như vậy khiến tôi thật bội phục sự bày mưu tính kế của em. Thế nhưng người cẩn thận bao nhiêu cũng sẽ có sai lầm, em cho là tập đoàn PE ngốc đến nỗi không tra ra được cái gì? Em chắc là không muốn cô ấy sẽ trở thành người thứ hai như em đi?". Lời nói của Nghiêm Văn Khâm khiến Diệp Tiêu Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, cô trợn lớn hai mắt, muốn đứng lên nhưng lại không thể.
"Nghiêm Văn Khâm, chị có ý gì!!". Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên co quắp bất an, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Nghiêm Văn Khâm rốt cuộc quay đầu, khóe miệng lộ ra mỉm cười, hỏi: "Thế nào? Hóa ra em cũng có chỗ đau sao? Hóa ra em cũng sẽ để ý an nguy quân cờ của mình cơ đấy?". Một cỗ chua xót bao hàm châm chọc dâng đầy trong từng câu chữ của nàng khiến Diệp Tiêu Nhiên nghẹn lời.
Cô nâng lên hai tròng mắt, ngữ khí không hề sắc bén, ngược lại trở nên nhu hòa một chút: "Chị cứ đối phó với tôi, mạng của tôi ở ngay chỗ này, nhưng mời chị không cần liên lụy người khác. Tiếp cận chị, lợi dụng chị, lợi dụng Bối Nhi, thương tổn Văn Huy, đều là một mình Diệp Tiêu Nhiên này làm, không liên quan đến người khác".
"Hahaha, thật không giống lời Dạ Kiêu sẽ nói a, nhưng em đây chính là cần phải trả cái giá thật lớn". Nghiêm Văn Khâm thu hồi tầm mắt của mình, phất phất tay, cửa sắt chậm rãi mở ra, nàng nâng cước bộ đi về phía trước, Diệp Tiêu Nhiên nhìn bóng lưng rời đi của nàng mà không thể nói gì, chỉ có chút vô lực tựa trên ghế.
Cửa ngục giam, bầu trời quang đãng, mây trắng lượn lờ. Cảm nhận được gió thổi đến mang theo hương vị đắng chát, Nghiêm Văn Khâm ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt, cố gắng nuốt xuống dòng chất lỏng ấm nóng đang chực chờ trào ra khỏi khóe mắt. Nàng thật sợ một phút cảm tính kia sẽ khiến mình hỏng mất, nháy mắt khi đến trước mặt Diệp Tiêu Nhiên nàng càng sợ tất cả tình cảm chôn chặt dưới đáy lòng sẽ bởi vì nhìn thấy cô mà bộc lộ.
Lòng của nàng làm sao lại không đau? Thế nhưng trước khi kết thúc những ngày tháng ngắn ngủi của sinh mệnh này nàng đã không thể nhận thêm tình yêu nữa. Lúc tình yêu bị âm mưu, lợi dụng, oán hận thay thế thì Nghiêm Văn Khâm còn như thế nào có thể bảo vệ phân đạm bạc của nội tâm, tiếp tục bình tĩnh thong dong ngồi ở trên cao như vậy.
Một trận gió mát thổi đến, hơi thổi bay lên mái tóc dài của nàng, cũng làm khô khóe mắt ướt nhàn nhạt của nàng. Nàng kéo lại góc áo, nhìn về phía trời không, nhìn thấy một đám mây trắng tinh, ở trong lòng trời xanh, tùy ý biến đổi hình dạng của nó. Diệp Tiêu Nhiên cũng như đám mây trắng này, gió thổi không tan, không nhiễm bụi trần, tư thái ngạo nghễ, vĩnh viễn không bị hủy diệt. Cô là Dạ Kiêu, cũng là tình cảm chân thành cả đời này của mình, cho dù cầu mà không được, yêu mà không thể, nàng cũng chỉ có thể thản nhiên đối mặt với bất kì kết cục nào.
Cách đó không xa, Tiểu Đường lẳng lặng đứng đợi Nghiêm Văn Khâm, nhìn thân ảnh cô độc đứng trong gió hoang gào thét đó, sừng sững không ngã. Nhìn video đã muốn gởi đi trên tay, đợi hắn ngẩng đầu thì đã thấy nàng tiến về phía mình.
"Thế nào? Đã gởi đi chưa?". Biểu tình Nghiêm Văn Khâm hơi lơ là.
"Đã truyền đi, nhóm lão đại của PE chắc đã nhận được". Tiểu Đường trả lời, lại có chút lo lắng nói: "Cái này có phải rất mạo hiểm không, tôi lo cô ấy.......".
"Làm chuyện lớn khó tránh khỏi phải hi sinh, chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể nhanh hơn một bước". Sắc mặt Nghiêm Văn Khâm nghiêm túc nói, Tiểu Đường chỉ phải gật đầu.
Chẳng sợ kì chiêu mạo hiểm, vì đạt được mục đích thì hi sinh là điều không thể tránh khỏi.
Trên đường trở về từ phòng thăm Diệp Tiêu Nhiên đều không yên lòng, hồi tưởng lại mỗi câu nói của Nghiêm Văn Khâm, đợi đến khi Hạ Diệp theo mình đến một góc khuất thì cô mới có cơ hội bắt lấy tay Hạ Diệp, nói: "Mau liên lạc với Thiếu Dương, nói hắn bảo vệ Tề Phi".
"Gì? Bảo vệ Tề Phi?". Hạ Diệp không kịp phản ứng, Diệp Tiêu Nhiên gật đầu, ngữ khí có chút dồn dập nói: "Nhanh đi!". Hạ Diệp nhìn thấy tâm tình nóng nảy của Diệp Tiêu Nhiên thì xuất hiện đủ loại kì quái khó hiểu, rồi đột nhiên nháy mắt hiểu được, nói: "Tôi đi ngay".
Nhận được điện thoại của Hạ Diệp thì hai người Niên Thiếu Dương và Liễu Thi bỏ hết chuyện đang làm, lái xe đuổi đến tập đoàn Tô thị. Hai người cố tránh chỗ quá lộ liễu, trực tiếp vọt thẳng vào phòng làm việc của Tề Phi, nhưng không thấy người đâu, quay đầu thì đón được Tần Hâm ở thang máy.
"Tề Phi đâu?". Liễu Thi tiến lên kéo tay Tần Hâm hỏi, Tần Hâm không hiểu nhìn hai người một chút, hỏi: "Mấy người tìm chị ấy có chuyện gì?".
"Cô mau nói cho tôi biết cô ấy ở đâu?". Liễu Thi có chút vội vàng, nhìn thấy vẻ mặt vẫn mờ mịt của Tần Hâm thì nhìn nhìn bốn phía, kéo nàng qua nhẹ giọng nói: "Cô ấy bại lộ rồi, có nguy hiểm".
"Vừa mới đến bãi đổ xe, tôi dẫn mấy người đi". Tần Hâm lập tức hiểu được mọi chuyện, dẫn hai người trực tiếp đi thang máy đến bãi đổ xe.
Bên trong bãi đỗ xe, Tề Phi đang muốn mở cửa thì cảm thấy có người tiếp cận, quay đầu thì thấy mấy người thanh niên đang đến gần mình, bên cạnh bọn họ là một người đàn ông, biểu tình hắn âm trầm nhìn nàng, mà sắc mặt của nàng lại hơi lơ là, bất đắc dĩ cười cười.
Đã dùng thời gian ngắn nhất đến bãi đỗ xe nhưng chỉ thấy được bên cạnh xe Tề Phi rơi xuống mấy phần văn kiện, duy độc không thấy người đâu. Tần Hâm nhặt văn kiện lên, trên mặt nổi lên lo lắng, nhìn nhìn bốn phía, một chút bóng dáng Tề Phi cũng không có.
"Vẫn là đến chậm rồi". Niên Thiếu Dương chống hay tay sau lưng, tuần tra xung quanh, Liễu Thi ngồi xổm xuống, xem xét dấu vết để lại.
"Phi tỷ đã xảy ra chuyện". Tần Hâm lo âu thì thào nói.
"Mau đến đây nhìn đi, có dấu bánh xe, còn có mùi xăng lưu lại, hẳn là vừa mới rời đi. Chúng ta bây giờ đuổi theo có lẽ còn kịp". Liễu Thi phát hiện manh mối nói.
"Được, tôi lái xe". Mở cửa xe ngồi vào, Tần Hâm xuất ra sở trường của mình, nhanh chóng khởi động xe, đuổi theo ra ngoài.
Xe đi nửa giờ, vòng quanh cả thành phố mà không thấy chiếc xe khả nghi nào, Tề Phi cứ như vậy mất tung mất tích, Tần Hâm gấp đến độ kiến bò trên chảo lửa, mặc kệ khuyên can cứ thế tìm Tề Phi. Thân phận bị bại lộ không phải là chuyện nhỏ, lớn là mất mạng, nhỏ thì cũng không thể tưởng tượng được, thế nhưng không hiểu sao tất cả mọi chuyện lại đúng lúc như vậy.
Hội nghị tập đoàn PE.
Tô Hoằng ngồi trước máy tính, mặt mày âm trầm, Tô Kính cũng không nói một lời, chỉ không ngừng hút lấy hút để tẩu thuốc của mình. Mấy nhà đầu tư vẫn đang chờ chỉ thị của Tiên sinh, Tiên sinh vẫn không lên tiếng, thẳng đến một lúc lâu trên màn hình máy tính mới xuất hiện một người.
"Chúng ta hoan nghênh Văn Khâm cùng gia nhập". Thanh âm của Tiên sinh cuối cùng cũng vang lên, Tô Hoằng lúc này mới ngẩng dầu, phát hiện Nghiêm Văn Khâm đột nhiên xuất hiện trong hội nghị của tập đoàn PE.
"Tập đoàn gia nhập thành viên mới nhưng thật ra rất đột ngột. Nghiêm tổng, thật sự vui mừng". Tô Hoằng có chút chua nói.
"Đa tạ Tiên sinh đồng ý cho Văn Khâm gia nhập, sau này Văn Khâm nhất định làm hết khả năng mang lại lợi ích cho tập đoàn".
"Đại tiểu thư Nghiêm gia, nghe danh đã lâu. Quốc Lương, mỗi một người đi ra từ Nghiêm gia các anh đều là kì tài". Lời khen của Tiên sinh vang lên.
"Trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể làm cho giá trị cổ phiếu tăng cao, chỉnh hợp tài nguyên thì chính là người có năng lực phi thường. Mà quan trọng nhất là thủ đoạn cực kì quyết đoán. Hiện giờ mấy lão già của tập đoàn Trung Á chỉ có thể mỗi ngày ở nhà uống trà, đánh golf là được". Một ông chủ khác lên tiếng.
"Quá khen rồi, Văn Khâm còn nhiều phương diện cần học hỏi các vị tiền bối đây". Nghiêm Văn Khâm khiêm tốn có lễ, lời nói có đắn đo qua, Nghiêm Quốc Lương ý cười đầy mặt, cực kì hài lòng gật đầu.
"Nói tới đây, A Hoằng, anh đây là thế nào? Bên cạnh mai phục một quả bom lớn như vậy mà không hề biết? Nếu không có Văn Khâm thì Tô gia các người sớm muộn gì cũng bại trong tay đàn bà". Tiên sinh trực tiếp phê bình Tô Hoằng, mặt mũi Tô Hoằng đã sớm đỏ bừng, nhìn về phía bộ dáng không gợn sóng sợ hãi của Nghiêm Văn Khâm.
Người phụ nữ này thật đáng sợ, vì muốn đi lên mà không tiếc hi sinh Diệp Tiêu Nhiên không nói, càng là kẻ không từ bất cứ thủ đoạn hay để ý bất luận kẻ nào. Đáng sợ chính là bố cục kín đáo mấy năm nay của Diệp Tiêu Nhiên lại có thể bị nhìn thấu dễ dàng như vậy, ngay cả người như Tề Phi cũng trở thành vật hi sinh của nàng. Nữ nhân như vậy, nếu đã muốn toàn tâm đối phó với một người nào đó thì quả thật là uy hiếp cực lớn với đối phương.
Chỉ là Tề Phi, cô thật sự cam tâm tình nguyện làm nhiều chuyện như thế sao, đơn giản chỉ vì người sau lưng cô là Diệp Tiêu Nhiên thôi sao? Tô Hoằng lâm vào trầm tư.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook