Chưởng Ôn
Chương 49: Bố cục toàn diện

Tòa nhà tập đoàn Trung Á. Ban giám đốc.

Không khí hội nghị lâm vào bế tắc, rất nhiều người nhìn về Nghiêm Văn Khâm nhưng không nói một lời. Bọn họ thập phần không đồng ý với ý tưởng mới của nàng, nhưng không tìm ra lí do gì phản bác. Rất nhiều người nghĩ Nghiêm Văn Khâm nhiều năm không quan tâm kinh doanh gia tộc, đối với việc của tập đoàn không hiểu rõ lại không ngờ được lần đầu tiên nàng dự họp với ban giám đốc lại có thể đưa ra những tình trạng hiện nay ở những công ty con, từ số liệu kinh doanh đến tiêu thụ, nghiệp vụ mở rộng, đều có thể đưa ra ý tưởng cùng lối suy nghĩ vô cùng logic.

Màn hình máy chiếu của phòng họp dừng ở báo cáo số liệu doanh thu của Hoằng Đạt thuộc Tô gia, chỉ vài năm ngắn ngủi mà công ty này của Tô Hoằng đã có thể mở rộng kinh doanh, chỉ số kim ngạch và lượng hàng tiêu thụ cao kinh người. Nguồn tài nguyên cùng với tiềm lực phi thường cường đại, hơn nữa bản thân ở thành phố A có ưu thế của thiên nhiên, là một nơi có thể khai phá tài nguyên rất tốt. Sắp tới Trung Á sẽ khua chiêng gióng trống công bố nguồn tài nguyên mới, chuẩn bị cạnh tranh với Tô gia, nhưng Nghiêm Văn Khâm lúc này lại đưa ra ý kiến rằng so với việc bỏ ra số tiền lớn để khai phá nguồn tài nguyên mới thì không bằng trực tiếp nhập cổ phần vào nguồn tài nguyên của Tô Tô Hoằng, thậm chí có thể dùng phương thức mua bán để trao đổi.

"Trung Á chúng ta cùng Tô thị xưa nay nước sông không phạm nước giếng, quang minh chính đại nhập cổ phần không phải không được. Thế nhưng muốn dùng cách này....... Hừ, Văn Khâm a, này có phải là muốn bôi nhọ thân phận của tập đoàn Trung Á chúng ta hay không?". Nói chuyện là một lão cổ đông, lúc trước gây dựng sự nghiệp với Nghiêm Quốc Lương, từng cùng giành giang sơn, ở ban giám đốc rất có địa vị.

"Một nguồn tài nguyên nho nhỏ này của Tô gia có tính là gì. Trung Á đã muốn làm thì phải là khống chế nguồn tài nguyên mới của cả nước, chỉ chừng này không đáng giá chút nào". Một lão cổ đông khác cũng lên tiếng, hội nghị liền chậm rãi nổi lên thảo luận.

"Đúng vậy, từ trước đến nay đều là Tô gia đến nịnh bợ Trung Á để hợp tác. Hiện tại chúng ta lại muốn tìm họ hợp tác, quả thật rất mất thân phận".

Thất chủy bát thiệt??? Lúc thảo luận Nghiêm Quốc Lương vẫn không nói gì mà chỉ nhìn Nghiêm Văn Khâm. Chỉ thấy nàng ôm hai tay, mang theo ý cười thoải mái nghe mọi người tranh luận, nàng liếc mắt nhìn đồng hồ, đứng lên, quét tầm mắt nhìn phòng họp một cái, nói: "Tập đoàn Trung Á có được ngày hôm nay đích thực là coi trọng lợi ích hơn, nhưng là, các vị cổ đông, ở thời điểm quan tâm lợi ích thì từ khi nào các vị đã đi lo lắng cho thanh danh của tập đoàn vậy?".

Lời nói mang hàm ý khác của nàng, Nghiêm Quốc Lương làm sao nghe không hiểu, những người vì lợi ích ở đây tất nhiên cũng hiểu, nhưng nàng bỗng nhiên lại cười cười, nói: "Tô gia lập nghiệp ở thành phố B, chỉ trong thời gian ngắn đã làm nên cơ nghiệp như vậy, mặc dù không thể so với Trung Á nhưng cũng là đối tác tốt để lựa chọn. Tôi không chỉ coi trọng nguồn tài nguyên của Hoằng Đạt mà còn quan tâm hơn về..... tập đoàn đầu tư PE của Tô gia". Nói xong, nàng nhìn thoáng qua Nghiêm Quốc Lương, thấy sắc mặt hắn khẽ biến, lại nhìn về thần sắc của ban giám đốc thì trong lòng liền hiểu.

Đằng sau Nghiêm Văn Huy cầm theo một xấp tài liệu đi vào phòng họp, nàng nhìn Nghiêm Văn Khâm cười cười, Nghiêm Văn Khâm ngồi xuống, Nghiêm Văn Huy để thư kí phân phát tài liệu đến từng cổ đông, nói: "Thật có lỗi, tôi đến muộn. Đây là báo cáo tôi mới nhận được, nguồn tài nguyên của Hoằng Đạt đang vừa đầu tư một hạng mục rất nguy hiểm, Trung Á cơ hồ là chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, có lý do gì để chúng ta không chiếm miếng mồi béo bở này".

"Nguồn tài nguyên mới của Tô Hoằng Đạt quả nhiên có biến động a".

"Như thế xem ra hoàn toàn có thể rồi".

"Nghiêm đổng, ngài thấy thế nào?". Tất cả mọi người đều đổ ánh mắt về phía Nghiêm Quốc Lương, hắn ta khép báo cáo lại, nhìn Nghiêm Văn Khâm cùng Nghiêm Văn Huy, cười cười nói: "Chuyện này để Văn Khâm quyết định đi". Nói xong thì đi ra khỏi phòng họp.

Hành động lần này của Nghiêm Văn Khâm khiến nhiều người cảm thấy ma mới người cũ sẽ nảy sinh xung đột. Vốn dĩ tâp đoàn Trung Á là một tay Nghiêm Quốc Lương lập nên, nhưng hiện giờ con gái ruột của mình lại làm việc thất trách, mặc dù được được thăng lên làm chức phó tổng của tập đoàn Trung Á thế nhưng vẫn bị Nghiêm Văn Khâm đè ép gắt gao. Không ít người thở dài, con gái nhà này xem ra vẫn kém cô cháu gái, không biết địa vị bên trong gia tộc sẽ còn chênh lệch như thế nào nữa.

"Các cô nói Nghiêm tổng và Nghiêm phó tổng có vì chuyện lần này mà trở mặt hay không?".

"Hai người thân như chị em, sẽ không đâu".

"Chỉ là chuyện này quả thật vi diệu, quan hệ cũng không phải chị em ruột, chủ tịch thế nào lại đem mọi quyền hành giao cho Đại tiểu thư cơ chứ?

"Chuyện này nhất định có bí mật bên trong a".

Văn phòng cũng xuất hiện bà tám sao?? Cứ như vậy ngang nhiên thảo luận. Đối với những tin đồn này Nghiêm Văn Huy không phải không có nghe qua, nhưng cho tới bây giờ nàng chỉ luôn cười trừ.

"Vất vả em rồi, Văn Huy". Đi vào văn phòng, Nghiêm Văn Khâm rót cho Nghiêm Văn Huy ly nước, đi đến trước mặt nàng cười cười. Nghiêm Văn Huy cũng cười, tiếp nhận ly nước, nói: "Đúng, nhưng cũng không đúng, Nghiêm tổng, lỗ chết em nha".

"Này này này, Nghiêm Văn Huy.....". Nghiêm Văn Khâm giả vờ tức giận trắng mắt liếc nhìn nàng.

"Hahaha, em chỉ đùa chút thôi mà chị, không cần nghiêm túc như vậy". Nghiêm Văn Huy vội bước đến từng bước ôm lấy Nghiêm Văn Khâm đang ý cười nồng đậm, còn trên mặt nàng bỗng nhiên mất đi tiếu ý, nàng giữ chặt tay Nghiêm Văn Khâm, nói: "Chị, kì thật chị không cần gánh vác nhiều gánh nặng như vậy. Em biết chị để em từ chức, đẩy bản thân lên đầu sóng là sợ em bị cuốn vào bên trong lốc xoáy. Thế nhưng chị phải biết rằng vô luận xảy ra chuyện gì thì em muốn hai chị em chúng ta cùng nhau đối mặt".

"Nhị tiểu thư, em tự mình đa tình như vậy cũng thấy được sao?"

"Có cái gì không được?".

"Ừm~, cũng tốt, em cũng được lắm a, chị nghĩ đủ biện pháp đẩy em đi, em lại quay trở lại, làm cái gì phó tổng hành chính, khiến cho mọi người đều thấy kì quái, gì mà con nối dòng cuối cùng phải rơi vào hoàn cảnh này...". Nghiêm Văn Khâm điểm điểm chóp mũi Nghiêm Văn Huy, ngữ khí thập phần sủng nịch.

"Chị còn không có để ý đến mấy lời đồn nhảm nhí đó thì em sao sẽ nghĩ đến. Bất quá những cổ đông này ỷ vào việc từng cùng ba xây dựng giang sơn mà ngoan cố quá sức".

"Không có chuyện gì, chị nghĩ rất nhanh chúng ta sẽ biết Trung Á là làm thế nào hợp tác với PE". Nghiêm Văn Khâm có chút mơ màng nói, nắm lấy tay Nghiêm Văn Huy, lời nói thấm thía: "Văn Huy, em nhất định phải đồng ý với chị, dưới tình huống vạn bất đắc dĩ thì phải nghe sắp xếp của chị, có chuyện gì nhất định phải bàn bạc với chị, ngàn vạn lần không thể mạo hiểm". Nói xong lực đạo trên tay không khỏi tăng lên, Nghiêm Văn Huy nhìn nàng, cho nàng ánh mắt chắc chắn, ra sức gật đầu.

Chuyện tập đoàn Trung Á đầu tư vào nguồn tài nguyên của Tô Hoằng Đạt rất nhanh đã được lan truyền, không ít người đưa ra kết luận một khi Nghiêm gia đã chen chân vào thì rất có để cho bất cứ kì ai cạnh tranh gì nữa.

"Nghiêm Văn Khâm vừa lên chức thì đã muốn đối đầu với chúng ta". Tô Hoằng đẩy cửa văn phòng Tô Kính, trên mặt không có ý cười, Tô Kính nhìn hắn, ngậm tẩu thuốc trong miệng, rồi lại nhìn về phía màn hình.

"A Hoằng, tiên sinh tìm con đấy". Tô Kính đứng lên, thả một ngụm khỏi, Tô Hoằng đi đến trước màn hình, nhìn thấy Nghiêm Quốc Lương cũng đã ở đấy.

"Tô tổng không cần tức giận, hành động này của Văn Khâm bất quá là muốn để tôi biết con bé đã biết những chuyện bên trong Trung Á, muốn chờ xem tôi sẽ làm thế nào mà thôi.".

"Nhưng ông làm sao biết được cô ta muốn hợp bọn với chúng ta là không phải vì giữ vững nguyên tắc của mình, nghĩ muốn phá đổ chúng ta?". Hai tay Tô Hoằng chống mặt bàn hỏi.

"Tốt lắm, Nghiêm Văn Khâm muốn nhập bọn với chúng ta là có mưu đồ khác hay không thì Quốc Lương sẽ lo liệu. Lần này mặc kệ Nghiêm Văn Khâm muốn thu mua nguồn tài nguyên mới như thế nào thì anh cũng cố phối hợp với cô ta. Anh là người làm chuyện lớn, sẽ không phải không biết phân rõ nặng nhẹ chứ". Thanh âm khoan thai của Tiên sinh vang lên, Tô Hoằng đành phải gật đầu.

"Nghe nói Diệp Tiêu Nhiên ở trong tù bị thương..... Người này đã không còn lợi dụng được nữa, thế nào đến bây giờ vẫn chưa giết cô ta". Một vị tổng tài tập đoàn khác lên tiếng, trong lòng Tô Hoằng căng thẳng những cũng không biểu lộ khác thường, hắn nghe xong chỉ thị của tiên sinh thì liền ra ngoài.

Mặt mày Tô Hoằng âm trầm ra khỏi văn phòng Tô Kính, cước bộ vội vàng hướng đến thang máy, vừa mới vào thì đã thấy Tề Phi ở bên trong, thấy được nàng cũng đang muốn xuống dưới lầu. Hắn ổn định cảm xúc của mình, hỏi: "Muốn đi chỗ nào sao?".

"Đi gặp một chủ đầu tư thôi. Làm sao, có phải hay không sau này tôi đi đâu, gặp ai cũng phải nói với anh không?". Tề Phi khiêu mi, ngữ khí rất là thoải mái.

"Tốt nhất là như vậy". Biểu tình vội vàng của Tô Hoằng khiến Tề Phi rất nhanh để ý đến, thang máy đã đến tầng một, Tề Phi đi về phía trước, Tô Hoằng đi sau nàng, thẳng cho đến khi đến bãi xe thì Tề Phi lúc này mới xoay người, nghiêng đầu nhìn Tô Hoằng, hỏi: "Anh lái hay tôi lái?". Tô Hoằng ko nói gì, trực tiếp ngồi xuống ghế phụ lái.

Tề Phi không giận không vui, đem công văn bỏ vào túi xách rồi ngồi vào sau tay lái. Dọc đường đi Tô Hoằng vẫn không nói lời nào, Tề Phi cũng không hỏi, rất ít khi nhìn thấy vẻ ưu sầu phiền muộn trên mặt hắn, thấy hắn không nói chuyện Tề Phi chỉ mở nhạc trong xe lên.

Âm thanh nhẹ nhang rót vào tai, đuôi lông mày Tô Hoằng ngày càng hạ thấp, hắn nhìn ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu nhìn Tề Phi, nói: "Diệp Tiêu Nhiên ở trong tù bị thương". Vốn dĩ Tề Phi đang lái xe ổn định thì xuất hiện chiếc taxi vọt lên trước, thiếu chút nữa không né kịp, nàng nhanh chóng bẻ tay lái, khiến cho xe chếch choáng, thân thể Tô Hoằng cũng nghiêng ngả theo.

"Thật có lỗi, anh nói tiếp đi". Tề Phi thản nhiên trả về một câu như vậy.

"Mấy lão già kia muốn ở trong đó giết chết cô ấy, đặc biệt sắp xếp ở chung khu với Hồng Anh". Tô Hoằng phiền toái nói xong, khi nói chuyện thì vô thức cào cào mái tóc mình, Tề Phi liếc mắt một cái, bỗng nhiên thản nhiên nở nụ cười, nói: "Không phải anh từng rất muốn giết chết cô ta sao?".

"Tôi chưa từng có suy nghĩ muốn cô ấy chết, đều là do lão già đó, hết thảy đều do ông ta! Ông ta hại chết mẹ tôi, để cho tôi đi truy sát Diệp Tiêu Nhiên, hắn khiến tôi trở thành người như ông ta, thậm chí muốn tôi không có mặt mũi đối diện với Tử Lăng, cô có hiểu không?". Ngữ khí Tô Hoằng kích động, nói tới đây cơ hồ đã rất tức giận, hắn hung hăng tháo nút áo trên cổ.

"Được rồi....". Tề Phi vươn tay vỗ vỗ mặt hắn, nhìn thấy hắn đem tầm mắt đặt trên người mình thì tấp xe vào lề đường. Nàng quay đầu, vươn tay phủ lên má hắn, nói: "Có phải anh rất muốn bảo vệ cô ta?".

"Cô ấy và Tử Lăng đã nhận nhau, nếu sau này Tử Lăng muốn gặp cô ấy mà không được thì sẽ thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng con bé. Mà tôi hổ thẹn với cô ấy nhiều năm như vậy, cô ấy muốn đối phó tôi, tôi sẽ không nói lời nào, nhưng tôi không muốn làm con rối như năm đó để lão già kia sai khiến đi hại cô ấy. Tôi thực sự.....".

"Làm không được phải không?". Tề Phi nhìn hắn, hắn cũng nhìn thẳng Tề Phi, bỗng nhiên nắm chặt hai tay nàng, ngữ khí trở nên mềm nhẹ: "Cô có cách phải không? Hiện giờ trong ngục giam rất nguy hiểm, bốn phía của cô ấy đều là địch, thật sự rất nguy hiểm". Hai tay Tô Hoằng nắm tay Tề Phi không khỏi tăng thêm lực đạo.

Tề Phi nhẹ nhàng cười, rút tay của mình về, nói: "Tôi đi lo liệu, anh xuống xe trước đi. Chuyện đầu tư anh còn phải đến chỗ Nghiêm gia, cuộc hẹn hôm nay không đi cũng được".

"Vậy, cô cần tôi giúp gì không?". Tô Hoằng hỏi, Tề Phi cầm tay lái, sau một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng: "Mua chuộc bên ngục giam là được". Tô Hoằng hiểu ý gật đầu, mở cửa xe, lại quay đầu nhìn về phía Tề Phi. Nàng vẫn là bộ dạng sâu không lường được, đối với chuyện gì cũng hờ hững, chưa bao giờ bị cảm xúc ảnh hưởng, rất nhiều kế sách thậm chí là thủ đoạn đều xuất phát từ nàng, tâm tư kín đáo không nói, chỉ số thông minh và năng lực đều cao hơn người khác.

Một mình lái xe về phía trước, trên mặt Tề Phi không có chút ý cười, đôi mắt dần dần thâm trầm nhìn một tầng sương mù phía trước. Nàng đạp chân ga, tốc độ di chuyển của xe cực nhanh đã xuyên qua ngõ lớn phố nhỏ. Nàng đi không có mục đích, xe không tự giác đã chạy đến vùng ngoại thành, thẳng đến khi trên đường không còn ai thì mới nhận ra mình đang đến ngục giam. Nàng đạp chân phanh, ánh mắt mơ màng nhìn phía trước, tiếp tục khởi động xe đi tiếp.

Nàng không có dừng xe trước cổng mà đem xe đậu ở phía ngoài tòa nhà kia. Nàng xuống xe, một trận gió lạnh sượt qua mặt, làm cho tâm người ta lạnh lẽo, nàng kéo vạt áo, ánh mắt sáng như đuốc nhìn đằng trước, ngưng mi suy nghĩ thật lâu. Cành lá ven đường thổi lên sàn sạt, từng chiếc lá thay nhau rơi xuống, rơi trên đầu vai của nàng, luân phiên nhau, không có hơi thở của sinh mệnh. Đang nhìn lá xây đến xuất thần thì nghe được thanh âm của động cơ xe ô tô đến gần.

Một chiếc xe màu đỏ có rèm che dừng bên cạnh nàng, người trong xe nhìn Tề Phi, mặt không đổi sắc xuống xe, nói: "Trùng hợp như vậy, đại luật sư Tề Phi".

"Rất trùng hợp, đến thăm bà chủ của cô sao?". Tề Phi buông hai tay bên người, lá cây theo gió rơi xuống, nàng mang theo ý cười thản nhiên nhìn Hạ Diệp.

"Cô đến làm gì? Muốn chế nhạo bà chủ của tôi sao?". Hạ Diệp nghe được lời nói của Tề Phi, ý cười trên mặt rút đi.

"Tôi đang muốn tìm cô".

"Ha? Không phải ngày đó tôi uống say, nôn bậy làm bẩn quần áo của cô nên tìm tôi bắt đền đi?".

"Hóa ra cô còn nhớ kĩ a".

"Quên không được". Thái độ của Hạ Diệp cũng không tốt đẹp gì, trong đầu nàng vẫn nhớ rõ miệng lưỡi xảo quyệt của Tề Phi lúc trên tòa khiế luật sư bị cáo á khẩu không nói được lời nào. Lúc đọc lời kết án còn đổ dầu vào lửa kích thích hình phạt từ Nghiêm Văn Khâm. Ở trong mắt của nàng, người này cùng Nghiêm Văn Khâm đều là người tổn thương Diệp Tiêu Nhiên.

"Hạ Diệp, cô ấy bị thương như thế nào?". Tề Phi bỗng nhiên đổi chủ đề, ý cười trên mặt cũng chậm rãi tan đi.

"Có quan hệ gì với cô? Chị ấy phải chịu khổ như ngày hôm nay đều là do cô và Nghiêm Văn Khâm ban tặng, các người không phải tốt lành gì. Tôi nói cho cô biết, dù toàn bộ thế giới đối địch với chị ấy thì Hạ Diệp này cũng sẽ liều mạng bảo vệ chị ấy".

"Cô có năng lực đó sao?". Tề Phi hỏi lại.

"Cô.....".

"Được rồi". Tề Phi đánh gãy lời nàng, ngữ khí trước sau vẫn luôn bình tĩnh: "Tôi không phải đến cãi nhau với cô, cô còn có khí lực ở đây nháo với tôi chứng tỏ Diệp Tiêu Nhiên cũng không có trở ngại gì. Tôi có biện pháp để cô trực tiếp tiến vào nhà giam bảo vệ cô ấy, cô có đồng ý hay không?".

Nghiêm Văn Huy nghe xong thì đáy mắt hiện lên kinh ngạc, hồ nghi hỏi: "Cô sẽ tốt tính như vậy?".

"Tôi không có tốt tính như vậy, nhưng ông chủ của tôi còn chưa dứt dư tình với bà chủ của cô, tôi chỉ có thể làm theo".

"Tô Hoằng....". Hạ Diệp nhíu mày thì thào nói, Tề Phi lại quay đầu, đưa lưng về phía Hạ Diệp: "Nếu cô có hứng thú hợp tác thì đến văn phòng luật sư tìm tôi".

Một trận gió nhẹ lướt qua thổi bay mái tóc dài của nàng, nàng đưa lưng về phía Hạ Diệp, lên xe của mình, Hạ Diệp thế nhưng ngửi được một mùi hương quen thuộc, đợi cho đến khi nàng nhớ lại thì xe của Tề Phi đã rời khỏi tầm mắt của nàng.

"Không có khả năng. Này, Tề Phi!". Ha kêu lên, chui vào xe của mình đuổi theo.

Bên trong phòng bệnh của nhà giam, Diệp Tiêu Nhiên đang thay thuốc trên vết thương cánh tay, người đánh dùng sức quá mạnh, xương có dấu hiện muốn nứt, vết thương bên ngoài thì đã dần kết vảy, cả cánh tay đều phải quấn băng gạc. Mấy ngày này cô đều bị giam trong phòng tối, chỉ có lúc thay thuốc mới có thể đi ra ngoài qua lại một chút, nhưng cô không có e ngại cái gì, mỗi một lần vào đó đều bị dày vò từng giây từng phút, thế nhưng cô biết chỉ có như vậy thì mình mới có thể vượt qua chướng ngại của mình.

Hạ Diệp đến thăm tù cũng không có được như ý, bởi vì Diệp Tiêu Nhiên vào đây không được mấy ngày thì liên tục gây chuyện, cho nên đã trở thành đối tượng trông coi đặc biệt của cảnh ngục.

"Diệp Tiêu Nhiên, thay thuốc xong thì về phòng của mình đi, sau này đừng có gây chuyện nữa". Hứa Mẫn tự mình thay thuốc cho cô, cảnh cáo nói.

"Bọn chúng đẩy tôi tới khu nhà giam số 1 không phải là muốn tôi gây chuyện sao?". Diệp Tiêu Nhiên lạnh lùng đáp trả.

"Diệp Tiêu Nhiên, không được nói lung tung". Trên mặt Hứa Mẫn lộ ra sự không hài lòng, phất tay để bác sĩ ra ngoài, để lại một mình mình ở cùng Diệp Tiêu Nhiên.

"Đội trưởng Hứa, giao dịch như thế nào?".

"Cái gì? Diệp Tiêu Nhiên, có có biết hành vi của mình là vi phạm pháp luật không? Cô còn muốn theo tôi thực hiện giao dịch?". Hứa Mẫn chỉ vào Diệp Tiêu Nhiên nói.

Diệp Tiêu Nhiên nâng tay của mình đứng lên, nhìn Hứa Mẫn, khóe miệng cười cười, nói: "Cô đừng kích động, tôi nói giao dịch là chỉ việc Hồng Anh ở trong trại giam hoành hành ngang ngược, làm cho nhiều phạm nhân giận mà không dám làm gì, người làm quản lí như cô cũng khó xử. Sau lưng Hồng Anh có người chống lưng tôi và cô đều biết, cô không thể dễ dàng đắc tội ả ta, tôi cũng có thể hiểu được, nhưng Diệp Tiêu Nhiên tôi cũng không có sợ ai, cho nên, tôi nhất định phải chỉnh đốn đám người Hồng Anh này".

"Cô có năng lực làm được chuyện này sao?". Hứa Mẫn hỏi lại.

"Cô ở phòng theo dõi quan sát tôi lâu như vậy, sẽ không phải không biết chướng ngại của tôi là gì đi?

Hứa Mẫn quay đầu, lâm vào trầm tư, đúng vậy, vốn dĩ Hồng Anh không ở khu nhà giam số Nghiêm Văn Huy, là từ lúc Diệp Tiêu Nhiên ở trại tạm giam đã được điều đến đây. Người nay thật sự rất khó quản lí, sau lưng ả ta có người, măc kệ là tiền hay quyền đều có thể đứng một bậc ở nhà giam này. Không chỉ có thế, nhiều cảnh ngục trong đây đều được ả ta mua chuộc, đối với hành vi ngang ngược của ả đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

"Cô muốn tôi giúp cô vượt qua chứng sợ không gian hẹp?".

"Kỳ thật cô vốn là đến giúp đỡ tôi, tuy tôi không biết là người nào phái cô đến đây nhưng cô cũng có năng lực nhất định. Nhưng là thân ở chốn này tôi nhất định phải sống, tất cả những người dựa thế đi lên, muốn bỏ đá xuống giếng tôi nhất định phải bóp chết toàn bộ. Tôi, nhất định phải làm lão đại của khu nhà giam số 1 này". Cô mười phần khí tràng, giọng nói kiên định lộ ra khí phách, giống như đó là khí chất trời sinh, làm cho Hứa Mẫn giờ này không biết nên nói lời nào.

"Tôi sẽ suy nghĩ". Nói xong Hứa Mẫn ra khỏi phòng y tế, đồng thời sai người đưa Diệp Tiêu Nhiên về phòng giam.

Trên hành lang quay về phòng giam, Diệp Tiêu Nhiên không khỏi ngẩng đầu nhìn về ánh mặt trời trên cao, thế nhưng lại cảm thấy xa xôi, tường lưới sắt cách đó không xa giống như gông xiềng vô hình, đem cô nhốt trong này, cũng đem lòng cô khóa lại.

Nghiêm Văn Khâm, chị hận tôi như thế, lại nhẫn tâm như thế, dùng hàng rào này ràng buộc cuộc đời của chúng ta, đến bây giờ sẽ mãi mãi là người dưng, nếu gặp lại sẽ hận thì chi bằng suốt đời không cần nhìn thấy nhau nữa. Thế nhưng vì cái gì khi nhớ đến chị, hận ý trong lòng lại không bằng nỗi hận trước đây với Tô Hoằng? Tình yêu của chị, hứa hẹn của chị từng tốt đẹp như thế, hiện giờ như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào lòng tôi.

Tiếng pháp chùy hạ xuống vẫn còn quanh quẩn bên tai, làm lòng tôi vỡ nát, thế còn chị thì như thế nào?

"Nhìn cái gì? Đi mau lên!". Cước bộ đang dừng lại bị cảnh ngục đẩy một cái, quấy rầy suy nghĩ của bản thân. Chỉ là một đoạn đường ngắn như vậy lại ngửi được một mùi vị trong không khí, khiến cho người ta khát vọng tự do. Cô nhất định giữ vững bản thân, bảo vệ tính mạng của mình, chờ một ngày Đông sơn tái khởi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương