Chưởng Ôn
-
Chương 16: Xuất môn gặp cản trở
Hồng Anh bị bắt giữ, nhìn bề ngoài thì có vẻ vô cùng yên ắng, nhưng đây chính là dấu hiệu gió lặng trước khi bão đến. Dư đảng của Hồng Anh chưa bị diệt trừ, tuy rằng bắt giặc phải bắt vua trước, vây cánh sẽ khó làm nên đại sự, nhưng phần tử buôn bán ma túy thủy chung vẫn có thể tìm cách lật lại thế cờ. Cho nên để phòng ngừa thế lực còn sót lại này bất ngờ vồ đến, chó dữ cắn người, Diệp Tiêu Nhiên bày binh bố trận toàn bộ cục diện, phái người giám thị, nắm chắc hướng đi của từng người, đề phòng hậu hoạn về sau.
Sau lần dùng cơm với Nghiêm Văn Khâm, phát hiện thân thể nàng không khỏe, Diệp Tiêu Nhiên sau đó nhận được tin tức điều tra từ Hạ Diệp, tất cả bệnh viện lớn nhỏ ở thành phố A đều không hề có ghi chép bệnh án của Nghiêm Văn Khâm. Điều này thế nhưng lại khiến Diệp Tiêu Nhiên thở phảo nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng xuất hiện tin tức khiến cô kinh ngạc không ít. Năm năm trước Nghiêm Văn Khâm từng kí tên đồng ý phẫu thuật cho một cô gái không hề có quan hệ huyết thống. Biết được tin tức này trong nháy mắt khiến Diệp Tiêu Nhiên liền nhớ đến bức ảnh trong phòng ngủ của Nghiêm Văn Khâm, cũng nhớ đến lần sơ ngộ ở mộ viên. Cô mơ hồ cảm thấy được quá khứ của Nghiêm Văn Khâm không hề bình thường, một nữ nhân như vậy thì làm sao có thể không có quá khứ cho được?
"Kiêu tỷ, theo tin tức nhận được thì chiều hôm nay hai chị em Nghiêm gia sẽ cùng nhau đưa Vu Bối Nhi đến trại cai nghiện. Thế lực Nghiêm gia rất lớn, lại bỏ ra một số tiền không nhỏ phong tỏa tin tức lần này, đối với bên ngoài chỉ nói rằng thân thể Vu Bối Nhi không khỏe, cần điều dưỡng một thời gian, tạm thời rút khỏi giới ca hát.". Hạ Diệp lại mang đến một tin quan trọng cho Diệp Tiêu Nhiên.
Bàn tay nâng trán của Diệp Tiêu Nhiên có chút đăm chiêu, lúc nãy Liễu Thi cũng nói vây cánh của Hồng Anh đã bắt đầu rục rịch, hiện giờ Nghiêm Văn Khâm tiếp nhận vụ án buôn lậu ma túy của Hồng Anh, nếu như trước khi phiên tòa diễn ra Nghiêm Văn Khâm xảy ra chuyện gì thì những thẩm phán khác sẽ nhúng tay vào. Cho dù Trầm gia gật đầu cho phép cô tự mình xử lý việc này, nhưng chung quy cũng cần để cấp dưới yên lòng một chút, thế nên cũng mắt nhắm mắt mở cho việc vây cánh Hồng Anh rục rịch.
Đừng nói Nghiêm Văn Khâm có thể gặp nguy hiểm, cho dù không có chuyện gì xảy ra thì Diệp Tiêu Nhiên cũng muốn cùng nàng trải qua chút chuyện nguy hiểm gì đấy, như vậy mới càng dễ dàng cho việc đến bên cạnh người này. Kể từ đó kế hoạch đối phó với Tô gia cũng sẽ được đẩy nhanh hơn. Chỉ cần cô thu thập đủ chứng cứ cùng với có được sự hỗ trợ của Nghiêm Văn Khâm, thì mọi chuyện chỉ còn thiếu một ngọn gió đông mà thôi, chỉ cần có gió, tất cả sẽ cháy rụi.
"Kiêu tỷ đang nghĩ gì vậy? Tôi có thể giúp gì cho chị không?". Ánh mắt sáng rực hữu thần của Hạ Diệp không hề rời khỏi người Diệp Tiêu Nhiên, thấy cô có chút đăm chiêu, vẻ mặt chuyên chú thì liền cổ vũ bản thân lấy lá gan to đi hỏi. Đương nhiên trong lòng nàng hiểu rõ việc tự đoán thánh ý là chuyện rất nguy hiểm, nếu nàng chữa tốt thành xấu thì có thể khiến nữ thần giận dữ hơn.
Nghe được câu hỏi không biết sống chết của Hạ Diệp, Diệp Tiêu Nhiên nâng mắt, có chút thú vị nhìn nàng, dừng một chút, hỏi: "Có lý do gì danh chính ngôn thuận để tôi có thể đi cùng chị em Nghiêm gia không?".
Hạ Diệp tất nhiên biết rõ ý tứ vấn đề Diệp Tiêu Nhiên đưa ra, con đường đi đến trại cai nghiện tương đối trống trải, có gặp phải chuyện gì hay không thì không thể đoán trước được. Huống chi bây giờ đang trong giai đoạn mẫn cảm, Nghiêm Văn Khâm tiếp nhận vụ án lớn như vậy, ai cũng biết Diệp Tiêu Nhiên là người đạp Hồng Anh xuống ngựa, hiện tại hai người chính là cái gai trong mắt của rất nhiều người. Diệp Tiêu Nhiên thì mỗi ngày luôn có người đi sau bảo vệ nhưng Nghiêm Văn Khâm thì rất khó nói, ở pháp viện thì có thể an toàn nhưng một khi ra khỏi nơi đó, khó mà đoán trước được.
Sơ ngộ đã muốn biến thành ngẫu ngộ rồi, nếu cứ tiếp tục dùng một mưu kế như vậy thì với thông minh của Nghiêm Văn Khâm làm sao không biết đây là cố ý an bài? Lấy năng lực của Diệp Tiêu Nhiên muốn biết được chuyện nàng âm thầm hộ tống Vu Bối Nhi đến trại cai nghiện không phải là chuyện khó. Hạ Diệp đã muốn lâm vào trạng thái suy nghĩ, Diệp Tiêu Nhiên cô tất nhiên là đã có chủ ý, chỉ là cô muốn nhìn một chút người này đến tột cùng là có lợi gì cho mình, nếu nàng muốn trở thành tâm phúc của mình như vậy thì ít nhất cũng nên để cô nhìn một chút năng lực của nàng.
Hai tay Hạ Diệp khép lại, đặt sau ót, hai mắt nhắm nghiền, guồng quay suy nghĩ bắt đầu khởi động, muốn giúp Diệp Tiêu Nhiên nghĩ ra biện pháp vẹn toàn. Diệp Tiêu Nhiên thấy nàng nửa ngày không có phản ứng, đã muốn đứng dậy thì Hạ Diệp đột nhiên vỗ tay lên đùi, hô lên: "Có rồi!".
"Nói nghe xem". Diệp Tiêu Nhiên ngồi trở lại ghế nói.
"Nếu là âm thầm hộ tống, hơn nữa Nghiêm Văn Khâm vốn vẫn luôn lừa gạt bối cảnh của mình với người bên ngoài, nếu để việc này bị làm lớn lên thì các nàng nhất định sẽ để Kiêu tỷ trợ giúp. Đến lúc đó Kiêu tỷ có thể danh chính ngôn thuận lấy danh nghĩa hỗ trợ mà xuất hiện".
"Làm thế nào?".
"Chính là khiến truyền thông phát hiện được việc lần này, tiến hành bao vây, Kiêu tỷ nhân cơ hội đó đến tiếp ứng Nghiêm Văn Khâm. Như vậy có thể cùng đồng hành với chị em Nghiêm gia, lại có thể khiến kế hoạch của Kiêu tỷ triển khai nhanh chóng hơn". Nói xong liền mong chờ nhìn Diệp Tiêu Nhiên.
Khóe miệng Diệp Tiêu Nhiên hơi giơ lên, nhìn Hạ Diệp, nói: "Quá nhiều trùng hợp sẽ thành không trùng hợp, rất nhiều thời điểm thông minh sẽ bị thông minh làm hại, nhất là đối với loaị người thông minh như Nghiêm Văn Khâm".
Hạ Diệp nghĩ nghĩ, ngầm hiểu gật gật đầu, quả thật nhìn Nghiêm Văn Khâm bề ngoài có vẻ rất khiêm tốn, nhưng dù sao cũng sinh ra trong đại gia tộc, không nói đến việc từ nhỏ tiếp nhận giáo dục cùng rèn luyện, nếu chỉ số thông minh không cao thì cũng không khiến Diệp Tiêu Nhiên phải tốn công bày binh bố trận như vậy.
Toàn bộ quá trình Hạ Diệp đều nhìn chăm chú vào gương mặt của cô, dựa vào cô nói chuyện rất gần, có gan nhìn thẳng cô, nhưng cũng không dám quá thân cận. Lòng của cô quá xa, tâm cô cũng lạnh băng đến mức làm người khác đau lòng, tâm lí phòng bị của cô quá nặng, không muốn mở cho bất kì ai nhìn. Nhưng Hạ Diệp tin tưởng một ngày nào đó, cho dù người kia không phải là của mình thì cũng sẽ khiến đoá tuyết liên trong sương này nở rộ rực rỡ.
*****
Hai giờ chiều, chị em Nghiêm gia đúng giờ mang theo Vu Bối Nhi ra khỏi tiểu khu, xe vừa mới đến lối rẽ của tiểu khu thì đột nhiên bị mấy chiếc xe phóng viên từ đâu xuất hiện chặn lại, bốn xe phóng viên đem hai chiếc xe của hai người vây kín không chút nhúc nhích.
"Làm sao lại có phóng viên?". Nghiêm Văn Huy có chút tức giận, rõ ràng đã an bài rất tốt, vậy mà vẫn bị phát hiện.
"Cẩn thận bao nhiêu cũng sẽ có sai sót, không nên tức giận làm gì, cứ đóng chặt cửa xe đợi đi". Ngữ khí Nghiêm Văn Khâm vô cùng bình tĩnh, nhìn đến Vu Bối Nhi có chút khẩn trương, vươn tay vỗ nhẹ lên vai nàng, cho nàng ánh mắt cổ vũ.
"Bối Nhi, không phải sợ, có bọn chị ở đây". Lời nói của Nghiêm Văn Huy giống như cấp cho nàng viên thuốc an thần, Vu Bối Nhi nghe xong không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Nội tâm nàng đau khổ giãy dụa, nàng mất hết can đảm khi động đến ma túy, tất cả giày vò này lại kéo gần khoảng cách của nàng cùng Nghiêm Văn Huy, cho nên nàng cảm thấy tất cả thống khổ đều đáng giá. Không đành lòng nhìn Nghiêm Văn Huy vì chuyện của mình mà lo lắng, cũng không muốn vì mình mà làm tổn thất công ty, khiến Nghiêm Văn Huy khó xử, nên cho dù trong lòng nàng có sợ hãi nhưng vẫn đồng ý đến trại cai nghiện. Chỉ cần chị ấy vẫn ở bên cạnh mình, thay mình chống đỡ, thì dù có là đầm rồng hang hổ mình cũng không sợ.
Rất nhiều lúc đám phóng viên xuất hiện sẽ mang đến trường cảnh hỗn loạn, đám "cẩu tử truy mệnh" này có thể vì đào móc tin tức mà bất chấp tất cả, không từ thủ đoạn tồi tệ gây khó dễ người khác. Mặc dù đối với loại chuyện này đã nhìn mãi thành quen nhưng Nghiêm Văn Huy vẫn cảm thấy tức giận vô cùng, bộ phận quan hệ xã hội của nàng đúng là làm việc không đến nơi đến chốn.
"Có phải Vu Bối Nhi ở bên trong không?".
"Nghiêm tổng nói vài câu đi, Bối Nhi rốt cuộc phải đi đâu, sẽ rời giới giải trí bao lâu?"
Bảy miệng tám lưỡi đua nhau nói sao? Ngay lúc câu hỏi bắt đầu ập đến thì lái xe theo phân phó đóng chặt cửa xe, hiện giờ nửa bước cũng khó khăn, thời gian bị chậm trễ, điện thoại thì hối người, nhưng chỉ có thể chờ. Nghiêm Văn Huy khóa mi nhìn những người bên ngoài cửa sổ, lo lắng càng tăng khi nhìn Vu Bối Nhi trong lòng mình, nàng đặt tay lên đôi tay đang bấu chặt của Vu Bối Nhi, muốn dùng ngôn ngữ thân thể trấn an em ấy, lại bị Vu Bối Nhi trở tay nắm lấy, gắt gao không chịu buông.
Tất cả cử chỉ của hai người đều rơi vào mắt Nghiêm Văn Khâm, nàng vừa nhìn thì biết hai người đã bắt đầu nảy sinh tình cảm, trong lòng cũng chỉ có thể thở dài. So với bất kì ai, nàng luôn hiểu rõ gánh nặng cùng bất đắc dĩ của Nghiêm Văn Huy, nếu cứ chấp nhất đoạn tình cảm này thì chỉ kéo theo nhiều đau khổ mà thôi.
Nàng vẫn còn đang bất đắc dĩ lắc đầu thì bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người, đẩy đám phóng viên ra, thẳng cho đến khi bên cạnh xe không còn một ai thì Nghiêm Văn Khâm liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc, nàng có chút ngoài ý muốn cùng kinh hỉ.
Nàng vốn dĩ còn đang phân vân có nên để Diệp Tiêu Nhiên cùng nhau đưa Vu Bối Nhi đi hay không thì Diệp Tiêu Nhiên đã chủ động liên hệ, cô lo lắng hành trình sẽ có chuyện ngoài ý muốn, cho dù chuẩn bị có kĩ càng thì giấy không gói được lửa, hai người tâm ý tương thông, Nghiêm Văn Khâm tất nhiên sẽ vui vẻ nhận lời.
Diệp Tiêu Nhiên bên này đã muốn hành động, vươn tay chỉ chỉ chính mình đang đứng bên ngoài, Nghiêm Văn Khâm vừa nhìn đã đọc hiểu được ý tứ của cô.
"Chị, là Diệp Tiêu Nhiên". Nghiêm Văn Huy cuối cùng cũng nhìn thấy người đến giải vây là Diệp Tiêu Nhiên, tay nàng trước sau vẫn nắm chặt tay Vu Bối Nhi, không hề nới lỏng.
"Xuống xe, chúng ta đi với cô ấy". Nghiêm Văn Khâm phân phó một tiếng, Nghiêm Văn Huy liền gật đầu.
Vừa mở cửa xe thì phóng viên liền giơ cao máy ảnh tiến lên nhưng bị người của Diệp Tiêu Nhiên mang đến ngăn cản không cho đến gần, ba người theo khe hở mà thoát ra ngoài, cùng lên xe Diệp Tiêu Nhiên đã chuẩn bị.
"Lái xe đi". Diệp Tiêu Nhiên phân phó một tiếng, xe liền rời đi để lại đám phóng viên cùng toàn bộ thuộc hạ của Diệp Tiêu Nhiên.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Nghiêm Văn Khâm, ánh mắt lại chuyển đến bàn tay nắm chặt của Nghiêm Văn Huy và Vu Bối Nhi, hỏi: "Mọi người không sao chứ?".
"Không sao, cô đến rất đúng lúc". Nghiêm Văn Khâm rất là kinh ngạc, luôn cảm thấy mỗi lần có chuyện phiền toái thì người này luôn luôn xuất hiện rất đúng lúc.
"Chị, hai người......?". Nghiêm Văn Huy có chút nghi hoặc hỏi.
"Là chị mời Diệp tổng đến, do sợ có chuyện xảy ra". Nghiêm Văn Khâm trả lời, Nghiêm Văn Huy gật gật đầu, nói: "Cám ơn Diệp tổng, nhiều lần tương trợ, thật sự rất cảm kích". Khi nói chuyện cũng tự nhiên không dấu vết rút tay khỏi bàn tay Vu Bối Nhi, dù sao cũng cần phải kiêng dè, càng cần phải để ý đến địa vị của mình.
Bàn tay khi thu về xẹt qua đầu ngón tay Vu Bối Nhi, nhưng Vu Bối Nhi không hề giữ lại, chỉ là trong mắt hiện lên tia mất mát, lòng phiền muộn không thôi. Nghiêm Văn Huy bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Vu Bối Nhi, em ấy cũng chỉ miễn cưỡng cười trừ một chút. Hình thức ở chung như vậy, thật sự là dày vò lòng người.
Luôn luôn có cảm giác mơ hồ không nói nên lời, cảm giác này như mờ ám, như bất an, ánh mắt, động tác hai người đều biểu hiện ra ngoài. Chỉ là không hề giống quan hệ cấp trên cấp dưới, cũng không giống bạn bè, nhưng Nghiêm Văn Khâm cực kì bình tĩnh, đối với cảm giác này cũng không thấy kì quái. Mặc dù hai người đã cực lực che giấu nhưng với mẫn tuệ nhạy bén, Diệp Tiêu Nhiên vẫn có thể ngửi được mùi vị không bình thường đâu đây, chỉ là cô vẫn luôn tò mò, Vu Bối Nhi cùng Nghiêm Văn Khâm rốt cuộc còn tồn tại một loại quan hệ gì mà không ai biết được.
"Còn phiền cô đưa tiễn một đoạn nữa, thật sự là có lỗi". Nghiêm Văn Khâm quay về đoạn đối thoại với Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên nghe thấy chỉ hơi hơi xoay đầu, nói: "Đừng khách sáo như vậy, thân thể của cô sao rồi?".
"Không có gì, chỉ là còn hơi mệt thôi".
"Ừ".
Hai người chỉ nói vài câu thì liền chấm dứt trong trầm mặc, xe trong lúc đó cũng đã chạy đến đường lớn vùng ngoại thành. Nhìn cảnh sắc hai bên lướt qua trước mắt, Nghiêm Văn Khâm đột nhiên nhớ đến lần đầu gặp mặt của cả hai. Cũng là quang cảnh như vậy, cũng ngồi trong xe của cô, hai người không nói gì nhiều, cảm nhận được hơi thở lạnh nhạt kia đến vui thích, rồi lại hỗn loạn chứa đựng một sự tốt đẹp nào đó. Có lẽ là do dung mạo tuyệt mĩ có chút trong trẻo lạnh lùng kia, như hoa mai nở rộ trong tuyết trắng, thanh khiết, ngạo nghễ nhưng tao nhã vô cùng.
Trải qua chuyện lần này, có phải hay không có bàn tay nào đó cố ý an bài, giống như sợi dây thừng đem nàng cùng Diệp Tiêu Nhiên buộc lại với nhau, luôn nghĩ sẽ cách xa nhau, không thể gặp lại, nhưng rồi luôn thần kì đối lập mà gặp nhau. Chỉ là giờ phút này bóng dáng cô tịch lạnh lẽo kia của cô giống như ở khoảng cách rất xa, luôn khiến người ta không thể nắm bắt được, rồi lại khiến bản thân nàng muốn đi sâu vào lòng cô tìm tòi khám phá, xem bên trong đến tột cùng là gì, có lẽ sẽ tốt đẹp như mùa xuân trăm hoa đua nở, lại có thể như trăm màu thưa thớt hoang vắng của ngày đông.
Sau lần dùng cơm với Nghiêm Văn Khâm, phát hiện thân thể nàng không khỏe, Diệp Tiêu Nhiên sau đó nhận được tin tức điều tra từ Hạ Diệp, tất cả bệnh viện lớn nhỏ ở thành phố A đều không hề có ghi chép bệnh án của Nghiêm Văn Khâm. Điều này thế nhưng lại khiến Diệp Tiêu Nhiên thở phảo nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng xuất hiện tin tức khiến cô kinh ngạc không ít. Năm năm trước Nghiêm Văn Khâm từng kí tên đồng ý phẫu thuật cho một cô gái không hề có quan hệ huyết thống. Biết được tin tức này trong nháy mắt khiến Diệp Tiêu Nhiên liền nhớ đến bức ảnh trong phòng ngủ của Nghiêm Văn Khâm, cũng nhớ đến lần sơ ngộ ở mộ viên. Cô mơ hồ cảm thấy được quá khứ của Nghiêm Văn Khâm không hề bình thường, một nữ nhân như vậy thì làm sao có thể không có quá khứ cho được?
"Kiêu tỷ, theo tin tức nhận được thì chiều hôm nay hai chị em Nghiêm gia sẽ cùng nhau đưa Vu Bối Nhi đến trại cai nghiện. Thế lực Nghiêm gia rất lớn, lại bỏ ra một số tiền không nhỏ phong tỏa tin tức lần này, đối với bên ngoài chỉ nói rằng thân thể Vu Bối Nhi không khỏe, cần điều dưỡng một thời gian, tạm thời rút khỏi giới ca hát.". Hạ Diệp lại mang đến một tin quan trọng cho Diệp Tiêu Nhiên.
Bàn tay nâng trán của Diệp Tiêu Nhiên có chút đăm chiêu, lúc nãy Liễu Thi cũng nói vây cánh của Hồng Anh đã bắt đầu rục rịch, hiện giờ Nghiêm Văn Khâm tiếp nhận vụ án buôn lậu ma túy của Hồng Anh, nếu như trước khi phiên tòa diễn ra Nghiêm Văn Khâm xảy ra chuyện gì thì những thẩm phán khác sẽ nhúng tay vào. Cho dù Trầm gia gật đầu cho phép cô tự mình xử lý việc này, nhưng chung quy cũng cần để cấp dưới yên lòng một chút, thế nên cũng mắt nhắm mắt mở cho việc vây cánh Hồng Anh rục rịch.
Đừng nói Nghiêm Văn Khâm có thể gặp nguy hiểm, cho dù không có chuyện gì xảy ra thì Diệp Tiêu Nhiên cũng muốn cùng nàng trải qua chút chuyện nguy hiểm gì đấy, như vậy mới càng dễ dàng cho việc đến bên cạnh người này. Kể từ đó kế hoạch đối phó với Tô gia cũng sẽ được đẩy nhanh hơn. Chỉ cần cô thu thập đủ chứng cứ cùng với có được sự hỗ trợ của Nghiêm Văn Khâm, thì mọi chuyện chỉ còn thiếu một ngọn gió đông mà thôi, chỉ cần có gió, tất cả sẽ cháy rụi.
"Kiêu tỷ đang nghĩ gì vậy? Tôi có thể giúp gì cho chị không?". Ánh mắt sáng rực hữu thần của Hạ Diệp không hề rời khỏi người Diệp Tiêu Nhiên, thấy cô có chút đăm chiêu, vẻ mặt chuyên chú thì liền cổ vũ bản thân lấy lá gan to đi hỏi. Đương nhiên trong lòng nàng hiểu rõ việc tự đoán thánh ý là chuyện rất nguy hiểm, nếu nàng chữa tốt thành xấu thì có thể khiến nữ thần giận dữ hơn.
Nghe được câu hỏi không biết sống chết của Hạ Diệp, Diệp Tiêu Nhiên nâng mắt, có chút thú vị nhìn nàng, dừng một chút, hỏi: "Có lý do gì danh chính ngôn thuận để tôi có thể đi cùng chị em Nghiêm gia không?".
Hạ Diệp tất nhiên biết rõ ý tứ vấn đề Diệp Tiêu Nhiên đưa ra, con đường đi đến trại cai nghiện tương đối trống trải, có gặp phải chuyện gì hay không thì không thể đoán trước được. Huống chi bây giờ đang trong giai đoạn mẫn cảm, Nghiêm Văn Khâm tiếp nhận vụ án lớn như vậy, ai cũng biết Diệp Tiêu Nhiên là người đạp Hồng Anh xuống ngựa, hiện tại hai người chính là cái gai trong mắt của rất nhiều người. Diệp Tiêu Nhiên thì mỗi ngày luôn có người đi sau bảo vệ nhưng Nghiêm Văn Khâm thì rất khó nói, ở pháp viện thì có thể an toàn nhưng một khi ra khỏi nơi đó, khó mà đoán trước được.
Sơ ngộ đã muốn biến thành ngẫu ngộ rồi, nếu cứ tiếp tục dùng một mưu kế như vậy thì với thông minh của Nghiêm Văn Khâm làm sao không biết đây là cố ý an bài? Lấy năng lực của Diệp Tiêu Nhiên muốn biết được chuyện nàng âm thầm hộ tống Vu Bối Nhi đến trại cai nghiện không phải là chuyện khó. Hạ Diệp đã muốn lâm vào trạng thái suy nghĩ, Diệp Tiêu Nhiên cô tất nhiên là đã có chủ ý, chỉ là cô muốn nhìn một chút người này đến tột cùng là có lợi gì cho mình, nếu nàng muốn trở thành tâm phúc của mình như vậy thì ít nhất cũng nên để cô nhìn một chút năng lực của nàng.
Hai tay Hạ Diệp khép lại, đặt sau ót, hai mắt nhắm nghiền, guồng quay suy nghĩ bắt đầu khởi động, muốn giúp Diệp Tiêu Nhiên nghĩ ra biện pháp vẹn toàn. Diệp Tiêu Nhiên thấy nàng nửa ngày không có phản ứng, đã muốn đứng dậy thì Hạ Diệp đột nhiên vỗ tay lên đùi, hô lên: "Có rồi!".
"Nói nghe xem". Diệp Tiêu Nhiên ngồi trở lại ghế nói.
"Nếu là âm thầm hộ tống, hơn nữa Nghiêm Văn Khâm vốn vẫn luôn lừa gạt bối cảnh của mình với người bên ngoài, nếu để việc này bị làm lớn lên thì các nàng nhất định sẽ để Kiêu tỷ trợ giúp. Đến lúc đó Kiêu tỷ có thể danh chính ngôn thuận lấy danh nghĩa hỗ trợ mà xuất hiện".
"Làm thế nào?".
"Chính là khiến truyền thông phát hiện được việc lần này, tiến hành bao vây, Kiêu tỷ nhân cơ hội đó đến tiếp ứng Nghiêm Văn Khâm. Như vậy có thể cùng đồng hành với chị em Nghiêm gia, lại có thể khiến kế hoạch của Kiêu tỷ triển khai nhanh chóng hơn". Nói xong liền mong chờ nhìn Diệp Tiêu Nhiên.
Khóe miệng Diệp Tiêu Nhiên hơi giơ lên, nhìn Hạ Diệp, nói: "Quá nhiều trùng hợp sẽ thành không trùng hợp, rất nhiều thời điểm thông minh sẽ bị thông minh làm hại, nhất là đối với loaị người thông minh như Nghiêm Văn Khâm".
Hạ Diệp nghĩ nghĩ, ngầm hiểu gật gật đầu, quả thật nhìn Nghiêm Văn Khâm bề ngoài có vẻ rất khiêm tốn, nhưng dù sao cũng sinh ra trong đại gia tộc, không nói đến việc từ nhỏ tiếp nhận giáo dục cùng rèn luyện, nếu chỉ số thông minh không cao thì cũng không khiến Diệp Tiêu Nhiên phải tốn công bày binh bố trận như vậy.
Toàn bộ quá trình Hạ Diệp đều nhìn chăm chú vào gương mặt của cô, dựa vào cô nói chuyện rất gần, có gan nhìn thẳng cô, nhưng cũng không dám quá thân cận. Lòng của cô quá xa, tâm cô cũng lạnh băng đến mức làm người khác đau lòng, tâm lí phòng bị của cô quá nặng, không muốn mở cho bất kì ai nhìn. Nhưng Hạ Diệp tin tưởng một ngày nào đó, cho dù người kia không phải là của mình thì cũng sẽ khiến đoá tuyết liên trong sương này nở rộ rực rỡ.
*****
Hai giờ chiều, chị em Nghiêm gia đúng giờ mang theo Vu Bối Nhi ra khỏi tiểu khu, xe vừa mới đến lối rẽ của tiểu khu thì đột nhiên bị mấy chiếc xe phóng viên từ đâu xuất hiện chặn lại, bốn xe phóng viên đem hai chiếc xe của hai người vây kín không chút nhúc nhích.
"Làm sao lại có phóng viên?". Nghiêm Văn Huy có chút tức giận, rõ ràng đã an bài rất tốt, vậy mà vẫn bị phát hiện.
"Cẩn thận bao nhiêu cũng sẽ có sai sót, không nên tức giận làm gì, cứ đóng chặt cửa xe đợi đi". Ngữ khí Nghiêm Văn Khâm vô cùng bình tĩnh, nhìn đến Vu Bối Nhi có chút khẩn trương, vươn tay vỗ nhẹ lên vai nàng, cho nàng ánh mắt cổ vũ.
"Bối Nhi, không phải sợ, có bọn chị ở đây". Lời nói của Nghiêm Văn Huy giống như cấp cho nàng viên thuốc an thần, Vu Bối Nhi nghe xong không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Nội tâm nàng đau khổ giãy dụa, nàng mất hết can đảm khi động đến ma túy, tất cả giày vò này lại kéo gần khoảng cách của nàng cùng Nghiêm Văn Huy, cho nên nàng cảm thấy tất cả thống khổ đều đáng giá. Không đành lòng nhìn Nghiêm Văn Huy vì chuyện của mình mà lo lắng, cũng không muốn vì mình mà làm tổn thất công ty, khiến Nghiêm Văn Huy khó xử, nên cho dù trong lòng nàng có sợ hãi nhưng vẫn đồng ý đến trại cai nghiện. Chỉ cần chị ấy vẫn ở bên cạnh mình, thay mình chống đỡ, thì dù có là đầm rồng hang hổ mình cũng không sợ.
Rất nhiều lúc đám phóng viên xuất hiện sẽ mang đến trường cảnh hỗn loạn, đám "cẩu tử truy mệnh" này có thể vì đào móc tin tức mà bất chấp tất cả, không từ thủ đoạn tồi tệ gây khó dễ người khác. Mặc dù đối với loại chuyện này đã nhìn mãi thành quen nhưng Nghiêm Văn Huy vẫn cảm thấy tức giận vô cùng, bộ phận quan hệ xã hội của nàng đúng là làm việc không đến nơi đến chốn.
"Có phải Vu Bối Nhi ở bên trong không?".
"Nghiêm tổng nói vài câu đi, Bối Nhi rốt cuộc phải đi đâu, sẽ rời giới giải trí bao lâu?"
Bảy miệng tám lưỡi đua nhau nói sao? Ngay lúc câu hỏi bắt đầu ập đến thì lái xe theo phân phó đóng chặt cửa xe, hiện giờ nửa bước cũng khó khăn, thời gian bị chậm trễ, điện thoại thì hối người, nhưng chỉ có thể chờ. Nghiêm Văn Huy khóa mi nhìn những người bên ngoài cửa sổ, lo lắng càng tăng khi nhìn Vu Bối Nhi trong lòng mình, nàng đặt tay lên đôi tay đang bấu chặt của Vu Bối Nhi, muốn dùng ngôn ngữ thân thể trấn an em ấy, lại bị Vu Bối Nhi trở tay nắm lấy, gắt gao không chịu buông.
Tất cả cử chỉ của hai người đều rơi vào mắt Nghiêm Văn Khâm, nàng vừa nhìn thì biết hai người đã bắt đầu nảy sinh tình cảm, trong lòng cũng chỉ có thể thở dài. So với bất kì ai, nàng luôn hiểu rõ gánh nặng cùng bất đắc dĩ của Nghiêm Văn Huy, nếu cứ chấp nhất đoạn tình cảm này thì chỉ kéo theo nhiều đau khổ mà thôi.
Nàng vẫn còn đang bất đắc dĩ lắc đầu thì bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người, đẩy đám phóng viên ra, thẳng cho đến khi bên cạnh xe không còn một ai thì Nghiêm Văn Khâm liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc, nàng có chút ngoài ý muốn cùng kinh hỉ.
Nàng vốn dĩ còn đang phân vân có nên để Diệp Tiêu Nhiên cùng nhau đưa Vu Bối Nhi đi hay không thì Diệp Tiêu Nhiên đã chủ động liên hệ, cô lo lắng hành trình sẽ có chuyện ngoài ý muốn, cho dù chuẩn bị có kĩ càng thì giấy không gói được lửa, hai người tâm ý tương thông, Nghiêm Văn Khâm tất nhiên sẽ vui vẻ nhận lời.
Diệp Tiêu Nhiên bên này đã muốn hành động, vươn tay chỉ chỉ chính mình đang đứng bên ngoài, Nghiêm Văn Khâm vừa nhìn đã đọc hiểu được ý tứ của cô.
"Chị, là Diệp Tiêu Nhiên". Nghiêm Văn Huy cuối cùng cũng nhìn thấy người đến giải vây là Diệp Tiêu Nhiên, tay nàng trước sau vẫn nắm chặt tay Vu Bối Nhi, không hề nới lỏng.
"Xuống xe, chúng ta đi với cô ấy". Nghiêm Văn Khâm phân phó một tiếng, Nghiêm Văn Huy liền gật đầu.
Vừa mở cửa xe thì phóng viên liền giơ cao máy ảnh tiến lên nhưng bị người của Diệp Tiêu Nhiên mang đến ngăn cản không cho đến gần, ba người theo khe hở mà thoát ra ngoài, cùng lên xe Diệp Tiêu Nhiên đã chuẩn bị.
"Lái xe đi". Diệp Tiêu Nhiên phân phó một tiếng, xe liền rời đi để lại đám phóng viên cùng toàn bộ thuộc hạ của Diệp Tiêu Nhiên.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Nghiêm Văn Khâm, ánh mắt lại chuyển đến bàn tay nắm chặt của Nghiêm Văn Huy và Vu Bối Nhi, hỏi: "Mọi người không sao chứ?".
"Không sao, cô đến rất đúng lúc". Nghiêm Văn Khâm rất là kinh ngạc, luôn cảm thấy mỗi lần có chuyện phiền toái thì người này luôn luôn xuất hiện rất đúng lúc.
"Chị, hai người......?". Nghiêm Văn Huy có chút nghi hoặc hỏi.
"Là chị mời Diệp tổng đến, do sợ có chuyện xảy ra". Nghiêm Văn Khâm trả lời, Nghiêm Văn Huy gật gật đầu, nói: "Cám ơn Diệp tổng, nhiều lần tương trợ, thật sự rất cảm kích". Khi nói chuyện cũng tự nhiên không dấu vết rút tay khỏi bàn tay Vu Bối Nhi, dù sao cũng cần phải kiêng dè, càng cần phải để ý đến địa vị của mình.
Bàn tay khi thu về xẹt qua đầu ngón tay Vu Bối Nhi, nhưng Vu Bối Nhi không hề giữ lại, chỉ là trong mắt hiện lên tia mất mát, lòng phiền muộn không thôi. Nghiêm Văn Huy bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Vu Bối Nhi, em ấy cũng chỉ miễn cưỡng cười trừ một chút. Hình thức ở chung như vậy, thật sự là dày vò lòng người.
Luôn luôn có cảm giác mơ hồ không nói nên lời, cảm giác này như mờ ám, như bất an, ánh mắt, động tác hai người đều biểu hiện ra ngoài. Chỉ là không hề giống quan hệ cấp trên cấp dưới, cũng không giống bạn bè, nhưng Nghiêm Văn Khâm cực kì bình tĩnh, đối với cảm giác này cũng không thấy kì quái. Mặc dù hai người đã cực lực che giấu nhưng với mẫn tuệ nhạy bén, Diệp Tiêu Nhiên vẫn có thể ngửi được mùi vị không bình thường đâu đây, chỉ là cô vẫn luôn tò mò, Vu Bối Nhi cùng Nghiêm Văn Khâm rốt cuộc còn tồn tại một loại quan hệ gì mà không ai biết được.
"Còn phiền cô đưa tiễn một đoạn nữa, thật sự là có lỗi". Nghiêm Văn Khâm quay về đoạn đối thoại với Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên nghe thấy chỉ hơi hơi xoay đầu, nói: "Đừng khách sáo như vậy, thân thể của cô sao rồi?".
"Không có gì, chỉ là còn hơi mệt thôi".
"Ừ".
Hai người chỉ nói vài câu thì liền chấm dứt trong trầm mặc, xe trong lúc đó cũng đã chạy đến đường lớn vùng ngoại thành. Nhìn cảnh sắc hai bên lướt qua trước mắt, Nghiêm Văn Khâm đột nhiên nhớ đến lần đầu gặp mặt của cả hai. Cũng là quang cảnh như vậy, cũng ngồi trong xe của cô, hai người không nói gì nhiều, cảm nhận được hơi thở lạnh nhạt kia đến vui thích, rồi lại hỗn loạn chứa đựng một sự tốt đẹp nào đó. Có lẽ là do dung mạo tuyệt mĩ có chút trong trẻo lạnh lùng kia, như hoa mai nở rộ trong tuyết trắng, thanh khiết, ngạo nghễ nhưng tao nhã vô cùng.
Trải qua chuyện lần này, có phải hay không có bàn tay nào đó cố ý an bài, giống như sợi dây thừng đem nàng cùng Diệp Tiêu Nhiên buộc lại với nhau, luôn nghĩ sẽ cách xa nhau, không thể gặp lại, nhưng rồi luôn thần kì đối lập mà gặp nhau. Chỉ là giờ phút này bóng dáng cô tịch lạnh lẽo kia của cô giống như ở khoảng cách rất xa, luôn khiến người ta không thể nắm bắt được, rồi lại khiến bản thân nàng muốn đi sâu vào lòng cô tìm tòi khám phá, xem bên trong đến tột cùng là gì, có lẽ sẽ tốt đẹp như mùa xuân trăm hoa đua nở, lại có thể như trăm màu thưa thớt hoang vắng của ngày đông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook