Phượng Trường Ca trở về cung điện của mình, ngủ thẳng cẳng đến tối.

Tim hắn cũng to, chuyện cưới gả có nghĩ nhiều hơn nữa cũng không nghĩ ra lí do, dứt khoát không nghĩ thêm nữa, bởi vì trong lòng đã sớm quyết định xong, ngược lại cũng không phiền lòng vì chuyện này, ngủ một giấc đến trăng treo đầu cành liễu mới tỉnh lại.

Hắn sửa sang lại y phục, tinh thần phấn chấn xoay người ra cửa, vừa mở cửa, hai bóng người nhất thời lóe lên trước cửa, cung kính thi lễ với hắn, “Chưởng môn.”

Lông mày Phượng Trường Ca run một cái, sắc mặt đoan chính nói: “Đã trễ thế này không đi nghỉ ngơi, canh giữ ở cửa phòng bản tôn làm gì?”

Hai người nhìn nhau một cái, trong mắt đều có chút không biết phải làm sao.

Bọn họ là hai kiếm đồng hầu hạ bên cạnh Phượng Trường Ca, một người Mặc Ngôn, một người Mặc Ngữ, thường ngày phụ trách việc ăn ở của chưởng môn, buổi tối Phượng Trường Ca ngủ rất yên, căn bản không cần bọn họ phục dịch, vì thế buổi tối ngoại trừ đệ tử bảo vệ gần đó, ngày thường bọn họ sẽ làm việc và nghỉ ngơi theo chưởng môn, nhưng hôm nay không giống vậy a, Thanh Hồng sư thúc cố ý bàn giao trông coi chưởng môn, bọn họ không dám tùy ý cãi lệnh.

Đừng nghĩ Phượng Trường Ca là chưởng môn, quản sự chân chính vẫn là Thanh Hồng, những chuyện nhỏ nhặt này, Phượng Trường Ca phủi tay chưởng quỹ uy nghiêm còn không lớn bằng Thanh Hồng.

Mặc Ngôn mặt đầy mỉm cười chắp tay với hắn, “Thanh Hồng sư thúc nói, ngài muốn đào hôn, cho nên, xin đừng quang minh chính đại chạy trốn, khiến chúng ta khó xử, dù sao chúng ta vẫn phải giao phó cho Thiên Cung bên kia, trên dưới Côn Luân tông phòng bị nghiêm ngặt, nếu phát hiện ngài có hành vi muốn lẩn trốn, chúng ta sẽ toàn lực ứng phó ngăn cản ngài rời đi, mong chưởng môn suy nghĩ rồi sau đó mới làm.

Phượng Trường Ca: “…”

Mặc Ngữ yên lặng thọc cho một đao, “Thiên Hậu điện hạ, mời ngài đợi trong khuê phòng, tất cả cứ giao cho chúng ta đi.”

Phượng Trường Ca: “…”

Phượng Trường Ca mặt không cảm xúc đưa tay một cái, “rầm” một tiếng đóng cửa.

Hắn lại đi một chuyến ra chỗ cửa sổ, còn chưa mở ra, bên ngoài liền truyền đến một giọng nói: “Chưởng môn đừng thử, lão hủ ở đây.”

Phượng Trường Ca: “…”

Phượng Trường Ca dừng một chút, buồn bực nói: “Đại trưởng lão, ngài rảnh lắm hả?”

Hư Linh ho khan một cái, sờ râu bạc, bất đắc dĩ nói: “Vốn là rất rảnh, nhưng Thanh Hồng sư chất lại phái ta đến trong nom ngài, đây không phải là rất không rảnh sao?”

Trong lòng Phượng Trường Ca co rút, “…Ngươi là đại trưởng lão, sao lại phải nghe hắn?”

Hư Linh cười ha ha một tiếng, “Bởi vì ta cũng muốn đến trong coi nha, chưởng môn ngài không biết chứ, ta và Thanh Hồng đánh cược, ta cược tối nay ngài nhất định chạy không thoát, hắn cược tối nay khẳng định ngài có thể chạy trốn, từ trên xuống dưới Côn Luân tông cơ bản đều đặt tiền, phần thắng của hắn còn rất lớn nữa, cho nên, ta liền đích thân tới canh chừng.”

Phượng Trường Ca: “…”

Chưởng môn ta đây lúc này lại trở thành toàn bộ tiền đặt cược từ trên xuống dưới Côn Luân tông.

Rất tốt, tiểu quỷ, đừng để ta gặp ngươi, nếu không bản tôn nhất định đánh cái mông ngươi nở hoa!

Còn có Thanh Hồng tiểu rắc rối kia, nhiều lần đâm trúng điểm trí mạng của hắn, ngứa răng đến mức muốn đánh người.

Hắn vung tay áo xếp đặt kết giới ngăn cản linh lực dao động, giương mắt nhìn về lỗ thông hơi to bằng nắm đấm trên nóc nhà, ánh mắt hơi híp một chút.

Thời gian thoáng một cái đã đến sáng sớm, Hư Linh duỗi người, giương mắt vừa vặn liếc về phía Thanh Hồng đang chậm rãi đi đến kiểm tra đánh cược, ánh mắt hơi sáng, sờ râu cười ha ha: “Ta canh giữ ở nơi này một buổi tối, không phát hiện bất kì điểm dị thường gì, đảm bảo chưởng môn còn ở đây.”

Thanh Hồng nhướng mi một cái, nhàn nhạt nói: “Ở hay không ở, vào xem thì biết.”

Hắn giơ tay gõ cửa một cái, “Sư huynh có đấy không? Ta vào đây.”

Bên trong dừng một chút, một âm thanh u oán vang lên. “Có ở, bị ngươi giam đến ngu rồi.”

Hư Linh run rẩy râu cười: “Ai nha, còn ở đây, xem ra ta thắng cược rồi.”

Thanh Hồng: “…”

Thanh Hồng nhịn lại nhẫn, nhưng vẫn không nhịn được, một cước đạp cửa “rầm”, mấy bước liền đến chỗ bình phong nhìn người lười biếng nằm trên giường, chân mày hung hăng run lên, thanh âm mang theo vẻ nghiến răng nghiến lợi, “Là tự ngươi không đi, sư đệ nho nhỏ như ta còn có thể giữ ngươi sao? Khi còn bé ngươi bị sư tôn nhốt ở Tổ Sư Điện bắt quỳ một ngày một đêm, sư tôn tự mình trông coi ngươi còn có thể không một tiếng động mà chạy, Hư Linh sư thúc còn có bản lĩnh lớn như vậy sao?”

Phượng Trường Ca quay đầu, lười biếng liếc hắn một cái, không đếm xỉa cười nói: “Ngươi khi dễ sư huynh ngươi như vậy, không khiến ngươi thua lỗ sạch vốn, ta sao có thể đi?”

Thanh Hống hít một hơi lạnh thật dài, cười nhạt, “Được, tốt lắm, nếu ngươi không đi, vậy cũng không cần đi nữa, bây giờ ta sẽ đi mở đại trận hộ sơn, cưỡng chế ngươi gả cho Thiên Đế đó đi!”

Phượng Trường Ca buồn bực nói: “Có tin ta đánh ngươi hay không?”

Thanh Hồng không nhịn được nữa, cuối cùng cũng nảy sinh ý muốn đánh huynh, hung hăng giáng một đấm xuống khuôn mặt đó.

Phượng Trường Ca cũng không tránh, vẫn là bộ dạng lười biếng thiếu đánh kia, mãi đến khi một đấm khó khăn lắm mới dừng lại trước sống mũi hắn, mang theo trận gió đảo qua trên giường, người vốn lười biếng nằm đó chợt hóa thành một luồng ánh đỏ chói mắt, chớt nhoáng liền hóa thành linh quang biến mất trước mặt.

Giữa không trung liền vang lên một câu nói đầy ý cười, mang theo giọng điệu lười biếng lại thiếu đòn có một không hai của Phượng Trường Ca:

“Sư huynh vẫn là không nỡ khiến ngươi thua lỗ vốn, thật ra thì tối hôm qua đã đi, lưu lại một phân thân ở lại, cũng coi như là một nửa ta, nếu “ta” ở lại đến khi trời sáng còn chưa đi, trận đánh cược này chính là hòa, không phân thắng bại, tốt lắm, không nói nhiều nữa, bản tôn xuống núi trừ yêu, không rõ ngày trở về, tạm thời giao Côn Luân tông lại cho ngươi.”

Thanh Hồng chậm rãi thu lại nắm đấm, cắn răng nói: “Coi như ngươi nhanh.”

Nhưng trong giọng nói lại không tự chủ mang theo ý cười.

Hư Linh ở phía sau chậm rãi theo vào, tiếc nuối thở dài: “Haiz, lại bị chưởng môn tính kế.”

Phượng Trường Ca không hổ là Phượng Trường Ca, chưa bao giờ bị người khác chi phối, ngay cả một trận đánh cược nho nhỏ cũng không muốn người khác kiếm lợi từ hắn, lần này Thiên Đế bức hôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, lấy tính cách của hắn nhất định sẽ không ngoan ngoãn tuân theo, ở lại chỉ có thể bị cưỡng chế đi theo Thiên Cung, hắn trốn đi nằm trong dự liệu.

Còn việc mang đến phiền toái cho Côn Luân tông…

Côn Luân tông không thuộc quản lý của Thiên Cung, đào hôn tuy rằng sẽ khiến bọn họ không vui, nhưng cũng chỉ đến mức trách phạt hai ba câu, toàn bộ các tông tương thừa lẫn nhau, Thiên Cung sẽ không vì chuyện này mà giáng tội cho một môn phái.

Đang nghĩ như vậy, một trận ánh sáng chợt lóe lên bên ngoài, hai người trong phòng nhìn nhau một cái, vội vàng ra cửa, chỉ thấy phía chân trời đầy mây ngũ sắc, từng luồng ánh sáng rực rỡ tươi đẹp hiện lên, tầng mây ngày càng tụ càng nhiều, ở giữa hiện lên một cột sáng màu trắng, liếc nhìn liền có cảm giác thần bí mênh mông mù mịt, tựa như sẽ có gì đấy nhảy từ trong đó ra.

“Gầm——!”

Trong loại dự cảm ngày càng mãnh liệt này, một tiếng rồng gầm rung trời vang khắp thiên địa, chùm tia sáng tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, dần dần tản đi, một con thần long màu bạc dài nghìn mét bay xuống từ tầng mây, hình dáng uốn lượn trong tầng mây tạo ra một cảm giác động lòng người, từng mảnh vảy màu bạc phản xạ dưới ánh nắng tạo thành ánh sáng tươi đẹp, hai sừng thon dài đẹp đẽ tạo thành độ cong ưu mỹ, móng rồng nhô ra, theo đó là tiếng gió gào thét, mắt rồng híp một cái, như có thể nhìn thấu vạn vật, nó bay lơ lửng giữa không trung, có tầng tầng mây trôi che đi, trong tiên khí mờ mịt có sự uy nghiêm vô hạn, khiến người ta vừa nhìn đã phải thần phục.

Đứng đầu Thiên Cung, chí tôn tam giới — Thiên Đế, Long Quân Trạch.

Long xuất cửu thiên, nắm giữ tam giới, quân lâm thiên hạ, trạch che tứ phương.

Mọi người trong Côn Luân tông cảm giác được sự uy hiếp hào hùng kia, trong nháy mắt rối rít lao từ trong phòng ra ngoài, vừa thấy thần long to lớn uốn lượn trên trời, trong lòng run rẩy, vội vàng quỳ một chân xuống đất, hô to: “Ra mắt Thiên Đế!”

Hư Linh và Thanh Hồng lần này cũng không ngoại lệ đều phải quỳ, sinh linh tam giới ra mắt Thiên Đế, trừ khi thăng thành tiên nhân, nếu không phải quỳ lễ, đây là ước định thành quy củ của tam giới, mặc dù trong lòng ngạc nhiên với chuyện Thiên Đế vậy mà tự mình hạ giới, nhưng cũng không cãi lại, chắp hai tay nói: “Ra mắt Thiên Đế.”

Mắt rồng to lớn màu bạc nhàn nhạt đảo qua mặt đất, rất nhanh đã nhíu mi, “Phượng Trường Ca đâu?”

Thanh âm uy hiếp trầm thấp vang lên trong không trung, mọi người cả kinh run lẩy bẩy, Thanh Hồng nhắm mắt nói: “Hồi bẩm Thiên Đế, chưởng môn hắn… Xuống núi trừ yêu, không rõ ngày trở về.”

Ngân Long cười lạnh “ha” một tiếng, lặp lại từng chữ: “Xuống núi, trừ yêu?”

Hư Linh ho khan một cái, nói tiếp: “Từ sau khi ngài hạ lệnh, toàn bộ trên dưới Côn Luân tông phòng bị cẩn thận, lão hủ tự mình không ngủ canh giữ ngoài phòng chưởng môn một buổi tối, bất hạnh, vẫn không ngăn nổi chưởng môn, sáng nay vừa vào đã không thấy tăm hơi, mong Thiên Đế thứ lỗi, Côn Luân tông thật sự đã tận lực.”

Đôi mắt Ngân Long khẽ híp một cái, hồi lâu không lên tiếng.

Bầu không khí trầm mặc ngày càng ngưng trệ, hô hấp của mọi người đều có chút khó khăn, trong sự trầm mặc khiến người ta hít thở không thông này, Ngân Long nhàn nhạt lên tiếng.

“Bổn đế lấy tư cách Thiên Đế tại đây hạ lệnh, ai có thể bắt được Phượng Trường Ca, bổn đế sẽ cho hắn phi thăng!”

Hồi âm ầm ầm làm ranh giới ở Côn Luân tông phút chốc tan đi, trong nháy mắt vang khắp tam giới, toàn bộ nhân gian, phút chốc sôi trào.

Ngoài trăm dặm, một con chim đỏ to bằng nắm tay run rẩy hai cánh, quay đầu một cái liền đâm trúng vào thân cây, “bịch bịch” rơi xuống, cả người nằm nhoài theo hình chữ X trên cành cây, móng vuốt nhỏ run rẩy hướng lên trời, gần như không đứng dậy nổi.

— Tức giận rồi!

Nhãi ranh kia, ngươi giỏi lắm, giỏi lắm, đừng để cho ta bắt được ngươi, nếu không bản tôn không thể không đánh ngươi thành trư long!

—Hết chương 3—

Tác giả có lời muốn nói:

Phượng Trường Ca: Ta cũng điên rồi đấy, ta phải đánh ngươi thành trư long!

Long Quân Trạch: Ngươi thích trư long sao?

Phượng Trường Ca: …Cái gì?

Long Quân Trạch: Mặc dù thẩm mĩ của ngươi có chút không bình thường, nhưng nếu ngươi đã thích…

Phượng Trường Ca: …

Long Quân Trạch: Ta cũng có thể miễn cưỡng biến đổi.

Phượng Trường Ca: …

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương