Chưởng Khống Tu Chân
-
Chương 9: Nguy Kịch
Chính nhờ vào lời nói có phần lịch sự của hắn, Dương Diệu Linh mới khẽ nhíu mày, tự nhận.
- Là ta. Ngươi là ai, vì sao tìm ta?
Tần Thanh Dương cảm giác được có điều bất thường khi tên đeo mặt nạ này có thể dễ dàng tiến vào Thanh Hương Các và lên tận đây. Hắn lập tức tiến đến che chở cho Dương Diệu Linh, lạnh lùng hỏi.
- Kẻ nào, mau tháo mặt nạ xuống rồi nói chuyện!
Trần Đan liếc mắt nhìn hai người.
Đầu tiên, hắn cảm giác được sự tội lỗi vì hắn thấy đây là một đôi uyên ương đẹp đôi, còn bản thân hắn lại là một kẻ xấu đang muốn chia cắt họ. Nhưng không thể trách hắn được, đây vốn là một thế giới mạnh được yếu thua, Trần gia của hắn quá mức nhỏ yếu khi đứng một mình trong khi kẻ địch lại rất nhiều, nên hắn bị buộc phải có một mối quan hệ lớn để đảm bảo đường sinh tồn cho Trần gia.
Nếu hắn may mắn lấy được nàng, tất nhiên hắn sẽ tạo nên những hiệp định trước khi cưới chẳng hạn như đợi hắn đột phá Linh Nhân cảnh nhằm mục đích câu kéo thời gian cho hắn khi gia nhập Học phủ Kỳ Lam, đợi lúc hắn có thành tựu trong học phủ sẽ hoàn toàn hủy bỏ quan hệ, trả lại tự do cho nàng cùng lời xin lỗi. Đây vốn đã là ý định ban đầu của hắn ngay từ khi muốn dùng việc lấy vợ để tạo mối quan hệ, chứ hắn không hề có tình cảm với nàng hay ham mê nữ sắc. Nếu không vì Trần gia, không vì ơn dưỡng dục thì hắn cũng không cần làm điều xàm hãm, có tính nguy hiểm cực cao này.
Thứ hai, hắn cảm nhận được áp lực và sự nguy hiểm đến từ sức mạnh của người thanh niên đứng bên cạnh Dương Diệu Linh, một thứ sức mạnh hừng hực khí thế mà ngay cả ông nội hắn cũng không thể có được.
Cơ thể hắn đang mạnh mẽ báo hiệu rằng hắn nên tránh xa kẻ này. Nhưng lý trí hắn lại nói không, vì có lẽ Trấn chủ Dương Phong đang quan sát hắn từ bên ngoài, nếu hắn rút lui thì hắn sẽ chết theo đúng lời mình đã hứa.
Hắn dường như đã vô tình đặt bước chân đứng trước cửa tử.
Trần Đan lập tức thay đổi kế hoạch, cơ thể hắn nhanh chóng vận chuyển linh lực chạy khắp toàn thân, Khí Lưu Toàn Chân Thể đã khởi, chuẩn bị tốt nhất cho một trận chiến sinh tử, nói.
- Dương Phong đại nhân nói chỉ cần ta đánh bại các ngươi, Diệu Linh sẽ là vợ ta. Vậy nên ta đến đây để làm điều đó.
Tần Thanh Dương lập tức lạnh mặt, quát.
- Ngông cuồng! Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, tháo mặt nạ rồi hãy nói chuyện, không thì đừng trách Tần Thanh Dương ta ra tay với một con kiến như ngươi.
Trần Đan không có đường rút, hắn đành tiến.
- Vậy ngươi chính là kẻ đầu tiên bị ta hạ gục.
Vụt!
Trần Đan lao đến, tuy nhiên Khí Lưu Toàn Chân Thể của hắn lại tập trung thiên hướng phòng thủ, gia tăng sức chịu đựng cho cơ thể vì sẽ thật ngu ngốc nếu hắn tấn công người một cách mù quáng trong khi chưa biết rõ được khả năng của họ như thế nào. Hắn cần phải thăm dò trước đã.
Gương mặt Tần Thanh Dương liền hóa dữ tợn.
- Cuồng vọng!
Tay phải hắn lập tức xoay một vòng rồi vận lực tung chưởng về phía trước, rất kỳ lạ đánh vào không khí, thế nhưng là…
- Hự!
Trần Đan ở vị trí cách 4m lập tức bị đả thương cực mạnh, văng thẳng ra bên ngoài cửa.
Trần Đan vô cùng đau đớn, sắc mặt hắn tái mét với cái miệng đang tràn lên từng cơn máu. Hắn vội vã gượng dậy, tay ôm ngực bị lõm, tay còn lại vững vàng vịnh cầu thang, bỏ chạy thật nhanh.
Tần Thanh Dương không hề đuổi theo vì nghe tên đeo mặt nạ kia có bảo, hắn là do Trấn chủ gửi đến nên không đuổi theo sẽ tốt hơn, tránh làm mất lòng cha vợ.
Tuy nhiên, chính cú “cách không đả thương người” này của hắn đã làm hắn bị bại lộ thực lực thật sự ở nơi đây, khiến mọi người trong phòng đều hết sức khó tin, kinh hãi bật thốt.
- Linh Nhân cảnh?!!!
Đúng lúc đó, Dương Phong cũng xuất hiện. Lão từ góc khuất bên ngoài cửa, nơi đã nhìn rõ rành rành Trần Đan đau đớn bỏ chạy, đi vào cùng với lời khen ngợi hết mực dành cho Tần Thanh Dương.
- Mười tám tuổi đã là Linh Nhân cảnh. Giỏi, rất giỏi, đây mới xứng là con rể ta, xứng đáng với Linh nhi.
Mười tám tuổi đột phá Linh Nhân cảnh, đây tuyệt đối chính là đệ nhất thiên tài trong 500 năm qua của trấn Thanh Hà mà chưa từng ai làm được. Tần Thanh Dương nhất định sỡ hữu Linh Thể, thậm chí còn có khả năng cao là thể chất hơn nữa.
Quả thật hiện tại đã không còn từ nào để diễn tả về sự xuất chúng này của hắn. Trong khi những người sở hữu Linh Thể khác phải tầm 60, 70 tuổi mới may mắn có khả năng trở thành Linh Nhân cảnh, thanh thiếu niên bằng tuổi chỉ mới là Luyện Khí cảnh thực thụ, biết cách chiến đấu thì hắn đã trở thành Linh Nhân cảnh mạnh mẽ, bỏ xa họ một trời một vực, là Linh Nhân cảnh dưới 30 tuổi đầu tiên của trấn Thanh Hà trong 500 năm qua. Tiềm lực của hắn trong tương lai nhất định vô cùng phi thường, có khi sẽ chạm đến cảnh giới Huyền Cảnh quyền uy, trở thành một vị tướng quân lẫy lừng của triều đình.
Còn về thiếu niên tự cao tên Trần Đan kia, lão sẽ không xử phạt hắn khi hắn đã thất bại trong lời hứa vì hai nguyên nhân. Một, Tần Thanh Dương là Linh Nhân cảnh, cho nên thất bại vừa rồi của hắn chưa nói lên rằng hắn không phải vô địch dưới Linh Nhân cảnh. Hai, hắn đang chết đi bởi một chưởng vừa rồi của Tần Thanh Dương, nếu không có Linh Nhân cảnh thuộc trình độ giống lão cứu hoặc dùng đan dược trị thương trân quý liên quan đến đòn đánh của Linh Nhân cảnh trong vòng 7 tiếng, hắn nhất định sẽ chết, lão không cần phải ra tay.
Nên hiểu, điều khiến Luyện Khí cảnh và Linh Nhân cảnh trở nên khác biệt, ai ai cũng sợ hãi trước Linh Nhân cảnh đó chính là sự đột phá, hay chính xác hơn là sự thăng hoa, lột xác của một tu luyện giả. Sự thăng hoa này không đơn thuần chỉ khiến lực đánh của Linh Nhân cảnh mạnh hơn vô số lần so với Luyện Khí cảnh, mà nó còn thay đổi cả kết cấu cơ thể họ, cấu tạo và khả năng của sức mạnh họ đang mang.
Bởi thế nên Linh Nhân cảnh có năng lực cách không đả vật, đứng ở đây nhưng lại có thể giết người ở vị trí kia. Đòn đánh của họ chỉ có Linh Nhân cảnh ngang bậc hoặc cao hơn mới thấy và cảm nhận được, còn Luyện Khí cảnh thì không.
Một chưởng vừa rồi của Tần Thanh Dương trong mắt Dương Phong là một cú đánh rất tồi, hoàn toàn yếu nhớt, hẳn là vì Tần Thanh Dương mới đột phá không lâu, khả năng sử dụng sức mạnh chưa được tốt nên Trần Đan mới còn sống chạy đi. Nhưng vì cú đánh là đến từ Linh Nhân cảnh - một con người đã được thăng hoa, lột xác, còn kẻ hứng chịu lại là Luyện Khí cảnh thấp bé, nên sức mạnh vốn dĩ nhỏ yếu của Tần Thanh Dương đã trở thành một thứ hủy diệt trên cơ thể Trần Đan, phá họa sự sống của hắn.
Vết thương đó sẽ không bao giờ khôi phục hay chữa trị được bằng cách thông thường vì nó được gây ra bởi một thứ sức mạnh đã được thăng hoa. Nó sẽ giống như một ngọn lửa, đốt âm ĩ, tạo nên đau đớn tột độ, và dần dần lan tỏa khắp toàn thân, thiêu rụi toàn bộ sự sống của hắn.
Vậy nên lão cần ở đây, trò chuyện hơn với con rễ tương lai của lão.
Quay trở lại với Trần Đan.
Sau khi Trần Đan rời khỏi Thanh Hương Các, vì có vẻ thương tích ở ngực theo hắn là rất trầm trọng nên hắn buộc phải nhanh chân trốn vào một khu nhà hoang trong con hẻm vắng cách đó không xa để xem xét, đồng thời nhanh chóng vận Khí Lưu Toàn Chân Thể để khống chế vết thương.
Tuy nhiên, vết thương không ngờ đã đản sinh đau đớn tê dại quá mức nhanh, khiến thân thể hắn không thể kìm được sự run rẩy. Trí óc hắn đang mất đi sự bình tĩnh vốn có của nó, trở nên hoang mang và rồi gục ngã ngay trước cửa căn nhà sụp đồ, tràn ngập bụi bặm cùng mạng nhện giăng đầy mà chưa kịp thấy rằng ở ngực hắn, ngay đoạn sườn bên phải có lún xuống một khoảng gần 2 phân bởi một dấu ấn hình bàn tay to, nó đang đẫm màu tím đỏ rồi càng lúc càng chuyển thành màu đen độc và từng li từng tí lan rộng ra khắp nơi trên cơ thể hắn.
Dù hắn đã ngất đi nhưng cái đau vẫn hiện rõ ở đó, ở trên cơ thể hắn. Cơ hắn hắn đang run lên dữ dội, lúc thì co rúm, lúc thì cử động qua lại như bị sốt rét. Da mặt hắn cũng dần dần hóa thành màu trắng bệch của tuyết đục, và sắp bị ố đen.
Tim hắn đang thoi thóp, nhịp thở thì suy yếu hẳn. Hắn đã hoàn toàn sắp chết chỉ chưa đến 5 giờ sau khi trúng chưởng đến từ một Linh Nhân cảnh non nớt.
Đây là hậu quả của sự liều lĩnh do hắn tạo nên. Nó không phải là một sai lầm, ngược lại còn là một kế hoạch vô cùng hoàn hảo khi dám mạnh bạo dùng sự tự tin của mình để đánh đổi về một mối quan hệ tốt đẹp cho gia tộc trước một cường giả đứng đầu trấn Thanh Hà, Dương Phong.
Chỉ tiếc là may mắn đã không hề đứng về phía hắn khi Tần Thanh Dương, vị Linh Nhân cảnh 18 tuổi đầu tiên trong lịch sử 500 năm qua của trấn Thanh Hà bất ngờ xuất hiện một cách đầy khó tưởng, sẽ không ai tin nổi đây là sự thật bởi nó quá khó tin, và đã hạ gục hắn một cách đầy nhẹ nhàng.
- Là ta. Ngươi là ai, vì sao tìm ta?
Tần Thanh Dương cảm giác được có điều bất thường khi tên đeo mặt nạ này có thể dễ dàng tiến vào Thanh Hương Các và lên tận đây. Hắn lập tức tiến đến che chở cho Dương Diệu Linh, lạnh lùng hỏi.
- Kẻ nào, mau tháo mặt nạ xuống rồi nói chuyện!
Trần Đan liếc mắt nhìn hai người.
Đầu tiên, hắn cảm giác được sự tội lỗi vì hắn thấy đây là một đôi uyên ương đẹp đôi, còn bản thân hắn lại là một kẻ xấu đang muốn chia cắt họ. Nhưng không thể trách hắn được, đây vốn là một thế giới mạnh được yếu thua, Trần gia của hắn quá mức nhỏ yếu khi đứng một mình trong khi kẻ địch lại rất nhiều, nên hắn bị buộc phải có một mối quan hệ lớn để đảm bảo đường sinh tồn cho Trần gia.
Nếu hắn may mắn lấy được nàng, tất nhiên hắn sẽ tạo nên những hiệp định trước khi cưới chẳng hạn như đợi hắn đột phá Linh Nhân cảnh nhằm mục đích câu kéo thời gian cho hắn khi gia nhập Học phủ Kỳ Lam, đợi lúc hắn có thành tựu trong học phủ sẽ hoàn toàn hủy bỏ quan hệ, trả lại tự do cho nàng cùng lời xin lỗi. Đây vốn đã là ý định ban đầu của hắn ngay từ khi muốn dùng việc lấy vợ để tạo mối quan hệ, chứ hắn không hề có tình cảm với nàng hay ham mê nữ sắc. Nếu không vì Trần gia, không vì ơn dưỡng dục thì hắn cũng không cần làm điều xàm hãm, có tính nguy hiểm cực cao này.
Thứ hai, hắn cảm nhận được áp lực và sự nguy hiểm đến từ sức mạnh của người thanh niên đứng bên cạnh Dương Diệu Linh, một thứ sức mạnh hừng hực khí thế mà ngay cả ông nội hắn cũng không thể có được.
Cơ thể hắn đang mạnh mẽ báo hiệu rằng hắn nên tránh xa kẻ này. Nhưng lý trí hắn lại nói không, vì có lẽ Trấn chủ Dương Phong đang quan sát hắn từ bên ngoài, nếu hắn rút lui thì hắn sẽ chết theo đúng lời mình đã hứa.
Hắn dường như đã vô tình đặt bước chân đứng trước cửa tử.
Trần Đan lập tức thay đổi kế hoạch, cơ thể hắn nhanh chóng vận chuyển linh lực chạy khắp toàn thân, Khí Lưu Toàn Chân Thể đã khởi, chuẩn bị tốt nhất cho một trận chiến sinh tử, nói.
- Dương Phong đại nhân nói chỉ cần ta đánh bại các ngươi, Diệu Linh sẽ là vợ ta. Vậy nên ta đến đây để làm điều đó.
Tần Thanh Dương lập tức lạnh mặt, quát.
- Ngông cuồng! Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, tháo mặt nạ rồi hãy nói chuyện, không thì đừng trách Tần Thanh Dương ta ra tay với một con kiến như ngươi.
Trần Đan không có đường rút, hắn đành tiến.
- Vậy ngươi chính là kẻ đầu tiên bị ta hạ gục.
Vụt!
Trần Đan lao đến, tuy nhiên Khí Lưu Toàn Chân Thể của hắn lại tập trung thiên hướng phòng thủ, gia tăng sức chịu đựng cho cơ thể vì sẽ thật ngu ngốc nếu hắn tấn công người một cách mù quáng trong khi chưa biết rõ được khả năng của họ như thế nào. Hắn cần phải thăm dò trước đã.
Gương mặt Tần Thanh Dương liền hóa dữ tợn.
- Cuồng vọng!
Tay phải hắn lập tức xoay một vòng rồi vận lực tung chưởng về phía trước, rất kỳ lạ đánh vào không khí, thế nhưng là…
- Hự!
Trần Đan ở vị trí cách 4m lập tức bị đả thương cực mạnh, văng thẳng ra bên ngoài cửa.
Trần Đan vô cùng đau đớn, sắc mặt hắn tái mét với cái miệng đang tràn lên từng cơn máu. Hắn vội vã gượng dậy, tay ôm ngực bị lõm, tay còn lại vững vàng vịnh cầu thang, bỏ chạy thật nhanh.
Tần Thanh Dương không hề đuổi theo vì nghe tên đeo mặt nạ kia có bảo, hắn là do Trấn chủ gửi đến nên không đuổi theo sẽ tốt hơn, tránh làm mất lòng cha vợ.
Tuy nhiên, chính cú “cách không đả thương người” này của hắn đã làm hắn bị bại lộ thực lực thật sự ở nơi đây, khiến mọi người trong phòng đều hết sức khó tin, kinh hãi bật thốt.
- Linh Nhân cảnh?!!!
Đúng lúc đó, Dương Phong cũng xuất hiện. Lão từ góc khuất bên ngoài cửa, nơi đã nhìn rõ rành rành Trần Đan đau đớn bỏ chạy, đi vào cùng với lời khen ngợi hết mực dành cho Tần Thanh Dương.
- Mười tám tuổi đã là Linh Nhân cảnh. Giỏi, rất giỏi, đây mới xứng là con rể ta, xứng đáng với Linh nhi.
Mười tám tuổi đột phá Linh Nhân cảnh, đây tuyệt đối chính là đệ nhất thiên tài trong 500 năm qua của trấn Thanh Hà mà chưa từng ai làm được. Tần Thanh Dương nhất định sỡ hữu Linh Thể, thậm chí còn có khả năng cao là thể chất hơn nữa.
Quả thật hiện tại đã không còn từ nào để diễn tả về sự xuất chúng này của hắn. Trong khi những người sở hữu Linh Thể khác phải tầm 60, 70 tuổi mới may mắn có khả năng trở thành Linh Nhân cảnh, thanh thiếu niên bằng tuổi chỉ mới là Luyện Khí cảnh thực thụ, biết cách chiến đấu thì hắn đã trở thành Linh Nhân cảnh mạnh mẽ, bỏ xa họ một trời một vực, là Linh Nhân cảnh dưới 30 tuổi đầu tiên của trấn Thanh Hà trong 500 năm qua. Tiềm lực của hắn trong tương lai nhất định vô cùng phi thường, có khi sẽ chạm đến cảnh giới Huyền Cảnh quyền uy, trở thành một vị tướng quân lẫy lừng của triều đình.
Còn về thiếu niên tự cao tên Trần Đan kia, lão sẽ không xử phạt hắn khi hắn đã thất bại trong lời hứa vì hai nguyên nhân. Một, Tần Thanh Dương là Linh Nhân cảnh, cho nên thất bại vừa rồi của hắn chưa nói lên rằng hắn không phải vô địch dưới Linh Nhân cảnh. Hai, hắn đang chết đi bởi một chưởng vừa rồi của Tần Thanh Dương, nếu không có Linh Nhân cảnh thuộc trình độ giống lão cứu hoặc dùng đan dược trị thương trân quý liên quan đến đòn đánh của Linh Nhân cảnh trong vòng 7 tiếng, hắn nhất định sẽ chết, lão không cần phải ra tay.
Nên hiểu, điều khiến Luyện Khí cảnh và Linh Nhân cảnh trở nên khác biệt, ai ai cũng sợ hãi trước Linh Nhân cảnh đó chính là sự đột phá, hay chính xác hơn là sự thăng hoa, lột xác của một tu luyện giả. Sự thăng hoa này không đơn thuần chỉ khiến lực đánh của Linh Nhân cảnh mạnh hơn vô số lần so với Luyện Khí cảnh, mà nó còn thay đổi cả kết cấu cơ thể họ, cấu tạo và khả năng của sức mạnh họ đang mang.
Bởi thế nên Linh Nhân cảnh có năng lực cách không đả vật, đứng ở đây nhưng lại có thể giết người ở vị trí kia. Đòn đánh của họ chỉ có Linh Nhân cảnh ngang bậc hoặc cao hơn mới thấy và cảm nhận được, còn Luyện Khí cảnh thì không.
Một chưởng vừa rồi của Tần Thanh Dương trong mắt Dương Phong là một cú đánh rất tồi, hoàn toàn yếu nhớt, hẳn là vì Tần Thanh Dương mới đột phá không lâu, khả năng sử dụng sức mạnh chưa được tốt nên Trần Đan mới còn sống chạy đi. Nhưng vì cú đánh là đến từ Linh Nhân cảnh - một con người đã được thăng hoa, lột xác, còn kẻ hứng chịu lại là Luyện Khí cảnh thấp bé, nên sức mạnh vốn dĩ nhỏ yếu của Tần Thanh Dương đã trở thành một thứ hủy diệt trên cơ thể Trần Đan, phá họa sự sống của hắn.
Vết thương đó sẽ không bao giờ khôi phục hay chữa trị được bằng cách thông thường vì nó được gây ra bởi một thứ sức mạnh đã được thăng hoa. Nó sẽ giống như một ngọn lửa, đốt âm ĩ, tạo nên đau đớn tột độ, và dần dần lan tỏa khắp toàn thân, thiêu rụi toàn bộ sự sống của hắn.
Vậy nên lão cần ở đây, trò chuyện hơn với con rễ tương lai của lão.
Quay trở lại với Trần Đan.
Sau khi Trần Đan rời khỏi Thanh Hương Các, vì có vẻ thương tích ở ngực theo hắn là rất trầm trọng nên hắn buộc phải nhanh chân trốn vào một khu nhà hoang trong con hẻm vắng cách đó không xa để xem xét, đồng thời nhanh chóng vận Khí Lưu Toàn Chân Thể để khống chế vết thương.
Tuy nhiên, vết thương không ngờ đã đản sinh đau đớn tê dại quá mức nhanh, khiến thân thể hắn không thể kìm được sự run rẩy. Trí óc hắn đang mất đi sự bình tĩnh vốn có của nó, trở nên hoang mang và rồi gục ngã ngay trước cửa căn nhà sụp đồ, tràn ngập bụi bặm cùng mạng nhện giăng đầy mà chưa kịp thấy rằng ở ngực hắn, ngay đoạn sườn bên phải có lún xuống một khoảng gần 2 phân bởi một dấu ấn hình bàn tay to, nó đang đẫm màu tím đỏ rồi càng lúc càng chuyển thành màu đen độc và từng li từng tí lan rộng ra khắp nơi trên cơ thể hắn.
Dù hắn đã ngất đi nhưng cái đau vẫn hiện rõ ở đó, ở trên cơ thể hắn. Cơ hắn hắn đang run lên dữ dội, lúc thì co rúm, lúc thì cử động qua lại như bị sốt rét. Da mặt hắn cũng dần dần hóa thành màu trắng bệch của tuyết đục, và sắp bị ố đen.
Tim hắn đang thoi thóp, nhịp thở thì suy yếu hẳn. Hắn đã hoàn toàn sắp chết chỉ chưa đến 5 giờ sau khi trúng chưởng đến từ một Linh Nhân cảnh non nớt.
Đây là hậu quả của sự liều lĩnh do hắn tạo nên. Nó không phải là một sai lầm, ngược lại còn là một kế hoạch vô cùng hoàn hảo khi dám mạnh bạo dùng sự tự tin của mình để đánh đổi về một mối quan hệ tốt đẹp cho gia tộc trước một cường giả đứng đầu trấn Thanh Hà, Dương Phong.
Chỉ tiếc là may mắn đã không hề đứng về phía hắn khi Tần Thanh Dương, vị Linh Nhân cảnh 18 tuổi đầu tiên trong lịch sử 500 năm qua của trấn Thanh Hà bất ngờ xuất hiện một cách đầy khó tưởng, sẽ không ai tin nổi đây là sự thật bởi nó quá khó tin, và đã hạ gục hắn một cách đầy nhẹ nhàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook