Chưởng Khống Tu Chân
-
Chương 6: Tam Trưởng Lão Nổi Giận
Sau khi đưa tiểu Thanh về phòng, Trần Đan định đi đến báo cáo mọi chuyện với gia chủ Trần Thế Hùng để ông nội hắn phân xử đúng sai, bởi đây là con đường ngắn nhất để mọi chuyện được ổn thỏa.
Hắn đã phế bỏ Trần Vô Phương, cháu trai của Tam trưởng lão, vậy nên thay vì ngồi chờ đợi Tam trưởng lão tìm đến tấn công hắn rồi hắn mới đáp trả và giành lấy chiến thắng, hắn sẽ đánh phủ đầu trước.
Nhưng tiếc là ông nội hắn lại đã đi ra ngoài từ sớm. Buộc hắn phải đến gặp chính Tam trưởng lão Trần Toàn, người vừa là ông nội của kẻ bị hắn phế bỏ, vừa là trưởng lão chấp chưởng quy củ, xử phạt kẻ vi phạm nội quy trong Trần gia.
Có lẽ ở đây, hắn sẽ giải quyết tất cả mọi sự xung đột phát sinh dù là có hơi phức tạp.
Mất không lâu, Trần Đan đã đi đến phạm vi bên ngoài phòng của Tam trưởng lão. Tam trưởng lão Trần Toàn với linh cảm của một tu luyện giả đã vào sinh ra tử rất nhiều lần liền cảm nhận được, mở cửa, bước ra ngoài.
Trần Đan vừa gặp Trần Toàn thì lập tức lễ phép với trưởng bối, chấp tay, khom người hành lễ như một phép lịch sự cần thiết.
- Trần Đan tham kiến Tam trưởng lão.
Trần Toàn thấy Trần Đan đến tìm mình thì có hơi kỳ quái, vì ai cũng biết Trần Đan vốn rất ngại giao tiếp với người, giờ lại tự dưng tìm đến đây thì ắt sẽ có chuyện lạ.
Lão nghiêm giọng hỏi.
- Có chuyện gì?
Trần Đan thu lại thế chào, nói ngay vào vấn đề chính chứ không ngần ngại.
- Trần Vô Phương, cháu trai của trưởng lão đã có hành vi cưỡng bức người hầu của ta, bị ta phát hiện và đã phế bỏ. Đó là toàn bộ những gì ta muốn báo cáo với trưởng lão.
Tam trưởng lão nghe xong thì nhíu nặng mày, mặt trầm xuống, nửa giây sau thì không tin tưởng những gì Trần Đan vừa nói. Bởi cháu trai Trần Vô Phương của lão vốn là một chiến binh có năng lực, có danh tiếng cả bên trong lẫn bên ngoài Trần gia, làm gì có chuyện bị một tên vô dụng phế bỏ.
Nhưng rồi khi mùi huyết tinh từ người Trần Đan bắt đầu truyền vào mũi lão, khiến lão chú ý kỹ hơn quần áo trên người hắn, thấy được huyết tinh còn rất mới in đậm trên đó liền chợt có linh cảm không tốt.
Đúng lúc này, một vị nam tử chạp tuổi 30 cũng hốt ha hớt hả chạy tới, hoảng hốt kêu lên to lớn với Tam trưởng lão.
- Không xong rồi thưa Tam trưởng lão. Cháu trai của trưởng lão, Trần Vô Phương đã bị người ta phế bỏ trong phòng riêng, hiện đang ở chỗ Nhị trưởng lão để cứu chữa!
- !!!
Tam trưởng lão Trần Toàn nghe xong thì lập tức sửng người như bị sét đánh ngang tai. Lão đứng ngây ra đó hai giây, nhìn Trần Đan trong chớp mắt với nhiều ý vị nhưng vẫn khó tin là Trần Đan có liên qua, rồi lão tạm thời bỏ nghi hoặc qua một bên, nhanh chóng chạy đến chỗ Nhị trưởng lão để xác minh những gì vừa nghe là thật.
Thấy Tam trưởng lão rời đi, Trần Đan cũng hiểu chuyện này chưa thể giải quyết ngay được nên liền quay về phòng, ngồi ở bên ngoài chờ đợi. Hy vọng ông nội hắn có thể về kịp trước khi mọi chuyện quá muộn để có thể vãng hồi.
Tại nơi ở của Nhị trưởng lão Trần Liêu, đồng thời cũng là chỗ chữa trị thương thế, bệnh tật duy nhất trong Trần gia vì vợ của Nhị trưởng lão, Lý Vân Thủy là người có kinh nghiệm hành y, năng lực rất giỏi.
Trần Toàn vừa chạy đến thì lập tức bị Trần Liêu ngăn cản, không cho bước vào với lý do Lý Vân Thủy và vài người phụ tá đang cứu chữa thương thế cho Trần Vô Phương, không thể bị phân tâm. Ở đây còn có thêm Đại trưởng lão vừa đến cách đó không lâu.
Trần Toàn vội vã hỏi Trần Liêu.
- Thật sự là cháu ta, Trần Vô Phương?
Trần Liêu liền nghiêm trọng nét mặt, trầm giọng.
- Ừm, thương thế của hắn rất nặng. Hai tay đứt rời, về sau cũng không còn khả năng quan hệ nam nữ được nữa.
Trần Toàn nghe vậy thì mặt liền hóa dữ tợn, hai siết chặt lại với sát ý không hề che giấu, hỏi một câu mà có lẽ lão cũng không nên hỏi vì trong đầu lão đã hiện rõ một hình bóng thiếu niên vừa gặp mặt cách đây không lâu.
- Là kẻ nào đã làm?
Đại trưởng lão Trần Trung Thắng lên tiếng.
- Không chỉ Trần Vô Phương bị phế, hai kẻ hầu bên cạnh hắn cũng bị giết chết. Trần gia chúng ta canh phòng nghiêm ngặt nên chắc chắn sẽ không có khả năng người bên ngoài đột nhập vào giết chết, nhất định là do người ở trong chính Trần gia chúng ta ra tay, có thể là một hậu bối có tư thù với Trần Vô Phương đã làm. Ta đã phái người đi điều tra, thăm hỏi những người hoạt động gần khu vực phát sinh sự việc, rất nhanh sẽ có manh mối thôi.
Trần Trung Thắng vừa dứt lời thì cửa phòng phía sau lưng ba người cũng được mở ra, Lý Vân Thủy mang theo vẻ thở dài, nói.
- Xong rồi, các vị có thể vào thăm hắn.
Tam trưởng lão lập tức chạy vào bên trong, nhìn thấy cháu trai Trần Vô Phương nằm im trên giường, ở ngực và hai cánh tay cụt bị băng bó, máu vẫn còn rỉ li ti, gương mặt dù ngất lịm vẫn tràn đầy đau đớn khó tả. Lão run giọng trong sự tức giận và đau thương hỏi.
- Còn cứu được đôi tay của nó không?
Đôi tay là sức mạnh của tu luyện giả, không có đôi tay, vậy cũng đồng nghĩa với cái chết, vậy nên dù cả hạ bộ và đôi tay đều bị hủy, Trần Toàn chỉ quan tâm đến đôi tay của cháu mình liệu có bình phục.
Lý Vân Thủy chưa kịp lấy đủ bình tĩnh để trả lời thì Trần Liêu đã vội nói với vẻ chắc chắn, là một tín hiệu mừng.
- Đơn nhiên là có thể nếu ngươi cho hắn ăn Phục Thương Đan trong vòng ba ngày. Giá Phục Thương Đan tuy là rất đắt, nhưng với mấy chục năng tích lũy tiền bạc của ngươi, hẳn cũng sẽ mua được.
Trần Trung Thắng cũng nói.
- Hai ngày trước ta có đi hỏi thử giá ở Dược Các rồi, giá 100 lượng vàng, bằng với thu nhập một năm của Trần gia chúng ta. Phục Thương Đan với năng lực thần kỳ, hồi phục mọi thương thế dù là đứt rời tay chân, giá như vậy cũng không oan. Cho cháu ngươi phục dụng thì khẳng định tay sẽ lành, năng lực sinh hoạt nam nữ cũng khỏi.
- Cảm tạ các ngươi đã chỉ bảo. Bây giờ ta sẽ đến Dược Các mua Phục Thương Đan, hy vọng lúc quay về sẽ thấy được mặt của tên hung thủ.
Nghe vậy, Trần Toàn rất vui mừng, lão đang định chạy về phòng lấy hết tiền bạc để đến Dược Các mua đan dược trân quý thì đột nhiên Lý Vân Thủy chen lời với vẻ buồn tiếc.
- Tam trưởng lão hãy dừng bước chân. Ta e rằng điều ngươi đang làm là vô dụng, thương tích của cháu ngươi đã không thể cứu được nữa rồi.
Lời này từ miệng Lý Vân Thủy, một nữ thầy y rất tài giỏi vừa ra, cả ba người Trần Toàn đều không khỏi giật mình.
Trần Liêu vội hỏi.
- Vợ à, nàng nói gì vậy? Phục Thương Đan là đan dược cấp cao được cường giả Linh Nhân cảnh chế luyện với năng lực thần kỳ, làm sao lại có thể vô dụng được?
Lý Vân Thủy lắc đầu, nghiêm trọng giải thích.
- Phục Thương Đan đúng là có khả năng hồi phục tay chân đã đứt rời, nhưng đó chỉ là khi nó đứt rời theo dạng thông thường như bị tại nạn, do đao kiếm chém, hoặc trúng độc thì Phục Thương Đan mới có tác dụng. Còn cháu trai của Tam trưởng lão lại bị một cao thủ Luyện Khí cực kỳ lợi hại truyền sức mạnh vào dưới hai nách và hạ bộ, phá hủy nhiều kinh mạch, nếu không có cường giả Đại Linh cảnh trực tiếp chữa trị, điều dưỡng kinh mạch bị dứt gãy từ nửa năm đến một năm để kinh mạch hồi phục thì không còn cách nào khác.
- Kẻ ra tay này sợ là một cao nhân đến từ bên ngoài Trần gia chúng ta!
- Cái gì???
Ngay lập tức, Trần Liêu và Trần Trung Thắng điều giật nảy mình, ngỡ ngàng trong sự khó tin.
Còn Trần Toàn lại kỳ lạ hét lên hai từ với đầy vẻ dữ tợn.
- Trần Đannnnnn!
Sau đó lão phóng nhanh ra ngoài, chạy mất hút.
Lúc Trần Toàn vừa rời đi, hai người thu thập thông tin của Trần Trung Thắng cũng quay về, báo cáo.
- Thưa trưởng lão, theo điều tra từ những người hầu thị thì vào lúc sáng sớm, Trần Vô Phương thiếu gia đã cho người bắt cóc người hầu tên tiểu Thanh của Trần Đan thiếu gia đem về phòng. Không lâu sau Trần Đan thiếu gia đến hỏi tin, khi biết được tiểu Thanh bị Trần Vô Thương thiếu gia bắt liền chạy thẳng về hướng phòng của Trần Vô Phương thiếu gia, sau đó thì phát hiện sự tình Trần Vô Phương thiếu gia bị phế bỏ trong phòng riêng.
- Dạ thưa, báo cáo đã hết.
Vừa nghe xong tin tức này, Trần Trung Thắng, Trần Liêu và Lý Vân Thủy đều không khỏi lâm vào một trận bất ngờ vô cùng to lớn.
Lý Vân Thủy như có được một tia sáng để gỡ bỏ mọi khuất mắc trong quá khứ, nói.
- Thì ra là như vậy. Ta hành y nhiều năm, quan sát cơ thể con người không dưới nghìn lần, có nghìn hình dạng khác nhau tương ứng với tình trạng sức khỏe thể chất và sức mạnh của mỗi người. Khi gặp Trần Đan, nhìn vào thân thể tỏa ra hào khí sinh mệnh cực mạnh của hắn, ta luôn nghĩ rằng hắn không thể nào là một tiểu tử vô dụng, không thích tu luyện như lời đồn mà phải ngược lại mới đúng, nhưng rất khó để chứng minh được suy nghĩ này vì không thể tiếp cận hắn, điều tra hắn. Giờ thì mọi thứ đã rõ ràng, hắn đúng là một tài năng thiếu niên đang ẩn mình tại bên trong Trần gia chúng ta.
Trần Liêu cũng nhờ đó mà hiểu ra một chuyện.
- Hóa ra đây là lý do khiến gia chủ chọn hắn tham gia kỳ tuyển chọn đệ tử của Học phủ Kỳ Lam, chứ không phải chọn buâng quơ.
Riêng Trần Trung Thắng, ban đầu lão cũng hiểu ra vài vấn đề giống Lý Vân Thủy, Trần Liêu, nhưng rồi chớp mắt sau thì lại càng hiểu ra thêm một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng đang sắp xảy ra bên trong Trần gia mà lão đã quên khi hai người báo cáo đến, cần phải nhanh chóng cứu chữa.
Lão gấp gáp giọng.
- Không xong! Trần Liêu, ngươi nhanh chóng phong tỏa Trần gia, không cho phép bất cứ ai được ra vào ở thời điểm này, đồng thời không cho phép con cháu rời khỏi phòng. Ta sẽ ngăn cản Trần Toàn trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ.
Dứt lời, Trần Trung Thắng liền lao ra ngoài, chạy đi.
Trong phòng, Trần Liêu nghe Trần Trung Thắng nói thế thì mới đột nhiên vỗ trán nhớ ra, Trần Toàn đang điên người tìm Trần Đan để trả thù cho cháu trai Trần Vô Phương. Với bản tính bao che không cần biết đúng sai đối với Trần Vô Phương là đã biết Trần Toàn yêu thương đứa cháu này mù quáng thế nào, khi gặp Trần Đan chắc chắn sẽ có chiến đấu dù rằng Trần Đan là một tiểu bối còn rất trẻ, sợ là lão sẽ bất chấp việc gây ra xích mích với gia chủ, phế bỏ Trần Đan.
Đây là một cuộc nội đấu lớn có liên quan đến trưởng lão, trụ cột của Trần gia, nên cần phải để càng ít người biết chuyện sẽ càng tốt, nhất là người ngoại.
Thế rồi khi Trần Liêu đang chuẩn bị rời phòng, Lý Vân Thủy lại có suy nghĩ khác, vội nói.
- Huynh mau đến hỗ trợ Đại trưởng lão, Tam trưởng lão. Trần Đan này tuyệt không phải một thiếu niên bình thường, hắn là một cao thủ ẩn tàng, vết thương trên người Trần Vô Phương đã nói rõ điều đó. Còn việc phong tỏa Trần gia cứ để muội. Huynh mau đi đi!
Trần Liêu hơi ngẩn người nhìn vợ mình, chốc lát sau thì nghe theo lời vợ.
- Vậy mọi chuyện nhờ muội.
- Vâng.
Sau đó, Trần Liêu và Lý Vân Thủy chia ra, mỗi người một hướng làm việc của mình.
Hắn đã phế bỏ Trần Vô Phương, cháu trai của Tam trưởng lão, vậy nên thay vì ngồi chờ đợi Tam trưởng lão tìm đến tấn công hắn rồi hắn mới đáp trả và giành lấy chiến thắng, hắn sẽ đánh phủ đầu trước.
Nhưng tiếc là ông nội hắn lại đã đi ra ngoài từ sớm. Buộc hắn phải đến gặp chính Tam trưởng lão Trần Toàn, người vừa là ông nội của kẻ bị hắn phế bỏ, vừa là trưởng lão chấp chưởng quy củ, xử phạt kẻ vi phạm nội quy trong Trần gia.
Có lẽ ở đây, hắn sẽ giải quyết tất cả mọi sự xung đột phát sinh dù là có hơi phức tạp.
Mất không lâu, Trần Đan đã đi đến phạm vi bên ngoài phòng của Tam trưởng lão. Tam trưởng lão Trần Toàn với linh cảm của một tu luyện giả đã vào sinh ra tử rất nhiều lần liền cảm nhận được, mở cửa, bước ra ngoài.
Trần Đan vừa gặp Trần Toàn thì lập tức lễ phép với trưởng bối, chấp tay, khom người hành lễ như một phép lịch sự cần thiết.
- Trần Đan tham kiến Tam trưởng lão.
Trần Toàn thấy Trần Đan đến tìm mình thì có hơi kỳ quái, vì ai cũng biết Trần Đan vốn rất ngại giao tiếp với người, giờ lại tự dưng tìm đến đây thì ắt sẽ có chuyện lạ.
Lão nghiêm giọng hỏi.
- Có chuyện gì?
Trần Đan thu lại thế chào, nói ngay vào vấn đề chính chứ không ngần ngại.
- Trần Vô Phương, cháu trai của trưởng lão đã có hành vi cưỡng bức người hầu của ta, bị ta phát hiện và đã phế bỏ. Đó là toàn bộ những gì ta muốn báo cáo với trưởng lão.
Tam trưởng lão nghe xong thì nhíu nặng mày, mặt trầm xuống, nửa giây sau thì không tin tưởng những gì Trần Đan vừa nói. Bởi cháu trai Trần Vô Phương của lão vốn là một chiến binh có năng lực, có danh tiếng cả bên trong lẫn bên ngoài Trần gia, làm gì có chuyện bị một tên vô dụng phế bỏ.
Nhưng rồi khi mùi huyết tinh từ người Trần Đan bắt đầu truyền vào mũi lão, khiến lão chú ý kỹ hơn quần áo trên người hắn, thấy được huyết tinh còn rất mới in đậm trên đó liền chợt có linh cảm không tốt.
Đúng lúc này, một vị nam tử chạp tuổi 30 cũng hốt ha hớt hả chạy tới, hoảng hốt kêu lên to lớn với Tam trưởng lão.
- Không xong rồi thưa Tam trưởng lão. Cháu trai của trưởng lão, Trần Vô Phương đã bị người ta phế bỏ trong phòng riêng, hiện đang ở chỗ Nhị trưởng lão để cứu chữa!
- !!!
Tam trưởng lão Trần Toàn nghe xong thì lập tức sửng người như bị sét đánh ngang tai. Lão đứng ngây ra đó hai giây, nhìn Trần Đan trong chớp mắt với nhiều ý vị nhưng vẫn khó tin là Trần Đan có liên qua, rồi lão tạm thời bỏ nghi hoặc qua một bên, nhanh chóng chạy đến chỗ Nhị trưởng lão để xác minh những gì vừa nghe là thật.
Thấy Tam trưởng lão rời đi, Trần Đan cũng hiểu chuyện này chưa thể giải quyết ngay được nên liền quay về phòng, ngồi ở bên ngoài chờ đợi. Hy vọng ông nội hắn có thể về kịp trước khi mọi chuyện quá muộn để có thể vãng hồi.
Tại nơi ở của Nhị trưởng lão Trần Liêu, đồng thời cũng là chỗ chữa trị thương thế, bệnh tật duy nhất trong Trần gia vì vợ của Nhị trưởng lão, Lý Vân Thủy là người có kinh nghiệm hành y, năng lực rất giỏi.
Trần Toàn vừa chạy đến thì lập tức bị Trần Liêu ngăn cản, không cho bước vào với lý do Lý Vân Thủy và vài người phụ tá đang cứu chữa thương thế cho Trần Vô Phương, không thể bị phân tâm. Ở đây còn có thêm Đại trưởng lão vừa đến cách đó không lâu.
Trần Toàn vội vã hỏi Trần Liêu.
- Thật sự là cháu ta, Trần Vô Phương?
Trần Liêu liền nghiêm trọng nét mặt, trầm giọng.
- Ừm, thương thế của hắn rất nặng. Hai tay đứt rời, về sau cũng không còn khả năng quan hệ nam nữ được nữa.
Trần Toàn nghe vậy thì mặt liền hóa dữ tợn, hai siết chặt lại với sát ý không hề che giấu, hỏi một câu mà có lẽ lão cũng không nên hỏi vì trong đầu lão đã hiện rõ một hình bóng thiếu niên vừa gặp mặt cách đây không lâu.
- Là kẻ nào đã làm?
Đại trưởng lão Trần Trung Thắng lên tiếng.
- Không chỉ Trần Vô Phương bị phế, hai kẻ hầu bên cạnh hắn cũng bị giết chết. Trần gia chúng ta canh phòng nghiêm ngặt nên chắc chắn sẽ không có khả năng người bên ngoài đột nhập vào giết chết, nhất định là do người ở trong chính Trần gia chúng ta ra tay, có thể là một hậu bối có tư thù với Trần Vô Phương đã làm. Ta đã phái người đi điều tra, thăm hỏi những người hoạt động gần khu vực phát sinh sự việc, rất nhanh sẽ có manh mối thôi.
Trần Trung Thắng vừa dứt lời thì cửa phòng phía sau lưng ba người cũng được mở ra, Lý Vân Thủy mang theo vẻ thở dài, nói.
- Xong rồi, các vị có thể vào thăm hắn.
Tam trưởng lão lập tức chạy vào bên trong, nhìn thấy cháu trai Trần Vô Phương nằm im trên giường, ở ngực và hai cánh tay cụt bị băng bó, máu vẫn còn rỉ li ti, gương mặt dù ngất lịm vẫn tràn đầy đau đớn khó tả. Lão run giọng trong sự tức giận và đau thương hỏi.
- Còn cứu được đôi tay của nó không?
Đôi tay là sức mạnh của tu luyện giả, không có đôi tay, vậy cũng đồng nghĩa với cái chết, vậy nên dù cả hạ bộ và đôi tay đều bị hủy, Trần Toàn chỉ quan tâm đến đôi tay của cháu mình liệu có bình phục.
Lý Vân Thủy chưa kịp lấy đủ bình tĩnh để trả lời thì Trần Liêu đã vội nói với vẻ chắc chắn, là một tín hiệu mừng.
- Đơn nhiên là có thể nếu ngươi cho hắn ăn Phục Thương Đan trong vòng ba ngày. Giá Phục Thương Đan tuy là rất đắt, nhưng với mấy chục năng tích lũy tiền bạc của ngươi, hẳn cũng sẽ mua được.
Trần Trung Thắng cũng nói.
- Hai ngày trước ta có đi hỏi thử giá ở Dược Các rồi, giá 100 lượng vàng, bằng với thu nhập một năm của Trần gia chúng ta. Phục Thương Đan với năng lực thần kỳ, hồi phục mọi thương thế dù là đứt rời tay chân, giá như vậy cũng không oan. Cho cháu ngươi phục dụng thì khẳng định tay sẽ lành, năng lực sinh hoạt nam nữ cũng khỏi.
- Cảm tạ các ngươi đã chỉ bảo. Bây giờ ta sẽ đến Dược Các mua Phục Thương Đan, hy vọng lúc quay về sẽ thấy được mặt của tên hung thủ.
Nghe vậy, Trần Toàn rất vui mừng, lão đang định chạy về phòng lấy hết tiền bạc để đến Dược Các mua đan dược trân quý thì đột nhiên Lý Vân Thủy chen lời với vẻ buồn tiếc.
- Tam trưởng lão hãy dừng bước chân. Ta e rằng điều ngươi đang làm là vô dụng, thương tích của cháu ngươi đã không thể cứu được nữa rồi.
Lời này từ miệng Lý Vân Thủy, một nữ thầy y rất tài giỏi vừa ra, cả ba người Trần Toàn đều không khỏi giật mình.
Trần Liêu vội hỏi.
- Vợ à, nàng nói gì vậy? Phục Thương Đan là đan dược cấp cao được cường giả Linh Nhân cảnh chế luyện với năng lực thần kỳ, làm sao lại có thể vô dụng được?
Lý Vân Thủy lắc đầu, nghiêm trọng giải thích.
- Phục Thương Đan đúng là có khả năng hồi phục tay chân đã đứt rời, nhưng đó chỉ là khi nó đứt rời theo dạng thông thường như bị tại nạn, do đao kiếm chém, hoặc trúng độc thì Phục Thương Đan mới có tác dụng. Còn cháu trai của Tam trưởng lão lại bị một cao thủ Luyện Khí cực kỳ lợi hại truyền sức mạnh vào dưới hai nách và hạ bộ, phá hủy nhiều kinh mạch, nếu không có cường giả Đại Linh cảnh trực tiếp chữa trị, điều dưỡng kinh mạch bị dứt gãy từ nửa năm đến một năm để kinh mạch hồi phục thì không còn cách nào khác.
- Kẻ ra tay này sợ là một cao nhân đến từ bên ngoài Trần gia chúng ta!
- Cái gì???
Ngay lập tức, Trần Liêu và Trần Trung Thắng điều giật nảy mình, ngỡ ngàng trong sự khó tin.
Còn Trần Toàn lại kỳ lạ hét lên hai từ với đầy vẻ dữ tợn.
- Trần Đannnnnn!
Sau đó lão phóng nhanh ra ngoài, chạy mất hút.
Lúc Trần Toàn vừa rời đi, hai người thu thập thông tin của Trần Trung Thắng cũng quay về, báo cáo.
- Thưa trưởng lão, theo điều tra từ những người hầu thị thì vào lúc sáng sớm, Trần Vô Phương thiếu gia đã cho người bắt cóc người hầu tên tiểu Thanh của Trần Đan thiếu gia đem về phòng. Không lâu sau Trần Đan thiếu gia đến hỏi tin, khi biết được tiểu Thanh bị Trần Vô Thương thiếu gia bắt liền chạy thẳng về hướng phòng của Trần Vô Phương thiếu gia, sau đó thì phát hiện sự tình Trần Vô Phương thiếu gia bị phế bỏ trong phòng riêng.
- Dạ thưa, báo cáo đã hết.
Vừa nghe xong tin tức này, Trần Trung Thắng, Trần Liêu và Lý Vân Thủy đều không khỏi lâm vào một trận bất ngờ vô cùng to lớn.
Lý Vân Thủy như có được một tia sáng để gỡ bỏ mọi khuất mắc trong quá khứ, nói.
- Thì ra là như vậy. Ta hành y nhiều năm, quan sát cơ thể con người không dưới nghìn lần, có nghìn hình dạng khác nhau tương ứng với tình trạng sức khỏe thể chất và sức mạnh của mỗi người. Khi gặp Trần Đan, nhìn vào thân thể tỏa ra hào khí sinh mệnh cực mạnh của hắn, ta luôn nghĩ rằng hắn không thể nào là một tiểu tử vô dụng, không thích tu luyện như lời đồn mà phải ngược lại mới đúng, nhưng rất khó để chứng minh được suy nghĩ này vì không thể tiếp cận hắn, điều tra hắn. Giờ thì mọi thứ đã rõ ràng, hắn đúng là một tài năng thiếu niên đang ẩn mình tại bên trong Trần gia chúng ta.
Trần Liêu cũng nhờ đó mà hiểu ra một chuyện.
- Hóa ra đây là lý do khiến gia chủ chọn hắn tham gia kỳ tuyển chọn đệ tử của Học phủ Kỳ Lam, chứ không phải chọn buâng quơ.
Riêng Trần Trung Thắng, ban đầu lão cũng hiểu ra vài vấn đề giống Lý Vân Thủy, Trần Liêu, nhưng rồi chớp mắt sau thì lại càng hiểu ra thêm một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng đang sắp xảy ra bên trong Trần gia mà lão đã quên khi hai người báo cáo đến, cần phải nhanh chóng cứu chữa.
Lão gấp gáp giọng.
- Không xong! Trần Liêu, ngươi nhanh chóng phong tỏa Trần gia, không cho phép bất cứ ai được ra vào ở thời điểm này, đồng thời không cho phép con cháu rời khỏi phòng. Ta sẽ ngăn cản Trần Toàn trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ.
Dứt lời, Trần Trung Thắng liền lao ra ngoài, chạy đi.
Trong phòng, Trần Liêu nghe Trần Trung Thắng nói thế thì mới đột nhiên vỗ trán nhớ ra, Trần Toàn đang điên người tìm Trần Đan để trả thù cho cháu trai Trần Vô Phương. Với bản tính bao che không cần biết đúng sai đối với Trần Vô Phương là đã biết Trần Toàn yêu thương đứa cháu này mù quáng thế nào, khi gặp Trần Đan chắc chắn sẽ có chiến đấu dù rằng Trần Đan là một tiểu bối còn rất trẻ, sợ là lão sẽ bất chấp việc gây ra xích mích với gia chủ, phế bỏ Trần Đan.
Đây là một cuộc nội đấu lớn có liên quan đến trưởng lão, trụ cột của Trần gia, nên cần phải để càng ít người biết chuyện sẽ càng tốt, nhất là người ngoại.
Thế rồi khi Trần Liêu đang chuẩn bị rời phòng, Lý Vân Thủy lại có suy nghĩ khác, vội nói.
- Huynh mau đến hỗ trợ Đại trưởng lão, Tam trưởng lão. Trần Đan này tuyệt không phải một thiếu niên bình thường, hắn là một cao thủ ẩn tàng, vết thương trên người Trần Vô Phương đã nói rõ điều đó. Còn việc phong tỏa Trần gia cứ để muội. Huynh mau đi đi!
Trần Liêu hơi ngẩn người nhìn vợ mình, chốc lát sau thì nghe theo lời vợ.
- Vậy mọi chuyện nhờ muội.
- Vâng.
Sau đó, Trần Liêu và Lý Vân Thủy chia ra, mỗi người một hướng làm việc của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook