Sáng sớm hôm sau.

Ánh sáng trong veo cố gắng chen vào trong động phủ, lặng yên lấp đầy mỗi một góc của động phủ.

Huyền Tụng là tu giả chăm chỉ, sau khi đạt Trúc Cơ kỳ liền dùng tu luyện thay thế giấc ngủ, tối hôm qua là lần hiếm hoi ngủ cùng thê tử của mình.

Ngày hôm sau tỉnh lại, hắn có chút mỏi mệt.

Hắn muốn chống người ngồi lên, tay Cố Kinh Mặc ôm hắn lại không buông ra, vô cùng vững chắc.

Hắn bỏ tay xuống, sau một hồi mới bất đắc dĩ cố lấy tay của Cố Kinh Mặc ra, lúc sửa soạn y phục mới chú ý tới trên người mình đều có vết hằn.

Có thể khiến cơ thể của hắn lưu lại vết tích thế này, quả thực không dễ.

Thế này đâu phải là ôm đối phương ngủ một đêm, căn bản chính là so tài suốt cả đêm.

Hắn đứng dậy, không đánh thức Cố Kinh Mặc, một mình ra khỏi động phủ.

Hôm nay cần phải đến các đại môn phái thu thập con dấu, chỉ khi tập hợp đủ con dấu hắn mới có thể cùng Cố Kinh Mặc tới Vũ Sàn các.

Đồng thời, hắn còn muốn đến khu vực Lam Cảnh Trạch, xác nhận thân phận thực sự của Yến Túy.

Hắn đi tới Trưởng Lão Các để gọi Lý Từ Vân lại thấy Lý Từ Vân vẫn còn chưa tới.

Hôm qua đúng là Lý Từ Vân tương đối bận rộn, Huyền Tụng cũng không để ý, vậy thì gọi Nam Tri Nhân hỗ trợ cũng được.

Nhưng thần thức của hắn đảo qua Trưởng Lão Các, Nam Tri Nhân vẫn luôn giúp đỡ xử lý chuyện trong môn phái cư nhiên cũng không ở đây.

Hắn đứng một hồi, vậy mà không người nào có thể sai sử.

Sau đó không lâu, thấy có người tiến vào Trưởng Lão Các, liền nói với người kia: "Ngươi đi một chuyến tới các đại môn phái, đưa danh sách này cho bọn họ đóng dấu lên.

Nếu không chịu đóng dấu có thể ghi lại tên, ngày mai ta tự mình tới bái phỏng.

"
Nói xong liền ném qua một cái danh sách.

Chưởng môn nhìn danh sách thì chần chừ một chút, chỉ có thể đáp ứng: "Vãn bối đã biết.

"
Thân là chưởng môn một phái, lại bị phân công đi làm công việc này.


Chưởng môn rất ủy khuất, nhưng chỉ có thể dẫn đệ tử của mình đi.

Huyền Tụng đi ra ngoài, tìm được Minh Dĩ Mạn cùng Hoàng Đào.

Hai người đang ở một chỗ ăn trái cây, nhìn thấy Huyền Tụng tới, Hoàng Đào lập tức nhảy dựng lên hỏi: "Thuận lợi không?"
Minh Dĩ Mạn ngửa đầu nhìn trời, tỏ vẻ mình không ở bên nghe.

Huyền Tụng không trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Ngươi qua với nàng đi, ta muốn đi xử lý một ít chuyện.

"
"Được.

" Hoàng Đào trả lời xong, còn không quên bưng trái cây tới tìm Cố Kinh Mặc.

Huyền Tụng không dừng lại, mang bội kiếm đến Lam Cảnh Trạch, trên không trung tìm kiếm cổ thụ ngàn năm trong miệng Dịch Hà Uyển.

Tìm được vị trí, hắn hạ bội kiếm, bấm ngón tay điều động công pháp, dùng thần thức dò xét phạm vi trăm dặm xung quanh.

Nơi hắn đứng làm tâm điểm, một trận gió lốc chậm rãi xoay tròn lên kéo theo tuyết đọng chung quanh thành một vòng xoáy.

Vạt áo của hắn phát ra tiếng vang phần phật.

Cuối cùng, hắn đi tới một phương hướng.

Dịch Hà Uyển chôn cũng đã lâu, hắn đi qua dùng công pháp hệ thổ, rất mau lật thổ nhưỡng ra, một cái quan tài hiện ra trước mắt.

Hắn dùng khống vật thuật mở nắp quan tài, đinh trên nắp quan tài rung động, cuối cùng "phanh" một tiếng bị mở ra.

Hắn nhìn thấy xương trắng bên trong, biết đây chính là xác của Tập Hoán Đình.

Có thi thể, hắn có thể thử chiêu hồn.

Hai tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm, cuối cùng thấp giọng nói: "Hồn về!"
Thật lâu, không hề có động tĩnh.

Không có tiếng vọng, hoặc là hồn phách đã bị đánh nát, hoặc là người này đã đoạt xá, hồn phách vẫn sống.

Nếu như hồn phách bị đánh nát, từ lúc bắt đầu pháp thuật đã bị đình chỉ.

Cho nên —— Yến Túy còn sống.


Trong Thiên Phạt đại trận.

Hắn nhìn bộ xương trong quan tài, thở dài: "Quả nhiên là ngươi, thân phận của ngươi là gì đây?"
Huyền Tụng nhìn quan tài, rất muốn đem bộ xương này nghiền thành tro, cuối cùng vẫn quyết định thu vào trong pháp khí chứa đồ.

Sau đó dùng pháp thuật hệ thổ, làm mọi thứ quanh mình khôi phục như lúc ban đầu.

*
Hai tay Nam Tri Nhân nắm chặt, đi cực nhanh, dường như đang cố gắng vứt bỏ, hay đang tránh né gì đó.

Đột nhiên, nàng dừng bước, quay đầu lại liền thấy Lý Từ Vân vẫn còn đi theo nàng, biểu cảm ủy khuất, đuôi lông mày cũng hạ xuống, tỏ vẻ hắn vô tội.

Vô tội chỗ nào?!
Tối hôm qua còn rất lợi hại!
Nàng trừng mắt nhìn Lý Từ Vân, không thèm để ý nữa, tiếp tục bước đi.

Lý Từ Vân đi theo phía sau nàng nhanh chóng đuổi lên mấy bước, gọi: "Sư muội! "
Xưng hô thế này khiến lông tơ cả người nàng đều dựng đứng lên, lập tức nói: "Gọi sư đệ!"
"À, sư đệ.

"
Lý Từ Vân muốn tới kéo tay của nàng, lại bị nàng hất ra, cảnh cáo nói: "Ta từ lâu đã nói với huynh, đừng có lại gần ta như vậy, cũng đừng chạm vào ta.

"
"Nhưng, nhưng hôm qua đã chạm rồi mà!"
"Đó là ta giúp huynh tăng tu vi, sẽ! sẽ tăng lên rất nhiều.

"
Nam Tri Nhân trả lời xong, tiếp tục bước nhanh về phía Tàng Thư Các.

Lý Từ Vân ở sau lưng nàng, dè dặt hỏi: "Sao trông nàng có vẻ không vui? Là ta làm nàng đau sao?"
"Không có!"
"Nhưng nàng lại khóc lợi hại như vậy.

"
"Ngậm miệng!"
Lý Từ Vân không dám hỏi nữa, nhưng cũng không rời đi, một mực đi theo say Nam Tri Nhân.

Nam Tri Nhân cũng không đuổi hắn nữa, trực tiếp tiến vào Tàng Thư Các tìm kiếm điển tịch.


Lý Từ Vân nhìn nàng lấy một bản điển tịch liên quan tới học thuyết lô đỉnh, lật ra xem.

Thời điểm nàng đọc sách, Lý Từ Vân nhìn xung quanh một chút, xác định xung quanh không có ai khác, liền điều động công pháp đóng cửa Tàng Thư Các lại.

Nàng nhìn thấy lời nhích ra một bước, cảnh giác nhìn hắn, cảnh cáo nói: "Huynh cách ta xa một chút.

"
"Nàng đọc môn công pháp này, ta sợ người khác nhìn thấy sẽ phát hiện thân phận của nàng.

" Lý Từ Vân giải thích vô cùng hợp lý.

Đêm qua, hắn đương nhiên đã biết được thể chất của nàng.

Ánh mắt nàng hung ác nhìn hắn hồi lâu, lại cúi đầu đọc sách.

Lý Từ Vân đứng ở sau lưng nàng, cũng cúi đầu xem, hỏi: "Vì sao muốn xem điển tịch này?"
Nam Tri Nhân vẫn đang đọc, thấp giọng trả lời: "Dựa theo tính toán của ta, sau buổi tu luyện hôm qua, tu vi của huynh đáng lẽ có thể tăng lên nhanh chóng, sáng sớm hôm nay phải có lôi kiếp đến mới đúng, vì sao tu vi của huynh vẫn trì trệ như cũ? Là phương pháp tu luyện của chúng ta không đúng sao?"
Lý Từ Vân lặng yên tới gần, xem cùng nàng, hỏi: "Ta với nàng cùng nhau học tập nhé?"
Bởi vì áp sát quá gần, câu này hỏi được đánh thẳng vào màng nhĩ của nàng, nhẹ nhàng chui thẳng vào tai nàng, hơi thở mềm mại kia cũng nhẹ phà bên tóc nàng, tai hơi nóng lên phát ngứa.

Nàng lập tức khép điển tịch lại, quay đầu nhìn về phía Lý Từ Vân, nghiêm túc cường điệu: "Ta chỉ là lợi dụng ưu thế thân thể của ta để giúp huynh tu luyện đoạn cuối cùng thôi, không hề muốn cùng huynh dây dưa.

"
"Thật sao?" Lý Từ Vân hơi cúi người, nhìn vào mắt của nàng nghiêm túc hỏi.

Nàng hoảng hốt, không thể trả lời được, chỉ là ánh mắt càng hung dữ.

Bắt đầu từ lúc nào, trong nội tâm nàng có một người?
Lúc đầu vì sợ hãi sư phụ, khiến nàng sinh ra ỷ lại đối với sư huynh.

Sau khi bị sư phụ nghiêm nghị răn dạy, nếu nàng đi tìm sư huynh, sư huynh đều sẽ an ủi nàng, thậm chí thay nàng chịu mắng.

Thêm nữa sư phụ không thèm để ý tới bọn họ, ở trong môn phái bọn họ phải dựa vào chính mình để sinh tồn, mấy trăm năm qua đều là Lý Từ Vân ở bên nàng.

Nàng biết tu vi của Lý Từ Vân đã đến đỉnh phong, chỉ thiếu một chút liền có thể thành công phi thăng.

Nàng ý thức được những ngày sư huynh làm bạn với mình đã tới cuối, nàng nghĩ! Nàng nghĩ chỉ cần một lần, có phải cũng không xem là tiếc nuối hay không?
Chí ít cũng đã từng chiếm được.

Điều khiến nàng không nghĩ tới chính là, sư huynh so với trong tưởng tượng của nàng còn chủ động hơn, một đêm không chịu ngừng.

Càng ngoài ý muốn chính là, tu vi của sư huynh không hề tinh tiến!
Không phải nàng có thể chất thuần âm sao?
Không phải nói thể chất của nàng vô cùng thích hợp làm lô đỉnh sao?
Vì sao tu vi của Lý Từ Vân không tăng lên?
Nàng cầm điển tịch để vào trong pháp khí trữ vật, quay người muốn rời đi lại bị Lý Từ Vân ngăn cản.

Hắn chặn đường của nàng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào nàng, hỏi: "Ta có thể cùng nàng kết đạo lữ ấn không?"
"Huynh điên rồi?!"

"Chúng ta không tính là có phu thê chi thực sao?"
"Bị sư phụ phát hiện thì làm sao bây giờ? Sư phụ sẽ giết cả hai chúng ta!"
Lý Từ Vân lôi kéo nàng không cho nàng đi, thái độ cực kỳ kiên trì: "Ta đi nói với sư phụ, nói là ta bị ma quỷ ám ảnh, sư phụ sẽ không trách nàng.

"
"Không được! " Nam Tri Nhân không dám.

Ngày nàng gia nhập sư môn, Huyền Tụng từng dặn dò nàng, tuyệt đối không thể để người khác phát hiện thân phận của nàng, tuyệt đối không thể cùng nam tử trở thành đạo lữ, thể chất của nàng chú định không có được chân tâm, rất dễ dàng lưu lạc trở thành "công cụ" cho nam tử tu luyện.

Giờ phút này, nàng đã vi phạm giao ước với sư phụ, vụng trộm cùng sư huynh vượt rào.

Nếu bị phát hiện hai người bọn họ bí mật dây dưa như vậy, tất nhiên sẽ bị phạt nặng.

Lý Từ Vân có chút nóng nảy, nói chuyện cũng nhanh hơn: "Vậy về sau nàng vẫn sẽ giúp ta củng cố tu vi sao?"
"Đã vi phạm sư mệnh, không thể tiếp tục! "
"Ta muốn!" Lý Từ Vân vội vàng cắt lời nàng: "Ta muốn nàng giúp ta.

"
Lần đầu tiên hắn biết, thế gian còn có chuyện tốt đẹp như thế.

Đối với Nam Tri Nhân, hắn tựa hồ trong nháy mắt đã tiếp nhận, những chuyện trước đó làm hắn thấy hoang mang không hợp lý, cũng lập tức đều trở nên hợp lý.

Quen biết mấy trăm năm, từ khi biết đến khi hãm sâu, cũng chỉ cần một nháy mắt mà thôi.

"Không được!" Nam Tri Nhân muốn né tránh Lý Từ Vân, nàng không nghĩ lại cùng hắn chung đụng.

Hiện tại chỉ cần thấy hắn, nàng liền chột dạ.

Cái này giống như làm chuyện sai lầm, trộm vật còn cùng tang vật rêu rao khắp nơi.

"Vì sao?" Lý Từ Vân đương nhiên không chịu nhượng bộ.

"Huynh! " Nam Tri Nhân chỉ vào Lý Từ Vân, cả buổi mới mắng ra: "Huynh biến thái, chỗ nào cũng hôn!"
Hắn giật mình, kinh ngạc một hồi mới cười khẽ một tiếng, thấp giọng hỏi: "Chỉ vì chuyện này?"
"Chứ còn gì nữa?"
"Chính là muốn hôn, còn chưa hôn đủ đâu.

" Hắn trả lời xong, hôn lên lần nữa.

Nam Tri Nhân đưa tay đẩy hắn chưa thành lại bị hắn đẩy lui lại mấy bước, lưng đụng vào vách tường của thư các, Lý Từ Vân mở thuấn di thuật mang nàng trở lại động phủ của hắn.

Đây là pháp thuật bị cấm sử dụng ở trong môn phái!
Sư huynh của nàng quả nhiên trở nên không bình thường.

Sau đó, lại là một đêm không rời động phủ.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương