Cố Kinh Mặc bị trọng thương đã gần nửa năm, hiện nay còn trúng cổ, không thể nghi ngờ là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Hai loại tra tấn đều nhằm vào nàng, một cái là hạn chế nàng đấu pháp, một cái là hạn chế nàng nghiêm túc suy nghĩ lâu.
Xác định tình huống, Cố Kinh Mặc cũng chỉ có thể nằm trên giường đá nghỉ ngơi.
Sau khi nàng nằm xuống liền cảm thấy vô cùng không cam tâm.
Nàng hận đám người kia, hận không thể tự tay đâm bọn hắn, nhưng nàng chỉ có thể ở đây chờ Huyền Tụng đi xử lý việc này.
Nàng cũng không quá mức chấp nhất, nàng biết được mình không thể tham gia, bởi vì nàng có thể trở thành trói buộc.
Huyền Tụng hiểu tâm tư của nàng, biết tâm trạng nàng nhất định rất tệ, liền lấy từ trong vạn bảo linh ra một cái hương an thần.
"Thời điểm ta bị tâm ma vây khốn dùng nó có thể hóa giải một vài, nó có công dụng an thần, cũng sẽ giảm bớt khả năng nàng tẩu hỏa nhập ma."
Cố Kinh Mặc nằm trên giường của Huyền Tụng lật người lại, nhìn về phía hắn hỏi: "Ta chỉ có thể ở lại đây sao?"
"Ngủ một giấc đi, ta phái đệ tử mua chút rượu cho nàng, lát nữa sẽ cho Hoàng Đào tới đây."
"Ừm..." Cố Kinh Mặc ngửi hương an thần, không thích lắm, cũng không ghét, không hiểu sao cảm thấy có chút quen thuộc.
Sau khi tự hỏi mới nhớ ra, đây là mùi hương khi có khi không trên người Huyền Tụng.
Hóa ra là hương an thần...
Huyền Tụng an ủi nàng: "Nàng phải tự mình giải quyết mọi chuyện quá lâu rồi, thỉnh thoảng thử dựa vào người khác một chút, có lẽ cũng là lựa chọn không tồi."
"Bọn hắn vẫn luôn nhắm vào ta...!Cảm giác này, không tự tay giết thì không thể giải hận."
"Ta giúp nàng giết."
"Được."
Nàng ngửi hương an thần bất tri bất giác mà ngủ, sau khi nhắm mắt lại lông mi dài hạ xuống, phủ bóng trên mặt nàng.
Thân thể của nàng bị ánh sáng của pháp khí bao phủ, lọn tóc, gương mặt, còn có vạt áo, đều bị phủ thêm một tầng ánh bạc.
Ngón tay của Huyền Tụng lướt qua vạn bảo linh, từ bên trong lấy ra rất nhiều pháp khí Cố Kinh Mặc có thể sẽ dùng đến, tránh cho khi nàng tỉnh lại cần tới lại tìm không thấy.
Hắn đặt những pháp khí này ở vị trí Cố Kinh Mặc đưa tay liền có thể cầm lấy, lấy một cái cái chăn phủ thêm cho Cố Kinh Mặc mới đứng dậy rời khỏi động phủ.

Trở lại Trưởng Lão Các, hai đồ đệ của hắn, Vũ Kỳ Sâm và Vân Túc Nịnh còn đang nghiên cứu địa đồ.
Bọn họ thấy Huyền Tụng tới, chỉ mấy vị trí trong đó nói: "Bọn con hoài nghi là ở mấy chỗ này, trong khu vực này có lẽ là địa cung, hoặc là nơi bí ẩn có kết giới cực mạnh mới có thể thoát khỏi sự dò xét của chúng ta."
Vân Túc Nịnh chỉ một chỗ nói: "Nơi này là vị trí Thiên Phạt đại trận."
Cố Kinh Mặc và Tu Trúc thiên tôn từng ở đó trải qua sinh tử, Hoàng Đào cũng ở bên ngoài Thiên Phạt đại trận chờ hồi lâu, hắn đương nhiên biết vị trí nơi này.
Hoàng Đào nghe thấy câu này, cũng lại gần xem, tựa hồ xem không hiểu chữ trên địa đồ, chỉ có thể nhìn hiểu bức hoạ, vì thế nói: "Nơi này có con sông...!Ta nhớ lúc ấy Ma Tôn và Tu Trúc thiên tôn đều bị kẹt ở con sông này, cách một khoảng thời gian trong sông sẽ chảy ra nham thạch nóng chảy."
"Nham thạch nóng chảy?" Huyền Tụng suy nghĩ lại nói: "Nham thạch nóng chảy nằm sâu trong lòng đất, trừ phi là núi lửa phun trào, nếu không thì sao có thể tuỳ tiện chảy trên mặt đất?"
Hoàng Đào trả lời: "Lúc ấy bọn ta nghĩ là Thiên Phạt đại trận mang tới dị tượng."
Huyền Tụng lấy ra truyền âm phù để liên lạc với đệ tử trong môn phái: "Thiên Phạt đại trận há có thể tuỳ tiện dẫn ra? Trừ phi gần chỗ này có chuyện gây phẫn nộ trời cao, tỉ như...thi cốt của ngàn vạn tu giả bị Lục Đạo Đế Giang hấp thụ tu vi đều ở đây."
Vân Túc Nịnh rất nhanh đã hiểu: "Gần chỗ này có địa cung?"
Huyền Tụng nghiêm túc trả lời: "Kể cả giờ phút này bọn họ không ở chỗ này, đợi sau khi ta tới thăm dò nhìn những khe hở mà nham thạch móc nối thì có thể tìm được tất cả địa cung."
Địa cung, bình thường đều là nơi ẩn nấp, cho nên sẽ xây thông nhiều hướng để thuận tiện chạy trốn.
Nếu một chỗ bị phát hiện, bọn họ sẽ thông qua truyền tống trận trong cung điện dưới lòng đất để trốn đến nơi khác, hoặc dứt khoát truyền tống rời đi.
Hơn nữa, địa cung thường rất khó công phá, phòng ngự còn kiên cố hơn mấy tầng so với hộ sơn đại trận của các môn phái bình thường.
Nhưng nếu như gặp phải tu giả cao giai linh căn hệ thổ...
Vậy thì cái phòng hộ này cũng không khó để phá.
Huyền Tụng cũng không hành động thiếu suy nghĩ, triệu tập các đại trưởng lão của Duyên Yên các, chỉ để tu giả Nguyên Anh kỳ trở lên tới đây.
Mấy người Vũ Kỳ Sâm và Vân Túc Nịnh đều phải ở lại Duyên Yên các.
Hoàng Đào có chút sốt ruột: "Giết người xấu lại không gọi Ma Tôn cùng đi sao? Nàng sẽ cảm thấy tiếc nuối."
Vân Túc Nịnh nhỏ giọng nói: "Ma Tôn sắp tới e là thống khổ hơn."
"Thương thế nặng lên?"
"Không chỉ như thế, vốn là thiên chi kiêu tử lại bị trói buộc lại tay chân, sao có thể cam tâm?"

"Sẽ tốt thôi!" Hoàng Đào nắm chặt hai tay: "Chắc chắn sẽ khá hơn, ta qua chỗ Ma Tôn."
"Ừm."
*
Vùng núi Tuyên Minh.
Ở khe hở trên mặt đất, mở ra một địa cung.
Giữa khe núi lớn bị đục ra một lỗ thủng, bên trong còn dựng xà nhà.
Trong hành lang dài khảm nạm các pháp khí chiếu sáng cùng loại, tia sáng lờ mờ, tới gần mới có thể nhìn thấy bóng người.
Dưới một cái cầu đá thật dài là dung nham đang chảy, khiến cho toàn bộ không gian đều trở nên nóng bức khó chịu.
Mà dưới cầu treo những vật nhìn như kén, bị sóng nhiệt kéo mà lay động nhẹ.
Nhìn kỹ, mới có thể nhìn ra nơi đó treo toàn là xác chết.
Trong động phủ, Bành Ngọc chắp tay sau lưng đi tới đi lui: "Vậy mà ả lại quen biết Già Cảnh thiên tôn! Già Cảnh!"
Sau khi biết được tin tức này, Bành Ngọc không cách nào bình tĩnh lại, thậm chí có mấy phần điên cuồng: "Lúc trước ngươi tự tin như vậy, cảm thấy dùng cổ liền có thể khiến Cố Kinh Mặc bó tay bó chân, hiện tại thế nào, Thiên Trạch tông bắt đầu điều tra chúng ta! Bây giờ còn có thêm Duyên Yên các!"
Yến Túy cả người không xương tựa trên ghế đá, lười biếng nói: "Nhưng đúng là Cố Kinh Mặc không thể tự do hành động, với lại, trận chiến ở Túy Hương tông nàng ta tiêu hao không ít."
"Vậy thì có lợi ích gì? Cố Kinh Mặc thế mà quen biết Già Cảnh thiên tôn! Hiện tại, hai giới chẳng những không có náo loạn, còn liên thủ điều tra tung tích của chúng ta khắp nơi.

Nhìn thấy thế cục bây giờ, đám người kia vốn đã đáp ứng giúp chúng ta một tay cũng đều làm rùa đen rụt đầu, hiện nay nguyện ý giúp chúng ta còn có mấy kẻ?"
Cố Kinh Mặc quen biết Già Cảnh thiên tôn là biến số bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới.
Lúc ba ngàn tu giả quỳ cầu Già Cảnh thiên tôn xuống núi, bọn họ còn cảm thấy may mắn, cuối cùng cũng có một người có thể là đối thủ của Cố Kinh Mặc muốn xuất thủ giết ả ta.
Nhưng mà sự thật lại cho bọn họ một kích trí mạng.
Già Cảnh thiên tôn chẳng những không đối địch với Cố Kinh Mặc, mà còn âm thầm trợ giúp.

Sau khi biết được quan hệ giữa Cố Kinh Mặc và Già Cảnh thiên tôn, hết thảy những điều không hợp lý trước đó đều trở nên dễ lý giải.
Cố Kinh Mặc có thể thay đổi cục diện, sau khi bọn họ liên tục ám toán, cục diện cũng không chuyển biến xấu, đều là Già Cảnh thiên tôn đang âm thầm dàn xếp, khống chế.
Hiện tại hai bên có đâu hiệu liên thủ, dẫn đến bọn họ hai mặt thụ địch.
Tình huống không thể tệ hơn.
Yến Túy nghe Bành Ngọc gầm thét không khỏi cảm thấy buồn cười: "Ngươi đừng có lại chọc ta cười."
Bành Ngọc nghe hắn cười thì nổi giận gầm nhẹ: "Ta không thể hiểu ngươi đang cười cái gì, làm sao ngươi còn có thể cười?"
"Thời điểm dự định hồi sinh nghĩa phụ, không phải chúng ta đã biết việc này không dễ sao? Từ khi vừa bắt đầu chúng ta đã trêu chọc Cố Kinh Mặc, chúng ta đều không phải là đối thủ của nàng ta, đi từng bước một tới đây, có thể bức nàng ta đến tình cảnh bây giờ đã là không dễ rồi."
Yến Túy dựa vào ghế đá thành ghế, co chân lên: "Từ lâu đã sẵn sàng chết, không phải sao?"
Bành Ngọc có chút dừng lại, cuối cùng vẫn nhìn về phía Yến Túy: "Ngươi dám nói, ngươi không hề không đành lòng ra tay với Cố Kinh Mặc sao?"
Yến Túy nâng đôi mắt vô thần lên nhìn về phía Bành Ngọc, môi hơi hé ra, nhưng không nói được gì.
Bành Ngọc cười lạnh thành tiếng: "Khi đó vì học thể thuật, ngươi cùng nữ nhân kia kết làm đạo lữ, nhìn đám người kia đuổi giết nàng ta cũng không thấy ánh mắt ngươi chớp thêm cái nào.

Ngươi giống như thật sự đông tâm với Cố Kinh Mặc, cho nên ngươi mới hạ thủ lưu tình với ả ta?"
Yến Túy nghiêng đầu, nhớ tới Cố Kinh Mặc, lại nhớ tới Huyền Tụng.
"Không đành lòng? Ha ha ha ha...!Ta chỗ nào còn có lòng? Là chúng ta thủ hạ lưu tình sao? Là chúng ta đã dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể khiến bọn họ có bộ dáng như thế."
Bành Ngọc không tin lời của hắn nữa.
Hắn không thèm để ý đến Yến Túy, bước nhanh đi ra ngoài.
Yến Túy cũng không giữ hắn lại, một mình ngồi trong động phủ trống rỗng, xung quanh oi bức, không khí dường như cũng ít hơn, khiến cho xung quanh bị đè nén.
Hắn cầm vạn bảo linh của Cố Kinh Mặc, ngón tay lướt qua, muốn nhìn xem còn có đồ vật nào có thể lấy ra giải buồn không.
Mặt đất bắt đầu rung động, hắn biết là có người đang tấn công địa cung đại trận.
Nếu như là Già Cảnh thiên tôn, có lẽ là không tới nửa canh giờ liền có thể công phá, sau đó tới bắt ba ba trong rọ.
Ngón tay hắn xẹt qua vạn bảo linh, ném ra ba cái phù chú.
Bên ngoài quả nhiên an tĩnh lại.
Hắn đứng thẳng lên, đi tới truyền tống trận, truyền tống ra khỏi địa cung.

*
Huyền Tụng chờ ở bên ngoài truyền tống trận, nhìn thấy Yến Túy xuất hiện thì hơi hất cằm lên nhìn hắn.
Yến Túy nhìn thấy Huyền Tụng có chút ngoài ý muốn, muốn quay trở lại liền phát hiện truyền tống trận đã bị phong toả.
Huyền Tụng chắc chắn Yến Túy nhất định sẽ nhân lúc mọi người phá trận rời khỏi địa cung, thừa dịp bên cạnh Cố Kinh Mặc không có ai, đi tìm Cố Kinh Mặc.
Cho nên hắn ở chỗ này chờ.
"Không phải ngươi đang phá trận sao?" Yến Túy trầm giọng hỏi.
Huyền Tụng trả lời cực kì thản nhiên: "Người phá trận chính là đồ đệ của ta, tu vi của hắn chỉ cách phi thăng cửa phi thăng một bước, phá trận cũng không tệ."
"A, ngươi còn không bằng đồ đệ của ngươi, hắn cũng sắp phi thăng, ngươi thì chưa."
"Đúng là ta khác với hắn, hơn một ngàn năm trước ta đã đạt tới cảnh giới có thể phi thăng, hiện tại tâm ma đã giải, ở lại nhân gian chẳng qua là đang chờ một người.

Chờ ta giết ngươi, mọi chuyện kết thúc, nàng lần nữa đột phá Hóa Thần, ta sẽ phi thăng."
"Nàng...!Theo ta thấy thì không biết tốt xấu." Yến Túy nỉ non.
"Nàng rất tốt, nàng có lựa chọn của mình."
"Nửa năm trước ta đã từng nghĩ sẽ thu tay lại, nhưng nàng không chịu từ bỏ chuyện này, khăng khăng nhúng tay.

Nếu như năm đó nàng biết cân nhắc cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh hiện giờ."
Nếu như không phải Cố Kinh Mặc nhiều chuyện, nàng cũng sẽ không vào Thiên Phạt đại trận.

Hắn vốn cho rằng Cố Kinh Mặc có thể sẽ chết ở bên trong, kết quả lại làm cho nàng nuốt vân ngoại đan.
Khiến mọi chuyện càng trở nên phức tạp hơn.
Cũng may bởi vì Thiên Phạt đại trận mà Cố Kinh Mặc biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết làm hắn thống khoái không thôi.
Huyền Tụng hơi híp mắt lại, nhìn Yến Túy rút song đao ra, tư thế chuẩn bị đấu pháp không hề khác Cố Kinh Mặc.
Huyền Tụng vỗ tay, lấy bội kiếm bản mệnh của mình ra, phóng thích yêu khí: "Ngươi không xứng, kẻ đáng chết là ngươi.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương