Chuồn Chuồn
-
Chương 43: Chuyện cũ
Cố Gia Nhiên từ chỗ Ôn Ngôn đi ra, liền trở về biệt thự Thanh Hà, cậu đã đồng ý với Phương Nguyên hôm nay về ăn cơm. Lại một lần nữa bước vào căn nhà cậu đã ở rất nhiều năm, tâm tình của Cố Gia Nhiên lại có chút khác lạ. Mỗi lần trở về, tâm tình của cậu đều phập phồng đến kỳ lạ, mà lần này…
Cố Gia Nhiên hít sâu một hơi, bước vào. Cỏ dại trong sân đã được Phương Nguyên xử lý, ngoại trừ gốc cam đằng kia, còn lại mảnh đất hoàn toàn bằng phẳng. Lúc Cố Gia Nhiên đi vào trong nhà, Phương Nguyên đã bày biện xong bàn cơm, mọi thứ đều giống như trước.
Mọi thứ dường như đều giống như xưa.
Hai người chậm rãi ăn cơm, phòng trong vẫn hoàn toàn yên tĩnh như trước. Một lát sau, Phương Nguyên mở lời: “Trong sân đã dọn dẹp xong hết rồi.”
“Vâng, con thấy.”
“Mùa xuân năm sau… trồng thêm cái gì đi!?” Như là sợ Cố Gia Nhiên từ chối, ông lại bổ sung: “Con thích gì, ba cho người trồng.”
Cố Gia Nhiên buông đôi đũa trong tay xuống, nhìn ra phía ngoài cửa.
Cậu nở nụ cười, rũ mắt xuống: “Trồng cà chua bi đi! Năm sau chờ con và Ôn Ngôn về trồng.”
Phương Nguyên ngẩn ra, viền mắt nhanh chóng đỏ lên, ông không kiềm lòng được gật đầu một cái: “Tốt.” Sau đó như xác nhận cái gì, ông lại lặp lại một lần: “Tốt.”
Ăn xong, Cố Gia Nhiên không đi vội, Phương Nguyên nói có đồ đưa cho cậu. Ông lấy ra một hộp trang sức màu đen, ông đem hộp đẩy tới trước mặt Cố Gia Nhiên, mở nó ra: “Ôn Ngôn nói con liên tục tìm cái này.”
Là sợi dây chuyền chuồn chuồn đó.
Cố Gia Nhiên có chút sững sờ.
Cậu thật không ngờ lại có thể nhìn thấy nó dưới dưới tình huống này: Chuồn cuồn thân nhỏ dài màu bạc, đường cánh hai bên điểm các hạt đá quý nhỏ, trong đó hai viên lớn hơn một chút, là Ruby hồng ngọc, hai bên cánh một trái một phải. Hình dáng của chuồn chuồn cũng không giống như kiểu thường thấy, mà là phối với sợi dây chuyền, làm thành cảm giác như bay cao lên trời, trong trí nhớ của cậu không khác chút nào.
Cậu không ngờ thì ra sợi dây chuyền này luôn ở trong tay ba mình.
Cậu nhất thời hiểu ra: “Thì ra sợi dây chuyền này là năm xưa ba tặng cho mẹ?”
Phương Nguyên hiếm khi nở nụ cười, trong mắt gợn lên hoài niệm: “Sợi dây chuyền này là ba cùng Diên Linh tặng cho mẹ con. Diên Linh con biết không, mẹ của Tinh Viễn, Cố Diên Linh.”
Gút mắt giữa Phương Nguyên, Cố An Dương và Cố Diên Linh, còn lâu mới cẩu huyết như lời đồn trong miệng mọi người, thậm chí có thể nói là tầm thường.
Cố Diên Linh vừa sinh ra đã có bệnh bẩm sinh, lúc nhỏ sức khỏe rất yếu, căn bản chính là ngày ngày chỉ ở nhà. Mẹ Cố đau lòng con gái mình không thể đi ra ngoài chơi giống như những đứa trẻ khác, sợ con cô đơn, liền ở cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ làm bạn với con, đứa bé này chính là Cố An Dương.
Lúc đó Cố An Dương còn gọi là An Dương. Ba Cố nói, An Dương là hướng về bình an phía trước, tên này êm tai, không cần đổi, về sau cứ gọi Cố An Dương đi! Cứ như vậy, năm Cố An Dương 6 tuổi, bỗng nhiên có nhiều hơn một thân nhân: Papa cao to, mama hiền lành, còn có một người chị gái dịu dàng lại xinh đẹp.
Kỳ diệu cỡ nào.
Người Cố gia tuy nhận nuôi cô, nhưng bọn họ cũng thật sự xem cô như con mình, Cố Diên Linh có một phần, tuyệt đối sẽ không thiếu Cố An Dương. Mà từ khi Cố An Dương đến, Cố Diên Linh cũng thật sự vui vẻ hơn rất nhiều: Cố An Dương hoạt bát ân cần, Cố Diên Linh dịu dàng nhã nhặn, một động một tĩnh, có thể nói là trong nhà lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười của hai chị em. Trong lòng ba Cố mẹ Cố đặc biệt an ủi, càng yêu thích Cố An Dương.
Mà ba mẹ Phương Nguyên và ba mẹ Cố là bạn cũ, người hai nhà lui tới nhiều lần. Lúc trước Phương Nguyên cũng thường xuyên đến chơi với Diên Linh, hiện tại có thêm một Cố An Dương, ba đứa trẻ tuổi xấp xỉ, rất nhanh hòa hợp với nhau. Thời gian lâu dài, ngay cả mẹ Phương cũng nói đùa: “Ba đứa nhỏ thanh mai trúc mã này thân nhau như vậy, ngay cả tôi cũng hâm mộ.”
Đảo mắt, ba đứa trẻ không rành thế sự trong mắt mọi người đã trưởng thành trở thành soái ca mỹ nữ tài mạo song toàn, Cố An Dương nhờ vào ‘Khởi Chu Ký’ một bước thành danh. Vào sinh nhật Cố An Dương, Phương Nguyên và Cố Diên Linh cùng nhau tặng cho cô một món quà. Bọn họ đặc biệt bay đến Thụy Sĩ đặt ba viên Ruby, chỉ để thiết kế riêng một sợi dây chuyền mặt chuồn chuồn. Cố An Dương vừa nhìn thấy liền cười: “Một viên đại diện cho Phương Nguyên, một viên đại diện cho Diên Linh, đeo nó lên, em mãi mãi sẽ không cô đơn.”
Cố An Dương và Phương Nguyên, cảm tình nhiều năm giữa bọn họ rốt cục cũng lên men, gần như trong nháy mắt, bọn họ đã rơi bể tình.
Họ cùng thảo luận điện ảnh, thảo luận món ăn, thảo luận các con thuyền nhỏ trên sông. Bọn họ ôm, hôn, cả lên giường. Bọn họ đi rất nhiều nơi, chụp rất nhiều ảnh, lại rửa chúng nó ra xem cười ngây ngô. Họ hạnh phúc hận không thể nói cho toàn thế giới biết bọn họ đang ở cùng nhau.
Mà Cố Diên Linh lặng lẽ nhìn thấy hết toàn bộ.
Kỳ thật cô cũng thích Phương Nguyên, thậm chí so với Cố An Dương còn sớm hơn. Nhưng mà, trong tình yêu làm gì có thứ tự, trước đây rất lâu, khi cô phát hiện Phương Nguyên lén nhìn Cố An Dương, còn Cố An Dương chui vào chăn cô nói hình như có chút thích Phương Nguyên, lúc đó cô đã biết, vở kịch của mình, đã hạ màn.
Cô hào phóng chúc phúc hai người họ, đồng thời lấy lý do “Không muốn bị hai người kích thích”, rất nhiều lần từ chối lời mời của Cố An Dương và Phương Nguyên. Cố An Dương tuy mọi việc đều đặt Cố Diên Linh làm đầu, nhưng suy cho cùng, tình yêu cuồng nhiệt trong cô, là khát vọng từng giây từng phút ở cùng Phương Nguyên, nhóm ba người cuối cùng dần dần biến thành thế giới hai người.
Cố Diên Linh nghĩ: Cũng tốt, con đường khác nhau. Cô trước đây đã từng nghĩ ba người sớm muộn cũng sẽ có ngày xa nhau, mà bây giờ, chí ít bọn họ có thể ở cùng nhau.
Nhưng mà chuyện này vẫn bị người khác phát hiện. Lúc mẹ Cố thỉnh thoảng giúp Cố Diên Linh dọn phòng, phát hiện có một bức thư tay giấu ở trong khe tủ chưa kịp đưa đi, mấy nghìn chữ, thổ lộ toàn bộ tình cảm với Phương Nguyên. Mẹ Cố cực kỳ đau lòng, con gái của bà vì nguyên nhân sức khỏe, luôn có chút tự ti, mà bây giờ, lại muốn một thân một mình kiềm nén tình cảm. Nhưng Cố An Dương, cũng là đứa con gái bà thích.
Bà sa vào trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Bà không phải một người mẹ lý trí, bà chỉ là một người mẹ quá yêu con, bà nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đi tìm Cố An Dương.
Bà cầu xin Cố An Dương vì gia đình đã dưỡng dục nhiều năm, đem Phương Nguyên nhường cho Cố Diên Linh.
Cố An Dương ngây dại.
Không biết là chuyện Cố Diên Linh thích Phương Nguyên làm cho cô khiếp sợ, hay là do mẹ Cố khóc cầu xin cô thành toàn Cố Diên Linh làm cho cô đau lòng. Mẹ Cố thậm chí còn nói với cô: “Sức khỏe Diên Linh không biết có thể chống đỡ tới khi nào, chờ nó… Khi đó con vẫn có thể ở cùng Phương Nguyên.”
Cố An Dương hốt hoảng chạy đi.
Tình cảm trên thế gian này, khó khăn nhất là như thế: Một bên là ân tình nặng như núi, một bên là tình yêu cuồng nhiệt. Một bên là chị gái thân nhất, một bên là người yêu yêu nhất. Cô rất yêu bọn họ: Gia đình, chị, người yêu. Cô thậm chí còn có thể vì họ mà dâng lên tính mạng của mình. Nhưng mà, cô không thể chọn cả hai.
Cô không có đi hỏi Cố Diên Linh, mà là lén quan sát mấy lần, phát hiện rất rõ sự lưu luyến cùng tổn thương trong ánh mắt chị, sống động như vậy. Vì sao trước đây cô không phát hiện?
Cố An Dương rơi vào trong đau khổ.
Việc này cô không thể nói với ba mẹ, không thể nói với Cố Diên Linh, càng không thể nói với Phương Nguyên, cô đẩy mình vào đường cùng.
Cô và Phương Nguyên bắt đầu khắc khẩu. Bởi vì công việc, hoặc là chuyện gì khác, phần lớn thời gian, là cô khơi mào chiến tranh, thế nhưng Phương Nguyên mỗi lần đều sẽ cúi đầu trước.
Cố An Dương biết mình không đúng, nhưng cô quá sợ hãi. Cô luôn không nhịn được suy đoán Phương Nguyên có biết Cố Diên Linh thích mình không, cô lại nghĩ nếu như Phương Nguyên biết, có khi nào sẽ tìm chị ấy không? Dù sao bọn họ cũng quen sớm hơn, hơn nữa Cố Diên Linh ưu tú như thế.
Cô trở nên lo được lo mất, đa nghi lại nhạy cảm. Không ngừng cãi nhau rồi làm hòa, mà cãi nhau cũng tốt, sau đó rốt cục có một lần, bọn họ nói chia tay.
Khi đó Cố An Dương đã nổi, bên người luôn vây quanh đủ loại đàn ông. Phương Nguyên cũng biết sợ, cũng sẽ lo lắng, ông thậm chí còn nghĩ có phải Cố An Dương đã thích người khác hay không. Vì vậy ông mượn rượu giải sầu, uống say, sau đó cùng Cố Diên Linh đến chăm sóc ông xảy ra quan hệ, thậm chí, còn có con.
Giống như một ván cờ, sai một bước, sẽ càng thêm sai.
Ông cũng không hiểu tại sao bọn họ lại phải đi đến bước đường này, kết quả là chỉ có thể thán một câu: Tạo hóa trêu người. Mà chút tình cảm của ông cùng Cố An Dương lại chết ngay thời điểm này, ông phải làm như thế nào để buông xuống đây?
Lúc ông và Cố Diên Linh kết hôn được 6 năm, mẹ Cố lỡ miệng nói, cuối cùng nói ra chuyện năm đó đi cầu xin Cố An Dương. Phương Nguyên thế mới biết năm đó cô rốt cuộc tại sao lại trở nên gắt gỏng và không thể nói lý như vậy.
Nhưng đã muộn. Từ khi ông và Cố Diên Linh bắt đầu phát sinh quan hệ, bọn họ đã định trước là bước đi trên con đường không thể quay đầu lại.
Có đôi khi Phương Nguyên rất hận Cố An Dương, hận cô hào hiệp, hận cô lạnh nhạt, hận cô không vì mình mà chạy tới nhà cô, nói đã biết tất cả và muốn ly hôn, cô không nói câu nào, chỉ là nhìn ông cười, sau đó sau khi lên giường, cô vẫn bỏ đi.
Cô nói: “Phương Nguyên, chăm sóc Diên Linh cho tốt, bằng không tôi sẽ hận anh.”
Xem, cô luôn như vậy, biết rõ phải uy hiếp ông ở điểm nào.
Cố Diên Linh qua đời vào một ngày mùa đông. Mấy năm nay sức khỏe của cô không tốt, đã sớm đi Thụy Sĩ tịnh dưỡng. Một ngày trước khi chết, cô dường như có chút tinh thần, cùng Phương Nguyên nói chuyện phiếm.
“Phương Nguyên, An Dương vẫn chưa tới sao?”
Phương Nguyên dịch chăn lại cho cô: “Bên kia nói hàng năm cô ấy đều ra nước ngoài nghỉ ngơi, ngay cả Tống Tâm cũng không liên lạc được.”
Cố Diên Linh nhìn qua chỗ khác: “Phương Nguyên, anh hối hận không?”
“Em gần đây luôn nhớ tới khi còn nhỏ, An Dương sau khi biết em có bệnh tim, hỏi mẹ bệnh tim là gì, mẹ nói tim bị hỏng, em ấy hỏi mẹ, đem tim đổi cho chị, cũng không thể được?”
“Phương Nguyên, em hối hận, nếu như em biết mẹ trước đây đi cầu xin em ấy, nếu như trước đây em quyết tâm ra đi…”
Phương Nguyên lắc đầu: “Diên Linh, đều đã qua. Đừng nghĩ nữa.”
Ba người bọn họ, có một khởi đầu rất tốt, nhưng không biết vì sao, đến cuối cùng, mỗi một người bọn họ đều không có được hạnh phúc.
Cố An Dương cuối cùng vẫn tới, tuy đã muộn vài ngày. Cô mặc váy màu đen, một mình đứng trước mộ bia, đem theo một bó hoa bách hợp cho Cố Diên Linh, đó là hoa khi còn sống cô thích nhất.
Ngày đó mưa phùn, Phương Nguyên che dù, đứng xa xa nhìn. Cô quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, rồi lại từng người rời khỏi.
Sau khi Cố Diên Linh qua đời, Phương Nguyên cũng từng nghĩ có nên đi tìm Cố An Dương hay không, nhưng khi đó cô như mặt trời ban trưa, bên cạnh đủ các loại đàn ông: Lúc thì truyền ra tin đồn với đạo diễn, lúc thì bạo nổ với nam diễn viên còn trẻ tuổi, bên cạnh cô không thiếu bất kỳ một ai.
Phương Nguyên nghĩ: Vậy cứ như vậy đi, cô làm diễn viên, ông làm đạo diễn, chí ít, vẫn có thể nhìn thấy cô.
Về sau nữa, Cố An Dương cũng chết.
Ông đã không còn nhớ rõ tâm trạng khi ông nhận được tin tức nữa. Ông chỉ cảm thấy, cô quả nhiên lòng dạ độc ác, ngay cả yên lành ở trong giới cho ông nhìn cũng không chịu.
Thế gian này, ông yêu nhất hận nhất, không ai bằng Cố An Dương.
Phương Nguyên đem sợi dây chuyền giao cho Cố Gia Nhiên, liền trở về thư phòng. Ông ở trước kệ sách lấy ra một quyển sách, lật tới trang 121 — Bên trong có kẹp lẫn một tấm hình, có lẽ là do thường xuyên vuốt phẳng, ảnh chụp đã có chút mài mòn. Nhưng cho dù là vậy, nhìn thoáng qua vẫn có thể thấy trong hình có một cô gái cười rất thu hút. Ông lại từ giá sách bí mật lấy ra một chiếc hộp giống như hộp đựng dây chuyền, khi mở ra bên trong là một chiếc nhẫn đá Ruby hồng ngọc.
Cả đời này, ông cũng không còn cơ hội tặng chiếc nhẫn này nữa rồi.
Thời gian phảng phất như về lại ngày đầu tiên ông nhìn thấy Cố An Dương. Ngày đó, ông thấy trong nhà chú Cố bỗng nhiên có thêm một cô bé, thắt bím hai bên, mặc váy màu đỏ, ông chưa từng gặp, liền hỏi: “Em là ai?”
“Em là Cố An Dương.” Cô bé đáp.
“Cố An Dương?”
“Đúng, là hướng về bình an phía trước.”
Cố An Dương nở nụ cười, đôi mắt xinh đẹp cong cong, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, sáng lấp lánh.
.:.
Thật ra…tui vẫn thấy nó cẩu huyết mà…:v
Cố Gia Nhiên hít sâu một hơi, bước vào. Cỏ dại trong sân đã được Phương Nguyên xử lý, ngoại trừ gốc cam đằng kia, còn lại mảnh đất hoàn toàn bằng phẳng. Lúc Cố Gia Nhiên đi vào trong nhà, Phương Nguyên đã bày biện xong bàn cơm, mọi thứ đều giống như trước.
Mọi thứ dường như đều giống như xưa.
Hai người chậm rãi ăn cơm, phòng trong vẫn hoàn toàn yên tĩnh như trước. Một lát sau, Phương Nguyên mở lời: “Trong sân đã dọn dẹp xong hết rồi.”
“Vâng, con thấy.”
“Mùa xuân năm sau… trồng thêm cái gì đi!?” Như là sợ Cố Gia Nhiên từ chối, ông lại bổ sung: “Con thích gì, ba cho người trồng.”
Cố Gia Nhiên buông đôi đũa trong tay xuống, nhìn ra phía ngoài cửa.
Cậu nở nụ cười, rũ mắt xuống: “Trồng cà chua bi đi! Năm sau chờ con và Ôn Ngôn về trồng.”
Phương Nguyên ngẩn ra, viền mắt nhanh chóng đỏ lên, ông không kiềm lòng được gật đầu một cái: “Tốt.” Sau đó như xác nhận cái gì, ông lại lặp lại một lần: “Tốt.”
Ăn xong, Cố Gia Nhiên không đi vội, Phương Nguyên nói có đồ đưa cho cậu. Ông lấy ra một hộp trang sức màu đen, ông đem hộp đẩy tới trước mặt Cố Gia Nhiên, mở nó ra: “Ôn Ngôn nói con liên tục tìm cái này.”
Là sợi dây chuyền chuồn chuồn đó.
Cố Gia Nhiên có chút sững sờ.
Cậu thật không ngờ lại có thể nhìn thấy nó dưới dưới tình huống này: Chuồn cuồn thân nhỏ dài màu bạc, đường cánh hai bên điểm các hạt đá quý nhỏ, trong đó hai viên lớn hơn một chút, là Ruby hồng ngọc, hai bên cánh một trái một phải. Hình dáng của chuồn chuồn cũng không giống như kiểu thường thấy, mà là phối với sợi dây chuyền, làm thành cảm giác như bay cao lên trời, trong trí nhớ của cậu không khác chút nào.
Cậu không ngờ thì ra sợi dây chuyền này luôn ở trong tay ba mình.
Cậu nhất thời hiểu ra: “Thì ra sợi dây chuyền này là năm xưa ba tặng cho mẹ?”
Phương Nguyên hiếm khi nở nụ cười, trong mắt gợn lên hoài niệm: “Sợi dây chuyền này là ba cùng Diên Linh tặng cho mẹ con. Diên Linh con biết không, mẹ của Tinh Viễn, Cố Diên Linh.”
Gút mắt giữa Phương Nguyên, Cố An Dương và Cố Diên Linh, còn lâu mới cẩu huyết như lời đồn trong miệng mọi người, thậm chí có thể nói là tầm thường.
Cố Diên Linh vừa sinh ra đã có bệnh bẩm sinh, lúc nhỏ sức khỏe rất yếu, căn bản chính là ngày ngày chỉ ở nhà. Mẹ Cố đau lòng con gái mình không thể đi ra ngoài chơi giống như những đứa trẻ khác, sợ con cô đơn, liền ở cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ làm bạn với con, đứa bé này chính là Cố An Dương.
Lúc đó Cố An Dương còn gọi là An Dương. Ba Cố nói, An Dương là hướng về bình an phía trước, tên này êm tai, không cần đổi, về sau cứ gọi Cố An Dương đi! Cứ như vậy, năm Cố An Dương 6 tuổi, bỗng nhiên có nhiều hơn một thân nhân: Papa cao to, mama hiền lành, còn có một người chị gái dịu dàng lại xinh đẹp.
Kỳ diệu cỡ nào.
Người Cố gia tuy nhận nuôi cô, nhưng bọn họ cũng thật sự xem cô như con mình, Cố Diên Linh có một phần, tuyệt đối sẽ không thiếu Cố An Dương. Mà từ khi Cố An Dương đến, Cố Diên Linh cũng thật sự vui vẻ hơn rất nhiều: Cố An Dương hoạt bát ân cần, Cố Diên Linh dịu dàng nhã nhặn, một động một tĩnh, có thể nói là trong nhà lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười của hai chị em. Trong lòng ba Cố mẹ Cố đặc biệt an ủi, càng yêu thích Cố An Dương.
Mà ba mẹ Phương Nguyên và ba mẹ Cố là bạn cũ, người hai nhà lui tới nhiều lần. Lúc trước Phương Nguyên cũng thường xuyên đến chơi với Diên Linh, hiện tại có thêm một Cố An Dương, ba đứa trẻ tuổi xấp xỉ, rất nhanh hòa hợp với nhau. Thời gian lâu dài, ngay cả mẹ Phương cũng nói đùa: “Ba đứa nhỏ thanh mai trúc mã này thân nhau như vậy, ngay cả tôi cũng hâm mộ.”
Đảo mắt, ba đứa trẻ không rành thế sự trong mắt mọi người đã trưởng thành trở thành soái ca mỹ nữ tài mạo song toàn, Cố An Dương nhờ vào ‘Khởi Chu Ký’ một bước thành danh. Vào sinh nhật Cố An Dương, Phương Nguyên và Cố Diên Linh cùng nhau tặng cho cô một món quà. Bọn họ đặc biệt bay đến Thụy Sĩ đặt ba viên Ruby, chỉ để thiết kế riêng một sợi dây chuyền mặt chuồn chuồn. Cố An Dương vừa nhìn thấy liền cười: “Một viên đại diện cho Phương Nguyên, một viên đại diện cho Diên Linh, đeo nó lên, em mãi mãi sẽ không cô đơn.”
Cố An Dương và Phương Nguyên, cảm tình nhiều năm giữa bọn họ rốt cục cũng lên men, gần như trong nháy mắt, bọn họ đã rơi bể tình.
Họ cùng thảo luận điện ảnh, thảo luận món ăn, thảo luận các con thuyền nhỏ trên sông. Bọn họ ôm, hôn, cả lên giường. Bọn họ đi rất nhiều nơi, chụp rất nhiều ảnh, lại rửa chúng nó ra xem cười ngây ngô. Họ hạnh phúc hận không thể nói cho toàn thế giới biết bọn họ đang ở cùng nhau.
Mà Cố Diên Linh lặng lẽ nhìn thấy hết toàn bộ.
Kỳ thật cô cũng thích Phương Nguyên, thậm chí so với Cố An Dương còn sớm hơn. Nhưng mà, trong tình yêu làm gì có thứ tự, trước đây rất lâu, khi cô phát hiện Phương Nguyên lén nhìn Cố An Dương, còn Cố An Dương chui vào chăn cô nói hình như có chút thích Phương Nguyên, lúc đó cô đã biết, vở kịch của mình, đã hạ màn.
Cô hào phóng chúc phúc hai người họ, đồng thời lấy lý do “Không muốn bị hai người kích thích”, rất nhiều lần từ chối lời mời của Cố An Dương và Phương Nguyên. Cố An Dương tuy mọi việc đều đặt Cố Diên Linh làm đầu, nhưng suy cho cùng, tình yêu cuồng nhiệt trong cô, là khát vọng từng giây từng phút ở cùng Phương Nguyên, nhóm ba người cuối cùng dần dần biến thành thế giới hai người.
Cố Diên Linh nghĩ: Cũng tốt, con đường khác nhau. Cô trước đây đã từng nghĩ ba người sớm muộn cũng sẽ có ngày xa nhau, mà bây giờ, chí ít bọn họ có thể ở cùng nhau.
Nhưng mà chuyện này vẫn bị người khác phát hiện. Lúc mẹ Cố thỉnh thoảng giúp Cố Diên Linh dọn phòng, phát hiện có một bức thư tay giấu ở trong khe tủ chưa kịp đưa đi, mấy nghìn chữ, thổ lộ toàn bộ tình cảm với Phương Nguyên. Mẹ Cố cực kỳ đau lòng, con gái của bà vì nguyên nhân sức khỏe, luôn có chút tự ti, mà bây giờ, lại muốn một thân một mình kiềm nén tình cảm. Nhưng Cố An Dương, cũng là đứa con gái bà thích.
Bà sa vào trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Bà không phải một người mẹ lý trí, bà chỉ là một người mẹ quá yêu con, bà nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đi tìm Cố An Dương.
Bà cầu xin Cố An Dương vì gia đình đã dưỡng dục nhiều năm, đem Phương Nguyên nhường cho Cố Diên Linh.
Cố An Dương ngây dại.
Không biết là chuyện Cố Diên Linh thích Phương Nguyên làm cho cô khiếp sợ, hay là do mẹ Cố khóc cầu xin cô thành toàn Cố Diên Linh làm cho cô đau lòng. Mẹ Cố thậm chí còn nói với cô: “Sức khỏe Diên Linh không biết có thể chống đỡ tới khi nào, chờ nó… Khi đó con vẫn có thể ở cùng Phương Nguyên.”
Cố An Dương hốt hoảng chạy đi.
Tình cảm trên thế gian này, khó khăn nhất là như thế: Một bên là ân tình nặng như núi, một bên là tình yêu cuồng nhiệt. Một bên là chị gái thân nhất, một bên là người yêu yêu nhất. Cô rất yêu bọn họ: Gia đình, chị, người yêu. Cô thậm chí còn có thể vì họ mà dâng lên tính mạng của mình. Nhưng mà, cô không thể chọn cả hai.
Cô không có đi hỏi Cố Diên Linh, mà là lén quan sát mấy lần, phát hiện rất rõ sự lưu luyến cùng tổn thương trong ánh mắt chị, sống động như vậy. Vì sao trước đây cô không phát hiện?
Cố An Dương rơi vào trong đau khổ.
Việc này cô không thể nói với ba mẹ, không thể nói với Cố Diên Linh, càng không thể nói với Phương Nguyên, cô đẩy mình vào đường cùng.
Cô và Phương Nguyên bắt đầu khắc khẩu. Bởi vì công việc, hoặc là chuyện gì khác, phần lớn thời gian, là cô khơi mào chiến tranh, thế nhưng Phương Nguyên mỗi lần đều sẽ cúi đầu trước.
Cố An Dương biết mình không đúng, nhưng cô quá sợ hãi. Cô luôn không nhịn được suy đoán Phương Nguyên có biết Cố Diên Linh thích mình không, cô lại nghĩ nếu như Phương Nguyên biết, có khi nào sẽ tìm chị ấy không? Dù sao bọn họ cũng quen sớm hơn, hơn nữa Cố Diên Linh ưu tú như thế.
Cô trở nên lo được lo mất, đa nghi lại nhạy cảm. Không ngừng cãi nhau rồi làm hòa, mà cãi nhau cũng tốt, sau đó rốt cục có một lần, bọn họ nói chia tay.
Khi đó Cố An Dương đã nổi, bên người luôn vây quanh đủ loại đàn ông. Phương Nguyên cũng biết sợ, cũng sẽ lo lắng, ông thậm chí còn nghĩ có phải Cố An Dương đã thích người khác hay không. Vì vậy ông mượn rượu giải sầu, uống say, sau đó cùng Cố Diên Linh đến chăm sóc ông xảy ra quan hệ, thậm chí, còn có con.
Giống như một ván cờ, sai một bước, sẽ càng thêm sai.
Ông cũng không hiểu tại sao bọn họ lại phải đi đến bước đường này, kết quả là chỉ có thể thán một câu: Tạo hóa trêu người. Mà chút tình cảm của ông cùng Cố An Dương lại chết ngay thời điểm này, ông phải làm như thế nào để buông xuống đây?
Lúc ông và Cố Diên Linh kết hôn được 6 năm, mẹ Cố lỡ miệng nói, cuối cùng nói ra chuyện năm đó đi cầu xin Cố An Dương. Phương Nguyên thế mới biết năm đó cô rốt cuộc tại sao lại trở nên gắt gỏng và không thể nói lý như vậy.
Nhưng đã muộn. Từ khi ông và Cố Diên Linh bắt đầu phát sinh quan hệ, bọn họ đã định trước là bước đi trên con đường không thể quay đầu lại.
Có đôi khi Phương Nguyên rất hận Cố An Dương, hận cô hào hiệp, hận cô lạnh nhạt, hận cô không vì mình mà chạy tới nhà cô, nói đã biết tất cả và muốn ly hôn, cô không nói câu nào, chỉ là nhìn ông cười, sau đó sau khi lên giường, cô vẫn bỏ đi.
Cô nói: “Phương Nguyên, chăm sóc Diên Linh cho tốt, bằng không tôi sẽ hận anh.”
Xem, cô luôn như vậy, biết rõ phải uy hiếp ông ở điểm nào.
Cố Diên Linh qua đời vào một ngày mùa đông. Mấy năm nay sức khỏe của cô không tốt, đã sớm đi Thụy Sĩ tịnh dưỡng. Một ngày trước khi chết, cô dường như có chút tinh thần, cùng Phương Nguyên nói chuyện phiếm.
“Phương Nguyên, An Dương vẫn chưa tới sao?”
Phương Nguyên dịch chăn lại cho cô: “Bên kia nói hàng năm cô ấy đều ra nước ngoài nghỉ ngơi, ngay cả Tống Tâm cũng không liên lạc được.”
Cố Diên Linh nhìn qua chỗ khác: “Phương Nguyên, anh hối hận không?”
“Em gần đây luôn nhớ tới khi còn nhỏ, An Dương sau khi biết em có bệnh tim, hỏi mẹ bệnh tim là gì, mẹ nói tim bị hỏng, em ấy hỏi mẹ, đem tim đổi cho chị, cũng không thể được?”
“Phương Nguyên, em hối hận, nếu như em biết mẹ trước đây đi cầu xin em ấy, nếu như trước đây em quyết tâm ra đi…”
Phương Nguyên lắc đầu: “Diên Linh, đều đã qua. Đừng nghĩ nữa.”
Ba người bọn họ, có một khởi đầu rất tốt, nhưng không biết vì sao, đến cuối cùng, mỗi một người bọn họ đều không có được hạnh phúc.
Cố An Dương cuối cùng vẫn tới, tuy đã muộn vài ngày. Cô mặc váy màu đen, một mình đứng trước mộ bia, đem theo một bó hoa bách hợp cho Cố Diên Linh, đó là hoa khi còn sống cô thích nhất.
Ngày đó mưa phùn, Phương Nguyên che dù, đứng xa xa nhìn. Cô quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, rồi lại từng người rời khỏi.
Sau khi Cố Diên Linh qua đời, Phương Nguyên cũng từng nghĩ có nên đi tìm Cố An Dương hay không, nhưng khi đó cô như mặt trời ban trưa, bên cạnh đủ các loại đàn ông: Lúc thì truyền ra tin đồn với đạo diễn, lúc thì bạo nổ với nam diễn viên còn trẻ tuổi, bên cạnh cô không thiếu bất kỳ một ai.
Phương Nguyên nghĩ: Vậy cứ như vậy đi, cô làm diễn viên, ông làm đạo diễn, chí ít, vẫn có thể nhìn thấy cô.
Về sau nữa, Cố An Dương cũng chết.
Ông đã không còn nhớ rõ tâm trạng khi ông nhận được tin tức nữa. Ông chỉ cảm thấy, cô quả nhiên lòng dạ độc ác, ngay cả yên lành ở trong giới cho ông nhìn cũng không chịu.
Thế gian này, ông yêu nhất hận nhất, không ai bằng Cố An Dương.
Phương Nguyên đem sợi dây chuyền giao cho Cố Gia Nhiên, liền trở về thư phòng. Ông ở trước kệ sách lấy ra một quyển sách, lật tới trang 121 — Bên trong có kẹp lẫn một tấm hình, có lẽ là do thường xuyên vuốt phẳng, ảnh chụp đã có chút mài mòn. Nhưng cho dù là vậy, nhìn thoáng qua vẫn có thể thấy trong hình có một cô gái cười rất thu hút. Ông lại từ giá sách bí mật lấy ra một chiếc hộp giống như hộp đựng dây chuyền, khi mở ra bên trong là một chiếc nhẫn đá Ruby hồng ngọc.
Cả đời này, ông cũng không còn cơ hội tặng chiếc nhẫn này nữa rồi.
Thời gian phảng phất như về lại ngày đầu tiên ông nhìn thấy Cố An Dương. Ngày đó, ông thấy trong nhà chú Cố bỗng nhiên có thêm một cô bé, thắt bím hai bên, mặc váy màu đỏ, ông chưa từng gặp, liền hỏi: “Em là ai?”
“Em là Cố An Dương.” Cô bé đáp.
“Cố An Dương?”
“Đúng, là hướng về bình an phía trước.”
Cố An Dương nở nụ cười, đôi mắt xinh đẹp cong cong, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, sáng lấp lánh.
.:.
Thật ra…tui vẫn thấy nó cẩu huyết mà…:v
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook