Chuồn Chuồn
-
Chương 4: Thăm dò
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy nói là ở chung, kỳ thật hai người tiếp xúc hết sức có hạn. Đoàn phim đi vào quỹ đạo, Cố Gia Nhiên đi sớm về trễ, Ôn Ngôn càng bận rộn hơn. Thỉnh thoảng Cố Gia Nhiên xuống lầu rót nước, luôn có thể thấy hắn không phải đang gọi điện thoại thì chính là đang xem văn kiện.
Hai người trái lại thành một đôi bạn cùng nhà nước sông không phạm nước giếng.
Đảo mắt đến ngày thứ bảy, Cố Gia Nhiên trở về nhà Thanh Hà ăn cơm chiều.
Khi ngồi ở trên xe, cậu liên tục thất thần.
Biệt thự Thanh Hà, là nơi cậu ở lâu nhất cho đến nay. Từ 6 tuổi đến 16 tuổi, 10 năm, cậu đã sống ở đây 10 năm. Cậu đã từng nghĩ vì hắn mà ở lại nơi này cả đời, nhưng mà cuối cùng, cậu lại giống như trốn chạy từ nơi này chuyển đi.
Lúc Cố Gia Nhiên về đến nhà, vừa đúng giờ ăn. Trên bàn đã bày xong thức ăn, bốc hơi nóng hầm hập. Phương Nguyên ngồi trên bàn ăn, thấy người đã trở về, đứng lên duỗi tay ra, dường như muốn bắt chuyện nói gì đó với cậu. Kết quả không biết làm sao, tay phải ở giữa không trung dừng lại, rồi buông xuống. Cố Gia Nhiên hít sâu một hơi, cúi đầu gọi một tiếng: “Ba.”
Phương Nguyên trầm mặc một lúc: “Ăn cơm đi.”
Bữa cơm này ăn cực kỳ yên tĩnh. Trong bữa cơm chỉ nghe thấy tiếng đũa va chạm chén dĩa, và tiếng: Có hơi giòn, có hơi cay.
Phương Nguyên ăn có phần thong thả, ông không dừng được ngẩng đầu nhìn Cố Gia Nhiên, muốn nói lại thôi. Cố Gia Nhiên thái độ lại khác thường, động tác rất nhanh, có lẽ là do quay phim một ngày đã khiến cậu mệt muốn chết rồi. Đến khi chén cơm cậu sắp thấy đáy, Phương Nguyên rốt cục đã mở miệng: “Tiền đủ dùng không?”
Giống như một người cha bình thường như bao người, Phương Nguyên chuẩn bị một bữa cơm, lại chỉ hỏi một câu thăm hỏi giản dị như vậy.
Cố Gia Nhiên gật đầu: “Vâng.”
“Chỗ bác sĩ Dương… Con nhớ phải đi…”
Chiếc đũa gắp thức ăn của Cố Gia Nhiên rung một cái, lần thứ hai gật đầu: “Đã biết.”
Hai người lại im lặng. Trong không khí phả một loại hơi thở không rõ, vừa chát vừa khổ.
Cố Gia Nhiên ăn cơm xong, liền đứng dậy chuẩn bị rời khỏi. Phương Nguyên nhìn động tác cậu lưu loát, vẻ mặt có hơi buồn bã. Trong biệt thự lớn như vậy, có hai người đàn ông đầy tâm sự, trống rỗng làm cho người ta bối rối.
“Con… Đi trước.” Như là nhớ tới điều gì, Cố Gia Nhiên đang đi ra cửa trước, lại quay đầu bổ sung một câu, “Ngài… giữ gìn sức khoẻ.”
Lúc đi ngang qua sân trước, bước chân Cố Gia Nhiên vẫn không nhịn được bước chậm lại. Đã từng trồng đầy cà chua bi, ô mai còn có cây ớt nhỏ đủ loại màu sắc, bây giờ bởi vì bỏ mặc không ai chăm sóc, mà trở nên có chút hoang vu, chỉ có cây quýt góc vườn hình như lại cao lên không ít. Cậu rũ mắt xuống, ép buộc bản thân không nhìn, bước nhanh ra ngoài.
Lúc Cố Gia Nhiên về Phỉ Thúy Vân Sơn đã là buổi tối 9 giờ. Cậu mở cửa, phòng sáng trưng, ánh sáng giống như ban ngày. Cậu đoán Ôn Ngôn đã đem tất cả đèn trong nhà mở hết lên rồi.
Ôn Ngôn dường như có hơi phiền não, thấy cậu trở về thì nhìn cậu khoát tay một cái, xem như là chào hỏi.
Cố Gia Nhiên đi tới, thấy trên ghế sofa bày một bộ tây trang, một bộ áo sơ mi, còn có hơn mười cái caravat. Ôn Ngôn đang ở trên cổ mình thắt caravat, động tác của hắn thật sự có phần thiếu kiên nhẫn, caravat vốn được ủi phẳng bị hắn kéo tới nhăn nhíu.
“Làm sao vậy?” Cố Gia Nhiên không rõ đây là tình huống gì.
Chút nhẫn nại cuối cùng của Ôn Ngôn dường như bị những lời này làm cho cạn kiệt, hắn thô lỗ tháo caravat ra, có chút sụp đổ: “Thật sự là quá phiền.”
Việc này nhắc tới cũng có chút buồn cười.
Ngày mai Ôn Ngôn có một hợp đồng vô cùng quan trọng, đối phương lại là người nước ngoài hay bắt bẻ soi mói, khiết phích, tỉ mỉ, chứng OCD, cầu toàn vạch lá tìm sâu các loại. Vì thế hắn y theo thưởng thức đặc biệt của đối phương mà phối một thân chẳng những không thể tìm ra chỗ sai mà mắt còn có thể tỏa sáng. Nhưng vấn đề là nằm ở chỗ trên nút thắt caravat.
Ôn Ngôn lúc bình thường dù cũng tây trang áo sơ mi caravat, nhưng dù sao vẫn khá tùy tiện, tùy tiện thắt caravat vài cái, biết hai cách thắt đơn giản cũng đủ rồi. Thế nhưng caravat lần này không biết là do nguyên nhân gì, cách hắn thường thắt nhìn qua có chút là lạ. Tuy là cá nhân hắn cảm thấy điểm kỳ lạ đó vốn không đáng kể, thế nhưng hắn không thể để cho điểm này có khả năng trở thành điểm xấu. Vì vậy cả buổi tối, hắn tìm không ít cách thắt caravat để thử nghiệm, kết quả càng thử càng bực, làm thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Ai mà ngờ, Ôn tổng tiếng tăm lừng lẫy lại bị một cái caravat nho nhỏ bức điên.
Cố Gia Nhiên nhịn không được cong khóe môi lên.
Cậu nhìn kỹ áo sơ mi cùng caravat trên ghế sofa: Áo sơmi là áo cổ lớn, caravat còn lại là thuần lụa, không mỏng lắm. Cậu nhìn rồi hòa nhã nói: “Thắt double windsor.”
Ôn Ngôn vẫn đang khó chịu: “Cái gì?”
Cố Gia Nhiên do dự một lúc, sau đó cầm lấy caravat, ý bảo với Ôn Ngôn: “Tôi giúp anh thắt một kiểu, anh xem có được hay không.”
Ôn Ngôn nhìn cậu một cái, phối hợp đứng ngay ngắn ở trước mặt cậu.
Cố Gia Nhiên nghiêm túc cầm dây treo lên cổ Ôn Ngôn, một lòng chuyên chú bắt đầu thắt. Ôn Ngôn hơi cúi đầu, từ góc độ của hắn nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy cái cổ trắng ngần của đối phương, đường cổ rõ ràng, từ dưới hàm kéo dài xuống cơ thể. Hắn thấy, Cố Gia Nhiên có hơi gầy, khoảng cách gần như vậy, hắn có thể cảm nhận rõ rệt sự phập phồng cơ thể cậu theo hô hấp.
Làm cho hắn nghĩ tới đom đóm.
Rõ ràng không liên quan nhau.
Đương nhiên, ngón tay của Cố Gia Nhiên lại có lực ngoài ý muốn, xương ngón tay thon dài trong lúc thắt caravat rất thành thạo, không có một động tác dư thừa, gọn gàng nhanh chóng.
“Được rồi.” Cố Gia Nhiên lui một bước.
Ôn Ngôn xoay người sang chỗ khác.
“Anh có thể thắt kiểu windsor trước, cái caravat này không được, nút thắt windsor [1] sẽ quá to, khó coi. Double windsor [2] là cách chính tông nhất, long trọng thanh lịch, thích hợp cho anh đi đàm phán công việc.”
[1] Windsor: Kiểu này phù hợp với cà vạt mỏng và trung bình, tạo nút thắt vừa phải.
[2] Double windsor: Kiểu này tạo nút thắt to, dành cho các loại cà vạt mỏng và dài.
Trong phòng khách có cửa sổ sát đất, màn đêm khiến nó biến thành một cái gương mờ ảo. Cố Gia Nhiên đứng ở bên cạnh hắn, khoảng cách không gần không xa, đoan chính giống như một quản gia. Ôn Ngôn nghiêm túc nhìn đi nhìn lại, hắn cảm thấy rất được.
“Sao cậu lại biết những thứ này?”
“Tôi lúc trước quay một bộ phim truyền hình, diễn Nhị thiếu gia nhà giàu thời dân quốc. Gia đình là thế gia về âu phục, sau lại sa sút, Nhị thiếu gia muốn chấn hưng gia tộc, liền bắt đầu học tập lại từ đầu. Cố vấn trang phục của phim là một giáo sư nghiên cứu sự tiến hóa của trang phục, tôi học theo ông ấy.”
Ôn Ngôn nghe vậy cười khẽ: “ ‘Chuyện cũ Tạ gia’, tôi đã xem.”
Cố Gia Nhiên không ngờ Ôn Ngôn có xem phim của cậu, diễn xuất của mình thế nào trong lòng cậu rõ ràng, không khỏi xấu hổ: “Diễn xuất không tốt, chê cười.”
Ôn Ngôn không trả lời, hắn nhịn không được nhìn về phía cửa kính mấy lần, mở miệng nói: “Cậu có muốn tới Lam Hải hay không?”
Cố Gia Nhiên cười nhạt: “Bởi vì tôi biết thắt caravat sao?”
Ôn Ngôn từ chối cho ý kiến: “Cậu và AT Entertainment ký mấy năm? Phí bồi thường vi phạm hợp đồng Lam Hải có thể gánh. Lục Phong ở trong giới này mặc dù là một người già dặn, kinh nghiệm phong phú, thế nhưng hắn năng lực bình thường, kế hoạch cho cậu rất loạn, không hợp với cậu.” Trên bàn làm việc Ôn Ngôn quanh năm bày đủ tư liệu phân tích các diễn viên cao thấp giới giải trí, tuy hắn trước đây không có tiếp xúc với Cố Gia Nhiên, nhưng cũng không gây trở ngại sự hiểu biết của hắn đối với cậu.
Cố Gia Nhiên lộ vẻ mặt kinh ngạc, cậu bỗng nhiên ý thức được Ôn Ngôn không phải đang nói đùa.
Cố Gia Nhiên hiếm khi trầm mặc.
Ôn Ngôn không có hối thúc cậu, bởi vì Cố Gia Nhiên nhất định sẽ từ chối.
Quả nhiên không bao lâu sau, liền nghe thấy Cố Gia Nhiên nói: “Ôn tổng, cám ơn ý tốt của anh. Tình huống của tôi… Có chút đặc thù, hợp tác với Lục ca rất vui vẻ, hiện tại không có dự định đổi nơi công tác.”
Thật là kỳ quái.
Ôn Ngôn nghĩ: Thật là kỳ quái.
Mặc dù chợt có ý nghĩ muốn thăm dò, thế nhưng hắn thật tâm muốn đào người. Cố Gia Nhiên từ chối cũng nằm trong dự liệu, hắn không cảm thấy đáng tiếc hay không vui. Nhưng hắn vẫn cảm thấy khó hiểu, bởi vì mặc dù đoán trúng suy nghĩ của đối phương, sự hiếu kỳ của hắn đối với Cố Gia Nhiên không có vì vậy mà dừng lại.
Cái con người này, nói cậu to gan cũng có to gan, nói cậu thận trọng biết tiến biết lùi cũng có. Không nóng không lạnh, không xa không gần, cho dù là giả bộ, thì quả thật cũng đặc biệt dẫn được sự chú ý của người khác.
Giống như một quyển sách — Từ khi Cố Gia Nhiên bắt đầu giao dịch với hắn, quyển sách này đã lật ra trang thứ nhất. Mà hắn không thể không thừa nhận, hắn đã nảy sinh hứng thú, không nhịn được muốn xem tiếp.
Hy vọng sẽ không để cho hắn thất vọng.
.:.
Thắt ra nút y chang nhau như quá trình thì khác, Đậu không rành về cái này lắm, tìm cho mọi người xem thử.
Kiểu Windsor
Kiểu Double windsor
Tuy nói là ở chung, kỳ thật hai người tiếp xúc hết sức có hạn. Đoàn phim đi vào quỹ đạo, Cố Gia Nhiên đi sớm về trễ, Ôn Ngôn càng bận rộn hơn. Thỉnh thoảng Cố Gia Nhiên xuống lầu rót nước, luôn có thể thấy hắn không phải đang gọi điện thoại thì chính là đang xem văn kiện.
Hai người trái lại thành một đôi bạn cùng nhà nước sông không phạm nước giếng.
Đảo mắt đến ngày thứ bảy, Cố Gia Nhiên trở về nhà Thanh Hà ăn cơm chiều.
Khi ngồi ở trên xe, cậu liên tục thất thần.
Biệt thự Thanh Hà, là nơi cậu ở lâu nhất cho đến nay. Từ 6 tuổi đến 16 tuổi, 10 năm, cậu đã sống ở đây 10 năm. Cậu đã từng nghĩ vì hắn mà ở lại nơi này cả đời, nhưng mà cuối cùng, cậu lại giống như trốn chạy từ nơi này chuyển đi.
Lúc Cố Gia Nhiên về đến nhà, vừa đúng giờ ăn. Trên bàn đã bày xong thức ăn, bốc hơi nóng hầm hập. Phương Nguyên ngồi trên bàn ăn, thấy người đã trở về, đứng lên duỗi tay ra, dường như muốn bắt chuyện nói gì đó với cậu. Kết quả không biết làm sao, tay phải ở giữa không trung dừng lại, rồi buông xuống. Cố Gia Nhiên hít sâu một hơi, cúi đầu gọi một tiếng: “Ba.”
Phương Nguyên trầm mặc một lúc: “Ăn cơm đi.”
Bữa cơm này ăn cực kỳ yên tĩnh. Trong bữa cơm chỉ nghe thấy tiếng đũa va chạm chén dĩa, và tiếng: Có hơi giòn, có hơi cay.
Phương Nguyên ăn có phần thong thả, ông không dừng được ngẩng đầu nhìn Cố Gia Nhiên, muốn nói lại thôi. Cố Gia Nhiên thái độ lại khác thường, động tác rất nhanh, có lẽ là do quay phim một ngày đã khiến cậu mệt muốn chết rồi. Đến khi chén cơm cậu sắp thấy đáy, Phương Nguyên rốt cục đã mở miệng: “Tiền đủ dùng không?”
Giống như một người cha bình thường như bao người, Phương Nguyên chuẩn bị một bữa cơm, lại chỉ hỏi một câu thăm hỏi giản dị như vậy.
Cố Gia Nhiên gật đầu: “Vâng.”
“Chỗ bác sĩ Dương… Con nhớ phải đi…”
Chiếc đũa gắp thức ăn của Cố Gia Nhiên rung một cái, lần thứ hai gật đầu: “Đã biết.”
Hai người lại im lặng. Trong không khí phả một loại hơi thở không rõ, vừa chát vừa khổ.
Cố Gia Nhiên ăn cơm xong, liền đứng dậy chuẩn bị rời khỏi. Phương Nguyên nhìn động tác cậu lưu loát, vẻ mặt có hơi buồn bã. Trong biệt thự lớn như vậy, có hai người đàn ông đầy tâm sự, trống rỗng làm cho người ta bối rối.
“Con… Đi trước.” Như là nhớ tới điều gì, Cố Gia Nhiên đang đi ra cửa trước, lại quay đầu bổ sung một câu, “Ngài… giữ gìn sức khoẻ.”
Lúc đi ngang qua sân trước, bước chân Cố Gia Nhiên vẫn không nhịn được bước chậm lại. Đã từng trồng đầy cà chua bi, ô mai còn có cây ớt nhỏ đủ loại màu sắc, bây giờ bởi vì bỏ mặc không ai chăm sóc, mà trở nên có chút hoang vu, chỉ có cây quýt góc vườn hình như lại cao lên không ít. Cậu rũ mắt xuống, ép buộc bản thân không nhìn, bước nhanh ra ngoài.
Lúc Cố Gia Nhiên về Phỉ Thúy Vân Sơn đã là buổi tối 9 giờ. Cậu mở cửa, phòng sáng trưng, ánh sáng giống như ban ngày. Cậu đoán Ôn Ngôn đã đem tất cả đèn trong nhà mở hết lên rồi.
Ôn Ngôn dường như có hơi phiền não, thấy cậu trở về thì nhìn cậu khoát tay một cái, xem như là chào hỏi.
Cố Gia Nhiên đi tới, thấy trên ghế sofa bày một bộ tây trang, một bộ áo sơ mi, còn có hơn mười cái caravat. Ôn Ngôn đang ở trên cổ mình thắt caravat, động tác của hắn thật sự có phần thiếu kiên nhẫn, caravat vốn được ủi phẳng bị hắn kéo tới nhăn nhíu.
“Làm sao vậy?” Cố Gia Nhiên không rõ đây là tình huống gì.
Chút nhẫn nại cuối cùng của Ôn Ngôn dường như bị những lời này làm cho cạn kiệt, hắn thô lỗ tháo caravat ra, có chút sụp đổ: “Thật sự là quá phiền.”
Việc này nhắc tới cũng có chút buồn cười.
Ngày mai Ôn Ngôn có một hợp đồng vô cùng quan trọng, đối phương lại là người nước ngoài hay bắt bẻ soi mói, khiết phích, tỉ mỉ, chứng OCD, cầu toàn vạch lá tìm sâu các loại. Vì thế hắn y theo thưởng thức đặc biệt của đối phương mà phối một thân chẳng những không thể tìm ra chỗ sai mà mắt còn có thể tỏa sáng. Nhưng vấn đề là nằm ở chỗ trên nút thắt caravat.
Ôn Ngôn lúc bình thường dù cũng tây trang áo sơ mi caravat, nhưng dù sao vẫn khá tùy tiện, tùy tiện thắt caravat vài cái, biết hai cách thắt đơn giản cũng đủ rồi. Thế nhưng caravat lần này không biết là do nguyên nhân gì, cách hắn thường thắt nhìn qua có chút là lạ. Tuy là cá nhân hắn cảm thấy điểm kỳ lạ đó vốn không đáng kể, thế nhưng hắn không thể để cho điểm này có khả năng trở thành điểm xấu. Vì vậy cả buổi tối, hắn tìm không ít cách thắt caravat để thử nghiệm, kết quả càng thử càng bực, làm thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Ai mà ngờ, Ôn tổng tiếng tăm lừng lẫy lại bị một cái caravat nho nhỏ bức điên.
Cố Gia Nhiên nhịn không được cong khóe môi lên.
Cậu nhìn kỹ áo sơ mi cùng caravat trên ghế sofa: Áo sơmi là áo cổ lớn, caravat còn lại là thuần lụa, không mỏng lắm. Cậu nhìn rồi hòa nhã nói: “Thắt double windsor.”
Ôn Ngôn vẫn đang khó chịu: “Cái gì?”
Cố Gia Nhiên do dự một lúc, sau đó cầm lấy caravat, ý bảo với Ôn Ngôn: “Tôi giúp anh thắt một kiểu, anh xem có được hay không.”
Ôn Ngôn nhìn cậu một cái, phối hợp đứng ngay ngắn ở trước mặt cậu.
Cố Gia Nhiên nghiêm túc cầm dây treo lên cổ Ôn Ngôn, một lòng chuyên chú bắt đầu thắt. Ôn Ngôn hơi cúi đầu, từ góc độ của hắn nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy cái cổ trắng ngần của đối phương, đường cổ rõ ràng, từ dưới hàm kéo dài xuống cơ thể. Hắn thấy, Cố Gia Nhiên có hơi gầy, khoảng cách gần như vậy, hắn có thể cảm nhận rõ rệt sự phập phồng cơ thể cậu theo hô hấp.
Làm cho hắn nghĩ tới đom đóm.
Rõ ràng không liên quan nhau.
Đương nhiên, ngón tay của Cố Gia Nhiên lại có lực ngoài ý muốn, xương ngón tay thon dài trong lúc thắt caravat rất thành thạo, không có một động tác dư thừa, gọn gàng nhanh chóng.
“Được rồi.” Cố Gia Nhiên lui một bước.
Ôn Ngôn xoay người sang chỗ khác.
“Anh có thể thắt kiểu windsor trước, cái caravat này không được, nút thắt windsor [1] sẽ quá to, khó coi. Double windsor [2] là cách chính tông nhất, long trọng thanh lịch, thích hợp cho anh đi đàm phán công việc.”
[1] Windsor: Kiểu này phù hợp với cà vạt mỏng và trung bình, tạo nút thắt vừa phải.
[2] Double windsor: Kiểu này tạo nút thắt to, dành cho các loại cà vạt mỏng và dài.
Trong phòng khách có cửa sổ sát đất, màn đêm khiến nó biến thành một cái gương mờ ảo. Cố Gia Nhiên đứng ở bên cạnh hắn, khoảng cách không gần không xa, đoan chính giống như một quản gia. Ôn Ngôn nghiêm túc nhìn đi nhìn lại, hắn cảm thấy rất được.
“Sao cậu lại biết những thứ này?”
“Tôi lúc trước quay một bộ phim truyền hình, diễn Nhị thiếu gia nhà giàu thời dân quốc. Gia đình là thế gia về âu phục, sau lại sa sút, Nhị thiếu gia muốn chấn hưng gia tộc, liền bắt đầu học tập lại từ đầu. Cố vấn trang phục của phim là một giáo sư nghiên cứu sự tiến hóa của trang phục, tôi học theo ông ấy.”
Ôn Ngôn nghe vậy cười khẽ: “ ‘Chuyện cũ Tạ gia’, tôi đã xem.”
Cố Gia Nhiên không ngờ Ôn Ngôn có xem phim của cậu, diễn xuất của mình thế nào trong lòng cậu rõ ràng, không khỏi xấu hổ: “Diễn xuất không tốt, chê cười.”
Ôn Ngôn không trả lời, hắn nhịn không được nhìn về phía cửa kính mấy lần, mở miệng nói: “Cậu có muốn tới Lam Hải hay không?”
Cố Gia Nhiên cười nhạt: “Bởi vì tôi biết thắt caravat sao?”
Ôn Ngôn từ chối cho ý kiến: “Cậu và AT Entertainment ký mấy năm? Phí bồi thường vi phạm hợp đồng Lam Hải có thể gánh. Lục Phong ở trong giới này mặc dù là một người già dặn, kinh nghiệm phong phú, thế nhưng hắn năng lực bình thường, kế hoạch cho cậu rất loạn, không hợp với cậu.” Trên bàn làm việc Ôn Ngôn quanh năm bày đủ tư liệu phân tích các diễn viên cao thấp giới giải trí, tuy hắn trước đây không có tiếp xúc với Cố Gia Nhiên, nhưng cũng không gây trở ngại sự hiểu biết của hắn đối với cậu.
Cố Gia Nhiên lộ vẻ mặt kinh ngạc, cậu bỗng nhiên ý thức được Ôn Ngôn không phải đang nói đùa.
Cố Gia Nhiên hiếm khi trầm mặc.
Ôn Ngôn không có hối thúc cậu, bởi vì Cố Gia Nhiên nhất định sẽ từ chối.
Quả nhiên không bao lâu sau, liền nghe thấy Cố Gia Nhiên nói: “Ôn tổng, cám ơn ý tốt của anh. Tình huống của tôi… Có chút đặc thù, hợp tác với Lục ca rất vui vẻ, hiện tại không có dự định đổi nơi công tác.”
Thật là kỳ quái.
Ôn Ngôn nghĩ: Thật là kỳ quái.
Mặc dù chợt có ý nghĩ muốn thăm dò, thế nhưng hắn thật tâm muốn đào người. Cố Gia Nhiên từ chối cũng nằm trong dự liệu, hắn không cảm thấy đáng tiếc hay không vui. Nhưng hắn vẫn cảm thấy khó hiểu, bởi vì mặc dù đoán trúng suy nghĩ của đối phương, sự hiếu kỳ của hắn đối với Cố Gia Nhiên không có vì vậy mà dừng lại.
Cái con người này, nói cậu to gan cũng có to gan, nói cậu thận trọng biết tiến biết lùi cũng có. Không nóng không lạnh, không xa không gần, cho dù là giả bộ, thì quả thật cũng đặc biệt dẫn được sự chú ý của người khác.
Giống như một quyển sách — Từ khi Cố Gia Nhiên bắt đầu giao dịch với hắn, quyển sách này đã lật ra trang thứ nhất. Mà hắn không thể không thừa nhận, hắn đã nảy sinh hứng thú, không nhịn được muốn xem tiếp.
Hy vọng sẽ không để cho hắn thất vọng.
.:.
Thắt ra nút y chang nhau như quá trình thì khác, Đậu không rành về cái này lắm, tìm cho mọi người xem thử.
Kiểu Windsor
Kiểu Double windsor
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook