Chuỗi Án Mạng A.B.C
-
Chương 12: Donald fraser
Tôi thấy tội nghiệp cho chàng trai trẻ. Khuôn mặt trắng bệch phờ phạc và đôi mắt hoang mang chứng tỏ anh ta bị sốc ghê gớm.
Anh ta là một chàng trai cân đối và khỏe mạnh, cao chừng 1 mét 8, không điển trai nhưng khuôn mặt đầy tàn nhang của anh trông dễ mến, gò má cao còn đầu tóc thì đỏ chói.
“Sao thế Megan?” Anh ta hỏi. “Sao lại vào trong này? Trời ơi, nói cho anh biết đi... anh mới được nghe... Betty...”
Giọng anh ta lạc đi.
Poirot kéo cho anh một cái ghế và anh ngồi xuống. Ông bạn của tôi lấy từ trong túi ra một chai nhỏ, rót đại vào một cái cốc đang treo trên chạn bát đĩa và nói:
“Uống một chút đi, anh Fraser. Anh sẽ thấy đỡ hơn”.
Chàng trai vâng lời. Rượu mạnh khiến mặt anh đỡ nhợt nhạt. Anh ngồi thẳng dậy và quay sang cô gái. Thái độ của anh trở nên khá trầm lặng và bình tĩnh.
“Đó là sự thật sao?” Anh hỏi. “Betty... chết rồi... bị giết ư?”
“Đúng thế, Don à”.
Anh hỏi một cách máy móc:
“Em mới từ Luân Đôn về?”
“Vâng, bố gọi cho em”.
“Lúc 9 giờ 30 à?” Donald Fraser hỏi.
Trí óc anh, chùn lại trước hiện thực, vin vào những chi tiết không quan trọng để ẩn nấp.
“Vâng”.
Im lặng một chốc rồi Fraser nói: “Cảnh sát thì sao? Họ có làm gì không?”
“Họ đang ở trên lầu. Chắc đang lục soát đồ đạc của Betty”.
“Họ không biết ai...? Họ không biết...?”
Anh ngừng nói.
Cũng như những người nhạy cảm và rụt rè khác, anh ghét phải diễn đạt sự việc bạo lực thành lời.
Poirot hơi nghiêng người về phía trước và bắt đầu hỏi. Ông nói gọn gàng và thản nhiên như thể những điều ông hỏi chẳng quan trọng gì.
“Cô Barnard có nói với anh cô ấy đi đâu tối qua không?”
Fraser trả lời có vẻ máy móc:
“Cô ấy bảo tôi là cô đi St. Leonards với bạn gái”.
“Anh có tin lời cô ta không?”
“Tôi...” Đột nhiên anh chàng người máy thức tỉnh. “Ý ông là sao chứ?”
Lúc ấy khuôn mặt anh ta nhăn nhúm rồi co giật vì con giận thình lình bùng lên khiến tôi hiểu ra rằng bất kỳ cô gái nào cũng sẽ sợ làm anh ta giận.
Poirot quả quyết:
“Betty Barnard bị một kẻ cuồng sát giết. Chỉ có nói với anh hết sự thật thì anh mới giúp được chúng tôi lần ra hắn”.
Anh ta quay sang nhìn Megan một chốc.
“Đúng thế, Don à”, cô nói. “Đây không phải là lúc cân nhắc tình cảm của ai cả. Anh phải khai rõ ràng”.
Donald Fraser nhìn Poirot vẻ nghi ngờ; “Ông là ai? Ông không phải là cảnh sát sao?”
“Tôi còn giỏi hơn cảnh sát nữa”, Poirot nói. Ông nói mà không hề có ý kiêu ngạo. Đối với ông, đơn giản đó là sự thật hiển nhiên.
“Kể cho ông ấy đi anh”, Megan nói.
Donald Fraser chịu thua.
“Tôi... không chắc lắm”, anh nói. “Cô ấy bảo sao tôi tin vậy. Tôi không biết phải làm gì. Sau này, có lẽ thái độ của cô ấy hơi lạ. Tôi, tôi, ờ, tôi bắt đầu nghi ngờ”.
Poirot hỏi: “Thế ư?”
Ông đến ngồi đối mặt Donald Fraser. Ông nhìn chằm chằm vào mắt anh ta như thể đang thôi miên.
“Tôi thấy xấu hổ vì đa nghi quá. Nhưng... nhưng tôi rất nghi ngờ... Tôi định tới trước quán và theo dõi cô ấy khi cô rời quán. Thật sự tôi đã đến đó. Rồi tôi thấy mình không nên làm thế. Betty có thể thấy tôi và cô ấy sẽ nổi giận. Cô sẽ biết ngay là tôi đang theo dõi cô ấy”.
“Anh đã làm gì?”
“Tôi đi St. Leonards. Đến đó khoảng 8 giờ. Rồi tôi theo dõi mấy chiếc xe buýt... để xem cô ấy có đi trên đó không... Nhưng tôi không hề nhìn thấy bóng dáng của cô ấy...”
“Rồi sau đó thì sao?”
“Tôi... tôi nổi giận. Tôi đồ rằng cô ấy đang đi với trai. Tôi nghĩ có thể hắn ta đã đưa cô đi Hastings bằng xe hơi. Tôi đến đó... tìm kiếm ở mấy khách sạn, nhà hàng và lảng vảng ở các rạp chiếu phim... tôi đến cả cầu cảng. Làm tất cả những chuyện ngu ngốc. Cho dù cô ấy có ở đó thì tôi cũng khó mà tìm ra và ngoài Hastings còn có rất nhiều nơi khác mà hắn ta có thể đưa cô ta đến”.
Anh ta ngừng nói. Đúng như giọng điệu của anh, trong lúc anh kể tôi cảm nhận được sâu thẳm trong lòng anh chất chứa nỗi đau khổ và giận dữ đầy hoang mang và mù quáng.
“Cuối cùng tôi bỏ cuộc... quay về”.
“Lúc đó là mấy giờ?”
“Tôi không biết. Tôi đi bộ. Tôi về đến nhà chắc là nửa đêm hay trễ hơn một chút”.
“Sau đó...”
Cửa nhà bếp mờ.
Thanh tra Kelsey nói: “Ôi, anh đây rồi”.
Thanh tra Crome chen qua trước Kelsey, anh ta nhìn Poirot rồi nhìn hai người lạ mặt.
Poirot giới thiệu hai người: “Cô Megan Barnard và anh Donald Fraser”.
“Đây là thanh tra Crome ở Luân Đôn”, ông giải thích.
Quay sang viên thanh tra, ông nói:
“Trong lúc anh điều tra trên gác thì tôi đã nói chuyện với cô Barnard và ông Fraser. Tôi cố gắng tìm xem có cái gì làm sáng tỏ thêm vấn đề không”.
“Ôi, vậy à?” thanh tra Crome nói, chẳng phải với Poirot mà với hai người mới gặp.
Poirot quay lại phòng khách. Thanh tra Kelsey thân thiện hỏi khi ông đi ngang qua:
“Có được gì không ạ?”
Nhưng rồi anh ta bị cuốn theo đồng nghiệp của mình nên không đợi nghe câu trả lời.
Tôi theo Poirot ra phòng khách.
“Có điều gì gây ấn tượng cho ông không, Poirot?” tôi hỏi.
“Chỉ có sự độ lượng kỳ lạ của kẻ sát nhân thôi, Hastings à”.
Tôi không dám nói là mình không hiểu ý ông muốn nói gì.
Anh ta là một chàng trai cân đối và khỏe mạnh, cao chừng 1 mét 8, không điển trai nhưng khuôn mặt đầy tàn nhang của anh trông dễ mến, gò má cao còn đầu tóc thì đỏ chói.
“Sao thế Megan?” Anh ta hỏi. “Sao lại vào trong này? Trời ơi, nói cho anh biết đi... anh mới được nghe... Betty...”
Giọng anh ta lạc đi.
Poirot kéo cho anh một cái ghế và anh ngồi xuống. Ông bạn của tôi lấy từ trong túi ra một chai nhỏ, rót đại vào một cái cốc đang treo trên chạn bát đĩa và nói:
“Uống một chút đi, anh Fraser. Anh sẽ thấy đỡ hơn”.
Chàng trai vâng lời. Rượu mạnh khiến mặt anh đỡ nhợt nhạt. Anh ngồi thẳng dậy và quay sang cô gái. Thái độ của anh trở nên khá trầm lặng và bình tĩnh.
“Đó là sự thật sao?” Anh hỏi. “Betty... chết rồi... bị giết ư?”
“Đúng thế, Don à”.
Anh hỏi một cách máy móc:
“Em mới từ Luân Đôn về?”
“Vâng, bố gọi cho em”.
“Lúc 9 giờ 30 à?” Donald Fraser hỏi.
Trí óc anh, chùn lại trước hiện thực, vin vào những chi tiết không quan trọng để ẩn nấp.
“Vâng”.
Im lặng một chốc rồi Fraser nói: “Cảnh sát thì sao? Họ có làm gì không?”
“Họ đang ở trên lầu. Chắc đang lục soát đồ đạc của Betty”.
“Họ không biết ai...? Họ không biết...?”
Anh ngừng nói.
Cũng như những người nhạy cảm và rụt rè khác, anh ghét phải diễn đạt sự việc bạo lực thành lời.
Poirot hơi nghiêng người về phía trước và bắt đầu hỏi. Ông nói gọn gàng và thản nhiên như thể những điều ông hỏi chẳng quan trọng gì.
“Cô Barnard có nói với anh cô ấy đi đâu tối qua không?”
Fraser trả lời có vẻ máy móc:
“Cô ấy bảo tôi là cô đi St. Leonards với bạn gái”.
“Anh có tin lời cô ta không?”
“Tôi...” Đột nhiên anh chàng người máy thức tỉnh. “Ý ông là sao chứ?”
Lúc ấy khuôn mặt anh ta nhăn nhúm rồi co giật vì con giận thình lình bùng lên khiến tôi hiểu ra rằng bất kỳ cô gái nào cũng sẽ sợ làm anh ta giận.
Poirot quả quyết:
“Betty Barnard bị một kẻ cuồng sát giết. Chỉ có nói với anh hết sự thật thì anh mới giúp được chúng tôi lần ra hắn”.
Anh ta quay sang nhìn Megan một chốc.
“Đúng thế, Don à”, cô nói. “Đây không phải là lúc cân nhắc tình cảm của ai cả. Anh phải khai rõ ràng”.
Donald Fraser nhìn Poirot vẻ nghi ngờ; “Ông là ai? Ông không phải là cảnh sát sao?”
“Tôi còn giỏi hơn cảnh sát nữa”, Poirot nói. Ông nói mà không hề có ý kiêu ngạo. Đối với ông, đơn giản đó là sự thật hiển nhiên.
“Kể cho ông ấy đi anh”, Megan nói.
Donald Fraser chịu thua.
“Tôi... không chắc lắm”, anh nói. “Cô ấy bảo sao tôi tin vậy. Tôi không biết phải làm gì. Sau này, có lẽ thái độ của cô ấy hơi lạ. Tôi, tôi, ờ, tôi bắt đầu nghi ngờ”.
Poirot hỏi: “Thế ư?”
Ông đến ngồi đối mặt Donald Fraser. Ông nhìn chằm chằm vào mắt anh ta như thể đang thôi miên.
“Tôi thấy xấu hổ vì đa nghi quá. Nhưng... nhưng tôi rất nghi ngờ... Tôi định tới trước quán và theo dõi cô ấy khi cô rời quán. Thật sự tôi đã đến đó. Rồi tôi thấy mình không nên làm thế. Betty có thể thấy tôi và cô ấy sẽ nổi giận. Cô sẽ biết ngay là tôi đang theo dõi cô ấy”.
“Anh đã làm gì?”
“Tôi đi St. Leonards. Đến đó khoảng 8 giờ. Rồi tôi theo dõi mấy chiếc xe buýt... để xem cô ấy có đi trên đó không... Nhưng tôi không hề nhìn thấy bóng dáng của cô ấy...”
“Rồi sau đó thì sao?”
“Tôi... tôi nổi giận. Tôi đồ rằng cô ấy đang đi với trai. Tôi nghĩ có thể hắn ta đã đưa cô đi Hastings bằng xe hơi. Tôi đến đó... tìm kiếm ở mấy khách sạn, nhà hàng và lảng vảng ở các rạp chiếu phim... tôi đến cả cầu cảng. Làm tất cả những chuyện ngu ngốc. Cho dù cô ấy có ở đó thì tôi cũng khó mà tìm ra và ngoài Hastings còn có rất nhiều nơi khác mà hắn ta có thể đưa cô ta đến”.
Anh ta ngừng nói. Đúng như giọng điệu của anh, trong lúc anh kể tôi cảm nhận được sâu thẳm trong lòng anh chất chứa nỗi đau khổ và giận dữ đầy hoang mang và mù quáng.
“Cuối cùng tôi bỏ cuộc... quay về”.
“Lúc đó là mấy giờ?”
“Tôi không biết. Tôi đi bộ. Tôi về đến nhà chắc là nửa đêm hay trễ hơn một chút”.
“Sau đó...”
Cửa nhà bếp mờ.
Thanh tra Kelsey nói: “Ôi, anh đây rồi”.
Thanh tra Crome chen qua trước Kelsey, anh ta nhìn Poirot rồi nhìn hai người lạ mặt.
Poirot giới thiệu hai người: “Cô Megan Barnard và anh Donald Fraser”.
“Đây là thanh tra Crome ở Luân Đôn”, ông giải thích.
Quay sang viên thanh tra, ông nói:
“Trong lúc anh điều tra trên gác thì tôi đã nói chuyện với cô Barnard và ông Fraser. Tôi cố gắng tìm xem có cái gì làm sáng tỏ thêm vấn đề không”.
“Ôi, vậy à?” thanh tra Crome nói, chẳng phải với Poirot mà với hai người mới gặp.
Poirot quay lại phòng khách. Thanh tra Kelsey thân thiện hỏi khi ông đi ngang qua:
“Có được gì không ạ?”
Nhưng rồi anh ta bị cuốn theo đồng nghiệp của mình nên không đợi nghe câu trả lời.
Tôi theo Poirot ra phòng khách.
“Có điều gì gây ấn tượng cho ông không, Poirot?” tôi hỏi.
“Chỉ có sự độ lượng kỳ lạ của kẻ sát nhân thôi, Hastings à”.
Tôi không dám nói là mình không hiểu ý ông muốn nói gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook