Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh
-
Chương 89: Phiên ngoại 2: Thế giới ngược
Hoắc Tiểu Tần hoàn thành ca phẫu thuật cuối cùng là lúc 11:30 tối, cô mặt không biểu cảm ra khỏi phòng phẫu thuật. Đầu tiên, cô trở về phòng làm việc cuả mình thay áo blouse đang mặc trên người, cẩn thận dùng nước khử trùng giặt sạch, sau đó cầm quần áo vào buồng vệ sinh tắm rửa. Một lúc sau, Hoắc Tiểu Tần ngửi mùi vị trên người mình, xác định không còn mùi gì khác cô mới miễn cưỡng hài lòng, cầm chìa khóa xe và điện thoại di động chuẩn bị đi về nhà.
Ra khỏi phòng làm việc, y tá trưởng cười híp mắt đứng ở đài y tá chào hỏi cô: “Bác sĩ Hoắc về nhà à?”
Hoắc Tiểu Tần gật đầu một cái, không nói gì, đi thẳng tới thang máy.
Y tá trưởng cũng đã quen với tình tình của bác sĩ Hoắc; ngày nào đó, bác sĩ Hoắc cười hì hì chào hỏi bà, bà mới cảm thấy kỳ lạ.
Trong thang máy, Hoắc Tiểu Tần nhìn đồng hồ đeo tay theo thói quen, mở khóa điện thoai di động gọi cho chồng cô, đầu bên kia bắt máy rất nhanh, thanh âm êm tai và cởi mở truyền tới: “Vợ à, em tan tầm rồi hả?”
“Ừm.” Cho dù đối mặt với chồng mình, Hoắc Tiểu Tần vẫn giữ vững thái độ tích chữ như vàng. Mặc dù, cô ngoài miệng trả lời rất bình thản nhưng ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào bảng số thang máy đang giảm dần. Từ biểu hiện thờ ơ của cô, thật sự không thể nhìn ra tâm trạng của cô lúc này.
“Vậy em lái xe cẩn thận, anh ở nhà chờ em.”
Thanh âm của người đàn ông thật sự rất êm dịu và động lòng người, ngay cả người lạnh nhạt như Hoắc Tiểu Tần cũng không nhịn được lộ vẻ mặt dịu dàng. Điều này khiến cho những người đứng cách xa cô… phải nói là gần như ép sát vào vách thang máy ngơ ngác nhìn nhau —— Người có thể khiến cho băng sơn mỹ nhân bác sĩ Hoắc lộ ra biểu cảm như vậy, chỉ có Tiết tiên sinh!
“…Được.” Hoắc Tiểu Tần cúp điện thoại, nhìn đồng hồ tính toán vào giờ này nếu không có kẹt xe thì mất bao nhiêu thời gian mới về đến nhà.
Hoắc Tiểu Tần là một trong những bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện, cũng là người khiến cho người khác có cảm giác không thể trèo cao. Nghe nói cô là bàn tay vàng trong giới y học nổi tiếng trên quốc tế, là người viện trưởng vất vả lắm mới kéo về được, tướng mạo và khí chất của cô chẳng chê vào đâu được, quan trọng nhất chính là người ta rất có tiền!!!
Một người phụ nữ xinh đẹp, có khí chất, có tài hoa, có tiền. Thế nhưng người phụ nữ hoàn mỹ này lại kết hôn sớm như vậy, biết bao nhiêu nam bác sĩ và nam người nhà bệnh nhân đều tiếc nuối!
Tuy nhiên, có một số bác sĩ và y tá từng gặp chồng bác sĩ Hoắc. Người đàn ông tên Tiết Lương rất đẹp trai, tính cách cởi mở, ấm áp như ánh mặt trời và rất thích cười, dẫu cho anh đứng ở giữa đám đông thì anh cũng là người nổi bật nhất. Nghe nói anh là một họa sĩ vẽ truyện tranh bán rất chạy, biết kiếm tiền nuôi gia đình còn biết săn sóc vợ, là người đàn ông tốt hiếm thấy.
Có vài y tá từng may mắn gặp Tiết Lương đến bệnh viện tìm bác sĩ Hoắc. Ôi cái vẻ dịu dàng săn sóc ấy! Nếu bác sĩ Hoắc là khối băng lạnh lùng thì Tiết Lương chính là ánh mặt trời dịu dàng, ấm áp. Hai người nhìn có vẻ như hoàn toàn trái ngược nhau nhưng lúc hai người đứng chung thì rất xứng đôi.
Lúc này, bác sĩ Hoắc ra khỏi thang máy đi đến bãi đậu xe, vô ý thức lại nhìn đồng hồ đeo tay. Cô là người rất có ý thức thời gian, làm cái gì cũng rất nghiêm túc, cẩn thận; cô có chứng ép buộc rất nghiêm trọng. Việc lớn thì ví dụ như mỗi ngày xác định đúng giờ làm việc, việc nhỏ như góc độ và vị trí sắp xếp kem dưỡng da trên bàn trang điểm không được sai, càng không được lệch dù chỉ một chút xíu. Vả lại, bác sĩ Hoắc còn mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, cô không thích tiếp xúc tứ chi với người khác, thậm chí không thích nhìn thấy người xa lạ.
Thế kỉ hai mươi mốt còn có người như thế tồn tại, thật là một chuyện rất kỳ quái. May là bác sĩ Hoắc chưa bao giờ qua lại với người khác, không xã giao không chào hỏi, mỗi ngày hết giờ làm là lập tức trở về nhà. Cuộc sống của cô chỉ có bệnh viện và nhà, nếu đổi thành người khác có lẽ đã sớm chịu không nổi, chỉ có bác sĩ Hoắc mới vui vẻ chịu đựng.
Trên đường Hoắc Tiểu Tần lái xe về nhà sẽ đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, Tiết Lương rất thích ăn bánh ngọt của tiệm này. Vì vậy, mặc dù đã khuya nhưng Hoắc Tiểu Tần vẫn ngừng xe lại.
Nhân viên phục vụ rất có ấn tượng với Hoắc Tiểu Tần, vừa thấy cô đi vào liền chào hỏi. Hoắc Tiểu Tần chọn loại bánh Tiết Lương thích ăn, gọi nhân viên đóng gói. Cô không mua nhiều bởi vì Tiết Lương có tính tình tốt nhưng khả năng tự hạn chế của anh cực kỳ kém. Gần đây anh luôn kêu gào nói bản thân phải giảm béo, bằng không cơ ngực và cơ bụng của anh sẽ dắt nhau đi trốn! ==
Khác với Tiết Lương, Hoắc Tiểu Tần rất coi trọng việc tập thể hình. Đừng nhìn cô mảnh mai mà lầm, áo lót tuyến* cô cũng có một chút. Mỗi tuần cô đều có kế hoạch tập thể hình, chưa bao giờ vì nguyên nhân bất ngờ nào mà gác lại, Tiết Lương thì khác… có lẽ anh bị thần lười nhập vào.
* Cảnh giới cao của bụng phẳng, không có sẹo lòi lại còn có cơ bắp đường cong.
Bởi vậy, người muốn tập thể hình không thể ăn nhiều đồ ngọt.
Nửa tiếng sau, Hoắc Tiểu Tần về đến nhà. Cửa thang máy vừa mở, Tiết Lương liền xuất hiện trước mặt cô. Khuôn mặt Hoắc Tiểu Tần vẫn không có biểu cảm, không phải cô không muốn cười mà là ở bất kỳ nơi nào khác ngoại trừ giường cô đều không cười nổi. Đương nhiên, Tiết Lương biết điều này, anh có thể nhìn ra tâm trạng lúc này của Hoắc Tiểu Tần từ trong ánh mắt của cô.
Đừng nhìn vẻ mặt Hoắc Tiểu Tần không có biểu cảm mà hiểu lầm, từ nét mặt và ánh mắt dịu dàng của cô đã cho Tiết Lương biết tâm trạng hiện tại của Hoắc tiểu thư rất là tốt. Mặc dù về nhà trễ một tí nhưng không sao.
Tiết Lương ôm vai Hoắc Tiểu Tần, thấy cô mang giày cao gót liền trực tiếp ôm ngang cô lên. Dẫu sao thì cả tầng này đều thuộc về gia đình bọn họ, không cần sợ bị người khác nhìn —— Hai người bọn họ chẳng ai sợ thể hiện tình cảm trước mặt người ngoài.
Thể hiện nhiều quá đã sớm thành thói quen luôn rồi.
Hoắc Tiểu Tần đã quen được Tiết Lương ôm công chúa, hai tay cô vô ý thức vòng quanh cổ anh, không nói gì, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Tiết Lương cũng hôn lại cô, anh ôm cô vào phòng khách, đặt cô lên ghế sô pha, dùng mũi cọ mũi cô, giọng nói trầm thấp: “Tại sao không cho anh đi rước em, muộn như vậy rồi còn gì?”
Hoắc Tiểu Tần lắc đầu: “Không sao.” Trước khi kết hôn với Tiết Lương, cô sống một mình cũng không phải không gặp nguy hiểm, nhưng toàn bộ những mối nguy hiểm đó đều cảm thấy Hoắc Tiểu Tần mới thật sự là nguy hiểm.
Đối với thiên tài IQ cao, không có chuyện không thể dùng đầu óc giải quyết.
“Lần sau nếu em tan ca trễ như thế, anh nhất định phải đi đón em.” Tiết Lương nghiêm túc nói. Ánh mắt của anh cực kỳ xinh đẹp, trong suốt sạch sẽ như ngôi sai trên bầu trời. Anh được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, từ nhỏ nhận được muôn vàn yêu thương từ người thân; trước khi gặp Hoắc Tiểu Tần, anh không biết trên thế giới này sẽ có một cô gái như thế, một cô nàng khiến anh cảm thấy không thể tin được, đáy lòng không nhịn được thương tiếc.
Dẫu cho cô bé này rất giỏi giang, bằng cấp, năng lực, các phương diện chuyên ngành anh đều không sánh bằng cô nhưng Tiết Lương vẫn cố gắng muốn bảo vệ Hoắc Tiểu Tần —— Cho dù phải trả giá bằng sinh mạng của mình.
Anh yêu người phụ nữ này đến không thể tự kiềm chế.
“Phẫu thuật không thể nào xác định được thời gian kết thúc, em không muốn anh chờ em.” Hoắc Tiểu Tần nhẹ giọng nói. Cô thật vất vả mới có được người đàn ông này, làm sao cô có thể để cho anh chịu ấm ức vì mình? Tiết Lương đã cho cô rất nhiều, cô cũng nên vì anh suy nghĩ.
Có rất nhiều lần cô muốn dựa theo suy nghĩ của mình hoàn toàn độc chiếm Hoắc Lương, nhưng lý trí lại nói cho cô biết nếu thật sự rất yêu rất yêu một người thì tuyệt đối không để cho anh ấy bị tổn thương.
Cô yêu rất cản thận cũng rất hèn mọn. Cô rất cảnh giác và cẩn thận, cô không dám để cho Tiết Lương phát hiện bản thân không bình thương. Bởi vì cô bẩm sinh không thể cảm nhận được sự đồng cảm, thương xót và những loại cảm xúc khác, tình yêu của Hoắc Tiểu Tần tràn đầy chông gai.
Cô phải cố gắng học tập làm một người tốt, bởi vì chỉ có người tốt mới có thể xứng đôi với người tốt như Tiết Lương. Nếu Tiết Lương là mặt trời thì cô phải che giấu dơ bẩn khắp người mình mới có thể đến gần anh, có được anh và hóa thân thành mây trắng trong suốt dựa sát vào bên người anh, không để cho thế giới của anh bị nhuộm màu đen.
Những gì Hoắc Tiểu Tần có, cô đều dành cho anh. Tương tự, Tiết Lương có cái gì cũng dành hết cho Hoắc Tiểu Tần. Tình yêu là phải bao dung và nhượng bộ lẫn nhau mới có thể khỏe mạnh, trưởng thành; nếu chỉ có một bên luôn tha thứ và chịu đựng ấm ức thì không thể nào khiến cho tình yêu và hôn nhân kéo dài mãi được.
Mặc dù bọn họ đều là lính mới nhưng bọn họ đều đang cố gắng học tập.
Vào buổi tối, Tiết Tiểu Tần tắm rửa trước, cô có thói quen đọc sách trước khi đi ngủ, còn Tiết Lương thì có thói quen xem ti vi. Vì vậy, khi Tiết Lương từ phòng tắm đi ra, Hoắc Tiểu Tần đang ngồi ở đầu giường đọc sách, trên ti vi đang chiếu chương trình tống nghệ khá thú vị.
Thấy Tiết Lương ra khỏi phòng tắm, Hoắc Tiểu Tần đứng dậy, nhận lấy khăn lông từ tay anh và giúp anh lau tóc. Tiết Lương nghịch ngợm lắc lắc đầu giống như con cún bự, bọt nước văng đầy mặt Hoắc Tiểu Tần. Nhưng cô không tức giận, ngoại trừ Tiết Lương, không có người biết Hoắc Tiểu Tần là người dịu dàng như thế nào. Từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ tức giận trước mặt anh.
Sau khi vẫy hết bọt nước, Tiết Lương rất chủ động giúp Hoắc Tiểu Tần lau khô, ôm lấy cô làm mè nheo: “Vợ ơi, ngày hôm nay em vất vả rồi, có nhớ anh không?”
Anh vẫn luôn không hiểu tại sao Hoắc Tiểu Tần sẽ chọn mình. Đương nhiên, không phải Tiết Lương anh không xuất sắc mà là Hoắc Tiểu Tần xuất sắc hơn anh rất nhiều, cô hoàn toàn có thể lựa chọn một người tốt hơn anh. Điều khiến Tiết Lương càng khó hiểu chính là trong mắt Hoắc Tiểu Tần không có bất kỳ người nào khác ngoại trừ anh, loại cảm giác này khiến anh vừa kiêu ngạo, vừa hài lòng, hơn nữa cũng khiến anh có chút lo lắng.
Từ khi anh bước vào cuộc sống của Hoắc Tiểu Tần, trong thế giới của cô chẳng có ai khác ngoại trừ anh. Tiết Lương chưa từng nghĩ sẽ khiến Hoắc Tiểu Tần thay đổi, nhưng thỉnh thoảng anh cũng sẽ cảm thấy lo lắng, bởi vì trong cuộc sống của cô chỉ có một mình anh, Tiểu Tần có thể cảm thấy chán ghét hoặc mệt mỏi hay không?
Bọn họ kết hôn chưa đầy một năm, vì thế Tiết Lương không biết chuyện trong tương lai mình sẽ chào đón một kẻ đến phá hoại. Ít nhất trước mắt, Hoắc Tiểu Tần vẫn bình thường.
Cô che giấu rất tốt, phụ nữ bẩm sinh có độ nhạy cảm và tính cẩn thận khiến cho cô không có để lộ một chút dấu vết nào. Cô chính là thiên tài IQ cao, bàn tay vàng giới y học từ nước ngoài trở về, tính cách lạnh nhạt không để ý đến quan hệ tình cảm, hoàn mỹ đến không thể xoi mói, giống như búp bê trong tủ kính —— Bởi vì Hoắc Tiểu Tần rất hoàn mỹ nên mới khiến cho Tiết Lương cảm thấy xa không thể với tới, không thể tin được bản thân trở thành chồng của cô.
“Nhớ.” Hoắc Tiểu Tần rất thành thật trả lời. Vì trời sinh không giống người bình thường, suy nghĩ của cô và người bình thường không giống nhau. Thích là thích, không thích là không thích, những lời ngọt ngào được nói ra từ miệng của cô có vẻ hơi là lạ nhưng rất êm dịu, làm xúc động lòng người.
Tiết Lương nhận được câu trả lời mình mong muốn, anh nở nụ cười và ôm Hoắc Tiểu Tần hôn một cái.
Hoắc Tiểu Tần đặt cằm lên đầu vai Tiết Lương và nhắm mắt lại.
Tương lai còn dài.
Ra khỏi phòng làm việc, y tá trưởng cười híp mắt đứng ở đài y tá chào hỏi cô: “Bác sĩ Hoắc về nhà à?”
Hoắc Tiểu Tần gật đầu một cái, không nói gì, đi thẳng tới thang máy.
Y tá trưởng cũng đã quen với tình tình của bác sĩ Hoắc; ngày nào đó, bác sĩ Hoắc cười hì hì chào hỏi bà, bà mới cảm thấy kỳ lạ.
Trong thang máy, Hoắc Tiểu Tần nhìn đồng hồ đeo tay theo thói quen, mở khóa điện thoai di động gọi cho chồng cô, đầu bên kia bắt máy rất nhanh, thanh âm êm tai và cởi mở truyền tới: “Vợ à, em tan tầm rồi hả?”
“Ừm.” Cho dù đối mặt với chồng mình, Hoắc Tiểu Tần vẫn giữ vững thái độ tích chữ như vàng. Mặc dù, cô ngoài miệng trả lời rất bình thản nhưng ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào bảng số thang máy đang giảm dần. Từ biểu hiện thờ ơ của cô, thật sự không thể nhìn ra tâm trạng của cô lúc này.
“Vậy em lái xe cẩn thận, anh ở nhà chờ em.”
Thanh âm của người đàn ông thật sự rất êm dịu và động lòng người, ngay cả người lạnh nhạt như Hoắc Tiểu Tần cũng không nhịn được lộ vẻ mặt dịu dàng. Điều này khiến cho những người đứng cách xa cô… phải nói là gần như ép sát vào vách thang máy ngơ ngác nhìn nhau —— Người có thể khiến cho băng sơn mỹ nhân bác sĩ Hoắc lộ ra biểu cảm như vậy, chỉ có Tiết tiên sinh!
“…Được.” Hoắc Tiểu Tần cúp điện thoại, nhìn đồng hồ tính toán vào giờ này nếu không có kẹt xe thì mất bao nhiêu thời gian mới về đến nhà.
Hoắc Tiểu Tần là một trong những bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện, cũng là người khiến cho người khác có cảm giác không thể trèo cao. Nghe nói cô là bàn tay vàng trong giới y học nổi tiếng trên quốc tế, là người viện trưởng vất vả lắm mới kéo về được, tướng mạo và khí chất của cô chẳng chê vào đâu được, quan trọng nhất chính là người ta rất có tiền!!!
Một người phụ nữ xinh đẹp, có khí chất, có tài hoa, có tiền. Thế nhưng người phụ nữ hoàn mỹ này lại kết hôn sớm như vậy, biết bao nhiêu nam bác sĩ và nam người nhà bệnh nhân đều tiếc nuối!
Tuy nhiên, có một số bác sĩ và y tá từng gặp chồng bác sĩ Hoắc. Người đàn ông tên Tiết Lương rất đẹp trai, tính cách cởi mở, ấm áp như ánh mặt trời và rất thích cười, dẫu cho anh đứng ở giữa đám đông thì anh cũng là người nổi bật nhất. Nghe nói anh là một họa sĩ vẽ truyện tranh bán rất chạy, biết kiếm tiền nuôi gia đình còn biết săn sóc vợ, là người đàn ông tốt hiếm thấy.
Có vài y tá từng may mắn gặp Tiết Lương đến bệnh viện tìm bác sĩ Hoắc. Ôi cái vẻ dịu dàng săn sóc ấy! Nếu bác sĩ Hoắc là khối băng lạnh lùng thì Tiết Lương chính là ánh mặt trời dịu dàng, ấm áp. Hai người nhìn có vẻ như hoàn toàn trái ngược nhau nhưng lúc hai người đứng chung thì rất xứng đôi.
Lúc này, bác sĩ Hoắc ra khỏi thang máy đi đến bãi đậu xe, vô ý thức lại nhìn đồng hồ đeo tay. Cô là người rất có ý thức thời gian, làm cái gì cũng rất nghiêm túc, cẩn thận; cô có chứng ép buộc rất nghiêm trọng. Việc lớn thì ví dụ như mỗi ngày xác định đúng giờ làm việc, việc nhỏ như góc độ và vị trí sắp xếp kem dưỡng da trên bàn trang điểm không được sai, càng không được lệch dù chỉ một chút xíu. Vả lại, bác sĩ Hoắc còn mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, cô không thích tiếp xúc tứ chi với người khác, thậm chí không thích nhìn thấy người xa lạ.
Thế kỉ hai mươi mốt còn có người như thế tồn tại, thật là một chuyện rất kỳ quái. May là bác sĩ Hoắc chưa bao giờ qua lại với người khác, không xã giao không chào hỏi, mỗi ngày hết giờ làm là lập tức trở về nhà. Cuộc sống của cô chỉ có bệnh viện và nhà, nếu đổi thành người khác có lẽ đã sớm chịu không nổi, chỉ có bác sĩ Hoắc mới vui vẻ chịu đựng.
Trên đường Hoắc Tiểu Tần lái xe về nhà sẽ đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, Tiết Lương rất thích ăn bánh ngọt của tiệm này. Vì vậy, mặc dù đã khuya nhưng Hoắc Tiểu Tần vẫn ngừng xe lại.
Nhân viên phục vụ rất có ấn tượng với Hoắc Tiểu Tần, vừa thấy cô đi vào liền chào hỏi. Hoắc Tiểu Tần chọn loại bánh Tiết Lương thích ăn, gọi nhân viên đóng gói. Cô không mua nhiều bởi vì Tiết Lương có tính tình tốt nhưng khả năng tự hạn chế của anh cực kỳ kém. Gần đây anh luôn kêu gào nói bản thân phải giảm béo, bằng không cơ ngực và cơ bụng của anh sẽ dắt nhau đi trốn! ==
Khác với Tiết Lương, Hoắc Tiểu Tần rất coi trọng việc tập thể hình. Đừng nhìn cô mảnh mai mà lầm, áo lót tuyến* cô cũng có một chút. Mỗi tuần cô đều có kế hoạch tập thể hình, chưa bao giờ vì nguyên nhân bất ngờ nào mà gác lại, Tiết Lương thì khác… có lẽ anh bị thần lười nhập vào.
* Cảnh giới cao của bụng phẳng, không có sẹo lòi lại còn có cơ bắp đường cong.
Bởi vậy, người muốn tập thể hình không thể ăn nhiều đồ ngọt.
Nửa tiếng sau, Hoắc Tiểu Tần về đến nhà. Cửa thang máy vừa mở, Tiết Lương liền xuất hiện trước mặt cô. Khuôn mặt Hoắc Tiểu Tần vẫn không có biểu cảm, không phải cô không muốn cười mà là ở bất kỳ nơi nào khác ngoại trừ giường cô đều không cười nổi. Đương nhiên, Tiết Lương biết điều này, anh có thể nhìn ra tâm trạng lúc này của Hoắc Tiểu Tần từ trong ánh mắt của cô.
Đừng nhìn vẻ mặt Hoắc Tiểu Tần không có biểu cảm mà hiểu lầm, từ nét mặt và ánh mắt dịu dàng của cô đã cho Tiết Lương biết tâm trạng hiện tại của Hoắc tiểu thư rất là tốt. Mặc dù về nhà trễ một tí nhưng không sao.
Tiết Lương ôm vai Hoắc Tiểu Tần, thấy cô mang giày cao gót liền trực tiếp ôm ngang cô lên. Dẫu sao thì cả tầng này đều thuộc về gia đình bọn họ, không cần sợ bị người khác nhìn —— Hai người bọn họ chẳng ai sợ thể hiện tình cảm trước mặt người ngoài.
Thể hiện nhiều quá đã sớm thành thói quen luôn rồi.
Hoắc Tiểu Tần đã quen được Tiết Lương ôm công chúa, hai tay cô vô ý thức vòng quanh cổ anh, không nói gì, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Tiết Lương cũng hôn lại cô, anh ôm cô vào phòng khách, đặt cô lên ghế sô pha, dùng mũi cọ mũi cô, giọng nói trầm thấp: “Tại sao không cho anh đi rước em, muộn như vậy rồi còn gì?”
Hoắc Tiểu Tần lắc đầu: “Không sao.” Trước khi kết hôn với Tiết Lương, cô sống một mình cũng không phải không gặp nguy hiểm, nhưng toàn bộ những mối nguy hiểm đó đều cảm thấy Hoắc Tiểu Tần mới thật sự là nguy hiểm.
Đối với thiên tài IQ cao, không có chuyện không thể dùng đầu óc giải quyết.
“Lần sau nếu em tan ca trễ như thế, anh nhất định phải đi đón em.” Tiết Lương nghiêm túc nói. Ánh mắt của anh cực kỳ xinh đẹp, trong suốt sạch sẽ như ngôi sai trên bầu trời. Anh được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, từ nhỏ nhận được muôn vàn yêu thương từ người thân; trước khi gặp Hoắc Tiểu Tần, anh không biết trên thế giới này sẽ có một cô gái như thế, một cô nàng khiến anh cảm thấy không thể tin được, đáy lòng không nhịn được thương tiếc.
Dẫu cho cô bé này rất giỏi giang, bằng cấp, năng lực, các phương diện chuyên ngành anh đều không sánh bằng cô nhưng Tiết Lương vẫn cố gắng muốn bảo vệ Hoắc Tiểu Tần —— Cho dù phải trả giá bằng sinh mạng của mình.
Anh yêu người phụ nữ này đến không thể tự kiềm chế.
“Phẫu thuật không thể nào xác định được thời gian kết thúc, em không muốn anh chờ em.” Hoắc Tiểu Tần nhẹ giọng nói. Cô thật vất vả mới có được người đàn ông này, làm sao cô có thể để cho anh chịu ấm ức vì mình? Tiết Lương đã cho cô rất nhiều, cô cũng nên vì anh suy nghĩ.
Có rất nhiều lần cô muốn dựa theo suy nghĩ của mình hoàn toàn độc chiếm Hoắc Lương, nhưng lý trí lại nói cho cô biết nếu thật sự rất yêu rất yêu một người thì tuyệt đối không để cho anh ấy bị tổn thương.
Cô yêu rất cản thận cũng rất hèn mọn. Cô rất cảnh giác và cẩn thận, cô không dám để cho Tiết Lương phát hiện bản thân không bình thương. Bởi vì cô bẩm sinh không thể cảm nhận được sự đồng cảm, thương xót và những loại cảm xúc khác, tình yêu của Hoắc Tiểu Tần tràn đầy chông gai.
Cô phải cố gắng học tập làm một người tốt, bởi vì chỉ có người tốt mới có thể xứng đôi với người tốt như Tiết Lương. Nếu Tiết Lương là mặt trời thì cô phải che giấu dơ bẩn khắp người mình mới có thể đến gần anh, có được anh và hóa thân thành mây trắng trong suốt dựa sát vào bên người anh, không để cho thế giới của anh bị nhuộm màu đen.
Những gì Hoắc Tiểu Tần có, cô đều dành cho anh. Tương tự, Tiết Lương có cái gì cũng dành hết cho Hoắc Tiểu Tần. Tình yêu là phải bao dung và nhượng bộ lẫn nhau mới có thể khỏe mạnh, trưởng thành; nếu chỉ có một bên luôn tha thứ và chịu đựng ấm ức thì không thể nào khiến cho tình yêu và hôn nhân kéo dài mãi được.
Mặc dù bọn họ đều là lính mới nhưng bọn họ đều đang cố gắng học tập.
Vào buổi tối, Tiết Tiểu Tần tắm rửa trước, cô có thói quen đọc sách trước khi đi ngủ, còn Tiết Lương thì có thói quen xem ti vi. Vì vậy, khi Tiết Lương từ phòng tắm đi ra, Hoắc Tiểu Tần đang ngồi ở đầu giường đọc sách, trên ti vi đang chiếu chương trình tống nghệ khá thú vị.
Thấy Tiết Lương ra khỏi phòng tắm, Hoắc Tiểu Tần đứng dậy, nhận lấy khăn lông từ tay anh và giúp anh lau tóc. Tiết Lương nghịch ngợm lắc lắc đầu giống như con cún bự, bọt nước văng đầy mặt Hoắc Tiểu Tần. Nhưng cô không tức giận, ngoại trừ Tiết Lương, không có người biết Hoắc Tiểu Tần là người dịu dàng như thế nào. Từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ tức giận trước mặt anh.
Sau khi vẫy hết bọt nước, Tiết Lương rất chủ động giúp Hoắc Tiểu Tần lau khô, ôm lấy cô làm mè nheo: “Vợ ơi, ngày hôm nay em vất vả rồi, có nhớ anh không?”
Anh vẫn luôn không hiểu tại sao Hoắc Tiểu Tần sẽ chọn mình. Đương nhiên, không phải Tiết Lương anh không xuất sắc mà là Hoắc Tiểu Tần xuất sắc hơn anh rất nhiều, cô hoàn toàn có thể lựa chọn một người tốt hơn anh. Điều khiến Tiết Lương càng khó hiểu chính là trong mắt Hoắc Tiểu Tần không có bất kỳ người nào khác ngoại trừ anh, loại cảm giác này khiến anh vừa kiêu ngạo, vừa hài lòng, hơn nữa cũng khiến anh có chút lo lắng.
Từ khi anh bước vào cuộc sống của Hoắc Tiểu Tần, trong thế giới của cô chẳng có ai khác ngoại trừ anh. Tiết Lương chưa từng nghĩ sẽ khiến Hoắc Tiểu Tần thay đổi, nhưng thỉnh thoảng anh cũng sẽ cảm thấy lo lắng, bởi vì trong cuộc sống của cô chỉ có một mình anh, Tiểu Tần có thể cảm thấy chán ghét hoặc mệt mỏi hay không?
Bọn họ kết hôn chưa đầy một năm, vì thế Tiết Lương không biết chuyện trong tương lai mình sẽ chào đón một kẻ đến phá hoại. Ít nhất trước mắt, Hoắc Tiểu Tần vẫn bình thường.
Cô che giấu rất tốt, phụ nữ bẩm sinh có độ nhạy cảm và tính cẩn thận khiến cho cô không có để lộ một chút dấu vết nào. Cô chính là thiên tài IQ cao, bàn tay vàng giới y học từ nước ngoài trở về, tính cách lạnh nhạt không để ý đến quan hệ tình cảm, hoàn mỹ đến không thể xoi mói, giống như búp bê trong tủ kính —— Bởi vì Hoắc Tiểu Tần rất hoàn mỹ nên mới khiến cho Tiết Lương cảm thấy xa không thể với tới, không thể tin được bản thân trở thành chồng của cô.
“Nhớ.” Hoắc Tiểu Tần rất thành thật trả lời. Vì trời sinh không giống người bình thường, suy nghĩ của cô và người bình thường không giống nhau. Thích là thích, không thích là không thích, những lời ngọt ngào được nói ra từ miệng của cô có vẻ hơi là lạ nhưng rất êm dịu, làm xúc động lòng người.
Tiết Lương nhận được câu trả lời mình mong muốn, anh nở nụ cười và ôm Hoắc Tiểu Tần hôn một cái.
Hoắc Tiểu Tần đặt cằm lên đầu vai Tiết Lương và nhắm mắt lại.
Tương lai còn dài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook