Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh
-
Chương 43
Hôm nay, Tiết Tiểu Tần phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng là cô ở nhà một mình, còn Hoắc tiên sinh đến bệnh việc làm việc. Lẽ ra cô chỉ cần ăn hết bữa sáng do anh chuẩn bị là tốt rồi, thế nhưng cơm nước xong cô đột nhiên muốn uống nước trái cây, vậy là ‘lăn vào’ phòng bếp.
Bình thường Hoắc Lương không cho cô uống nước ép trái cây bán ở bên ngoài, đều do anh tự mình làm, mùi vị thơm ngon, tươi sốt. Thế nhưng Tiết Tiểu Tần vừa mở tủ lạnh liền phát hiện ly nước trái cây cuối cùng cũng bị cô uống sạch, vì vậy cô quyết định tự mình một ly nước ép.
Ép trái cây thôi mà, chuyện này có gì lớn lao đâu? Rất dễ, cô tùy tùy tiện tiện là có thể làm được. Trước kia lúc còn ở nhà, mẹ Tiết vì lo lắng đến thân thể của Tiết Tiểu Tần nên bà luôn làm một ít đồ ăn kỳ quái cho cô. Ví dụ như nước ép rau cần khổ qua đắng gần chết, uống một ngụm thôi đã cảm thấy đầu lưỡi muốn nổ tung, đó là bóng tối in sâu trong lòng Tiết Tiểu Tần. Làm sao có người uống loại đồ uống này như uống nước lã thế hả? Màu sắc xấu thì thôi đi, mùi vị kia —— thật muốn nôn!
Cô cầm mấy quả cam lột vỏ, lại lấy một quả táo nhìn có vẻ sạch sẽ, bên trên vẫn còn nhãn dán, thong thả đi đến bồn rửa chén, không hề nghĩ ngợi liền quăng vào bồn rồi trực tiếp vặn vòi nước.
“A ————————————!!!”
Tiếng thét chói tai long trời lỡ đất vang lên, đầu cổ mặt mũi Tiết Tiểu Tần dính đầy nước. Giờ đây, bộ váy ngủ mỏng tanh trên người cô bị nước xối ướt nhẹp. Hơn nữa, cô không thích mặc đồ lót khi ở nhà nên ‘đồi núi trập trùng’ hiện hết ra ngoài.
Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng chính là vòi nước không vặn được! Tiết Tiểu Tần sắp khóc rồi! Hai tay cô không chặn được dòng nước không ngừng phun ra ngoài. Nếu đổi lại là bạn, sáng sớm liền bị vòi nước phun thành con chuột lột thì bạn vui nổi không?
Cô dùng một tay chặn nước, tay còn lại quơ lung tung, cuối cùng vớ được cái khăn lau liền vội vàng cầm qua bịt miệng nước. Tuy nhiên, cách này không hiệu quả lắm, bởi vì nước vẫn chảy ra bên ngoài, nhiều nhất là dòng nước dịu xuống một chút chứ không mạnh mẽ như lúc đầu.
Tiết Tiểu Tần thở phào nhẹ nhõm... Ngay sau đó, cô liền cảm thấy mình cực ngu! Mợ nó chớ! Bên này vừa chặn vòi nước xong, bên dưới nước bắt đầu rò rỉ tí tách cái quỷ gì thế?
Cô cúi người xuống nhìn thì thấy đường ống nước nối liền bồn rửa chén và vòi nước bị vỡ! Lần này có hơn mười dòng nước nhỏ bắn ra ngoài với tốc độ cực nhanh!
Tiết Tiểu Tần: “...”
Cô thử dùng khăn lau buộc chặt ống nước lại, nhưng vô dụng. Khăn không đủ dài cũng không cố định được. Đúng lúc này, đuôi mắt Tiết Tiểu Tần liếc thấy màng bọc thực phẩm, cô thử dùng màng bọc thử phẩm —— cũng thất bại ê chề!!! Cuối cùng, cô bị nước văng khắp người, tức đến mức chỉ muốn đạp ống nước một cước.
Tiết Tiểu Tần cố gắng đè nén xúc động bạo lực xuống, bởi vì cô biết, nếu mình xông bừa lên đạp ‘thằng ống nước’ một cước —— Rất có thể cô sẽ bị chết đuối!
Không có kiến thức gì về sửa ống nước, Tiết Tiểu Tần đành bó tay. Cô tìm số điện thoại của thợ sửa ống nước, định bụng gọi bọn họ lên sửa cho xong, nào ngờ đi một vòng cũng không tìm được. Hoắc Lương thường bỏ cả chục cái danh thiếp vào một cái hộp, nhưng đa số đều là mua hàng bên ngoài, chủ tiệm giặt ủi quần áo, không có danh thiếp của thợ sửa ống nước.
Tiết Tiểu Tần ra khỏi phòng sách đi tới phòng bếp nhìn thoáng qua, phòng bếp hiện đại sạch sẽ ngăn nắp hiện giờ giống —— Kim Sơn Tự bị Bạch Tố Trinh tạo mưa nhấn chìm! Cô chột dạ nhìn lướt qua ống nước, nếu không phải cô tự cho rằng mình có thể làm tốt, ống nước cũng sẽ không rò rỉ nhanh như vậy. Không biết công ty điện nước có nghĩ rằng nhà cô có em bé hồ lô* không nhỉ?
*Hoạt hình 5 anh em hồ lô.
Rơi vào đường cùng Tiết Tiểu Tần đành kéo cửa kính phòng bếp đóng chặt lại, ngồi ngơ ngác ở ngoài một lúc mới nhớ đến việc gọi điện thoại cho Hoắc Lương.
Sáng nay, Hoắc Lương phải đi họp, nghe nói viện trưởng cứ kêu anh phải tham gia cuộc họp này, hình như là nghiên cứu & thảo luận về giải phẫu tim mạch gì gì đó. Buổi sáng, Hoắc Lương có nói với cô nhưng khi ấy cô đang nằm úp sấp trong chăn, nghe anh bảo phải đi ra ngoài liền ôm cổ anh làm nũng, sống chết không chịu buông tay, căn bản không nghe rõ anh nói cái gì.
Cô không muốn quấy rầy anh đâu! Nhưng nhìn nước sắp có xu thế nhấn chìm ‘Kim Sơn Tự’, cô không đoái hoài gì nữa, cầm di động gọi cho Hoắc Lương —— Chuyện khiến cô giật mình chính là chuông điện thoại đổ hai tiếng anh liền nghe máy.
“Tiểu Tần?”
“Ông xã ơi… Chuyện lớn rồi!!!!! Nhà của chúng ta sắp ngập rồi!” Tiết Tiểu Tần kêu lên.
Hoắc Lương: “???”
“Chính là ống nước trong phòng bếp, em định rửa quả táo ai dè vòi nước bị em vặn… Em dùng lực rất nhỏ… Sau đó thì nước bắt đầu bắn ra… Ban đầu, em dùng khăn lau chặn nó lại nhưng em quá chủ quan… Cuối cùng, không chặn được ngược lại nước phun ra nhiều hơn, ngay cả ống nước phía dưới cũng rò rỉ… Ông xã à, nếu anh không về em sẽ bị chết đuối đó!” Tiết Tiểu Tần dùng sức hô lớn.
Trong giọng nói của Hoắc Lương thoáng lộ ý cười: “Em ngoan ngoãn đừng có vào phòng bếp nữa, đóng cửa phòng bếp lại. Nhà chúng ta có lắp đặt thiết bị báo động lúc khẩn cấp, phòng bếp sẽ không bị ngập. Khi nước đến độ cao nhất định, chỗ rỉ nước bên dưới sẽ tự động mở. Em thấy buồn thì lên mạng hoặc xem tivi nhé, anh sắp trở về rồi.”
“Nhưng em muốn uống nước ép trái cây…” Tiết Tiểu Tần tội nghiệp nói: “Hơn nữa, người ta còn chưa kịp ăn điểm tâm, rửa quả táo thôi cũng có thể làm ngập Kim Sơn Tự…”
Cô rất uất ức.
Lúc này, ánh mắt Tiết Tiểu Tần nhìn chăm chú vào quả táo nhẹ nhàng trôi trong bồn rửa chén, toàn bộ công sức mà cô bỏ ra có ai hiểu được.
Hoắc Lương dở khóc dở cười: “Một lát nữa anh sẽ mua bánh gato cho em.”
“Em muốn hai cái! Một cái vị ô mai bơ, một cái vị sô cô la nhé!” Tiết Tiểu Tập lập tức nói ngay trọng điểm, tiệm bánh ngọt trước cửa bệnh viện bán bánh rất ngon. Ngày nào Hoắc Lương đi làm về cũng mua một ít quà nho nhỏ tặng cô, có đôi lúc là quần áo đẹp, có đôi lúc là hoa tươi nhưng Tiết Tiểu Tần vẫn thích đồ ăn nhất. Cô từng ăn bánh gato của tiệm đó bán một lần, vừa ăn liền thích ngay nhưng Hoắc Lương cảm thấy mỗi ngày đều ăn thì không tốt lắm. Vì vậy, anh hạn chế số lượng và số lần ăn bánh một cách cực kì nghiêm khắc.
“Được.”
Tiết Tiểu Tần lập tức cười tươi rói, còn không quên dặn dò: “Anh họp tiếp đi, em không gấp, anh cũng đừng có vội. Trong phòng sách còn đồ ăn vặt, em không bị đói đâu, anh đừng có bỏ ngang cuộc họp để về nhà sớm đó!”
“… Làm sao em biết?” Đúng là anh có suy nghĩ này. Hoắc Lương vốn chẳng muốn tham gia cuộc họp nhàm chán như vầy, anh thà rằng ở nhà với bà xã thân yêu còn hơn ngồi meo mốc với đống bác sĩ này. Thế nhưng Tiết Tiểu Tần đã nhắc nhở anh phải hòa đồng với lãnh đạo, nhất là viện trưởng, ông ấy luôn đối xử tốt với anh, anh phải lễ phép một chút.
Vừa nhận được điện thoại của Tiết Tiểu Tần, Hoắc Lương còn tưởng mình có thể về nhà, ai ngờ đâu không thể.
Anh có chút mất mác cúp điện thoại, mặt không biểu tình quay trở lại phòng họp tiếp tục nghe viện trưởng bla bla, trong bụng lại thầm nghĩ: Mua bánh gato cỡ nào nhỉ? Tiểu Tần thích ăn thì mua thêm mấy cái để vào tủ lạnh dự trữ lương thực cho Tiểu Tần mới được. À phải rồi, mấy bữa nay anh không tặng hoa cho cô, lát về mua một bó mới được. Ở nhà còn vài cái bình hoa.
Tiết Tiểu Tần ngồi trên sàn nhà nhìn xuyên qua cửa kính phòng bếp, kế đó cầm điện thoại chụp răng rắc, gửi hình lên weibo: Chào mọi người! Ống nước nhà chúng tôi ‘bỏ mình’ rồi, hiện tại còn phun nước đấy [doge][doge][doge]
Sau đó, cô vui vẻ đùa giỡn với mọi người.
Lướt weibo xong rồi lại xem tivi, Tiết Tiểu Tần buồn chán chống cằm chờ Hoắc tiên sinh trở về. Hơn chín giờ, chuông cửa vang lên, Tiết Tiểu Tần liền có sức sống từ sàn nhà nhảy dựng lên, chạy thẳng tới cửa, không hề nghĩ ngợi đã mở cửa —— “Ông xã!” Trực tiếp nhào vào lòng Hoắc Lương, sau đó cô mới nhận ra có gì đó không đúng. Rõ ràng hồi sáng anh mặc bộ đồ tây màu đen ra ngoài, sao bây giờ biến thành bộ đồ màu xanh làm rồi?
Cô bối rối buông tay, lùi về sau hai bước quan sát Hoắc Lương từ đầu đến chân, bật cười: “Vì sao anh lại mặc trang phục của công nhân vậy hả? Anh lấy ở đâu thế?”
Hoắc Lương lại nghiêm trang hỏi: “Phu nhân, xin hỏi có phải ống nước nhà cô bị hư không?”
Tiếng cười của Tiết Tiểu Tần im bặt, cô cẩn thận nhìn Hoắc Lương một chút, liếc mắt thấy túi bánh gato và bó hoa bách hợp trên tay anh, ngẫm nghĩ một chút: “Dạ, xin hỏi anh là…” Cho nên, tình huống trước mắt là cái quái gì thế? Cô không cần thay trang phục cứ như vậy mà nhập vai luôn hở?
Hoắc Lương mỉm cười với cô, nụ cười vừa đúng mực vừa xa cách: “Tôi nhận được điện thoại nên vội đến đây sửa ống nước cho phu nhân.”
Tiết Tiểu Tần mờ mịt gật đầu, làm động tác mời vào: “Vậy mời anh vào.” Kế đó, cô cầm đôi dép đi trong nhà đưa cho anh, vô cùng nhập vai nói: “Đây là dép của tiên sinh nhà tôi, bây giờ anh ấy không có ở nhà, anh mang tạm nhé.”
Hoắc Lương thay đổi dép, đặt bánh gato và hoa lên trên khay bàn trà trong phòng khách rồi đi tới phòng bếp.
Tiết Tiểu Tần vội vàng mở túi ra, lấy bánh gato mở ra ăn. Mùi vị thơm ngon ngọt ngào khiến cô cảm thấy thỏa mãn híp hai mắt lại. Sau khi ăn được vài miếng cô mới nhớ đến bó hoa, lập tức cắm hoa vào bình hoa. Xong xuôi, cô bưng bánh gato vừa đi vừa ăn đến phòng bếp.
Phòng bếp nhà bọn họ dạng mở một nửa, nửa bên trái là cửa kéo, bên phải là bàn ăn, ngồi bên ngoài hay bên trong đều được, lúc này Tiết Tiểu Tần ngồi chồm hổm ở ghế ngoài, vừa ăn bánh gato vừa nhìn Hoắc Lương sửa ống nước.
Đôi tay anh cực kỳ linh hoạt, Tiết Tiều Tần không biết có việc gì là anh không làm được? Thừa dịp lúc Hoắc Lương chăm chú làm việc, Tiết Tiểu Tần bắt đầu ngắm nghía quần áo anh đang mặc.
Trong trí nhớ của Tiết Tiểu Tần, Hoắc tiên sinh mặc cái gì cũng đẹp trai, vóc người cao ráo, khí chất tốt. Quả nhiên, ông trời sinh anh ra là để làm giá áo! Cô từng thấy Hoắc Lương mặc áo choàng tắm màu trắng, cũng từng xem anh mặc tây trang, thậm chí còn nhìn anh mặc quần lót đi tới đi lui trong nhà. Cho dù Hoắc Lương mặc đồ như thế nào, anh đều cao quý, tao nhã, nhưng hôm nay anh mặc trang phục công nhân lao động đó nha.
Không biết anh lấy quần áo từ chỗ nào ra, nhìn cũng có hình có dạng lắm chứ, trên đầu còn có mũi lưỡi trai in logo. Ôi nhìn đẹp trai quá! Tiết Tiểu Tần thầm nghĩ, tại sao lại có người mặc cái gì cũng đẹp thế hả trời???
Bởi vì ống nước bị vỡ, nên phải đi khóa nguồn nước, sau đó thay một đoạn ống mới, chỉ cần rút đoạn ống bể ra thay đoạn ống mới vào là xong, không mất nhiều thời gian. Hoắc Lương nhanh chóng làm xong công việc, cầm cây lau nhà lau sàn nhà sạch sẽ, thuận tiện lau bàn ăn, lau luôn máy ép trái cây dính đầy bọt nước, thậm chí quả táo trong bồn rửa chén cũng được anh rửa sạch, gọt vỏ.
Tiếp đó, anh cầm quả cam Tiết Tiểu Tần lột vỏ sẵn cho vào máy ép, bỏ chung vào quả táo ép thành nước, rót ra ly, đặt trước mặt cô. Tiết Tiểu Tần vừa ăn xong miếng bánh gato cảm thấy hơi khát, cười híp mắt nói cám ơn rồi bưng ly nước uống ừng ực. Uống cạn ly, cô lau miệng cực kì hào phóng nói: “Bao nhiêu tiền? Tôi có thể quét thẻ không?”
Hoắc Lương nhìn cô một cái, thong thả từ phòng bếp đi tới trước mặt cô, mắt đối mắt mũi đối mũi với cô. Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến mức Tiết Tiểu Tần có thể cảm nhận được hơi thở của Hoắc Lương phà lên mặt mình. Cô bị anh ép phải đưa tay chống bàn mới giữ được thăng bằng, há miệng muốn đuổi anh tránh ra, kết quả không nhịn được cà lăm: “Anh, anh làm gì thế! Cẩn thận tôi gọi điện thoại khiếu nại với cấp trên của anh đó! Tôi, tôi nói cho anh biết, anh làm xong thì mau cầm tiền đi về đi, bằng không thì tôi lập tức báo cảnh sát!”
Tiết Tiểu Tần mạnh miệng như vậy chỉ là muốn phô trương thanh thế* thôi. Hoắc Lương cười khẽ, đôi mắt xinh đẹp phía dưới mũ lưỡi trai lộ ra ý cười xấu xa, anh nhìn chằm chằm vào cô, anh mắt trần trụi mà quấy rầy. Cô bị anh nhìn đến nỗi miệng khô lưỡi ráo, nói thật, Hoắc Lương như vậy thật là đẹp trai! Cô không thể kiềm chế được rồi!!! QAQ
* Phô bàylực lượngmột cáchrầm rộmàthực rakhông có gì đángkể.
“Phu nhân mặc như vầy ra mở cửa không phải vì muốn mời tôi sao?”
Tiết Tiểu Tần nghe anh nói liền cúi đầu nhìn bản thân, không nhìn không biết nhìn rồi xấu hổ gần chết. Bình thường ở nhà cô mặc đồ rất tùy tiện, hiện tại là mùa hè cho nên lúc ngủ cô chỉ mặc chiếc váy ngủ bằng lụa trắng mỏng tanh, độ dài nhiều lắm chỉ che được mông nhỏ. Dây áo nhỏ mỏng dường như hơi dùng sức kéo liền đứt. Quan trọng nhất là Tiết Tiểu Tần ở nhà không mặc đồ lót.
Càng khiến miệng lưỡi người ta khô ráo chính là quần áo cô bị nước làm ướt, bởi vì không cảm thấy lạnh nên cô cũng lười thay đồ khác. Bây giờ có vài chỗ chưa khô, rất có hiệu quả thị giác, khiến người ta tưởng tượng một chút là biết.
Để lộ tay chân mảnh khảnh trắng nõn như ngó sen, đàn ông nhìn thấy làm sao mà chịu nổi?
Tiết Tiểu Tần chép miệng muốn giải thích, nhưng lại mắc cỡ nói: “Tôi tưởng là tiên sinh nhà tôi trở về, nếu không tôi tuyệt đối không mở cửa cho anh vào nhà đâu!”
Hoắc Lương nói: “Ngay cả nhìn thử ai đứng trước cửa cô cũng không nhìn, chẳng lẽ không đủ chứng minh trong lòng phu nhân cực kì đói khát hay sao?” Hoắc Lương hơi nghiêng đầu thổi nhẹ vào tai Tiết Tiểu Tần làm cô rùng mình một cái. Lỗ tai xinh xắn trắng như tuyết đỏ ửng lên, thân thể cô hơi run rẩy, muốn cãi lại nhưng chẳng biết nói như thế nào.
Bình thường Hoắc Lương không cho cô uống nước ép trái cây bán ở bên ngoài, đều do anh tự mình làm, mùi vị thơm ngon, tươi sốt. Thế nhưng Tiết Tiểu Tần vừa mở tủ lạnh liền phát hiện ly nước trái cây cuối cùng cũng bị cô uống sạch, vì vậy cô quyết định tự mình một ly nước ép.
Ép trái cây thôi mà, chuyện này có gì lớn lao đâu? Rất dễ, cô tùy tùy tiện tiện là có thể làm được. Trước kia lúc còn ở nhà, mẹ Tiết vì lo lắng đến thân thể của Tiết Tiểu Tần nên bà luôn làm một ít đồ ăn kỳ quái cho cô. Ví dụ như nước ép rau cần khổ qua đắng gần chết, uống một ngụm thôi đã cảm thấy đầu lưỡi muốn nổ tung, đó là bóng tối in sâu trong lòng Tiết Tiểu Tần. Làm sao có người uống loại đồ uống này như uống nước lã thế hả? Màu sắc xấu thì thôi đi, mùi vị kia —— thật muốn nôn!
Cô cầm mấy quả cam lột vỏ, lại lấy một quả táo nhìn có vẻ sạch sẽ, bên trên vẫn còn nhãn dán, thong thả đi đến bồn rửa chén, không hề nghĩ ngợi liền quăng vào bồn rồi trực tiếp vặn vòi nước.
“A ————————————!!!”
Tiếng thét chói tai long trời lỡ đất vang lên, đầu cổ mặt mũi Tiết Tiểu Tần dính đầy nước. Giờ đây, bộ váy ngủ mỏng tanh trên người cô bị nước xối ướt nhẹp. Hơn nữa, cô không thích mặc đồ lót khi ở nhà nên ‘đồi núi trập trùng’ hiện hết ra ngoài.
Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng chính là vòi nước không vặn được! Tiết Tiểu Tần sắp khóc rồi! Hai tay cô không chặn được dòng nước không ngừng phun ra ngoài. Nếu đổi lại là bạn, sáng sớm liền bị vòi nước phun thành con chuột lột thì bạn vui nổi không?
Cô dùng một tay chặn nước, tay còn lại quơ lung tung, cuối cùng vớ được cái khăn lau liền vội vàng cầm qua bịt miệng nước. Tuy nhiên, cách này không hiệu quả lắm, bởi vì nước vẫn chảy ra bên ngoài, nhiều nhất là dòng nước dịu xuống một chút chứ không mạnh mẽ như lúc đầu.
Tiết Tiểu Tần thở phào nhẹ nhõm... Ngay sau đó, cô liền cảm thấy mình cực ngu! Mợ nó chớ! Bên này vừa chặn vòi nước xong, bên dưới nước bắt đầu rò rỉ tí tách cái quỷ gì thế?
Cô cúi người xuống nhìn thì thấy đường ống nước nối liền bồn rửa chén và vòi nước bị vỡ! Lần này có hơn mười dòng nước nhỏ bắn ra ngoài với tốc độ cực nhanh!
Tiết Tiểu Tần: “...”
Cô thử dùng khăn lau buộc chặt ống nước lại, nhưng vô dụng. Khăn không đủ dài cũng không cố định được. Đúng lúc này, đuôi mắt Tiết Tiểu Tần liếc thấy màng bọc thực phẩm, cô thử dùng màng bọc thử phẩm —— cũng thất bại ê chề!!! Cuối cùng, cô bị nước văng khắp người, tức đến mức chỉ muốn đạp ống nước một cước.
Tiết Tiểu Tần cố gắng đè nén xúc động bạo lực xuống, bởi vì cô biết, nếu mình xông bừa lên đạp ‘thằng ống nước’ một cước —— Rất có thể cô sẽ bị chết đuối!
Không có kiến thức gì về sửa ống nước, Tiết Tiểu Tần đành bó tay. Cô tìm số điện thoại của thợ sửa ống nước, định bụng gọi bọn họ lên sửa cho xong, nào ngờ đi một vòng cũng không tìm được. Hoắc Lương thường bỏ cả chục cái danh thiếp vào một cái hộp, nhưng đa số đều là mua hàng bên ngoài, chủ tiệm giặt ủi quần áo, không có danh thiếp của thợ sửa ống nước.
Tiết Tiểu Tần ra khỏi phòng sách đi tới phòng bếp nhìn thoáng qua, phòng bếp hiện đại sạch sẽ ngăn nắp hiện giờ giống —— Kim Sơn Tự bị Bạch Tố Trinh tạo mưa nhấn chìm! Cô chột dạ nhìn lướt qua ống nước, nếu không phải cô tự cho rằng mình có thể làm tốt, ống nước cũng sẽ không rò rỉ nhanh như vậy. Không biết công ty điện nước có nghĩ rằng nhà cô có em bé hồ lô* không nhỉ?
*Hoạt hình 5 anh em hồ lô.
Rơi vào đường cùng Tiết Tiểu Tần đành kéo cửa kính phòng bếp đóng chặt lại, ngồi ngơ ngác ở ngoài một lúc mới nhớ đến việc gọi điện thoại cho Hoắc Lương.
Sáng nay, Hoắc Lương phải đi họp, nghe nói viện trưởng cứ kêu anh phải tham gia cuộc họp này, hình như là nghiên cứu & thảo luận về giải phẫu tim mạch gì gì đó. Buổi sáng, Hoắc Lương có nói với cô nhưng khi ấy cô đang nằm úp sấp trong chăn, nghe anh bảo phải đi ra ngoài liền ôm cổ anh làm nũng, sống chết không chịu buông tay, căn bản không nghe rõ anh nói cái gì.
Cô không muốn quấy rầy anh đâu! Nhưng nhìn nước sắp có xu thế nhấn chìm ‘Kim Sơn Tự’, cô không đoái hoài gì nữa, cầm di động gọi cho Hoắc Lương —— Chuyện khiến cô giật mình chính là chuông điện thoại đổ hai tiếng anh liền nghe máy.
“Tiểu Tần?”
“Ông xã ơi… Chuyện lớn rồi!!!!! Nhà của chúng ta sắp ngập rồi!” Tiết Tiểu Tần kêu lên.
Hoắc Lương: “???”
“Chính là ống nước trong phòng bếp, em định rửa quả táo ai dè vòi nước bị em vặn… Em dùng lực rất nhỏ… Sau đó thì nước bắt đầu bắn ra… Ban đầu, em dùng khăn lau chặn nó lại nhưng em quá chủ quan… Cuối cùng, không chặn được ngược lại nước phun ra nhiều hơn, ngay cả ống nước phía dưới cũng rò rỉ… Ông xã à, nếu anh không về em sẽ bị chết đuối đó!” Tiết Tiểu Tần dùng sức hô lớn.
Trong giọng nói của Hoắc Lương thoáng lộ ý cười: “Em ngoan ngoãn đừng có vào phòng bếp nữa, đóng cửa phòng bếp lại. Nhà chúng ta có lắp đặt thiết bị báo động lúc khẩn cấp, phòng bếp sẽ không bị ngập. Khi nước đến độ cao nhất định, chỗ rỉ nước bên dưới sẽ tự động mở. Em thấy buồn thì lên mạng hoặc xem tivi nhé, anh sắp trở về rồi.”
“Nhưng em muốn uống nước ép trái cây…” Tiết Tiểu Tần tội nghiệp nói: “Hơn nữa, người ta còn chưa kịp ăn điểm tâm, rửa quả táo thôi cũng có thể làm ngập Kim Sơn Tự…”
Cô rất uất ức.
Lúc này, ánh mắt Tiết Tiểu Tần nhìn chăm chú vào quả táo nhẹ nhàng trôi trong bồn rửa chén, toàn bộ công sức mà cô bỏ ra có ai hiểu được.
Hoắc Lương dở khóc dở cười: “Một lát nữa anh sẽ mua bánh gato cho em.”
“Em muốn hai cái! Một cái vị ô mai bơ, một cái vị sô cô la nhé!” Tiết Tiểu Tập lập tức nói ngay trọng điểm, tiệm bánh ngọt trước cửa bệnh viện bán bánh rất ngon. Ngày nào Hoắc Lương đi làm về cũng mua một ít quà nho nhỏ tặng cô, có đôi lúc là quần áo đẹp, có đôi lúc là hoa tươi nhưng Tiết Tiểu Tần vẫn thích đồ ăn nhất. Cô từng ăn bánh gato của tiệm đó bán một lần, vừa ăn liền thích ngay nhưng Hoắc Lương cảm thấy mỗi ngày đều ăn thì không tốt lắm. Vì vậy, anh hạn chế số lượng và số lần ăn bánh một cách cực kì nghiêm khắc.
“Được.”
Tiết Tiểu Tần lập tức cười tươi rói, còn không quên dặn dò: “Anh họp tiếp đi, em không gấp, anh cũng đừng có vội. Trong phòng sách còn đồ ăn vặt, em không bị đói đâu, anh đừng có bỏ ngang cuộc họp để về nhà sớm đó!”
“… Làm sao em biết?” Đúng là anh có suy nghĩ này. Hoắc Lương vốn chẳng muốn tham gia cuộc họp nhàm chán như vầy, anh thà rằng ở nhà với bà xã thân yêu còn hơn ngồi meo mốc với đống bác sĩ này. Thế nhưng Tiết Tiểu Tần đã nhắc nhở anh phải hòa đồng với lãnh đạo, nhất là viện trưởng, ông ấy luôn đối xử tốt với anh, anh phải lễ phép một chút.
Vừa nhận được điện thoại của Tiết Tiểu Tần, Hoắc Lương còn tưởng mình có thể về nhà, ai ngờ đâu không thể.
Anh có chút mất mác cúp điện thoại, mặt không biểu tình quay trở lại phòng họp tiếp tục nghe viện trưởng bla bla, trong bụng lại thầm nghĩ: Mua bánh gato cỡ nào nhỉ? Tiểu Tần thích ăn thì mua thêm mấy cái để vào tủ lạnh dự trữ lương thực cho Tiểu Tần mới được. À phải rồi, mấy bữa nay anh không tặng hoa cho cô, lát về mua một bó mới được. Ở nhà còn vài cái bình hoa.
Tiết Tiểu Tần ngồi trên sàn nhà nhìn xuyên qua cửa kính phòng bếp, kế đó cầm điện thoại chụp răng rắc, gửi hình lên weibo: Chào mọi người! Ống nước nhà chúng tôi ‘bỏ mình’ rồi, hiện tại còn phun nước đấy [doge][doge][doge]
Sau đó, cô vui vẻ đùa giỡn với mọi người.
Lướt weibo xong rồi lại xem tivi, Tiết Tiểu Tần buồn chán chống cằm chờ Hoắc tiên sinh trở về. Hơn chín giờ, chuông cửa vang lên, Tiết Tiểu Tần liền có sức sống từ sàn nhà nhảy dựng lên, chạy thẳng tới cửa, không hề nghĩ ngợi đã mở cửa —— “Ông xã!” Trực tiếp nhào vào lòng Hoắc Lương, sau đó cô mới nhận ra có gì đó không đúng. Rõ ràng hồi sáng anh mặc bộ đồ tây màu đen ra ngoài, sao bây giờ biến thành bộ đồ màu xanh làm rồi?
Cô bối rối buông tay, lùi về sau hai bước quan sát Hoắc Lương từ đầu đến chân, bật cười: “Vì sao anh lại mặc trang phục của công nhân vậy hả? Anh lấy ở đâu thế?”
Hoắc Lương lại nghiêm trang hỏi: “Phu nhân, xin hỏi có phải ống nước nhà cô bị hư không?”
Tiếng cười của Tiết Tiểu Tần im bặt, cô cẩn thận nhìn Hoắc Lương một chút, liếc mắt thấy túi bánh gato và bó hoa bách hợp trên tay anh, ngẫm nghĩ một chút: “Dạ, xin hỏi anh là…” Cho nên, tình huống trước mắt là cái quái gì thế? Cô không cần thay trang phục cứ như vậy mà nhập vai luôn hở?
Hoắc Lương mỉm cười với cô, nụ cười vừa đúng mực vừa xa cách: “Tôi nhận được điện thoại nên vội đến đây sửa ống nước cho phu nhân.”
Tiết Tiểu Tần mờ mịt gật đầu, làm động tác mời vào: “Vậy mời anh vào.” Kế đó, cô cầm đôi dép đi trong nhà đưa cho anh, vô cùng nhập vai nói: “Đây là dép của tiên sinh nhà tôi, bây giờ anh ấy không có ở nhà, anh mang tạm nhé.”
Hoắc Lương thay đổi dép, đặt bánh gato và hoa lên trên khay bàn trà trong phòng khách rồi đi tới phòng bếp.
Tiết Tiểu Tần vội vàng mở túi ra, lấy bánh gato mở ra ăn. Mùi vị thơm ngon ngọt ngào khiến cô cảm thấy thỏa mãn híp hai mắt lại. Sau khi ăn được vài miếng cô mới nhớ đến bó hoa, lập tức cắm hoa vào bình hoa. Xong xuôi, cô bưng bánh gato vừa đi vừa ăn đến phòng bếp.
Phòng bếp nhà bọn họ dạng mở một nửa, nửa bên trái là cửa kéo, bên phải là bàn ăn, ngồi bên ngoài hay bên trong đều được, lúc này Tiết Tiểu Tần ngồi chồm hổm ở ghế ngoài, vừa ăn bánh gato vừa nhìn Hoắc Lương sửa ống nước.
Đôi tay anh cực kỳ linh hoạt, Tiết Tiều Tần không biết có việc gì là anh không làm được? Thừa dịp lúc Hoắc Lương chăm chú làm việc, Tiết Tiểu Tần bắt đầu ngắm nghía quần áo anh đang mặc.
Trong trí nhớ của Tiết Tiểu Tần, Hoắc tiên sinh mặc cái gì cũng đẹp trai, vóc người cao ráo, khí chất tốt. Quả nhiên, ông trời sinh anh ra là để làm giá áo! Cô từng thấy Hoắc Lương mặc áo choàng tắm màu trắng, cũng từng xem anh mặc tây trang, thậm chí còn nhìn anh mặc quần lót đi tới đi lui trong nhà. Cho dù Hoắc Lương mặc đồ như thế nào, anh đều cao quý, tao nhã, nhưng hôm nay anh mặc trang phục công nhân lao động đó nha.
Không biết anh lấy quần áo từ chỗ nào ra, nhìn cũng có hình có dạng lắm chứ, trên đầu còn có mũi lưỡi trai in logo. Ôi nhìn đẹp trai quá! Tiết Tiểu Tần thầm nghĩ, tại sao lại có người mặc cái gì cũng đẹp thế hả trời???
Bởi vì ống nước bị vỡ, nên phải đi khóa nguồn nước, sau đó thay một đoạn ống mới, chỉ cần rút đoạn ống bể ra thay đoạn ống mới vào là xong, không mất nhiều thời gian. Hoắc Lương nhanh chóng làm xong công việc, cầm cây lau nhà lau sàn nhà sạch sẽ, thuận tiện lau bàn ăn, lau luôn máy ép trái cây dính đầy bọt nước, thậm chí quả táo trong bồn rửa chén cũng được anh rửa sạch, gọt vỏ.
Tiếp đó, anh cầm quả cam Tiết Tiểu Tần lột vỏ sẵn cho vào máy ép, bỏ chung vào quả táo ép thành nước, rót ra ly, đặt trước mặt cô. Tiết Tiểu Tần vừa ăn xong miếng bánh gato cảm thấy hơi khát, cười híp mắt nói cám ơn rồi bưng ly nước uống ừng ực. Uống cạn ly, cô lau miệng cực kì hào phóng nói: “Bao nhiêu tiền? Tôi có thể quét thẻ không?”
Hoắc Lương nhìn cô một cái, thong thả từ phòng bếp đi tới trước mặt cô, mắt đối mắt mũi đối mũi với cô. Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến mức Tiết Tiểu Tần có thể cảm nhận được hơi thở của Hoắc Lương phà lên mặt mình. Cô bị anh ép phải đưa tay chống bàn mới giữ được thăng bằng, há miệng muốn đuổi anh tránh ra, kết quả không nhịn được cà lăm: “Anh, anh làm gì thế! Cẩn thận tôi gọi điện thoại khiếu nại với cấp trên của anh đó! Tôi, tôi nói cho anh biết, anh làm xong thì mau cầm tiền đi về đi, bằng không thì tôi lập tức báo cảnh sát!”
Tiết Tiểu Tần mạnh miệng như vậy chỉ là muốn phô trương thanh thế* thôi. Hoắc Lương cười khẽ, đôi mắt xinh đẹp phía dưới mũ lưỡi trai lộ ra ý cười xấu xa, anh nhìn chằm chằm vào cô, anh mắt trần trụi mà quấy rầy. Cô bị anh nhìn đến nỗi miệng khô lưỡi ráo, nói thật, Hoắc Lương như vậy thật là đẹp trai! Cô không thể kiềm chế được rồi!!! QAQ
* Phô bàylực lượngmột cáchrầm rộmàthực rakhông có gì đángkể.
“Phu nhân mặc như vầy ra mở cửa không phải vì muốn mời tôi sao?”
Tiết Tiểu Tần nghe anh nói liền cúi đầu nhìn bản thân, không nhìn không biết nhìn rồi xấu hổ gần chết. Bình thường ở nhà cô mặc đồ rất tùy tiện, hiện tại là mùa hè cho nên lúc ngủ cô chỉ mặc chiếc váy ngủ bằng lụa trắng mỏng tanh, độ dài nhiều lắm chỉ che được mông nhỏ. Dây áo nhỏ mỏng dường như hơi dùng sức kéo liền đứt. Quan trọng nhất là Tiết Tiểu Tần ở nhà không mặc đồ lót.
Càng khiến miệng lưỡi người ta khô ráo chính là quần áo cô bị nước làm ướt, bởi vì không cảm thấy lạnh nên cô cũng lười thay đồ khác. Bây giờ có vài chỗ chưa khô, rất có hiệu quả thị giác, khiến người ta tưởng tượng một chút là biết.
Để lộ tay chân mảnh khảnh trắng nõn như ngó sen, đàn ông nhìn thấy làm sao mà chịu nổi?
Tiết Tiểu Tần chép miệng muốn giải thích, nhưng lại mắc cỡ nói: “Tôi tưởng là tiên sinh nhà tôi trở về, nếu không tôi tuyệt đối không mở cửa cho anh vào nhà đâu!”
Hoắc Lương nói: “Ngay cả nhìn thử ai đứng trước cửa cô cũng không nhìn, chẳng lẽ không đủ chứng minh trong lòng phu nhân cực kì đói khát hay sao?” Hoắc Lương hơi nghiêng đầu thổi nhẹ vào tai Tiết Tiểu Tần làm cô rùng mình một cái. Lỗ tai xinh xắn trắng như tuyết đỏ ửng lên, thân thể cô hơi run rẩy, muốn cãi lại nhưng chẳng biết nói như thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook