Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy
-
Chương 26: Đám cưới
Chủ nhật – Tháng 5: Trời nắng đẹp xen lẫn chút se lạnh vào buổi sớm.
Diệp Anh ngồi trong góc phòng, chăm chú nhìn vào xấp thiệp cưới suốt 2 tháng qua được gửi đến từ những người bạn cũ. 23 tuổi, cô kiên quyết dứt bỏ cuộc sống ổn định tới mức nhàm chán để liều lĩnh lựa chọn con đường riêng. 27 tuổi, cô đắn đo không biết liệu có nên bước tiếp con đường đó một mình hay dừng lại, nắm tay ai đó, cùng rẽ sang hướng khác.
Chiếc đồng hồ trên tường kêu tích tắc. Kim dài lại nhích thêm chút nữa. Diệp Anh lặng lẽ đứng dậy, nhìn hình mình lần cuối trong gương rồi đẩy cửa, bước ra ngoài.
Chiếc taxi đứng im sau nhiều lượt đèn đỏ. Người và xe cộ bị dồn lại một góc vì vụ va quệt giữa hai xe máy. Nạn nhân không biết đã ở đâu trong đám đông vây kín. Diệp Anh đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra nhiều năm trước.
Một buổi sáng, Đan Nguyên đèo cô đi mua vài thứ đồ lặt vặt. Trong lúc mải mê nói chuyện, không may đâm phải một chiếc xe khác từ trong ngõ phóng ra. Người phụ nữ trùm kín mặt nhảy đến, chửi mắng hai cô không tiếc lời. Sau đó, khi đôi bên cởi bỏ lớp áo chống nắng, mũ và kính râm mới bàng hoàng nhận ra nhau đều từng là bạn học.
Diệp Anh cảm thấy toàn thân ê ẩm. Cô ngả người ra sau. Có lẽ cơn sốt đêm qua đã trở lại. Cô nhắm mắt, khẽ mỉm cười. Một thời gian dài không gặp, cô gái lần đó bị Đan Nguyên đâm phải chỉ nửa giờ đồng hồ nữa sẽ xuất hiện trước mặt cô trong chiếc váy cưới, dịu dàng và nhã nhặn.
Chiếc taxi tấp nhanh vào lề đường. Diệp Anh mở cửa, xuống xe, nghiêng đầu, ghé mắt nhìn qua vai vài người khách phía trước. Đan Nguyên đang tất bật đặt những chậu hoa cuối cùng dọc lối vào trong khi Linh An chăm chú kiểm tra lại các bản nhạc. Nga Nhi, cô dâu của buổi lễ, tuy đanh đá, chua ngoa nhưng lại rất nhanh nhẹn, tháo vát. Trong số bạn bè cũ, hễ ai có thể đều được cô gọi tới đám cưới sắp xếp cho một công việc thích hợp.
Diệp Anh ngồi vào bàn, cẩn trọng nhìn quanh. Cô lôi từ trong túi ra một tờ giấy, lẩm bẩm đọc. Dù mấy lời trong đó, từ lâu cô đã thuộc nhưng vẫn tỏ ra rất chăm chú trước khi ai đó lại gần và bắt đầu tò mò về việc sau bao năm bên cạnh cô vẫn luôn là chiếc ghế trống. Cô đột nhiên cảm thấy hơi thở mình nóng ran. Những chữ trước mắt mờ dần.
Một cái chạm vai rất khẽ.
- Sao lại phải trốn vào một góc như vậy?
Diệp Anh ngước mắt nhìn Khải Hưng, giật mình.
- Sao anh bảo không đến được vì phải tới đám cưới bạn?
- Anh cũng định thế. Nhưng nghĩ lại, anh đến đây cùng em rồi lát em qua chỗ kia với anh thì tốt hơn. Nếu không, hai chúng ta đều phải trốn vào một góc.
Diệp Anh nhún vai.
- Anh thì có gì đáng lo. Từ trước đến nay đều có người yêu. Còn em chưa từng dẫn được một người đến. Giờ 27 rồi, không thể xem như không có chuyện gì được.
Khải Hưng nhìn Diệp Anh, bật cười. Anh đưa tay về phía cô.
- Vậy hôm nay anh cho em mượn.
Diệp Anh nhướn mắt nhìn Khải Hưng.
- Anh cứ ngồi yên lặng ở đây là được. Từ nãy đến giờ anh cười to như vậy cũng đủ giới thiệu với tất cả mọi người rồi.
Nói tới đây, Diệp Anh khẽ kéo áo Khải Hưng. Ngón tay Linh An lướt nhẹ trên phím đàn. Đan Nguyên chỉnh lại những nếp gấp phía sau chiếc váy cưới. Cô dâu và chú rể chậm rãi bước vào trong tiếng vỗ tay, đôi khi quá khích của vài người bạn cũ. Chú rể trẻ hơn cô dâu nhiều tuổi nhưng có vẻ là người điềm đạm. Khi bước lên bậc thêm tới nơi làm lễ, cô dâu vội vã xoay người, đôi giầy cao gót chông chênh khiến cô chới với, hai tay quờ quạng. Chú rể gồng tay đỡ lấy cô dâu, nghiêng đầu, hôn nhẹ vào trán cô. Cả khán phòng đang bật cười bèn im lặng, thay vào đó là tiếng vỗ tay, ồ lên thích thú.
Đầu óc váng vất, Diệp Anh không thể tập trung vào buổi lễ. Chỉ khi nghe thấy gọi tới tên mình, cô mới gượng cười, cẩn trọng bước lên trước, kể thật tự nhiên câu chuyện tình yêu giữa cô dâu và chú rể sao cho khớp với những bức ảnh đang hiện lên màn hình.
Một lần đi làm về đang dừng ở đèn đỏ, đột nhiên cô dâu bị đâm rất mạnh từ phía sau. Theo thói quen, cô xuống khỏi xe, tiến nhanh về phía thủ phạm, giọng điệu rất gay gắt. Nhưng nói thế nào, anh ta cũng vờ như không hiểu. Cô rút chìa khóa, bắt anh ta dắt xe về đồn. Phân giải hồi lâu, cô mới biết anh ta là Việt kiều về nước, hôm đấy là lần đầu thuê xe máy đi loanh quanh trong thành phố, đang mải nhìn ngắm thì đâm phải xe cô. Cô thở dài, hỏi sẵng một câu: “Anh về mang theo nhiều tiền không?”. Anh ta thật thà gật đầu. Vậy là cô bảo anh dọn về ở nhà cô vốn tầng 1 được dùng để cho thuê và ngày ba bữa cô nấu cho anh ta ăn với giá của nhà hàng cao cấp. Một thời gian sau, anh ta quen tiếng Việt, tự mình đi chợ mua đồ định trổ tài nấu một bữa thịnh soạn đãi cô. Không ngờ, cô vừa vào bếp, nhìn thấy túi thịt anh ta mua thì gấp gáp chạy ra chợ, khoa châm múa tay, lớn tiếng với người bán hàng. Cuối cùng, bà ta phải nhận lại thịt trả lại tiền. Nhờ miếng thịt ngựa giả thịt bò đó, chú rể nhận thấy cô dâu là người tháo vát, lại rất thẳng thắn. Hai bên tìm hiểu một thời gian thì đi đến kết hôn.
Chuyện thật như đùa. Hai người từ chỗ không thể hiểu nhau giờ có thể nói thành thạo thứ tiếng của nhau.
Diệp Anh về tới chỗ chưa kịp ngồi xuống đã bị Khải Hưng kéo đi. Cô vừa bước theo anh vừa thì thầm:
- Người ta chạy sô thì được tiền. Mình chạy sô vừa mất tiền vừa mất sức.
Đám cưới tiếp theo được tổ chức ở một nhà hàng nổi. Vốn là một con thuyền rỉ sét sau nhiều năm mới có người đầu tư. Chỉ vài tháng, nó đã lột bỏ vẻ già nua và mùi hôi thối của rác rưởi xung quanh để trở thành một nhà hàng cao cấp.
Gió trên mạn tàu khiến mí mắt Diệp Anh trĩu xuống. Cô nhanh chóng đứng dậy, tiến về phía nhà vệ sinh. Cửa vừa mở ra, cô đã thấy vài người phụ nữ túm tụm lại một góc, xì xầm bàn tán điều gì đó. Vừa nhìn thấy cô, họ đã nhanh chóng lảng ra ngoài. Diệp Anh nhướn mày, nghĩ thầm trông độ tuổi và dáng vóc của họ chắc chắn không thể từng có quan hệ với Khải Hưng. Khi họ đi rồi, cô thấy một phụ nữ trẻ mặc váy cưới lảo đảo bước ra, nét mặt tái xanh.
Diệp Anh vã nước lên mặt để cơn buồn ngủ chóng qua. Thân nhiệt cô càng lúc càng tăng. Cô nghĩ nên nhanh ra ngoài giục Khải Hưng tới chào qua loa vài người bạn rồi rời khỏi, trước khi cô rơi vào trạng thái không thể phân định được điều gì.
Cô vừa quay trở lại đã nhìn thấy một cảnh tượng hỗn độn. Hai bên gia đình lời qua tiếng lại. Lễ vật lúc trước còn bày ngay ngắn trên bàn giờ đã bị ném xuống đất. Vài người lại gần can ngăn nhưng đều bị cô gái trẻ Diệp Anh vừa gặp trong nhà vệ sinh xô ngã xuống đất, sát cạnh chú rể. Những người còn lại túm tụm một góc, xì xầm bàn tán. Một chiếc cốc ai đó lăng về phía Diệp Anh, rơi xuống đất, vỡ tan. Sau đó lần lượt là li, chén, tách và đĩa. Khải Hưng chạy lại, kéo tay Diệp Anh, xuống khỏi tàu.
Ngồi trên taxi trở về nhà Diệp Anh vẫn chưa hiểu rút cục đã có chuyện gì xảy ra mà ngày vui đột nhiên biến thành cuộc ẩu đả. Khải Hưng thở dài, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay.
- Em còn nhớ ngôi nhà ở ngoại ô chúng ta từng đến nướng thịt không? Gia đình bạn anh trước đây ở đó. Vài năm trước, bác cậu ấy chuyển ra nước ngoài sống cùng con gái. Gia đình cậu ấy bèn chuyển tới sống ở nhà bác. Cô dâu không hỏi, chú rể cũng không nói. Sau khi phát hiện biệt thự 4 tầng của nhà chồng chỉ là nhà đi mượn. Gia cảnh chồng cũng chẳng hề khá giả, còn phải đèo bòng thêm họ hàng ở quê. Cô dâu nổi giận, lật tung quà cưới, chẳng thấy thứ gì đáng giá bèn làm ầm lên, đòi lại bằng được căn hộ và đồ đạc bố mẹ mình đã mua cho 2 người trước khi cưới.
Khải Hưng nhún vai, duỗi thẳng chân. Diệp Anh thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Vậy hóa ra ban đầu cô ta định cưới ngôi biệt thự 4 tầng đó, chứ không phải bạn anh?
Taxi đột ngột phanh gấp. Diệp Anh bám lấy tay Khải Hưng. Anh nhận thấy cô đang run lên.
- Sao thế? Em đói à?
- Không. Em nghĩ em bị sốt.
Taxi quanh đầu, phóng nhanh trên con đường vắng, dừng lại trước cổng bệnh viện.
- Đang có dịch sốt virus, có thể em mắc rồi. Đi được không?
Chân Diệp Anh khụy xuống như trả lời cho câu hỏi của Khải Hưng. Anh cúi xuống, nhấc bổng cô lên. Nhưng không ngờ, bề ngoài cô nhỏ bé, nhưng cơ thể lại nặng tới độ anh phải dựa vào chiếc taxi hồi lâu mới có thể tiến về phía trước, từng bước chậm chạp.
- Ai thế? Bồ à?
- Vợ chưa cưới.
- Vợ? Sao tự dưng chú mày lại muốn cưới vợ?
- Mấy tháng nay, em mất không ít tiền mừng đám cưới. Không phải đến lúc thu lại rồi sao?
- Vậy để anh bảo y tá chuẩn bị chăn. Đêm nay chú ngủ lại đây đi. Tiêm kháng sinh rồi, không có gì đáng lo, nhưng vẫn phải theo dõi thêm.
Khi Diệp Anh lơ mơ tỉnh dậy vì bị tiếng ngáy của Khải Hưng quấy rầy. Cô quay đầu nhìn qua cánh cửa để mở. Hành lang bệnh viện luôn làm cô cảm thấy dài và lạnh. Thỉnh thoảng, ai đó lớn tiếng cũng khiến cô giật mình. Cô rút lại bàn tay đang bị Khải Hưng tì đầu vào, chùi phần nước miếng của anh vào cổ áo anh.
Diệp Anh khẽ mỉm cười. Cô cảm thấy nếu sau này, dù xảy ra chuyện gì, nếu vẫn có thể lưu giữ được cảm giác an toàn lúc này thì người đàn ông trước mặt cô hiện giờ, cô sẽ giữ lấy.
“Hình ảnh của mọi thứ trong mắt bạn được quyết định bởi cự li và cách bạn nhìn chúng. Bạn muốn có hạnh phúc ư? Tốt nhất nên nhắm mắt lại và cảm nhận. Đừng để những hình ảnh ban đầu điều khiển tâm trí bạn và khiến bạn lạc lối.”
Diệp Anh nhớ lại đoạn mở đầu bộ phim cô mới xem cách đây không lâu.
Diệp Anh ngồi trong góc phòng, chăm chú nhìn vào xấp thiệp cưới suốt 2 tháng qua được gửi đến từ những người bạn cũ. 23 tuổi, cô kiên quyết dứt bỏ cuộc sống ổn định tới mức nhàm chán để liều lĩnh lựa chọn con đường riêng. 27 tuổi, cô đắn đo không biết liệu có nên bước tiếp con đường đó một mình hay dừng lại, nắm tay ai đó, cùng rẽ sang hướng khác.
Chiếc đồng hồ trên tường kêu tích tắc. Kim dài lại nhích thêm chút nữa. Diệp Anh lặng lẽ đứng dậy, nhìn hình mình lần cuối trong gương rồi đẩy cửa, bước ra ngoài.
Chiếc taxi đứng im sau nhiều lượt đèn đỏ. Người và xe cộ bị dồn lại một góc vì vụ va quệt giữa hai xe máy. Nạn nhân không biết đã ở đâu trong đám đông vây kín. Diệp Anh đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra nhiều năm trước.
Một buổi sáng, Đan Nguyên đèo cô đi mua vài thứ đồ lặt vặt. Trong lúc mải mê nói chuyện, không may đâm phải một chiếc xe khác từ trong ngõ phóng ra. Người phụ nữ trùm kín mặt nhảy đến, chửi mắng hai cô không tiếc lời. Sau đó, khi đôi bên cởi bỏ lớp áo chống nắng, mũ và kính râm mới bàng hoàng nhận ra nhau đều từng là bạn học.
Diệp Anh cảm thấy toàn thân ê ẩm. Cô ngả người ra sau. Có lẽ cơn sốt đêm qua đã trở lại. Cô nhắm mắt, khẽ mỉm cười. Một thời gian dài không gặp, cô gái lần đó bị Đan Nguyên đâm phải chỉ nửa giờ đồng hồ nữa sẽ xuất hiện trước mặt cô trong chiếc váy cưới, dịu dàng và nhã nhặn.
Chiếc taxi tấp nhanh vào lề đường. Diệp Anh mở cửa, xuống xe, nghiêng đầu, ghé mắt nhìn qua vai vài người khách phía trước. Đan Nguyên đang tất bật đặt những chậu hoa cuối cùng dọc lối vào trong khi Linh An chăm chú kiểm tra lại các bản nhạc. Nga Nhi, cô dâu của buổi lễ, tuy đanh đá, chua ngoa nhưng lại rất nhanh nhẹn, tháo vát. Trong số bạn bè cũ, hễ ai có thể đều được cô gọi tới đám cưới sắp xếp cho một công việc thích hợp.
Diệp Anh ngồi vào bàn, cẩn trọng nhìn quanh. Cô lôi từ trong túi ra một tờ giấy, lẩm bẩm đọc. Dù mấy lời trong đó, từ lâu cô đã thuộc nhưng vẫn tỏ ra rất chăm chú trước khi ai đó lại gần và bắt đầu tò mò về việc sau bao năm bên cạnh cô vẫn luôn là chiếc ghế trống. Cô đột nhiên cảm thấy hơi thở mình nóng ran. Những chữ trước mắt mờ dần.
Một cái chạm vai rất khẽ.
- Sao lại phải trốn vào một góc như vậy?
Diệp Anh ngước mắt nhìn Khải Hưng, giật mình.
- Sao anh bảo không đến được vì phải tới đám cưới bạn?
- Anh cũng định thế. Nhưng nghĩ lại, anh đến đây cùng em rồi lát em qua chỗ kia với anh thì tốt hơn. Nếu không, hai chúng ta đều phải trốn vào một góc.
Diệp Anh nhún vai.
- Anh thì có gì đáng lo. Từ trước đến nay đều có người yêu. Còn em chưa từng dẫn được một người đến. Giờ 27 rồi, không thể xem như không có chuyện gì được.
Khải Hưng nhìn Diệp Anh, bật cười. Anh đưa tay về phía cô.
- Vậy hôm nay anh cho em mượn.
Diệp Anh nhướn mắt nhìn Khải Hưng.
- Anh cứ ngồi yên lặng ở đây là được. Từ nãy đến giờ anh cười to như vậy cũng đủ giới thiệu với tất cả mọi người rồi.
Nói tới đây, Diệp Anh khẽ kéo áo Khải Hưng. Ngón tay Linh An lướt nhẹ trên phím đàn. Đan Nguyên chỉnh lại những nếp gấp phía sau chiếc váy cưới. Cô dâu và chú rể chậm rãi bước vào trong tiếng vỗ tay, đôi khi quá khích của vài người bạn cũ. Chú rể trẻ hơn cô dâu nhiều tuổi nhưng có vẻ là người điềm đạm. Khi bước lên bậc thêm tới nơi làm lễ, cô dâu vội vã xoay người, đôi giầy cao gót chông chênh khiến cô chới với, hai tay quờ quạng. Chú rể gồng tay đỡ lấy cô dâu, nghiêng đầu, hôn nhẹ vào trán cô. Cả khán phòng đang bật cười bèn im lặng, thay vào đó là tiếng vỗ tay, ồ lên thích thú.
Đầu óc váng vất, Diệp Anh không thể tập trung vào buổi lễ. Chỉ khi nghe thấy gọi tới tên mình, cô mới gượng cười, cẩn trọng bước lên trước, kể thật tự nhiên câu chuyện tình yêu giữa cô dâu và chú rể sao cho khớp với những bức ảnh đang hiện lên màn hình.
Một lần đi làm về đang dừng ở đèn đỏ, đột nhiên cô dâu bị đâm rất mạnh từ phía sau. Theo thói quen, cô xuống khỏi xe, tiến nhanh về phía thủ phạm, giọng điệu rất gay gắt. Nhưng nói thế nào, anh ta cũng vờ như không hiểu. Cô rút chìa khóa, bắt anh ta dắt xe về đồn. Phân giải hồi lâu, cô mới biết anh ta là Việt kiều về nước, hôm đấy là lần đầu thuê xe máy đi loanh quanh trong thành phố, đang mải nhìn ngắm thì đâm phải xe cô. Cô thở dài, hỏi sẵng một câu: “Anh về mang theo nhiều tiền không?”. Anh ta thật thà gật đầu. Vậy là cô bảo anh dọn về ở nhà cô vốn tầng 1 được dùng để cho thuê và ngày ba bữa cô nấu cho anh ta ăn với giá của nhà hàng cao cấp. Một thời gian sau, anh ta quen tiếng Việt, tự mình đi chợ mua đồ định trổ tài nấu một bữa thịnh soạn đãi cô. Không ngờ, cô vừa vào bếp, nhìn thấy túi thịt anh ta mua thì gấp gáp chạy ra chợ, khoa châm múa tay, lớn tiếng với người bán hàng. Cuối cùng, bà ta phải nhận lại thịt trả lại tiền. Nhờ miếng thịt ngựa giả thịt bò đó, chú rể nhận thấy cô dâu là người tháo vát, lại rất thẳng thắn. Hai bên tìm hiểu một thời gian thì đi đến kết hôn.
Chuyện thật như đùa. Hai người từ chỗ không thể hiểu nhau giờ có thể nói thành thạo thứ tiếng của nhau.
Diệp Anh về tới chỗ chưa kịp ngồi xuống đã bị Khải Hưng kéo đi. Cô vừa bước theo anh vừa thì thầm:
- Người ta chạy sô thì được tiền. Mình chạy sô vừa mất tiền vừa mất sức.
Đám cưới tiếp theo được tổ chức ở một nhà hàng nổi. Vốn là một con thuyền rỉ sét sau nhiều năm mới có người đầu tư. Chỉ vài tháng, nó đã lột bỏ vẻ già nua và mùi hôi thối của rác rưởi xung quanh để trở thành một nhà hàng cao cấp.
Gió trên mạn tàu khiến mí mắt Diệp Anh trĩu xuống. Cô nhanh chóng đứng dậy, tiến về phía nhà vệ sinh. Cửa vừa mở ra, cô đã thấy vài người phụ nữ túm tụm lại một góc, xì xầm bàn tán điều gì đó. Vừa nhìn thấy cô, họ đã nhanh chóng lảng ra ngoài. Diệp Anh nhướn mày, nghĩ thầm trông độ tuổi và dáng vóc của họ chắc chắn không thể từng có quan hệ với Khải Hưng. Khi họ đi rồi, cô thấy một phụ nữ trẻ mặc váy cưới lảo đảo bước ra, nét mặt tái xanh.
Diệp Anh vã nước lên mặt để cơn buồn ngủ chóng qua. Thân nhiệt cô càng lúc càng tăng. Cô nghĩ nên nhanh ra ngoài giục Khải Hưng tới chào qua loa vài người bạn rồi rời khỏi, trước khi cô rơi vào trạng thái không thể phân định được điều gì.
Cô vừa quay trở lại đã nhìn thấy một cảnh tượng hỗn độn. Hai bên gia đình lời qua tiếng lại. Lễ vật lúc trước còn bày ngay ngắn trên bàn giờ đã bị ném xuống đất. Vài người lại gần can ngăn nhưng đều bị cô gái trẻ Diệp Anh vừa gặp trong nhà vệ sinh xô ngã xuống đất, sát cạnh chú rể. Những người còn lại túm tụm một góc, xì xầm bàn tán. Một chiếc cốc ai đó lăng về phía Diệp Anh, rơi xuống đất, vỡ tan. Sau đó lần lượt là li, chén, tách và đĩa. Khải Hưng chạy lại, kéo tay Diệp Anh, xuống khỏi tàu.
Ngồi trên taxi trở về nhà Diệp Anh vẫn chưa hiểu rút cục đã có chuyện gì xảy ra mà ngày vui đột nhiên biến thành cuộc ẩu đả. Khải Hưng thở dài, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay.
- Em còn nhớ ngôi nhà ở ngoại ô chúng ta từng đến nướng thịt không? Gia đình bạn anh trước đây ở đó. Vài năm trước, bác cậu ấy chuyển ra nước ngoài sống cùng con gái. Gia đình cậu ấy bèn chuyển tới sống ở nhà bác. Cô dâu không hỏi, chú rể cũng không nói. Sau khi phát hiện biệt thự 4 tầng của nhà chồng chỉ là nhà đi mượn. Gia cảnh chồng cũng chẳng hề khá giả, còn phải đèo bòng thêm họ hàng ở quê. Cô dâu nổi giận, lật tung quà cưới, chẳng thấy thứ gì đáng giá bèn làm ầm lên, đòi lại bằng được căn hộ và đồ đạc bố mẹ mình đã mua cho 2 người trước khi cưới.
Khải Hưng nhún vai, duỗi thẳng chân. Diệp Anh thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Vậy hóa ra ban đầu cô ta định cưới ngôi biệt thự 4 tầng đó, chứ không phải bạn anh?
Taxi đột ngột phanh gấp. Diệp Anh bám lấy tay Khải Hưng. Anh nhận thấy cô đang run lên.
- Sao thế? Em đói à?
- Không. Em nghĩ em bị sốt.
Taxi quanh đầu, phóng nhanh trên con đường vắng, dừng lại trước cổng bệnh viện.
- Đang có dịch sốt virus, có thể em mắc rồi. Đi được không?
Chân Diệp Anh khụy xuống như trả lời cho câu hỏi của Khải Hưng. Anh cúi xuống, nhấc bổng cô lên. Nhưng không ngờ, bề ngoài cô nhỏ bé, nhưng cơ thể lại nặng tới độ anh phải dựa vào chiếc taxi hồi lâu mới có thể tiến về phía trước, từng bước chậm chạp.
- Ai thế? Bồ à?
- Vợ chưa cưới.
- Vợ? Sao tự dưng chú mày lại muốn cưới vợ?
- Mấy tháng nay, em mất không ít tiền mừng đám cưới. Không phải đến lúc thu lại rồi sao?
- Vậy để anh bảo y tá chuẩn bị chăn. Đêm nay chú ngủ lại đây đi. Tiêm kháng sinh rồi, không có gì đáng lo, nhưng vẫn phải theo dõi thêm.
Khi Diệp Anh lơ mơ tỉnh dậy vì bị tiếng ngáy của Khải Hưng quấy rầy. Cô quay đầu nhìn qua cánh cửa để mở. Hành lang bệnh viện luôn làm cô cảm thấy dài và lạnh. Thỉnh thoảng, ai đó lớn tiếng cũng khiến cô giật mình. Cô rút lại bàn tay đang bị Khải Hưng tì đầu vào, chùi phần nước miếng của anh vào cổ áo anh.
Diệp Anh khẽ mỉm cười. Cô cảm thấy nếu sau này, dù xảy ra chuyện gì, nếu vẫn có thể lưu giữ được cảm giác an toàn lúc này thì người đàn ông trước mặt cô hiện giờ, cô sẽ giữ lấy.
“Hình ảnh của mọi thứ trong mắt bạn được quyết định bởi cự li và cách bạn nhìn chúng. Bạn muốn có hạnh phúc ư? Tốt nhất nên nhắm mắt lại và cảm nhận. Đừng để những hình ảnh ban đầu điều khiển tâm trí bạn và khiến bạn lạc lối.”
Diệp Anh nhớ lại đoạn mở đầu bộ phim cô mới xem cách đây không lâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook