Chung Tình
Chương 8: Hợp tác [2]

Cyprus nguyên bản là một đảo quốc, cũng được gọi là thánh địa tình ái, bởi vì vào ban đêm, ngồi ở bờ biển có thể thưởng thức đến tinh hà đẹp nhất vũ trụ, khiến hơn hàng vạn cặp tình lữ  đổ xô đến đây đông như xua vịt.

Lúc Tần Vân đến nơi, trên bờ cát đã có không ít người. Người thường tuy rằng nhìn không thấy tinh thần hệ, bất quá cũng phải phòng trường hợp có Lính gác và Dẫn đường tình lữ.

“Ngươi thả ra tinh thần hệ ở chỗ này có vấn đề sao?” – Tần Vân lo lắng – “Có dọa sợ họ không?”

Tê Chiếu đã không còn sức để tức giận, y tìm một dãy đá ngầm  không gười, nhảy lên, quay đầu vươn tay về phía Tần Vân:

“Lại đây.”

Tần Vân đứng cạnh Tê Chiếu, chung quanh có rất nhiều tình lữ nhìn về phía họ, Tần Vân bị vây xem đến nóng mặt:

“Nơi này có chút náo nhiệt đi… Nhiều người như vậy, không tốt lắm…”

“Không tốt───” – Tần Vân chậm rãi há to miệng, máy móc ngẩng đầu, trợn mắt há mồm nhìn sau lưng Tê Chiếu – “L… long long long… long a a!” – Hắn mạnh đưa tay bưng kín miệng mình, quay đầu nhìn bốn phía, có vài đôi tình nhân tựa hồ nhìn về bên này, phản ứng lại rất bình tĩnh.

Tần Vân thật cẩn thận quay mặt qua, cự long màu đen vẫn đang ngồi xổm tại chỗ, nó nghiêng đầu theo Tần Vân, đôi cánh to bự có chút buồn cười gập trước ngực.

“Ta gọi nó là Trọng Diễm.” – Ngữ khí Tê Chiếu bình thản, tựa như đang nói hôm nay thời tiết rất tốt – “Trừ ngươi, không ai có thể nhìn thấy nó.”

Huyền nguyệt treo cao, Cyprus tinh hà rộng lớn vĩ đại, trên bờ cát, tình nhân từng đôi im lặng dựa sát vào nhau, nói những lời yêu thầm kín.

Trọng Diễm tát hoan (quởn) bay loạn giữa trời đêm, nó tựa hồ thực thích vài ngôi sao kia, vẫn luôn vươn vuốt khều chúng nó, hoặc là bay ngửa giơ bụng lên trời, thoạt nhìn tựa như cự long đang nằm ngủ giữa sông ngân hà.

Tần Vân nhịn không được nở nụ cười, hắn nhìn bên cạnh mình, Tê Chiếu đang nhắm 2 mắt nằm trên đá ngầm, cánh tay gối sau đầu, hô hấp an ổn mà ngủ.

Tần Vân nhìn y hồi lâu, mới một lần nữa quay mặt đi, nhìn hạo hãn tinh không (trời đầy sao quang đãng) trên đỉnh đầu.

Đôi cánh cự đại của Trọng Diễm xẹt qua chân trời, xoay vài vòng mới dừng lại trước mặt Tần Vân. Nó cúi đầu, trên ngực đeo một cái dây chuyền mặt gấu Gloomy nạm bằng pha lê.

“…” – Tần Vân – “Nguyên lai cái ốp lưng di động kia là của ngươi a…”

Trọng Diễm hừ hừ mũi, nó tựa hồ có chút thẹn thùng lay cánh, muốn đem mặt bự giấu đi.

Tần Vân thật cẩn thận vươn tay ra, Trọng Diễm trừng mắt nhìn, nó thuận theo cúi thấp đầu, để đối phương tự do xoa xoa trán mình.

“Ngươi thật sự là một con rồng vừa xinh đẹp vừa uy phong a.”

Tần Vân cảm thán, xúc cảm lạnh lẽo trơn nhẵn dưới lòng bàn tay, ô hắc long lân dưới ánh trăng phiếm ra ánh sáng thanh lãnh.

Tần Vân dứt khoát vươn ra xúc tu tư duy ‘vuốt ve’ cổ và lưng Trọng Diễm, nó thoải mái lật cái bụng, cánh dán trên mặt đất đung đưa qua lại, đuôi to quẫy quẫy nước biển.

Tần Vân: “…” Sinh ra làm một con rồng kul ngầu, ngươi bán manh như vậy thật sự hảo sao!?

Tê Chiếu nhíu mày nhìn Tần Vân mệt đến tay chân đều run rẩy, không  đồng ý nói:

“Đừng là nó muốn cái gì ngươi đều đáp ứng, sẽ chiều hư nó.”

“Khó… khó làm nha…” – Tần Vân xoa cánh tay đau nhức – “Bình thường bên cạnh nó cũng chỉ có ngươi, thực tịch mịch (cô đơn)a.”

Tê Chiếu liếc mắt nhìn hắn, sắc mặt có chút xấu xí.

Tần Vân hắc hắc cười, nửa đùa nửa thật:

“Kỳ thực ngươi một mình đến nơi thế này… cũng là thực tịch mịch đi?”

Tê Chiếu không tiếp lời hắn, y mở ra cửa phi cơ, đột nhiên xoay người, mặt cơ hồ dán lên mặt Tần Vân, y xả áo đối phương nhìn nhìn, thấp giọng nói:

“Tinh thần ngân hình như nhạt đi một chút.”

Tần Vân:

“…Có sao?”

Hắn chuyển cổ muốn nhìn ra sau lưng, sau đó bị Tê Chiếu nắm chặt cằm.

“…”

Tin tức tố chưa ăn bao nhiêu, môi ngược lại là bị hôn sưng lên…

“Lần sau lại cùng nhau đến đây đi.” – Tần Vân cột chắc dây an toàn, hắn ngáp một cái, có chút ngái ngủ nói – “Tinh hà Cyprus thật sự rất đẹp a.”

Tê Chiếu chỉnh chế độ tự động điều khiển, giảm chậm tốc độ để giảm xóc phi cơ, thuận miệng hỏi một câu:

“Thế nào, hôm nay vẫn chưa xem đủ?”

Tần Vân khép mi mắt, trước khi ngủ còn mơ mơ màng màng oán giận một câu:

“Trọng Diễm quá lớn… che ở phía trước… chẳng nhìn thấy gì cả.”

Tê Chiếu: “…”

Thẩm Trác Phàm đang giúp Điềm Tâm mở đồ hộp, máy liên lạc đột nhiên xuất hiện mặt Tần Vân, Điềm Tâm ngay cả đồ ăn cũng không thèm, miêu ngao một tiếng nhào tới, dùng móng vuốt lay màn ảnh.

“Nga, đáng tiếc không sờ được ngươi.” – Tần Vân cười ha ha, hắn chảo hỏi Thẩm Trác Phàm – “Tháng sau ta có nhiệm vụ, gửi trước cân bằng tề cho ngươi, nhớ kí nhận nha.”

Thẩm Trác Phàm nhíu nhíu mày:

“Nhanh như vậy lại có nhiệm vụ mới? Nguy hiểm sao?”

Tần Vân:

“Có lẽ đi… bất quá lần này có Lính gác chuyên bảo hộ ta, không cần lo lắng.”

Thẩm Trác Phàm trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi:

“Tần Vân, ngươi biết Lính gác dấu hiệu tinh thần ngươi là ai sao?”

“Biết a.” – Tần Vân cầm gậy đùa mèo, ở trong màn hình đùa Điềm Tâm – “Làm sao?”

Thẩm Trác Phàm hít sâu một hơi:

“Tinh thần hệ của y là long đúng chứ?”

Động tác Tần Vân dừng một chút, lúng túng nói:

“Hắc hắc, ngươi biết nha…”

“Vấn đề không phải ta có biết hay không.” – Thẩm Trác Phàm đau đầu đỡ trán – “Vấn đề là, ngươi cảm thấy ai sẽ sở hữu Thần cấp tinh thần hệ?”

Tần Vân: “??”

Thẩm Trác Phàm trợn trắng mắt:

“Mặc Xá Lý • Tê Chiếu • Y Tát, đây là tên đầy đủ của đương kim hoàng đế. Trang đầu những web lớn đều có ảnh chụp của y, là siêu cấp kim cương vương ngũ lão, nghe nói trước đây đã lộng tàn đầu óc vài Dẫn đường… Ngươi đánh nhau mụ đầu rồi sao, ngay cả chuyện bát quái như vậy cũng không biết?”

Tần Vân ngây ngốc đờ ra nhìn Thẩm Trác Phàm, gậy đùa mèo ‘ba’ một tiếng rớt xuống đất. Điềm Tâm miêu miêu kêu, nhục ***(đệm thịt) nhấc lên, vỗ vỗ vào máy liên lạc.

Tần Vân một mình vòng quanh hoàng cung nửa ngày.

Sáng sớm hắn đã vội tìm đường đến đây, bởi vì không quen thuộc cho lắm, còn nhầm trạm vài lần, kết quả đến nơi rồi mới phát hiện mình thật sự là đứa thiểu năng… thông tin liên lạc cá nhân của Tê Chiếu… hắn không có.

Ta thật sự là quá thất bại… Tần Vân buồn bực nghĩ, hắn đại khái là Dẫn đường duy nhất trong vũ trụ không biết Lính gác đã cùng mình thành lập tinh thần dấu hiệu là ai.

Đang do dự có nên di về phía trước hay không, đại môn hoàng cung đột nhiên mở ra, quảng trường rộng lớn vang vọng thanh âm hòa ái của Ba Kim quản gia phát ra từ loa.

“Tần Vân tiên sinh thân ái.” – Ba Kim cung kính nói – “Hoan nghênh ngài đến.”

Tần Vân phản xạ có điều kiện hướng cái loa cúi người:

“Cám ơn cám ơn! Ngài thật sự là quá khách khí!”

Loa: “…”

Ba Kim khụ khụ, nhìn về phía Mặc Xá Lý đang trầm mặc phê văn kiện trong thư phòng, cười nói:

“Bệ hạ, tiểu Dẫn đường nhà ngài thật sự rất có ý tứ đâu.”

Mặc Xá Lý liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, tức giận:

“Có ý tứ cái gì, ngốc muốn chết.”

Tần Vân còn chưa lên lầu, liền thấy Ba Kim cung kính đứng ở thang lầu khom lưng cúi chào:

“Ngài hảo, Tần Vân tiên sinh.”

“Đừng, đừng khách khí.” – Tần Vân khẩn trương đến thiếu chút nữa nhũn chân ngồi bệt xuống – “Ngài hảo ngài hảo!”

Ba Kim nở nụ cười, vỗ vỗ lưng Tần Vân:

“Người trẻ tuổi, không cần khẩn trương, ta mang ngài đi gặp bệ hạ.”

Thư phòng Mặc Xá Lý rất lớn, trung gian còn có một cánh cửa phân cách thành 2 gian. Lúc Tần Vân đi vào liền bắt gặp Trọng Diễm đang nằm sấp trên đất, đầu gối lên đuôi to, nhìn thấy hắn lập tức ngẩng đầu lên.

Ba Kim quan sát vẻ mặt hắn, nhẹ giọng hỏi:

“Ngài nhìn thấy Trọng Diễm điện hạ sao?”

“A, đúng vậy.”

Tần Vân nhìn Trọng Diễm đứng lên run run cánh, thẳng cổ hừ hừ mũi, mặt bự thò lên cọ cọ má hắn. Tần Vân sờ soạng nó một hồi lâu mới nghĩ đến Ba Kim nhìn không thấy.

Lão quản gia lại tuyệt không để ý, ông pha trà cho Tần Vân, bưng điểm tâm đưa tới trước mặt hắn, mỉm cười nói:

“Bệ hạ có thể còn phải bận rộn trong chốc lát, phiền toái ngài ở đây cùng Trọng Diễm điện hạ rồi.”

Tần Vân nơm nớp lo sợ vội vàng đáp ứng, đợi đến Ba Kim đi ra mới thở ra một hơi.

“Bây giờ chỉ còn 2 chúng ta nha.” – Tần Vân sờ sờ đầu Trọng Diễm.

Tinh thần hệ không thể rời đi chủ nhân quá xa, nếu Trọng Diễm ở trong này, chứng tỏ Mặc Xá Lý có lẽ ngay tại bên kia cánh cửa. Tần Vân ngậm một miếng bánh quy ghé vào tấm thủy tinh tối đen trên cửa nhìn nửa ngày, Trọng Diễm cũng học theo hắn ghé vào bên cạnh.

“Sao lại chẳng thấy gì cả?” – Tần Vân than thở, hắn hướng về phía thủy tinh làm mặt quỷ, Trọng Diễm cũng bắt chước nhe răng trợn mắt.

Tần Vân làm mắt cá chết, Trọng Diễm cũng cố gắng đem tròng mắt kim sắc trợn lên trên.

Tần Vân chống mũi thành mũi heo:

“Hô lỗ lỗ!”

Trọng Diễm cũng chống cái mũi bự của mình:

“Hô! Hô!”

Tần Vân:

“Ngươi là trái táo nhỏ của ta”

Trọng Diễm súy cánh đung đưa, kết quả cái đuôi nó không cẩn thận đập lên mặt Tần Vân…

Tần Vân: “…”

Ba Kim làm điểm tâm ăn rất ngon, Tần Vân cắn một miếng bánh táo, ánh mắt dừng trên cổ Trọng Diễm.

“Toothless? (con rồng trong How to train your dragon)” – Tần Vân thưởng thức con rồng hoạt hình trong suốt lấp lánh kia.

Trọng Diễm trừng mắt nhìn, nó hơi thẳng lưng dùng sức run cánh, sau đó một đống pha lê bùm bùm rớt xuống đất.

“…”

Tần Vân:

“Đây đều là của ngươi?”

Trọng Diễm đắc ý gật đầu, nó tựa hồ có chút kích động, lúc muốn đứng lên đột nhiên trượt chân một cái, cả người cự long ngã vào đống pha lê trên đất, nguyên bản búp bê Toothless làm cũng không bền chắc lập tức rớt mất một nửa pha lê.

Tần Vân: “…”

Trọng Diễm: “…QAQ”

Tần Vân:

“Ta đính ta đính! Ta giúp ngươi đính! Không cho khóc!”

Cự hình hắc long rụt cánh, thút tha thút thít ngồi xổm một bên, Tần Vân quỳ rạp trên đất, vừa thật cẩn thận dùng cái nhíp đính pha lê vừa an ủi nó:

“Ngươi yên tâm, ta sẽ làm cho ngươi một con Toothless phiên bản super girly luxury tuyệt bích thiểm hạt cẩu mắt một đám người.”

Trọng Diễm vừa rớt nước mắt vừa gật đầu.

Tần Vân thở dài, cởi áo khoác đưa qua:

“Ngoan, lau nước mũi đi.”

Lúc Scart bước vào, Trọng Diễm đang lau nước mũi, một cái áo khoác quỷ dị phiêu giữa không trung, bên trên còn dính chất lỏng đằng đặc khả nghi. Tần Vân đính pha lê hoàn toàn đã tiến vào cảnh giới nhân toản (pha lê) hợp nhất, không hề phát hiện trong phòng dư ra thêm một người.

Thẳng đến cánh cửa trung gian tự động mở ra, hắn mới giật mình tỉnh lại.

“…” – Tần Vân nhanh chóng từ mặt đất bò lên, không quên cầm con Toothless đã được gắn xong pha lê đeo vào cổ Trọng Diễm.

Scart khụ một tiếng, nhịn cười nói:

“Long không dễ dỗ cho lắm… vất vả ngươi.”

Tần Vân xấu hổ cúi đầu khom lưng:

“Đúng vậy đúng vậy.”

Sắc mặc Scart đột nhiên đoan chính lại, tay làm một thủ thế ‘thỉnh’, Tần Vân vội vàng khiêm nhường, tướng quân lúc này mới không hề khách khí mà dẫn đầu vào thư phòng. Tần Vân như được trút gánh nặng theo sau đi vào, đợi đến khi cửa đóng lại, hắn theo bản năng nhìn thoáng qua───

Tần Vân: “!!!!!?????”

Scart chỉ nghe ‘phanh’một tiếng, Tần Vân giống như cá chết trợn mắt, mặt đầy dữ tợn nhào vào cửa thủy tinh, từ phòng bên này có thể nhìn thông qua bên kia, nhưng mà tướng quân lại chỉ nhìn thấy một búp bê Toothless khảm đầy pha lê ở trên đỉnh phòng nhảy tới nhảy lui.

Scart:

“Làm sao…? Nga, ta quên, phía bên này có thể thấy được bên ngoài, nhưng từ ngoài nhìn vào chỉ thấy một màu đen, thiết kế rất không tệ đi?”

Tần Vân:

“…#¥%@#¥%&”

Scart mờ mịt nhìn về phía hoàng đế bệ hạ đang nghiêm túc chăm chú nhìn chằm chằm văn kiện sau bàn làm việc:

“Hắn đến cùng làm sao?”

“…” – Mặc Xá Lý mặt không chút thay đổi lại lật qua một tờ giấy.

Scart thần tình cổ quái nói:

“…Bệ hạ, ngài xem sổ tay ‘Những điều lưu ý khi kết hợp nhiệt’ làm gì?”

Toothless:

Gloomy bear:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương