Chung Tình
Chương 42: Đậu đỏ [1+2]

ĐẬU ĐỎ [1]

Thời điểm Mặc Xá Lý tỉnh lại, Tần Vân vẫn còn ngủ, cả người trần trụi bọc chăn nằm trong lòng y, hoàng đế cúi đầu nhìn trong chốc lát, sau đó ngẩng lên nhìn về phía bên giường.

Độc giác thú tuyết trắng im lặng nằm trên đất, hai cánh sải rộng hai bên.

Mặc Xá Lý chân trần đi đến trước mặt nó, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Lông bờm kim sắc được hoàng đế ôn nhu vuốt ve, Mặc Xá Lý thật cẩn thận thò tay xoa xoa cái sừng xoắn ốc trên trán nó, đối phương không có tỉnh lại, vô  thức dùng mũi cọ qua lòng bàn tay hoàng đế.

Lúc Tần Vân bị ôm siết lấy từ phía sau vẫn còn đang mơ mơ màng màng, buồn ngủ muốn chết, hắn cảm giác được Mặc Xá Lý hôn cổ mình, sau đó tựa như bóc kén từng chút từng chút lôi hắn từ trong ổ chăn ra.

“…Ân?” – Tần Vân xoay mặt qua, Mặc Xá Lý nghiêng đầu hôn trụ hắn, hoàng đế hôn môi có chút thô lỗ, như là hùng sư đang tuần tra lãnh thổ của mình, chậm rãi từ môi chuyển qua vành tai.

Tần Vân tuy rằng còn không thanh tỉnh, nhưng vẫn là có thể cảm giác được ý thức vân cường đại của Mặc Xá Lý mà không hề thấy áp lực chút nào, hắn “ngửi” được hương vị tin tức tố mê người từ đối phương, tinh thần lực không chịu khống chế mà sôi trào bốc cháy lên.

Mặc Xá Lý ghé vào gáy hắn khẽ ngửi vài cái, thấp giọng nói:

“Ngươi phát kết hợp nhiệt.”

“?” – Biểu tình Tần Vân mê mang, hắn cảm giác được hạ thể cương lên của mình bị hoàng đế an ủi, hậu huyệt tối qua mới trải qua hoan ái, bây giờ vẫn còn mềm mại, rất nhẹ nhàng mà một một lần nữa tiếp nhận lấy Mặc Xá Lý.

Tần Vân khó nhịn ưỡn cổ lên, ý thức vân của Mặc Xá Lý cùng tinh thần lực của hắn đã dung hợp, mỗi một lần hung hăng đỉnh nhập của hoàng đế không có kết cấu gì, chỉ có dục vọng cùng xúc động nguyên thủy nhất.

“Thực hiện dấu hiệu cuối cùng rồi, ngươi cũng chỉ có thể là của ta.” – Mặc Xá Lý nắm cằm Tần Vân, khiến đối phương ngẩng đầu lên, y nhìn chằm chằm đôi mắt Dẫn đường nhà mình – “Vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi ta.”

Ngủ đến sắp giữa trưa, Tần Vân mới ngái ngủ lắc lắc đầu, hắn bị Mặc Xá Lý ôm eo, nâng người lên nửa ngày mới bắt được đồng hồ điện tử bên gối đầu.

Hoàng đế cũng tỉnh, y thò tay đè lại cánh tay Tần Vân, đem người lật lại, sau đó cúi đầu chặn miệng đối phương.

“…” – Tần Vân chỉ có thể đợi y hôn xong mới có khí lực oán giận – “Đói chết ta… còn chưa đánh răng nữa.”

Mặc Xá Lý có chút hạ lưu dùng phân thân bán cương của mình đỉnh đỉnh mông hắn:

“Còn chưa cho ngươi ăn no sao?”

Tần Vân: “…”

Mặc Xá Lý bị Trọng Diễm huyên đến không chịu nổi mới đem cự long từ ý thức ảo cảnh phóng ra bên ngoài, độc giác thú của Tần Vân ghé vào bên giường, thấy Trọng Diễm xất hiện cũng chỉ nhẹ nhàng nhướn mi lên.

Ngược lại là Tần Vân bởi vì lâu lắm không gặp mà ôm cự long ôn tồn hồi lâu.

Bất quá Trọng Diễm hiển nhiên càng thêm hứng thú với tinh thần hệ của hắn, khi vừa nhìn thấy độc giác thú, cự long bởi vì rấ kích động, chảy xuống một bãi lớn nước miếng…

“…” – Mặc Xá Lý đã là thấy nhưng không thể trách – “Ngươi có thể đem miệng ngậm lại sao?”

Trọng Diễm: “…”

Mặc Xá Lý ghét bỏ nhìn nó:

“Đừng cứ luôn giơ cánh che mặt, có xấu hơn nữa rốt cuộc cũng phải gặp người ta.”

Trọng Diễm: “QAQ”

Bích Ty là người thứ hai biết được Tần Vân khôi phục năng lực Dẫn đường, nàng nhìn thấy độc giác thú tự hồ cũng không có chút nào ngoài ý muốn.

“Nó cũng trưởng thành cùng ngươi đâu.” – Bích Ty vuốt ve tông mao kim sắc trên lưng tinh thần hệ – “Ngươi còn nhớ rõ năm ngươi tám tuổi, ngươi cùng nó chạy khắp nơi trên mục trường sao?”

Tần Vân giật mình:

“Thì ra con ngựa non màu trắng mà ngươi nhắc tới chính là đây?”

Bích Ty cười cười:

“Thần cấp có thể tự thôi miên bản thân, ta chỉ là dạy ngươi quá trình mà thôi… Phương pháp giải trừ chính là dựa vào ý thức vân của Lính gác cùng đẳng cấp đánh vỡ cấm chế.” – Nàng dừng một chút, giảo hoạt nói – “Nói cách khác, chính là buộc ngươi phát kết hợp nhiệt.”

Tần Vân: “…”

“Qủa nhiên nên thao là phải thao.” – Mặc Xá Lý thản nhiên nói, y niết niết cổ Tần Vân – “Xem ta về sau có bao nhiêu thương ngươi.”

Tần Vân: “…”

Trọng Diễm mặt đối mặt kề sát độc giác thú, nó tựa hồ thực thẹn thùng, cứ luôn lấy cánh che mặt, nhưng lại nhịn không được vụng trộm hé mắt xem phản ứng của độc giác thú.

Đối phương chủy chung vẫn bình tĩnh như thường, ngẫu nhiên đôi cánh tuyết trắng sẽ đập đập vài cái, kim sắc đồng tử ôn nhu nhìn chăm chú vào cự long hắc sắc.

Trọng Diễm bị nhìn thẹn thùng vô cùng, Tần Vân nghĩ may mắn là nó màu đen, bằng không không thể tưởng tượng được hình ảnh đỏ mặt này đẹp đến thế nào…

Cự long đột nhiên ngồi thẳng lên, run run cánh, sau đó một đống đồ trang sức nạm pha lê Tần Vân làm cho nó bùm bùm rớt xuống, nó chờ mong nhìn độc giác thú, sau đó vươn móng vuốt, đem con Toothless mà nó thích nhất thật cẩn thận đẩy đến trước mặt đối phương.

Độc giác thú: “…”

Trọng Diễm nghiêng đầu nhìn nó, do dự trong chốc lát, lại đem một cái gối ôm nạm pha lê hình Hello Kitty siêu đại đẩy qua.

Độc giác thú hạ mi mắt thiển kim sắc xuống, nó trầm mặc nhìn cự long đang xem chằm chằm mèo Kitty mà chảy nước miếng…

Trọng Diễm si mê nhìn nó, khóe miệng một giọt lại một giọt nước miếng ‘tí tách’ rớt xuống đất…

Lâm Đống Lương tại nhìn đến tinh thần hệ của Tần Vân, nửa ngày nói không ra lời, quốc vụ khanh đau đầu xoa xoa thái dương:

“Trách không được lúc ấy ta và Tristana cũng không thể chữa khỏi thần kinh não của ngươi… Ngươi căn bản không phải Dẫn đường cấp thấp gì gì đó a…”

“Thần cấp có công năng chữa trị vô cùng mạnh mẽ.” – Thẩm Trác Phàm trầm ngâm nói, cậu tuy rằng nhìn không thấy, nhưng dựa vào một lượng lớn tri thức về Dẫn đường trong đầu, cũng kém không nhiều lắm có thể hình dung trình độ của Dẫn đường – “Huống chi ngươi từ năm tám tuổi đã nghỉ dưỡng sức đến tận bây giờ… Một ống thuốc hủy thần kinh căn bản không thể phá hủy được toàn bộ tinh thần lực của ngươi.”

Tần Vân cười cười:

“Kỳ thật vẫn là có ảnh hưởng.” – Hắn vuốt ve sừng xoắn ốc của độc giác thú – “Nó trong một thời gian ngắn còn không có khả năng phi hành… cánh có chút héo rút, hiện tại đang khôi phục.”

“…” – Thẩm Trác Phàm khinh bỉ nói – “Chẳng lẽ không phải vì ngươi một thời gian quá dài không cho nó bay nên thoái hóa sao?!”

Tần Vân: “…”

Lâm Đống Lương an ủi hắn:

“Không có việc gì… Đây cũng coi như là nhân họa đắc phúc… Bất quá chúng ta đều nhìn thấy được tinh thần hệ của ngươi, có phải nghĩa là độ dung hợp gene Thần cấp của ngươi còn cao hơn bệ hạ hay không?”

“Ta cũng không biết…”  – Tần Vân cau mày – “Nếu ta cũng là gene phục chế mà nói, là ai phục chế…”

“Ngươi căn bản không phải gene phục chế.” – Bích Ty cắt lời hắn – “Đương nhiên cũng không phải nhân bản.” – Nàng nhìn hướng độc giác thú an tĩnh quỳ trên mặt đất – “Olympus sở dĩ không thể nghiên cứu ra thành công Thần cấp Dẫn đường, chính là bởi vì bọn họ cho rằng Dẫn đường cũng giống Lính gác, có thể thông qua khoa học tiến hành tiến hóa gene, cuối cùng dung hợp hoặc là phục chế ra Thần cấp Dẫn đường.”

“[Dưới sự bảo vệ của Lính gác, nhân loại rốt cục có thể may mắn tồn tại, nhưng do thiếu hụt gene mà số lượng “Lính gác” dần giảm mạnh, mãi cho đến khi “Dẫn đường” đầu tiên được sinh ra].” – Thẩm Trác Phàm nhẹ giọng ngâm nga – “[Sử thi Lính gác và Dẫn đường], sách giáo khoa năm ba viết như vậy.”

Bích Ty cười cười:

“Không sai, lịch sử luôn có được ánh mắt chân thực nhất.” – Nàng nhìn Tần Vân, ôn nhu nói – “Ngươi là kết quả cuối cùng mà tiến hóa tự nhiên lựa chọn, hơn 100 năm qua, tiến hóa của nhân loại rốt cuộc lại vẽ ra một điểm cong hoàn mỹ.”

Mặc Xá Lý đem Tần Vân đặt dưới thân, ban đêm, gió thổi vào phòng, vén lên màn che bên cửa sổ, độc giác thú im lặng nằm sấp, quanh thân dường như được một lớp ngân quang sáng ngời mà dịu dàng bao phủ.

Trọng Diễm mở ra cự đại hắc dực bao vấy lấy bạn lữ tinh thần hệ của mình, miệng nó thân mật cọ cọ tông mao kim sắc của đối phương.

Tần Vân bị hoàng đế hôn môi làm cả người khô nóng khó nhịn, hắn nâng lên hai chân siết lấy hông đối phương, cái mông cọ cọ hạ thể Mặc Xá Lý.

“Đừng nóng vội như vậy.” – Động tác cắm vào của Mặc Xá Lý chậm rãi, y tách mở hai chân Dẫn đường nhà mình, tựa như trừng hạt mà vỗ vỗ mông Tần Vân, ác liệt nói – “Cầu ta a, cầu ta ta liền cho ngươi.”

Tần Vân: “…” – Nói hảo muốn thương yêu ta đâu?! Qủa nhiên lời nam nhân nói qua đều là gạt người a!!

ĐẬU ĐỎ [2]

Hoàng đế bệ hạ khó được có khi nghỉ dài hạn để hưởng tuần trăng mật, đương nhiên không thể tùy tiện qua loa, Tần Vân ngược lại là không mấy quan tâm, chỉ cần đừng làm cho hắn cả ngày trôi qua trên giường, muốn đi nghỉ như thế nào cũng được cả… Đương nhiên bản kế hoạch vẫn là do Mặc Xá Lý chuẩn bị.

“Còn muốn viết kịch bản a…” – Tần Vân nhìn hoàng đế cầm ra nhật ký màu hồng nhạt dán pha lê – “Ta có thể xem sao?”

Mặc Xá Lý nhìn hắn một cái:

“Không thể.” – Y cự tuyệt – “Muốn cho ngươi kinh hỉ, ngươi biết rồi thì không thú vị nữa.”

“…” – Tần Vân đã chết lặng – “Ở bên ngươi thật sự luôn khiến ta rớt da gà đầy đất…”

Mặc Xá Lý bĩu môi, y không quá cao hứng mà oán giận một câu:

“Ngươi thì biết cái gì.”

Tần Vân: “??”

Hoàng đế hiển nhiên đối với tế bào lãng mạn của bạn lữ mình đã không ôm bất cứ hi vọng gì, vì thế chỉ có thể cam chịu mà dời đi đề tài:

“Tên tinh thần hệ của ngươi đã nghĩ ra chưa?”

“?!” – Tần Vân kinh ngạc – “Còn phải nghĩ tên sao?!”

Mặc Xá Lý đen mặt:

“Ngươi trước kia lăn lộn trong quân đội Dẫn đường cấp thấp chẳng lẽ cũng là làm không?”

Tần Vân nghĩa chính ngôn từ nói:

“Nhưng đó chính là Dẫn đường cấp thấp a! Ai sẽ đi đặt tên cho sinh vật đơn bào a… Cessna tinh thần hệ chính là một con trùng đế giày, tên gọi tắt là Trùng Trùng!”

“…” – Mặc Xá Lý quả thật không biết cãi thế nào – “Vật ngươi muốn đặt tên gì?”

Tần Vân nghĩ nghĩ:

“Độc giác thú nha, Giác Giác là được!”

Mặc Xá Lý: “…”

Tần Vân thực cố gắng phổ cập khoa học về chuyện con dân Thiên Triều viễn cổ đặt nhũ danh cho tiểu hài tử, hắn cảm giác chính mình làm rất đúng, đáng tiếc Mặc Xá Lý lại không đồng tình.

“Ngươi đừng nói ngươi muốn gọi ta Mặc Mặc!” – Mặc Xá Lý cắn răng nói – “Tên ngốc như vậy cũng mệt ngươi nghĩ ra được.”

Tần Vân:

“…Tên ngươi không phải cũng có tiếng trung sao, ‘Tê Chiếu’ á, ta đây gọi ngươi Tê Tê?”

“…” – Mặc Xá Lý táo bạo – “Ngậm miệng!”

Tần Vân bất đắc dĩ thỏa hiệp nói:

“Được rồi, vậy ngươi đặt đi, đều nghe ngươi được chưa?”

Mặc Xá Lý hoài nghi nhìn hắn một cái.

“Thật sự nha!” – Vì tỏ ra thành ý, Tần Vân ngồi nghiêm chỉnh – “Ngươi đặt! Đặt cái gì ta đều thích!”

Mặc Xá Lý hừ một tiếng, sắc mặt rốt cục tốt hơn một ít, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu mới đáp:

“Gọi là Ishtar.”

“…” – Tần Vân sửng sốt nửa ngày còn không phản ứng lại đây – “I… I cái gì?”

“Ishtar.” – Mặc Xá Lý kiên nhẫn lặp lại một lần – “Nữ thần tự nhiên và mùa màng của Babylon, đồng thời cũng đại diện cho tình yêu, sinh dục và chiến tranh, tên có nghĩa là “Tinh thần”.”

Tần Vân há miệng thở dốc:

“Tuy rằng ta cảm thấy ngươi học lịch sử rất tốt… nhưng nhất định phải lấy cái tên phức tạp như vậy sao? Nó là con trai a!”

Mặc Xá Lý: “…”

Nam [?] tính độc giác thú bị đặt cho cái tên nữ thần không có phản ứng gì quá lớn, Tần Vân thực hoài nghi nó có phải do nhốt quá lâu mà biến ngốc rồi hay không, nhưng lại xem xem Trọng Diễm… Hắn cảm giác Ishtar của mình kỳ thực rất tốt?

Độc giác thú rảo bước thong thả trong hoa viên, nó vẫn không thể bay, vũ dực trắng muốt khép lại hai bên thân.

Trọng Diễm bồi bên cạnh nó, chân rồng có chút ngắn, bộ dáng lạch bạch cố gắng đuổi theo đối phương chạy thật sự là khiến nhân tâm đau…

Tần Vân nhìn trong chốc lát, mới hô lên:

“Ishtar!”

Độc giác thú hơi hơi ngẩng cổ, kim sắc đồng tử xa xa nhìn chăm chú vào hắn.

“Thật là không thân cận người chút nào a.” – Tần Vân nói thầm, hắn đến gần vài bước, Ishtar mới cúi đầu, dùng sừng xoắn ốc cọ cọ lòng bàn tay hắn.

Tần Vân cười xoa xoa kim sắc tông mao của nó:

“Xem ra ngươi thực thích tên này nha.”

Độc giác thú khẽ phất cái sừng của mình của chút.

Mặc Xá Lý viết xong kịch bản, đến khi đi ra liền thấy Tần Vân tựa như đang dạy tiểu hài tử đi đường, đứng ở xa xa, la hét dụ Ishtar bay đến bên cạnh mình. Trọng Diễm còn giương cự dực chạy tới chạy lui, tri kỉ làm mẫu cho tinh thần hệ bạn lữ của mình, hoàn toàn không nhận thấy bản thân bây giờ rất giống một con gà mái già…

Chẳng qua bất luận người dạy có hăng say cỡ nào, Ishtar vẫn là như cũ, độc giác thú xinh đẹp biếng nhác chậm rãi thong thả bước, ưu nhã ngạo mạn, ngẫu nhiêm sẽ đung đưa hai cánh trắng muốt, kim sắc tông mao dưới ánh mặt trời ánh lên vầng sáng nhu hòa.

“Ishtar.” – Hoàng đế bệ hạ khoanh tay đứng trên bậc thang, bình tĩnh gọi – “Lại đây, Ishtar.”

Độc giác thú hơi hơi ngẩng cổ, Tần Vân kinh ngạc nhìn tinh thần hệ của mình giang rộng hai cánh, tựa như đang lướt đi, vài cái nhấp nhô lên xuống đã đứng trước mặt Mặc Xá Lý.

Ishtar cúi đầu, ôn thuần để hoàng đế vuốt ve cái sừng xoắn ốc của nó.

“Bé ngoan.” – Mặc Xá Lý khó được lộ ra tươi cười.

“Nó rõ ràng đều không phản ứng ta…” – Tần Vân có chút ghen tỵ, hắn đi đến bên cạnh Mặc Xá Lý, học động tác hoàng đế bưng lấy đầu Ishtar – “Hu… Ngươi không yêu ta sao?”

“Trạng thái tinh thần hệ trực tiếp thể hiện cảm xúc của chủ nhân.” – Mặc Xá Lý thản nhiên nói, y nhìn Tần Vân nhíu mày – “Nó sẽ lại đây, là vì ngươi muốn đến bên cạnh ta.”

“…” – Tần Vân ngây ngốc há há miệng, đến khi phản ứng lại được liền đỏ bừng mặt, chân tay luống cuống lắp bắp nói – “Kia, kia…”

Mặc Xá Lý đột nhiên cắt lời hắn:

“Ta cũng vậy.” – Mặt hoàng đế không chút thay đổi mà nói tình thoại – “Trọng Diễm yêu ngươi đến muốn chết muốn sống, ngươi cho là vì cái gì.”

Tần Vân: “…”

Hành trình đi tuần trăng mật của hoàng đế là tính toán đến các tinh cầu chiếm đóng ABCDEFG… Dragon Ball, toàn bộ thăm thú hết một lần, bất quá trước khi đi còn có một chuyện Tần Vân muốn làm.

Thẩm Trác Phàm  đang ở trong hoa viên phủ công tước chăn sư tử, mấy con hùng sư vây quanh cậu, ngửa bụng ra cầu vuốt ve, lúc Tần Vân trực tiếp mở phi cơ xông thẳng vào, Thẩm Trác Phàm cũng không biết nên bày ra biểu tình gì…

“…Ngươi đừng tưởng rằng lên làm vương hậu rồi là có thể hoành hành ngang ngược như vậy!” – Thẩm Trác Phàm hầm hừ nói – “Phủ công tước là lãnh thổ tư nhân có hiểu hay không a?!”

“Ta chấp ngươi a.” – Tần Vân cười mở ra cửa cabin, hắn đẩy đẩy Thẩm Trác Phàm đi vào – “Mau mau, ca ca mang ngươi bỏ trốn!”

Thẩm Trác Phàm: “…”

Tòa nhà của viện khoa học sừng sững đứng giữa khu náo nhiệt của đế quốc, trên đỉnh là chóp nhọn cao chót vót đặc biệt nổi. Chris từ sau khi đến đây liền một người độc hưởng đại văn phòng xa hoa, thời điểm Tần Vân đến cậu ta đang định ngủ trưa lấy linh cảm, kết quả còn không kịp chợp mắt, đã thấy ngoài cửa sổ sát đất là một cái phi cơ hoàng gia thổ hào kim, dán đầy pha lê lóa mắt vô cùng đang lơ lửng…

“…” – Chris đau đầu nói – “Ngươi lái cái thứ ảnh hưởng bộ mặt thành phố này ra đường, giao cảnh cư nhiên không phạt ngươi sao?!”

Tần Vân đắc ý nói:

“Ta nhưng là người có giấy thông hành cấp S na.”

Chris trợn trắng mắt, cậu ta mở cửa phòng thí nghiệm ra, đánh giá Thẩm Trác Phàm:

“Ta đã thấy ngươi, thủ tịch Dẫn đường cường hãn nhất khóa trước của Averio, ảnh chụp của ngươi bây giờ còn đang treo trên bảng danh dự.”

Thẩm Trác Phàm biểu tình nghiêm túc vung tay lên:

“Hảo hán không đề cập đến chuyện cái ao năm đó nữa, không cần mê luyến ca, ca chỉ là truyền thuyết.”

Chris: “…”

Tần Vân không có kinh nghiệm trị liệu thần kinh não, Chris cũng  không có, nhưng khoa học gia nha, không thiếu nhất chính là tinh thần thăm dò.

“Kỳ thật bất luận là Dẫn đường hay Lính gác, mấu chốt là ở gene, cho nên thuốc phá hủy thần kinh não chỉ là một loại thuốc ức chế cường lực, ức chế tinh thần lực của Dẫn đường.” – Chris không bỏ được bệnh nghề nghiệp đi giải thích – “Ta nói như thế, tựa như bệnh tật, có bệnh chỉ là khiến tế bào máu của chúng ta có chút vấn đề, có bệnh lại có thể phá luôn cả nhân thể gene, cái sau thường thường đi cùng với nhân tố di truyền, bản thân nó cũng rất thưa thớt, vả lại rất khó nghiên cứu.”

Thẩm Trác Phàm nhíu mày nói:

“Cho nên ý của ngươi là, gene Dẫn đường của ta vẫn còn?”

“Đương nhiên.” – Chris xòe tay – “Bằng không vì cái gì ngươi rõ ràng đã không còn năng lực Dẫn đường, sau khi bị dấu hiệu lại vẫn có thể phát kết hợp nhiệt mỗi tháng? Gene Dẫn đường của ngươi thủy chung không biến mất đi đâu cả, hơn nữa lại có cả ký ức về gene của bạn lữ… Nói thế nào bây giờ nhỉ? Kết quả cuối cùng của tình yêu chính là có được gene của đối phương?”

Tần Vân:

“…Ngươi nói có đạo lý như thế, ta cư nhiên ngay cả khí lực thổ tào cũng không có.”

Chris cười ha ha:

“Khoa học gia đệ nhất Olympus cũng không phải để hù người!” – Cậu tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, thần bí hề hề bắt đầu lục tung các thứ trong phòng lên – “Ta gần đây không phải rãnh rỗi sao, nghiên cứu thật nhiều thứ mới lạ.”

Tần Vân nhìn cậu lật một cái kính mắt ra:

“Đây là cái gì?”

“Kính duy độ.” –  Chris điều chỉnh mắt kính – “Ý thức của người bình thường chỉ có thể nhìn được không gian 3D, nhưng Lính gác và Dẫn đường bởi vì ý thức lực cao hơn chúng ta nhiều, cho nên có thể nhìn thấy một không gian duy độ khác, tinh thần hệ là ở chỗ này sinh ra.”

Thẩm Trác Phàm dùng ánh mắt chúng ta đều là học bá nhìn chằm chằm Chris.

Cậu thu được cổ vũ nồng nhiệt, không ngừng cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ:

“Cho nên ta liền lợi dụng nguyên lý không gian này, nghiên cứu ra kính duy độ… có thể cho người thường nhìn thấy tinh thần hệ của Lính gác và Dẫn đường!” – Cậu dừng một chút, nhìn về phía Tần Vân – “Muốn ta giải thích chút chút về nguyên lý duy độ không gian sao?”

Tần Vân: “…”

“Cho nên…” – Vẻ mặt Chris trang nghiêm đeo kính mắt lên nhìn chằm chằm Tần Vân hưng phấn nói – “Ngươi mau mau triệu tinh thần hệ Thần cấp của ngươi ra thử xem, nếu cái này thành công, tiền thuế 100 năm sau của đế quốc lập tức có ngay bây giờ a!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương