Đổng Chính Hào chỉ tiễn cô em vợ tới thang máy là dừng. Ngược lại là Khương Lệ, hiếm khi thấy bà nhiệt tình tiễn em gái tới tận dưới lầu.

Mãi tới khi rời khỏi khu nội trú, Khương Lệ mới miễn cưỡng nói lời cảm ơn với Khương Giai: “Chuyện vừa rồi… Nhờ có em cả.”

Khương Giai tức giận nhìn bà, nói thẳng thừng: “Chị cũng khôn nhà dại chợ quá nhỉ? Còn để một con nhóc miệng còn hôi mùi sữa giẫm lên đầu mình huênh hoang.”

Khương Lệ cũng muốn phản bác lắm, nhưng bị nói như vậy, bà chẳng biết phải cãi lại thế nào.

“Được rồi, còn chung sống lâu dài mà. Chị lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn không dạy dỗ được con bé đó?”

Khương Lệ nói: “Dù gì cũng là con gái ruột của lão Đổng, khó làm gì quá phận lắm.”

Khương Giai tức giận trừng mắt nhìn bà: “Chuyện này mà cũng cần em dạy chị? Lúc trước khi đối phó mấy con yêu tinh xung quanh anh rể, không phải chị cũng mưu mô lắm trò lắm à?”

Thật ra không phải Khương Lệ không có cách, chỉ là bà muốn phàn nàn vài câu mà thôi.

Bà không muốn nói tiếp chuyện này nữa, thế là chuyển chủ đề: “Không phải hồi trước lão Chiêm nhà em không tổ chức tiệc sinh nhật à? Sao tự nhiên giờ lại tổ chức?”

Khương Giai cười lạnh: “Còn vì sao được chứ? Hai tháng trước, vợ trước lão ấy qua đời. Thế là con nhóc dưới quê mới tới tìm nơi nương tựa. Lão ta định dọn đường giúp đỡ con bé đó.”

Khương Lệ hơi kinh ngạc: “Con nhóc đó mấy tuổi?”

“Hai mươi.”

“Trùng hợp vậy, bằng tuổi con nhóc nhà chị này.” Khương Lệ giả vờ cảm thán, “Tuổi nhỏ cũng tốt. Tuổi mà lớn chút thì nuôi không quen.”

Khương Giai tức giận: “Chẳng lẽ nếu tuổi nhỏ thì chị định nuôi thật à?”

Chị gái bà ta đúng là giả tạo, ngoài miệng thì nói êm tai lắm, nhưng trong lòng nghĩ gì thì ai biết.

Lúc trước khi bà ta cưới lão Chiêm, nhà ông ta đã có một đứa con trai trước. Thế là chị gái bà ta thầm chê cười bà ta không có mắt nhìn người. Bây giờ hai người kẻ tám lạng người nửa cân, còn ai nói xấu ai được chứ.

Hai chị em trò chuyện vài câu, cuối cùng chia tay với tâm trạng không vui.

Chuyến thăm bất ngờ của Khương Giai khiến tâm trạng Khương Lệ tốt hơn khá nhiều.


Lúc trở lại thấy Liễu Mộc Mộc trong phòng bệnh, bà không bực bội như trước nữa.

Chấp nhặt với con nhóc miệng còn hôi mùi sữa này lắm gì chứ. Càng chấp nhặt chỉ càng khiến bà thêm nhỏ nhen thôi. Muốn đối phó mấy đứa chưa trải sự đời này, tốt nhất là để cô mở mang tầm mắt, tự nhận thức rõ giá trị của bản thân!

Đổng Kỳ nằm viện hai ngày rồi về nhà, cùng với đó là cái chân bó thạch cao. Cậu chỉ bị gãy xương nhẹ nên không cần phẫu thuật, ở nhà nghỉ ngơi là khỏe.

Biết con trai không sao, Khương Lệ thoải mái hơn, không cáu gắt như trước kia nữa. Đổng Chính Hào thấy cuối cùng bà cũng trở lại bình thường, không đối chọi gay gắt với Liễu Mộc Mộc nữa thì thở phào nhẹ nhõm.

Phụ nữ đúng là phiền phức, từng người từng người tới làm nhà ông “âm thịnh dương suy”*, hèn gì dạo này nhiều chuyện xui xẻo như vậy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

*Âm thịnh dương suy (阴盛阳衰): ý chỉ nơi có nhiều con gái hơn con trai.

Hơn mười giờ đêm, Đổng Chính Hào trở về, cả người đầy mùi rượu. Khương Lệ đi ra đón ông, ánh mắt sắc bén quét khắp người ông rồi mới nhận lấy túi và chìa khóa.

“Sao dạo này anh về muộn vậy?” Khương Lệ tùy ý hỏi.

Đổng Chính Hào thay dép lê bước vào phòng khách, vừa đi vừa đáp: “Úp một tô mì cho anh đi đã. Tối nay cứ uống rượu mãi, ăn còn chưa được hai miếng cơm.”

Khương Lệ nói với lên lầu: “Đổng Duyệt, xuống nấu ăn cho bố con ìa.”

Chỉ lát sau, cửa phòng Đổng Duyệt mở ra, Đổng Duyệt bước xuống cùng Liễu Mộc Mộc.

Thấy con gái đi cùng Liễu Mộc Mộc, Khương Lệ nhíu mày, nhưng chỉ coi như không thấy, cũng chẳng nói gì.

Đổng Chính Hào nửa nằm trên ghế sa lông, mãi mới thở dài: “Lão Tần cứ vậy mà đi rồi. Hợp đồng đã bàn bạc xong với anh ta còn chưa ký, mấy hợp tác trước kia cũng dừng cả rồi.”

Khương Lệ không rành những chuyện kinh doanh này, Đổng Chính Hào cũng chưa từng để bà tiếp xúc, cho nên bà chỉ có thể an ủi: “Chờ bà Tần xử lý chuyện tang lễ của lão Tần xong xuôi rồi sẽ quản lý công ty lại thôi.”

“Em thì biết cái gì.” Đổng Chính Hào hừ lạnh, “Tên khốn kiếp Chiêm Hoành Nghiệp đã hốt gần hết nhân sự với đơn hàng trong công ty lão Tần rồi. Phản ứng cũng nhanh thật. Chờ tới khi chị dâu nhớ đến công ty thì đã muộn rồi.”

Cuối cùng, ông lại mắng một câu: “Cái này không phải trò chơi đâu!”

Đuôi lông mày Khương Lệ khẽ giật. Tên khốn kiếp trong lời Đổng Chính Hào chính là em rể của bà.

“À… Ngày mai là tiệc sinh nhật Chiêm Hoành Nghiệp, chúng ta có đến tham dự không?”


“Đến, đương nhiên phải đến.”

Đổng Chính Hào không đánh giá cao Chiêm Hoành Nghiệp cho lắm. Khi ông đi theo Tần Khai kiếm tiền, Chiêm Hoành Nghiệp vẫn chỉ là con kiến nhỏ nhoi. Không ngờ Chiêm Hoành Nghiệp lại rất may mắn, ráo riết trong giới mấy năm, lão Tần vẫn chưa làm được gì lớn lao, còn ông ta lại phất lên.

Vậy mà bảo ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Nếu thế thật thì sao sông chưa dìm chết ông ta đi?

Lúc hai người đang nói chuyện, Liễu Mộc Mộc bưng một bát mì ra, đặt lên bàn trà, sau đó đưa đũa cho Đổng Chính Hào.

Đổng Chính Hào bưng bát lên, vùi đầu ăn. Liễu Mộc Mộc thuận thế ngồi xuống bên cạnh nhìn ông.

Khương Lệ đang định nói chuyện Đổng Chính Hào tiếp, nhưng có Liễu Mộc Mộc bên cạnh nên bà không nói nữa.

Bà nhìn qua Liễu Mộc Mộc, hỏi cô: “Ngày mai phải tham dự tiệc thọ. Mộc Mộc, con có quần áo phù hợp với dịp này chưa?”

Liễu Mộc Mộc chớp chớp mắt: “… Hình như là không có.”

Cô thật sự không rành mấy chuyện quần áo tiệc tùng này lắm.

“Bây giờ có đặt may lễ phục cũng không kịp nữa. Hay là con chọn một bộ trong tủ của Tiểu Duyệt đi. Dáng người bọn con cũng giống nhau, chắc là con sẽ mặc vừa đồ của con bé.”

Liễu Mộc Mộc nhìn Đổng Duyệt trong bép. Dáng người hai bọn họ không giống nhau, hay đúng hơn là chẳng chút liên quan thì đúng hơn. Dì Khương chắc phải nhắm mắt ép mình lắm mới so sánh vậy được.

Đổng Chính Hào cạnh đó còn đang bận ăn mì, làm gì quan tâm hai người nói gì.

Thế là Liễu Mộc Mộc quay qua kéo Đổng Chính Hào vào cuộc trò chuyện: “Bố à, có thể cho con mượn mấy trăm không? Ngày mai con đi mua lễ phục.”

“Hửm? Dì Khương của con không mua cho con à?” Đổng Chính Hào ngẩng đầu.

Khương Lệ thầm nghiến răng, trong lòng mắng cô mách lẻo, khó xử đáp: “Gấp quá nên em không kịp đặt may lễ phục. Ban đầu em định để Mộc Mộc mặc đồ của Tiểu Duyệt. Dù gì cũng là chị em, mặc đồ của nhau cũng bình thường mà.”

“Cũng được…”

“Có nhiều thứ vẫn phải phân biệt rạch ròi chứ ạ. Ví dụ như con muốn chia năm cân thịt trên người cho Tiểu Duyệt, dù em ấy có đồng ý thì cũng đâu có chia được.”


Đổng Chính Hào chậm chạp hiểu ra, hai người này lại cãi nhau.

Ông mất kiên nhẫn quơ đũa: “Thôi đừng nói nữa. Ngày mai để Mộc Mộc đi mua quần áo đi. Em cứ cho con bé mấy ngàn tệ, khỏi cần đặt may.”

Khương Lệ uất ức im lặng. Liễu Mộc Mộc chu đáo lấy điện thoại ra lắc lắc với bà: “Dì Khương kết bạn với con đi ạ, thuận tiện gửi tiền cho con luôn.”

“Vội gì chứ.” Khương Lệ nghiến răng nói vài chữ, “Dì sẽ không nợ con chút tiền này đâu.”

Nói rồi bà đứng dậy bỏ đi.

Khương Lệ bị chọc tức. Đổng Chính Hào trừng mắt nhìn Liễu Mộc Mộc như muốn cảnh cáo: “Con yên tâm, bố và dì sẽ chi trả đầy đủ tiền ăn mặc trong nhà cho con, không cần giả vờ đáng thương.”

Liễu Mộc Mộc chống hai tay lên cằm: “Bố lại hiểu lầm con rồi. Con chỉ có gì nói đó, là dì Khương nhạy cảm quá thôi. Dạo này sắc mặt bố trông không tốt lắm, có muốn con gieo một quẻ cho không?”

Lúc đầu Đổng Chính Hào định từ chối, nhưng lời tới bên miệng lại thoáng do dự: “Con biết coi bói thật à?”

Liễu Mộc Mộc nhún vai: “Tay nghề tổ truyền ạ. Nhìn vậy thôi chứ con học gieo quẻ mấy chục năm rồi đấy.”

Mặc dù đa số là gieo quẻ sai, gieo ra kết quả khiến ông nội tức đến mức muốn đánh cô. Nhưng không quan trọng, đã coi miễn phí cho rồi, đòi hỏi gì nhiều chứ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

Đổng Chính Hào đặt bát xuống: “Được, vậy con coi cho bố.”

Ban đầu Liễu Mộc Mộc xem chỉ tay cho ông, sau đó lại vén tóc mái xem rõ ràng tướng mạo người trước mặt. Thấy Đổng Chính Hào có hơi sốt ruột thì ung dung nói: “Ừm, xem ra năm nay bố xui lắm ấy.”

Trong lòng Đổng Chính Hào thoáng hồi hộp, đúng là dạo gần đây ông rất xui xẻo.

Không hợp tác thành công với lão Tần, chắc chắn sẽ lỗ một khoản tiền lớn.

Ông ngồi thẳng người: “Nói chi tiết chút đi. Bố sẽ lỗ bao nhiêu tiền?”

Nếu khoảng mấy trăm triệu thì ông vẫn bù được.

“Vài… Tỷ?”

“Cái gì?” Suýt chút nữa Đổng Chính Hào đã hét lên, “Phá sản luôn ư?”

Tài sản của ông chỉ có vài tỷ thôi đó.

Ai ngờ Liễu Mộc Mộc còn ngạc nhiên hơn cả ông: “Tổng số tài sản của bố là mấy tỷ?”

Hai bố con hai mặt nhìn nhau. Đổng Chính Hào: “Con không biết? Không phải con có thể bói ra à?”


Liễu Mộc Mộc xấu hổ cười ha ha vài tiếng: “Thì là đoán thôi.”

Lòng tin nhiệm giữa hai người hoàn toàn sụp đổ. Đổng Chính Hào cảm thấy mình điên rồi mới tin Liễu Mộc Mộc biết coi bói.

Thấy vị khách duy nhất của mình định bỏ đi, Liễu Mộc Mộc vội vàng níu kéo: “Bố đừng có đi, lại xem tiếp đi.”

Bước chân rời đi của Đổng Chính Hào không dao động chút nào.

Liễu Mộc Mộc thay ông tự gieo quẻ. Lúc ông đang định lên lầu thì “Hầy” một tiếng.

Đổng Chính Hào vô thức dừng chân, quay qua nhìn cô.

Liễu Mộc Mộc nghịch mấy đồng xu trong tay: “Quẻ dịch* không ổn lắm, có họa sát thân**.”

Đổng Chính Hào lại khẳng định thêm lần nữa, coi như vậy thì không bằng cứ ra ngoài xem một quẻ mười đồng cho rồi. Quả nhiên, miễn phí thì toàn lừa đảo cả.

*Quẻ dịch: Gồm 64 lá, được kết hợp từ 8 thẻ Bát Quái Càn, Chấn, Ly, Tốn, Đoài, Khảm, Cấn, Khôn (8 x 8) mà ra. Gieo Que Dịch giúp biết được mọi chuyện trong tương lai nên nhờ đó người xem sẽ đưa ra được cách hóa giải những vận đen, điềm xấu.

**Họa sát thân: Tai họa ảnh hưởng tới tính mạng.

Hôm sau, vì gãy chân không đi được nên Đổng Kỳ ở nhà làm loạn cả buổi. Hai vợ chồng an ủi rất lâu, phải hứa hẹn vài điều kiện, cuối cùng mới lái xe chở hai con gái tới nhà họ Chiêm được.

Trước khi xuống xe, Khương Lệ nhìn con gái Đổng Duyệt của mình mặc lễ phục đặt may, lại nhìn qua Liễu Mộc Mộc xinh xắn mặc lễ phục trị giá chưa tới một nghìn tệ, càng nhìn càng tức.

Bà lườm Đổng Duyệt một cái rồi mới xuống xe.

Đổng Duyệt ngơ ngác không hiểu vì sao mẹ lườm mình.

Vợ chồng Chiêm Hoành Nghiệp và Khương Giai đón khách ngoài cổng. Thấy vợ chồng Khương Lệ cùng hai cô con gái theo sau thì Khương Giai vội kéo chồng mình lại giới thiệu: “Đây là con gái cả mà anh rể mới tìm về được đấy. Không phải anh lo Tiểu Ny sẽ không có bạn hả? Cô bé này vừa bằng tuổi Tiểu Ny, có thể cho cả hai làm quen, kết bạn được này.”

Sau một thoáng trợn mắt ngạc nhiên, Chiêm Hoành Nghiệp mới vội cười nói với Liễu Mộc Mộc: “Lát nữa sẽ giới thiệu cháu làm quen với con gái dượng. Hai con có thể chơi với nhau.”

Lúc này Liễu Mộc Mộc còn đang ngạc nhiên chưa bình tĩnh lại nên không để ý họ nói gì.

Có thể Chiêm Hoành Nghiệp không biết cô, nhưng cô lại biết ông ta.

Nói ra thì cũng trùng hợp thật, trên đường tới đây, cô còn nói chuyện với Đổng Duyệt bảo rằng mình có một bạn học cũng mang họ Chiêm. Không ngờ hai người họ Chiêm này là một thật. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

Ông Chiêm đây hóa ra lại là bố của bạn học cấp ba của cô, Chiêm Ny.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương