Chúng Ta Thuộc Về Nhau
-
Chương 5: Em là em gái ta
Ngồi trong xe, Chí Dũng hỏi Du Miên:
- Này cô bé, nhà em ở đâu, tôi đưa em về.
- Nói thiệt là em không nhớ nhà em ở đâu nữa.
Chí Dũng nghe xong, liền thắng xe "két", cả hai người chồm về phía trước. Anh trợn mắt nhìn Du Miên, xem cô nàng có bình thường không? Còn Du Miên ái ngại, không biết giải thích sao. Hôm qua cô mới tỉnh lại, chẳng nhớ gì ngoài cái tên Lương Chí Đức, hôm nay đi học, sáng ra cũng chẳng để ý số nhà của mình số mấy, đường gì. Mà hồi nãy trốn tên buôn người kia, cũng quên mất vụ này. Mặt cô chảy xuống, môi trề ra chuẩn bị khóc, Du Miên nắm cánh tay Chí Dũng lắc lắc.
- Anh cảnh sát đẹp trai, giúp người giúp cho trót, hay anh chở em quay lại trường, chắc người nhà em tới đón em rồi.
- Này em gái! Em bị mất trí à? Nhà mình không nhớ, người nhà thì nhớ.
- Anh! Anh là thầy bói à. Vừa đẹp trai vừa giỏi phán đoán nữa. Đúng là em bị mất trí nhớ thật. Hôm qua em mới tỉnh lại, thật tình không nhớ gì cả. Sáng nay vội đi học nên cũng không để ý số nhà..
- Em mất trí nhớ? Vậy sao em dám chắc nơi em ở là nhà em? Lỡ đâu bọn buôn người bắt cóc, trong lúc em trốn chạy bị tai nạn mất trí thì sao?
- Ờ ha, sao em không nghĩ tới. Mà nếu họ bắt cóc, sao lại còn cho em đi học.
- Cho đi học để em khỏi nghi ngờ, nhưng rồi cũng cho người bắt em về đó.
- Đúng, anh nói đúng. Vậy giờ em làm sao? Thật tình em không nhớ gì hết luôn á.
- Được rồi, tạm thời về nhà anh. Anh sẽ dùng vân tay và gương mặt của em để hệ thống định dạng scan, sẽ nhanh chóng tìm ra nhân thân của em.
- Wow! Có hệ thống hay vậy á?
- Ừ, hệ thống này do anh hai anh sáng chế ra, chưa công bố ra ngoài đâu. Mỗi người tới tuổi đều đi làm CMND mà, truy cập đối chiếu vân tay và gương mặt trong kho dữ liệu là ra thôi.
- Vậy anh hai anh là nhà khoa học đại tài rồi. Anh ấy tên gì vậy anh?
- Chí Đức! Lương Chí Đức.
- Á. Lương Chí Đức?
- Ừ! Sao vậy?
Du Miên nhe răng cười, "tên đẹp quá". Trong đầu mình chỉ có tên này, một là người thân, hai là kẻ thù. Nếu là người thân, không lý nào anh cảnh sát không nhận ra mình, còn lại là kẻ thù. Có thể lắm chứ, anh ấy là cảnh sát, nhưng anh hai anh ấy thì ai biết được, giờ phải về nhà anh ấy xem sao, không thể nói ra mình chỉ nhớ tên anh hai của anh được.
Dũng chở Du Miên về nhà, đi ngang đường lớn, thấy mấy anh công nhân cây xanh đang cưa, bứng hàng loạt cây cổ thụ, đột nhiên tim Du Miên đau nhói, cô phải ôm lấy ngực mình, mặt đỏ gay, nước mắt trào ra. Dũng hoảng hồn, tắp xe vào lề, mặt đầy lo lắng:
- Em sao vậy em gái? Đau ở đâu?
- Em....em đau lòng quá, em muốn khóc....huhuhu. Sao người ta giết cây vậy anh. Cây đang sống xanh tốt thế kia mà....huhuhu.
Lần này Dũng chắc 10 mươi cô nàng có vấn đề. "Chắc tai nạn nghiêm trọng lắm, nên nàng chẳng những mất trí nhớ, còn bị chạm dây nữa. Hey ya, tự nhiên ách giữa đàng đem quàng vào cổ." Chí Dũng thở dài, chống tay lên cửa xe xoa xoa mi tâm, không biết nói sao cho cô bé này nín nữa.
- Nín đi, cái này gọi là hi sinh. Mai mốt ở đây xây lên công trình lớn lắm. Với lại người ta bứng mang đi nơi khác trồng, cây nào rỗng chết thì làm bàn ghế phục vụ công cộng. Cái chết của cây có ý nghĩa lớn lao lắm đó, em phải mừng vì cả cuộc đời làm cây, cây đã sống trọn vẹn và ý nghĩa.
Lần đầu tiên trong đời, Chí Dũng mới nói lời sến sẫm để dỗ dành đứa con nít. Tin này mà đồn ra ngoài, còn đâu một đội trưởng cảnh sát anh dũng nữa. Bé con, ta đương đầu với bao tội phạm không sợ, nhưng lại yếu lòng trước giọt nước mắt em.
Họ về căn biệt thự khang trang 3 tầng, không thua gì nhà của Hàn Thiên. Du Miên trầm trồ, nhà cảnh sát mà hoành tráng quá, rồi lại nghĩ, biết đâu ba mẹ anh giàu, anh hai làm nhà sáng chế, ở nhà thế này cũng đúng thôi, Chí Dũng là người tốt, chắc chắn thế. Dũng dẫn Du Miên vô nhà, nhờ chị giúp việc dọn phòng khách, chạy ra siêu thị mua cho cô vài bộ đồ. Mặc đồ học sinh ở trong nhà anh không hay cho lắm, vì xưa giờ nhà anh chỉ có hai anh em sinh sống, thuê giúp việc theo giờ. Chí Dũng lên gõ phòng của Chí Đức, vô kể lại sự việc gặp Du Miên cho anh hai, Chí Đức vui cười hahahah.
- Cuối cùng cũng có người trị được em rồi, chỉ tiếc em ấy hơi nhỏ. Mà không sao, hai năm qua nhanh lắm. Hahaha.
- Anh hai! Em nhờ anh tìm nhân thân cô ấy, không phải để anh chọc em.
- Được rồi, đã tới nhà thì làm khách, để em ấy cơm nước, nghỉ ngơi, chiều dắt qua phòng anh. Ok chưa?
- Ok! Nhưng em không có ý gì đâu đó, không được chọc em, và càng không được chọc cô bé.
- Hiểu rồi, tôi không dám đụng tới cô bé của đội trưởng đâu. Hahaha
- Anhhhh! Thiệt là....
Chí Dũng bực bội bỏ ra ngoài, anh đang mong tìm ra thân phận Du Miên sớm, trả về nơi sản xuất cho rảnh nợ. Anh hai mà báo cáo với "bộ tư lệnh"( ba mẹ) là tiêu. Thiệt là mệt quá đi.
Tại villa khác của Hàn Thiên, anh đang nghe báo cáo về sự xuất hiện của vài người lạ, nghi là người Mộc tộc đã đánh hơi được Du Miên. Vì đã khóa kí ức, hương trầm giảm nhiều, nên có thể họ chưa lần tới tận nơi, nhưng nếu không khống chế được trầm hương, e là không thể giấu Du Miên mãi. Đang mãi suy nghĩ, có tiếng gõ cửa phòng:
- Vào đi!
- Thưa ông chủ, cô Du Miên..cô ấy....cô ấy....
- Du Miên bị gì? Hả?
- Dạ cô ấy bỏ chạy lên xe của đội trưởng Chí Dũng. Tôi cố ngăn nhưng không được. Đội trưởng nhắn là đích thân ông chủ lên đón cô Du Miên về.
- Sao????
Hàn Thiên đứng phắt dậy, nhìn xoáy vào tài xế, ánh mắt lạnh lùng mang theo vị chết chóc, anh ngoắc tay ra ngoài, trầm ngâm xoay người nhìn ra cửa sổ. Tài xế đổ mồ hôi lạnh nhẹ nhàng lui, Tư Mộ liền đi vào, nhìn dáng người ngạo nghễ cô độc, ông cũng chạnh lòng:
- Ông chủ! Có muốn đêm nay tôi đến biệt thự họ Lương đưa cô Du Miên về hay không? Nếu ông ra mặt, giang hồ sẽ cho cô ấy là điểm yếu của Hàn Thiên, đối với ông hay Du Miên đều bất lợi.
- Ông đang bị hao hụt linh lực, để tự tôi đi.
- Ông chủ, gương mặt người trẻ quá, e là nhận làm cha Du Miên hơi kì, cô ấy sẽ không tin đâu à. Tôi nghĩ ngài không nên nhận mình là Lương Chí Đức, tránh để Du Miên nghi ngờ.
- Được! Tôi hiểu rồi.
Đêm đó, Hàn Thiên mặc bộ đồ da màu đen, đeo khẩu trang vải cũng màu đen, lẻn vào biệt thự Lương gia. Bằng sự nhạy bén của khứu giác, Thiên nhanh chóng ngửi ra mùi trầm hương, đến đúng phòng của Du Miên. Cô nàng đang ngủ rất say, để đề phòng, Hàn Thiên thổi thêm một ít mê hương, thế là Du Miên ngủ mê mệt. Anh cột cô lên lưng mình, lẻn thoát ra ngoài. Tất cả lọt vào camera quan sát của Chí Đức, hắn là đồng bọn tên Hùng, trước khi chết tên Hùng đã gửi cho hắn hình ảnh bản đồ in trên da nửa thân trên của Mộc Miên. Hắn vừa nhìn nhận con mồi ngay, nhưng giả vờ làm người tốt hòng chiếm đoạt kho báu.
Du Miên có khả năng đề kháng mọi loại độc, còn thuốc mê có tác dụng không lâu. Hàn Thiên đang cùng cô đu dây ra ngoài thì cô nàng tỉnh lại, thấy mình đang lơ lửng, tính la lên liền bị anh nhanh chóng phát hiện và điểm huyệt, cô nàng bị bất động, trừng trừng mắt nhìn đôi mắt nâu trầm như đáy nước hồ thu, dưới ánh trăng càng thêm huyền ảo, và ánh mắt ấy quen lắm. Hàn Thiên đu dây ra khỏi biệt thự, cõng Du Nhiên chạy mà như bay ra bãi đất trống bên cạnh dòng sông. Anh thả cô xuống, giải huyệt cho cô, tự mình tháo khẩu trang. Du Miên há hốc kinh ngạc, thảo nào trong quen mắt thế, thì ra là ông anh muốn làm ba thiên hạ. Tên này là loại người gì mà dám xông vào nhà trung tá công an bắt người, lại biết điểm huyệt, bay như chim trong phim kiếm hiệp, không lẽ người ở dưới. Du Miên lo sợ, lùi lại phía sau thủ thế, miệng lắp bắp:
- Anh là ai hả? Biết tôi là ai không mà dám bắt? Anh đứng lại đó, tôi...tôi là chị của Hàn Thiên. Tại tôi học trễ thôi chứ tuổi già lắm rồi. Anh mà đụng tới tôi, Hàn Thiên sẽ không tha cho anh đâu. Thấy không, đồng phục tôi mặc của trường nào, nhìn không biết sao hả?
- Biết, biết rất rõ.
Xa xa, chiếc Maybach trờ tới, Thần Phong bước xuống xe. Du Miên mừng rỡ, chạy lại bắt quàng làm họ.
- Anh Thần Phong đúng không? Em là học sinh trong lớp hồi sáng anh dự giờ nè.
Thần Phong nhìn Du Miên, rồi nhìn tới Hàn Thiên, mặt nghệch ra. Du Miên ngỡ Phong quên, nên cố tình nhắc thêm chi tiết "chị của Hàn Thiên", vừa nhắc Phong, vừa hù tên kia sợ. Lúc này, người dở khóc dở cười lại là Hàn Thiên. Anh nhìn Thần Phong ý hỏi " cô bé ấy nói vậy thật à?". Thần Phong hết ý, nhún vai quay đi chỗ khác. Du Miên thấy vậy càng quýnh quáng, lắc lắc tay Thần Phong
- Dù sao cũng là học sinh trường học của HànThiên. Em mà có chuyện gì thì danh tiếng Hàn Thiên để đâu chứ. Thần Phong dưới một người trên vạn người, không lẽ sợ tên kia. Nếu anh sợ hắn, anh dẫn em đi gặp Hàn Thiên đi, em tin Hàn Thiên sẽ không bỏ mặc học sinh trong trường của ảnh.
- Em chắc không?
- Chắc! Anh dẫn em đi gặp sẽ rõ.
Thần Phong nắm tay Du Miên, đưa tới trước mặt Hàn Thiên, nhìn cô rồi nhìn anh. Du Miên há hốc, đớ lưỡi
- Anh....anh đẹp trai này là Hàn Thiên.
Cô xoay nhìn Thần Phong, cười giả lả.
- Giỡn không vui tí nào hết á. Hihi
- Em không phải chị gái Hàn Thiên, mà là em gái của ta.
- Hả?????
Cả Thần Phong và Du Miên đều ngạc nhiên nhìn Hàn Thiên. Trên gương mặt tà mị chẳng có gì bối rối, như đang kể sự việc hết sức bình thường. Có lẽ đây là lời nói dối tai hại nhất trong cuộc đời anh, vì nó đã kéo theo sau là bao oan trái ngược thân.
- Này cô bé, nhà em ở đâu, tôi đưa em về.
- Nói thiệt là em không nhớ nhà em ở đâu nữa.
Chí Dũng nghe xong, liền thắng xe "két", cả hai người chồm về phía trước. Anh trợn mắt nhìn Du Miên, xem cô nàng có bình thường không? Còn Du Miên ái ngại, không biết giải thích sao. Hôm qua cô mới tỉnh lại, chẳng nhớ gì ngoài cái tên Lương Chí Đức, hôm nay đi học, sáng ra cũng chẳng để ý số nhà của mình số mấy, đường gì. Mà hồi nãy trốn tên buôn người kia, cũng quên mất vụ này. Mặt cô chảy xuống, môi trề ra chuẩn bị khóc, Du Miên nắm cánh tay Chí Dũng lắc lắc.
- Anh cảnh sát đẹp trai, giúp người giúp cho trót, hay anh chở em quay lại trường, chắc người nhà em tới đón em rồi.
- Này em gái! Em bị mất trí à? Nhà mình không nhớ, người nhà thì nhớ.
- Anh! Anh là thầy bói à. Vừa đẹp trai vừa giỏi phán đoán nữa. Đúng là em bị mất trí nhớ thật. Hôm qua em mới tỉnh lại, thật tình không nhớ gì cả. Sáng nay vội đi học nên cũng không để ý số nhà..
- Em mất trí nhớ? Vậy sao em dám chắc nơi em ở là nhà em? Lỡ đâu bọn buôn người bắt cóc, trong lúc em trốn chạy bị tai nạn mất trí thì sao?
- Ờ ha, sao em không nghĩ tới. Mà nếu họ bắt cóc, sao lại còn cho em đi học.
- Cho đi học để em khỏi nghi ngờ, nhưng rồi cũng cho người bắt em về đó.
- Đúng, anh nói đúng. Vậy giờ em làm sao? Thật tình em không nhớ gì hết luôn á.
- Được rồi, tạm thời về nhà anh. Anh sẽ dùng vân tay và gương mặt của em để hệ thống định dạng scan, sẽ nhanh chóng tìm ra nhân thân của em.
- Wow! Có hệ thống hay vậy á?
- Ừ, hệ thống này do anh hai anh sáng chế ra, chưa công bố ra ngoài đâu. Mỗi người tới tuổi đều đi làm CMND mà, truy cập đối chiếu vân tay và gương mặt trong kho dữ liệu là ra thôi.
- Vậy anh hai anh là nhà khoa học đại tài rồi. Anh ấy tên gì vậy anh?
- Chí Đức! Lương Chí Đức.
- Á. Lương Chí Đức?
- Ừ! Sao vậy?
Du Miên nhe răng cười, "tên đẹp quá". Trong đầu mình chỉ có tên này, một là người thân, hai là kẻ thù. Nếu là người thân, không lý nào anh cảnh sát không nhận ra mình, còn lại là kẻ thù. Có thể lắm chứ, anh ấy là cảnh sát, nhưng anh hai anh ấy thì ai biết được, giờ phải về nhà anh ấy xem sao, không thể nói ra mình chỉ nhớ tên anh hai của anh được.
Dũng chở Du Miên về nhà, đi ngang đường lớn, thấy mấy anh công nhân cây xanh đang cưa, bứng hàng loạt cây cổ thụ, đột nhiên tim Du Miên đau nhói, cô phải ôm lấy ngực mình, mặt đỏ gay, nước mắt trào ra. Dũng hoảng hồn, tắp xe vào lề, mặt đầy lo lắng:
- Em sao vậy em gái? Đau ở đâu?
- Em....em đau lòng quá, em muốn khóc....huhuhu. Sao người ta giết cây vậy anh. Cây đang sống xanh tốt thế kia mà....huhuhu.
Lần này Dũng chắc 10 mươi cô nàng có vấn đề. "Chắc tai nạn nghiêm trọng lắm, nên nàng chẳng những mất trí nhớ, còn bị chạm dây nữa. Hey ya, tự nhiên ách giữa đàng đem quàng vào cổ." Chí Dũng thở dài, chống tay lên cửa xe xoa xoa mi tâm, không biết nói sao cho cô bé này nín nữa.
- Nín đi, cái này gọi là hi sinh. Mai mốt ở đây xây lên công trình lớn lắm. Với lại người ta bứng mang đi nơi khác trồng, cây nào rỗng chết thì làm bàn ghế phục vụ công cộng. Cái chết của cây có ý nghĩa lớn lao lắm đó, em phải mừng vì cả cuộc đời làm cây, cây đã sống trọn vẹn và ý nghĩa.
Lần đầu tiên trong đời, Chí Dũng mới nói lời sến sẫm để dỗ dành đứa con nít. Tin này mà đồn ra ngoài, còn đâu một đội trưởng cảnh sát anh dũng nữa. Bé con, ta đương đầu với bao tội phạm không sợ, nhưng lại yếu lòng trước giọt nước mắt em.
Họ về căn biệt thự khang trang 3 tầng, không thua gì nhà của Hàn Thiên. Du Miên trầm trồ, nhà cảnh sát mà hoành tráng quá, rồi lại nghĩ, biết đâu ba mẹ anh giàu, anh hai làm nhà sáng chế, ở nhà thế này cũng đúng thôi, Chí Dũng là người tốt, chắc chắn thế. Dũng dẫn Du Miên vô nhà, nhờ chị giúp việc dọn phòng khách, chạy ra siêu thị mua cho cô vài bộ đồ. Mặc đồ học sinh ở trong nhà anh không hay cho lắm, vì xưa giờ nhà anh chỉ có hai anh em sinh sống, thuê giúp việc theo giờ. Chí Dũng lên gõ phòng của Chí Đức, vô kể lại sự việc gặp Du Miên cho anh hai, Chí Đức vui cười hahahah.
- Cuối cùng cũng có người trị được em rồi, chỉ tiếc em ấy hơi nhỏ. Mà không sao, hai năm qua nhanh lắm. Hahaha.
- Anh hai! Em nhờ anh tìm nhân thân cô ấy, không phải để anh chọc em.
- Được rồi, đã tới nhà thì làm khách, để em ấy cơm nước, nghỉ ngơi, chiều dắt qua phòng anh. Ok chưa?
- Ok! Nhưng em không có ý gì đâu đó, không được chọc em, và càng không được chọc cô bé.
- Hiểu rồi, tôi không dám đụng tới cô bé của đội trưởng đâu. Hahaha
- Anhhhh! Thiệt là....
Chí Dũng bực bội bỏ ra ngoài, anh đang mong tìm ra thân phận Du Miên sớm, trả về nơi sản xuất cho rảnh nợ. Anh hai mà báo cáo với "bộ tư lệnh"( ba mẹ) là tiêu. Thiệt là mệt quá đi.
Tại villa khác của Hàn Thiên, anh đang nghe báo cáo về sự xuất hiện của vài người lạ, nghi là người Mộc tộc đã đánh hơi được Du Miên. Vì đã khóa kí ức, hương trầm giảm nhiều, nên có thể họ chưa lần tới tận nơi, nhưng nếu không khống chế được trầm hương, e là không thể giấu Du Miên mãi. Đang mãi suy nghĩ, có tiếng gõ cửa phòng:
- Vào đi!
- Thưa ông chủ, cô Du Miên..cô ấy....cô ấy....
- Du Miên bị gì? Hả?
- Dạ cô ấy bỏ chạy lên xe của đội trưởng Chí Dũng. Tôi cố ngăn nhưng không được. Đội trưởng nhắn là đích thân ông chủ lên đón cô Du Miên về.
- Sao????
Hàn Thiên đứng phắt dậy, nhìn xoáy vào tài xế, ánh mắt lạnh lùng mang theo vị chết chóc, anh ngoắc tay ra ngoài, trầm ngâm xoay người nhìn ra cửa sổ. Tài xế đổ mồ hôi lạnh nhẹ nhàng lui, Tư Mộ liền đi vào, nhìn dáng người ngạo nghễ cô độc, ông cũng chạnh lòng:
- Ông chủ! Có muốn đêm nay tôi đến biệt thự họ Lương đưa cô Du Miên về hay không? Nếu ông ra mặt, giang hồ sẽ cho cô ấy là điểm yếu của Hàn Thiên, đối với ông hay Du Miên đều bất lợi.
- Ông đang bị hao hụt linh lực, để tự tôi đi.
- Ông chủ, gương mặt người trẻ quá, e là nhận làm cha Du Miên hơi kì, cô ấy sẽ không tin đâu à. Tôi nghĩ ngài không nên nhận mình là Lương Chí Đức, tránh để Du Miên nghi ngờ.
- Được! Tôi hiểu rồi.
Đêm đó, Hàn Thiên mặc bộ đồ da màu đen, đeo khẩu trang vải cũng màu đen, lẻn vào biệt thự Lương gia. Bằng sự nhạy bén của khứu giác, Thiên nhanh chóng ngửi ra mùi trầm hương, đến đúng phòng của Du Miên. Cô nàng đang ngủ rất say, để đề phòng, Hàn Thiên thổi thêm một ít mê hương, thế là Du Miên ngủ mê mệt. Anh cột cô lên lưng mình, lẻn thoát ra ngoài. Tất cả lọt vào camera quan sát của Chí Đức, hắn là đồng bọn tên Hùng, trước khi chết tên Hùng đã gửi cho hắn hình ảnh bản đồ in trên da nửa thân trên của Mộc Miên. Hắn vừa nhìn nhận con mồi ngay, nhưng giả vờ làm người tốt hòng chiếm đoạt kho báu.
Du Miên có khả năng đề kháng mọi loại độc, còn thuốc mê có tác dụng không lâu. Hàn Thiên đang cùng cô đu dây ra ngoài thì cô nàng tỉnh lại, thấy mình đang lơ lửng, tính la lên liền bị anh nhanh chóng phát hiện và điểm huyệt, cô nàng bị bất động, trừng trừng mắt nhìn đôi mắt nâu trầm như đáy nước hồ thu, dưới ánh trăng càng thêm huyền ảo, và ánh mắt ấy quen lắm. Hàn Thiên đu dây ra khỏi biệt thự, cõng Du Nhiên chạy mà như bay ra bãi đất trống bên cạnh dòng sông. Anh thả cô xuống, giải huyệt cho cô, tự mình tháo khẩu trang. Du Miên há hốc kinh ngạc, thảo nào trong quen mắt thế, thì ra là ông anh muốn làm ba thiên hạ. Tên này là loại người gì mà dám xông vào nhà trung tá công an bắt người, lại biết điểm huyệt, bay như chim trong phim kiếm hiệp, không lẽ người ở dưới. Du Miên lo sợ, lùi lại phía sau thủ thế, miệng lắp bắp:
- Anh là ai hả? Biết tôi là ai không mà dám bắt? Anh đứng lại đó, tôi...tôi là chị của Hàn Thiên. Tại tôi học trễ thôi chứ tuổi già lắm rồi. Anh mà đụng tới tôi, Hàn Thiên sẽ không tha cho anh đâu. Thấy không, đồng phục tôi mặc của trường nào, nhìn không biết sao hả?
- Biết, biết rất rõ.
Xa xa, chiếc Maybach trờ tới, Thần Phong bước xuống xe. Du Miên mừng rỡ, chạy lại bắt quàng làm họ.
- Anh Thần Phong đúng không? Em là học sinh trong lớp hồi sáng anh dự giờ nè.
Thần Phong nhìn Du Miên, rồi nhìn tới Hàn Thiên, mặt nghệch ra. Du Miên ngỡ Phong quên, nên cố tình nhắc thêm chi tiết "chị của Hàn Thiên", vừa nhắc Phong, vừa hù tên kia sợ. Lúc này, người dở khóc dở cười lại là Hàn Thiên. Anh nhìn Thần Phong ý hỏi " cô bé ấy nói vậy thật à?". Thần Phong hết ý, nhún vai quay đi chỗ khác. Du Miên thấy vậy càng quýnh quáng, lắc lắc tay Thần Phong
- Dù sao cũng là học sinh trường học của HànThiên. Em mà có chuyện gì thì danh tiếng Hàn Thiên để đâu chứ. Thần Phong dưới một người trên vạn người, không lẽ sợ tên kia. Nếu anh sợ hắn, anh dẫn em đi gặp Hàn Thiên đi, em tin Hàn Thiên sẽ không bỏ mặc học sinh trong trường của ảnh.
- Em chắc không?
- Chắc! Anh dẫn em đi gặp sẽ rõ.
Thần Phong nắm tay Du Miên, đưa tới trước mặt Hàn Thiên, nhìn cô rồi nhìn anh. Du Miên há hốc, đớ lưỡi
- Anh....anh đẹp trai này là Hàn Thiên.
Cô xoay nhìn Thần Phong, cười giả lả.
- Giỡn không vui tí nào hết á. Hihi
- Em không phải chị gái Hàn Thiên, mà là em gái của ta.
- Hả?????
Cả Thần Phong và Du Miên đều ngạc nhiên nhìn Hàn Thiên. Trên gương mặt tà mị chẳng có gì bối rối, như đang kể sự việc hết sức bình thường. Có lẽ đây là lời nói dối tai hại nhất trong cuộc đời anh, vì nó đã kéo theo sau là bao oan trái ngược thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook