Chúng Ta Thử Bên Nhau Nhé
-
Chương 18: Muốn Đổi Bạn Cùng Bàn
Sùng Chính Kỳ thật sự bị cô làm cho tức chết rồi, nhưng anh ta vẫn không thể từ bỏ Kỳ Lưu Hỏa được.
Trên người Kỳ Lưu Hỏa có gai nhọn. Cho dù trước giờ cô vẫn luôn đối xử với anh ta rất dịu dàng ngoan hiền, hầu như chưa từng nổi giận với anh ta. Nhưng anh ta biết rõ, một Kỳ Lưu Hỏa như vậy…… Không phải là toàn bộ con người thật của cô. Anh ta thèm khát được hiểu biết cô thật nhiều.
【 Sùng Chính Kỳ: Em nhớ chăm chỉ học tập, đừng làm mấy chuyện vô nghĩa ở trường học, bằng không thi đại học cũng không thể nào cứu được em đâu. 】
【 Kỳ Lưu Hỏa: Em sẽ cố gắng học tập, nhưng không phải bởi vì anh. 】
【 Sùng Chính Kỳ: Anh biết em sẽ không học tập vì anh. Dù sao thì nếu em không thi đậu đại học thì vẫn sẽ phải ở nhà, em tự suy nghĩ đi. 】
Kỳ Lưu Hỏa đúng là muốn cách xa cái nhà đó nên mới luôn muốn nỗ lực…… Đương nhiên, chỉ là trong suy nghĩ mà thôi. Đi học nghe giảng cái gì cũng nghe không hiểu, lần nào bị hỏi cũng ngơ ngác đứng đó, có mỗi môn ngữ văn thì thành tích còn không tệ lắm, dù sao cũng là tiếng mẹ đẻ. Nhưng như vậy cũng không thể cứu lại những bộ môn khác như căn bệnh nan y của cô.
【 Kỳ Lưu Hỏa: Em tự biết phải làm gì. 】
Kỳ thật cô không phải phản cảm việc Sùng Chính Kỳ dùng giọng điệu gia trưởng để dạy dỗ mình. Bởi vì ngoài anh ta ra, cũng chưa có ai luôn cổ vũ thúc giục cô, khích lệ cô cứ kiên trì tiến bước, không cần quay đầu lại.
Quá khứ đều là vực sâu.
【 Sùng Chính Kỳ: Nếu muốn học tốt, thì học cấp ba không nên yêu đương. 】
Nếu không phải đêm đó Sùng Chính Kỳ cách một cái ban công dụ dỗ cô, vốn dĩ Kỳ Lưu Hỏa sẽ không nghĩ đến chuyện yêu đương.
【 Kỳ Lưu Hỏa: Không cần anh phải lo, ngủ đây. 】
【 Sùng Chính Kỳ: Được, ngủ ngon. 】
Kỳ Lưu Hỏa không trả lời lại.
Đều tại Diệp Thành, bây giờ Kỳ Lưu Hỏa cực kỳ nhạy cảm với hai chữ ngủ ngon, thậm chí còn không dám nói bậy, muốn chúc trước tiên đều phải chú ý đối tượng, nghĩ tới nghĩ lui một hồi đột nhiên phát hiện không có người nào cô có thể chúc ngủ ngon mà không cần lo lắng đến ý nghĩa sâu xa kia.
Biết rõ là Sùng Chính Kỳ chỉ nói lời ngủ ngon rất bình thường, nhưng một khi cô đã biết ý tứ sâu xa đằng sau nó, cô…… Căn bản làm không được.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thành không đi học.
Kỳ Lưu Hỏa ngồi trên ghế gật gù mơ màng sắp ngủ, sách giáo khoa chính trị mở ra ở trước mắt phảng phất như xuất hiện một đám mây mù. Cô lơ đãng bay người lên không trung, chân đạp lên những bậc thang mây gặp phải Thất Tiên nữ đang chuẩn bị cho hội Bàn Đào……
“Ngươi là người nơi nào?” Tiên nữ váy hồng lên tiếng hỏi.
Kỳ Lưu Hỏa lắc đầu, “Tôi không phải người của nơi này……”
Chủ nhiệm lớp nhìn cô lắc đầu, “Kỳ Lưu Hỏa, đứng lên đọc bài.”
Kỳ Lưu Hỏa bị chủ nhiệm lớp nắm cổ áo xách lên. Đưa mắt nhìn sang xung quanh, cô thấy sáu, bảy người ngủ gật trong giờ đọc bài buổi sáng đều bị bắt đứng lên hết cả.
Diệp Thành vẫn chưa tới.
Chủ nhiệm lớp dùng ánh mắt tiếc hận sắt không thành thép nhìn chằm chằm cô, “Nên ngủ sớm vào buổi tối, ban ngày đọc nhiều sách hơn mới phải.”
“Vâng……” Kỳ Lưu Hỏa lí nhí trả lời.
Chủ nhiệm lớp vừa đi khỏi, cô giật lấy cuốn sách giáo khoa ở trên mặt bàn nỗ lực mở to hai mắt cẩn thận nhìn, vừa nhìn vừa lẩm nhẩm đọc theo…… Không được…… Sắp đứng không nổi nữa rồi……
Lúc Kỳ Lưu Hỏa cảm thấy chính mình buồn ngủ đến mức sắp chết rồi…… Diệp Thành đột nhiên bước vào.
Nhà của chủ nhiệm lớp ở ngay gần trường, chỉ vào lớp kiểm tra trong chốc lát rồi lại rời đi, vừa hay không bắt gặp Diệp Thành, có lẽ cũng là lười quản đến anh.
“Ê, đang chờ tớ hả, trông mòn con mắt?” Diệp Thành vừa đi vào trong vừa nhìn Kỳ Lưu Hỏa nở nụ cười.
Kỳ Lưu Hỏa nhìn thấy khóe miệng anh vẫn còn máu ứ lại liền thấy đau xót, “Lúc cậu cười lên, có thấy đau răng không?”
“Cái đó là lợi,” Diệp Thành sửa lại cho cô, sau đó đặt mông ngồi trên ghế nói với cô, “Cậu cũng ngồi đi, tớ tới rồi.”
“……” Không thèm để ý đến anh.
Kết quả Diệp Thành còn tích cực lôi kéo vạt áo của cô, “Ngồi đi chứ, đứng mãi làm gì?”
Kỳ Lưu Hỏa trừng mắt nhìn anh, “Tớ đang bị phạt đứng, chứ cậu nói thử xem tớ đứng đây làm gì, chẳng lẽ thật sự cho là tớ đang đợi cậu đấy à.”
Diệp Thành nhìn một vòng, “Thế…… Chủ nhiệm lớp đã tới rồi à?”
“Ừ.” Kỳ Lưu Hỏa cầm sách trên tay, lưng thẳng tắp, bộ dạng nghiêm trang.
Diệp Thành lại ngẩng đầu nhìn cô, “Ai da, điểm thi cao nhất cũng chỉ có 50 thôi, đừng đọc nữa, còn chưa đủ buồn sao. Cậu không đọc thì lần sau thi kém còn có thể an ủi chính mình kỳ thật cũng rất thông minh, chỉ là không học mà thôi.”
Kỳ Lưu Hỏa: “……”
Muốn đổi bạn cùng bàn, phải làm sao đây.
Kỳ Lưu Hỏa đứng đọc thêm một lúc nữa, cuối cùng vẫn cảm thấy buồn ngủ. Diệp Thành cũng vậy, chỉ cần nhét cặp sách vào ngăn xong liền không mở nổi mắt ra nữa.
Kỳ Lưu Hỏa ngẩn ngơ nhìn sang đỉnh đầu Diệp Thành, mái tóc đen bóng khỏe mạnh…… Đi học cũng có thể ngủ say được như vậy, buổi tối nhất định cũng ngủ rất say sưa đi……
Kỳ Lưu Hỏa chợt thất thần.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã nhịn không được luôn chú ý đến Diệp Thành.
Chú ý đến mọi phương diện về anh.
Lúc Sùng Chính Kỳ bảo cô đừng yêu đương, người đầu tiên Kỳ Lưu Hỏa nghĩ đến chính là Diệp Thành.
Có lẽ là bởi vì Diệp Thành tạm thời chính là nam sinh duy nhất ở bên người cô……
Kỳ Lưu Hỏa đứng đến khi bắt đầu mơ màng liền tiến vào trạng thái hôn mê…… Nghĩ đông nghĩ tây đủ thứ, nghĩ đến mức đến mất đi lý trí, không ngờ Diệp Thành đang ngủ gật ở bên cạnh đột nhiên cũng đứng lên.
Dáng người của anh quá cao, lập tức liền chắn mất ánh sáng của Kỳ Lưu Hỏa, bên trái bị bóng của anh che mất.
Kỳ Lưu Hỏa ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Diệp Thành ngáp một cái nói, “Thi xem hai ta ai học thuộc nhanh hơn, người thua phải mời cơm.”
“……” Bệnh tâm thần à. Con nít mới chơi trò này, “Không thèm thi với cậu.”
“Vậy thì cậu chính là không thắng nổi tớ.”
“……” Hạng nhất đếm ngược và hạng hai đếm ngược thi xem ai học thuộc lòng nhanh hơn…… Kết quả thật sự quan trọng lắm sao?
Mặc dù nói khích nhau như vậy, nhưng Diệp Thành lại thật sự đọc ra tiếng.
Giọng đọc của anh rất dễ nghe, nhưng lại nói rất lớn tiếng. Bình thường giờ đọc bài buổi sớm này, mọi người chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm như đang tụng kinh mà thôi. Đột nhiên Diệp Thành lại đọc lớn tiếng như vậy, mọi người trong lớp lập tức yên lặng trong vài giây. Trong giọng đọc của anh, mọi người chỉ nghe ra được mấy lời vô dụng.
Có một vị học bá ngại giọng đọc của Diệp Thành quá chói tai, đơn giản giơ tay che hai tai lại. Mà sau khi che tai xong, giọng đọc của chính mình cũng trở nên lớn tiếng, dần dần…… không khí mà tiết đọc bài buổi sớm nên có đều xuất hiện rồi.
Kỳ Lưu Hỏa vốn đang buồn ngủ muốn chết, kết quả liếc mắt sang liền nhìn thấy Diệp Thành đứng ở bên cạnh mình, đứng thẳng lưng ưỡn ngực, buồn ngủ đến mức nước miếng chảy dài mà vẫn phải dùng cái miệng sứt sẹo của mình cố đọc ra mấy câu văn vô nghĩa kia. Kỳ Lưu Hỏa bị anh làm cảm động, bản thân cũng dần dần nhỏ giọng đọc lên theo anh.
Đọc suốt một hồi Kỳ Lưu Hỏa liền không buồn ngủ nữa. Không ngờ cô lại có thể đọc hết cả một bài dài như vậy. Tiết đọc bài buổi sớm còn một lúc nữa mới hết giờ, với tốc độ hiện tại, cô vẫn còn có thể đọc thêm một bài nữa.
Lòng tin của Kỳ Lưu Hỏa tăng lên gấp bội, cúi đầu nhanh chóng điên cuồng đọc bài. Tiếng đọc của Diệp Thành ở bên cạnh dần trở nên đứt quãng cao cao thấp thấp…… Cao cao thấp thấp thấp……
Một lát sau, Kỳ Lưu Hỏa lại đọc xong một bài nữa, vừa quay sang liền thấy Diệp Thành gục đầu xuống nhìn không thấy đỉnh đầu, toàn bộ đầu đều sắp gục xuống trước ngực đến nơi rồi. Buồn ngủ thành cái dạng như lợn chết thế này, thật dọa người.
Kỳ Lưu Hỏa đẩy đẩy anh vài cái, “Này.”
Diệp Thành đột nhiên bừng tỉnh, dụi dụi mắt, “Hả? Hở……”
“……” Kỳ Lưu Hỏa trơ mắt nhìn nước miếng chảy ra từ khóe miệng bị thương của Diệp Thành.
Cô chưa bao giờ thấy một anh chàng đẹp trai nào còn có thể đối với con gái không hề cảnh giác như vậy…… Nước miếng nói chảy là chảy, có cần không thèm kiềm chế đến vậy không……
Cho nên sau này mọi người đều nói Diệp Thành là hotboy trường trung học, lên đại học đều được người người gọi là nam thần.
Kỳ Lưu Hỏa lại chưa từng cảm nhận được, tên nhóc này đẹp trai ở chỗ nào.
Mọi người đều hâm mộ cô đã bắt được trái tim nam thần từ sớm như vậy, nhưng bản thân cô lại không cảm thấy chính mình nhặt được bảo bối gì cả…… Bởi vì con người thật của Diệp Thành không ôn tồn lễ độ như trong tưởng tượng của mọi người. Bộ dạng lôi thôi lếch thếch, tùy tiện không có ý tứ, căn bản ở trước mặt cô thì không hề có hình tượng tốt đẹp nào.
Diệp Thành vẫn luôn cảm thấy Kỳ Lưu Hỏa cho rằng mình không đẹp trai nên vô cùng đau lòng. Kỳ Lưu Hỏa muốn nói, là vì cậu không coi tớ là người ngoài, muốn chảy nước miếng liền chảy, thích trợn mắt liền trợn, căn bản không hề có chút khoảng cách nào.
Từ lúc Kỳ Lưu Hỏa mới quen Diệp Thành đến lúc hẹn hò với anh, cho đến sau này lại cùng nhau bước vào lễ đường đám cưới, cô vẫn luôn cảm thân bản thân đang nuôi một đứa con trai ngốc nghếch.
Tên ngốc Diệp Thành lau hết nước miếng xong còn banh khóe miệng cho cô xem, “Kỳ thật tớ…… Đây thật sự là lần đầu tiên tớ bị chảy nước miếng…… Tuy rằng thoạt nhìn rất mất mặt, nhưng tớ mong cậu có thể quên đi một màn vừa rồi. Tớ đang bị thương ở khóe miệng nên mới……”
“Thực xin lỗi…… Hình như tớ không thể quên được,” Kỳ Lưu Hỏa che miệng cười, sau đó ném giấy vệ sinh cho Diệp Thành, “Sau đây, xin mời hotboy của lớp 11 ban 22, bạn học Diệp Thành biểu diễn tiết mục lau nước miếng chảy ra cổ áo cho chúng ta xem.”
“……” Diệp Thành cúi đầu tức giận lau nước miếng.
Đi học ngủ gật chảy nước miếng là một chuyện hết sức bình thường. Trước kia anh cũng như vậy, nhưng không bị ai phát hiện, lần này là vì đứng cùng cô nên mới bị phát hiện.
Diệp Thành lau xong liền đẩy đẩy cánh tay Kỳ Lưu Hỏa.
“Làm sao?”
“Bộ dạng xấu nhất của tớ cũng để cậu nhìn thấy rồi, sau này cậu phải chịu trách nhiệm với tớ.”
Kỳ Lưu Hỏa đẩy anh ra ngoài, “Đừng nói lung tung.”
Kết quả chủ nhiệm lớp đột nhiên trở lại, đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Kỳ Lưu Hỏa yên lặng rút lại cánh tay đang đẩy Diệp Thành, chủ nhiệm lớp đi đến chỗ cô, “Bị phạt đứng cũng không chịu thành thật.”
Kỳ Lưu Hỏa càng cúi thấp đầu xuống.
Diệp Thành mở miệng định nhận sai về mình, kết quả chủ nhiệm lớp lại quay sang nói với anh, “Diệp Thành, em đi ra đây với tôi.”
Kỳ Lưu Hỏa ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy Diệp Thành ra hiệu OK với cô, dùng khẩu hình nói, “Không cần lo lắng cho tớ.”
“……” Đâu có lo lắng.
Chủ nhiệm lớp là giáo viên tiếng Anh, một người đàn ông trung niên gần 50 tuổi. Mỗi lần thầy ấy lên lớp dạy tiếng Anh, khẩu âm đều mang theo khí chất nồng đậm hương vị quê cha đất tổ. May thay học sinh học cấp hai đã được dạy cơ bản về phát âm nên cũng không bị thầy ấy ảnh hưởng thành giọng điệu kỳ quái.
Điều khiến mọi người cảm thấy hứng thú nhất đối với chủ nhiệm lớp chính là tên của thầy ấy, Vương Cao Tân*, vừa nghe liền nghĩ tới tiền lương rất cao.
*Tân ở đây là chữ 薪, nghĩa là lương bổng.
“Diệp Thành.” Chủ nhiệm lớp ngồi xuống ghế của mình, tìm tập bài thi khảo sát chất lượng tiếng Anh lần trước, trên cùng có đính kèm phiếu điểm tiếng Anh của mọi người.
Diệp Thành cúi đầu, “Dạ.”
“Đánh nhau?” Lão Vương rõ ràng đã biết còn cố hỏi.
Diệp Thành sờ sờ khóe miệng, quyết định thẳng thắn khai báo sẽ được khoan hồng, “Chỉ là các bạn học xảy ra chút xô xát……”
“Bạn học của em đâu có xô xát với em. Người xô xát với em là học sinh của trường khác.” Một lời này của Lão Vương vừa nói ra liền trúng đích.
Diệp Thành nghe xong chân tay luống cuống, rất ít khi có giáo viên tìm anh tới nói chuyện, ngại ngùng sờ đầu, “Thầy đã biết hết rồi…… Còn hỏi em làm gì.”
“Chuyển trường, là để bắt đầu lại một lần nữa, không phải để làm cho em giống như lúc trước, sa đọa như vậy.”
Diệp Thành ngoan ngoãn gật đầu nghe dạy bảo, “Về sau em sẽ không như vậy nữa.”
Lão Vương thở dài, cầm phiếu điểm lên, chỉ vào điểm của Diệp Thành, “Trình độ tiếng Anh của em đứng hạng hai của lớp.”
“……” Diệp Thành không nói chuyện.
“Cũng là hạng hai của cả khóa.” Lão Vương nhìn thẳng vào mắt anh.
Điểm tiếng Anh của Diệp Thành chỉ thiếu một điểm nữa thôi là được tối đa, thật lợi hại.
Nhưng thành tích các môn học khác của anh thật sự là khó mà chấp nhận. Đây không phải chỉ là vấn đề học lệch, với Diệp Thành mà nói, ngoại trừ tiếng Anh ra tất cả đều là điểm yếu.
Đặc biệt là toán học, chỉ thi được hai mươi mấy điểm…… Bài trắc nghiệm, điền chỗ trống không biết làm, bài tự luận cũng không biết làm. Lúc thi cử chỉ dựa vào thị lực kinh người sao…… Cái gì cũng không chép được……
Trên người Kỳ Lưu Hỏa có gai nhọn. Cho dù trước giờ cô vẫn luôn đối xử với anh ta rất dịu dàng ngoan hiền, hầu như chưa từng nổi giận với anh ta. Nhưng anh ta biết rõ, một Kỳ Lưu Hỏa như vậy…… Không phải là toàn bộ con người thật của cô. Anh ta thèm khát được hiểu biết cô thật nhiều.
【 Sùng Chính Kỳ: Em nhớ chăm chỉ học tập, đừng làm mấy chuyện vô nghĩa ở trường học, bằng không thi đại học cũng không thể nào cứu được em đâu. 】
【 Kỳ Lưu Hỏa: Em sẽ cố gắng học tập, nhưng không phải bởi vì anh. 】
【 Sùng Chính Kỳ: Anh biết em sẽ không học tập vì anh. Dù sao thì nếu em không thi đậu đại học thì vẫn sẽ phải ở nhà, em tự suy nghĩ đi. 】
Kỳ Lưu Hỏa đúng là muốn cách xa cái nhà đó nên mới luôn muốn nỗ lực…… Đương nhiên, chỉ là trong suy nghĩ mà thôi. Đi học nghe giảng cái gì cũng nghe không hiểu, lần nào bị hỏi cũng ngơ ngác đứng đó, có mỗi môn ngữ văn thì thành tích còn không tệ lắm, dù sao cũng là tiếng mẹ đẻ. Nhưng như vậy cũng không thể cứu lại những bộ môn khác như căn bệnh nan y của cô.
【 Kỳ Lưu Hỏa: Em tự biết phải làm gì. 】
Kỳ thật cô không phải phản cảm việc Sùng Chính Kỳ dùng giọng điệu gia trưởng để dạy dỗ mình. Bởi vì ngoài anh ta ra, cũng chưa có ai luôn cổ vũ thúc giục cô, khích lệ cô cứ kiên trì tiến bước, không cần quay đầu lại.
Quá khứ đều là vực sâu.
【 Sùng Chính Kỳ: Nếu muốn học tốt, thì học cấp ba không nên yêu đương. 】
Nếu không phải đêm đó Sùng Chính Kỳ cách một cái ban công dụ dỗ cô, vốn dĩ Kỳ Lưu Hỏa sẽ không nghĩ đến chuyện yêu đương.
【 Kỳ Lưu Hỏa: Không cần anh phải lo, ngủ đây. 】
【 Sùng Chính Kỳ: Được, ngủ ngon. 】
Kỳ Lưu Hỏa không trả lời lại.
Đều tại Diệp Thành, bây giờ Kỳ Lưu Hỏa cực kỳ nhạy cảm với hai chữ ngủ ngon, thậm chí còn không dám nói bậy, muốn chúc trước tiên đều phải chú ý đối tượng, nghĩ tới nghĩ lui một hồi đột nhiên phát hiện không có người nào cô có thể chúc ngủ ngon mà không cần lo lắng đến ý nghĩa sâu xa kia.
Biết rõ là Sùng Chính Kỳ chỉ nói lời ngủ ngon rất bình thường, nhưng một khi cô đã biết ý tứ sâu xa đằng sau nó, cô…… Căn bản làm không được.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thành không đi học.
Kỳ Lưu Hỏa ngồi trên ghế gật gù mơ màng sắp ngủ, sách giáo khoa chính trị mở ra ở trước mắt phảng phất như xuất hiện một đám mây mù. Cô lơ đãng bay người lên không trung, chân đạp lên những bậc thang mây gặp phải Thất Tiên nữ đang chuẩn bị cho hội Bàn Đào……
“Ngươi là người nơi nào?” Tiên nữ váy hồng lên tiếng hỏi.
Kỳ Lưu Hỏa lắc đầu, “Tôi không phải người của nơi này……”
Chủ nhiệm lớp nhìn cô lắc đầu, “Kỳ Lưu Hỏa, đứng lên đọc bài.”
Kỳ Lưu Hỏa bị chủ nhiệm lớp nắm cổ áo xách lên. Đưa mắt nhìn sang xung quanh, cô thấy sáu, bảy người ngủ gật trong giờ đọc bài buổi sáng đều bị bắt đứng lên hết cả.
Diệp Thành vẫn chưa tới.
Chủ nhiệm lớp dùng ánh mắt tiếc hận sắt không thành thép nhìn chằm chằm cô, “Nên ngủ sớm vào buổi tối, ban ngày đọc nhiều sách hơn mới phải.”
“Vâng……” Kỳ Lưu Hỏa lí nhí trả lời.
Chủ nhiệm lớp vừa đi khỏi, cô giật lấy cuốn sách giáo khoa ở trên mặt bàn nỗ lực mở to hai mắt cẩn thận nhìn, vừa nhìn vừa lẩm nhẩm đọc theo…… Không được…… Sắp đứng không nổi nữa rồi……
Lúc Kỳ Lưu Hỏa cảm thấy chính mình buồn ngủ đến mức sắp chết rồi…… Diệp Thành đột nhiên bước vào.
Nhà của chủ nhiệm lớp ở ngay gần trường, chỉ vào lớp kiểm tra trong chốc lát rồi lại rời đi, vừa hay không bắt gặp Diệp Thành, có lẽ cũng là lười quản đến anh.
“Ê, đang chờ tớ hả, trông mòn con mắt?” Diệp Thành vừa đi vào trong vừa nhìn Kỳ Lưu Hỏa nở nụ cười.
Kỳ Lưu Hỏa nhìn thấy khóe miệng anh vẫn còn máu ứ lại liền thấy đau xót, “Lúc cậu cười lên, có thấy đau răng không?”
“Cái đó là lợi,” Diệp Thành sửa lại cho cô, sau đó đặt mông ngồi trên ghế nói với cô, “Cậu cũng ngồi đi, tớ tới rồi.”
“……” Không thèm để ý đến anh.
Kết quả Diệp Thành còn tích cực lôi kéo vạt áo của cô, “Ngồi đi chứ, đứng mãi làm gì?”
Kỳ Lưu Hỏa trừng mắt nhìn anh, “Tớ đang bị phạt đứng, chứ cậu nói thử xem tớ đứng đây làm gì, chẳng lẽ thật sự cho là tớ đang đợi cậu đấy à.”
Diệp Thành nhìn một vòng, “Thế…… Chủ nhiệm lớp đã tới rồi à?”
“Ừ.” Kỳ Lưu Hỏa cầm sách trên tay, lưng thẳng tắp, bộ dạng nghiêm trang.
Diệp Thành lại ngẩng đầu nhìn cô, “Ai da, điểm thi cao nhất cũng chỉ có 50 thôi, đừng đọc nữa, còn chưa đủ buồn sao. Cậu không đọc thì lần sau thi kém còn có thể an ủi chính mình kỳ thật cũng rất thông minh, chỉ là không học mà thôi.”
Kỳ Lưu Hỏa: “……”
Muốn đổi bạn cùng bàn, phải làm sao đây.
Kỳ Lưu Hỏa đứng đọc thêm một lúc nữa, cuối cùng vẫn cảm thấy buồn ngủ. Diệp Thành cũng vậy, chỉ cần nhét cặp sách vào ngăn xong liền không mở nổi mắt ra nữa.
Kỳ Lưu Hỏa ngẩn ngơ nhìn sang đỉnh đầu Diệp Thành, mái tóc đen bóng khỏe mạnh…… Đi học cũng có thể ngủ say được như vậy, buổi tối nhất định cũng ngủ rất say sưa đi……
Kỳ Lưu Hỏa chợt thất thần.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã nhịn không được luôn chú ý đến Diệp Thành.
Chú ý đến mọi phương diện về anh.
Lúc Sùng Chính Kỳ bảo cô đừng yêu đương, người đầu tiên Kỳ Lưu Hỏa nghĩ đến chính là Diệp Thành.
Có lẽ là bởi vì Diệp Thành tạm thời chính là nam sinh duy nhất ở bên người cô……
Kỳ Lưu Hỏa đứng đến khi bắt đầu mơ màng liền tiến vào trạng thái hôn mê…… Nghĩ đông nghĩ tây đủ thứ, nghĩ đến mức đến mất đi lý trí, không ngờ Diệp Thành đang ngủ gật ở bên cạnh đột nhiên cũng đứng lên.
Dáng người của anh quá cao, lập tức liền chắn mất ánh sáng của Kỳ Lưu Hỏa, bên trái bị bóng của anh che mất.
Kỳ Lưu Hỏa ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Diệp Thành ngáp một cái nói, “Thi xem hai ta ai học thuộc nhanh hơn, người thua phải mời cơm.”
“……” Bệnh tâm thần à. Con nít mới chơi trò này, “Không thèm thi với cậu.”
“Vậy thì cậu chính là không thắng nổi tớ.”
“……” Hạng nhất đếm ngược và hạng hai đếm ngược thi xem ai học thuộc lòng nhanh hơn…… Kết quả thật sự quan trọng lắm sao?
Mặc dù nói khích nhau như vậy, nhưng Diệp Thành lại thật sự đọc ra tiếng.
Giọng đọc của anh rất dễ nghe, nhưng lại nói rất lớn tiếng. Bình thường giờ đọc bài buổi sớm này, mọi người chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm như đang tụng kinh mà thôi. Đột nhiên Diệp Thành lại đọc lớn tiếng như vậy, mọi người trong lớp lập tức yên lặng trong vài giây. Trong giọng đọc của anh, mọi người chỉ nghe ra được mấy lời vô dụng.
Có một vị học bá ngại giọng đọc của Diệp Thành quá chói tai, đơn giản giơ tay che hai tai lại. Mà sau khi che tai xong, giọng đọc của chính mình cũng trở nên lớn tiếng, dần dần…… không khí mà tiết đọc bài buổi sớm nên có đều xuất hiện rồi.
Kỳ Lưu Hỏa vốn đang buồn ngủ muốn chết, kết quả liếc mắt sang liền nhìn thấy Diệp Thành đứng ở bên cạnh mình, đứng thẳng lưng ưỡn ngực, buồn ngủ đến mức nước miếng chảy dài mà vẫn phải dùng cái miệng sứt sẹo của mình cố đọc ra mấy câu văn vô nghĩa kia. Kỳ Lưu Hỏa bị anh làm cảm động, bản thân cũng dần dần nhỏ giọng đọc lên theo anh.
Đọc suốt một hồi Kỳ Lưu Hỏa liền không buồn ngủ nữa. Không ngờ cô lại có thể đọc hết cả một bài dài như vậy. Tiết đọc bài buổi sớm còn một lúc nữa mới hết giờ, với tốc độ hiện tại, cô vẫn còn có thể đọc thêm một bài nữa.
Lòng tin của Kỳ Lưu Hỏa tăng lên gấp bội, cúi đầu nhanh chóng điên cuồng đọc bài. Tiếng đọc của Diệp Thành ở bên cạnh dần trở nên đứt quãng cao cao thấp thấp…… Cao cao thấp thấp thấp……
Một lát sau, Kỳ Lưu Hỏa lại đọc xong một bài nữa, vừa quay sang liền thấy Diệp Thành gục đầu xuống nhìn không thấy đỉnh đầu, toàn bộ đầu đều sắp gục xuống trước ngực đến nơi rồi. Buồn ngủ thành cái dạng như lợn chết thế này, thật dọa người.
Kỳ Lưu Hỏa đẩy đẩy anh vài cái, “Này.”
Diệp Thành đột nhiên bừng tỉnh, dụi dụi mắt, “Hả? Hở……”
“……” Kỳ Lưu Hỏa trơ mắt nhìn nước miếng chảy ra từ khóe miệng bị thương của Diệp Thành.
Cô chưa bao giờ thấy một anh chàng đẹp trai nào còn có thể đối với con gái không hề cảnh giác như vậy…… Nước miếng nói chảy là chảy, có cần không thèm kiềm chế đến vậy không……
Cho nên sau này mọi người đều nói Diệp Thành là hotboy trường trung học, lên đại học đều được người người gọi là nam thần.
Kỳ Lưu Hỏa lại chưa từng cảm nhận được, tên nhóc này đẹp trai ở chỗ nào.
Mọi người đều hâm mộ cô đã bắt được trái tim nam thần từ sớm như vậy, nhưng bản thân cô lại không cảm thấy chính mình nhặt được bảo bối gì cả…… Bởi vì con người thật của Diệp Thành không ôn tồn lễ độ như trong tưởng tượng của mọi người. Bộ dạng lôi thôi lếch thếch, tùy tiện không có ý tứ, căn bản ở trước mặt cô thì không hề có hình tượng tốt đẹp nào.
Diệp Thành vẫn luôn cảm thấy Kỳ Lưu Hỏa cho rằng mình không đẹp trai nên vô cùng đau lòng. Kỳ Lưu Hỏa muốn nói, là vì cậu không coi tớ là người ngoài, muốn chảy nước miếng liền chảy, thích trợn mắt liền trợn, căn bản không hề có chút khoảng cách nào.
Từ lúc Kỳ Lưu Hỏa mới quen Diệp Thành đến lúc hẹn hò với anh, cho đến sau này lại cùng nhau bước vào lễ đường đám cưới, cô vẫn luôn cảm thân bản thân đang nuôi một đứa con trai ngốc nghếch.
Tên ngốc Diệp Thành lau hết nước miếng xong còn banh khóe miệng cho cô xem, “Kỳ thật tớ…… Đây thật sự là lần đầu tiên tớ bị chảy nước miếng…… Tuy rằng thoạt nhìn rất mất mặt, nhưng tớ mong cậu có thể quên đi một màn vừa rồi. Tớ đang bị thương ở khóe miệng nên mới……”
“Thực xin lỗi…… Hình như tớ không thể quên được,” Kỳ Lưu Hỏa che miệng cười, sau đó ném giấy vệ sinh cho Diệp Thành, “Sau đây, xin mời hotboy của lớp 11 ban 22, bạn học Diệp Thành biểu diễn tiết mục lau nước miếng chảy ra cổ áo cho chúng ta xem.”
“……” Diệp Thành cúi đầu tức giận lau nước miếng.
Đi học ngủ gật chảy nước miếng là một chuyện hết sức bình thường. Trước kia anh cũng như vậy, nhưng không bị ai phát hiện, lần này là vì đứng cùng cô nên mới bị phát hiện.
Diệp Thành lau xong liền đẩy đẩy cánh tay Kỳ Lưu Hỏa.
“Làm sao?”
“Bộ dạng xấu nhất của tớ cũng để cậu nhìn thấy rồi, sau này cậu phải chịu trách nhiệm với tớ.”
Kỳ Lưu Hỏa đẩy anh ra ngoài, “Đừng nói lung tung.”
Kết quả chủ nhiệm lớp đột nhiên trở lại, đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Kỳ Lưu Hỏa yên lặng rút lại cánh tay đang đẩy Diệp Thành, chủ nhiệm lớp đi đến chỗ cô, “Bị phạt đứng cũng không chịu thành thật.”
Kỳ Lưu Hỏa càng cúi thấp đầu xuống.
Diệp Thành mở miệng định nhận sai về mình, kết quả chủ nhiệm lớp lại quay sang nói với anh, “Diệp Thành, em đi ra đây với tôi.”
Kỳ Lưu Hỏa ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy Diệp Thành ra hiệu OK với cô, dùng khẩu hình nói, “Không cần lo lắng cho tớ.”
“……” Đâu có lo lắng.
Chủ nhiệm lớp là giáo viên tiếng Anh, một người đàn ông trung niên gần 50 tuổi. Mỗi lần thầy ấy lên lớp dạy tiếng Anh, khẩu âm đều mang theo khí chất nồng đậm hương vị quê cha đất tổ. May thay học sinh học cấp hai đã được dạy cơ bản về phát âm nên cũng không bị thầy ấy ảnh hưởng thành giọng điệu kỳ quái.
Điều khiến mọi người cảm thấy hứng thú nhất đối với chủ nhiệm lớp chính là tên của thầy ấy, Vương Cao Tân*, vừa nghe liền nghĩ tới tiền lương rất cao.
*Tân ở đây là chữ 薪, nghĩa là lương bổng.
“Diệp Thành.” Chủ nhiệm lớp ngồi xuống ghế của mình, tìm tập bài thi khảo sát chất lượng tiếng Anh lần trước, trên cùng có đính kèm phiếu điểm tiếng Anh của mọi người.
Diệp Thành cúi đầu, “Dạ.”
“Đánh nhau?” Lão Vương rõ ràng đã biết còn cố hỏi.
Diệp Thành sờ sờ khóe miệng, quyết định thẳng thắn khai báo sẽ được khoan hồng, “Chỉ là các bạn học xảy ra chút xô xát……”
“Bạn học của em đâu có xô xát với em. Người xô xát với em là học sinh của trường khác.” Một lời này của Lão Vương vừa nói ra liền trúng đích.
Diệp Thành nghe xong chân tay luống cuống, rất ít khi có giáo viên tìm anh tới nói chuyện, ngại ngùng sờ đầu, “Thầy đã biết hết rồi…… Còn hỏi em làm gì.”
“Chuyển trường, là để bắt đầu lại một lần nữa, không phải để làm cho em giống như lúc trước, sa đọa như vậy.”
Diệp Thành ngoan ngoãn gật đầu nghe dạy bảo, “Về sau em sẽ không như vậy nữa.”
Lão Vương thở dài, cầm phiếu điểm lên, chỉ vào điểm của Diệp Thành, “Trình độ tiếng Anh của em đứng hạng hai của lớp.”
“……” Diệp Thành không nói chuyện.
“Cũng là hạng hai của cả khóa.” Lão Vương nhìn thẳng vào mắt anh.
Điểm tiếng Anh của Diệp Thành chỉ thiếu một điểm nữa thôi là được tối đa, thật lợi hại.
Nhưng thành tích các môn học khác của anh thật sự là khó mà chấp nhận. Đây không phải chỉ là vấn đề học lệch, với Diệp Thành mà nói, ngoại trừ tiếng Anh ra tất cả đều là điểm yếu.
Đặc biệt là toán học, chỉ thi được hai mươi mấy điểm…… Bài trắc nghiệm, điền chỗ trống không biết làm, bài tự luận cũng không biết làm. Lúc thi cử chỉ dựa vào thị lực kinh người sao…… Cái gì cũng không chép được……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook