Chúng Ta (Si Nous Étions Jeunes)
-
Chương 5
Bảo Bình đã tới điểm hẹn, là một quán cafe đơn giản nhưng khi bước vào có thể làm thay đổi cả tâm trạng người ta. Anh chỉnh lại đầu tóc đã bị nước mưa làm hỏng vài phần, lau mắt kính đen hệt Nobita kia, liếc nhìn đồng hồ. Từ thư viện chạy qua nơi này cũng khá lâu, mất 15 phút, chưa kể anh có mua thêm một bó hoa hồng từ cửa hàng đối diện. Những cánh hoa vẫn còn đọng nước mưa, màu sắc vẫn tươi rói sau cả ngày dài.
“Quý khách muốn dùng gì ạ?” phục vụ bước tới với cuốn menu nâu trầm và chất giọng dịu dàng.
“À, tôi chờ bạn tới nên lát tôi sẽ gọi.” anh vội đáp.
Là chiếc bàn ngay ngoài cửa sổ. Người anh hẹn hôm nay là cô gái mà anh rất thích, nói đúng hơn là người chị trong trường. Cô gái ấy thích ngồi những nơi có thể ngắm nhìn thành phố bên ngoài. Đồng hồ điểm, đã một tiếng trôi qua. Bảo Bình vẫn kiên trì nhìn dòng người qua lại trong quán. Đã có người rời đi, đã có người mới đến. Nhưng cô ấy vẫn chưa tới.
“Bảo Bình, em tới đây làm gì vậy?” người con gái kia bước ra khỏi cổng trường đại học với dáng vẻ vội vã. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười chị là anh đã thấy sự chờ đợi mỏi mòn của mình là điều xứng đáng.
“Trời sắp mưa rồi, em đoán chị không mang ô, chị muốn em trở về chứ?” Bảo Bình lúi húi lấy trong cốp xe mình ra chiếc áo mưa đôi màu hồng nhạt chị thích.
“Không, hôm nay chị phải làm thêm, em về đi nhé” người con gái đó dịu dàng chào tạm biệt Bảo Bình, không quên cảm ơn cậu vì đã quan tâm tới cô. Xong chị vẫn vội vã bước tới bên một nhóm bạn chị, trong đó có một anh con trai cao ráo, nét mặt vui vẻ gọi chị lại. Bảo Bình đoán chắc hai người họ rất thân nhau.
Trời bắt đầu nổi gió, anh vẫn dựng chiếc moto của mình bên này đường. Đâu hẳn cứ giàu có thì sẽ được đáp trả tình cảm lại? Bảo Bình ngẩng đầu lên hứng vài hạt mưa nhẹ. Có lẽ áo mưa cũng không cần lúc đó.
Ngoài cửa sổ đã tạnh mưa. Thành phố giờ chỉ còn là những điểm sáng chập chờn màu đỏ từ đèn xe. Mọi thứ đều trôi đi như vậy. Nhưng vẫn riêng anh lặng im ngồi đây, chờ đợi người con gái anh biết rằng cô ấy sẽ chẳng tới.
“Cho tôi một cafe đen,”
Anh nói mà chẳng liếc nhìn menu. Tay đan vào nhau, mắt hướng về phía những cánh hoa hồng. Người con trai ấy đang ngăn những giọt nước mắt trào ra từ bên trong sao? Có lẽ là vậy. Phải chăng anh ấy đã quá kiên trì trong việc chờ đợi, phải chăng anh ấy cảm thấy lạc lõng ở dòng đời.
“Cafe đen của quý khách.”
Phục vụ tận tình đặt ly nước lên bàn. Không quên để thêm một ly sữa đặc nhỏ bên cạnh.
“Nếu thấy đắng, quý khách có thể đổ thêm sữa vào.”
Bảo Bình nhấp một ngụm. Đắng ngắt, đắng hơn cả ngày hôm nay của anh. Cái vị đắng nó xuống cuống họng, không thể nào nuốt nổi. Bảo Bình vội đổ sữa vào ly cafe. Hóa ra từ trước đến nay, anh vẫn chẳng thể uống được cafe đen. Liếc nhìn bó hoa trên bàn, vẫn tươi rói và tỏa ra hương thơm kỳ lạ. Liệu đây có phải ngày anh đánh dấu chấm hết cho quãng thời gian yêu thầm của mình?
Chờ đợi không có gì đáng sợ, chỉ là anh không biết chờ đến bao giờ.
“Chị đi ra ngoài nghe máy nhé, em cứ nằm nghỉ đi.” người con gái vẫn đang mặc đồ đi làm, vội vã bước ra khỏi cửa phòng bệnh viện. Ngồi thụp xuống trước bức tường trắng. Mùi y tế, sát trùng và tiếng bíp ngân dài từ máy đo nhịp tim vang lên. Cô muốn khóc, khóc thật lớn. Em gái mà cô yêu quý vừa trải qua một cuộc cấp cứu gấp vì kiệt sức, thiếu máu lên não. Đã có thể suýt chết, suýt rơi vào vòng tay tử thần nếu như bố mẹ cô không phát hiện ra sớm.
Tiếng điện thoại ngân dài, không một ai nghe “Xin quý khách vui lòng….”. Song Ngư tắt máy, bàn tay siết chặt lại. Cô đã lỡ hẹn với Bảo Bình nhưng chưa thể xin lỗi. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột mà cô không thể báo trước. Người con gái lên thành phố, chật vật với cuộc sống không đủ tiền ăn qua ngày, yếu đuối mà ép bản thân mình mạnh mẽ, liệu có thể chịu được áp lực này không?
“Bảo Bình, chị có chuyện cần nói với em, khi nào có thời gian, em gọi lại cho chị nhé.” Song Ngư để lại tin nhắn thoại, rồi bước vào phòng bệnh. Em gái cô đang ngủ, một giấc ngủ ngon lành sau cơn nguy kịch. Cô vuốt nhẹ mái tóc nó, bố mẹ cô, họ cũng kiệt sức sau trận hoảng loạn vừa rồi.
“Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi đi, tối con ở đây trông em.” cô nắm lấy bờ vai bà, siết chặt lại “Bố đưa mẹ về hộ con nhé, hai người mệt rồi.”
Bầu trời nơi này trong vắt một màu xanh thẳm, giờ căn phòng chỉ còn ánh sáng mờ từ đèn ngủ và máy đo nhịp tim, sáng sớm mai cô lại phải trở về thành phố, về lại nơi đã khiến cô trở nên mạnh mẽ. Song Ngư lấy cho mình một cái chăn mỏng trong tủ, ngồi trên ghế chờ và thiếp đi khi trên tay vẫn cầm điện thoại.
“Nhìn kìa, cố lên Bạch Dương!” tiếng nhỏ Sư Tử hô to giữa đám đông học sinh. Hôm nay là ngày trường có tổ chức một trận giao đấu bóng rổ giữa các lớp với nhau, cốt cũng là để tập rượt cho học sinh luôn. Đội của Bạch Dương đang thi đấu với lớp 12B, trong đó có anh Khải, một người được mệnh danh ngang tài ngang sức với Bạch Dương.
“Cậu đoán ai sẽ thắng?” Sư Tử vẫn chăm chú nhìn từng đường bóng của Song Tử chuyền cho Bạch Dương.
“Chắc chắn là bên anh Khải” Nhân Mã lắc đầu “Sáng nay tớ đã thấy anh Song Tử có vấn đề rồi, cậu nhìn kìa, đường chuyền của anh ấy rất lỗi”
“Vớ vẩn!” Sư Tử nhíu mày “Chắc chắn Bạch Dương sẽ gánh được thôi.”
Nhưng quả thật Nhân Mã là cậu nhóc rất tinh tế. Cậu đã đoán đúng việc Song Tử bị xuống dốc hôm nay. Kết quả là anh bị trật khớp tay do căng cơ quá mức. Vậy nên trận đấu bị hoãn lại, tỉ số nghiêng về phía lớp 12B. Bạch Dương thấy vậy liền cõng Song Tử vào phòng y tế.
“Tớ xin lỗi” Song Tử vừa được băng lại vết thương, hiện tại anh đang nằm nghỉ với chai nước cậu bạn thân mua hộ.
“Bảo là khởi động trước khi tập không nghe” Bạch Dương lấy chiếc ghế nhựa đặt cạnh giường bệnh. Phòng y tế thoang thoảng mùi hoa nhài, ánh nắng hắt vào khu này cũng đủ để không cần phải bật điện lên. Giờ anh mới biết lý do tại sao rất nhiều học sinh trốn học xuống nơi này nằm.
“Không phải.” Song Tử không nhìn thằng bạn mình “Thực ra đêm qua, tớ đánh nhau với bọn trộm.”
“Cái gì cơ?” Bạch Dương suýt làm rơi chiếc băng gạc và lọ dầu gió xuống đất.
“Ừ, gần khu mình dạo này hay có bọn trộm cầm dao lắm đấy, mẹ tớ bảo vậy.”
“Thế có làm sao không?”
Song Tử lắc đầu. Giờ Bạch Dương mới nhớ lời bố mình dặn. Tin tức về bọn trộm cũng có lên thời sự một vài lần, nhưng bữa cơm gia đình Bạch Dương thường diễn ra rất nhanh nên chẳng có thời gian để liếc nhìn ti vi lấy một lần.
“Quý khách muốn dùng gì ạ?” phục vụ bước tới với cuốn menu nâu trầm và chất giọng dịu dàng.
“À, tôi chờ bạn tới nên lát tôi sẽ gọi.” anh vội đáp.
Là chiếc bàn ngay ngoài cửa sổ. Người anh hẹn hôm nay là cô gái mà anh rất thích, nói đúng hơn là người chị trong trường. Cô gái ấy thích ngồi những nơi có thể ngắm nhìn thành phố bên ngoài. Đồng hồ điểm, đã một tiếng trôi qua. Bảo Bình vẫn kiên trì nhìn dòng người qua lại trong quán. Đã có người rời đi, đã có người mới đến. Nhưng cô ấy vẫn chưa tới.
“Bảo Bình, em tới đây làm gì vậy?” người con gái kia bước ra khỏi cổng trường đại học với dáng vẻ vội vã. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười chị là anh đã thấy sự chờ đợi mỏi mòn của mình là điều xứng đáng.
“Trời sắp mưa rồi, em đoán chị không mang ô, chị muốn em trở về chứ?” Bảo Bình lúi húi lấy trong cốp xe mình ra chiếc áo mưa đôi màu hồng nhạt chị thích.
“Không, hôm nay chị phải làm thêm, em về đi nhé” người con gái đó dịu dàng chào tạm biệt Bảo Bình, không quên cảm ơn cậu vì đã quan tâm tới cô. Xong chị vẫn vội vã bước tới bên một nhóm bạn chị, trong đó có một anh con trai cao ráo, nét mặt vui vẻ gọi chị lại. Bảo Bình đoán chắc hai người họ rất thân nhau.
Trời bắt đầu nổi gió, anh vẫn dựng chiếc moto của mình bên này đường. Đâu hẳn cứ giàu có thì sẽ được đáp trả tình cảm lại? Bảo Bình ngẩng đầu lên hứng vài hạt mưa nhẹ. Có lẽ áo mưa cũng không cần lúc đó.
Ngoài cửa sổ đã tạnh mưa. Thành phố giờ chỉ còn là những điểm sáng chập chờn màu đỏ từ đèn xe. Mọi thứ đều trôi đi như vậy. Nhưng vẫn riêng anh lặng im ngồi đây, chờ đợi người con gái anh biết rằng cô ấy sẽ chẳng tới.
“Cho tôi một cafe đen,”
Anh nói mà chẳng liếc nhìn menu. Tay đan vào nhau, mắt hướng về phía những cánh hoa hồng. Người con trai ấy đang ngăn những giọt nước mắt trào ra từ bên trong sao? Có lẽ là vậy. Phải chăng anh ấy đã quá kiên trì trong việc chờ đợi, phải chăng anh ấy cảm thấy lạc lõng ở dòng đời.
“Cafe đen của quý khách.”
Phục vụ tận tình đặt ly nước lên bàn. Không quên để thêm một ly sữa đặc nhỏ bên cạnh.
“Nếu thấy đắng, quý khách có thể đổ thêm sữa vào.”
Bảo Bình nhấp một ngụm. Đắng ngắt, đắng hơn cả ngày hôm nay của anh. Cái vị đắng nó xuống cuống họng, không thể nào nuốt nổi. Bảo Bình vội đổ sữa vào ly cafe. Hóa ra từ trước đến nay, anh vẫn chẳng thể uống được cafe đen. Liếc nhìn bó hoa trên bàn, vẫn tươi rói và tỏa ra hương thơm kỳ lạ. Liệu đây có phải ngày anh đánh dấu chấm hết cho quãng thời gian yêu thầm của mình?
Chờ đợi không có gì đáng sợ, chỉ là anh không biết chờ đến bao giờ.
“Chị đi ra ngoài nghe máy nhé, em cứ nằm nghỉ đi.” người con gái vẫn đang mặc đồ đi làm, vội vã bước ra khỏi cửa phòng bệnh viện. Ngồi thụp xuống trước bức tường trắng. Mùi y tế, sát trùng và tiếng bíp ngân dài từ máy đo nhịp tim vang lên. Cô muốn khóc, khóc thật lớn. Em gái mà cô yêu quý vừa trải qua một cuộc cấp cứu gấp vì kiệt sức, thiếu máu lên não. Đã có thể suýt chết, suýt rơi vào vòng tay tử thần nếu như bố mẹ cô không phát hiện ra sớm.
Tiếng điện thoại ngân dài, không một ai nghe “Xin quý khách vui lòng….”. Song Ngư tắt máy, bàn tay siết chặt lại. Cô đã lỡ hẹn với Bảo Bình nhưng chưa thể xin lỗi. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột mà cô không thể báo trước. Người con gái lên thành phố, chật vật với cuộc sống không đủ tiền ăn qua ngày, yếu đuối mà ép bản thân mình mạnh mẽ, liệu có thể chịu được áp lực này không?
“Bảo Bình, chị có chuyện cần nói với em, khi nào có thời gian, em gọi lại cho chị nhé.” Song Ngư để lại tin nhắn thoại, rồi bước vào phòng bệnh. Em gái cô đang ngủ, một giấc ngủ ngon lành sau cơn nguy kịch. Cô vuốt nhẹ mái tóc nó, bố mẹ cô, họ cũng kiệt sức sau trận hoảng loạn vừa rồi.
“Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi đi, tối con ở đây trông em.” cô nắm lấy bờ vai bà, siết chặt lại “Bố đưa mẹ về hộ con nhé, hai người mệt rồi.”
Bầu trời nơi này trong vắt một màu xanh thẳm, giờ căn phòng chỉ còn ánh sáng mờ từ đèn ngủ và máy đo nhịp tim, sáng sớm mai cô lại phải trở về thành phố, về lại nơi đã khiến cô trở nên mạnh mẽ. Song Ngư lấy cho mình một cái chăn mỏng trong tủ, ngồi trên ghế chờ và thiếp đi khi trên tay vẫn cầm điện thoại.
“Nhìn kìa, cố lên Bạch Dương!” tiếng nhỏ Sư Tử hô to giữa đám đông học sinh. Hôm nay là ngày trường có tổ chức một trận giao đấu bóng rổ giữa các lớp với nhau, cốt cũng là để tập rượt cho học sinh luôn. Đội của Bạch Dương đang thi đấu với lớp 12B, trong đó có anh Khải, một người được mệnh danh ngang tài ngang sức với Bạch Dương.
“Cậu đoán ai sẽ thắng?” Sư Tử vẫn chăm chú nhìn từng đường bóng của Song Tử chuyền cho Bạch Dương.
“Chắc chắn là bên anh Khải” Nhân Mã lắc đầu “Sáng nay tớ đã thấy anh Song Tử có vấn đề rồi, cậu nhìn kìa, đường chuyền của anh ấy rất lỗi”
“Vớ vẩn!” Sư Tử nhíu mày “Chắc chắn Bạch Dương sẽ gánh được thôi.”
Nhưng quả thật Nhân Mã là cậu nhóc rất tinh tế. Cậu đã đoán đúng việc Song Tử bị xuống dốc hôm nay. Kết quả là anh bị trật khớp tay do căng cơ quá mức. Vậy nên trận đấu bị hoãn lại, tỉ số nghiêng về phía lớp 12B. Bạch Dương thấy vậy liền cõng Song Tử vào phòng y tế.
“Tớ xin lỗi” Song Tử vừa được băng lại vết thương, hiện tại anh đang nằm nghỉ với chai nước cậu bạn thân mua hộ.
“Bảo là khởi động trước khi tập không nghe” Bạch Dương lấy chiếc ghế nhựa đặt cạnh giường bệnh. Phòng y tế thoang thoảng mùi hoa nhài, ánh nắng hắt vào khu này cũng đủ để không cần phải bật điện lên. Giờ anh mới biết lý do tại sao rất nhiều học sinh trốn học xuống nơi này nằm.
“Không phải.” Song Tử không nhìn thằng bạn mình “Thực ra đêm qua, tớ đánh nhau với bọn trộm.”
“Cái gì cơ?” Bạch Dương suýt làm rơi chiếc băng gạc và lọ dầu gió xuống đất.
“Ừ, gần khu mình dạo này hay có bọn trộm cầm dao lắm đấy, mẹ tớ bảo vậy.”
“Thế có làm sao không?”
Song Tử lắc đầu. Giờ Bạch Dương mới nhớ lời bố mình dặn. Tin tức về bọn trộm cũng có lên thời sự một vài lần, nhưng bữa cơm gia đình Bạch Dương thường diễn ra rất nhanh nên chẳng có thời gian để liếc nhìn ti vi lấy một lần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook