Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao
-
Chương 5
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sao lại là Úc Đình Chi viết được?
Chẳng phải là do đồ đệ giỏi của Úc lão tiên sinh viết sao? Úc… Úc Đình Chi… có phải đúng cái cậu đang nghĩ không?
“Anh là đồ đệ của Úc lão tiên sinh à?” Mạnh Trì có chút kinh ngạc mở miệng hỏi.
Nghe vậy lông mày sắc bén của Úc Đình Chi khẽ nhíu một chút: “Ông là ông ngoại của tôi.”
Ông ngoại.
Nhưng sao lại cùng họ?
Trong lòng Mạnh Trì hiện lên một tia khó hiểu, nhưng vừa nghĩ đến chuyện bây giờ cũng có nhiều người theo họ mẹ, đây cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, Mạnh Trì không quá để ý lắm. Chỉ là nghĩ nhà họ Úc ở Trạch Vu là thư hương thế gia nổi danh, khó trách có thể lái được mấy chiếc xế xịn.
*thư hương thế gia: gia đình, dòng tộc có truyền thống học vấn lâu đời
“Cậu biết ông ngoại tôi?” Úc Đình Chi quay sang nhìn cậu hỏi.
Này thì không hẳn.
Lúc trước quán trà được cải tạo, một người bạn tốt của Dương Chính Phong tặng ông một câu đối trà, chính là bức được treo ở gian chính, nói là do Úc lão tiên sinh tự tay viết. Ngay cả tên đầy đủ của Úc lão tiên sinh là gì Mạnh Trì cũng không biết, tuy rằng dưới câu đối có đề tên nhưng lại viết quá mức rồng bay phượng múa, đến bây giờ Mạnh Trì vẫn chưa nhìn ra.
“Úc lão tiên sinh nổi danh như vậy, tôi từng nghe nói qua.” Mạnh Trì nói xong, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành nụ cười nhạt, “Khó trách chữ của anh viết không tệ.”
Vừa rồi vẫn khen là viết rất tốt, bây giờ nghe được là Úc Đình Chi viết, lập tức biến thành không tệ.
Trà nghệ chú ý tâm bình khí hòa, làm cho người ta có một loại cảm giác như những người có liên quan đến trà đều ôn hòa lễ độ, không lộ ra tranh đua. Nhưng hiển nhiên Mạnh Trì không phải, tính cách của cậu được coi là dễ gần, nhưng trong lòng vẫn còn sự hiếu thắng của người trẻ tuổi.
Tình trường càng là như thế, nếu ngay từ đầu biết đây là chữ Úc Đình Chi viết, cậu nhất định sẽ không bình luận gì.
“Đình Chi ca ca không chỉ viết chữ đẹp, ngay cả vẽ cũng rất giỏi.” Tống Mân chen ngang nói, “Hồi anh ấy học xong tiến sỹ tại Học viện mỹ thuật XX, vốn dĩ muốn ở lại trường, là trường bọn em tốn rất nhiều công sức mới đào được anh ấy đến, giảng dạy ở Đại học Nghệ thuật.”
Tuy rằng Mạnh Trì chưa học đại học, nhưng đối với Học viện Mỹ thuật hàng đầu trong nước vẫn có chút hiểu biết. Cậu bỗng nhiên hiểu được, vì sao khí chất quanh người Úc Đình Chi lại không dính khói lửa nhân gian như thế.
Cũng khó trách Tống Mân lại tôn sùng anh ta đến vậy, bất kể là gia thế bối cảnh hay là trình độ ưu tú của bản thân, Úc Đình Chi đều quá mức chói mắt. Nghĩ như vậy, trong lòng Mạnh Trì bỗng nhiên có chút vi diệu.
“Lợi hại lợi hại.” Mạnh Trì liên tục khen ngợi, lại chuyển đề tài, nói với Tống Mân: “Khó trách cậu muốn học lớp của thầy Úc, tranh thủ kỳ sau đăng ký, làm sinh viên của anh ta.”
Đừng nghĩ cái gì khác nữa.
Tống Mân nào nghe được ý của cậu, cảm thán một câu mong là thế, rồi đi xem các bộ trà cụ khác. Mà Úc Đình Chi thì đứng tại chỗ, dùng một loại ánh mắt hấp dẫn lẳng lặng nhìn Mạnh Trì.
“Thầy Mạnh, lúc trước anh nói, người mới tốt nhất là nên chọn tách trà có nắp đúng không?” Tống Mân đi đến trước một dãy giá đựng đồ đạc, cầm một cái tách sứ trắng lên.
“Ầy, sao lại gọi tôi là thầy rồi.” Mạnh Trì nói.
Tống Mân nháy mắt cười, thử nói: “Vậy thì, anh Mạnh?”
“Tùy cậu, vui là được.” Mạnh Trì cười khẽ, đi đến bên cạnh Tống Mân, cầm tách sứ trong tay cậu, “Tách trà có nắp tương đối toàn năng, trà gì cũng có thể pha được, còn dễ dàng vệ sinh.”
Tống Mân gật đầu: “So với ấm trà thì dễ cọ rửa hơn.”
Hội họa thư pháp, Mạnh Trì là người ngoài ngành, chỉ có thể nhìn họ nói. Nhưng về trà cụ, thậm chí là trà nghệ, cậu biết rất nhiều. Để tìm lại vị trí trước mặt Tống Mân, Mạnh Trì nói về nguồn gốc của nó, “Tách trà có nắp là dụng cụ pha trà được dùng từ thời cổ đại, còn gọi là bát tam tài, trên có nắp, dưới có nâng, còn có chén. Người xưa lấy ý trời, ý đất, ý người.”
(minh họa)
Mạnh Trì thừa nhận Úc Đình Chi ưu tú, nhưng không có nghĩa là cậu sợ hãi đối thủ của mình ưu tú. Thứ không hiểu cậu sẽ không giả bộ hiểu, thứ mình hiểu cậu cũng không khoe khoang quá độ, cố ý nói một vài điển cố cũng chỉ là đơn giản nhắc đến rồi thôi.
“Nhưng nó cũng có một nhược điểm – dễ làm bỏng tay.” Mạnh Trì nói, “Vì vậy khi lựa chọn phải chú ý, men sứ không thể quá mỏng, cậu chọn cái này có hơi mỏng một chút.”
Tầm mắt Mạnh Trì lướt qua rất nhiều tách trà, rồi cầm lấy một tách màu trắng có hoa văn màu gạo, “Độ dày này rất thích hợp, mép thành hướng ra ngoài cũng tiện cầm. Quan trọng nhất của bước chống bỏng trên thực tế vẫn là cách cầm tách trà.”
“Cái này em biết, lúc trước anh nói qua rồi, phải dùng văn thị cầm pháp (1), anh hay dùng thủ pháp này nhất.” Tống Mân nói xong liền bưng một tách sứ trắng khác, dùng ngón cái và ngón giữa đặt ở mép, nhấc tách trà lên, sau đó dùng bốn ngón tay phải nâng đáy, ngón cái giữ lấy nắp.
Chẳng qua khi tay phải cậu cầm lên, nắp tách trà suýt nữa rơi xuống, vẫn là Mạnh Trì nhanh tay lẹ mắt nắm lấy, ngay cả tay Tống Mân cũng bị quấn trong lòng bàn tay cậu.
Tuy rằng trong phòng bật hệ thống sưởi ấm nhưng hai tay bị nhiễm lạnh không ấm lên nhanh như vậy, cho nên tay Tống Mân vẫn lạnh như băng, chỉ không lạnh bằng tách sứ mà thôi.
“Sao tay lại lạnh như vậy?” Mạnh Trì nắm chặt, cảm nhận được xương ngón tay Tống Mân cọ vào lòng bàn tay mình, có chút ngứa ngáy.
Mà nhiệt độ từ lòng bàn tay cậu cũng truyền đến mu bàn tay Tống Mân, Tống Mân đột nhiên hoàn hồn, giống như bị thiêu đốt vội vàng rút tay về, “Trời sinh tay chân em đã lạnh rồi, không có việc gì.”
Mạnh Trì thuận thế buông ra, khép tách trà lại, nhìn bàn tay trắng nõn của Tống Mân, “Tay cậu quá nhỏ, loại cầm kiểu này không phù hợp với cậu. Cậu thử dùng cách cầm bằng ba ngón tay này (2).”
Nói xong Mạnh Trì liền vươn tay phải ra, ngón trỏ hơi nghiêng đặt trên nắp, ngón cái và ngón giữa lần lượt đặt ở hai bên mép tách trà, rất dễ dàng nhấc tách trà lớn gần bằng bàn tay lên.
“Lúc cầm chú ý không đụng phải thân tách là được, cậu thử xem”
Tống Mân cẩn thận nhìn ngón tay cậu, chọn một tách trà nhỏ hơn để thử.
Mạnh Trì đứng bên cạnh, ở một khoảng cách không xa không gần, thỉnh thoảng lên tiếng hướng dẫn, thỉnh thoảng đưa tay dạy cậu điều chỉnh vị trí, tuy rằng không phải tay cầm tay đan nhau, nhưng trong động tác vẫn sẽ có một ít tiếp xúc da thịt.
Bởi vì có Trần Ngạn là bạn tốt trong giới, Mạnh Trì cũng biết khuynh hướng tính dục của Tống Mân. Cũng rõ ràng hiện tại mình không thể vội vàng, cho nên nắm chừng mực rất tốt, dường như bảo trì ở giữa sự thân mật và gần gũi, sẽ không khiến người ta sinh lòng phản cảm.
Tất cả những điều này, đều rơi vào trong mắt Úc Đình Chi.
Anh có thể nhìn ra được Mạnh Trì ở trước mặt anh có một chút tâm lý hiếu thắng tranh đua. Nhưng đồng thời, anh cũng có thể cảm giác được hành động của Mạnh Trì, cách dùng từ đều duy trì phong thái thong dong trước sau như một của cậu, không một chút ra vẻ khoe khoang, không đáng ghét, ngược lại còn rất thú vị. Thật giống như nhìn thấy một con công chỉ có lông đuôi xinh đẹp, đang lặng yên không một tiếng động thể hiện ưu điểm của mình.
Úc Đình Chi lẳng lặng nhìn, lẳng lặng nghe, giờ khắc này mới xem như nhận rõ Mạnh Trì, hơn nữa còn cho rằng Mạnh Trì rất phù hợp với tư cách một nghệ nhân trà.
Ánh mắt rơi trên người Mạnh Trì không nặng không nhẹ, tuy rằng không phải là ánh mắt đánh giá khiến người ta khó chịu như lần đầu tiên gặp mặt, nhưng thời gian dài bị nhìn chăm chú vẫn để cho Mạnh Trì phát hiện, hơn nữa còn khiến cậu có chút không được tự nhiên.
Hai ba phút sau, cậu không chịu đựng được nữa, mở miệng: “Thầy Úc, anh không đi xem bình hoa sao?”
Cứ nhìn tôi mãi làm gì?
Úc Đình Chi: “Không thấy cái nào phù hợp.”
Anh thấy có giống anh không?
Mạnh Trì trong lòng oán thầm, ngoài miệng lại đề nghị: “Hay là anh cũng đến xem trà cụ? Không hiểu có thể hỏi tôi.”
Úc Đình Chi gật đầu, rốt cuộc chuyển sự chú ý đến đồ sứ trên giá gỗ lim.
Tống Mân ở đằng kia nhận điện thoại, đi đến cạnh cửa nhỏ giọng thảo luận bài tập với bạn cùng phòng. Mạnh Trì không đi quấy rầy cậu, tầm mắt không có mục đích nhìn lung tung giữa một đám đồ sứ, quanh đi quẩn lại đã tập trung lên vật sống duy nhất trong phòng ngoại trừ cậu.
Úc Đình Chi đứng trước bàn trà gỗ sưa trong sảnh, hơi cúi người, đưa tay cầm một tách “cuống lá trà” màu xanh đen. Cuống lá trà là một cách gọi đồ sứ, bởi vì bề mặt của nó, dọc theo thân chén bám đầy những đốm tối màu lớn nhỏ khác nhau, từ nhạt đến đậm, từ mỏng đến dày, rất giống với cuống lá trà, nên được gọi như vậy.
Làn da Úc Đình Chi trắng nõn, lúc cầm chén trà kia lên càng hiện lên rõ ràng hơn, càng có vẻ trắng như ngọc, Mạnh Trì chỉ nhìn thoáng qua liền rất khó dời tầm mắt.
Trước kia cậu chỉ ảo tưởng bàn tay này cầm tách trà sẽ đẹp biết bao, bây giờ nhìn thấy, mới cảm thấy so với tưởng tượng của cậu còn đẹp hơn nhiều. Nhìn nhìn, Mạnh Trì thậm chí còn nghĩ đến mức không có giới hạn, nếu Úc Đình Chi cảm thấy hứng thú với trà nghệ, có lẽ có thể nhận Úc Đình Chi làm đồ đệ. Ừm, cái này không tồi, mỗi ngày đều có tay đẹp để ngắm, còn có thể sờ lên nữa.
Nghĩ như vậy, Mạnh Trì nhìn cả người Úc Đình Chi cũng thuận mắt hơn nhiều. Trong dòng suy nghĩ tán loạn, tầm mắt cậu bất giác chuyển đến mặt Úc Đình Chi, mắt đầu từ vầng trán tỉ mỉ điêu khắc, từng chút một nhìn xuống chỉnh thể, lại trở lại bàn tay kia.
Thật lòng mà nói, chỉ dựa vào ngoại hình, Úc Đình Chi cũng đã đủ mê hoặc lòng người rồi, chứ đừng nói đến chuyện anh còn có một đôi tay hoàn mỹ, Mạnh Trì thế mà nhìn đến có chút mê muội.
“Đẹp không?”
Thanh âm đột nhiên vang lên khiến Mạnh Trì thoáng hoàn hồn, mí mắt run lên liền đối diện với tầm mắt Úc Đình Chi, cũng không biết anh ngẩng đầu nhìn lại lúc nào, nhìn bao lâu.
“Đẹp.” Mạnh Trì không hề lúng túng bị bắt tại trận, thong dong khen ngợi tách trà, “Chiếc “cuống lá trà” này chất lượng khá tốt.”
Úc Đình Chi nhìn cậu hai giây, sau đó đổi cái chén bằng một tay, đưa đến trước cửa sổ.
Đồ sứ phải nhìn dưới ánh mặt trời mới có thể hoàn toàn nhìn thấu vẻ đẹp của nó, màu tối trong nhà dưới ánh trời trở nên trong suốt giống như ngọc, đây là đồ sứ thượng đẳng.
“Nhưng bây giờ chúng ta rất ít khi dùng loại trà men tối này, trong trà đạo Nhật Bản dùng nhiều hơn.” Mạnh Trì đi đến, đứng bên cạnh anh. Dưới ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, cùng nhau thưởng thức chiếc chén sứ này.
Tầm mắt của cậu nhìn như rơi vào cái chén, nhưng sự chú ý lại đặt trên tay Úc Đình Chi.
Lúc Mạnh Trì dạy Tống Mân cách cầm tách trà, hẳn là Úc Đình Chi cũng nghe được, lúc này cách anh cầm tách trà hoàn toàn giống với cách bình thường Mạnh Trì hay dùng.
Dưới ánh dương, gân xanh trên mu bàn tay của anh rõ ràng, cùng với màu sắc trên nắp tách trà không hiểu sao lại hô ứng vô cùng. Xương trên mu bàn tay so với Tống Mân còn có cảm giác mạnh mẽ hơn nhiều, càng đẹp hơn nhiều, có thể nói đây là đôi tay Mạnh Trì ưng ý nhất tính đến thời điểm này.
“Cậu còn biết trà đạo Nhật Bản?” Úc Đình Chi nghiêng người nhìn cậu.
“Điểm trà (3) vốn là ở nước ta, họ thích sử dụng tách trà màu đen chứ không phải vì “màu đen quý hơn” (4).” Mạnh Trì nở nụ cười.
Nụ cười của cậu dưới mặt trời trở nên sáng rực, giữa hai hàng lông mày bởi vì sự tự tin mà trở nên rạng ngời. Úc Đình Chi nhìn cậu, trong con ngươi sáng màu xẹt qua một tia sáng dịu dàng, ngay cả nhịp tim dường như cũng chậm lại.
Tống Mân ở bên kia bỗng nhiên uể oải “Ài —” một tiếng, Úc Đình Chi hoàn hồn nhìn lại, lúc này anh mới ý thức được, vừa rồi mình lại nhìn Mạnh Trì đến thất thần.
Tống Mân vẫn ngồi xổm trước cửa gian gọi điện thoại, có lẽ là do nhóm bài tập khiến cậu buồn bực, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay nhăn lại một chỗ, vừa nói gì đó vừa khó chịu túm lấy nắm cỏ xanh trước cửa.
Mạnh Trì nhìn cậu, khóe miệng hiện lên một nụ cười khẽ khàng, chẳng qua không quá hai giây, nụ cười của cậu liền cứng đơ ở khóe miệng.
Bởi vì Úc Đình Chi bỗng hỏi một câu: “Mạnh Trì, cậu thích đàn ông phải không?”
Vấn đề này đến bất ngờ không kịp đề phòng, đáy mắt Mạnh Trì hiện ra một loại đình trệ không thể tin được, nhưng rất nhanh cậu chớp chớp mắt, thu lại sự kinh ngạc, khôi phục vẻ tự nhiên của mình.
Khi mí mắt cong vút một lần nữa nâng lên, ánh mắt cậu không hề né tránh, nhìn thẳng Úc Đình Chi hỏi ngược lại: “Không phải anh cũng vậy sao?”
Úc Đình Chi vẫn duy trì bộ dáng không có biểu cảm gì, chỉ là đôi mắt hơi sáng kia bỗng trở nên tối tăm, ánh mắt trầm xuống.
Lúc này sự im lặng chẳng khác nào thừa nhận, hai người không nói ra mà thôi.
Mạnh Trì không tiếp tục chủ đề này nữa, chuẩn bị rời đi, Úc Đình Chi lại nói một câu: “Các cậu hẳn là không thích hợp.”
Mạnh Trì nghe thế quay đầu, hai hàng lông mày nhíu cả lại.
Mới vừa rồi thẳng thắn hỏi xu hướng tính dục, Mạnh Trì có thể rộng lượng không cảm thấy mình bị mạo phạm. Bây giờ câu nói “không thích hợp” này cũng khiến trong lòng Mạnh Trì dâng lên một tia khó chịu. Nhưng cậu vẫn bình tĩnh mở miệng hỏi một câu: “Vì sao?”
Tầm mắt Úc Đình Chi qua lại giữa hai người bọn họ, sau đó buông tách trà trong tay xuống.
Lúc này, Mạnh Trì bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.
Đấy là lúc cậu mới quen Trần Ngạn. Trần Ngạn nói trên người cậu có một loại khí chất khiến người ta muốn chinh phục cậu. Trong giới này, ngoại trừ những 0 yếu đuối sẽ coi cậu là 1 ra thì những người khác đều coi cậu là dã 0.
*dã 0: dùng để chỉ những bé thụ hoang dã, khiến người ta muốn đ.è
Cho nên Úc Đình Chi cho rằng cậu là người nằm dưới?
Sự khó chịu trong lòng Mạnh Trì tan đi vài phần, cậu “chậc” một tiếng, giọng điệu thong thả gọi “Thầy Úc”.
“Có lẽ anh hiểu lầm rồi.” Khi Úc Đình Chi nhìn lại lần nữa, Mạnh Trì cười một tiếng, nói tiếp: “Thật ra tôi quen ở trên cơ.”
–
Sao lại là Úc Đình Chi viết được?
Chẳng phải là do đồ đệ giỏi của Úc lão tiên sinh viết sao? Úc… Úc Đình Chi… có phải đúng cái cậu đang nghĩ không?
“Anh là đồ đệ của Úc lão tiên sinh à?” Mạnh Trì có chút kinh ngạc mở miệng hỏi.
Nghe vậy lông mày sắc bén của Úc Đình Chi khẽ nhíu một chút: “Ông là ông ngoại của tôi.”
Ông ngoại.
Nhưng sao lại cùng họ?
Trong lòng Mạnh Trì hiện lên một tia khó hiểu, nhưng vừa nghĩ đến chuyện bây giờ cũng có nhiều người theo họ mẹ, đây cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, Mạnh Trì không quá để ý lắm. Chỉ là nghĩ nhà họ Úc ở Trạch Vu là thư hương thế gia nổi danh, khó trách có thể lái được mấy chiếc xế xịn.
*thư hương thế gia: gia đình, dòng tộc có truyền thống học vấn lâu đời
“Cậu biết ông ngoại tôi?” Úc Đình Chi quay sang nhìn cậu hỏi.
Này thì không hẳn.
Lúc trước quán trà được cải tạo, một người bạn tốt của Dương Chính Phong tặng ông một câu đối trà, chính là bức được treo ở gian chính, nói là do Úc lão tiên sinh tự tay viết. Ngay cả tên đầy đủ của Úc lão tiên sinh là gì Mạnh Trì cũng không biết, tuy rằng dưới câu đối có đề tên nhưng lại viết quá mức rồng bay phượng múa, đến bây giờ Mạnh Trì vẫn chưa nhìn ra.
“Úc lão tiên sinh nổi danh như vậy, tôi từng nghe nói qua.” Mạnh Trì nói xong, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành nụ cười nhạt, “Khó trách chữ của anh viết không tệ.”
Vừa rồi vẫn khen là viết rất tốt, bây giờ nghe được là Úc Đình Chi viết, lập tức biến thành không tệ.
Trà nghệ chú ý tâm bình khí hòa, làm cho người ta có một loại cảm giác như những người có liên quan đến trà đều ôn hòa lễ độ, không lộ ra tranh đua. Nhưng hiển nhiên Mạnh Trì không phải, tính cách của cậu được coi là dễ gần, nhưng trong lòng vẫn còn sự hiếu thắng của người trẻ tuổi.
Tình trường càng là như thế, nếu ngay từ đầu biết đây là chữ Úc Đình Chi viết, cậu nhất định sẽ không bình luận gì.
“Đình Chi ca ca không chỉ viết chữ đẹp, ngay cả vẽ cũng rất giỏi.” Tống Mân chen ngang nói, “Hồi anh ấy học xong tiến sỹ tại Học viện mỹ thuật XX, vốn dĩ muốn ở lại trường, là trường bọn em tốn rất nhiều công sức mới đào được anh ấy đến, giảng dạy ở Đại học Nghệ thuật.”
Tuy rằng Mạnh Trì chưa học đại học, nhưng đối với Học viện Mỹ thuật hàng đầu trong nước vẫn có chút hiểu biết. Cậu bỗng nhiên hiểu được, vì sao khí chất quanh người Úc Đình Chi lại không dính khói lửa nhân gian như thế.
Cũng khó trách Tống Mân lại tôn sùng anh ta đến vậy, bất kể là gia thế bối cảnh hay là trình độ ưu tú của bản thân, Úc Đình Chi đều quá mức chói mắt. Nghĩ như vậy, trong lòng Mạnh Trì bỗng nhiên có chút vi diệu.
“Lợi hại lợi hại.” Mạnh Trì liên tục khen ngợi, lại chuyển đề tài, nói với Tống Mân: “Khó trách cậu muốn học lớp của thầy Úc, tranh thủ kỳ sau đăng ký, làm sinh viên của anh ta.”
Đừng nghĩ cái gì khác nữa.
Tống Mân nào nghe được ý của cậu, cảm thán một câu mong là thế, rồi đi xem các bộ trà cụ khác. Mà Úc Đình Chi thì đứng tại chỗ, dùng một loại ánh mắt hấp dẫn lẳng lặng nhìn Mạnh Trì.
“Thầy Mạnh, lúc trước anh nói, người mới tốt nhất là nên chọn tách trà có nắp đúng không?” Tống Mân đi đến trước một dãy giá đựng đồ đạc, cầm một cái tách sứ trắng lên.
“Ầy, sao lại gọi tôi là thầy rồi.” Mạnh Trì nói.
Tống Mân nháy mắt cười, thử nói: “Vậy thì, anh Mạnh?”
“Tùy cậu, vui là được.” Mạnh Trì cười khẽ, đi đến bên cạnh Tống Mân, cầm tách sứ trong tay cậu, “Tách trà có nắp tương đối toàn năng, trà gì cũng có thể pha được, còn dễ dàng vệ sinh.”
Tống Mân gật đầu: “So với ấm trà thì dễ cọ rửa hơn.”
Hội họa thư pháp, Mạnh Trì là người ngoài ngành, chỉ có thể nhìn họ nói. Nhưng về trà cụ, thậm chí là trà nghệ, cậu biết rất nhiều. Để tìm lại vị trí trước mặt Tống Mân, Mạnh Trì nói về nguồn gốc của nó, “Tách trà có nắp là dụng cụ pha trà được dùng từ thời cổ đại, còn gọi là bát tam tài, trên có nắp, dưới có nâng, còn có chén. Người xưa lấy ý trời, ý đất, ý người.”
(minh họa)
Mạnh Trì thừa nhận Úc Đình Chi ưu tú, nhưng không có nghĩa là cậu sợ hãi đối thủ của mình ưu tú. Thứ không hiểu cậu sẽ không giả bộ hiểu, thứ mình hiểu cậu cũng không khoe khoang quá độ, cố ý nói một vài điển cố cũng chỉ là đơn giản nhắc đến rồi thôi.
“Nhưng nó cũng có một nhược điểm – dễ làm bỏng tay.” Mạnh Trì nói, “Vì vậy khi lựa chọn phải chú ý, men sứ không thể quá mỏng, cậu chọn cái này có hơi mỏng một chút.”
Tầm mắt Mạnh Trì lướt qua rất nhiều tách trà, rồi cầm lấy một tách màu trắng có hoa văn màu gạo, “Độ dày này rất thích hợp, mép thành hướng ra ngoài cũng tiện cầm. Quan trọng nhất của bước chống bỏng trên thực tế vẫn là cách cầm tách trà.”
“Cái này em biết, lúc trước anh nói qua rồi, phải dùng văn thị cầm pháp (1), anh hay dùng thủ pháp này nhất.” Tống Mân nói xong liền bưng một tách sứ trắng khác, dùng ngón cái và ngón giữa đặt ở mép, nhấc tách trà lên, sau đó dùng bốn ngón tay phải nâng đáy, ngón cái giữ lấy nắp.
Chẳng qua khi tay phải cậu cầm lên, nắp tách trà suýt nữa rơi xuống, vẫn là Mạnh Trì nhanh tay lẹ mắt nắm lấy, ngay cả tay Tống Mân cũng bị quấn trong lòng bàn tay cậu.
Tuy rằng trong phòng bật hệ thống sưởi ấm nhưng hai tay bị nhiễm lạnh không ấm lên nhanh như vậy, cho nên tay Tống Mân vẫn lạnh như băng, chỉ không lạnh bằng tách sứ mà thôi.
“Sao tay lại lạnh như vậy?” Mạnh Trì nắm chặt, cảm nhận được xương ngón tay Tống Mân cọ vào lòng bàn tay mình, có chút ngứa ngáy.
Mà nhiệt độ từ lòng bàn tay cậu cũng truyền đến mu bàn tay Tống Mân, Tống Mân đột nhiên hoàn hồn, giống như bị thiêu đốt vội vàng rút tay về, “Trời sinh tay chân em đã lạnh rồi, không có việc gì.”
Mạnh Trì thuận thế buông ra, khép tách trà lại, nhìn bàn tay trắng nõn của Tống Mân, “Tay cậu quá nhỏ, loại cầm kiểu này không phù hợp với cậu. Cậu thử dùng cách cầm bằng ba ngón tay này (2).”
Nói xong Mạnh Trì liền vươn tay phải ra, ngón trỏ hơi nghiêng đặt trên nắp, ngón cái và ngón giữa lần lượt đặt ở hai bên mép tách trà, rất dễ dàng nhấc tách trà lớn gần bằng bàn tay lên.
“Lúc cầm chú ý không đụng phải thân tách là được, cậu thử xem”
Tống Mân cẩn thận nhìn ngón tay cậu, chọn một tách trà nhỏ hơn để thử.
Mạnh Trì đứng bên cạnh, ở một khoảng cách không xa không gần, thỉnh thoảng lên tiếng hướng dẫn, thỉnh thoảng đưa tay dạy cậu điều chỉnh vị trí, tuy rằng không phải tay cầm tay đan nhau, nhưng trong động tác vẫn sẽ có một ít tiếp xúc da thịt.
Bởi vì có Trần Ngạn là bạn tốt trong giới, Mạnh Trì cũng biết khuynh hướng tính dục của Tống Mân. Cũng rõ ràng hiện tại mình không thể vội vàng, cho nên nắm chừng mực rất tốt, dường như bảo trì ở giữa sự thân mật và gần gũi, sẽ không khiến người ta sinh lòng phản cảm.
Tất cả những điều này, đều rơi vào trong mắt Úc Đình Chi.
Anh có thể nhìn ra được Mạnh Trì ở trước mặt anh có một chút tâm lý hiếu thắng tranh đua. Nhưng đồng thời, anh cũng có thể cảm giác được hành động của Mạnh Trì, cách dùng từ đều duy trì phong thái thong dong trước sau như một của cậu, không một chút ra vẻ khoe khoang, không đáng ghét, ngược lại còn rất thú vị. Thật giống như nhìn thấy một con công chỉ có lông đuôi xinh đẹp, đang lặng yên không một tiếng động thể hiện ưu điểm của mình.
Úc Đình Chi lẳng lặng nhìn, lẳng lặng nghe, giờ khắc này mới xem như nhận rõ Mạnh Trì, hơn nữa còn cho rằng Mạnh Trì rất phù hợp với tư cách một nghệ nhân trà.
Ánh mắt rơi trên người Mạnh Trì không nặng không nhẹ, tuy rằng không phải là ánh mắt đánh giá khiến người ta khó chịu như lần đầu tiên gặp mặt, nhưng thời gian dài bị nhìn chăm chú vẫn để cho Mạnh Trì phát hiện, hơn nữa còn khiến cậu có chút không được tự nhiên.
Hai ba phút sau, cậu không chịu đựng được nữa, mở miệng: “Thầy Úc, anh không đi xem bình hoa sao?”
Cứ nhìn tôi mãi làm gì?
Úc Đình Chi: “Không thấy cái nào phù hợp.”
Anh thấy có giống anh không?
Mạnh Trì trong lòng oán thầm, ngoài miệng lại đề nghị: “Hay là anh cũng đến xem trà cụ? Không hiểu có thể hỏi tôi.”
Úc Đình Chi gật đầu, rốt cuộc chuyển sự chú ý đến đồ sứ trên giá gỗ lim.
Tống Mân ở đằng kia nhận điện thoại, đi đến cạnh cửa nhỏ giọng thảo luận bài tập với bạn cùng phòng. Mạnh Trì không đi quấy rầy cậu, tầm mắt không có mục đích nhìn lung tung giữa một đám đồ sứ, quanh đi quẩn lại đã tập trung lên vật sống duy nhất trong phòng ngoại trừ cậu.
Úc Đình Chi đứng trước bàn trà gỗ sưa trong sảnh, hơi cúi người, đưa tay cầm một tách “cuống lá trà” màu xanh đen. Cuống lá trà là một cách gọi đồ sứ, bởi vì bề mặt của nó, dọc theo thân chén bám đầy những đốm tối màu lớn nhỏ khác nhau, từ nhạt đến đậm, từ mỏng đến dày, rất giống với cuống lá trà, nên được gọi như vậy.
Làn da Úc Đình Chi trắng nõn, lúc cầm chén trà kia lên càng hiện lên rõ ràng hơn, càng có vẻ trắng như ngọc, Mạnh Trì chỉ nhìn thoáng qua liền rất khó dời tầm mắt.
Trước kia cậu chỉ ảo tưởng bàn tay này cầm tách trà sẽ đẹp biết bao, bây giờ nhìn thấy, mới cảm thấy so với tưởng tượng của cậu còn đẹp hơn nhiều. Nhìn nhìn, Mạnh Trì thậm chí còn nghĩ đến mức không có giới hạn, nếu Úc Đình Chi cảm thấy hứng thú với trà nghệ, có lẽ có thể nhận Úc Đình Chi làm đồ đệ. Ừm, cái này không tồi, mỗi ngày đều có tay đẹp để ngắm, còn có thể sờ lên nữa.
Nghĩ như vậy, Mạnh Trì nhìn cả người Úc Đình Chi cũng thuận mắt hơn nhiều. Trong dòng suy nghĩ tán loạn, tầm mắt cậu bất giác chuyển đến mặt Úc Đình Chi, mắt đầu từ vầng trán tỉ mỉ điêu khắc, từng chút một nhìn xuống chỉnh thể, lại trở lại bàn tay kia.
Thật lòng mà nói, chỉ dựa vào ngoại hình, Úc Đình Chi cũng đã đủ mê hoặc lòng người rồi, chứ đừng nói đến chuyện anh còn có một đôi tay hoàn mỹ, Mạnh Trì thế mà nhìn đến có chút mê muội.
“Đẹp không?”
Thanh âm đột nhiên vang lên khiến Mạnh Trì thoáng hoàn hồn, mí mắt run lên liền đối diện với tầm mắt Úc Đình Chi, cũng không biết anh ngẩng đầu nhìn lại lúc nào, nhìn bao lâu.
“Đẹp.” Mạnh Trì không hề lúng túng bị bắt tại trận, thong dong khen ngợi tách trà, “Chiếc “cuống lá trà” này chất lượng khá tốt.”
Úc Đình Chi nhìn cậu hai giây, sau đó đổi cái chén bằng một tay, đưa đến trước cửa sổ.
Đồ sứ phải nhìn dưới ánh mặt trời mới có thể hoàn toàn nhìn thấu vẻ đẹp của nó, màu tối trong nhà dưới ánh trời trở nên trong suốt giống như ngọc, đây là đồ sứ thượng đẳng.
“Nhưng bây giờ chúng ta rất ít khi dùng loại trà men tối này, trong trà đạo Nhật Bản dùng nhiều hơn.” Mạnh Trì đi đến, đứng bên cạnh anh. Dưới ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, cùng nhau thưởng thức chiếc chén sứ này.
Tầm mắt của cậu nhìn như rơi vào cái chén, nhưng sự chú ý lại đặt trên tay Úc Đình Chi.
Lúc Mạnh Trì dạy Tống Mân cách cầm tách trà, hẳn là Úc Đình Chi cũng nghe được, lúc này cách anh cầm tách trà hoàn toàn giống với cách bình thường Mạnh Trì hay dùng.
Dưới ánh dương, gân xanh trên mu bàn tay của anh rõ ràng, cùng với màu sắc trên nắp tách trà không hiểu sao lại hô ứng vô cùng. Xương trên mu bàn tay so với Tống Mân còn có cảm giác mạnh mẽ hơn nhiều, càng đẹp hơn nhiều, có thể nói đây là đôi tay Mạnh Trì ưng ý nhất tính đến thời điểm này.
“Cậu còn biết trà đạo Nhật Bản?” Úc Đình Chi nghiêng người nhìn cậu.
“Điểm trà (3) vốn là ở nước ta, họ thích sử dụng tách trà màu đen chứ không phải vì “màu đen quý hơn” (4).” Mạnh Trì nở nụ cười.
Nụ cười của cậu dưới mặt trời trở nên sáng rực, giữa hai hàng lông mày bởi vì sự tự tin mà trở nên rạng ngời. Úc Đình Chi nhìn cậu, trong con ngươi sáng màu xẹt qua một tia sáng dịu dàng, ngay cả nhịp tim dường như cũng chậm lại.
Tống Mân ở bên kia bỗng nhiên uể oải “Ài —” một tiếng, Úc Đình Chi hoàn hồn nhìn lại, lúc này anh mới ý thức được, vừa rồi mình lại nhìn Mạnh Trì đến thất thần.
Tống Mân vẫn ngồi xổm trước cửa gian gọi điện thoại, có lẽ là do nhóm bài tập khiến cậu buồn bực, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay nhăn lại một chỗ, vừa nói gì đó vừa khó chịu túm lấy nắm cỏ xanh trước cửa.
Mạnh Trì nhìn cậu, khóe miệng hiện lên một nụ cười khẽ khàng, chẳng qua không quá hai giây, nụ cười của cậu liền cứng đơ ở khóe miệng.
Bởi vì Úc Đình Chi bỗng hỏi một câu: “Mạnh Trì, cậu thích đàn ông phải không?”
Vấn đề này đến bất ngờ không kịp đề phòng, đáy mắt Mạnh Trì hiện ra một loại đình trệ không thể tin được, nhưng rất nhanh cậu chớp chớp mắt, thu lại sự kinh ngạc, khôi phục vẻ tự nhiên của mình.
Khi mí mắt cong vút một lần nữa nâng lên, ánh mắt cậu không hề né tránh, nhìn thẳng Úc Đình Chi hỏi ngược lại: “Không phải anh cũng vậy sao?”
Úc Đình Chi vẫn duy trì bộ dáng không có biểu cảm gì, chỉ là đôi mắt hơi sáng kia bỗng trở nên tối tăm, ánh mắt trầm xuống.
Lúc này sự im lặng chẳng khác nào thừa nhận, hai người không nói ra mà thôi.
Mạnh Trì không tiếp tục chủ đề này nữa, chuẩn bị rời đi, Úc Đình Chi lại nói một câu: “Các cậu hẳn là không thích hợp.”
Mạnh Trì nghe thế quay đầu, hai hàng lông mày nhíu cả lại.
Mới vừa rồi thẳng thắn hỏi xu hướng tính dục, Mạnh Trì có thể rộng lượng không cảm thấy mình bị mạo phạm. Bây giờ câu nói “không thích hợp” này cũng khiến trong lòng Mạnh Trì dâng lên một tia khó chịu. Nhưng cậu vẫn bình tĩnh mở miệng hỏi một câu: “Vì sao?”
Tầm mắt Úc Đình Chi qua lại giữa hai người bọn họ, sau đó buông tách trà trong tay xuống.
Lúc này, Mạnh Trì bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.
Đấy là lúc cậu mới quen Trần Ngạn. Trần Ngạn nói trên người cậu có một loại khí chất khiến người ta muốn chinh phục cậu. Trong giới này, ngoại trừ những 0 yếu đuối sẽ coi cậu là 1 ra thì những người khác đều coi cậu là dã 0.
*dã 0: dùng để chỉ những bé thụ hoang dã, khiến người ta muốn đ.è
Cho nên Úc Đình Chi cho rằng cậu là người nằm dưới?
Sự khó chịu trong lòng Mạnh Trì tan đi vài phần, cậu “chậc” một tiếng, giọng điệu thong thả gọi “Thầy Úc”.
“Có lẽ anh hiểu lầm rồi.” Khi Úc Đình Chi nhìn lại lần nữa, Mạnh Trì cười một tiếng, nói tiếp: “Thật ra tôi quen ở trên cơ.”
–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook