Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao
-
Chương 15
Bởi vì Xà Sơn đột ngột nói như vậy, Mạnh Trì bỗng nhiên ý thức được lời hắn nói, hình như có một sự mờ ám nào đấy. Lúc nhìn về Úc Đình Chi, ánh mắt của cậu cũng không được tự nhiên như trước.
Dù sao vừa rồi mình còn nghĩ chuyện bậy bạ với bàn tay của Úc Đình Chi, ở dưới bàn tay anh nổi lên phản ứng không nên có.
Mạnh Trì vội vàng dời tầm mắt, nhìn chăm chú Tống Mân, muốn đuổi những tư tưởng không đứng đắn đi. Sau đó dưới ánh mắt không rõ nguyên nhân của Tống Mân, cậu bị Xà Sơn kéo đến bên cạnh màn chụp.
Lúc này đây, thủ pháp chụp ảnh của Xà Sơn gần như hoàn toàn dựa vào ánh sáng, hắn bảo Tống Mân và Dương Tự Nhạc kéo rèm cửa sổ trong phòng xuống, sau khi phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối, tất cả dựa vào một ngọn đèn mạnh để chiếu sáng bộ phận cần thiết.
Ánh sáng lờ mờ ngược lại mang đến cho Mạnh Trì cảm giác an toàn, tránh được sự xấu hổ trần trụi. Cậu không hiểu tranh của Úc Đình Chi, lại càng không hiểu đủ loại thao tác của Xà Sơn. Chẳng qua cậu cũng không thèm để ý, chỉ nghe theo lời Xà Sơn mà không ngừng điều chỉnh tư thế, phối hợp chụp ảnh.
Mà Dương Tự Nhạc ở một bên quan sát lại bị chấn động rất mạnh.
Khi ánh sáng trong phòng đều tập trung lên người Mạnh Trì, những gân lá, nhánh hoa bỗng trở nên kiều diễm, giống như sinh sôi từ trong cơ thể của cậu. Sức sống hoang dại đập vào mặt khiến Dương Tự Nhạc thiếu chút nữa quên cả hô hấp.
Cả phòng tối tăm, chỉ có một chùm ánh sáng ngưng tụ trên người Mạnh Trì, khi thì đứng lúc lại ngồi, khi cúi khi ngửa, đều ảnh hưởng đến tầm mắt của mọi người.
Úc Đình Chi đứng trong bóng tối cũng nhìn cậu, nhìn nhìn lại nhớ đến cảm giác lần đầu tiên thấy bộ “Dã Xuân” kia.
Thiếu niên bị dây gai quấn quanh, một gương mặt bị dính đầy bụi bẩn lại sáng ngời lấp lánh, khó che giấu được sự tuấn tú. Hơi thở hòa quyện phập phồng với dây gai, giống như mảnh gỗ trôi theo dòng nước, mà trên mặt lại là sự bình tĩnh lẳng lặng. Úc Đình Chi thấy được ánh sáng quật cường từ trong mắt người thiếu niên.
Cảm giác ấy rất khó tả, như thể trên người cậu có thứ gì đó, đang triệu hồi thứ gì đó, lại giống như đang kêu gào điều gì đó. Úc Đình Chi không thể kháng cự lại sự hấp dẫn, sâu trong nội tâm như có gì phá đất mà ra, kích động muốn phát tiết.
Chính là từ sau lần này, Úc Đình Chi vẫn luôn thanh tâm quả dục* lại ý thức được mình sinh ra dục vọng khó có thể khống chế với một bức ảnh, với một thiếu niên chưa từng gặp mặt, nổi lên tư tưởng muốn chinh phục không nói thành lời.
*thanh tâm quả dục: lòng thanh thản, tâm hồn trong trắng, không có nhiều ham muốn
Muốn chà đạp, muốn xé rách, muốn để lại dấu vết của mình trên người cậu ấy.
Giờ này phút này, nhìn thấy được Mạnh Trì sống động trước mắt, Úc Đình Chi vẫn có loại ý nghĩ đó, khiến anh hưng phấn nhưng lại rất đỗi giày vò.
“Bây giờ em mới nhìn ra đó là hoa trà.” Không biết Tống Mân đã đi đến cạnh Úc Đình Chi từ khi nào, nhìn Mạnh Trì nói.
“Mẹ kiếp, trâu bò quá.” Dương Tự Nhạc hoàn toàn khâm phục, hạ giọng cảm thán, “Nghệ sĩ đúng là nghệ sĩ mà!”
Úc Đình Chi không nói gì, chỉ là trong mắt có thêm vài phần ý cười.
Mạnh Trì đã hoàn toàn khỏa thân, nhưng trong lúc sáng tối đan xen, người bên ngoài cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng nghiêng mơ hồ của cậu, nhìn thấy bức tranh kia như một kỳ tích trên cơ thể cậu.
“Em cảm thấy đóa hoa kia như đang sống, đang nở rộ.” Tống Mân có hơi thất thần nói, “Đình Chi ca ca, anh vẽ cũng quá có thần rồi!”
“Không phải tôi,” Úc Đình Chi nhìn Mạnh Trì, nói, “Là cậu ấy khiến đóa hoa kia nở rộ.”
Tống Mân sửng sốt, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn sang Úc Đình Chi.
Ánh sáng yếu ớt không đủ để chiếu sáng rõ ràng khuôn mặt Úc Đình Chi, mà mắt kính phản quang cũng vừa vặn che đi ánh mắt anh nhìn sang Mạnh Trì. Tống Mân không nhìn rõ, lại có thể thông qua khóe miệng hơi nhếch lên của Úc Đình Chi mà cảm nhận được sự thưởng thức trong mắt anh.
Cậu chưa từng nghe Úc Đình Chi khen người nào như thế.
“Đình Chi ca ca,” Tống Mân có hơi lơ đễnh mở miệng, “Hình như anh rất thích thầy Mạnh.”
Úc Đình Chi thu hồi tầm mắt, nhìn sang Tống Mân. Góc độ thay đổi, ánh sáng dưới mắt kính lóe lên, Tống Mân rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ đuôi lông mày anh hơi nhướng lên, cũng thấy rõ đôi mắt bình tĩnh vô ưu của anh, nhìn như không có cảm xúc gì, lại giống như có rất nhiều cảm xúc, đến nỗi cậu không hiểu, nhưng lại có phần hoảng loạn.
“Em, em không phải nói kiểu thích này, chính là nói rất thưởng thức.” Đuôi mắt Tống Mân hiện lên ý cười nhợt nhạt, tiếp tục nói, “Chỉ là em cảm thấy, rõ ràng hai người mới gặp nhau hai lần, nhưng hình như lại rất hợp nhau.”
Thậm chí vừa rồi lúc vẽ tranh còn nhắc đến dì Úc với Mạnh Trì.
Lời này Tống Mân chỉ nghĩ trong lòng, không nói ra miệng.
Thật ra Tống Mân đến không khéo, lúc cậu đến nơi này Úc Đình Chi vẫn chưa hoàn thành bức tranh trên người Mạnh Trì. Khi đẩy cửa ra vừa lúc nghe thấy Úc Đình Chi và Mạnh Trì đang nói chuyện phiếm.
Cậu nhìn thấy mặt mày Úc Đình Chi mỉm cười nói giỡn với Mạnh Trì, trên mặt Úc Đình Chi là sự thả lỏng tự nhiên, khiến Tống Mân nhớ đến lúc trước Úc Đình Chi ở chung với anh trai Tống Sâm của cậu.
Không thể nói rõ vì sao, tóm lại khi Tống Mân nhìn thấy cảnh tượng trong phòng phải nói là ấm áp kia, trong lòng sinh ra một loại muốn lui bước, không có đi vào quấy rầy, giống như trong bức tranh ấy không thể dung nạp thêm một người thứ ba.
“Có lẽ vậy,” Úc Đình Chi nói, “Cậu ấy là một người rất thú vị.”
Câu trả lời này có phần mơ hồ, không rõ anh đang trả lời câu hỏi nào, cũng không chắc đây có phải câu trả lời chính xác hay không.
Tống Mân thoáng nhìn anh, cúi đầu không nói gì nữa.
“Cậu cảm thấy thế nào?” Úc Đình Chi bỗng nhiên hỏi lại.
“Dạ? Ừm,” Tống Mân nói, “Thầy Mạnh rất chuyên nghiệp trong trà nghệ, tính cách cũng dễ gần.”
“Cậu thích cậu ấy không?” Úc Đình Chi lại hỏi.
Tống Mân ngẩn ra, lập tức trả lời: “Không, em không thích anh ấy.”
Cậu vốn dĩ không để tâm Úc Đình Chi nói thích kiểu gì, chỉ là trực giác cho rằng Úc Đình Chi đang nói đến kiểu thích như trong suy nghĩ của cậu, dừng một chút, cậu hít sâu một hơi rồi nói: “Em thích —”
“Đình Chi, qua đây bổ sung chỗ này một chút.”
Xà Sơn cao giọng gọi một câu, Úc Đình Chi nghe tiếng đi đến, để lại Tống Mân đang nói dở.
Cậu nhìn Úc Đình Chi chậm rãi từ bóng tối đi vào ánh sáng, đi đến bên cạnh Mạnh Trì.
Bởi vì không ngừng thay đổi tư thế, một vài màu sắc trên người Mạnh Trì cũng bị khô nứt ra, Úc Đình Chi chỉ có thể phủ thêm một lớp màu nước lên.
Anh vẫn dùng ngón tay như cũ, chẳng qua bây giờ Mạnh Trì vừa mệt vừa đói, không có sức lực nghĩ chuyện linh tinh, cho nên mặc dù cảm xúc trên thắt lưng rất mãnh liệt, nhưng cậu không nổi lên phản ứng nữa.
Sau khi bổ sung màu xong, chụp ảnh được tiếp tục, Úc Đình Chi lại quay về nơi tối.
Chụp thêm được vài tấm ảnh, Xà Sơn bảo Dương Tự Nhạc bật đèn lên, kéo rèm cửa sổ ra.
“Phần sau thì dùng ánh sáng tự nhiên chụp.” Xà Sơn nói.
Từ lúc bắt đầu chuẩn bị đến bây giờ đã qua một buổi sáng, Mạnh Trì thật sự là có chút đói, cậu còn rất khát, muốn Dương Tự Nhạc bưng cho mình một cốc nước, kết quả học sinh trung học này vội vàng đi làm việc vặt không rảnh để ý đến cậu. Cuối cùng vẫn là Tống Mân bưng nước cho cậu.
“Cảm ơn nhá, tôi sắp khát chết rồi.” Mạnh Trì nói, “Khi nào về mời cậu bữa cơm.”
Tống Mân cười cười: “Một cốc nước mà thôi, không cần mời em ăn cơm đâu.”
“Sao lại không cần?” Mạnh Trì uống xong một ngụm, cổ họng khô khốc được làm ẩm, sảng khoái hơn nhiều, “Một miếng khi đói bằng một gói khi no, một cốc nước này của cậu kiểu gì cũng đáng giá một bữa cơm.”
Tống Mân bất đắc dĩ bật cười, vừa lúc điện thoại vang lên, cậu nhận lấy cốc rỗng từ tay Mạnh Trì, đi sang một bên nghe điện thoại.
Tống Mân hôm nay không phải đặc biệt đến xem chụp ảnh, mà là thật sự đi ngang qua. Bạn cùng phòng đang bận rộn việc riêng, thúc giục cậu quay lại để hoàn thành bài tập về nhà của nhóm. Tống Mân không ở lại lâu nữa, trước khi đi lại nhìn thoáng qua chỗ Úc Đình Chi.
Lúc bấy giờ đã qua buổi trưa, là thời khắc mặt trời nóng bỏng nhất. Úc Đình Chi ngồi trên chiếc ghế dài Mạnh Trì nằm sấp hồi nãy, đang cúi đầu không biết đang nhìn cái gì. Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu lên người anh, mà vẻ mặt anh lại vô cùng chăm chú.
Tống Mân đi đến, nhìn theo tầm mắt anh, chỉ thấy trên miếng vải trắng kia có đầy vết nhăn, lấm tấm không ít vệt màu, mà ngón tay Úc Đình Chi đang chấm một ít màu điểm lên một chỗ ẩm ướt nào đó.
Anh di chuyển ngón tay, vài cái chạm liền phác họa ra một đóa hoa sơn trà màu hồng phấn trên mảnh vải trắng sậm kia.
“Sao anh lại vẽ trên vải vậy?” Tống Mân khó hiểu hỏi.
Úc Đình Chi: “Ngứa tay.”
Tống Mân: “Được rồi.”
Úc Đình Chi thu tay về, xoa ngón tay ướt át, lần thứ hai đem mắt hướng về Mạnh Trì.
“Đúng rồi, hôm qua anh trai gọi điện cho em.” Tống Mân nhìn biểu cảm Úc Đình Chi, nửa thăm nửa dò nói, “Sắp tới anh ấy sẽ về nước.”
Úc Đình Chi nhìn thoáng qua cậu một cái, thuận miệng nói một câu: “Vậy à?”
“Ừm.” Tống Mân nói, “Lần này trở về, chắc anh ấy sẽ không đi nữa.”
Úc Đình Chi mặt không đổi sắc: “Đây không phải chuyện tốt sao, đỡ cho người trong nhà phải nhớ nhung.”
“Đúng là rất tốt.” Tống Mân vẽ ra một nụ cười không mặn không nhạt.
Cậu không mở miệng nữa, Úc Đình Chi cũng không nói gì nữa, cúi đầu lại dùng ngón tay chấm màu xanh biếc, dưới đóa hoa sơn trà màu hồng vẽ ra hai phiến lá xanh, làm cho đóa hoa càng thêm vẻ ngây thơ thanh thuần.
Bạn cùng phòng lại nhắn tin thúc giục, Tống Mân không nán lại lâu, sau khi tạm biệt với Úc Đình Chi liền rời khỏi đây.
Một tiếng sau, việc chụp ảnh của Xà Sơn cuối cùng cũng kết thúc.
“Đại công cáo thành!”
Mạnh Trì trực tiếp liệt nửa mặt, thở ra một hơi thật dài.
“Thế này đã mệt?” Khóe mắt đuôi mày Xà Sơn đều lộ ra vẻ vui mừng, hiển nhiên là chụp rất tận hứng, cũng rất hài lòng.
Hắn liếc nhìn cảnh sắc mùa xuân bên ngoài cửa sổ: “Nếu nhiệt độ không quá thấp, tôi thật sự muốn cậu lăn một vòng trong đám hoa tulip đó!”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Mạnh Trì trợn trắng mắt, “Thêm tiền tôi cũng không làm, mệt chết đi được.”
Xà Sơn cười ha ha hai tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ cảm thán: “Thời tiết này hôm nay, không thể chụp ngoại cảnh thật là đáng tiếc mà.”
Mạnh Trì: “Anh cứ đáng tiếc đi, anh đây không tiếp nữa.”
“Cút đi,” Xà Sơn đá một cước vào đùi cậu, “Tên nhóc cậu lông còn chưa mọc đủ lại đòi xưng anh trước mặt tôi!”
Mạnh Trì cười lạnh, duỗi hai chân dài ra, rũ mắt liếc nhìn hạ thân bị trùm chăn: “Hay anh nhìn xem có mọc đều hay không?”
Xà Sơn vừa nghe lời này, lập tức giậm chân mắng cậu: “Con mẹ nó lưu manh vừa thôi, ông đây không phải gay!”
Mạnh Trì ha ha vui vẻ cười, đang cười thì trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người, thân ảnh cao lớn che khuất đỉnh đầu Mạnh Trì, Úc Đình Chi từ trên cao nhìn xuống: “Không đói sao?”
Đói, đói lứm.
“Đi tắm rửa đã, tắm xong lại đây ăn cơm.” Úc Đình Chi nói.
Không biết có phải vấn đề do góc độ hay không, Mạnh Trì luôn cảm thấy sắc mặt Úc Đình Chi có chút tối tăm. Bụng kêu ùng ục, Mạnh Trì đành phải đứng lên lấy quần áo của mình đi tắm rửa.
Úc Đình Chi không dùng bột acrylic mà là màu thực vật, cho nên cũng coi như dễ rửa sạch, Mạnh Trì có thể tự tắm cho mình.
Hẳn là căn nhà này không có người ở thường xuyên, đồ vệ sinh cá nhân đều là đồ dùng một lần, Mạnh Trì đã quen dùng sữa tắm loại không mùi, chọn chọn lựa lựa một hồi cuối cùng chọn hương hải dương, sau khi tắm xong trên người cậu có cùng mùi hương với Úc Đình Chi.
Lúc quấn khăn tắm chuẩn bị mặc quần áo, Mạnh Trì bỗng nhiên phát hiện trên quần lót màu trắng của cậu bị dính không ít vệt màu lên, hiển nhiên là không thể mặc nữa.
Đang lúc rối rắm có nên trực tiếp mặc quần vào luôn không, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Là Úc Đình Chi.
“Hình như quần lót của cậu bị bẩn, mặc của tôi đi.” Úc Đình Chi lấy ra một cái quần lót màu đen, thấy cậu không trả lời lại nói, “Đồ mới, tôi chưa mặc lần nào.”
Anh đã nói vậy rồi, Mạnh Trì tất nhiên là đưa tay ra nhận. Nhưng mà đưa quần lót xong Úc Đình Chi cũng không có ý muốn rời đi.
Mạnh Trì liếc mắt nhìn anh một cái, trong lòng tự nhủ anh không đi là muốn nhìn tôi thay quần lót trước mặt anh à?
Úc Đình Chi đúng là đang nhìn cậu, chẳng qua tầm mắt rơi xuống vị trí nghiêng gần vành tai cậu.
“Anh…” Mạnh Trì vừa mới mở miệng, Úc Đình Chi bỗng nhiên tiến lên một bức, đưa tay ra sau miết vành tai Mạnh Trì một chút.
Vừa tắm rửa xong, trong phòng vẫn còn hơi nước ấm áp, so với nhiệt độ cơ thể Mạnh Trì lúc này, nhiệt độ ngón tay Úc Đình Chi có thể coi là lạnh.
Chút lạnh này bị hơi nước lây nhiễm, kích thích nhỏ nhoi đi qua khiến đuôi lông mày Mạnh Trì run rẩy một cái.
“Chỗ này của cậu chưa rửa sạch.” Úc Đình Chi tranh thủ mở miệng trước.
“Thế sao?” Mạnh Trì tự mình đưa tay ra sau tai sờ một cái, sờ thấy một tay ướt át, cũng có một ít màu chưa được rửa sạch, “Không nhìn thấy, không chú ý, tôi rửa lại đã.”
Úc Đình Chi nhìn cậu, hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
“Không! Không cần phiền anh!” Mạnh Trì lập tức từ chối, ý thức được giọng điệu của mình có hơi cứng nhắc, lại chậm rãi bổ sung, “Tôi cũng không bị phế.”
Úc Đình Chi không nhúc nhích, vẫn lẳng lặng nhìn cậu, nhìn làn da sau tai cậu từ phớt hồng thành đỏ ửng.
“Cậu rất nhạy cảm.” Úc Đình Chi bỗng nhiên nói một câu.
Trong lòng Mạnh Trì chấn động, nghĩ đến phản ứng lúc trước của mình, không khỏi có chút chột dạ, nhưng khi cậu quay đầu nhìn thấy nụ cười trên mặt Úc Đình Chi, chột dạ bỗng biến thành thẹn quá hóa giận.
“Thầy Úc.” Mạnh Trì gọi một câu, sau đó cậu như là bị khiêu khích, lại như là trả thù, đến gần, đồng thời ánh mắt cũng nhìn lướt qua thân dưới Úc Đình Chi, “Hình như anh cũng không có định lực gì.”
Nhìn tôi chụp ảnh mà cũng nhìn đến cứng.
Úc Đình Chi híp mắt, nhìn chăm chú cậu hai giây, sau đó cười khẽ một tiếng, “Mau rửa đi.”
Nói xong anh liền xoay người đi ra ngoài, lúc đóng cửa lại anh bỗng nhiên quay đầu nói một câu, “Quần lót có thể hơi lớn, nhưng chắc là không ảnh hưởng gì.”
Mạnh Trì: “…”
Gì cơ?
Anh ta đang khinh thường mình, đúng không?
Im lặng một lát, Mạnh Trì cầm cái quần lót kia khoa tay múa chân một hồi, sau đấy lại mạnh mẽ vứt trở về.
Mẹ kiếp, lớn hơn cậu thật!
–
Dù sao vừa rồi mình còn nghĩ chuyện bậy bạ với bàn tay của Úc Đình Chi, ở dưới bàn tay anh nổi lên phản ứng không nên có.
Mạnh Trì vội vàng dời tầm mắt, nhìn chăm chú Tống Mân, muốn đuổi những tư tưởng không đứng đắn đi. Sau đó dưới ánh mắt không rõ nguyên nhân của Tống Mân, cậu bị Xà Sơn kéo đến bên cạnh màn chụp.
Lúc này đây, thủ pháp chụp ảnh của Xà Sơn gần như hoàn toàn dựa vào ánh sáng, hắn bảo Tống Mân và Dương Tự Nhạc kéo rèm cửa sổ trong phòng xuống, sau khi phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối, tất cả dựa vào một ngọn đèn mạnh để chiếu sáng bộ phận cần thiết.
Ánh sáng lờ mờ ngược lại mang đến cho Mạnh Trì cảm giác an toàn, tránh được sự xấu hổ trần trụi. Cậu không hiểu tranh của Úc Đình Chi, lại càng không hiểu đủ loại thao tác của Xà Sơn. Chẳng qua cậu cũng không thèm để ý, chỉ nghe theo lời Xà Sơn mà không ngừng điều chỉnh tư thế, phối hợp chụp ảnh.
Mà Dương Tự Nhạc ở một bên quan sát lại bị chấn động rất mạnh.
Khi ánh sáng trong phòng đều tập trung lên người Mạnh Trì, những gân lá, nhánh hoa bỗng trở nên kiều diễm, giống như sinh sôi từ trong cơ thể của cậu. Sức sống hoang dại đập vào mặt khiến Dương Tự Nhạc thiếu chút nữa quên cả hô hấp.
Cả phòng tối tăm, chỉ có một chùm ánh sáng ngưng tụ trên người Mạnh Trì, khi thì đứng lúc lại ngồi, khi cúi khi ngửa, đều ảnh hưởng đến tầm mắt của mọi người.
Úc Đình Chi đứng trong bóng tối cũng nhìn cậu, nhìn nhìn lại nhớ đến cảm giác lần đầu tiên thấy bộ “Dã Xuân” kia.
Thiếu niên bị dây gai quấn quanh, một gương mặt bị dính đầy bụi bẩn lại sáng ngời lấp lánh, khó che giấu được sự tuấn tú. Hơi thở hòa quyện phập phồng với dây gai, giống như mảnh gỗ trôi theo dòng nước, mà trên mặt lại là sự bình tĩnh lẳng lặng. Úc Đình Chi thấy được ánh sáng quật cường từ trong mắt người thiếu niên.
Cảm giác ấy rất khó tả, như thể trên người cậu có thứ gì đó, đang triệu hồi thứ gì đó, lại giống như đang kêu gào điều gì đó. Úc Đình Chi không thể kháng cự lại sự hấp dẫn, sâu trong nội tâm như có gì phá đất mà ra, kích động muốn phát tiết.
Chính là từ sau lần này, Úc Đình Chi vẫn luôn thanh tâm quả dục* lại ý thức được mình sinh ra dục vọng khó có thể khống chế với một bức ảnh, với một thiếu niên chưa từng gặp mặt, nổi lên tư tưởng muốn chinh phục không nói thành lời.
*thanh tâm quả dục: lòng thanh thản, tâm hồn trong trắng, không có nhiều ham muốn
Muốn chà đạp, muốn xé rách, muốn để lại dấu vết của mình trên người cậu ấy.
Giờ này phút này, nhìn thấy được Mạnh Trì sống động trước mắt, Úc Đình Chi vẫn có loại ý nghĩ đó, khiến anh hưng phấn nhưng lại rất đỗi giày vò.
“Bây giờ em mới nhìn ra đó là hoa trà.” Không biết Tống Mân đã đi đến cạnh Úc Đình Chi từ khi nào, nhìn Mạnh Trì nói.
“Mẹ kiếp, trâu bò quá.” Dương Tự Nhạc hoàn toàn khâm phục, hạ giọng cảm thán, “Nghệ sĩ đúng là nghệ sĩ mà!”
Úc Đình Chi không nói gì, chỉ là trong mắt có thêm vài phần ý cười.
Mạnh Trì đã hoàn toàn khỏa thân, nhưng trong lúc sáng tối đan xen, người bên ngoài cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng nghiêng mơ hồ của cậu, nhìn thấy bức tranh kia như một kỳ tích trên cơ thể cậu.
“Em cảm thấy đóa hoa kia như đang sống, đang nở rộ.” Tống Mân có hơi thất thần nói, “Đình Chi ca ca, anh vẽ cũng quá có thần rồi!”
“Không phải tôi,” Úc Đình Chi nhìn Mạnh Trì, nói, “Là cậu ấy khiến đóa hoa kia nở rộ.”
Tống Mân sửng sốt, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn sang Úc Đình Chi.
Ánh sáng yếu ớt không đủ để chiếu sáng rõ ràng khuôn mặt Úc Đình Chi, mà mắt kính phản quang cũng vừa vặn che đi ánh mắt anh nhìn sang Mạnh Trì. Tống Mân không nhìn rõ, lại có thể thông qua khóe miệng hơi nhếch lên của Úc Đình Chi mà cảm nhận được sự thưởng thức trong mắt anh.
Cậu chưa từng nghe Úc Đình Chi khen người nào như thế.
“Đình Chi ca ca,” Tống Mân có hơi lơ đễnh mở miệng, “Hình như anh rất thích thầy Mạnh.”
Úc Đình Chi thu hồi tầm mắt, nhìn sang Tống Mân. Góc độ thay đổi, ánh sáng dưới mắt kính lóe lên, Tống Mân rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ đuôi lông mày anh hơi nhướng lên, cũng thấy rõ đôi mắt bình tĩnh vô ưu của anh, nhìn như không có cảm xúc gì, lại giống như có rất nhiều cảm xúc, đến nỗi cậu không hiểu, nhưng lại có phần hoảng loạn.
“Em, em không phải nói kiểu thích này, chính là nói rất thưởng thức.” Đuôi mắt Tống Mân hiện lên ý cười nhợt nhạt, tiếp tục nói, “Chỉ là em cảm thấy, rõ ràng hai người mới gặp nhau hai lần, nhưng hình như lại rất hợp nhau.”
Thậm chí vừa rồi lúc vẽ tranh còn nhắc đến dì Úc với Mạnh Trì.
Lời này Tống Mân chỉ nghĩ trong lòng, không nói ra miệng.
Thật ra Tống Mân đến không khéo, lúc cậu đến nơi này Úc Đình Chi vẫn chưa hoàn thành bức tranh trên người Mạnh Trì. Khi đẩy cửa ra vừa lúc nghe thấy Úc Đình Chi và Mạnh Trì đang nói chuyện phiếm.
Cậu nhìn thấy mặt mày Úc Đình Chi mỉm cười nói giỡn với Mạnh Trì, trên mặt Úc Đình Chi là sự thả lỏng tự nhiên, khiến Tống Mân nhớ đến lúc trước Úc Đình Chi ở chung với anh trai Tống Sâm của cậu.
Không thể nói rõ vì sao, tóm lại khi Tống Mân nhìn thấy cảnh tượng trong phòng phải nói là ấm áp kia, trong lòng sinh ra một loại muốn lui bước, không có đi vào quấy rầy, giống như trong bức tranh ấy không thể dung nạp thêm một người thứ ba.
“Có lẽ vậy,” Úc Đình Chi nói, “Cậu ấy là một người rất thú vị.”
Câu trả lời này có phần mơ hồ, không rõ anh đang trả lời câu hỏi nào, cũng không chắc đây có phải câu trả lời chính xác hay không.
Tống Mân thoáng nhìn anh, cúi đầu không nói gì nữa.
“Cậu cảm thấy thế nào?” Úc Đình Chi bỗng nhiên hỏi lại.
“Dạ? Ừm,” Tống Mân nói, “Thầy Mạnh rất chuyên nghiệp trong trà nghệ, tính cách cũng dễ gần.”
“Cậu thích cậu ấy không?” Úc Đình Chi lại hỏi.
Tống Mân ngẩn ra, lập tức trả lời: “Không, em không thích anh ấy.”
Cậu vốn dĩ không để tâm Úc Đình Chi nói thích kiểu gì, chỉ là trực giác cho rằng Úc Đình Chi đang nói đến kiểu thích như trong suy nghĩ của cậu, dừng một chút, cậu hít sâu một hơi rồi nói: “Em thích —”
“Đình Chi, qua đây bổ sung chỗ này một chút.”
Xà Sơn cao giọng gọi một câu, Úc Đình Chi nghe tiếng đi đến, để lại Tống Mân đang nói dở.
Cậu nhìn Úc Đình Chi chậm rãi từ bóng tối đi vào ánh sáng, đi đến bên cạnh Mạnh Trì.
Bởi vì không ngừng thay đổi tư thế, một vài màu sắc trên người Mạnh Trì cũng bị khô nứt ra, Úc Đình Chi chỉ có thể phủ thêm một lớp màu nước lên.
Anh vẫn dùng ngón tay như cũ, chẳng qua bây giờ Mạnh Trì vừa mệt vừa đói, không có sức lực nghĩ chuyện linh tinh, cho nên mặc dù cảm xúc trên thắt lưng rất mãnh liệt, nhưng cậu không nổi lên phản ứng nữa.
Sau khi bổ sung màu xong, chụp ảnh được tiếp tục, Úc Đình Chi lại quay về nơi tối.
Chụp thêm được vài tấm ảnh, Xà Sơn bảo Dương Tự Nhạc bật đèn lên, kéo rèm cửa sổ ra.
“Phần sau thì dùng ánh sáng tự nhiên chụp.” Xà Sơn nói.
Từ lúc bắt đầu chuẩn bị đến bây giờ đã qua một buổi sáng, Mạnh Trì thật sự là có chút đói, cậu còn rất khát, muốn Dương Tự Nhạc bưng cho mình một cốc nước, kết quả học sinh trung học này vội vàng đi làm việc vặt không rảnh để ý đến cậu. Cuối cùng vẫn là Tống Mân bưng nước cho cậu.
“Cảm ơn nhá, tôi sắp khát chết rồi.” Mạnh Trì nói, “Khi nào về mời cậu bữa cơm.”
Tống Mân cười cười: “Một cốc nước mà thôi, không cần mời em ăn cơm đâu.”
“Sao lại không cần?” Mạnh Trì uống xong một ngụm, cổ họng khô khốc được làm ẩm, sảng khoái hơn nhiều, “Một miếng khi đói bằng một gói khi no, một cốc nước này của cậu kiểu gì cũng đáng giá một bữa cơm.”
Tống Mân bất đắc dĩ bật cười, vừa lúc điện thoại vang lên, cậu nhận lấy cốc rỗng từ tay Mạnh Trì, đi sang một bên nghe điện thoại.
Tống Mân hôm nay không phải đặc biệt đến xem chụp ảnh, mà là thật sự đi ngang qua. Bạn cùng phòng đang bận rộn việc riêng, thúc giục cậu quay lại để hoàn thành bài tập về nhà của nhóm. Tống Mân không ở lại lâu nữa, trước khi đi lại nhìn thoáng qua chỗ Úc Đình Chi.
Lúc bấy giờ đã qua buổi trưa, là thời khắc mặt trời nóng bỏng nhất. Úc Đình Chi ngồi trên chiếc ghế dài Mạnh Trì nằm sấp hồi nãy, đang cúi đầu không biết đang nhìn cái gì. Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu lên người anh, mà vẻ mặt anh lại vô cùng chăm chú.
Tống Mân đi đến, nhìn theo tầm mắt anh, chỉ thấy trên miếng vải trắng kia có đầy vết nhăn, lấm tấm không ít vệt màu, mà ngón tay Úc Đình Chi đang chấm một ít màu điểm lên một chỗ ẩm ướt nào đó.
Anh di chuyển ngón tay, vài cái chạm liền phác họa ra một đóa hoa sơn trà màu hồng phấn trên mảnh vải trắng sậm kia.
“Sao anh lại vẽ trên vải vậy?” Tống Mân khó hiểu hỏi.
Úc Đình Chi: “Ngứa tay.”
Tống Mân: “Được rồi.”
Úc Đình Chi thu tay về, xoa ngón tay ướt át, lần thứ hai đem mắt hướng về Mạnh Trì.
“Đúng rồi, hôm qua anh trai gọi điện cho em.” Tống Mân nhìn biểu cảm Úc Đình Chi, nửa thăm nửa dò nói, “Sắp tới anh ấy sẽ về nước.”
Úc Đình Chi nhìn thoáng qua cậu một cái, thuận miệng nói một câu: “Vậy à?”
“Ừm.” Tống Mân nói, “Lần này trở về, chắc anh ấy sẽ không đi nữa.”
Úc Đình Chi mặt không đổi sắc: “Đây không phải chuyện tốt sao, đỡ cho người trong nhà phải nhớ nhung.”
“Đúng là rất tốt.” Tống Mân vẽ ra một nụ cười không mặn không nhạt.
Cậu không mở miệng nữa, Úc Đình Chi cũng không nói gì nữa, cúi đầu lại dùng ngón tay chấm màu xanh biếc, dưới đóa hoa sơn trà màu hồng vẽ ra hai phiến lá xanh, làm cho đóa hoa càng thêm vẻ ngây thơ thanh thuần.
Bạn cùng phòng lại nhắn tin thúc giục, Tống Mân không nán lại lâu, sau khi tạm biệt với Úc Đình Chi liền rời khỏi đây.
Một tiếng sau, việc chụp ảnh của Xà Sơn cuối cùng cũng kết thúc.
“Đại công cáo thành!”
Mạnh Trì trực tiếp liệt nửa mặt, thở ra một hơi thật dài.
“Thế này đã mệt?” Khóe mắt đuôi mày Xà Sơn đều lộ ra vẻ vui mừng, hiển nhiên là chụp rất tận hứng, cũng rất hài lòng.
Hắn liếc nhìn cảnh sắc mùa xuân bên ngoài cửa sổ: “Nếu nhiệt độ không quá thấp, tôi thật sự muốn cậu lăn một vòng trong đám hoa tulip đó!”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Mạnh Trì trợn trắng mắt, “Thêm tiền tôi cũng không làm, mệt chết đi được.”
Xà Sơn cười ha ha hai tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ cảm thán: “Thời tiết này hôm nay, không thể chụp ngoại cảnh thật là đáng tiếc mà.”
Mạnh Trì: “Anh cứ đáng tiếc đi, anh đây không tiếp nữa.”
“Cút đi,” Xà Sơn đá một cước vào đùi cậu, “Tên nhóc cậu lông còn chưa mọc đủ lại đòi xưng anh trước mặt tôi!”
Mạnh Trì cười lạnh, duỗi hai chân dài ra, rũ mắt liếc nhìn hạ thân bị trùm chăn: “Hay anh nhìn xem có mọc đều hay không?”
Xà Sơn vừa nghe lời này, lập tức giậm chân mắng cậu: “Con mẹ nó lưu manh vừa thôi, ông đây không phải gay!”
Mạnh Trì ha ha vui vẻ cười, đang cười thì trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người, thân ảnh cao lớn che khuất đỉnh đầu Mạnh Trì, Úc Đình Chi từ trên cao nhìn xuống: “Không đói sao?”
Đói, đói lứm.
“Đi tắm rửa đã, tắm xong lại đây ăn cơm.” Úc Đình Chi nói.
Không biết có phải vấn đề do góc độ hay không, Mạnh Trì luôn cảm thấy sắc mặt Úc Đình Chi có chút tối tăm. Bụng kêu ùng ục, Mạnh Trì đành phải đứng lên lấy quần áo của mình đi tắm rửa.
Úc Đình Chi không dùng bột acrylic mà là màu thực vật, cho nên cũng coi như dễ rửa sạch, Mạnh Trì có thể tự tắm cho mình.
Hẳn là căn nhà này không có người ở thường xuyên, đồ vệ sinh cá nhân đều là đồ dùng một lần, Mạnh Trì đã quen dùng sữa tắm loại không mùi, chọn chọn lựa lựa một hồi cuối cùng chọn hương hải dương, sau khi tắm xong trên người cậu có cùng mùi hương với Úc Đình Chi.
Lúc quấn khăn tắm chuẩn bị mặc quần áo, Mạnh Trì bỗng nhiên phát hiện trên quần lót màu trắng của cậu bị dính không ít vệt màu lên, hiển nhiên là không thể mặc nữa.
Đang lúc rối rắm có nên trực tiếp mặc quần vào luôn không, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Là Úc Đình Chi.
“Hình như quần lót của cậu bị bẩn, mặc của tôi đi.” Úc Đình Chi lấy ra một cái quần lót màu đen, thấy cậu không trả lời lại nói, “Đồ mới, tôi chưa mặc lần nào.”
Anh đã nói vậy rồi, Mạnh Trì tất nhiên là đưa tay ra nhận. Nhưng mà đưa quần lót xong Úc Đình Chi cũng không có ý muốn rời đi.
Mạnh Trì liếc mắt nhìn anh một cái, trong lòng tự nhủ anh không đi là muốn nhìn tôi thay quần lót trước mặt anh à?
Úc Đình Chi đúng là đang nhìn cậu, chẳng qua tầm mắt rơi xuống vị trí nghiêng gần vành tai cậu.
“Anh…” Mạnh Trì vừa mới mở miệng, Úc Đình Chi bỗng nhiên tiến lên một bức, đưa tay ra sau miết vành tai Mạnh Trì một chút.
Vừa tắm rửa xong, trong phòng vẫn còn hơi nước ấm áp, so với nhiệt độ cơ thể Mạnh Trì lúc này, nhiệt độ ngón tay Úc Đình Chi có thể coi là lạnh.
Chút lạnh này bị hơi nước lây nhiễm, kích thích nhỏ nhoi đi qua khiến đuôi lông mày Mạnh Trì run rẩy một cái.
“Chỗ này của cậu chưa rửa sạch.” Úc Đình Chi tranh thủ mở miệng trước.
“Thế sao?” Mạnh Trì tự mình đưa tay ra sau tai sờ một cái, sờ thấy một tay ướt át, cũng có một ít màu chưa được rửa sạch, “Không nhìn thấy, không chú ý, tôi rửa lại đã.”
Úc Đình Chi nhìn cậu, hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
“Không! Không cần phiền anh!” Mạnh Trì lập tức từ chối, ý thức được giọng điệu của mình có hơi cứng nhắc, lại chậm rãi bổ sung, “Tôi cũng không bị phế.”
Úc Đình Chi không nhúc nhích, vẫn lẳng lặng nhìn cậu, nhìn làn da sau tai cậu từ phớt hồng thành đỏ ửng.
“Cậu rất nhạy cảm.” Úc Đình Chi bỗng nhiên nói một câu.
Trong lòng Mạnh Trì chấn động, nghĩ đến phản ứng lúc trước của mình, không khỏi có chút chột dạ, nhưng khi cậu quay đầu nhìn thấy nụ cười trên mặt Úc Đình Chi, chột dạ bỗng biến thành thẹn quá hóa giận.
“Thầy Úc.” Mạnh Trì gọi một câu, sau đó cậu như là bị khiêu khích, lại như là trả thù, đến gần, đồng thời ánh mắt cũng nhìn lướt qua thân dưới Úc Đình Chi, “Hình như anh cũng không có định lực gì.”
Nhìn tôi chụp ảnh mà cũng nhìn đến cứng.
Úc Đình Chi híp mắt, nhìn chăm chú cậu hai giây, sau đó cười khẽ một tiếng, “Mau rửa đi.”
Nói xong anh liền xoay người đi ra ngoài, lúc đóng cửa lại anh bỗng nhiên quay đầu nói một câu, “Quần lót có thể hơi lớn, nhưng chắc là không ảnh hưởng gì.”
Mạnh Trì: “…”
Gì cơ?
Anh ta đang khinh thường mình, đúng không?
Im lặng một lát, Mạnh Trì cầm cái quần lót kia khoa tay múa chân một hồi, sau đấy lại mạnh mẽ vứt trở về.
Mẹ kiếp, lớn hơn cậu thật!
–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook