Chúng Ta Kết Hôn Thôi
-
Chương 21
Nhưng dưới tầng lại chẳng hài hòa và thương mến như thế kia.
Ngoài sân, gió tây xào xạc cũng chẳng thể dập nổi lửa giận của bà Hướng, bà liếc nhìn vào nhà mấy cái, chắc chắn rằng không có người thì cũng chẳng diễn nữa.
“Khương Uyển Phồn! Mẹ thấy là con bịa đặt! Thêu dệt chuyện lừa mẹ với bố con cơ đấy!”
Hai ngày trước, buổi tối vừa tắm xong chuẩn bị tới quảng trường đi dạo, vừa mở cửa đã trông thấy Khương Uyển Phồn đang đứng ngay ngắn chỉnh tề.
Hướng Giản Đan giật mình tới mức vỗ ngực nhưng nghe xong câu chuyện sau đó của cô thì trái tim suýt nữa ngừng đập.
“Con, con nói hai đứa, uống rượu, uống rượu xong làm… loạn ư!” Lòng bàn tay Khương Vinh Diệu đập bàn đau đớn, càng đau lại càng tức giận.
Cả quá trình có thể tưởng tượng ra được.
Con gái kết hôn chớp nhoáng, phụ huynh người ta cũng chưa từng gặp, như một tia sét giáng xuống khiến nhà họ Kiều hoảng hốt. Hỏi tới nguyên nhân chẳng phải là trò đùa sao?
Hướng Giản Đan thương con nên sốt ruột: “Cho dù gạo sống nấu thành cơm chín đi chăng nữa, chuyện này, chuyện này là hai bên bằng lòng, sao một người đàn ông như cậu ta lại bảo con chịu trách nhiệm được?”
Khương Vinh Diệu là người đầu tiên không vui, chòm râu tung lên nói với vẻ nghiêm túc: “Đừng có phân biệt giới tính, con trai thì làm sao, con trai thì không bị tổn thất à? Tổn thất thì không thể đòi quyền lợi à?”
Hướng Giản Đan tức giận: “Tìm con gái anh đòi quyền lợi, muốn kết hôn đây này, anh hài lòng chưa!”
Khương Uyển Phồn nhỏ giọng đính chính: “Đã kết hôn rồi ạ.”
“Khương Uyển Phồn!!!”
Mắng đi, cứ mắng đi, Khương Uyển Phồn ngoan ngoãn lắng nghe chẳng hề cãi lại một chữ. Lúc họ nói đến khô cổ khát nước thì lặng lẽ đưa hai cốc nước ấm tới: “Bố, mẹ, làm mát họng chút, uống một lát rồi lại tiếp tục.”
Cô như một miếng bọt biển, dao súng cũng không rách, ngược lại khiến hai người bình tĩnh hẳn.
“Ngày kia con dẫn anh ấy về.” Đúng lúc Khương Uyển Phồn nói.
Đôi mắt già nua của Khương Vinh Diệu nhắm lại, huyết áp lại tăng. Đứa con gái này, cứ thêm hết nhát dao này đến nhát dao khác.
Tới tận hôm nay chính thức gặp được người rồi, Hướng Giản Đan mới từ từ hiểu ra cái gì gọi là uống rượu xong làm loạn, chịu trách nhiệm với nhau vốn dĩ chỉ là nói bậy.
“Được rồi, những chuyện này mẹ không truy cứu nữa.” Hướng Giản Đan nghiêm túc, thể hiện thái độ của mình rõ ràng: “Chỉ nói về cậu ta là mẹ không hài lòng rồi.”
Nghiêm trọng quá rồi đấy, Khương Vinh Diệu tốt bụng nhắc nhở: “Vẫn ổn mà, Tiểu Trác tuấn tú lịch sự mà.”
“Anh im miệng lại cho em, hai bố con nhà anh cố tình chọc tức em đấy à!” Đầu ngón tay của Hướng Giản Đan gõ lên mặt bàn, đánh giá cao quá nên đau tới mức luống cuống, thế là càng trở nên tức giận: “Cái khác thì không nói, cậu ta lại sống cùng với cô, lại còn có một người em gái nữa? Bố mẹ qua đời nhưng họ hàng hai bên vẫn còn sống nhỉ, quan hệ qua lại phức tạp như thế, có phải con tự mang vạ vào mình không đấy?”
Khương Uyển Phồn nói: “Con không nghĩ nhiều như thế. Hơn nữa kết hôn với ai không phải chuyện của hai gia đình sao? Con kết hôn với người khác thì không cần xử lý mấy chuyện này à? Biết đâu còn đau đầu hơn.”
“Đừng có ở đây nói giả sử với mẹ! Hoàn cảnh bây giờ của cậu ta mới là thứ thấy được, nghĩ được, đoán chính xác được.” Hướng Giản Đan càng nói càng nhận định rằng Trác Dụ là người không thể dựa dẫm. Nhưng vẻ mặt của Khương Uyển Phồn lại có biểu cảm con đã gạo nấu thành cơm rồi thì còn cách nào nữa, đúng là khiến cơn tức giận của bà càng bùng cháy.
“Khương Uyển Phồn, bây giờ mẹ thật sự rất muốn đánh con!”
Khương Vinh Diệu vội vã nói: “Không được đánh, không được đánh, bạo lực gia đình là không được đâu.”
“Đánh cả anh nữa đấy!” Hướng Giản Đan tìm chổi lông gà khắp nơi: “Đều do anh nuông chiều đấy!”
Khương Vinh Diệu đột nhiên ho mạnh hai tiếng: “Khụ khụ!”
Ánh mắt Khương Vinh Diệu sắc bén: “Tiểu Trác, cháu không nghỉ trưa à?”
Động tác của Hướng Giản Đan cứng đờ, nhanh chóng thay đổi sắc mặt quay đầu, cười như một bông hoa mẫu đơn: “Không ngủ được à? Có phải giường khó chịu không quen không? Hay là thằng nhóc Khương Dặc làm ồn cháu thế? Không sao, lát nữa bác xử lý nó.”
Trác Dụ xuất hiện tới mức không kịp trở tay, Hướng Giản Đan chưa chuẩn bị gì trong lòng cũng chẳng biết anh nghe được mấy câu rồi.
Bốn người mắt nhìn mũi, mỗi người ôm suy nghĩ riêng, tình cảnh bỗng chốc lạnh lẽo.
Trác Dụ hé môi vừa định mở miệng nói thì ‘rầm’ một tiếng, ván cửa đập mạnh vào tường, tiếng bước chân hùng hổ kèm theo tiếng hét vô cùng sốt sắng chiếm trọn sân nhà.
“Cháu rể của bà đâu! Nhanh cho bà xem nào!”
Tiếng bà Kỳ Sương lanh lảnh trong không khí, tràn đầy sức sống, bà ấy mặc chiếc áo khoác ngắn hoa nhí, chân đi giày da bông màu đen đi vào trong sân.
“Mẹ, sao, sao mẹ lại về rồi?” Hướng Giản Đan kinh ngạc, xoay người nghĩ một lát thì lập tức lườm Khương Vinh Diệu, hừ, người đầu tiên báo cáo đây mà.
Kỳ Sương sáng mắt sáng lòng vừa nhìn thì để ý thấy Trác Dụ, nhìn chằm chằm anh mấy giây rồi ngay lập tức cười rộ lên: “Bà về mà vui quá! Bà vui quá đi!”
Trác Dụ gật đầu, lễ phép gọi: “Cháu chào bà ạ.”
“Tốt tốt tốt, chỗ nào cũng tốt.” Kỳ Sương nắm lấy bàn tay của Trác Dụ, vỗ mạnh một cái vào mu bàn tay của anh: “Trên đường mệt rồi chứ, có quen ở trong nhà không? Cháu mặc ít quá, lạnh không, tối bà rán cá đù vàng cho cháu ăn.”
Bóng lưng một già một trẻ đi vào nhà, thái độ Trác Dụ ngoan ngoãn, bề ngoài tuấn tú sáng sủa đúng là đúng gu thẩm mỹ của phụ nữ trung niên.
Khương Uyển Phồn không nhịn được cười thành tiếng, đối diện ánh mắt tức giận của Hướng Giản Đan.
Cô chỉ vào bóng lưng bà nội, vẻ mặt mang theo biểu cảm vô tội kiểu ‘Con biết sao được, bà thích kìa!’
Người đã đi rồi, Hướng Giản Đan cũng im lặng nghịch hoa nghịch cỏ, Khương Vinh Diệu thở dài: “Chao ôi, con gái chúng ta từ nhỏ đã có chính kiến rồi mà, thôi đi mà.”
Hướng Vinh Diệu lạnh lùng quở trách: “Đừng có xem làm bậy là chính kiến.”
“Tiểu Trác không hề kém cỏi như thế mà, đối nhân xử thế tự nhiên hào phóng, sự nghiệp thành công, dù rằng bố mẹ qua đời nhưng nghĩ từ góc khác thì Khương Khương cũng không phải xích mích mẹ chồng nàng dâu hay sao?”
Hướng Giản Đan rất lâu sau không cất tiếng, lúc Khương Vinh Diệu có dũng khí nhìn trộm thì mới phát hiện ra bà đang nhẫn nhịn, hốc mắt đã đỏ ửng lên.
Nhưng mà sau khi bà nội Kỳ Sương xuất hiện thì bầu không khí cuối cùng cũng phấn chấn hơn.
Bà Kỳ Sương luôn mong rằng Khương Uyển Phồn sẽ sớm lập gia đình, nhất là trong năm nay thì mơ ước thành sự thật. Thứ hai, chủ yếu vẫn là Trác Dụ mọi mặt rõ ràng, không cố tình ngoan ngoãn nịnh nọt, rất được bà cụ yêu thích.
Tới chiều, Khương Vinh Diệu hỏi: “Bình thường Tiểu Trác có sở thích gì?”
Tới rồi tới rồi, chút kiến thức vất vả học thuộc cả một đêm cuối cùng có ích rồi. Trác Dụ đang định thuận theo sở thích nói một vài kiến thức về thêu thùa, Khương Vinh Diệu cười tít mắt chỉ về bên phải: “Có biết chơi mạt chược không? Chơi ba đấu một 5-10-K (*) có nhanh hơn không nhỉ?”
(*) Đây là một kiểu chơi bài có nguồn gốc từ Trường Sa, Hồ Nam.
Trác Dụ ngây ra.
Khương Vinh Diệu ân cần nói: “Không sao, dễ học lắm, gọi bà nội rồi chúng ta chơi vài ván nhé?”
Sau một buổi chiều chiến đấu, đây đúng là một bàn mạt chược. Chuyện xã giao công việc của Trác Dụ nhiều, mấy thứ này đã chơi quen từ lâu rồi. Khương Vinh Diệu thuộc kiểu người thích chơi nhưng lại không giỏi, Trác Dụ thường cho ông ấy bài, coi như tặng “quà gặp mặt” đầy chân thành.
Sau bữa tối, Trác Dụ chủ động nói với Kỳ Sương: “Bà nội, cháu ra ngoài đi dạo với bà nhé ạ?”
Thị trấn nhỏ vào lúc nhá nhem tối, mặt đất đầy hơi khói lửa, ánh sáng màu cam như vết chân chim kéo dài ở chân trời. Ở nơi nhỏ bé chưa tới mấy dặm, đi qua đi lại đều là người quen.
Một dì đi ra ngoài đổ rác: “Bà Kỳ, thắp hương về nhanh thế à?”
Kỳ Sương: “Đúng đúng, đây là cháu rể của tôi đấy.”
Vừa đi vài bước lại gặp được vãn bối: “Cháu chào bà!”
“Đúng chứ, cháu cũng thấy cháu rể của bà rất tốt đúng không!”
“Bà Thất, có cần ớt không? Vừa hái đấy, thơm lắm.” Một ông bác vác cuốc ở chỗ rẽ đang nhiệt tình hỏi.
Kỳ Sương được Trác Dụ đỡ, mặt mày rạng rỡ: “Không phải đâu, mùi thơm trên người cháu rể tôi đấy.”
Đi dạo mười phút, cả con phố đều biết Trác Dụ là cháu rể rồi.
Kiểu khen ngợi mộc mạc trực tiếp này khiến Trác Dụ khó mà ngăn được sự quan sát của người dân trong thị trấn nhỏ.
Sau khi quay về, Trác Dụ ngồi trên ghế vẫn chưa hoàn hồn lại, ngẫm nghĩ, thế này có lẽ đây chính là cái mà được gọi là ngượng ngùng. Bờ vai trùng xuống, Khương Uyển Phồn đứng đằng sau đang cười toe toét nhìn anh.
Trác Dụ nhẹ nhàng thở hắt một hơi: “Con rể nhà họ Khương chẳng dễ làm.”
Nụ cười Khương Uyển Phồn rút lại định rời đi.
Trác Dụ kéo lấy bàn tay cô nắm chặt, hai người đùi chạm đùi, ngón tay của anh cọ vào sườn cánh tay của Khương Uyển Phồn, thân thiết một cách mềm mỏng khéo léo. Trác Dụ ngồi không quá thẳng thớm, lưng khom, mí mắt hơi hếch lên: “Anh vẫn muốn làm.”
Khương Uyển Phồn ho nhẹ: “Da mặt không mỏng nhỉ.”
“Mỏng thì sao lấy được em?” Trác Dụng đúng lúc buông lỏng cô ra, nói chuyện nghiêm túc: “Mẹ em hình như không thích anh lắm.”
“Ngay cả con trai ruột bà ấy còn không thích mà.” Khương Uyển Phồn vỡ vào bả vai của anh, hơi khom lưng nhướng mày hỏi: “Sao thế, sợ à?”
“Nói không sợ thì là lừa em.” Trác Dụ thẳng thắn: “Ngày tháng sau này anh sống thế nào cũng không phải do bà ấy quyết định. Người đó là mẹ vợ của anh.”
Khương Uyển Phồn ngẩng cằm lên: “Vậy em thì sao?”
Ngọn đèn sáng trắng rải đều trên đỉnh đầu cô, ánh đèn không chỉ trang trí cho bầu không khí thêm sáng bừng hơn mà còn tôn lên vẻ mịn màng trắng trẻo trên gương mặt cô. Một vết mụn rất nhỏ ở đầu mũi mà dưới lớp trang điểm mỏng không thể che được, khiến vẻ đẹp càng giản dị chân thực.
Trác Dụ bị cô nhìn chăm chú đến mức hồn vía tán loạn, dùng nụ cười che đi sự thất thường, khẽ nói: “Em à, em là tổ tông của anh.”
—
“Ga giường đã thay mới rồi, đồ dùng vệ sinh cá nhân màu xanh sau này cháu dùng, lúc không ở nhà thì bác sẽ cất gọn cho cháu.” Hướng Giản Đan trải thảm lông cừu lên giường: “Nhiệt độ giảm rồi đấy, vùng núi lạnh hơn thành phố, các con cùng đắp chăn vào. Được rồi, nghỉ sớm một chút.”
Thích hay không thích là việc khác nhưng Hướng Giản Đan đối xử với Trác Dụ rất ân cần chu đáo, không hề bắt bẻ.
“Cạch…” Người đi cửa đóng chỉ còn lại hai người đứng ở mỗi góc đối diện căn phòng. Trong sự tĩnh lặng chỉ có bóng đèn compact trên đỉnh đầu là đang xem trò vui.
Hai chiếc gối một chiếc chăn. Cùng giường cùng gối.
Trác Dụ nghĩ tới từ này thì hơi khô nóng.
“Anh ra ngoài hút điếu thuốc.” Anh nói.
Xuống tầng đi vào sân, gió đêm đông vẫn không hạ được nhiệt độ cơ thể.
“Ơ, cháu vẫn chưa nghỉ ngơi à?” Khương Vinh Diệu ngạc nhiên đứng phía sau, quần áo ngủ bằng bông hơi to, trong tay bưng một tách trà mới rót.
Suy nghĩ của Trác Dụ lóe lên, vô thức nói: “Hay là tối nay cháu...”
“Cái gì?” Khương Vinh Diệu thảnh thơi thổi nguội trà uống một hớp.
“Tối nay cháu ngủ với bác.”
“Khục…” Nước trà bỏng miệng, Khương Vinh Diệu rụt đầu lưỡi lại: “Ngủ, ngủ với bác? Không đúng, cháu ngủ với bác làm gì? Không phải cháu cũng có vợ rồi sao, tự tìm vợ mình đi.”
“...”
Lúc Trác Dụ quay về phòng thì Khương Uyển Phồn đã thay đồ ngủ. Vải bông mỏng rộng màu trắng thắt đai, cổ tay có thêu hai cành tulip tím ở trên.
Tầm mắt Trác Dụ dừng lại ở gáy phải của cô.
Khương Uyển Phồn giải thích: “Đồ ngủ là do bà làm đấy, mấy hoa văn này cũng là bà ấy thêu. Trên cổ áo có bính âm tên của em nữa.”
Cô hơi vén lên, Trác Dụ tới gần thật sự thấy một hàng “fanfan” nước chảy mây trôi.
“Nhũ danh à?”
“Không hẳn, trong tên của em chữ nào cũng thích hợp làm nhũ danh cả, từ nhỏ tên gọi em là gì cũng đều có cả.”
Trác Dụ hỏi: “Vậy em thích cái nào? Sau này anh sẽ gọi cái đó.”
Khương Uyển Phồn nhìn anh một cái: “Không phải anh vừa mới gọi rồi đấy à.”
Trác Dụ phản ứng lại, chậm chạp giơ tay lên di chuyển theo chuỗi pinyin ở cổ đồ ngủ của cô từng chút một, rõ ràng chưa gần kề vào đâu nhưng một vùng lửa đã bắt đầu lan ra.
“Ừm, biết rồi, tổ tông.”
Khương Uyển Phồn mím môi, đối lưng lại với nếp nhăn trên chăn mà anh cứ gạt mãi.
Trác Dụ nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của cô, cười đùa: “Được rồi, chăn bị em vén hết rồi. Em ngủ đi.”
Khương Uyển Phồn quay người: “Vậy anh thì sao?”
Trác Dụ tiện tay chỉ sàn nhà.
Cô nhíu mày thở dài: “Không đến mức thế chứ, ngủ cùng đi. Đã dẫn anh về nhà rồi, có làm màu nữa thì cũng không có ý nghĩa đâu. Chỉ là thói quen ngủ em rất xấu, sẽ cướp chăn ấy. Nếu như nửa đêm anh thức giấc vì lạnh thì gọi em một tiếng.”
Khương Uyển Phồn vừa tự nhiên vừa thành thật, chỉ là vẻ mặt vẫn hơi thấp thỏm.
Nhưng thật sự nằm cùng một giường hình như cũng không khó như trong tưởng tượng... Ngoại trừ chỗ trống giữa gối rộng khoảng hai nắm tay thì giữa chăn cũng có thể nhét thêm một người. Hai người nằm im, chẳng nhúc nhích như hai khúc gỗ.
Mùi sữa tắm bị hơi nóng bốc lên tản mát thành một mùi khác, đánh thức giác quan thứ sáu trong năm giác quan. Trác Dụ không nhịn được nghiêng đầu nhìn cô một cái, hai mắt Khương Uyển Phồn như trống rỗng, mái tóc dài đặt giữa gối giống như một dải lụa tán loạn.
Trác Dụ muốn làm dịu sự căng thẳng của cô nhưng trái tim của anh cũng đập càng lúc càng nhanh.
Khương Uyển Phồn nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc đúng là như trên mây rồi.
Buổi tối lúc cô rửa bát trong nhà bếp, bà đứng bên cạnh vừa gọt vỏ đào vừa cằn nhằn: “Sao thằng bé mặc ít như thế chứ, áo khoác ngoài cũng không phải áo lông, mặc vải dạ đẹp trai đấy nhưng vào nhà rồi ai muốn ngắm vẻ điển trai của thằng bé nữa chứ.”
Khương Uyển Phồn nhịn cười, lòng hơi áy náy: “Anh ấy sợ nóng chứ không sợ lạnh đâu ạ.”
“Thằng bé nói là con tin à, con giống hệt bố con vậy.” Kỳ Sương lo lắng nhớ lại một lượt từ đầu tới chân của Trác Dụ, anh đi giày da kiểu Chelsea, đẹp thì đẹp nhưng mà đế mỏng quá.
“Cỡ giày của thằng bé bao nhiêu?”
“Dạ?” Khương Uyển Phồn bị hỏi mà ngu nga ngu ngơ: “Con không biết.”
“Đã kết hôn rồi mà con chẳng quan tâm tới thằng bé gì thế!!” Kỳ Sương càng nói càng tức giận, không gọt vỏ đào nữa mà dạy dỗ rất lâu. Cuối cùng thì dặn: “Con hỏi rồi thì nói với bà, ngày mai bà có thể làm cho thằng bé một đôi giày bông, lạnh chết đi được, không được để bị cảm.”
Mấy ngày nay tốn nhiều tâm tư và sức lực quá, đăng ký kết hôn, kết hôn, gặp bố mẹ, cứ như nằm mơ vậy. Mí mắt Khương Uyển Phồn vốn sắp nhắm lại rồi nhưng đột nhiên nghĩ tới chuyện này thì gắng gượng cơn lim dim buột miệng hỏi.
“Anh to bao nhiêu?”
Bờ vai Trác Dụ cứng đờ giống như bị một chiếc khoan điện chọc vào thái dương.
Đêm đầu tiên lại thẳng thắn vậy ư?
Mặc dù gọi em là tổ tông, nhưng mà tổ tông ơi em có thể kín đáo một chút được không?
Im lặng một lúc, anh thấp giọng đáp: “... 18 đấy.”
Mí mắt nhắm được nửa của Khương Uyển Phồn giật giật: “18? Người anh cao như thế, bình thường không phải hơn 40 sao?”
“...”
Trác Dụ nuốt nước miếng, hai vành tai như bị lửa đốt: “Đàn ông như thế, có lẽ cả Trung Quốc cũng không tìm ra được đâu.”
?
??
???
Khương Uyển Phồn hình như hiểu ra gì đó.
Trác Dụ dường như cũng phản ứng lại.
“Này.” Khương Uyển Phồn khó khăn mở miệng: “Em định hỏi anh đi cỡ bao nhiêu, bà sợ anh lạnh nên muốn làm đôi giày bông đế dày cho anh.”
Ngoài sân, gió tây xào xạc cũng chẳng thể dập nổi lửa giận của bà Hướng, bà liếc nhìn vào nhà mấy cái, chắc chắn rằng không có người thì cũng chẳng diễn nữa.
“Khương Uyển Phồn! Mẹ thấy là con bịa đặt! Thêu dệt chuyện lừa mẹ với bố con cơ đấy!”
Hai ngày trước, buổi tối vừa tắm xong chuẩn bị tới quảng trường đi dạo, vừa mở cửa đã trông thấy Khương Uyển Phồn đang đứng ngay ngắn chỉnh tề.
Hướng Giản Đan giật mình tới mức vỗ ngực nhưng nghe xong câu chuyện sau đó của cô thì trái tim suýt nữa ngừng đập.
“Con, con nói hai đứa, uống rượu, uống rượu xong làm… loạn ư!” Lòng bàn tay Khương Vinh Diệu đập bàn đau đớn, càng đau lại càng tức giận.
Cả quá trình có thể tưởng tượng ra được.
Con gái kết hôn chớp nhoáng, phụ huynh người ta cũng chưa từng gặp, như một tia sét giáng xuống khiến nhà họ Kiều hoảng hốt. Hỏi tới nguyên nhân chẳng phải là trò đùa sao?
Hướng Giản Đan thương con nên sốt ruột: “Cho dù gạo sống nấu thành cơm chín đi chăng nữa, chuyện này, chuyện này là hai bên bằng lòng, sao một người đàn ông như cậu ta lại bảo con chịu trách nhiệm được?”
Khương Vinh Diệu là người đầu tiên không vui, chòm râu tung lên nói với vẻ nghiêm túc: “Đừng có phân biệt giới tính, con trai thì làm sao, con trai thì không bị tổn thất à? Tổn thất thì không thể đòi quyền lợi à?”
Hướng Giản Đan tức giận: “Tìm con gái anh đòi quyền lợi, muốn kết hôn đây này, anh hài lòng chưa!”
Khương Uyển Phồn nhỏ giọng đính chính: “Đã kết hôn rồi ạ.”
“Khương Uyển Phồn!!!”
Mắng đi, cứ mắng đi, Khương Uyển Phồn ngoan ngoãn lắng nghe chẳng hề cãi lại một chữ. Lúc họ nói đến khô cổ khát nước thì lặng lẽ đưa hai cốc nước ấm tới: “Bố, mẹ, làm mát họng chút, uống một lát rồi lại tiếp tục.”
Cô như một miếng bọt biển, dao súng cũng không rách, ngược lại khiến hai người bình tĩnh hẳn.
“Ngày kia con dẫn anh ấy về.” Đúng lúc Khương Uyển Phồn nói.
Đôi mắt già nua của Khương Vinh Diệu nhắm lại, huyết áp lại tăng. Đứa con gái này, cứ thêm hết nhát dao này đến nhát dao khác.
Tới tận hôm nay chính thức gặp được người rồi, Hướng Giản Đan mới từ từ hiểu ra cái gì gọi là uống rượu xong làm loạn, chịu trách nhiệm với nhau vốn dĩ chỉ là nói bậy.
“Được rồi, những chuyện này mẹ không truy cứu nữa.” Hướng Giản Đan nghiêm túc, thể hiện thái độ của mình rõ ràng: “Chỉ nói về cậu ta là mẹ không hài lòng rồi.”
Nghiêm trọng quá rồi đấy, Khương Vinh Diệu tốt bụng nhắc nhở: “Vẫn ổn mà, Tiểu Trác tuấn tú lịch sự mà.”
“Anh im miệng lại cho em, hai bố con nhà anh cố tình chọc tức em đấy à!” Đầu ngón tay của Hướng Giản Đan gõ lên mặt bàn, đánh giá cao quá nên đau tới mức luống cuống, thế là càng trở nên tức giận: “Cái khác thì không nói, cậu ta lại sống cùng với cô, lại còn có một người em gái nữa? Bố mẹ qua đời nhưng họ hàng hai bên vẫn còn sống nhỉ, quan hệ qua lại phức tạp như thế, có phải con tự mang vạ vào mình không đấy?”
Khương Uyển Phồn nói: “Con không nghĩ nhiều như thế. Hơn nữa kết hôn với ai không phải chuyện của hai gia đình sao? Con kết hôn với người khác thì không cần xử lý mấy chuyện này à? Biết đâu còn đau đầu hơn.”
“Đừng có ở đây nói giả sử với mẹ! Hoàn cảnh bây giờ của cậu ta mới là thứ thấy được, nghĩ được, đoán chính xác được.” Hướng Giản Đan càng nói càng nhận định rằng Trác Dụ là người không thể dựa dẫm. Nhưng vẻ mặt của Khương Uyển Phồn lại có biểu cảm con đã gạo nấu thành cơm rồi thì còn cách nào nữa, đúng là khiến cơn tức giận của bà càng bùng cháy.
“Khương Uyển Phồn, bây giờ mẹ thật sự rất muốn đánh con!”
Khương Vinh Diệu vội vã nói: “Không được đánh, không được đánh, bạo lực gia đình là không được đâu.”
“Đánh cả anh nữa đấy!” Hướng Giản Đan tìm chổi lông gà khắp nơi: “Đều do anh nuông chiều đấy!”
Khương Vinh Diệu đột nhiên ho mạnh hai tiếng: “Khụ khụ!”
Ánh mắt Khương Vinh Diệu sắc bén: “Tiểu Trác, cháu không nghỉ trưa à?”
Động tác của Hướng Giản Đan cứng đờ, nhanh chóng thay đổi sắc mặt quay đầu, cười như một bông hoa mẫu đơn: “Không ngủ được à? Có phải giường khó chịu không quen không? Hay là thằng nhóc Khương Dặc làm ồn cháu thế? Không sao, lát nữa bác xử lý nó.”
Trác Dụ xuất hiện tới mức không kịp trở tay, Hướng Giản Đan chưa chuẩn bị gì trong lòng cũng chẳng biết anh nghe được mấy câu rồi.
Bốn người mắt nhìn mũi, mỗi người ôm suy nghĩ riêng, tình cảnh bỗng chốc lạnh lẽo.
Trác Dụ hé môi vừa định mở miệng nói thì ‘rầm’ một tiếng, ván cửa đập mạnh vào tường, tiếng bước chân hùng hổ kèm theo tiếng hét vô cùng sốt sắng chiếm trọn sân nhà.
“Cháu rể của bà đâu! Nhanh cho bà xem nào!”
Tiếng bà Kỳ Sương lanh lảnh trong không khí, tràn đầy sức sống, bà ấy mặc chiếc áo khoác ngắn hoa nhí, chân đi giày da bông màu đen đi vào trong sân.
“Mẹ, sao, sao mẹ lại về rồi?” Hướng Giản Đan kinh ngạc, xoay người nghĩ một lát thì lập tức lườm Khương Vinh Diệu, hừ, người đầu tiên báo cáo đây mà.
Kỳ Sương sáng mắt sáng lòng vừa nhìn thì để ý thấy Trác Dụ, nhìn chằm chằm anh mấy giây rồi ngay lập tức cười rộ lên: “Bà về mà vui quá! Bà vui quá đi!”
Trác Dụ gật đầu, lễ phép gọi: “Cháu chào bà ạ.”
“Tốt tốt tốt, chỗ nào cũng tốt.” Kỳ Sương nắm lấy bàn tay của Trác Dụ, vỗ mạnh một cái vào mu bàn tay của anh: “Trên đường mệt rồi chứ, có quen ở trong nhà không? Cháu mặc ít quá, lạnh không, tối bà rán cá đù vàng cho cháu ăn.”
Bóng lưng một già một trẻ đi vào nhà, thái độ Trác Dụ ngoan ngoãn, bề ngoài tuấn tú sáng sủa đúng là đúng gu thẩm mỹ của phụ nữ trung niên.
Khương Uyển Phồn không nhịn được cười thành tiếng, đối diện ánh mắt tức giận của Hướng Giản Đan.
Cô chỉ vào bóng lưng bà nội, vẻ mặt mang theo biểu cảm vô tội kiểu ‘Con biết sao được, bà thích kìa!’
Người đã đi rồi, Hướng Giản Đan cũng im lặng nghịch hoa nghịch cỏ, Khương Vinh Diệu thở dài: “Chao ôi, con gái chúng ta từ nhỏ đã có chính kiến rồi mà, thôi đi mà.”
Hướng Vinh Diệu lạnh lùng quở trách: “Đừng có xem làm bậy là chính kiến.”
“Tiểu Trác không hề kém cỏi như thế mà, đối nhân xử thế tự nhiên hào phóng, sự nghiệp thành công, dù rằng bố mẹ qua đời nhưng nghĩ từ góc khác thì Khương Khương cũng không phải xích mích mẹ chồng nàng dâu hay sao?”
Hướng Giản Đan rất lâu sau không cất tiếng, lúc Khương Vinh Diệu có dũng khí nhìn trộm thì mới phát hiện ra bà đang nhẫn nhịn, hốc mắt đã đỏ ửng lên.
Nhưng mà sau khi bà nội Kỳ Sương xuất hiện thì bầu không khí cuối cùng cũng phấn chấn hơn.
Bà Kỳ Sương luôn mong rằng Khương Uyển Phồn sẽ sớm lập gia đình, nhất là trong năm nay thì mơ ước thành sự thật. Thứ hai, chủ yếu vẫn là Trác Dụ mọi mặt rõ ràng, không cố tình ngoan ngoãn nịnh nọt, rất được bà cụ yêu thích.
Tới chiều, Khương Vinh Diệu hỏi: “Bình thường Tiểu Trác có sở thích gì?”
Tới rồi tới rồi, chút kiến thức vất vả học thuộc cả một đêm cuối cùng có ích rồi. Trác Dụ đang định thuận theo sở thích nói một vài kiến thức về thêu thùa, Khương Vinh Diệu cười tít mắt chỉ về bên phải: “Có biết chơi mạt chược không? Chơi ba đấu một 5-10-K (*) có nhanh hơn không nhỉ?”
(*) Đây là một kiểu chơi bài có nguồn gốc từ Trường Sa, Hồ Nam.
Trác Dụ ngây ra.
Khương Vinh Diệu ân cần nói: “Không sao, dễ học lắm, gọi bà nội rồi chúng ta chơi vài ván nhé?”
Sau một buổi chiều chiến đấu, đây đúng là một bàn mạt chược. Chuyện xã giao công việc của Trác Dụ nhiều, mấy thứ này đã chơi quen từ lâu rồi. Khương Vinh Diệu thuộc kiểu người thích chơi nhưng lại không giỏi, Trác Dụ thường cho ông ấy bài, coi như tặng “quà gặp mặt” đầy chân thành.
Sau bữa tối, Trác Dụ chủ động nói với Kỳ Sương: “Bà nội, cháu ra ngoài đi dạo với bà nhé ạ?”
Thị trấn nhỏ vào lúc nhá nhem tối, mặt đất đầy hơi khói lửa, ánh sáng màu cam như vết chân chim kéo dài ở chân trời. Ở nơi nhỏ bé chưa tới mấy dặm, đi qua đi lại đều là người quen.
Một dì đi ra ngoài đổ rác: “Bà Kỳ, thắp hương về nhanh thế à?”
Kỳ Sương: “Đúng đúng, đây là cháu rể của tôi đấy.”
Vừa đi vài bước lại gặp được vãn bối: “Cháu chào bà!”
“Đúng chứ, cháu cũng thấy cháu rể của bà rất tốt đúng không!”
“Bà Thất, có cần ớt không? Vừa hái đấy, thơm lắm.” Một ông bác vác cuốc ở chỗ rẽ đang nhiệt tình hỏi.
Kỳ Sương được Trác Dụ đỡ, mặt mày rạng rỡ: “Không phải đâu, mùi thơm trên người cháu rể tôi đấy.”
Đi dạo mười phút, cả con phố đều biết Trác Dụ là cháu rể rồi.
Kiểu khen ngợi mộc mạc trực tiếp này khiến Trác Dụ khó mà ngăn được sự quan sát của người dân trong thị trấn nhỏ.
Sau khi quay về, Trác Dụ ngồi trên ghế vẫn chưa hoàn hồn lại, ngẫm nghĩ, thế này có lẽ đây chính là cái mà được gọi là ngượng ngùng. Bờ vai trùng xuống, Khương Uyển Phồn đứng đằng sau đang cười toe toét nhìn anh.
Trác Dụ nhẹ nhàng thở hắt một hơi: “Con rể nhà họ Khương chẳng dễ làm.”
Nụ cười Khương Uyển Phồn rút lại định rời đi.
Trác Dụ kéo lấy bàn tay cô nắm chặt, hai người đùi chạm đùi, ngón tay của anh cọ vào sườn cánh tay của Khương Uyển Phồn, thân thiết một cách mềm mỏng khéo léo. Trác Dụ ngồi không quá thẳng thớm, lưng khom, mí mắt hơi hếch lên: “Anh vẫn muốn làm.”
Khương Uyển Phồn ho nhẹ: “Da mặt không mỏng nhỉ.”
“Mỏng thì sao lấy được em?” Trác Dụng đúng lúc buông lỏng cô ra, nói chuyện nghiêm túc: “Mẹ em hình như không thích anh lắm.”
“Ngay cả con trai ruột bà ấy còn không thích mà.” Khương Uyển Phồn vỡ vào bả vai của anh, hơi khom lưng nhướng mày hỏi: “Sao thế, sợ à?”
“Nói không sợ thì là lừa em.” Trác Dụ thẳng thắn: “Ngày tháng sau này anh sống thế nào cũng không phải do bà ấy quyết định. Người đó là mẹ vợ của anh.”
Khương Uyển Phồn ngẩng cằm lên: “Vậy em thì sao?”
Ngọn đèn sáng trắng rải đều trên đỉnh đầu cô, ánh đèn không chỉ trang trí cho bầu không khí thêm sáng bừng hơn mà còn tôn lên vẻ mịn màng trắng trẻo trên gương mặt cô. Một vết mụn rất nhỏ ở đầu mũi mà dưới lớp trang điểm mỏng không thể che được, khiến vẻ đẹp càng giản dị chân thực.
Trác Dụ bị cô nhìn chăm chú đến mức hồn vía tán loạn, dùng nụ cười che đi sự thất thường, khẽ nói: “Em à, em là tổ tông của anh.”
—
“Ga giường đã thay mới rồi, đồ dùng vệ sinh cá nhân màu xanh sau này cháu dùng, lúc không ở nhà thì bác sẽ cất gọn cho cháu.” Hướng Giản Đan trải thảm lông cừu lên giường: “Nhiệt độ giảm rồi đấy, vùng núi lạnh hơn thành phố, các con cùng đắp chăn vào. Được rồi, nghỉ sớm một chút.”
Thích hay không thích là việc khác nhưng Hướng Giản Đan đối xử với Trác Dụ rất ân cần chu đáo, không hề bắt bẻ.
“Cạch…” Người đi cửa đóng chỉ còn lại hai người đứng ở mỗi góc đối diện căn phòng. Trong sự tĩnh lặng chỉ có bóng đèn compact trên đỉnh đầu là đang xem trò vui.
Hai chiếc gối một chiếc chăn. Cùng giường cùng gối.
Trác Dụ nghĩ tới từ này thì hơi khô nóng.
“Anh ra ngoài hút điếu thuốc.” Anh nói.
Xuống tầng đi vào sân, gió đêm đông vẫn không hạ được nhiệt độ cơ thể.
“Ơ, cháu vẫn chưa nghỉ ngơi à?” Khương Vinh Diệu ngạc nhiên đứng phía sau, quần áo ngủ bằng bông hơi to, trong tay bưng một tách trà mới rót.
Suy nghĩ của Trác Dụ lóe lên, vô thức nói: “Hay là tối nay cháu...”
“Cái gì?” Khương Vinh Diệu thảnh thơi thổi nguội trà uống một hớp.
“Tối nay cháu ngủ với bác.”
“Khục…” Nước trà bỏng miệng, Khương Vinh Diệu rụt đầu lưỡi lại: “Ngủ, ngủ với bác? Không đúng, cháu ngủ với bác làm gì? Không phải cháu cũng có vợ rồi sao, tự tìm vợ mình đi.”
“...”
Lúc Trác Dụ quay về phòng thì Khương Uyển Phồn đã thay đồ ngủ. Vải bông mỏng rộng màu trắng thắt đai, cổ tay có thêu hai cành tulip tím ở trên.
Tầm mắt Trác Dụ dừng lại ở gáy phải của cô.
Khương Uyển Phồn giải thích: “Đồ ngủ là do bà làm đấy, mấy hoa văn này cũng là bà ấy thêu. Trên cổ áo có bính âm tên của em nữa.”
Cô hơi vén lên, Trác Dụ tới gần thật sự thấy một hàng “fanfan” nước chảy mây trôi.
“Nhũ danh à?”
“Không hẳn, trong tên của em chữ nào cũng thích hợp làm nhũ danh cả, từ nhỏ tên gọi em là gì cũng đều có cả.”
Trác Dụ hỏi: “Vậy em thích cái nào? Sau này anh sẽ gọi cái đó.”
Khương Uyển Phồn nhìn anh một cái: “Không phải anh vừa mới gọi rồi đấy à.”
Trác Dụ phản ứng lại, chậm chạp giơ tay lên di chuyển theo chuỗi pinyin ở cổ đồ ngủ của cô từng chút một, rõ ràng chưa gần kề vào đâu nhưng một vùng lửa đã bắt đầu lan ra.
“Ừm, biết rồi, tổ tông.”
Khương Uyển Phồn mím môi, đối lưng lại với nếp nhăn trên chăn mà anh cứ gạt mãi.
Trác Dụ nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của cô, cười đùa: “Được rồi, chăn bị em vén hết rồi. Em ngủ đi.”
Khương Uyển Phồn quay người: “Vậy anh thì sao?”
Trác Dụ tiện tay chỉ sàn nhà.
Cô nhíu mày thở dài: “Không đến mức thế chứ, ngủ cùng đi. Đã dẫn anh về nhà rồi, có làm màu nữa thì cũng không có ý nghĩa đâu. Chỉ là thói quen ngủ em rất xấu, sẽ cướp chăn ấy. Nếu như nửa đêm anh thức giấc vì lạnh thì gọi em một tiếng.”
Khương Uyển Phồn vừa tự nhiên vừa thành thật, chỉ là vẻ mặt vẫn hơi thấp thỏm.
Nhưng thật sự nằm cùng một giường hình như cũng không khó như trong tưởng tượng... Ngoại trừ chỗ trống giữa gối rộng khoảng hai nắm tay thì giữa chăn cũng có thể nhét thêm một người. Hai người nằm im, chẳng nhúc nhích như hai khúc gỗ.
Mùi sữa tắm bị hơi nóng bốc lên tản mát thành một mùi khác, đánh thức giác quan thứ sáu trong năm giác quan. Trác Dụ không nhịn được nghiêng đầu nhìn cô một cái, hai mắt Khương Uyển Phồn như trống rỗng, mái tóc dài đặt giữa gối giống như một dải lụa tán loạn.
Trác Dụ muốn làm dịu sự căng thẳng của cô nhưng trái tim của anh cũng đập càng lúc càng nhanh.
Khương Uyển Phồn nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc đúng là như trên mây rồi.
Buổi tối lúc cô rửa bát trong nhà bếp, bà đứng bên cạnh vừa gọt vỏ đào vừa cằn nhằn: “Sao thằng bé mặc ít như thế chứ, áo khoác ngoài cũng không phải áo lông, mặc vải dạ đẹp trai đấy nhưng vào nhà rồi ai muốn ngắm vẻ điển trai của thằng bé nữa chứ.”
Khương Uyển Phồn nhịn cười, lòng hơi áy náy: “Anh ấy sợ nóng chứ không sợ lạnh đâu ạ.”
“Thằng bé nói là con tin à, con giống hệt bố con vậy.” Kỳ Sương lo lắng nhớ lại một lượt từ đầu tới chân của Trác Dụ, anh đi giày da kiểu Chelsea, đẹp thì đẹp nhưng mà đế mỏng quá.
“Cỡ giày của thằng bé bao nhiêu?”
“Dạ?” Khương Uyển Phồn bị hỏi mà ngu nga ngu ngơ: “Con không biết.”
“Đã kết hôn rồi mà con chẳng quan tâm tới thằng bé gì thế!!” Kỳ Sương càng nói càng tức giận, không gọt vỏ đào nữa mà dạy dỗ rất lâu. Cuối cùng thì dặn: “Con hỏi rồi thì nói với bà, ngày mai bà có thể làm cho thằng bé một đôi giày bông, lạnh chết đi được, không được để bị cảm.”
Mấy ngày nay tốn nhiều tâm tư và sức lực quá, đăng ký kết hôn, kết hôn, gặp bố mẹ, cứ như nằm mơ vậy. Mí mắt Khương Uyển Phồn vốn sắp nhắm lại rồi nhưng đột nhiên nghĩ tới chuyện này thì gắng gượng cơn lim dim buột miệng hỏi.
“Anh to bao nhiêu?”
Bờ vai Trác Dụ cứng đờ giống như bị một chiếc khoan điện chọc vào thái dương.
Đêm đầu tiên lại thẳng thắn vậy ư?
Mặc dù gọi em là tổ tông, nhưng mà tổ tông ơi em có thể kín đáo một chút được không?
Im lặng một lúc, anh thấp giọng đáp: “... 18 đấy.”
Mí mắt nhắm được nửa của Khương Uyển Phồn giật giật: “18? Người anh cao như thế, bình thường không phải hơn 40 sao?”
“...”
Trác Dụ nuốt nước miếng, hai vành tai như bị lửa đốt: “Đàn ông như thế, có lẽ cả Trung Quốc cũng không tìm ra được đâu.”
?
??
???
Khương Uyển Phồn hình như hiểu ra gì đó.
Trác Dụ dường như cũng phản ứng lại.
“Này.” Khương Uyển Phồn khó khăn mở miệng: “Em định hỏi anh đi cỡ bao nhiêu, bà sợ anh lạnh nên muốn làm đôi giày bông đế dày cho anh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook