Bệnh viện Bắc X.
So với sự hoảng loạn ban ngày, giây phút này đã yên lặng hơn rất nhiều.
Khương Dặc ra ngoài mua cơm hộp, xách một chiếc túi bóng về.

Cậu chỉ lo cúi đầu đi, nửa chân đã bước vào trong cửa Tây của khu nhập viện, bị Trác Dụ trên bậc thềm gọi lại: “Không thấy người à?”
Khương Dặc mơ hồ bừng tỉnh, “Anh rể, sao anh lại ngồi ở đây?”
Trác Dụ cười, “Một người sống lớn chừng này như anh đứng trước mặt em, em còn lướt qua được.

Anh ra ngoài hút điếu thuốc.” Hộp thuốc và bật lửa đặt ở cạnh chân ảnh, giữa hai ngón tay kẹp một điếu, nhưng vẫn chưa châm.
“Chỗ này không được hút, khu hút thuốc ở bên kia.” Khương Dặc tỏ ý bảo anh ra đấy châm, sau đó kéo anh cùng ngồi xuống, đưa hộp cơm qua, “Nè, nhân tiện ăn ở đây luôn đi ạ.”
“Món gì đấy?” Trác Dụ vừa hỏi vừa mở ra, vừa nhìn đã nhíu mày, “Đậu xào cà tím à, anh không thích ăn món này.”
“Ăn ít rau đi ạ, anh nhìn anh xem, xương mày đã mọc ra hai cục mụn nóng rồi.”
Thấy anh không động đậy, Khương Dặc nuốt nước bọt, “Anh phải ăn, anh mà không ăn, em sẽ đi mách lẻo với chị em.”
Trác Dụ mãi không lên tiếng.
Ngoại trừ tiếng sáo vang vọng bên ngoài tường rào bệnh viện, đêm đông Bắc Kinh có thể đóng băng hết tất cả động tĩnh.
Cái lạnh cùng cực, im ắng cùng cực.
Trác Dụ chầm chậm rũ mắt, nhìn chăm chăm vào món đỗ xanh bóng dầu, im lặng ăn,
Tướng ăn của anh rất bình thường, ăn chậm nhai kĩ, một miếng thức ăn, một miếng cơm, ăn sạch rồi mới nói, “Bố mẹ đi chuyến bay mấy giờ?”
“Sắp hạ cánh rồi ạ.” Khương Dặc xem điện thoại, “Không lâu lắm, chừng 13-14 phút.

Em đặt xe cho bố mẹ rồi, đã đợi ở dưới sân bay rồi.”
Trác Dụ “ừ” một tiếng, “Giờ này không tắc đường lắm, tầm 1 tiếng nữa có thể đến đây.”
Khương Dặc nói: “Em ra cổng đón bố mẹ trước.”
Giọng Trác Dụ bình tĩnh, “Mang hai gói khăn đi, khuyên mẹ nhé, đừng để mẹ khóc mệt người.”
Nhưng vẫn tốt, lúc hai người xuống xe, không có vẻ mặt quá tuyệt vọng.

Khương Dặc đón ở phía trước, dìu cánh tay của Hướng Giản Đan, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Mẹ.”
Đi được mấy bước, Khương Vinh Diệu phía sau bỗng trượt chân, khuỵu xuống.
“Bố!”
“Ông Khương!”
Khương Vinh Diệu xua tay, tự mình đứng thẳng dậy, nhưng chân trái vẫn hơi run.
Hương Giản Đan không gồng được nữa, trước tiên là cật lực khống chế, đổi ngữ điệu hỏi rằng: “Chị con…” Nhưng sao cũng không nói nổi nửa câu “sao rồi” phía sau, giọng bà mảnh, vụn vỡ, thốt ra tiếng khóc vỡ vụn.
Nước mắt kìm nén cả đường rơi loạn xạ, Hướng Giản Đan nắm lấy tay áo của Khương Dặc, sức quá mạnh, thịt của cậu cũng bị nắm đau.

Nhưng Khương Dặc không nói gì, giữa lấy bả vai của mẹ.

Câu an ủi nói hai lượt, không có tác dụng, trái lại khóc còn lớn hơn.
Khương Dặc: “Anh rể vẫn đang đợi bên trong, mẹ như này, sẽ làm anh ấy lo lắng hơn đấy ạ.”
Hướng Giản Đan giơ tay nặng nề lau mắt, hết sức khống chế tiếng thút thít, “Mẹ, mẹ không thêm phiền phức cho thằng bé.”
Sau khi Trác Dụ thấy người, vẫn bình tĩnh trầm ổn.

Anh biết bố mẹ quan tâm gì nhất, bèn đưa thẳng đến phòng làm việc bác sĩ.

Lúc đi qua hành lang, anh chỉ nói một câu: “Vẫn đang chẩn đoán, tạm thời không thể gặp cô ấy ạ.”
Giơ tay gõ cửa, Trác Dụ gọi: “Bác sĩ Từ.”
“Đến rồi à, ngồi đi.” Bác sĩ Từ dựa lưng vào thành bàn, đang cầm một tập giấy hoá nghiệm trong tay, “Vừa đúng lúc có kết quả rồi, tôi báo tình hình hiện tại của bệnh nhân cho gia đình nghe.”

Khương Vinh Diệu và Hướng Giản Đan ngồi xuống, Khương Dặc đứng phía sau bố mẹ.
Bác sĩ Từ: “Nhà có họ hàng nào bị tật ở mắt không?”
Hướng Giản Đan nói: “Không có, ngay cả bị cận thị cũng rất ít.”
Bác sĩ nhìn sang phía Khương Vinh Diệu.
“Có.

Cô con bé.” Giọng nói của Khương Vinh Diệu bất giác run lên, “Lúc cô con bé 4-5 tuổi.

từng bị u nguyên bào võng mạc, nhưng đã chữa khỏi rồi, bây giờ hơn 50 tuổi, vẫn nhìn mọi thứ bình thường.”
Biểu cảm của bác sĩ Từ nặng nề hơn đôi chút, rút ra tờ giấy kiểm tra giãn đồng từ đáy mắt ở dưới cùng, sau khi xem lại một lượt, ông ấy đặt sấp giấy lên bàn.
“Tế bào võng mạc hình chóp bẩm sinh của bệnh nhân có dinh dưỡng xấu, bệnh quáng gà, bệnh tình khoảng thời gian này của cô sẽ nặng hơn, ví dụ, không chỉ buổi tối nhìn đồ vật không rõ, tính thực hiện của thị lực suy giảm, bệnh tình biểu hiện bên ngoài là sợ ánh sáng, dễ mỏi và rơi nước mắt k1ch thích.”
Nghe tới đây, Trác Dụ ngồi ở ghế phía sau, nhắm mắt lại.
Hướng Giản Đan hỏi: “Bây giờ con bé có nghiêm trọng không ạ?”
“Tổng thể vẫn ổn.

Lần này ngất xỉu, cũng là do tiếp xúc với ánh sáng mạnh quá lâu, nhìn từ phiếu kiểm tra của cháu, đĩa thị giác có suy thoái màu vàng nến, mạch máu võng mạc mắt phải trở nên mỏng, hình dạng của tế bào xương điển hình thay đổi.”
Bác sĩ Từ vừa giải thích, vừa dùng đầu bút khoanh bệnh trạng trên phiếu CT cho họ xem, “Có hai dự định, một là, tiếp nhận điều trị một khoảng thời gian, nghỉ ngơi cẩn thận, tránh ánh sáng mạnh, khám lại theo định kì.

Nhưng, bệnh quáng gà của cháu là bẩm sinh, mà ban nãy mọi người cũng nói, trong gia đình có bệnh nhân bị u ác tính ở mắt, vậy nên, không loại trừ bệnh biến di truyền.

Dĩ nhiên, đây là kết quả xấu nhất.

Xem xét từ tình hình kiểm tra hiện tại, rất ổn định, không cần quá lo lắng.”
Trác Dụ đứng dậy, bắt tay bác sĩ Từ: “Làm phiền bác sĩ rồi ạ.”
Bên ngoài vẫn còn bệnh nhân, sau khi bác sĩ đi, Hướng Giản Đan bỗng ôm mặt, tiếng khóc thút thít phát ra từ giữa khe ngón tay, “Tôi không nên kết hôn với ông, sức khoẻ họ hàng nhà ông kiểu gì vậy hả, mắc bệnh nghiêm trọng như thế này, ông cố tình giấu tôi đúng không? Không kết hôn với ông, Khương Khương của tôi chắc chắn rất khoẻ mạnh.”
Khương Vinh Diệu nghe vậy, nhẫn nhịn, không phản bác chữ nào.
Con người hễ sốt ruột tức giận, lời nào cũng nói được, như thể muốn tìm lí do và chỗ ph4t tiết cho tất thả những chuyện bất hạnh.
Khương Dặc kéo cánh tay Hướng Giản Đan, “Được rồi mẹ, mẹ nói những thứ này, bố cũng đau lòng mà.

Vả lại ban nãy bác sĩ nói rồi, chị không sao, kiểm tra vẫn tốt mà.”
“Tốt gì mà tốt!” Tiếng khóc của Hướng Giản Đan lộ ra ngoài, “Có một cái mìn ẩn hình trong người chị con, như này mà có thể tốt à!”
Trác Dụ ra hiệu bằng mắt, bảo Khương Dặc đưa Hướng Giản Đan ra bên ngoài hít thở cho bình tĩnh lại.
Sau khi tiếng thút thít nhỏ dần, Khương Vinh Diệu mới chầm chậm ngẩng đầu, sắc mặt tựa ráng chiều, già nua đi nhiều.

Ông nói bằng giọng khàn khàn: “Con rể, con vất vả rồi.”
Trác Dụ đỡ tay ông, bình tĩnh nói: “Không sao đâu bố, trên máy bay bố vẫn chưa ăn đúng không ạ, bảo Khương Dặc đưa bố và mẹ đi ăn gì đó trước.

Bố yên tâm, ở đây có con, con không đi đâu hết.”
Khương Vinh Diệu lắc đầu, “Sao mà nuốt trôi được.”
Trác Dụ dìu ông ngồi xuống ghế trên hành lang, “Là do con không tốt, thời gian này bận, không quan tâm cô ấy nhiều.” Câu này, ngữ khí của anh trầm thấp, ánh mắt lênh đênh, hiu quạnh như cành cây héo rũ ngoài cửa sổ.
Khương Vinh Diệu mím chặt môi, vẫn lắc đầu, bỗng nói một câu hư vô mờ mịt, “Mẹ con bé nói đúng, con bé không thể học thêu thùa, hỏng hết mắt rồi.”
Khương Uyển Phồn chờ ở khu trị liệu, uống thuốc, mắt bị quấn lại bởi mảnh vải dày, không nhìn thấy gì cả.
Y tá nói: “Uống một loại thuốc hoóc môn, có thể sẽ làm em tạm thời không nhìn thấy gì, không cần lo lắng, trước khi hồi phục như bình thường, sẽ có người chuyên chăm sóc em, sờ được điều khiển cảm ứng trên cổ tay chưa? Có chuyện gì, em ấn nó kêu, nút bấm nổi rõ lắm, cứ sờ là thấy.”
Xác nhận cô có thể thành thạo thao tác rồi, y tá mới yên tâm.
Khương Uyển Phồn nghiêng đầu theo hướng tiếng nói, “Cảm ơn ạ.”
“Em nghỉ ngơi đi, thả lỏng chút, đừng áp lực.” Y tá tắt đèn led, chỉ để lại ánh đèn ngủ ôn hoà.

Hai tay Khương Uyển Phồn ôm lấy đầu gối, ngồi dựa vào đầu giường, tóc xoã ra, đuôi tóc rũ trên chân chọc vào trong hơi ngứa.

Đang định đổi tư thế, đã nghe thấy bên ngoài dường như có tiếng động.
Thực ra tiếng nói rất nhỏ rất nhẹ, có lẽ là dưới tình huống mắt không nhìn thấy, thính giác nhạy bén hơn nhiều.
Cô bất giác quay đầu về phía cửa.
Rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng lại cảm thấy có người.
Trác Dụ ngồi ở đó, cách 3-500 mét, cánh cửa không mở hết như quạt gấp, ánh sáng ngoài hành lang rọi vào từ phía sau, thành một cái bóng gập.

Trác Dụ đứng trên điểm nhọn nhất của cái bóng, nửa bên mặt chìm trong bóng tối.
Đồ bệnh nhân to hơn một cỡ, khoác trống trải trên người Khương Uyển Phồn, làm cô trông nhỏ nhắn.
Cách lớp vải che, cô giữ tư thế này, như đang muốn dò xét xác nhận.
Trong sự im lặng tuyệt đối, Khương Uyển Phồn bỗng lên tiếng: “Trác Dụ.”
Trác Dụ xoay phắt người lại, quay lưng với cô, giơ tay lên.
Sau đó đi đến gần giường, đáp một tiếng “ừm” rất nhẹ.
Anh không dám nói quá to, sợ bị lộ tẩy.
Khương Uyển Phồn hơi nhấc cánh tay, khua nhẹ trong hư không, tìm kiếm.
Trái tim Trác Dụ nhói lên, đau đến nỗi đầu anh choáng váng.
Anh nắm lấy tay cô, cổ tay không kiềm được run rẩy.
Mười ngón tay đan vào nhau không chặt, như cỏ dưới biển sâu, bám víu đong đưa, xúc cảm này không chân thật, dường như có thể mất đi bất cứ lúc nào.
Khương Uyển Phồn hỏi: “Anh quay xong rồi à?”
“Ừm.”
“Có lặp lại lần nữa không?”
“Không.”
“Em thấy anh trượt tuyết rồi.”
“Ừm.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi, Trác Dụ kiệm chữ như vàng.
Khương Uyển Phồn cũng dần yên lặng, dưới sự gió yên biển lặng, lửa bùng dung nham cũng chẳng dám sục sôi.
Cô không nói nữa, chỉ cẩn thận dè dặt móc lấy ngón út của Trác Dụ.
Trác Dụ đứng thẳng, không động đậy.

Nhưng anh cũng không dám làm bất cứ động tác gì, không dám phát ra tiếng gì, sợ cô phát hiện, sợ lộ tẩy việc nước mắt rơi.
Đi khỏi khu chữa trị, Hướng Giản Đan và Khương Vinh Diệu vội vàng đứng dậy, sốt sắng hỏi: “Khương Khương sao rồi?”
Trác Dụ không muốn giấu hai người họ, nói thật: “Vừa chữa trị xong, đã uống thuốc, mắt tạm thời không nhìn thấy, bác sĩ nói là phản ứng kích ứng, thường là 2 ngày sẽ hồi phục có thể nhìn thấy.

Y tá chăm sóc tốt lắm ạ, không cần lo lắng.”
Nét u sầu khó hết của Hướng Giản Đan, lúc này đã bình tĩnh, nhìn Trác Dụ rất đau lòng.

Chưa đầy một ngày, tinh thần của anh như thể đã ủ rũ đi phân nửa, vốn là một người rất có triển vọng, có tính cách ung dung chuyện khó đến đâu cũng không nhìn thấy nét lo âu trên khuôn mặt, mãi mãi bình tĩnh điềm đạm, gặp núi trèo đèo, gặp sông dựng cầu.
Trác Dụ nói: “Con đã đặt khách sạn rồi, nó không xa nơi đây lắm, bố mẹ nghỉ ngơi trước đi ạ.

Còn nữa, về phía bà, con đề xuất tạm thời đừng nói cho bà.

Bà lớn tuổi rồi, sợ không chịu nổi.”
Khương Vinh Diệu gật đầu, “Bố mẹ cũng nghĩ như vậy.”

Hướng Giản Đan lắc đầu, “Mẹ thông minh lắm, không giấu được đâu.

Chúng ta nhận được điện thoại rồi đi ngay, mẹ đã nhận ra điều bất thường rồi.

Mỗi cái cớ bịa bừa của ông, mẹ chắc chắn không tin đâu.”
“Nhà có ai chăm sóc chưa ạ?”
“Có, bố bảo mấy đứa cháu đến rồi.”
Trác Dụ hơi yên tâm lại, tiếp tục phân phó Khương Dặc: “Em đưa bố mẹ về khách sạn trước, sau đấy quay lại bệnh viện.

Chị em ở trong, hai hôm nay không ra ngoài được, em túc trực buổi đêm, cũng không tốn sức.”
Làm như anh nói, khoảng 40 phút sau, Khương Dặc đã quay lại rồi.
Trác Dụ đang đứng ở khu hút thuốc, nhìn thấy cậu, tắt điếu thuốc, đầu mũi thoang thoảng hơi khói.
Thời tiết lạnh như này, trán Khương Dặc đã chạy mướt mồ hôi.

Cậu mím môi, giơ tay ra, “Cho em một điếu.”
Trác Dụ liếc nhìn cậu một cái.
“Không cần nhìn em như thế, em biết anh muốn nói gì.” Khương Dặc ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, đầu đinh sạch sẽ gọn gàng, “Chị em đang bị nhốt trong kia, không mắng được em đâu.”
Trác Dụ cúi đầu cười.
“Anh nói xem, em hút 8-10 bao, cả người toàn mùi thuốc, liệu chị có được em xông khỏi không?” Khương Dặc bỗng nảy ra ý nghĩ.
Trác Dụ đưa hộp thuốc và bật lửa, “Ừ, em thử xem.”
Con người hễ rơi vào cảnh khốn cùng nào đó, sẽ gửi gắm hi vọng vào “nhỡ đâu” hoang đường.
Khương Dặc cũng cảm thấy mình ngốc quá, cười cười, cắn điếu thuốc.
Trác Dụ thấy động tác châm thuốc của cậu, “Không hút ít.”
“Cũng được ạ, không nhiều, em thông minh, cái gì cũng học nhanh cả.”
“Chị em cũng nói em như thế.”
Khương Dặc bị sặc khói ho khù khụ, ho đến độ nước mắt ứa ra, “Thuốc gì đây.”
“Bạn mang về từ nước ngoài, anh tiện lấy hai điếu.” Trác Dụ lấy điếu thuốc kẹp giữa ngón tay cậu ra, ấn tắt, “Đang tuổi lớn, đừng hút nữa.”
Khương Dặc bỗng nhiên xụ mặt, “Anh rể, mắt chị em có thật là không sao không? Bố mẹ không ở đây, anh có thể nói thật cho em, em chịu được.”
Trác Dụ không nhịn được cười, nhìn cậu, ánh mắt bao dung ôn hoà: “Không dám nói là không sao, nhưng là chuyện nhỏ.

Còn về việc có thành chuyện lớn không, anh cũng không nghĩ được nhiều đến thế.”
“Thế, thế ngộ nhỡ thì sao.”
“Cô ấy còn có anh, anh chính là một trong một vạn đó.”
[*] Ngộ nhỡ trong tiếng Trung là “vạn nhất”.
Thời gian một điếu thuốc.
Trác Dụ và Khương Dặc nói một vài chuyện.
“Nếu đã không giấu được bà, chi bằng nói sớm, tránh để bà sốt sắng buồn bực, chú ý cách nói.

Giấy bảo hiệm của bố mẹ đều ở chỗ chị em, nếu sau này có chuyện gì, em tự đến nhà lấy.

Mỗi ngày em đến câu lạc bộ nửa ngày, thi chứng chỉ đi, anh để lại chiếc xe cho em, tiện về Lâm Tước.”
Khương Dặc nghe ra ý trong câu nói của anh, “Anh rể, anh…”
Trác Dụ nói: “Ngộ nhỡ chị em, sau này trở thành chuyện lớn, anh phải ở bên cô ấy.

Trong nước ngoài nước, đều phải chữa khỏi cho cô ấy.

Nếu thực sự không chữa được, anh phải ở bên cạnh cô ấy.”
Chỉ cần anh ở đây, kết quả sẽ không phải tệ nhất.
Khương Dặc phản ứng được, những lời dặn dò này của Trác Dụ, thực chất là đang sắp xếp cuộc đời sau này của mình.

Sau 24 tiếng, mắt Khương Uyển Phồn vẫn không cảm nhận được ánh sáng.
Lúc kiểm tra, mấy người bác sĩ y tá vây xung quanh, Trác Dụ đứng ngoài cửa, tim sắp chết đên nơi.
Chủ nhiệm lại viết hai tờ phiếu kiểm tra mới, bảo làm thêm một lần siêu âm giãn đồng tử và đáy mắt nữa.

Mắt Khương Uyển Phồn lại được thay lớp vải khác.
Giây phút đó, phòng bệnh im ắng đến ngạt thở.
Hướng Giản Đan và Khương Vinh Diệu ngồi cạnh giường, hai người đều rất bình tĩnh.

Khương Vinh Diệu gọt táo, gọt xong, thành thạo cắt thành miếng nhỏ, đặt vào bát đưa cho Hướng Giản Đan.
Hướng Giản Đan lấy tăm chọc vào một miếng nhỏ, “Ăn từ từ thôi, có tăm.”
Khương Uyển Phồn im lặng một giây, khẽ hỏi: “Mẹ, tay mẹ ở chỗ nào?”
Hướng Giản Đan không chịu được nữa, đặt bát hoa quả xuống, che miệng ra ngoài.
Trác Dụ đi vào, lại cầm táo lên, “Em há miệng, anh đút cho em.”
Khương Uyển Phồn cười sờ tai, “Mọi người sao đấy, em chỉ có mắt không nhìn thấy mà, tay đã gãy đâu, đưa cho em, em tự ăn.”
Khương Vinh Diệu: “Được rồi được rồi, bố đút cho con.”
Khương Uyển Phồn nghiêng đầu, khăng khăng kiên trì, “Như này mà đã phải đút rồi, nhỡ bị mù rất lâu, con cũng xem là thích ứng sớm, tự lo cho cuộc sống mà.”
Khương Vinh Diệu nổi giận lôi đình, “Nói linh tinh gì đấy!”
Tiếng bước chân bực dọc khôn nguôi từ gần đi ra xa, Khương Uyển Phổn xua tay, “Bố già giận rồi.”
Trác Dụ giơ tay xoa đỉnh đầu cô, thấp giọng nói: “Vợ à, không cần chống chịu.”
Khương Uyển Phồn vẫn cười, chỉ có giọng nói hơi khàn, “Đây không phải chống chịu, là để mình… làm quen.”
Nhân duyên trên đời như một vòng tuần hoàn.

Ngày tháng thuận lợi quá, sẽ có thêm chút sóng gió, tương tự, khó khăn cũng có chừng mực, chỉ cần sức triển vọng tích cực tiến lên chưa mất, cũng sẽ có cơ hội cứu vãn.
Lúc Trác Dụ chuẩn bị đưa Khương Uyển Phồn đi làm kiểm tra giãn đồng tử, cô bỗng nhiên không động đậy, gọi tên anh, “Trác Dụ.”
“Anh đây.”
“Hình như em… có thể nhìn thấy ánh sáng rồi.”
Lúc y tá tháo băng, động tác rất chậm.
Lúc đến hai lớp cuối, thời gian giãn cánh càng lâu, không ngừng hỏi: “Có thích ứng được không? Có cảm giác khó chịu không?”
Theo đà ánh sáng tập hợp, mắt quả thực đau nhói.

Mở nửa mắt trước, rồi lại vô thức nhắm chặt, tất cả mọi người đều ngừng thở, hít thở không dám dùng sức.

Còn Trác Dụ, luôn nắm lấy tay cô.
Thử vài lần, mọi thứ lại hiện ra.
Bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ tình hình của đáy mắt cô, rồi lại đổi hai tờ phiếu kiểm tra thường quy, “Đợi có kết quả sẽ xem lại, hẳn là không có vấn đề gì nữa rồi.”
Trác Dụ và mọi người tiễn bác sĩ ra ngoài, tiện hỏi thăm tình hình.
Trong phòng bệnh, tạm thời chỉ còn y tá.
Hai hôm nay cũng quen rồi, tán dóc với nhau: “Đã gặp nhiều bệnh nhân lắm rồi, có vợ chồng gặp khó khăn thì tự mình bay đi, cũng có người si tình đồng cam cộng khổ.

Nhưng kiểu như chồng em, chị thực sự mới gặp lần đầu.”
Khương Uyển Phồn ngẩng đầu, “Dạ?”
“Em không biết à?” Y tá ngờ vực.
“Anh ấy làm sao ạ?” Khương Uyển Phồn nhíu mày, trái tim cũng nhói theo.
“Hôm qua đưa em vào bệnh viện, chú ấy bận rộn tới lui nhưng luôn bình tĩnh, cũng rất lễ phép.

Đến lúc có tất cả kết quả kiểm tra của em, sau khi bác sĩ Từ nói với em ấy tình huống xấu nhất, chú ấy đến trạm y tá hỏi bọn chị.”
Trái tim Khương Uyển Phồn đập thình thịch, “Hỏi gì ạ?”
“Hiến tặng giác mạc mắt, hiến của mình cho em.”
Y tá bây giờ vẫn thấy bàng hoàng, một người đàn ông, không ngờ sẽ có ánh mắt buồn rầu nhưng lại kiên định như thế.
“Bọn chị khuyên mấy câu đừng kích động.

Chú ấy nói mình không kích động.

Mà là bản năng, là tự cứu lấy mình.

Nói em không chỉ là vợ em ấy, còn là mạng của em ấy.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương