Chúng Ta Cũng Phải Thật Tốt
-
Chương 1: Lạnh nhạt
Ban đêm
Vừa mở cửa căn nhà lạnh như băng, làm cho Tô Vũ Dương không khỏi run rẩy một chút. Chẳng phải, đó đã thành thói quen rồi sao?
Cô cười khổ lấy dép ra, sau đó thay đổi dép, đang chuẩn bị đi vào nhà thì bà Lý bước ra, cười hỏi: "Lâm phu nhân trở về rồi sao?"
"Ừ" Cô đáp lời nhàn nhạt, dường như nhớ tới cái gì đó liền hỏi: "Thi Vũ vẫn chưa về nhà?"
Cô vừa nói vừa đi vào trong nhà, bật đèn lên, bên trong nhà ngay lập tức sáng lên rất nhiều, bà Lý nói: "Trở về, tối nay Lâm tiên sinh sẽ trở về, Lâm phu nhân hãy nghỉ ngơi đi cho khỏe!"
Bà Lý vừa nói vừa đi xuống lầu
Tô Vũ Dương mệt mỏi buông cái túi xách xuống, lấy từ trong tủ lạnh một chai nước suối của Y Vân, lúc đang uống cổ họng hiện ra độ cong thanh nhã. Cô nhìn thấy cửa sổ được một cái rèm cửa kiểu Châu Âu to lớn và thật dày bao trùm lên đến sát trần nhà, cố kiềm chế cảm giác lạ thường. Vì vậy cô chậm rãi đi tới, kéo rèm cửa sổ ra.
Cuộc sống vẫn như thế, tịch mịch mà thanh lạnh, cô không biết đã qua bao nhiêu ngày. Thực ra, từ lúc cô được gả cho Lâm Hạo, không phải cô đã sớm đoán trước rồi sao? Anh ta cưới cô không phải vì yêu cô, mà chỉ vì anh ta nợ cô một cuộc sống, hay là anh ta yêu cuộc sống của người đàn bà kia sâu đậm nhất, cũng không phải anh ta làm như vậy là để hành hạ cô.
Lâm Thái Thái? Đó là cách gọi châm chọc, có lúc cô như chết lặng đi, đây không phải là cô?
Tô Vũ Dương đứng ở trước cửa sổ, cô trầm tư rất lâu, không biết từ lúc nào có một đôi bàn tay nhỏ bé nắm chéo quần cô. Cô quay đầu lại thì thấy một hình dáng đáng yêu, làn da cô bé trắng nõn, mở hai mắt thật to hỏi cô: "Mẹ, sao lại về nhà trễ như vậy? Rõ ràng con phải đợi mẹ nhưng con lại ngủ trước."
Cô dịu dàng kéo tay Thi Vũ ngồi ở trên chiếc ghế salon, cười rồi hỏi: "Sao Tiểu Thi Vũ còn chưa đi ngủ?"
"Rõ ràng ba đã đồng ý với con cùng chờ mẹ về nhà, nhưng không biết lại đi từ lúc nào rồi." Tiểu Thi Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn
Cô cưng chìu sờ lên trán cô bé và nói: "Tốt lắm tốt lắm, mẹ có Thi Vũ là đủ rồi, ngày mai con còn phải đi học, mau đi ngủ sớm!"
"Thi Vũ muốn ngủ chung với mẹ!"
"Được"
Vũ Dương kéo bàn tay nhỏ của cô bé, đưa cô bé tới phòng ngủ. Giúp cô bé cởi giày, sau đó bế Tiểu Thi Vũ vào trong chăn mềm nhũn và thay cô bé kéo chăn: "Thi Vũ ngủ trước, mẹ đợi một lúc rồi sẽ tới ngủ chung."
Nhưng không ngờ Thi Vũ kéo tay Vũ Dương lại, Vũ Dương có chút nghi ngờ nhìn con gái mình nhưng cũng chỉ nghe con gái nói: "Mẹ, con không tìm cách tách ba ra nữa có được không?"
Vũ Dương ngồi xổm người xuống, lại thay con gái kéo chăn lần nữa: "Chuyện của người lớn, trẻ con không nên xen vào, Thi Vũ mau ngủ đi."
Vừa mở cửa căn nhà lạnh như băng, làm cho Tô Vũ Dương không khỏi run rẩy một chút. Chẳng phải, đó đã thành thói quen rồi sao?
Cô cười khổ lấy dép ra, sau đó thay đổi dép, đang chuẩn bị đi vào nhà thì bà Lý bước ra, cười hỏi: "Lâm phu nhân trở về rồi sao?"
"Ừ" Cô đáp lời nhàn nhạt, dường như nhớ tới cái gì đó liền hỏi: "Thi Vũ vẫn chưa về nhà?"
Cô vừa nói vừa đi vào trong nhà, bật đèn lên, bên trong nhà ngay lập tức sáng lên rất nhiều, bà Lý nói: "Trở về, tối nay Lâm tiên sinh sẽ trở về, Lâm phu nhân hãy nghỉ ngơi đi cho khỏe!"
Bà Lý vừa nói vừa đi xuống lầu
Tô Vũ Dương mệt mỏi buông cái túi xách xuống, lấy từ trong tủ lạnh một chai nước suối của Y Vân, lúc đang uống cổ họng hiện ra độ cong thanh nhã. Cô nhìn thấy cửa sổ được một cái rèm cửa kiểu Châu Âu to lớn và thật dày bao trùm lên đến sát trần nhà, cố kiềm chế cảm giác lạ thường. Vì vậy cô chậm rãi đi tới, kéo rèm cửa sổ ra.
Cuộc sống vẫn như thế, tịch mịch mà thanh lạnh, cô không biết đã qua bao nhiêu ngày. Thực ra, từ lúc cô được gả cho Lâm Hạo, không phải cô đã sớm đoán trước rồi sao? Anh ta cưới cô không phải vì yêu cô, mà chỉ vì anh ta nợ cô một cuộc sống, hay là anh ta yêu cuộc sống của người đàn bà kia sâu đậm nhất, cũng không phải anh ta làm như vậy là để hành hạ cô.
Lâm Thái Thái? Đó là cách gọi châm chọc, có lúc cô như chết lặng đi, đây không phải là cô?
Tô Vũ Dương đứng ở trước cửa sổ, cô trầm tư rất lâu, không biết từ lúc nào có một đôi bàn tay nhỏ bé nắm chéo quần cô. Cô quay đầu lại thì thấy một hình dáng đáng yêu, làn da cô bé trắng nõn, mở hai mắt thật to hỏi cô: "Mẹ, sao lại về nhà trễ như vậy? Rõ ràng con phải đợi mẹ nhưng con lại ngủ trước."
Cô dịu dàng kéo tay Thi Vũ ngồi ở trên chiếc ghế salon, cười rồi hỏi: "Sao Tiểu Thi Vũ còn chưa đi ngủ?"
"Rõ ràng ba đã đồng ý với con cùng chờ mẹ về nhà, nhưng không biết lại đi từ lúc nào rồi." Tiểu Thi Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn
Cô cưng chìu sờ lên trán cô bé và nói: "Tốt lắm tốt lắm, mẹ có Thi Vũ là đủ rồi, ngày mai con còn phải đi học, mau đi ngủ sớm!"
"Thi Vũ muốn ngủ chung với mẹ!"
"Được"
Vũ Dương kéo bàn tay nhỏ của cô bé, đưa cô bé tới phòng ngủ. Giúp cô bé cởi giày, sau đó bế Tiểu Thi Vũ vào trong chăn mềm nhũn và thay cô bé kéo chăn: "Thi Vũ ngủ trước, mẹ đợi một lúc rồi sẽ tới ngủ chung."
Nhưng không ngờ Thi Vũ kéo tay Vũ Dương lại, Vũ Dương có chút nghi ngờ nhìn con gái mình nhưng cũng chỉ nghe con gái nói: "Mẹ, con không tìm cách tách ba ra nữa có được không?"
Vũ Dương ngồi xổm người xuống, lại thay con gái kéo chăn lần nữa: "Chuyện của người lớn, trẻ con không nên xen vào, Thi Vũ mau ngủ đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook