Chúng Ta Cung Đấu Đi
-
Chương 92: Con dấu tay chân
Tội trạng của Đức phi cùng Ngũ vương gia ngày thứ ba liền đã được chiêu cáo, tất cả người trong thiên hạ đều biết, mà Đức phi đã chết bị cách chức làm thứ nhân, thi thể kéo bỏ vào bãi tha ma, một nhà Lục gia cũng đã sung quân lưu đày, trong một đêm liền điêu linh, không thể tiếp tục khởi tử hồi sinh.
Chu Anh nghe nói chuyện này kỳ thật trong lòng rất thổn thức, tuy rằng Đức phi tội ác tày trời, đáng tội chết, nhưng Lục gia làm sao lại có tội? Người già, phụ nữ và trẻ em Lục gia làm sao có tội? Nhưng thổn thức thì thổn thức, nàng cũng vô lực thay đổi hiện trạng thế tục phong kiến này.
"Tam hoàng tử đâu?" Chu Anh mở miệng,"Hoàng Thượng có hạ ý chỉ?"
Lục la lắc lắc đầu, vừa định mở miệng nói liền nghe được thông truyền ngoài cửa: "Hoàng Thượng giá lâm!"
Chu Anh xách mép váy, đứng dậy thỉnh an.
Có lẽ là đã trải qua trận kinh tâm động phách này, hoặc là khi ở Thọ Khang cung nàng động thân đỡ kiếm đã đả động Gia Nguyên đế, Chu Anh cảm thấy Khuyết Tĩnh Hàn đối đãi nàng thân thiết hơn rất nhiều, cụ thể cũng không nói lên được, chính là lúc nói chuyện với nàng tựa hồ thân hơn rất nhiều.
"Mới vừa rồi ở cửa, trẫm nghe thấy nàng hỏi chuyện Tam hoàng tử." Gia Nguyên đế dắt nàng cùng ngồi xuống, "Tam hoàng tử dù sao vẫn là cốt nhục của trẫm, chỉ một tuổi rưỡi, cũng không biết thị phi thiện ác, trẫm tất nhiên là sẽ không giận chó đánh mèo với nó. Nhưng có mẹ không tốt, đó là có một nửa cốt nhục không tốt, chi bằng trẫm cẩn thận suy nghĩ chọn một người mẹ ôn lương, khiêm cung cho nó."
"Hoàng Thượng suy nghĩ chu toàn." Chu Anh gật đầu, "Nhưng không biết trong lòng của Hoàng Thượng có chọn được người chưa?"
"Lần này trẫm đến chính là muốn hỏi ý ái phi một chút." Lan Tương dâng trà lên, hắn nhấp một miếng, liền gọi Thôi Vĩnh Minh, "Đi phủ nội vụ truyền ý chỉ của trẫm, đem trà thu năm nay mới cống tặng một ít cho Cảnh Dương cung, sau này nếu lại có trà mới, đầu tiên đưa tới cho Cảnh Dương cung!"
Thôi Vĩnh Minh lĩnh chỉ xong liền xoay người phân phó Tiểu Tần Tử đi truyền chỉ, đạo ý chỉ này ở mặt ngoài chính là thưởng ít lá trà, cẩn thận suy nghĩ liền biết Hoàng Thượng đây là đang cất nhắc Thư tu nghi.
Chu Anh như thế nào không rõ: "Hoàng Thượng biết tần thiếp xưa nay không thích uống trà, trong cung cũng không cần trà mới."
"Trẫm biết trong cung nàng có hai nô tài ăn cây táo, rào cây sung... nô tài này mắt chó nhìn người, nhìn người gắp đồ ăn, trẫm chỉ là cho các nàng nhìn xem, ai mới là chủ tử thôi." Gia Nguyên đế nhìn nàng, "Nàng cũng nên lập uy, dù sao cũng là chủ vị một cung. Lúc đầu trẫm muốn giao Tam hoàng tử cho nàng nuôi nấng, tính tình nàng nhu hòa lương thiện, không thích cùng người tranh, là không thể tốt hơn. Nhưng trong lòng trẫm ngóng trông nàng lại sinh thêm vài hoàng tử cho trẫm, nàng nghĩ sao?"
Nuôi một tiểu công chúa đã muốn lo lắng hao tâm tốn sức như thế, Chu Anh thật là không muốn thêm một cái gánh nặng nữa. Huống hồ chuyện này thật sự là cố hết sức cũng không lấy lòng người được, nếu là ngày sau thương ai nhiều ai ít cũng thành nhàn thoại của người khác. Về phần sinh thêm vài hoàng tử... Quên đi, nàng cái gì cũng chưa nghe thấy.
"Hoàng Thượng nói rất đúng." Mặt mày Chu Anh nhiễm vài tia ý cười, "Tần thiếp nghĩ thấy Hiền phi nương nương là lựa chọn tốt nhất, hiện giờ dưới gối Hiền phi nương nương cũng không hoàng tử công chúa, nhất định có thể toàn tâm toàn ý dạy dỗ Tam hoàng tử."
Gia Nguyên đế gật gật đầu: "Vậy liền theo ý ái phi đi, đúng rồi, hiện giờ sự vụ hậu cung này trẫm đều giao cho Hiền phi quản lý, nàng đi theo học tập ngày sau trẫm cũng có thể yên tâm giao cho nàng."
Chu Anh nghe xong hết hồn, Gia Nguyên đế không cần phải vội vã như vậy, vậy lần này là vì thử nàng sao?
Nàng kinh sợ: "Tần thiếp tạ ơn Hoàng Thượng yêu thương, nhưng tần thiếp ngu dốt Hoàng Thượng sớm biết được, Hiền phi nương nương cùng quý phi nương nương quen thuộc cung vụ, nhất định sẽ giúp Hoàng Thượng, kính xin Hoàng Thượng bỏ qua cho tần thiếp, để cho tần thiếp làm người nhàn tản thôi."
"Tính nết này của nàng, thật tương tự với lão Lục." Gia Nguyên đế cười nói, "Bất quá lần này trẫm có thể thuận lợi tróc nã nghịch tặc, cũng bởi vì ngòai có lão Lục, trong có ái phi. Hai người -một người là tay chân của trẫm, một người là ái phi của trẫm, trẫm cũng không biết ngợi khen hai người như thế nào."
Chu Anh đứng lên phúc thân nói: "Có thể ra sức cho Hoàng Thượng, là vinh hạnh của tần thiếp, nói vậy Lục vương gia cũng có ý nghĩ này."
"Được rồi, ngày sau trước mặt không có người cũng không cần nói... nghi thức xã giao này, nàng và trẫm là vợ chồng, tình cảm so với quy củ quan trọng hơn." Gia Nguyên đế ôm eo của nàng, "Đêm cũng khuya, ái phi hầu hạ trẫm nghỉ đi."
"..." Hiện tại mới giờ Tuất hai khắc a, tương đương với tám giờ tối giờ Bắc kinh a, hoàng thượng mi ngủ sớm như vậy quả nhiên là đã già sao?
Đương nhiên, khi màn đêm buông xuống Gia Nguyên đế tự thể nghiệm để nàng nhận thức, hắn còn trẻ tuổi.
Ngày thứ hai Khuyết Tĩnh Hàn liền hạ hai đạo ý chỉ, đạo ý chỉ thứ nhất là Tam hoàng tử giao cho Hiền phi dưỡng dục, đạo thứ hai đó là Thư tu nghi có công cứu giá, đặc biệt phong làm chính tam phẩm Thư chiêu dung.
Dù có lễ sắc phong của Thư chiêu dung là đại lễ, nhưng hậu cung này đã vì Đức phi bị gây sóng gió, phi tần đã không còn lại mấy người, thêm Trương quý phi vẫn bị cấm chừng, Nghê dung hoa trong cung nghỉ ngơi, cho nên đại lễ này cũng coi như không được náo nhiệt lắm.
Thái hậu nghĩ Hoàng Thượng dưới gối con nối dòng đơn bạc, hậu cung lại điêu linh như vậy, liền không khỏi thở dài: "Hoàng đế cũng nên thường đến hậu cung đi lại, tiên đế khi bằng tuổi con bây giờ đã có vài hoàng tử công chúa. Hiện giờ con lại chỉ có hai hoàng tử, ai gia nghĩ nên tuyển thêm vài người mới vào hậu cung."
Chu Anh vừa nghe lời này da đầu liền run lên, muốn cho người mới vào thì sẽ bắt đầu một vòng đấu tranh mới, nàng làm sao sẽ có ngày an bình nữa?
Gia Nguyên đế nhìn thấy người phụ nữ mặc cát phục chính tam phẩm chiêu dung nghe nói như thế liền nhíu mày, trong lòng có chút cao hứng: "Trẫm còn trẻ, mẫu hậu đừng quá lo lắng, từ thế tổ hoàng đế định ra quy củ đó là ba năm tuyển một lần, đợi năm sau tuyển tú cũng không muộn."
"Hoàng Thượng đã nói như vậy, ai gia cũng yên lòng." Thái hậu nhìn Thư chiêu dung ngồi dưới, hòa ái nói, "Ai gia biết tâm tư ngươi nhanh nhẹn linh hoạt, tính tình cũng khiêm tốn, hiện giờ làm chính tam phẩm chiêu dung, lại nên làm gương cho hậu cung."
Chu Anh phúc phúc thân mình: "Nô tì cẩn tuân thái hậu dạy bảo."
Kết thúc buổi lễ, Gia Nguyên đế cùng thái hậu nói chút chuyện liền trở về Dưỡng Tâm điện xử lý chính vụ, Chu Anh nghe thái hậu dạy bảo hồi lâu liền cũng ra Thọ Khang cung. Cũng may hôm nay là vào đông, cát phục dày này vừa lúc có thể chống lạnh.
"Tần thiếp thỉnh an chiêu dung tỷ tỷ." Chu Anh đi chưa được mấy bước liền nghe được phía sau có người gọi, nàng vừa quay đầu lại liền thấy Tô uyển nghi mặc áo khoác màu vàng nhạt thêu bạch mai.
"Tô uyển nghi hữu lễ." Chu Anh mở miệng, "Trước đó vài ngày cùng Hoàng Thượng xuất ngoại đông thú, chắc là hơi mệt, bổn cung nhìn sắc mặt Tô uyển nghi hình như có chút suy yếu, đã gọi thái y đến xem chưa?"
Tô uyển nghi và Trương quý phi cùng hầu hạ Gia Nguyên đế đông thú, không phát giác chút nào kế hoạch của hắn, mà Thư chiêu dung lại có thể cùng Hoàng Thượng liên thủ lừa bịp kẻ cắp gậy ông đập lưng ông, phàm là có chút suy nghĩ, ai có thể nhìn không ra Hoàng Thượng tín nhiệm Thư chiêu dung này? Tô uyển nghi lại so với ai khác đều hiểu được, được Gia Nguyên đế sủng đều không phải là việc khó, nhưng có thể được hoàng thượng đa nghi tín nhiệm một chút, đó chính là khó với lên trời.
Nếu nói là lúc trước còn có vài phần do dự, nhưng hiện nay, toàn bộ liền chuyển hóa thành khâm phục.
"Tần thiếp đa tạ chiêu dung tỷ tỷ quan tâm, tần thiếp không có chuyện gì." Tô uyển nghi mỉm cười, "Nhưng tần thiếp nghe nói Hoàng Thượng thưởng rất nhiều trà ngon cho tỷ tỷ, trong lòng nghĩ nếu có may mắn tới trong cung tỷ tỷ phẩm trà, đó là không thể tốt hơn."
Nếu đặt tại ngày thường, Chu Anh tất nhiên là sẽ không cự tuyệt, dù sao Tô uyển nghi từng là một tay nàng chỉ điểm, nhưng hôm nay nàng đã muốn tuyên công tượng chế tác dấu tay chân cho tiểu công chúa: “Bổn cung cũng muốn cùng Tô uyển nghi phẩm trà, đợi bổn cung chọn lựa ngày tốt, sẽ mời Tô uyển nghi đến Cảnh Dương cung phẩm trà được không?"
"Chiêu dung nương nương nếu nói như thế, tần thiếp liền chờ nương nương gọi đến." Tô uyển nghi phúc thân.
Chu Anh gật gật đầu, liền vội vàng chạy về trong cung.
"Hừ, Tô uyển nghi thật đúng là có nhãn lực a, sẽ thăng vị cao a." Đi ngang qua, Tiêu tu nghi lãnh trào, "Chỉ tiếc ta thấy Thư chiêu dung cũng không có thích ý tứ của ngươi a, uyển nghi muội muội đây là mặt nóng muốn thiếp cũng chưa có chỗ thiếp nha."
"Tần thiếp thỉnh an Tiêu tu nghi." Tô uyển nghi không kiêu ngạo không siểm nịnh phúc thân.
"Hừ, còn không có bợ đỡ được đâu, đã học bộ dáng của nàng." Tiêu tu nghi mắt lạnh nhìn nàng, "Ta cũng không tin, Thư chiêu dung cũng không làm bạn với ai, chẳng lẽ sẽ làm bạn cùng ngươi?"
Tô uyển nghi cũng không tranh chấp cùng nàng, mỉm cười trầm mặc.
Tiêu tu nghi tự thấy mất mặt, không ở lại nữa, mang theo nha đầu đi hướng Ninh Tú cung, Tô uyển nghi vẫn nhìn theo về phía nghi trượng của nàng rời đi.
"Chủ tử, nô tỳ thấy Tiêu tu nghi quả nhiên là buồn cười đến cực điểm, mình cũng chỉ là leo lên quý phi nương nương mới có hôm nay, còn có mặt mũi đến chê cười chủ tử." Đại cung nữ hầu hạ Tô uyển nghi có chút căm giận.
Tô uyển nghi không nhẹ không nặng nhìn nàng một cái: "Ta thấy em nên học hỏi Bách Hợp Lan Tương bên cạnh Thư chiêu dung, các nàng có từng dám vọng nghị chủ tử như vậy chưa?"
Cung nữ ngượng ngùng cúi đầu: "Nô tỳ biết tội."
"Biết tội là tốt, phải biết rằng Việt Vương Câu Tiễn diệt Ngô như thế nào? Là nằm gai nếm mật mấy chục năm mới có ngày phục quốc." Tô uyển nghi nhẹ nhàng mở miệng, "Khi trong phủ, mẫu thân liền hay nói, mây mờ bay đi mới có thể thấy được trăng sáng. Thôi, về sau ngàn vạn lần cẩn thận ngôn hành cử chỉ chính mình, Thư chiêu dung được sủng không phải bởi vì nàng xinh đẹp, mà là bởi vì nàng an phận thủ thường không gây chuyện."
"Hoàng Thượng sáng mắt sáng lòng, tự nhiên có thể phân biệt ra được chỗ tốt của nàng."
"Nô tỳ minh bạch." Cung nữ cúi thấp đầu nói, "Hoàng Thượng cũng sẽ có một ngày phát hiện ra chỗ tốt của chủ tử."
Tô uyển nghi vẫn chưa nói gì, trong hậu cung số người có chỗ tốt không kể xiết, cuối cùng lại có hai kết cục, một là trở thành Thư chiêu dung sủng phi như vậy, thứ hai, đó là bị người hãm hại chỉ còn một đống xương trắng.
Tiểu công chúa vốn là bướng bỉnh, thời điểm ấn không trấn an được, Chu Anh cùng hai ma ma mới miễn cưỡng đè lại nàng, bôi mực in dấu chân bé.
Nhưng tiểu công chúa thích nắm tay lại, mới vừa đem ngón tay vuốt thẳng liền lại nắm, một đôi tay nhỏ bé không ngừng quơ quơ kháng nghị, trong đôi mắt đều là ủy khuất, mắt thấy quắt miệng sắp khóc lên. Ngay sau đó tròng mắt chuyển tới cửa liền lại như hí kịch, chuyển từ bi sang hỉ, một đôi tay nhỏ bé múa may vui vẻ.
"Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng." Chu Anh không cần nghĩ cũng biết người sau lưng là ai, xoay người thỉnh an.
"Trẫm nghe nói ái phi tự làm con dấu cho tiểu công chúa, nghe rất thú vị, liền muốn đến xem." Gia Nguyên đế thấy tiểu công chúa vui mừng, liền tới gần muốn ôm nàng một cái.
"Hoàng Thượng đừng ôm bé con." Trên tay chân tiểu công chúa còn có mực đóng dấu, nàng sợ dơ long bào phạm vào tội đại bất kính, vội lên tiếng ngăn cản, "Nếu hoàng thượng tới, liền giúp nô tì một phen được không?"
"Nàng thích sai sử người." Gia Nguyên đế liếc nàng một cái, vẫn làm theo nàng nói cầm tay tiểu công chúa hướng trên mực đóng dấu đè xuống, vừa ấn vừa dỗ dành tiểu công chúa.
Quả nhiên, Chu Anh thử nhiều lần không thành công, Khuyết Tĩnh Hàn dỗ một chút, tiểu công chúa liền ngoan ngoãn đem ngón tay mở rộng ra, thành thành thật thật ấn tay một cái. Chu Anh lại một lần nữa cảm thấy bé con này thật sự là khuê nữ ruột của mình, nhìn ở trước mặt Khuyết Tĩnh Hàn giả vờ ngoan ngoãn, cũng không có sai biệt so với nàng!
Khi được cung nhân hầu hạ rửa tay Chu Anh lơ đãng hỏi: "Hoàng Thượng có ở lại trong cung nô tì dùng cơm trưa cùng tiểu công chúa không?"
Gia Nguyên đế nhìn nàng một cái: "Trương quý phi đã nhiều ngày ôm bệnh nhẹ trong người, trẫm hôm nay muốn đi Ninh Tú cung thăm nàng. Nàng đừng buồn, buổi tối trẫm lại đến Cảnh Dương cung cùng nàng và tiểu công chúa, được không?"
Trong lòng Chu Anh mắt trợn trắng, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, ai quản mi ở đâu dùng bữa a, nhanh chóng cút đi đi cho ta nhờ, đừng ảnh hưởng thời gian ở chung của mẹ con chúng ta.
Trên mặt lại mỉm cười: "Hoàng Thượng nhớ thương nô tì cùng tiểu công chúa, đó là phúc khí của nô tì."
Chu Anh nghe nói chuyện này kỳ thật trong lòng rất thổn thức, tuy rằng Đức phi tội ác tày trời, đáng tội chết, nhưng Lục gia làm sao lại có tội? Người già, phụ nữ và trẻ em Lục gia làm sao có tội? Nhưng thổn thức thì thổn thức, nàng cũng vô lực thay đổi hiện trạng thế tục phong kiến này.
"Tam hoàng tử đâu?" Chu Anh mở miệng,"Hoàng Thượng có hạ ý chỉ?"
Lục la lắc lắc đầu, vừa định mở miệng nói liền nghe được thông truyền ngoài cửa: "Hoàng Thượng giá lâm!"
Chu Anh xách mép váy, đứng dậy thỉnh an.
Có lẽ là đã trải qua trận kinh tâm động phách này, hoặc là khi ở Thọ Khang cung nàng động thân đỡ kiếm đã đả động Gia Nguyên đế, Chu Anh cảm thấy Khuyết Tĩnh Hàn đối đãi nàng thân thiết hơn rất nhiều, cụ thể cũng không nói lên được, chính là lúc nói chuyện với nàng tựa hồ thân hơn rất nhiều.
"Mới vừa rồi ở cửa, trẫm nghe thấy nàng hỏi chuyện Tam hoàng tử." Gia Nguyên đế dắt nàng cùng ngồi xuống, "Tam hoàng tử dù sao vẫn là cốt nhục của trẫm, chỉ một tuổi rưỡi, cũng không biết thị phi thiện ác, trẫm tất nhiên là sẽ không giận chó đánh mèo với nó. Nhưng có mẹ không tốt, đó là có một nửa cốt nhục không tốt, chi bằng trẫm cẩn thận suy nghĩ chọn một người mẹ ôn lương, khiêm cung cho nó."
"Hoàng Thượng suy nghĩ chu toàn." Chu Anh gật đầu, "Nhưng không biết trong lòng của Hoàng Thượng có chọn được người chưa?"
"Lần này trẫm đến chính là muốn hỏi ý ái phi một chút." Lan Tương dâng trà lên, hắn nhấp một miếng, liền gọi Thôi Vĩnh Minh, "Đi phủ nội vụ truyền ý chỉ của trẫm, đem trà thu năm nay mới cống tặng một ít cho Cảnh Dương cung, sau này nếu lại có trà mới, đầu tiên đưa tới cho Cảnh Dương cung!"
Thôi Vĩnh Minh lĩnh chỉ xong liền xoay người phân phó Tiểu Tần Tử đi truyền chỉ, đạo ý chỉ này ở mặt ngoài chính là thưởng ít lá trà, cẩn thận suy nghĩ liền biết Hoàng Thượng đây là đang cất nhắc Thư tu nghi.
Chu Anh như thế nào không rõ: "Hoàng Thượng biết tần thiếp xưa nay không thích uống trà, trong cung cũng không cần trà mới."
"Trẫm biết trong cung nàng có hai nô tài ăn cây táo, rào cây sung... nô tài này mắt chó nhìn người, nhìn người gắp đồ ăn, trẫm chỉ là cho các nàng nhìn xem, ai mới là chủ tử thôi." Gia Nguyên đế nhìn nàng, "Nàng cũng nên lập uy, dù sao cũng là chủ vị một cung. Lúc đầu trẫm muốn giao Tam hoàng tử cho nàng nuôi nấng, tính tình nàng nhu hòa lương thiện, không thích cùng người tranh, là không thể tốt hơn. Nhưng trong lòng trẫm ngóng trông nàng lại sinh thêm vài hoàng tử cho trẫm, nàng nghĩ sao?"
Nuôi một tiểu công chúa đã muốn lo lắng hao tâm tốn sức như thế, Chu Anh thật là không muốn thêm một cái gánh nặng nữa. Huống hồ chuyện này thật sự là cố hết sức cũng không lấy lòng người được, nếu là ngày sau thương ai nhiều ai ít cũng thành nhàn thoại của người khác. Về phần sinh thêm vài hoàng tử... Quên đi, nàng cái gì cũng chưa nghe thấy.
"Hoàng Thượng nói rất đúng." Mặt mày Chu Anh nhiễm vài tia ý cười, "Tần thiếp nghĩ thấy Hiền phi nương nương là lựa chọn tốt nhất, hiện giờ dưới gối Hiền phi nương nương cũng không hoàng tử công chúa, nhất định có thể toàn tâm toàn ý dạy dỗ Tam hoàng tử."
Gia Nguyên đế gật gật đầu: "Vậy liền theo ý ái phi đi, đúng rồi, hiện giờ sự vụ hậu cung này trẫm đều giao cho Hiền phi quản lý, nàng đi theo học tập ngày sau trẫm cũng có thể yên tâm giao cho nàng."
Chu Anh nghe xong hết hồn, Gia Nguyên đế không cần phải vội vã như vậy, vậy lần này là vì thử nàng sao?
Nàng kinh sợ: "Tần thiếp tạ ơn Hoàng Thượng yêu thương, nhưng tần thiếp ngu dốt Hoàng Thượng sớm biết được, Hiền phi nương nương cùng quý phi nương nương quen thuộc cung vụ, nhất định sẽ giúp Hoàng Thượng, kính xin Hoàng Thượng bỏ qua cho tần thiếp, để cho tần thiếp làm người nhàn tản thôi."
"Tính nết này của nàng, thật tương tự với lão Lục." Gia Nguyên đế cười nói, "Bất quá lần này trẫm có thể thuận lợi tróc nã nghịch tặc, cũng bởi vì ngòai có lão Lục, trong có ái phi. Hai người -một người là tay chân của trẫm, một người là ái phi của trẫm, trẫm cũng không biết ngợi khen hai người như thế nào."
Chu Anh đứng lên phúc thân nói: "Có thể ra sức cho Hoàng Thượng, là vinh hạnh của tần thiếp, nói vậy Lục vương gia cũng có ý nghĩ này."
"Được rồi, ngày sau trước mặt không có người cũng không cần nói... nghi thức xã giao này, nàng và trẫm là vợ chồng, tình cảm so với quy củ quan trọng hơn." Gia Nguyên đế ôm eo của nàng, "Đêm cũng khuya, ái phi hầu hạ trẫm nghỉ đi."
"..." Hiện tại mới giờ Tuất hai khắc a, tương đương với tám giờ tối giờ Bắc kinh a, hoàng thượng mi ngủ sớm như vậy quả nhiên là đã già sao?
Đương nhiên, khi màn đêm buông xuống Gia Nguyên đế tự thể nghiệm để nàng nhận thức, hắn còn trẻ tuổi.
Ngày thứ hai Khuyết Tĩnh Hàn liền hạ hai đạo ý chỉ, đạo ý chỉ thứ nhất là Tam hoàng tử giao cho Hiền phi dưỡng dục, đạo thứ hai đó là Thư tu nghi có công cứu giá, đặc biệt phong làm chính tam phẩm Thư chiêu dung.
Dù có lễ sắc phong của Thư chiêu dung là đại lễ, nhưng hậu cung này đã vì Đức phi bị gây sóng gió, phi tần đã không còn lại mấy người, thêm Trương quý phi vẫn bị cấm chừng, Nghê dung hoa trong cung nghỉ ngơi, cho nên đại lễ này cũng coi như không được náo nhiệt lắm.
Thái hậu nghĩ Hoàng Thượng dưới gối con nối dòng đơn bạc, hậu cung lại điêu linh như vậy, liền không khỏi thở dài: "Hoàng đế cũng nên thường đến hậu cung đi lại, tiên đế khi bằng tuổi con bây giờ đã có vài hoàng tử công chúa. Hiện giờ con lại chỉ có hai hoàng tử, ai gia nghĩ nên tuyển thêm vài người mới vào hậu cung."
Chu Anh vừa nghe lời này da đầu liền run lên, muốn cho người mới vào thì sẽ bắt đầu một vòng đấu tranh mới, nàng làm sao sẽ có ngày an bình nữa?
Gia Nguyên đế nhìn thấy người phụ nữ mặc cát phục chính tam phẩm chiêu dung nghe nói như thế liền nhíu mày, trong lòng có chút cao hứng: "Trẫm còn trẻ, mẫu hậu đừng quá lo lắng, từ thế tổ hoàng đế định ra quy củ đó là ba năm tuyển một lần, đợi năm sau tuyển tú cũng không muộn."
"Hoàng Thượng đã nói như vậy, ai gia cũng yên lòng." Thái hậu nhìn Thư chiêu dung ngồi dưới, hòa ái nói, "Ai gia biết tâm tư ngươi nhanh nhẹn linh hoạt, tính tình cũng khiêm tốn, hiện giờ làm chính tam phẩm chiêu dung, lại nên làm gương cho hậu cung."
Chu Anh phúc phúc thân mình: "Nô tì cẩn tuân thái hậu dạy bảo."
Kết thúc buổi lễ, Gia Nguyên đế cùng thái hậu nói chút chuyện liền trở về Dưỡng Tâm điện xử lý chính vụ, Chu Anh nghe thái hậu dạy bảo hồi lâu liền cũng ra Thọ Khang cung. Cũng may hôm nay là vào đông, cát phục dày này vừa lúc có thể chống lạnh.
"Tần thiếp thỉnh an chiêu dung tỷ tỷ." Chu Anh đi chưa được mấy bước liền nghe được phía sau có người gọi, nàng vừa quay đầu lại liền thấy Tô uyển nghi mặc áo khoác màu vàng nhạt thêu bạch mai.
"Tô uyển nghi hữu lễ." Chu Anh mở miệng, "Trước đó vài ngày cùng Hoàng Thượng xuất ngoại đông thú, chắc là hơi mệt, bổn cung nhìn sắc mặt Tô uyển nghi hình như có chút suy yếu, đã gọi thái y đến xem chưa?"
Tô uyển nghi và Trương quý phi cùng hầu hạ Gia Nguyên đế đông thú, không phát giác chút nào kế hoạch của hắn, mà Thư chiêu dung lại có thể cùng Hoàng Thượng liên thủ lừa bịp kẻ cắp gậy ông đập lưng ông, phàm là có chút suy nghĩ, ai có thể nhìn không ra Hoàng Thượng tín nhiệm Thư chiêu dung này? Tô uyển nghi lại so với ai khác đều hiểu được, được Gia Nguyên đế sủng đều không phải là việc khó, nhưng có thể được hoàng thượng đa nghi tín nhiệm một chút, đó chính là khó với lên trời.
Nếu nói là lúc trước còn có vài phần do dự, nhưng hiện nay, toàn bộ liền chuyển hóa thành khâm phục.
"Tần thiếp đa tạ chiêu dung tỷ tỷ quan tâm, tần thiếp không có chuyện gì." Tô uyển nghi mỉm cười, "Nhưng tần thiếp nghe nói Hoàng Thượng thưởng rất nhiều trà ngon cho tỷ tỷ, trong lòng nghĩ nếu có may mắn tới trong cung tỷ tỷ phẩm trà, đó là không thể tốt hơn."
Nếu đặt tại ngày thường, Chu Anh tất nhiên là sẽ không cự tuyệt, dù sao Tô uyển nghi từng là một tay nàng chỉ điểm, nhưng hôm nay nàng đã muốn tuyên công tượng chế tác dấu tay chân cho tiểu công chúa: “Bổn cung cũng muốn cùng Tô uyển nghi phẩm trà, đợi bổn cung chọn lựa ngày tốt, sẽ mời Tô uyển nghi đến Cảnh Dương cung phẩm trà được không?"
"Chiêu dung nương nương nếu nói như thế, tần thiếp liền chờ nương nương gọi đến." Tô uyển nghi phúc thân.
Chu Anh gật gật đầu, liền vội vàng chạy về trong cung.
"Hừ, Tô uyển nghi thật đúng là có nhãn lực a, sẽ thăng vị cao a." Đi ngang qua, Tiêu tu nghi lãnh trào, "Chỉ tiếc ta thấy Thư chiêu dung cũng không có thích ý tứ của ngươi a, uyển nghi muội muội đây là mặt nóng muốn thiếp cũng chưa có chỗ thiếp nha."
"Tần thiếp thỉnh an Tiêu tu nghi." Tô uyển nghi không kiêu ngạo không siểm nịnh phúc thân.
"Hừ, còn không có bợ đỡ được đâu, đã học bộ dáng của nàng." Tiêu tu nghi mắt lạnh nhìn nàng, "Ta cũng không tin, Thư chiêu dung cũng không làm bạn với ai, chẳng lẽ sẽ làm bạn cùng ngươi?"
Tô uyển nghi cũng không tranh chấp cùng nàng, mỉm cười trầm mặc.
Tiêu tu nghi tự thấy mất mặt, không ở lại nữa, mang theo nha đầu đi hướng Ninh Tú cung, Tô uyển nghi vẫn nhìn theo về phía nghi trượng của nàng rời đi.
"Chủ tử, nô tỳ thấy Tiêu tu nghi quả nhiên là buồn cười đến cực điểm, mình cũng chỉ là leo lên quý phi nương nương mới có hôm nay, còn có mặt mũi đến chê cười chủ tử." Đại cung nữ hầu hạ Tô uyển nghi có chút căm giận.
Tô uyển nghi không nhẹ không nặng nhìn nàng một cái: "Ta thấy em nên học hỏi Bách Hợp Lan Tương bên cạnh Thư chiêu dung, các nàng có từng dám vọng nghị chủ tử như vậy chưa?"
Cung nữ ngượng ngùng cúi đầu: "Nô tỳ biết tội."
"Biết tội là tốt, phải biết rằng Việt Vương Câu Tiễn diệt Ngô như thế nào? Là nằm gai nếm mật mấy chục năm mới có ngày phục quốc." Tô uyển nghi nhẹ nhàng mở miệng, "Khi trong phủ, mẫu thân liền hay nói, mây mờ bay đi mới có thể thấy được trăng sáng. Thôi, về sau ngàn vạn lần cẩn thận ngôn hành cử chỉ chính mình, Thư chiêu dung được sủng không phải bởi vì nàng xinh đẹp, mà là bởi vì nàng an phận thủ thường không gây chuyện."
"Hoàng Thượng sáng mắt sáng lòng, tự nhiên có thể phân biệt ra được chỗ tốt của nàng."
"Nô tỳ minh bạch." Cung nữ cúi thấp đầu nói, "Hoàng Thượng cũng sẽ có một ngày phát hiện ra chỗ tốt của chủ tử."
Tô uyển nghi vẫn chưa nói gì, trong hậu cung số người có chỗ tốt không kể xiết, cuối cùng lại có hai kết cục, một là trở thành Thư chiêu dung sủng phi như vậy, thứ hai, đó là bị người hãm hại chỉ còn một đống xương trắng.
Tiểu công chúa vốn là bướng bỉnh, thời điểm ấn không trấn an được, Chu Anh cùng hai ma ma mới miễn cưỡng đè lại nàng, bôi mực in dấu chân bé.
Nhưng tiểu công chúa thích nắm tay lại, mới vừa đem ngón tay vuốt thẳng liền lại nắm, một đôi tay nhỏ bé không ngừng quơ quơ kháng nghị, trong đôi mắt đều là ủy khuất, mắt thấy quắt miệng sắp khóc lên. Ngay sau đó tròng mắt chuyển tới cửa liền lại như hí kịch, chuyển từ bi sang hỉ, một đôi tay nhỏ bé múa may vui vẻ.
"Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng." Chu Anh không cần nghĩ cũng biết người sau lưng là ai, xoay người thỉnh an.
"Trẫm nghe nói ái phi tự làm con dấu cho tiểu công chúa, nghe rất thú vị, liền muốn đến xem." Gia Nguyên đế thấy tiểu công chúa vui mừng, liền tới gần muốn ôm nàng một cái.
"Hoàng Thượng đừng ôm bé con." Trên tay chân tiểu công chúa còn có mực đóng dấu, nàng sợ dơ long bào phạm vào tội đại bất kính, vội lên tiếng ngăn cản, "Nếu hoàng thượng tới, liền giúp nô tì một phen được không?"
"Nàng thích sai sử người." Gia Nguyên đế liếc nàng một cái, vẫn làm theo nàng nói cầm tay tiểu công chúa hướng trên mực đóng dấu đè xuống, vừa ấn vừa dỗ dành tiểu công chúa.
Quả nhiên, Chu Anh thử nhiều lần không thành công, Khuyết Tĩnh Hàn dỗ một chút, tiểu công chúa liền ngoan ngoãn đem ngón tay mở rộng ra, thành thành thật thật ấn tay một cái. Chu Anh lại một lần nữa cảm thấy bé con này thật sự là khuê nữ ruột của mình, nhìn ở trước mặt Khuyết Tĩnh Hàn giả vờ ngoan ngoãn, cũng không có sai biệt so với nàng!
Khi được cung nhân hầu hạ rửa tay Chu Anh lơ đãng hỏi: "Hoàng Thượng có ở lại trong cung nô tì dùng cơm trưa cùng tiểu công chúa không?"
Gia Nguyên đế nhìn nàng một cái: "Trương quý phi đã nhiều ngày ôm bệnh nhẹ trong người, trẫm hôm nay muốn đi Ninh Tú cung thăm nàng. Nàng đừng buồn, buổi tối trẫm lại đến Cảnh Dương cung cùng nàng và tiểu công chúa, được không?"
Trong lòng Chu Anh mắt trợn trắng, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, ai quản mi ở đâu dùng bữa a, nhanh chóng cút đi đi cho ta nhờ, đừng ảnh hưởng thời gian ở chung của mẹ con chúng ta.
Trên mặt lại mỉm cười: "Hoàng Thượng nhớ thương nô tì cùng tiểu công chúa, đó là phúc khí của nô tì."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook