Người ta bảo sinh ra là con gái đã khổ quả không sai mà.

Một tháng 30 ngày mất đến cả tuần đối mặt với cơn đau.

Mỗi lần bà dì đến thăm là tôi đau đến muốn chết đi sống lại..

Thiệt tình nhiều lúc muốn chuyển giới cho xong.-Con Mai kia, tất cả là tại mày.

Tại mày hôm qua cứ gạ gẫm tao ăn kem nên giờ bụng tao đau như muốn đứt ra đây.-Kìa, cũng đâu thể trách tao hết.

Ai kêu mày không chú ý đến chu kì kinh nguyệt làm chi.Nó bày ra cái vẻ mặt vô cùng vô tội nhìn tôi.-Haizz..tôi khổ quá mà.Hôm nay tôi vác cái cơ thể chẳng mấy dễ chịu này vào lớp học rồi nằm ườn ra bàn.


Tuấn thấy thế liền hỏi:-Mày sao đấy?Thân thì có thân, quen thì có quen nhưng dù sao cậu ấy cũng là con trai, tôi cung biết ngại chứ bộ nên chỉ cười cười rồi bảo “ không sao”Cậu ấy muốn nói thêm gì đó nhưng đúng lúc cô giáo bước vào nên thôi.Nửa tiết học trôi qua, cơn đau chẳng những không giảm mà còn dữ dội hơn.

Đau như muốn lấy mạng tôi vậy.

Trong lúc ý thức dần miên man thì bên cạnh chợt mang lên giọng trầm thấp:- Rốt cuộc là mày làm sao vậy? Sắc mặt tái nhợt thế?- Tao đau bụng…Cậu ấy im lặng vài giây ….-Mày đến tháng?Tôi ngượng chín mặt, dùng chút sức lực còn sót lại để gật đầu.-Giúp tao xin cô xuống phòng y tế với.“KÉT”Cậu ấy đứng bật dậy, tiếng ghế ma sát với mặt đất gây lên âm thanh chói tai.-Cô ơi, em xin phép.Sau đó trước sự ngỡ ngàng của cô giáo và cả lớp, cậu ấy một tay đưa qua vai tôi, một tay đưa xuống đầu gối nhấc bổng tôi lên rồi sải bước chân dài ra khỏi lớp học.

Tôi há hốc mồm.

Trời ơi! Ngại chết tôi rồi.

Tôi khẽ giật vạt áo cậu ấy.-Đau thì yên đi, đừng động đậy.Tuy câu nói lạnh nhạt nhưng tôi thấy rõ được sự lo lắng của cậu ấy.

Cơn đau lấp đi lí trí, tôi gục đầu vào lồng ngực của cậu ấy mà thiếp đi.Lúc tỉnh lại cũng đã là nửa tiếng sau:-Cậu tỉnh rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?Đập vào mắt tôi chính là gương mặt đầy sự lo lắng của Tuấn.


Tôi khẽ mỉm cười:-Đỡ hơn nhiều rồi.Cậu ấy đưa một ly nước ầm kề đến miệng tôi.-May quá em tỉnh rồi.Cùng lúc đó, cô y tế bước vào.

Cô nói với Tuấn:-Em ra ngoài trước đi để cô kiểm tra lại cho em ấy.Cậy ấy ngoan ngoãn gật đầu rồi đi ra cũng không quên đóng cửa.-Bạn trai em tốt thật!Hở? bạn trai gì? Cô nói gì mà không đầu không đuôi vậy.?- Dạ cô, cô hiểu lầm rồi ạ.- Cậu nhóc vừa rồi không phải bạn trai em à?- Không ạ, là bạn cùng bàn thôi.- Bạn cùng bàn mà quan tâm em dữ vậy sao? Trong trường hết trà gừng rồi, hồi nãy là cậu bé ấy chạy ra ngoài mua về đó.

Lúc về lưng áo đã ướt đầm mồ hôi nhưng vẫn kiên trì ngồi đợi đến khi em tỉnh.Tôi hơi đỏ mặt, chưa biết nên nói gì thì nghe cô nói tiếp:-Cô nhìn ra được cấy ấy có ý với em!Cô nói bằng giọng chắc nịch.

Tôi chẳng biết phải làm sao nên chỉ ngồi cười cười đến khi cô rời đi.Sau đó cái người tưởng chừng như đã rời đi từ lâu thì một lần nữa đẩy cửa bước vào.- Sao mày lại vào đây, không lên lớp học sao?- Tao xin nghỉ rồi, để tao đưa mày về.Cậu ấy cõng tôi ra nhà xe.

Tôi nói muốn tự đi mà cậu ấy không chịu, đòi cõng cho bằng được.

Ở trên tấm lưng to rộng của cậu ấy tôi cảm thấy thật an toàn.

Cảm giác ấy kì diệu thật, dù chỉ mới quen biết nhau nhưng tôi như được một vòng tay ấm áp chở che.

Tôi nhớ lại những lời cô y tế nói thì cong môi cười:-Minh Tuấn, mày thật tốt!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương