Mưa vẫn rào rào trút xuống, nhưng hai người đứng trước đại môn Hồ tộc chẳng ai muốn che dù.

Đại Thiên Cẩu nhìn bình lưu ly, muốn vươn tay ra chạm vào lại không dám.

Hắn biết, Yêu Hồ hẳn rất đau.

Ma khí hoành hành trong cơ thể đau khổ thế nào hắn đều biết. Yêu Hồ yếu ớt như vậy, trên tay bị rạch một chút đã nằm trong ngực hắn thút thít một buổi sáng. Vậy mà đau đớn đến thế, y vậy mà im lặng không nói nửa câu.

Cô Hoạch Điểu hít một hơi, đậy hộp bạch ngọc lại.

Nàng lấy từ trong tay áo ra một thứ, đưa tới trước mặt Đại Thiên Cẩu, "Ta thấy trong tủ đồ của A Tể, chắc là của ngươi cho nó, bây giờ coi như vật quy nguyên chủ đi."

Trong lòng bàn tay Cô Hoạch Điểu là một chuông vàng nhỏ, được treo trên một sợi dây đỏ bện rất khéo. Chắc hẳn vì đã quá lâu, dây đỏ cũng bạc màu, nhưng được tỉ mỉ giữ gìn mà vẫn sạch sẽ mềm mại. Chuông chỉ bằng ngón cái, hắt sáng dìu dịu, nhẹ nhàng đung đưa, phát ra tiếng kêu thanh thúy.

Nước mắt Đại Thiên Cẩu hòa vào nước mưa chảy xuống, mắt hắn bất tri bất giác đỏ lên.

Đúng là đồ của hắn. Thuở thiếu thời, hắn nuôi một tiểu hồ ly nghịch ngợm, tự tay chậm rãi bện dây đỏ, treo lên một chiếc chuông vàng con con, nhẹ nhàng buộc lên cổ tiểu hồ ly.

Hắn còn nhớ rõ lần đầu làm thứ này, tay chân còn vụng về, phải đi tìm chỗ nào sáng rồi chăm chú ngồi làm, cứ như vậy cũng tốn mất nửa tháng.

Tiểu hồ ly dựa sát vào hắn, thỉnh thoảng phất đuôi nhỏ qua tay hắn.

Sau này không thấy tiểu hồ ly, hắn đi tìm khắp nơi, muốn tìm một tiểu hồ ly màu trắng, trên cổ đeo chuông nhỏ, trên chóp tai và đuôi có màu tím nhàn nhạt.

Nhưng tìm khắp Hắc Dạ Sơn, chẳng có con cáo nhỏ nào như thế nữa.

Sau này hắn trở thành quốc sư, có rất nhiều người muốn lấy lòng hắn, đưa tặng vô số kỳ trân dị bảo.

Hắn chỉ muốn một tiểu hồ ly trên trán có yêu văn đỏ, trên cổ đeo chuông, bướng bỉnh nhưng vẫn rất nghe lời.

Nhưng không có.

Cũng có nhiều hồ ly bị thuần dưỡng đưa tới trước mắt hắn, cho dù ngoan ngoãn đến đâu cũng không phải tiểu hồ ly hắn muốn.

Tiểu hồ ly ấy cứ như bị xóa khỏi cuộc đời hắn, chỉ có thể thi thoảng gặp trong mộng.

Hắn bỏ lỡ y rồi.

Về sau nữa, tiểu hồ ly của hắn ở nơi hắn không thấy được lớn lên, trở thành đại yêu đảm đương một vùng trời, bằng bản lĩnh của mình mà tìm được hắn.

Nhưng hắn lại không nhận ra tiểu hồ ly của mình.

Để bây giờ hắn lại bỏ lỡ y lần thứ hai.

Hai mắt Đại Thiên Cẩu đỏ lên nhìn chiếc chuông nho nhỏ, nắm chặt trong tay, gào lên thảm thiết, như con thú bị buộc tới tuyệt cảnh, chỉ có thể kêu gào hấp hối.

Ta lại bỏ rơi ngươi nữa rồi.

Có thể cho ta một cơ hội hay không? Cầu xin ngươi tìm ta một lần nữa thôi.

Cầu xin ngươi.

-

Lúc Đại Thiên Cẩu rời đi, trong tay chỉ có chiếc vòng chuông nhỏ.

Đương nhiên Hồ tộc không chịu cho hắn đem Yêu Hồ đi, hắn cũng không dám tranh cãi với Cô Hoạch Điểu. Nàng là trưởng bối nuôi nấng Yêu Hồ, nếu Yêu Hồ biết hắn dám tranh cãi với nàng, nhất định sẽ không vui.

Hắn chỉ có thể cầm sợi dây nhỏ, cô độc đi dọc sơn đạo xuống núi.

Sơn đạo trơn trượt, phủ đầy rêu, không để ý liền trượt chân ngã xuống, không biết đụng đầu vào đâu chảy cả máu, hắn không để ý, đứng dậy tiếp tục đi.

Tới khi hắn về Hắc Dạ Sơn, tất cả Nha Thiên Cẩu đầu bị dọa sợ.

Nhưng chẳng ai dám hỏi, chỉ có thể nuốt nước mắt vào giúp Đại Thiên Cẩu rửa mặt, thay y phục.

Đại Thiên Cẩu cũng không phản ứng, mặc bọn họ làm gì thì làm, chỉ có tay phải của hắn vẫn nắm chặt không buông lỏng chút nào.

Dường như hắn đã trở thành một con tò he, trên mặt không cảm xúc, không đau khổ chẳng sướng vui, đau đớn cũng không phát giác.

Chỉ có đôi mắt vẫn đỏ, nước mắt ấm áp vẫn liên tục rơi.

- --------

Hôm sau Đại Thiên Cẩu ngã bệnh. Bệnh rất nặng. Ngay cả tiểu thần quan trong đền thờ cũng kháo nhau Đại Thiên Cẩu đại nhân bệnh nặng không dậy nổi.

Thanh Hoàn cùng sư huynh hết giờ học liền chạy tới, sư huynh của nó vẫn mang vẻ trầm mặc ít nói, Thanh Hoàn vừa nhìn thấy Đại Thiên Cẩu liền khóc.

Đại Thiên Cẩu đại nhân cậu sùng bái luôn uy phong lẫm liệt giờ trở nên rất gầy, đang nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường, gò má tái nhợt không chút huyết sắc, ngay cả hô hấp cũng nhẹ tới mức khó có thể nghe thấy.

Thanh Hoàn mơ hồ nghe thấy Đại Thiên Cẩu dù hôn mê cũng luôn gọi một cái tên, chỉ là rất nhỏ, không nghe rõ.

Cậu cuống lên, biến thành hình dáng tiểu hồ ly nhảy lên giường, ghé tai vào nghe.

Lần này thì nghe được rồi.

Đại Thiên Cẩu đại nhân luôn miệng gọi một nhũ danh.

"A Tể, về nhà thôi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương