Chúng Ta Chia Tay Đi (Cẩu Cáo - ADS)
-
Chương 20
Sau khi ký thư hòa ly, Đại Thiên Cẩu gần như ngay lập tức rời khỏi Uyển Thiên Các.
Dù không còn là quốc sư nữa, hắn vẫn có thần điện của riêng mình trên Hắc Dạ Sơn.
Ngẫm lại mới thấy thế sự khó lường, tháng trước khi hắn tới viện này, còn nghĩ đây sẽ là nơi chôn thây, ai mà biết một tháng sau, hắn khỏe mạnh mà sống, nhưng phải mãi mãi rời khỏi nơi đây.
Thế nhân vô thường.
Ngày Đại Thiên Cẩu cùng đoàn theo hầu rời khỏi Uyển Thiên Các, rõ ràng đã là đầu xuân mà trời lại đổ tuyết.
Yêu Hồ không đi tiễn. Y đứng trên lầu, ngắm đoàn người càng lúc càng xa.
Tầm mắt y vẫn chỉ chăm chú vào thân ảnh có mái tóc vàng như ánh nắng, một thân áo bào bạch sắc lam vân làm bật lên thân hình cao lớn. Hắn không bung dù, bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên vai hắn, từ từ biến mất.
Yêu Hồ tựa vào cửa sổ, đưa tay lên như muốn giúp hắn phủi đi bông tuyết trên vai.
Tiêu Đồ ngồi bên cạnh y, cùng nhìn bóng lưng họ rời đi.
Nàng không hiểu vì sao Yêu Hồ không đi tiễn. Trước đây Yêu Hồ tìm nàng, bảo nàng đóng giả người định mệnh của y, làm cho Đại Thiên Cẩu chết tâm mà rời đi. Nhưng hôm nay Đại Thiên Cẩu đi rồi, vậy mà sao y lại khổ sở đến vậy?
Nàng nhỏ giọng nói ra nghi hoặc của mình.
"Bởi vì, nếu đã làm kẻ ác, thì phải ác đến cùng."
Yêu Hồ mỉm cười, vẫn không rời ánh mắt.
"Huống chi, ta sợ nếu ta đi tiễn hắn, ta sẽ liều mình muốn ở cạnh hắn." Y thì thào, cũng không biết là đang trả lời Tiêu Đồ, hay đang nói cho chính mình nghe.
Ta sợ, nếu ta thấy hắn, mọi chuyện sẽ thất bại trong gang tấc.
Ta sợ ta sẽ không tự chủ được, sẽ kéo tay hắn, sẽ muốn đi theo hắn.
Làm các chủ Uyển Thiên Các cũng tốt, làm tiểu hồ ly trên Hắc Dạ Sơn cũng được, chỉ cần ở nơi nào có thể thấy hắn thôi.
Một năm cũng tốt, một ngày cũng được, một chút cũng không sao.
Chỉ cần được ở bên hắn, đã tốt lắm rồi.
Tiêu Đồ đột nhiên cảm thấy có nước rơi trên mặt, nàng đưa tay sờ mới rõ là thứ gì.
Nàng ngẩng đầu nhìn, đã thấy trên mặt Yêu Hồ đều là nước mắt, mà ma văn y vẫn cố trấn áp dường như không còn bị ràng buộc nữa, chớp mắt liền xâm chiếm từng tấc da trên người Yêu Hồ, giương nanh múa vuốt vươn lên gương mặt y.
Nhưng y tựa như không cảm thấy được sự thống khổ khi ma khí xâm chiếm, đường nhìn vẫn trước sau không đổi, vẫn đau đáu nhìn về đại môn Uyển Thiên Các.
Nhưng nơi đó ngoại trừ tuyết trắng, sớm đã không còn gì.
Yêu Hồ đột nhiên xoay người chạy xuống dưới lầu, lảo đảo mà chạy.
Tiêu Đồ thấy y chạy đi liền gấp đến không biết phải làm sao, nàng yêu thuật không tinh, thử mấy lần cũng không thể tự lơ lửng được.
Đợi nàng lảo đảo bò tới cửa, chỉ thấy Yêu Hồ ngây ngốc đứng ở cửa, một thân bạch sam đơn bạc trong gió lạnh cô linh, tuyết mới rơi sạch sẽ bên chân y, đã thấy nhuộm thêm một tầng máu.
Màu đỏ ấy còn tươi đẹp hơn bất cứ màu sắc nào Tiêu Đồ từng thấy trong đời.
Nàng bụm miệng, nhìn thấy vết máu bên khóe miệng Yêu Hồ, nước mắt liền không tự chủ được chảy xuống.
Nàng không nói gì, vì nàng biết nói gì cũng vô dụng.
Nước mắt vương trên mặt Yêu Hồ bị gió rét thổi khô, vô luận y làm gì, muốn gì, người kia cũng đã rời đi, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Là chính y đuổi người ấy đi, ngay cả lần cuối cũng không chịu nhìn hắn một cái.
Y biết, đây đều là tính toán của y, là cái kết hoàn hảo nhất. Y những tưởng mình có thể chịu đựng được, ai ngờ lồng ngực này đến hít thở cũng khó khăn đến thế.
"Đại Thiên Cẩu đại nhân, năm nay là năm thứ mười chín chúng ta quen nhau rồi." Yêu Hồ đột nhiên mỉm cười, mang theo chút ngây thơ như con trẻ, "Cho dù là yêu quái, mệnh thọ so với người phàm dài hơn rất nhiều. Nhưng cả đời này liệu có được mấy lần mười chín năm đây?"
Mà chúng ta, trong mười chín năm này, đã bỏ lỡ nhau trọn mười bảy năm.
"Thì ra ngươi cũng biết, dù là yêu quái cũng không có được mấy lần mười chín năm."
Trong không gian yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một giọng nữ khàn khàn. Thanh âm mang theo chút run rẩy rất khó phát hiện, tràn ngập uy nghiêm.
Tiêu Đồ hốt hoảng nhìn theo phía phát ra giọng nói, lại thấy trên mặt tuyết cách họ chưa tới mười thước, từ lúc nào đã có một nữ nhân một thân hoàng sam, đội đấu lạp, dưới sa mạn mơ hồ lộ ra một gương mặt minh diễm.
Yêu Hồ bên người nàng cứng lại, không dám tin mà nói, "Cô Cô..."
Nàng vén sa liêm lên, lộ ra gương mặt thanh thúy. Tướng mạo rõ ràng còn trẻ, nhưng trong mắt lại chứa đầy thăng trầm năm tháng.
Người đến là Cô Hoạch Điểu, tuy không thuộc Hồ tộc, nhưng sống trong Hồ tộc, tự tay chăm sóc rất nhiều tử tôn nên địa vị không tầm thường. Rất nhiều tiểu hồ ly trong tộc đều gọi nàng hai tiếng "Cô Cô."
Yêu Hồ từ nhỏ lớn lên bên nàng. Nếu nói dưới gầm trời này còn ai trị nổi y, thì chỉ có Cô Hoạch Điểu.
Nàng từng bước đi tới trước mặt Yêu Hồ.
Yêu Hồ sau khi gọi tên nàng mới ý thức được dáng dấp của mình bây giờ, hoảng hốt muốn đè ma văn đang lan tràn trên người xuống, nhưng không có tác dụng.
Y bất an đứng đó, muốn cười với nàng một cái, lại cảm thấy không thể, cứ như một đứa trẻ phạm sai lầm.
Nhưng y chưa kịp nói gì, một cái tát vang dội đã đánh lên mặt y.
Tiêu Đồ kêu lên, muốn nhào qua bảo vệ Yêu Hồ, nhưng còn chưa kịp phi thân qua, đã bị Cô Hoạch Điểu định thân đứng một chỗ không nhúc nhích.
Yêu Hồ ăn một tát liền mơ màng, nhưng ngay lập tức hiểu ra, chỉ sợ Cô Cô đã biết hết rồi.
Y khổ sở sắp đặt như vậy, muốn lừa dối mọi người, vẫn không giấu được Cô Cô.
Không biết nàng hay tin từ đâu, mà cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là y lại làm cho người thân yêu nhất của mình thương tâm như vậy.
Cô Hoạch Điểu nhìn y, nhìn hài tử chính tay mình nuôi nấng từ nhỏ, gần như nghiến răng nghiến lợi mà hỏi, "Có phải nếu ta không đến, con đến chết cũng không nói cho ta hay không?"
Yêu Hồ cúi đầu không đáp.
"Có phải hay không?" Cô Hoạch Điểu hét lên.
Nàng từ Hồ tộc chạy tới đây suốt một đêm, cả đường không dám ngơi nghỉ, chỉ sợ khi tới nơi, nghênh đón lại là cỗ thi thể của con nàng.
Nàng cái gì cũng không muốn, chỉ mong con của nàng một đời bình an.
Khi nàng tới nơi rồi, thấy Yêu Hồ đang đứng trong gió lạnh, mỗi một tấc da trên người đều bị nhuộm đen, nàng biết, nàng tới chậm rồi.
Quá muộn rồi, kết thúc rồi.
"Con còn có... bao nhiêu lần mười chín năm đây?" Cô Hoạch Điểu ôm vai Yêu Hồ, nước mắt lã chã rơi.
Nàng ôm Yêu Hồ vào lòng, vô cùng hận y, lại ôm y tới run rẩy.
"Vì sao con không nói cho ta?" Nàng khóc nức nở.
Yêu Hồ gục trong ngực nàng, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt ướt hàng mi.
"Xin lỗi, Cô Cô." Y nhẹ giọng nói, "Tha thứ cho tiểu sinh một lần này. Chỉ một lần này nữa thôi."
Vừa dứt lời, thân thể y giống như không thể chống đỡ được cái lạnh nữa mà run cầm cập, môi tím đen.
Vài giây trôi qua, Yêu Hồ biến mất trong lòng Cô Hoạch Điểu, y phục rơi trên đất.
Cô Hoạch Điểu như phát điên mà xốc y phục lên.
Chỉ thấy giữa đống áo bào có một con cáo nhỏ chỉ bằng bàn tay, da lông vốn như tuyết bị hoa văn hắc sắc bao lấy, chẳng còn thấy được dáng dấp ban đầu, chỉ có yêu văn đỏ như lửa trên trán còn nguyên vẹn.
Yêu Hồ ngay cả hình người cũng không duy trì được nữa.
Dù không còn là quốc sư nữa, hắn vẫn có thần điện của riêng mình trên Hắc Dạ Sơn.
Ngẫm lại mới thấy thế sự khó lường, tháng trước khi hắn tới viện này, còn nghĩ đây sẽ là nơi chôn thây, ai mà biết một tháng sau, hắn khỏe mạnh mà sống, nhưng phải mãi mãi rời khỏi nơi đây.
Thế nhân vô thường.
Ngày Đại Thiên Cẩu cùng đoàn theo hầu rời khỏi Uyển Thiên Các, rõ ràng đã là đầu xuân mà trời lại đổ tuyết.
Yêu Hồ không đi tiễn. Y đứng trên lầu, ngắm đoàn người càng lúc càng xa.
Tầm mắt y vẫn chỉ chăm chú vào thân ảnh có mái tóc vàng như ánh nắng, một thân áo bào bạch sắc lam vân làm bật lên thân hình cao lớn. Hắn không bung dù, bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên vai hắn, từ từ biến mất.
Yêu Hồ tựa vào cửa sổ, đưa tay lên như muốn giúp hắn phủi đi bông tuyết trên vai.
Tiêu Đồ ngồi bên cạnh y, cùng nhìn bóng lưng họ rời đi.
Nàng không hiểu vì sao Yêu Hồ không đi tiễn. Trước đây Yêu Hồ tìm nàng, bảo nàng đóng giả người định mệnh của y, làm cho Đại Thiên Cẩu chết tâm mà rời đi. Nhưng hôm nay Đại Thiên Cẩu đi rồi, vậy mà sao y lại khổ sở đến vậy?
Nàng nhỏ giọng nói ra nghi hoặc của mình.
"Bởi vì, nếu đã làm kẻ ác, thì phải ác đến cùng."
Yêu Hồ mỉm cười, vẫn không rời ánh mắt.
"Huống chi, ta sợ nếu ta đi tiễn hắn, ta sẽ liều mình muốn ở cạnh hắn." Y thì thào, cũng không biết là đang trả lời Tiêu Đồ, hay đang nói cho chính mình nghe.
Ta sợ, nếu ta thấy hắn, mọi chuyện sẽ thất bại trong gang tấc.
Ta sợ ta sẽ không tự chủ được, sẽ kéo tay hắn, sẽ muốn đi theo hắn.
Làm các chủ Uyển Thiên Các cũng tốt, làm tiểu hồ ly trên Hắc Dạ Sơn cũng được, chỉ cần ở nơi nào có thể thấy hắn thôi.
Một năm cũng tốt, một ngày cũng được, một chút cũng không sao.
Chỉ cần được ở bên hắn, đã tốt lắm rồi.
Tiêu Đồ đột nhiên cảm thấy có nước rơi trên mặt, nàng đưa tay sờ mới rõ là thứ gì.
Nàng ngẩng đầu nhìn, đã thấy trên mặt Yêu Hồ đều là nước mắt, mà ma văn y vẫn cố trấn áp dường như không còn bị ràng buộc nữa, chớp mắt liền xâm chiếm từng tấc da trên người Yêu Hồ, giương nanh múa vuốt vươn lên gương mặt y.
Nhưng y tựa như không cảm thấy được sự thống khổ khi ma khí xâm chiếm, đường nhìn vẫn trước sau không đổi, vẫn đau đáu nhìn về đại môn Uyển Thiên Các.
Nhưng nơi đó ngoại trừ tuyết trắng, sớm đã không còn gì.
Yêu Hồ đột nhiên xoay người chạy xuống dưới lầu, lảo đảo mà chạy.
Tiêu Đồ thấy y chạy đi liền gấp đến không biết phải làm sao, nàng yêu thuật không tinh, thử mấy lần cũng không thể tự lơ lửng được.
Đợi nàng lảo đảo bò tới cửa, chỉ thấy Yêu Hồ ngây ngốc đứng ở cửa, một thân bạch sam đơn bạc trong gió lạnh cô linh, tuyết mới rơi sạch sẽ bên chân y, đã thấy nhuộm thêm một tầng máu.
Màu đỏ ấy còn tươi đẹp hơn bất cứ màu sắc nào Tiêu Đồ từng thấy trong đời.
Nàng bụm miệng, nhìn thấy vết máu bên khóe miệng Yêu Hồ, nước mắt liền không tự chủ được chảy xuống.
Nàng không nói gì, vì nàng biết nói gì cũng vô dụng.
Nước mắt vương trên mặt Yêu Hồ bị gió rét thổi khô, vô luận y làm gì, muốn gì, người kia cũng đã rời đi, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Là chính y đuổi người ấy đi, ngay cả lần cuối cũng không chịu nhìn hắn một cái.
Y biết, đây đều là tính toán của y, là cái kết hoàn hảo nhất. Y những tưởng mình có thể chịu đựng được, ai ngờ lồng ngực này đến hít thở cũng khó khăn đến thế.
"Đại Thiên Cẩu đại nhân, năm nay là năm thứ mười chín chúng ta quen nhau rồi." Yêu Hồ đột nhiên mỉm cười, mang theo chút ngây thơ như con trẻ, "Cho dù là yêu quái, mệnh thọ so với người phàm dài hơn rất nhiều. Nhưng cả đời này liệu có được mấy lần mười chín năm đây?"
Mà chúng ta, trong mười chín năm này, đã bỏ lỡ nhau trọn mười bảy năm.
"Thì ra ngươi cũng biết, dù là yêu quái cũng không có được mấy lần mười chín năm."
Trong không gian yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một giọng nữ khàn khàn. Thanh âm mang theo chút run rẩy rất khó phát hiện, tràn ngập uy nghiêm.
Tiêu Đồ hốt hoảng nhìn theo phía phát ra giọng nói, lại thấy trên mặt tuyết cách họ chưa tới mười thước, từ lúc nào đã có một nữ nhân một thân hoàng sam, đội đấu lạp, dưới sa mạn mơ hồ lộ ra một gương mặt minh diễm.
Yêu Hồ bên người nàng cứng lại, không dám tin mà nói, "Cô Cô..."
Nàng vén sa liêm lên, lộ ra gương mặt thanh thúy. Tướng mạo rõ ràng còn trẻ, nhưng trong mắt lại chứa đầy thăng trầm năm tháng.
Người đến là Cô Hoạch Điểu, tuy không thuộc Hồ tộc, nhưng sống trong Hồ tộc, tự tay chăm sóc rất nhiều tử tôn nên địa vị không tầm thường. Rất nhiều tiểu hồ ly trong tộc đều gọi nàng hai tiếng "Cô Cô."
Yêu Hồ từ nhỏ lớn lên bên nàng. Nếu nói dưới gầm trời này còn ai trị nổi y, thì chỉ có Cô Hoạch Điểu.
Nàng từng bước đi tới trước mặt Yêu Hồ.
Yêu Hồ sau khi gọi tên nàng mới ý thức được dáng dấp của mình bây giờ, hoảng hốt muốn đè ma văn đang lan tràn trên người xuống, nhưng không có tác dụng.
Y bất an đứng đó, muốn cười với nàng một cái, lại cảm thấy không thể, cứ như một đứa trẻ phạm sai lầm.
Nhưng y chưa kịp nói gì, một cái tát vang dội đã đánh lên mặt y.
Tiêu Đồ kêu lên, muốn nhào qua bảo vệ Yêu Hồ, nhưng còn chưa kịp phi thân qua, đã bị Cô Hoạch Điểu định thân đứng một chỗ không nhúc nhích.
Yêu Hồ ăn một tát liền mơ màng, nhưng ngay lập tức hiểu ra, chỉ sợ Cô Cô đã biết hết rồi.
Y khổ sở sắp đặt như vậy, muốn lừa dối mọi người, vẫn không giấu được Cô Cô.
Không biết nàng hay tin từ đâu, mà cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là y lại làm cho người thân yêu nhất của mình thương tâm như vậy.
Cô Hoạch Điểu nhìn y, nhìn hài tử chính tay mình nuôi nấng từ nhỏ, gần như nghiến răng nghiến lợi mà hỏi, "Có phải nếu ta không đến, con đến chết cũng không nói cho ta hay không?"
Yêu Hồ cúi đầu không đáp.
"Có phải hay không?" Cô Hoạch Điểu hét lên.
Nàng từ Hồ tộc chạy tới đây suốt một đêm, cả đường không dám ngơi nghỉ, chỉ sợ khi tới nơi, nghênh đón lại là cỗ thi thể của con nàng.
Nàng cái gì cũng không muốn, chỉ mong con của nàng một đời bình an.
Khi nàng tới nơi rồi, thấy Yêu Hồ đang đứng trong gió lạnh, mỗi một tấc da trên người đều bị nhuộm đen, nàng biết, nàng tới chậm rồi.
Quá muộn rồi, kết thúc rồi.
"Con còn có... bao nhiêu lần mười chín năm đây?" Cô Hoạch Điểu ôm vai Yêu Hồ, nước mắt lã chã rơi.
Nàng ôm Yêu Hồ vào lòng, vô cùng hận y, lại ôm y tới run rẩy.
"Vì sao con không nói cho ta?" Nàng khóc nức nở.
Yêu Hồ gục trong ngực nàng, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt ướt hàng mi.
"Xin lỗi, Cô Cô." Y nhẹ giọng nói, "Tha thứ cho tiểu sinh một lần này. Chỉ một lần này nữa thôi."
Vừa dứt lời, thân thể y giống như không thể chống đỡ được cái lạnh nữa mà run cầm cập, môi tím đen.
Vài giây trôi qua, Yêu Hồ biến mất trong lòng Cô Hoạch Điểu, y phục rơi trên đất.
Cô Hoạch Điểu như phát điên mà xốc y phục lên.
Chỉ thấy giữa đống áo bào có một con cáo nhỏ chỉ bằng bàn tay, da lông vốn như tuyết bị hoa văn hắc sắc bao lấy, chẳng còn thấy được dáng dấp ban đầu, chỉ có yêu văn đỏ như lửa trên trán còn nguyên vẹn.
Yêu Hồ ngay cả hình người cũng không duy trì được nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook