Chúng Ta Chỉ Là Bạn
-
Chương 2: Em có thể ngủ chung với anh sao?
Thành tích của Mạnh Nhân Nhân không tốt lắm nhưng cô lại rất thích đi học, các bạn nữ ở trường cũng rất thích cô.
Thích ở đây không mang nghĩa thích trong tình yêu, vóc dáng của cô không hề phù hợp tiêu chuẩn của phái nữ bây giờ, hơn nữa cô lúc nào cũng hồn nhiên ngây thơ như vậy nên các bạn nữ đều đối xử với cô như em gái mình.
Mạnh Nhân Nhân đi vào lớp với Việt Phong, trong lớp đang xì xào bàn tán chuyện bạn nữ bị trục xuất khỏi khu Thành Lan.
“Tởm lợm, cái con bé đó tởm chết đi được, không thích con gái mà lại đi thích con trai, cái suy nghĩ này làm tớ phải ói mửa…”
“Chắc chắn là biến thái rồi.”
Hai bạn ngồi cùng bàn Mạnh Nhân Nhân vẫn đang trò chuyện sôi nổi về vấn đề này, có người còn làm ra vẻ nôn mửa.
Mạnh Nhân Nhân vừa ngồi xuống đã bị kéo vào hội tám chuyện: “Nhân Nhân, Nhân Nhân, cậu có biết không? Khu Thành Lan có đứa con gái thích đàn ông đấy!”
Khi các bạn nữ ấy nói ra câu này, chân mày cau lại thể hiện rõ sự khinh miệt ghê tởm, khác hẳn với thái độ tò mò của Mạnh Nhân Nhân lúc biết tin này.
Mạnh Nhân Nhân cảm thấy có gì đó không thoải mái, tựa như tất cả mọi người đều mang chung một suy nghĩ rằng hành động của cô gái ấy là một điều đáng kinh tởm. Rõ ràng ai ai cũng đi tuyên truyền một xã hội văn minh lịch sự, tuyên truyền luật pháp xã hội, thẩm phán; luật sư; công tố viên phải kết hợp với luật pháp do nhà nước đặt ra mới có thể kết luận được người đó có phạm tội hay không, mà để đến được kết luận đó cũng phải mất hàng tháng trời. Vậy cớ sao chỉ là dân thường đã có thể kết tội một người với cách thức đơn giản đến thế?
Lần đầu tiên trong đời Mạnh Nhân Nhân sinh ra cảm giác không ưa nổi cái ủy ban nhân dân tự trị khu mình.
“Còn lý do gì vào đây nữa, chắc chắn nó là kẻ biến thái rồi, nếu không thì sao nó lại biết mình thích con trai chứ không phải thích con gái? Con trai không có ngực, không có tóc dài, hơn nữa bọn con trai còn có cái yết hầu trông kinh chết đi được, giọng nói thì chả êm ái chút nào…” Thấy Mạnh Nhân Nhân không nói lời nào, một bạn gái khác đã rút ra kết luận.
Từ trước đến giờ, mối quan hệ giữa con trai và con gái luôn xoay vòng trong câu “bằng mặt nhưng không bằng lòng”, các cô gái thì chê các chàng trai sống bẩn, không có bộ ngực mềm mại, không có mái tóc dài suôn mượt, giọng nói thì khàn khàn như vịt đực.
Mà các chàng trai sẽ chê các cô gái sức khỏe kém, dáng lùn, lúc nào cũng chỉ gây rắc rối cho người khác, hồi trước phái yếu còn là mục tiêu cho rất nhiều kẻ sát nhân hàng loạt.
Mạnh Nhân Nhân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không phải các nhà khoa học đã chứng minh rồi sao, thích người khác giới cũng đều do gen di truyền mà ra thôi.”
Việt Phong ngẩng đầu lên đã có thể thấy được gò má của Mạnh Nhân Nhân, nắng ban mai dần phủ xuống từng đường nét trên khuôn mặt cô, điểm cho cô thêm vài phần ấm áp.
Cô nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc lắng nghe ý kiến của mọi người, ánh mắt cô vẫn mãi thanh thuần như thế, dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần đối mặt với cô thì người đó cũng sẽ trở nên dịu dàng.
Giống như lúc này, nếu như không phải Mạnh Nhân Nhân mà là một cô gái khác ngồi nói chuyện với nhóm nữ đó thì chắc chắn bạn gái đó sẽ bị ăn chửi, thậm chí còn bị công kích cá nhân, bị gán cho cái danh “biến thái” vào người, nhưng Mạnh Nhân Nhân sẽ không bị như thế, đôi mắt cô luôn đong đầy nét ngây thơ hiếu kỳ với thế giới, bất kể là ai đi chăng nữa, chỉ cần nhìn vào ánh mắt cô thì họ sẽ hiểu, cô không hề căm thù hằn ghét thế giới này.
Bàn ngồi cùng bàn hơi ngạc nhiên, tựa như đây là lần đầu tiên cô ấy được nghe giảng đạo như này, chỉ là lần này cô ấy vẫn luôn nhìn lén Việt Phong ở phía sau rồi thì thầm nói bên tai Mạnh Nhân Nhân: “Nhân Nhân, quan hệ giữa cậu và Việt Phong tốt như thế…. Cậu sẽ không giống mấy kẻ biến thái đó chứ?”
Cô ấy nói rất nhỏ nhưng cả Việt Phong lẫn Mạnh Nhân Nhân đều nghe rõ, tay Việt Phong nắm chặt chiếc bút trong tay, gân xanh còn nổi cả lên, ánh mắt anh đầy vẻ sắc bén và hiểm nguy.
Mạnh Nhân Nhân nghe như thế thì bật cười, cô quay đầu ôm chầm lấy cổ Việt Phong: “Nếu tớ thích anh Việt Phong thì chỉ có nước anh ấy đồng ý vì quan hệ bạn bè tốt đẹp của chúng tớ thôi, xong có khi tớ còn bị học sinh nam trong trường mình xé nát mặt ấy chứ, bởi vì tớ cướp luôn nam thần của bọn họ rồi còn gì, ôi vừa nghĩ đến thôi tớ đã thấy rạo rực trong lòng rồi!”
Ánh mắt cô vô cùng thản nhiên, giọng nói cô vui vẻ sung sướng như một chú chim nhỏ đang cất tiếng ca, thậm chí còn mang vài vẻ tiếc nuối vì bản thân lại không thích con trai.
Việt Phong có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ mái tóc cô, anh đẩy cô ra, mặt không đổi sắc mà nói: “Thế em mau tỏ tình đi để anh đồng ý ngay cho.”
Lúc này mọi người đều cười ha hả, ai ai cũng không cảm thấy mối quan hệ tốt đẹp giữa Mạnh Nhân Nhân và Việt Phong xảy ra vấn đề.
Đến lúc tan trường, Mạnh Nhân Nhân mới phát hiện Việt Phong không ở lại chờ cô mà đã bỏ đi trước.
Mạnh Nhân Nhân đeo cặp sách, hòa vào dòng người, đuổi theo bóng lưng Việt Phong.
Trước giờ mỗi khi tan học thì hai người đều về nhà cùng nhau, đây là lần đầu tiên Việt Phong tự mình đi trước.
Mạnh Nhân Nhân không cao lắm, cơ thể nhanh nhẹn, trong chốc lát đã xuyên qua đám người để chạy đến bên Việt Phong, bấy giờ mới phát hiện Việt Phong đang sánh bước bên một chàng trai khác. Nam sinh nhỏ bé mặc đồng phục học sinh, cao chừng hơn mét bảy, da trắng, mắt to, sạch sẽ ưa nhìn. Chàng trai ấy đứng trước mặt Việt Phong hệt như chim nhỏ nép bên người.
Mạnh Nhân Nhân cố tình chạy lên trước anh mấy bước rồi quay đầu lại nhìn Việt Phong, ánh mắt hai người đối nhau, phút chốc, Mạnh Nhân Nhân nhíu mày, trong mắt đong đầy vẻ nhạo báng anh trọng sắc khinh bạn.
Ánh mắt Việt Phong sâu thẳm, anh nhìn Mạnh Nhân Nhân bằng ánh mắt hề hước rồi vội dời đi.
Mạnh Nhân Nhân lại tưởng bạn thân đang coi mình là kỳ đàn cản mũi nên lại nhíu mày thêm cái nữa, gửi cho anh ánh mắt ám chỉ rằng em đi trước đây, hai người cứ tiếp tục tán tỉnh nhau đi.
Việt Phong cứ nhìn chằm chăm bóng lưng cô như thế, thậm chí còn không nghe rõ người bên cạnh đang nói gì.
Cửa nhà hàng xóm vừa vang lên, Mạnh Nhân Nhân đã không đợi kịp mà chạy vọt ra, cái độ tuổi này của cô vẫn luôn hướng đến một thứ tình cảm tốt đẹp ngọt ngào nên chưa gì đã mở miệng líu ríu tra hỏi: “Anh Việt Phong, đúng là có chuyện rồi nha! Lần đầu tiên trong đời em thấy anh trọng sắc khinh bạn đó, nói mau nói mau! Từ chối nhiều đối tượng hẹn hò như vậy là vì bạn trai hôm nay đúng không? Sao hai người lại quen nhau thế? Cậu ấy thế nào?”
Mặt Việt Phong đơ lại rồi nhìn thẳng vào mặt Mạnh Nhân Nhân nhưng không lên tiếng trả lời, chỉ mở cửa bước vào phòng.
Mạnh Nhân Nhân vội vàng đi theo, ôm chặt cánh tay Việt Phong, truy hỏi đến cùng: “Nói một chút thôi mà! Em muốn nghe kể chuyện tình yêu!”
Cả người Việt Phong đang cứng nhắc bỗng mềm cả đi, biểu cảm phức tạp, giọng nói trầm thấp: “Em muốn nghe cái gì?”
“Anh thích cậu ấy à?”
Việt Phong nhìn Mạnh Nhân Nhân bằng ánh mắt sâu thẳm, anh gật đầu: “Thích.”
Ánh mắt Mạnh Nhân Nhân trở nên sáng ngời: “Việt Phong, cuối cùng anh cũng có người mình thích rồi! Đúng là không thể tưởng tượng được nha!”
Mạnh Nhân Nhân nhớ lại vẻ ngoài của chàng trai kia rồi bày ra vẻ tán thưởng tâng bốc: “Tinh mắt thật đó, em cũng cảm thấy cậu ấy đẹp trai đấy, không có tật xấu gì đúng không? Có phải anh cảm thấy cả người cậu ấy đâu đâu cũng tỏa ra hai chữ “hoàn hảo” đúng không?”
Mạnh Nhân Nhân đã đọc rất nhiều tiểu thuyết lãng mạn, gặp được người mình thích chẳng phải là chuyện tốt đẹp nhất đời người hay sao?
“Cô ấy vẫn luôn hoàn hảo, dù cô ấy có gặp phải chuyện gì đi nữa thì cô ấy vẫn đối xử với thế giới bằng thái độ đẹp nhất, cũng không bao giờ nghĩ xấu cho bất cứ ai.”
Dịu dàng đong đầy ánh mắt anh, biểu cảm nhu hòa cùng nụ cười ôn nhu, tựa như có một ngọn lửa đang bắt lên người anh, vô cùng chói mắt: “Ngoài cô ấy ra thì anh sẽ không thích bất kỳ ai khác.”
Mạnh Nhân Nhân bị rót mật vào tai mà lại cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ: “Hai anh ngọt ngào quá đi mất, đúng là tình yêu sẽ đến khi nó cần đến mà, chó độc thân tủi muốn khóc, em cũng muốn có một tình yêu ngọt ngào.”
Ánh lửa trên người Việt Phong vụt tắt, cả người anh tỏa ra một hơi thở lạnh băng, giọng anh cũng lạnh đi, anh nói: “Nhưng cô ấy sẽ không bao giờ thích anh.”
Mạnh Nhân Nhân vừa được nghe câu chuyện tình yêu đậm hơi đường khiến trái tim thiếu nữ tan chảy, giờ đột nhiên nhận được một phát dao như thế mà đâm ra “hoài nghi lòng người”: “Tại sao lại thế? Em thấy lúc hai người nói chuyện trên trời dưới biển, cậu ấy vui lắm mà! Hơn nữa anh còn giỏi như vậy, sao con trai trong trường lại không thích anh được chứ?”
“Không có tại sao gì hết. Không thích là không thích.”
Ánh mắt anh khổ sở đến mức trái tim Mạnh Nhân Nhân cũng nhói lên, cô ôm Việt Phong vào lòng, người cô tỏa ra một hương chanh nhè nhẹ ấm áp: “Không sao không sao, vẫn còn rất nhiều rất nhiều người thích anh, cậu ấy không thích anh thì cậu ấy dại thôi, chúng ta tìm một người đẹp trai hơn, giỏi hơn cậu ta là được rồi!”
Mạnh Nhân Nhân cũng muốn được trải qua cảm giác yêu một cách nghiêm túc một lần trong đời.
Ở độ tuổi này, hiểu biết về tình yêu cũng chỉ nhờ vào mấy cuốn tiểu thuyết và những câu chữ viết về tình yêu đích thực đã chiếm giữ trái tim cô.
Mà chuyện Việt Phong đơn phương một người sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của mình khiến cô cảm thấy rầu rĩ khó chịu.
Dù có nghĩ thế nào đi nữa thì cô vẫn cảm thấy Việt Phong chắc chắn đã phải đau lòng biết bao nhiêu.
Dưới góc nhìn của Mạnh Nhân Nhân, cô đã chắc nhẩm trong đầu rằng Việt Phong yêu người con trai kia, chứ không thì sao lại từ chối bằng hết những đối tượng hẹn hò khác làm gì?
Mạnh Nhân Nhân nghĩ lại mới thấy khoảng thời gian này Việt Phong không bình thường chút nào.
Anh càng ngày càng trầm lặng, càng không thích cười, ánh mắt cũng chẳng còn vui vẻ như xưa mà như đang che giấu một điều gì đó không thể tỏ.
Mạnh Nhân Nhân nằm sấp trên giường, càng nghĩ càng thấy buồn, buồn cho người bạn thân nhất đời mình.
Cô bò dậy, ôm gối rồi đứng lên mở cửa sổ.
Việt Phong đang buồn ngủ mà cửa sổ bên mép giường lại vang lên tiếng gõ cửa.
Thế là anh đành phải mở cửa ra.
Ngay lập tức có một chiếc gối ngủ màu hồng được ném vào giường anh, tiếp sau đó là Mạnh Nhân Nhân đang mặc bộ đồ ngủ hình thỏ trèo vào.
Khi còn bé Mạnh Nhân Nhân rất sợ phải ngủ một mình, vì vậy mà thường xuyên lén trèo qua cửa sổ phòng Việt Phong để ngủ chung với anh.
Mạnh Nhân Nhân đặt gối mình cạnh gối Việt Phong: “Anh, tối nay em ngủ chung với anh được không?”
Chẳng qua hỏi khách sáo thế thôi chứ không cần nghe đáp án là gì đâu, Việt Phong nhìn cô, ánh mắt anh vẫn hiện rõ vẻ lạnh lùng mà lặng yên, không nhìn ra được biểu cảm trên gương mặt anh, tựa như tuyết đọng trên đỉnh núi chẳng hề tan đi mà cứ lẳng lặng nằm yên trên đó, xa xôi cách trở.
“Em về phòng ngủ đi.”
Mạnh Nhân Nhân lanh lẹ đắp chăn lên người, chơi xấu: “Em chỉ làm vẻ khách khí chút thôi, anh đừng nghiêm túc vậy chứ, anh không cho em ngủ ở đây thì em cứ ngủ đấy.”
Việt Phong thở dài một tiếng, lạnh lùng bỗng chốc cũng tan đi.
Mạnh Nhân Nhân nhổm dậy, kéo người anh nằm xuống giường: “Được rồi, được rồi, ngủ thôi.”
Việt Phong bị kéo xuống giường, cánh tay anh bị Mạnh Nhân Nhân ôm chặt, cả người cô mềm mại đến mức không thể tưởng tượng, tựa như cảnh hóa nhỏ nhu mì đáp xuống lòng người, hương thơm thoang thoảng từng chút từng chút bay đến cùng từng khắc dịu dàng.
Mạnh Nhân Nhân chẳng hề hay biết điều chi, chẳng qua vì nơi này là phòng ngủ của người thân nên cô mới vùi mình vào lòng đối phương y như hồi bé, ngửi thấy mùi hương nơi anh, tay cô làm động tác an ủi anh như cách Việt Phong từng trấn an cô hồi còn bé vậy, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Việt Phong rồi thì thầm bên tai anh: “Anh Việt Phong, đừng buồn quá, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.”
“Ừ?” Việt Phong không dám động đậy vì cả người anh bây giờ đang bị một lửa nóng thiêu đốt.
Mà quanh mũi anh đều ngập tràn hương thơm của người nào đó, thậm chí anh còn cảm nhận được mùi hương đó đang tràn vào phổi anh rồi lan đến trái tim anh, khiến cho trái tim anh loạn nhịp nên mới đập nhanh như thế này.
Trong thế giới này, người cùng giới thì phải chú ý từng ly từng tí với nhau, nếu không phải người yêu thì không được phép thân mật quá trớn. Còn khác phái thì vừa sinh ra đã không ưa nhau, không gây sự với nhau đã là tốt lắm rồi, còn chuyện nên thân mật với nhau hay không vẫn còn đang nằm trong phạm vi được thảo luận rộng rãi.
Việt Phong dịch người về sau một chút, tình cảm và lý trí vẫn đang đánh nhau nhưng cuối cùng lý trí cũng dành được phần thẳng, anh đang cố gắng để bản thân giữ khoảng cách với đối phương nhất có thể.
Nhưng Mạnh Nhân Nhân nào có nghĩ nhiều đến vậy, vẫn cứ an ủi anh bằng giọng nói ngọt ngào mềm mại của mình: “Sau này anh chắc chắn sẽ gặp được một người con trai đẹp trai hơn nhiều!”
Tựa như có một chậu nước đá xuất hiện ở nơi đây, dội thẳng xuống người anh.
Cả người Việt Phong lạnh đi, mắt anh nhìn trần nhà, trên ấy là những hoa văn hình bông hoa tử đằng, Việt Phong nhắm mắt lại, tay anh hất tóc Mạnh Nhân Nhân sang một bên, nhét cái người dồi dào sức sống này vào trong chăn: “Anh không sao hết, em ngủ đi.”
Việt Phong nhìn về phong cảnh tối tắm mịt mù bên ngoài ô cửa sổ.
Từng tòa nhà chọc trời đang yên giấc trong màn đêm, cả thành phố như đang hóa thành bóng đen khổng lồ di chuyển qua từng tấc thời gian rồi lén lụt cuộn mình dưới đêm đen tĩnh lặng.
Hết chương 2.
Thích ở đây không mang nghĩa thích trong tình yêu, vóc dáng của cô không hề phù hợp tiêu chuẩn của phái nữ bây giờ, hơn nữa cô lúc nào cũng hồn nhiên ngây thơ như vậy nên các bạn nữ đều đối xử với cô như em gái mình.
Mạnh Nhân Nhân đi vào lớp với Việt Phong, trong lớp đang xì xào bàn tán chuyện bạn nữ bị trục xuất khỏi khu Thành Lan.
“Tởm lợm, cái con bé đó tởm chết đi được, không thích con gái mà lại đi thích con trai, cái suy nghĩ này làm tớ phải ói mửa…”
“Chắc chắn là biến thái rồi.”
Hai bạn ngồi cùng bàn Mạnh Nhân Nhân vẫn đang trò chuyện sôi nổi về vấn đề này, có người còn làm ra vẻ nôn mửa.
Mạnh Nhân Nhân vừa ngồi xuống đã bị kéo vào hội tám chuyện: “Nhân Nhân, Nhân Nhân, cậu có biết không? Khu Thành Lan có đứa con gái thích đàn ông đấy!”
Khi các bạn nữ ấy nói ra câu này, chân mày cau lại thể hiện rõ sự khinh miệt ghê tởm, khác hẳn với thái độ tò mò của Mạnh Nhân Nhân lúc biết tin này.
Mạnh Nhân Nhân cảm thấy có gì đó không thoải mái, tựa như tất cả mọi người đều mang chung một suy nghĩ rằng hành động của cô gái ấy là một điều đáng kinh tởm. Rõ ràng ai ai cũng đi tuyên truyền một xã hội văn minh lịch sự, tuyên truyền luật pháp xã hội, thẩm phán; luật sư; công tố viên phải kết hợp với luật pháp do nhà nước đặt ra mới có thể kết luận được người đó có phạm tội hay không, mà để đến được kết luận đó cũng phải mất hàng tháng trời. Vậy cớ sao chỉ là dân thường đã có thể kết tội một người với cách thức đơn giản đến thế?
Lần đầu tiên trong đời Mạnh Nhân Nhân sinh ra cảm giác không ưa nổi cái ủy ban nhân dân tự trị khu mình.
“Còn lý do gì vào đây nữa, chắc chắn nó là kẻ biến thái rồi, nếu không thì sao nó lại biết mình thích con trai chứ không phải thích con gái? Con trai không có ngực, không có tóc dài, hơn nữa bọn con trai còn có cái yết hầu trông kinh chết đi được, giọng nói thì chả êm ái chút nào…” Thấy Mạnh Nhân Nhân không nói lời nào, một bạn gái khác đã rút ra kết luận.
Từ trước đến giờ, mối quan hệ giữa con trai và con gái luôn xoay vòng trong câu “bằng mặt nhưng không bằng lòng”, các cô gái thì chê các chàng trai sống bẩn, không có bộ ngực mềm mại, không có mái tóc dài suôn mượt, giọng nói thì khàn khàn như vịt đực.
Mà các chàng trai sẽ chê các cô gái sức khỏe kém, dáng lùn, lúc nào cũng chỉ gây rắc rối cho người khác, hồi trước phái yếu còn là mục tiêu cho rất nhiều kẻ sát nhân hàng loạt.
Mạnh Nhân Nhân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không phải các nhà khoa học đã chứng minh rồi sao, thích người khác giới cũng đều do gen di truyền mà ra thôi.”
Việt Phong ngẩng đầu lên đã có thể thấy được gò má của Mạnh Nhân Nhân, nắng ban mai dần phủ xuống từng đường nét trên khuôn mặt cô, điểm cho cô thêm vài phần ấm áp.
Cô nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc lắng nghe ý kiến của mọi người, ánh mắt cô vẫn mãi thanh thuần như thế, dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần đối mặt với cô thì người đó cũng sẽ trở nên dịu dàng.
Giống như lúc này, nếu như không phải Mạnh Nhân Nhân mà là một cô gái khác ngồi nói chuyện với nhóm nữ đó thì chắc chắn bạn gái đó sẽ bị ăn chửi, thậm chí còn bị công kích cá nhân, bị gán cho cái danh “biến thái” vào người, nhưng Mạnh Nhân Nhân sẽ không bị như thế, đôi mắt cô luôn đong đầy nét ngây thơ hiếu kỳ với thế giới, bất kể là ai đi chăng nữa, chỉ cần nhìn vào ánh mắt cô thì họ sẽ hiểu, cô không hề căm thù hằn ghét thế giới này.
Bàn ngồi cùng bàn hơi ngạc nhiên, tựa như đây là lần đầu tiên cô ấy được nghe giảng đạo như này, chỉ là lần này cô ấy vẫn luôn nhìn lén Việt Phong ở phía sau rồi thì thầm nói bên tai Mạnh Nhân Nhân: “Nhân Nhân, quan hệ giữa cậu và Việt Phong tốt như thế…. Cậu sẽ không giống mấy kẻ biến thái đó chứ?”
Cô ấy nói rất nhỏ nhưng cả Việt Phong lẫn Mạnh Nhân Nhân đều nghe rõ, tay Việt Phong nắm chặt chiếc bút trong tay, gân xanh còn nổi cả lên, ánh mắt anh đầy vẻ sắc bén và hiểm nguy.
Mạnh Nhân Nhân nghe như thế thì bật cười, cô quay đầu ôm chầm lấy cổ Việt Phong: “Nếu tớ thích anh Việt Phong thì chỉ có nước anh ấy đồng ý vì quan hệ bạn bè tốt đẹp của chúng tớ thôi, xong có khi tớ còn bị học sinh nam trong trường mình xé nát mặt ấy chứ, bởi vì tớ cướp luôn nam thần của bọn họ rồi còn gì, ôi vừa nghĩ đến thôi tớ đã thấy rạo rực trong lòng rồi!”
Ánh mắt cô vô cùng thản nhiên, giọng nói cô vui vẻ sung sướng như một chú chim nhỏ đang cất tiếng ca, thậm chí còn mang vài vẻ tiếc nuối vì bản thân lại không thích con trai.
Việt Phong có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ mái tóc cô, anh đẩy cô ra, mặt không đổi sắc mà nói: “Thế em mau tỏ tình đi để anh đồng ý ngay cho.”
Lúc này mọi người đều cười ha hả, ai ai cũng không cảm thấy mối quan hệ tốt đẹp giữa Mạnh Nhân Nhân và Việt Phong xảy ra vấn đề.
Đến lúc tan trường, Mạnh Nhân Nhân mới phát hiện Việt Phong không ở lại chờ cô mà đã bỏ đi trước.
Mạnh Nhân Nhân đeo cặp sách, hòa vào dòng người, đuổi theo bóng lưng Việt Phong.
Trước giờ mỗi khi tan học thì hai người đều về nhà cùng nhau, đây là lần đầu tiên Việt Phong tự mình đi trước.
Mạnh Nhân Nhân không cao lắm, cơ thể nhanh nhẹn, trong chốc lát đã xuyên qua đám người để chạy đến bên Việt Phong, bấy giờ mới phát hiện Việt Phong đang sánh bước bên một chàng trai khác. Nam sinh nhỏ bé mặc đồng phục học sinh, cao chừng hơn mét bảy, da trắng, mắt to, sạch sẽ ưa nhìn. Chàng trai ấy đứng trước mặt Việt Phong hệt như chim nhỏ nép bên người.
Mạnh Nhân Nhân cố tình chạy lên trước anh mấy bước rồi quay đầu lại nhìn Việt Phong, ánh mắt hai người đối nhau, phút chốc, Mạnh Nhân Nhân nhíu mày, trong mắt đong đầy vẻ nhạo báng anh trọng sắc khinh bạn.
Ánh mắt Việt Phong sâu thẳm, anh nhìn Mạnh Nhân Nhân bằng ánh mắt hề hước rồi vội dời đi.
Mạnh Nhân Nhân lại tưởng bạn thân đang coi mình là kỳ đàn cản mũi nên lại nhíu mày thêm cái nữa, gửi cho anh ánh mắt ám chỉ rằng em đi trước đây, hai người cứ tiếp tục tán tỉnh nhau đi.
Việt Phong cứ nhìn chằm chăm bóng lưng cô như thế, thậm chí còn không nghe rõ người bên cạnh đang nói gì.
Cửa nhà hàng xóm vừa vang lên, Mạnh Nhân Nhân đã không đợi kịp mà chạy vọt ra, cái độ tuổi này của cô vẫn luôn hướng đến một thứ tình cảm tốt đẹp ngọt ngào nên chưa gì đã mở miệng líu ríu tra hỏi: “Anh Việt Phong, đúng là có chuyện rồi nha! Lần đầu tiên trong đời em thấy anh trọng sắc khinh bạn đó, nói mau nói mau! Từ chối nhiều đối tượng hẹn hò như vậy là vì bạn trai hôm nay đúng không? Sao hai người lại quen nhau thế? Cậu ấy thế nào?”
Mặt Việt Phong đơ lại rồi nhìn thẳng vào mặt Mạnh Nhân Nhân nhưng không lên tiếng trả lời, chỉ mở cửa bước vào phòng.
Mạnh Nhân Nhân vội vàng đi theo, ôm chặt cánh tay Việt Phong, truy hỏi đến cùng: “Nói một chút thôi mà! Em muốn nghe kể chuyện tình yêu!”
Cả người Việt Phong đang cứng nhắc bỗng mềm cả đi, biểu cảm phức tạp, giọng nói trầm thấp: “Em muốn nghe cái gì?”
“Anh thích cậu ấy à?”
Việt Phong nhìn Mạnh Nhân Nhân bằng ánh mắt sâu thẳm, anh gật đầu: “Thích.”
Ánh mắt Mạnh Nhân Nhân trở nên sáng ngời: “Việt Phong, cuối cùng anh cũng có người mình thích rồi! Đúng là không thể tưởng tượng được nha!”
Mạnh Nhân Nhân nhớ lại vẻ ngoài của chàng trai kia rồi bày ra vẻ tán thưởng tâng bốc: “Tinh mắt thật đó, em cũng cảm thấy cậu ấy đẹp trai đấy, không có tật xấu gì đúng không? Có phải anh cảm thấy cả người cậu ấy đâu đâu cũng tỏa ra hai chữ “hoàn hảo” đúng không?”
Mạnh Nhân Nhân đã đọc rất nhiều tiểu thuyết lãng mạn, gặp được người mình thích chẳng phải là chuyện tốt đẹp nhất đời người hay sao?
“Cô ấy vẫn luôn hoàn hảo, dù cô ấy có gặp phải chuyện gì đi nữa thì cô ấy vẫn đối xử với thế giới bằng thái độ đẹp nhất, cũng không bao giờ nghĩ xấu cho bất cứ ai.”
Dịu dàng đong đầy ánh mắt anh, biểu cảm nhu hòa cùng nụ cười ôn nhu, tựa như có một ngọn lửa đang bắt lên người anh, vô cùng chói mắt: “Ngoài cô ấy ra thì anh sẽ không thích bất kỳ ai khác.”
Mạnh Nhân Nhân bị rót mật vào tai mà lại cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ: “Hai anh ngọt ngào quá đi mất, đúng là tình yêu sẽ đến khi nó cần đến mà, chó độc thân tủi muốn khóc, em cũng muốn có một tình yêu ngọt ngào.”
Ánh lửa trên người Việt Phong vụt tắt, cả người anh tỏa ra một hơi thở lạnh băng, giọng anh cũng lạnh đi, anh nói: “Nhưng cô ấy sẽ không bao giờ thích anh.”
Mạnh Nhân Nhân vừa được nghe câu chuyện tình yêu đậm hơi đường khiến trái tim thiếu nữ tan chảy, giờ đột nhiên nhận được một phát dao như thế mà đâm ra “hoài nghi lòng người”: “Tại sao lại thế? Em thấy lúc hai người nói chuyện trên trời dưới biển, cậu ấy vui lắm mà! Hơn nữa anh còn giỏi như vậy, sao con trai trong trường lại không thích anh được chứ?”
“Không có tại sao gì hết. Không thích là không thích.”
Ánh mắt anh khổ sở đến mức trái tim Mạnh Nhân Nhân cũng nhói lên, cô ôm Việt Phong vào lòng, người cô tỏa ra một hương chanh nhè nhẹ ấm áp: “Không sao không sao, vẫn còn rất nhiều rất nhiều người thích anh, cậu ấy không thích anh thì cậu ấy dại thôi, chúng ta tìm một người đẹp trai hơn, giỏi hơn cậu ta là được rồi!”
Mạnh Nhân Nhân cũng muốn được trải qua cảm giác yêu một cách nghiêm túc một lần trong đời.
Ở độ tuổi này, hiểu biết về tình yêu cũng chỉ nhờ vào mấy cuốn tiểu thuyết và những câu chữ viết về tình yêu đích thực đã chiếm giữ trái tim cô.
Mà chuyện Việt Phong đơn phương một người sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của mình khiến cô cảm thấy rầu rĩ khó chịu.
Dù có nghĩ thế nào đi nữa thì cô vẫn cảm thấy Việt Phong chắc chắn đã phải đau lòng biết bao nhiêu.
Dưới góc nhìn của Mạnh Nhân Nhân, cô đã chắc nhẩm trong đầu rằng Việt Phong yêu người con trai kia, chứ không thì sao lại từ chối bằng hết những đối tượng hẹn hò khác làm gì?
Mạnh Nhân Nhân nghĩ lại mới thấy khoảng thời gian này Việt Phong không bình thường chút nào.
Anh càng ngày càng trầm lặng, càng không thích cười, ánh mắt cũng chẳng còn vui vẻ như xưa mà như đang che giấu một điều gì đó không thể tỏ.
Mạnh Nhân Nhân nằm sấp trên giường, càng nghĩ càng thấy buồn, buồn cho người bạn thân nhất đời mình.
Cô bò dậy, ôm gối rồi đứng lên mở cửa sổ.
Việt Phong đang buồn ngủ mà cửa sổ bên mép giường lại vang lên tiếng gõ cửa.
Thế là anh đành phải mở cửa ra.
Ngay lập tức có một chiếc gối ngủ màu hồng được ném vào giường anh, tiếp sau đó là Mạnh Nhân Nhân đang mặc bộ đồ ngủ hình thỏ trèo vào.
Khi còn bé Mạnh Nhân Nhân rất sợ phải ngủ một mình, vì vậy mà thường xuyên lén trèo qua cửa sổ phòng Việt Phong để ngủ chung với anh.
Mạnh Nhân Nhân đặt gối mình cạnh gối Việt Phong: “Anh, tối nay em ngủ chung với anh được không?”
Chẳng qua hỏi khách sáo thế thôi chứ không cần nghe đáp án là gì đâu, Việt Phong nhìn cô, ánh mắt anh vẫn hiện rõ vẻ lạnh lùng mà lặng yên, không nhìn ra được biểu cảm trên gương mặt anh, tựa như tuyết đọng trên đỉnh núi chẳng hề tan đi mà cứ lẳng lặng nằm yên trên đó, xa xôi cách trở.
“Em về phòng ngủ đi.”
Mạnh Nhân Nhân lanh lẹ đắp chăn lên người, chơi xấu: “Em chỉ làm vẻ khách khí chút thôi, anh đừng nghiêm túc vậy chứ, anh không cho em ngủ ở đây thì em cứ ngủ đấy.”
Việt Phong thở dài một tiếng, lạnh lùng bỗng chốc cũng tan đi.
Mạnh Nhân Nhân nhổm dậy, kéo người anh nằm xuống giường: “Được rồi, được rồi, ngủ thôi.”
Việt Phong bị kéo xuống giường, cánh tay anh bị Mạnh Nhân Nhân ôm chặt, cả người cô mềm mại đến mức không thể tưởng tượng, tựa như cảnh hóa nhỏ nhu mì đáp xuống lòng người, hương thơm thoang thoảng từng chút từng chút bay đến cùng từng khắc dịu dàng.
Mạnh Nhân Nhân chẳng hề hay biết điều chi, chẳng qua vì nơi này là phòng ngủ của người thân nên cô mới vùi mình vào lòng đối phương y như hồi bé, ngửi thấy mùi hương nơi anh, tay cô làm động tác an ủi anh như cách Việt Phong từng trấn an cô hồi còn bé vậy, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Việt Phong rồi thì thầm bên tai anh: “Anh Việt Phong, đừng buồn quá, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.”
“Ừ?” Việt Phong không dám động đậy vì cả người anh bây giờ đang bị một lửa nóng thiêu đốt.
Mà quanh mũi anh đều ngập tràn hương thơm của người nào đó, thậm chí anh còn cảm nhận được mùi hương đó đang tràn vào phổi anh rồi lan đến trái tim anh, khiến cho trái tim anh loạn nhịp nên mới đập nhanh như thế này.
Trong thế giới này, người cùng giới thì phải chú ý từng ly từng tí với nhau, nếu không phải người yêu thì không được phép thân mật quá trớn. Còn khác phái thì vừa sinh ra đã không ưa nhau, không gây sự với nhau đã là tốt lắm rồi, còn chuyện nên thân mật với nhau hay không vẫn còn đang nằm trong phạm vi được thảo luận rộng rãi.
Việt Phong dịch người về sau một chút, tình cảm và lý trí vẫn đang đánh nhau nhưng cuối cùng lý trí cũng dành được phần thẳng, anh đang cố gắng để bản thân giữ khoảng cách với đối phương nhất có thể.
Nhưng Mạnh Nhân Nhân nào có nghĩ nhiều đến vậy, vẫn cứ an ủi anh bằng giọng nói ngọt ngào mềm mại của mình: “Sau này anh chắc chắn sẽ gặp được một người con trai đẹp trai hơn nhiều!”
Tựa như có một chậu nước đá xuất hiện ở nơi đây, dội thẳng xuống người anh.
Cả người Việt Phong lạnh đi, mắt anh nhìn trần nhà, trên ấy là những hoa văn hình bông hoa tử đằng, Việt Phong nhắm mắt lại, tay anh hất tóc Mạnh Nhân Nhân sang một bên, nhét cái người dồi dào sức sống này vào trong chăn: “Anh không sao hết, em ngủ đi.”
Việt Phong nhìn về phong cảnh tối tắm mịt mù bên ngoài ô cửa sổ.
Từng tòa nhà chọc trời đang yên giấc trong màn đêm, cả thành phố như đang hóa thành bóng đen khổng lồ di chuyển qua từng tấc thời gian rồi lén lụt cuộn mình dưới đêm đen tĩnh lặng.
Hết chương 2.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook