Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
-
Chương 2
Đưa mẹ về nhà nghỉ, Gia Hân muốn hít thở không khí, đánh lạc hướng bản thân khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Cô mặc bộ quần áo thể thao bó sát, màu ghi nhạt. Toàn bộ đường cong gợi cảm của người con gái tuổi 25 lộ ra trước mắt. Cũng may thời gian này cô dù làm việc nhiều, nhưng vẫn chăm sóc tốt bản thân. Cô nhớ một năm sau khi mẹ qua đời, cô thụt 15 ký, không còn chút thịt nào, nếu không cẩn thận có thể hù ma chết người trong đêm. Nghĩ tới đây cô thấy chồng mình ngoại tình cũng phải, mỗi ngày đều bị bộ dáng của cô dọa chết, chưa bỏ nhà đi là đã quá bản lĩnh rồi.
Hài lòng nhìn mình trong gương, Gia Hân bắt đầu so sánh. Bản thân cô hiện tại không tính là xinh đẹp, chỉ là thanh tú, khuôn mặt trái xoan hồng hồng, lông mi cong dài uốn lên nhẹ nhàng tôn lên đôi mắt màu gỗ đàn hương. Nếu có điều gì làm cô cảm thấy tự hào nhất trên khuôn mặt của mình thì chính là đôi mắt này. Nó có khả năng cuốn hút mọi ánh nhìn gặp nó trong giây lát, bạn cô từng nói với cô như vậy.
Lần này được sống lại tuổi 25, Gia Hân muốn chăm sóc bản thân thật tốt, vì cả mẹ nữa. Cô không muốn mẹ mình phải phiền lòng. Cuộc hôn nhân của cô thất bại, có lẽ, một phần là do sự lãnh cảm của cô. Đúng là mau hợp mau tan. Cô không muốn một đám cưới chớp nhoáng như vậy. Cô muốn thay đổi, muốn có một người chồng xứng đáng với bản thân.
Bên ngoài, một khuôn mặt quen thuộc đang chờ cô, chỉ có điều, đây hoàn toàn không phải người cô muốn gặp lúc này.
– Gia Hân! – Nguyên nhân của câu chuyện trùng sinh khó tin này không biết từ bao giờ đã đứng trước cửa nhà cô, khuôn mặt anh thoáng hiện ra nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy cô.
Cô ngạc nhiên nhìn Triệt Hàn. Phải 2 năm nữa cô mới gặp anh, mà đó là, nếu như cô đi xem mặt. Chẳng lẽ… anh ta cũng? Mà anh ta thật khéo, cô vừa hạ quyết tâm, liền có thể tới làm phiền được. Dù thế nào cũng không nên dây dưa nhiều với con người này.
– Ừm…anh là? Thực xin lỗi dạo này nhà tôi nhiều chuyện, nên tôi cũng không được tập trung cho lắm. Cho hỏi anh từ công ty nào tới thắp hương cho ba tôi vậy? Hay là bà con họ hàng với ông?
– Gia Hân, em thực sự không biết anh là ai sao?
– Thực xin lỗi, nhưng tôi không có ấn tượng gì cả.
Khuôn mặt anh thoáng hiện lên vẻ ảo não thất vọng, Gia Hân có cảm giác tim mình nhói lên. Chắc tại ở trong nhà nhiều quá nên mệt mỏi, phải, nên là như thế.
– Nếu anh muốn, ừm, có thể tới vào sáng mai được không? Hiện tại tôi đang định ra ngoài, mẹ tôi vừa đi nghỉ xong nên cũng không tiện lắm. – Gia Hân muốn xua đi cảm giác lạ lùng của mình, vội vàng đuổi khéo vị khách không mời mà tới này.
– Mẹ em, bà vẫn ổn chứ? Nhà có chuyện như thế này, chắc bà buồn lắm. À, nhân tiện, nghe thì hơi kì, nhưng…có lẽ… em nên đưa bà đi khám toàn diện nhé… cũng không có gì đâu, chỉ là anh thấy những lúc thế này, mọi người không hay quan tâm tới sức khỏe, dễ suy sụp lắm.
Gia Hân chợt cảm thấy trong lòng ấm áp. Anh quan tâm tới mẹ cô sao? Trong quá khứ, cô còn nhớ, ngày mẹ mất, anh nghe cô thông báo mà mặt không biến sắc, chỉ có lạnh lùng cùng băng giá. Hiện tại, anh lại khuyên cô đưa mẹ đi khám ư?
– Gia Hân, em có thể nhìn kĩ lại anh lần nữa xem? Anh là Triệt Hàn đây, em thực sự không biết anh là ai sao? – Vừa hỏi, tay anh nắm chặt lấy cổ tay cô, đôi mâu quang màu đồng như hai xoáy nước sâu thẳm muốn hãm cô vào bên trong, như muốn gợi ra chút gì đó trong kí ức của cô.
Đến lúc này rồi mà anh ta vẫn còn hy vọng sao? Anh ta cũng có trí tưởng tượng tốt quá đi? Cảnh cô thấy trước lúc trùng sinh vẫn còn rõ mồn một? Quan điểm của anh khác cô, anh cần một người vợ có thể chịu đựng việc anh ngoại tình như cơm bữa, còn cô, một chút cũng không thể chấp nhận một người chồng giống người cha đã qua đời của mình. Mỉm cười hơi áy náy, diễn thật đạt vai thơ ngây tới cùng, cô một mực phủ nhận:
– Tôi rất xin lỗi, nhưng tôi không có chút ấn tượng nào về anh hết. Chúng ta thực sự đã gặp nhau sao?
Tay Triệt Hàn dường như vô lực, từ từ buông thõng xuống. Anh nhìn cô lặng im không nói gì, không khí ngưng đọng giữa hai người. Gia Hân có cảm giác mình sẽ chết ngạt nếu còn tiếp tục duy trì bầu không khí đang đóng băng này
– Nếu không có việc gì nữa, tôi xin phép đi trước. Chào anh.
Cô xoay người bước đi, đè nén cảm xúc muốn quay đầu lại. Chắc lúc trùng sinh bị va đầu vào đâu rồi, bản thân không thể có cảm tình với hạng đàn ông như vậy? Cô trở thành người mềm yếu tới mức chỉ cần một ánh nhìn của một kẻ xa lạ cũng khiến cô có cảm giác nhức nhối. Không phải, không thể nào. Lúc cô bắt gặp anh ta trên giường lăn lộn với người khác, cô đâu có cảm giác đau đớn? Đây chỉ là phản ứng bình thường thôi. Cô cảm thấy có lỗi vì quá lãnh cảm trong cuộc sống hôn nhân, làm họ tốn mất 3 năm để nhận ra, trong khi chỉ cần cô cho anh tự do ngay từ ngày mẹ cô qua đời, có lẽ hai người đã khác hiện tại.
Thực thì, níu kéo không phải vì cô mù mở. Từ lúc mẹ mất, cô có cảm giác như bị vây hãm trong vực sâu không đáy vậy, tối tăm, lạnh buốt. Mọi giác quan như dần rời bỏ cô. Đúng lúc ấy, cô cảm nhận được một luồng nhiệt vô cùng ấm áp bình yên nhẹ nhàng bao lấy mình. Đó không phải lần đầu anh ôm cô ngủ, nhưng chưa lần nào được ôn nhu, ấm áp như vậy. Giống như cô là trân bảo quý giá nhất trên đời này. Một đêm đó khắc sâu trong tiềm thức của cô. Cô sợ bản thân có thể rơi vào vực tối ấy một lần nữa. Lần đầu tiên từ lúc kết hôn tới giờ, cô muốn lợi dụng địa vị của mình kiếm chút bình an ngắn ngủi. Lợi dụng việc mình là vợ của anh mà độc chiếm anh. Nhưng sáng hôm sau, cảm nhận chỗ trống lạnh băng cạnh mình, lòng cô cũng nguội trở lại.
Người ta thường nói trong tình yêu không có sự vẹn nguyên, yêu là chấp nhận bị thương tổn. Trên đời này, cô chỉ tin tưởng duy nhất một loại tình yêu. Tình thân. Còn tình yêu nam nữ ư? Thứ xa xỉ đó coi như là cô không có phúc hưởng đi. Không phải cha mẹ cô là ví dụ sống động nhất cho thứ ảo giác đó sao? Mỉm cười, cô tiếp tục chạy bộ trên đường. Không phải là trước giờ cô chưa từng chạy bộ, nhưng lâu rồi chỉ ở trong nhà làm một cái xác vô hồn, cô có chút không quen. Mới chạy được một chút đã mệt nên cô ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Bầu trời trong xanh sâu hút không chút gợn mây, Gia Hân chợt cảm thấy thế giới này thật rộng lớn. Cô tự hỏi bản thân kiếp trước mình đã làm gì, nói chính xác hơn là ở cái tương lai kia cô có cái gì nhỉ. Cô còn định chia tay với Triệt Hàn cơ mà. Sau khi chia tay cô sẽ làm gì nhỉ? Lúc đó cô đã ở nhà làm nội trợ được 3 năm. Bỏ chồng, chắc cô cũng không thể lấp đầy được cái vỏ trống rỗng của bản thân trong nhiều năm.
Nhưng hiện tại cô muốn thay đổi! Học nấu ăn chuyên nghiệp cũng không phải là một ý tồi. Trước kia làm dịch thuật viên cô cũng từng dịch qua vài cuốn giáo trình của các đầu bếp chuyên nghiệp. Kĩ năng của họ hoàn toàn khác với nấu ăn thông thường. Giờ nhớ lại cô đột nhiên muốn học thử. Mẹ cô lúc điều trị hóa chất chắc sẽ rất cực, phải bồi bổ cho bà thật nhiều mới được.
Kiếp trước khi mẹ cô vào viện, cô chỉ có thể đứng bên nhìn mẹ mình nôn hết những thứ cô mua cũng như nấu tới. Lần này cô quyết tâm không lặp lại sai lầm nữa. Hóa trị khiến cho người bệnh cực khó chịu khi ăn. Mỗi lần nhìn mẹ cô khổ sở, Gia Hân cảm thấy lòng như cắt làm đôi. Cô phải cố gắng nghiên cứu nhiều hơn nữa để mẹ mình không phải vất vả như thế lần nữa.
Cũng nên tính tới công việc hiện tại của bản thân. Tuy lương của cô cùng tiền tiết kiệm của mẹ có thể miễn cưỡng trang trải được tiền viện phí ban đầu, nhưng dựa mãi vào tiền tiết kiệm cũng không ổn. Phải nghĩ cách để tăng thu nhập của mình. Trước đây, không phải Gia Hân không có cơ hội thăng tiến, nhưng bản thân lúc đó không có mục tiêu lại có bản tính ngại kèn cựa, tranh đấu nên vẫn luôn nấn ở lại phòng hành chính không chút tương lai.
Hiện tại không còn như vậy nữa, nghĩ về bản thân trước đây, cô thấy mình thật đáng sợ. Chắc bởi cô đang dùng thân xác của tuổi 25 đầy nhiệt huyết để nghĩ về những ngày tháng lãng phí mình nên cô không khỏi rùng mình. Cô không muốn trở thành một bộ xương khô không khát vọng. Cô muốn thay đổi.
Sau khi an bài cho mẹ trong viện xong xuôi, cô quay trở về với công việc của mình. Công việc ở phòng hành chính cũng không nhiều nên cũng chỉ mất một buổi sáng để tổng hợp báo cáo của nhân viên. Dù sao cô cũng làm trưởng phòng hành chính này 5 năm tròn. Cô là người duy nhất quyết tâm ở lại đây lâu tới thế. Phòng hành chính này chỉ như bước đà để mọi người có thể chuyển sang bộ phận khác khi vào công ty.
Tập đoàn Viễn Á nơi cô làm việc là một trong những công ty hàng đầu về phát triển sản phẩm điện tử trên thế giới. Công ty có hai bộ phận chính, một chuyên giải quyết các vấn đề pháp lý, quảng bá sản phẩm và công nghệ là bên tư vấn thị trường pháp luật, còn lại là bộ phận khoa học, chuyện nghiên cứu sáng chế. Bộ phận hành chính của công ty chỉ lo vài hạng mục giấy tờ cần thiết thủ tục trong công ty và tổng hợp lại báo cáo nhỏ lẻ của các bộ phận khác rồi đưa lên cho thư kí giám đốc.
Trong công ty không ít người thường mỉa mai bộ phận lo thủ tục này của cô tồn tại chỉ cho “có thủ tục”. Gia Hân cũng không phản đối lắm, bản thân cô cũng không hiểu bộ phận mình tồn tại vì cái gì. Đến mặt mũi giám đốc của công ty cô cũng không rõ. Trong các cuộc họp quan trọng, phòng hành chính chỉ lo nhiệm vụ chuẩn bị phòng, in ấn, mấy việc đó cô đều phân phó cho nhân viên dưới cấp làm, còn họp hành thì miễn. Bộ phận của cô cũng tương tự phòng bảo vệ vậy, cùng lắm chỉ hơn một chút là hàng quý phải làm báo cáo nộp cho thư kí giám đốc. Cơ hội duy nhất để gặp gỡ tổng giám đốc của cô là tới tiệc do cơ quan tổ chức. Mấu chốt là cô chưa bao giờ có hứng làm chuyện “dư thừa” đó. Chuyện nghe như đùa, nhưng sau năm năm làm việc, Gia Hân hoàn toàn không biết người đứng đầu tập đoàn Viễn Á là ai.
Giờ nghỉ trưa, cô quyết định dành thời gian tìm lớp học nấu ăn cũng như các món bổ dưỡng cho người đang tiến hành hóa trị. Nhìn đống tài liệu nhiều như nấm trên mạng, cô thở dài, không ngờ lại nhiều như vậy a. Đúng là thời đại công nghệ, không thể coi thường được. Có lẽ chiều nay khi tan làm, cô nên tới hỏi thẳng các bác sĩ thì hơn. Bỗng có tiếng nói vang lên sau lưng cô:
– Thủ trưởng, chị đang định nghiên cứu làm ẩm thực gia ư? Không ngờ chị cũng có sở thích như vậy nha.
Thì ra là Mặc Giang, vừa chuyển vào công tác mấy tháng trước. Cô bé này vẫn chưa hiểu nhiều về cơ chế của công ty, nên tới giờ vẫn chưa có tâm lý nhấp nhổm muốn chuyển sang ban khác. Cô cũng không có ấn tượng nhiều, chỉ nhớ sau một năm làm ở chỗ cô có thuyên chuyển sang nơi khác.
– Theo em thì chị nên có sở thích như thế nào? – Tâm trạng của cô hôm nay cũng thoải mái, cô cũng nên làm quen với mọi người chứ, đằng nào cũng làm việc cùng nhau mà.
– Em nói chị đừng giận nhé, em thấy chị lúc nào cũng tập trung vào công việc nên nghĩ sở thích duy nhất của chị là công việc mà thôi. – Mặc Giang hơi bất ngờ trước câu trả lời của cô, cười cười đáp lại.
– Vậy sao? Chị không nghĩ mọi người lại có ấn tượng như vậy về chị. – Cô cũng cười lại.
– Không chỉ là với em thôi ạ, em nghe nói, cả khi công ty có tổ chức tiệc cho nhân viên chị cũng không tới.
– Ừ, tại chị cũng không để ý.
– Chị không biết ạ? Thế khi nào có hội họp em sẽ thông báo cho chị nhé ạ, à, thứ bảy tuần sau công ty tổ chức mừng 6 năm thành lập, chị đi nhé, hôm đấy tụi em sẽ qua nhà đón chị đi cùng với mọi người cho vui.
Không ngờ chỉ cần một câu của cô cũng khiến Mặc Giang tuôn một trào như vậy, cô đang ngạc nhiên chưa nói nên lời thì đã được Giang trả lời “hộ” rồi loan tin cho cả văn phòng luôn. Cô bé này đúng là…
Cô thở dài, bị cuốn theo nhịp chạy thần tốc của Mặc Giang mà quên mất trọng điểm, cô đâu có đồng ý đi tiệc của công ty tối thứ bảy. Với tốc độ của gió giật cấp 12, tin tức cô “tham gia dự tiệc” đã lan đi mọi ngóc ngách của công ty. Thói người khó đổi, luôn ưa buôn chuyện, lại có thêm công nghệ chắp cánh, không chỉ 10 ngựa mà mười vạn ngựa cũng không đuổi kịp. Ai kêu dân khoa học kiệm lời không biết nói chuyện chứ. Chỉ tới cuối ngày mọi người đều nhìn cô bằng con mắt khác. Khôn ba năm dại một giờ. Cô cảm thấy bản thân như một con gấu trong sở thú đang yên ổn sống trong hang bỗng một ngày bị người quản thú xua ra cho thiên hạ ngắm. Nghĩ tới đây cô bất giác rùng mình. Thôi kệ, coi như có cơ hội nhìn tổng giám đốc của mình một lần trong đời. Hình như kiếp trước cô không có duyên này thì phải.
Về tới nhà, cô bắt tay vào làm canh gà tần. Trong tất cả các món cô có thể làm, chỉ có món này làm cô cảm thấy tự tin nhất. Mẹ cô khi nào ăn món này cũng ăn thêm được một ít.
Mẹ cô luôn là người ủng hộ cô nấu nướng nhiệt thành nhất. Bà chưa bao giờ chối bỏ bất cứ thứ gì cô làm, kể cả lần đầu tiên cô tráng trứng, thành phẩm của cô giống than hơn trứng. Tuy nói rằng thứ cô làm không cho người thường ăn, bà vẫn không để sót một miếng nào trong đĩa. Cô hỏi bà, bà chỉ đáp lại “Mẹ không phải người thường, mẹ là mẹ con”. Bà là vậy, luôn kiên nhẫn từng chút một với cô, luôn ở bên động viên cô. Bà từng nói với cô rằng, dù cô có làm gì, cô vẫn là niềm tự hào lớn nhất của đời bà. Luôn tin tưởng cô nhiều tới nực cười. Một người mẹ như vậy sao ông trời nỡ đối xử với bà như thế chứ. Nghĩ tới đây nước mắt cô lặng lẽ rơi, cứ như vậy cho tới khi canh hầm xong tự bao giờ. Cô vào phòng tắm gạt nước mắt, trang điểm lại cho mắt đỡ sưng rồi tới bệnh viện.
Nhưng vừa ra tới cửa, cô lại gặp anh…
Hài lòng nhìn mình trong gương, Gia Hân bắt đầu so sánh. Bản thân cô hiện tại không tính là xinh đẹp, chỉ là thanh tú, khuôn mặt trái xoan hồng hồng, lông mi cong dài uốn lên nhẹ nhàng tôn lên đôi mắt màu gỗ đàn hương. Nếu có điều gì làm cô cảm thấy tự hào nhất trên khuôn mặt của mình thì chính là đôi mắt này. Nó có khả năng cuốn hút mọi ánh nhìn gặp nó trong giây lát, bạn cô từng nói với cô như vậy.
Lần này được sống lại tuổi 25, Gia Hân muốn chăm sóc bản thân thật tốt, vì cả mẹ nữa. Cô không muốn mẹ mình phải phiền lòng. Cuộc hôn nhân của cô thất bại, có lẽ, một phần là do sự lãnh cảm của cô. Đúng là mau hợp mau tan. Cô không muốn một đám cưới chớp nhoáng như vậy. Cô muốn thay đổi, muốn có một người chồng xứng đáng với bản thân.
Bên ngoài, một khuôn mặt quen thuộc đang chờ cô, chỉ có điều, đây hoàn toàn không phải người cô muốn gặp lúc này.
– Gia Hân! – Nguyên nhân của câu chuyện trùng sinh khó tin này không biết từ bao giờ đã đứng trước cửa nhà cô, khuôn mặt anh thoáng hiện ra nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy cô.
Cô ngạc nhiên nhìn Triệt Hàn. Phải 2 năm nữa cô mới gặp anh, mà đó là, nếu như cô đi xem mặt. Chẳng lẽ… anh ta cũng? Mà anh ta thật khéo, cô vừa hạ quyết tâm, liền có thể tới làm phiền được. Dù thế nào cũng không nên dây dưa nhiều với con người này.
– Ừm…anh là? Thực xin lỗi dạo này nhà tôi nhiều chuyện, nên tôi cũng không được tập trung cho lắm. Cho hỏi anh từ công ty nào tới thắp hương cho ba tôi vậy? Hay là bà con họ hàng với ông?
– Gia Hân, em thực sự không biết anh là ai sao?
– Thực xin lỗi, nhưng tôi không có ấn tượng gì cả.
Khuôn mặt anh thoáng hiện lên vẻ ảo não thất vọng, Gia Hân có cảm giác tim mình nhói lên. Chắc tại ở trong nhà nhiều quá nên mệt mỏi, phải, nên là như thế.
– Nếu anh muốn, ừm, có thể tới vào sáng mai được không? Hiện tại tôi đang định ra ngoài, mẹ tôi vừa đi nghỉ xong nên cũng không tiện lắm. – Gia Hân muốn xua đi cảm giác lạ lùng của mình, vội vàng đuổi khéo vị khách không mời mà tới này.
– Mẹ em, bà vẫn ổn chứ? Nhà có chuyện như thế này, chắc bà buồn lắm. À, nhân tiện, nghe thì hơi kì, nhưng…có lẽ… em nên đưa bà đi khám toàn diện nhé… cũng không có gì đâu, chỉ là anh thấy những lúc thế này, mọi người không hay quan tâm tới sức khỏe, dễ suy sụp lắm.
Gia Hân chợt cảm thấy trong lòng ấm áp. Anh quan tâm tới mẹ cô sao? Trong quá khứ, cô còn nhớ, ngày mẹ mất, anh nghe cô thông báo mà mặt không biến sắc, chỉ có lạnh lùng cùng băng giá. Hiện tại, anh lại khuyên cô đưa mẹ đi khám ư?
– Gia Hân, em có thể nhìn kĩ lại anh lần nữa xem? Anh là Triệt Hàn đây, em thực sự không biết anh là ai sao? – Vừa hỏi, tay anh nắm chặt lấy cổ tay cô, đôi mâu quang màu đồng như hai xoáy nước sâu thẳm muốn hãm cô vào bên trong, như muốn gợi ra chút gì đó trong kí ức của cô.
Đến lúc này rồi mà anh ta vẫn còn hy vọng sao? Anh ta cũng có trí tưởng tượng tốt quá đi? Cảnh cô thấy trước lúc trùng sinh vẫn còn rõ mồn một? Quan điểm của anh khác cô, anh cần một người vợ có thể chịu đựng việc anh ngoại tình như cơm bữa, còn cô, một chút cũng không thể chấp nhận một người chồng giống người cha đã qua đời của mình. Mỉm cười hơi áy náy, diễn thật đạt vai thơ ngây tới cùng, cô một mực phủ nhận:
– Tôi rất xin lỗi, nhưng tôi không có chút ấn tượng nào về anh hết. Chúng ta thực sự đã gặp nhau sao?
Tay Triệt Hàn dường như vô lực, từ từ buông thõng xuống. Anh nhìn cô lặng im không nói gì, không khí ngưng đọng giữa hai người. Gia Hân có cảm giác mình sẽ chết ngạt nếu còn tiếp tục duy trì bầu không khí đang đóng băng này
– Nếu không có việc gì nữa, tôi xin phép đi trước. Chào anh.
Cô xoay người bước đi, đè nén cảm xúc muốn quay đầu lại. Chắc lúc trùng sinh bị va đầu vào đâu rồi, bản thân không thể có cảm tình với hạng đàn ông như vậy? Cô trở thành người mềm yếu tới mức chỉ cần một ánh nhìn của một kẻ xa lạ cũng khiến cô có cảm giác nhức nhối. Không phải, không thể nào. Lúc cô bắt gặp anh ta trên giường lăn lộn với người khác, cô đâu có cảm giác đau đớn? Đây chỉ là phản ứng bình thường thôi. Cô cảm thấy có lỗi vì quá lãnh cảm trong cuộc sống hôn nhân, làm họ tốn mất 3 năm để nhận ra, trong khi chỉ cần cô cho anh tự do ngay từ ngày mẹ cô qua đời, có lẽ hai người đã khác hiện tại.
Thực thì, níu kéo không phải vì cô mù mở. Từ lúc mẹ mất, cô có cảm giác như bị vây hãm trong vực sâu không đáy vậy, tối tăm, lạnh buốt. Mọi giác quan như dần rời bỏ cô. Đúng lúc ấy, cô cảm nhận được một luồng nhiệt vô cùng ấm áp bình yên nhẹ nhàng bao lấy mình. Đó không phải lần đầu anh ôm cô ngủ, nhưng chưa lần nào được ôn nhu, ấm áp như vậy. Giống như cô là trân bảo quý giá nhất trên đời này. Một đêm đó khắc sâu trong tiềm thức của cô. Cô sợ bản thân có thể rơi vào vực tối ấy một lần nữa. Lần đầu tiên từ lúc kết hôn tới giờ, cô muốn lợi dụng địa vị của mình kiếm chút bình an ngắn ngủi. Lợi dụng việc mình là vợ của anh mà độc chiếm anh. Nhưng sáng hôm sau, cảm nhận chỗ trống lạnh băng cạnh mình, lòng cô cũng nguội trở lại.
Người ta thường nói trong tình yêu không có sự vẹn nguyên, yêu là chấp nhận bị thương tổn. Trên đời này, cô chỉ tin tưởng duy nhất một loại tình yêu. Tình thân. Còn tình yêu nam nữ ư? Thứ xa xỉ đó coi như là cô không có phúc hưởng đi. Không phải cha mẹ cô là ví dụ sống động nhất cho thứ ảo giác đó sao? Mỉm cười, cô tiếp tục chạy bộ trên đường. Không phải là trước giờ cô chưa từng chạy bộ, nhưng lâu rồi chỉ ở trong nhà làm một cái xác vô hồn, cô có chút không quen. Mới chạy được một chút đã mệt nên cô ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Bầu trời trong xanh sâu hút không chút gợn mây, Gia Hân chợt cảm thấy thế giới này thật rộng lớn. Cô tự hỏi bản thân kiếp trước mình đã làm gì, nói chính xác hơn là ở cái tương lai kia cô có cái gì nhỉ. Cô còn định chia tay với Triệt Hàn cơ mà. Sau khi chia tay cô sẽ làm gì nhỉ? Lúc đó cô đã ở nhà làm nội trợ được 3 năm. Bỏ chồng, chắc cô cũng không thể lấp đầy được cái vỏ trống rỗng của bản thân trong nhiều năm.
Nhưng hiện tại cô muốn thay đổi! Học nấu ăn chuyên nghiệp cũng không phải là một ý tồi. Trước kia làm dịch thuật viên cô cũng từng dịch qua vài cuốn giáo trình của các đầu bếp chuyên nghiệp. Kĩ năng của họ hoàn toàn khác với nấu ăn thông thường. Giờ nhớ lại cô đột nhiên muốn học thử. Mẹ cô lúc điều trị hóa chất chắc sẽ rất cực, phải bồi bổ cho bà thật nhiều mới được.
Kiếp trước khi mẹ cô vào viện, cô chỉ có thể đứng bên nhìn mẹ mình nôn hết những thứ cô mua cũng như nấu tới. Lần này cô quyết tâm không lặp lại sai lầm nữa. Hóa trị khiến cho người bệnh cực khó chịu khi ăn. Mỗi lần nhìn mẹ cô khổ sở, Gia Hân cảm thấy lòng như cắt làm đôi. Cô phải cố gắng nghiên cứu nhiều hơn nữa để mẹ mình không phải vất vả như thế lần nữa.
Cũng nên tính tới công việc hiện tại của bản thân. Tuy lương của cô cùng tiền tiết kiệm của mẹ có thể miễn cưỡng trang trải được tiền viện phí ban đầu, nhưng dựa mãi vào tiền tiết kiệm cũng không ổn. Phải nghĩ cách để tăng thu nhập của mình. Trước đây, không phải Gia Hân không có cơ hội thăng tiến, nhưng bản thân lúc đó không có mục tiêu lại có bản tính ngại kèn cựa, tranh đấu nên vẫn luôn nấn ở lại phòng hành chính không chút tương lai.
Hiện tại không còn như vậy nữa, nghĩ về bản thân trước đây, cô thấy mình thật đáng sợ. Chắc bởi cô đang dùng thân xác của tuổi 25 đầy nhiệt huyết để nghĩ về những ngày tháng lãng phí mình nên cô không khỏi rùng mình. Cô không muốn trở thành một bộ xương khô không khát vọng. Cô muốn thay đổi.
Sau khi an bài cho mẹ trong viện xong xuôi, cô quay trở về với công việc của mình. Công việc ở phòng hành chính cũng không nhiều nên cũng chỉ mất một buổi sáng để tổng hợp báo cáo của nhân viên. Dù sao cô cũng làm trưởng phòng hành chính này 5 năm tròn. Cô là người duy nhất quyết tâm ở lại đây lâu tới thế. Phòng hành chính này chỉ như bước đà để mọi người có thể chuyển sang bộ phận khác khi vào công ty.
Tập đoàn Viễn Á nơi cô làm việc là một trong những công ty hàng đầu về phát triển sản phẩm điện tử trên thế giới. Công ty có hai bộ phận chính, một chuyên giải quyết các vấn đề pháp lý, quảng bá sản phẩm và công nghệ là bên tư vấn thị trường pháp luật, còn lại là bộ phận khoa học, chuyện nghiên cứu sáng chế. Bộ phận hành chính của công ty chỉ lo vài hạng mục giấy tờ cần thiết thủ tục trong công ty và tổng hợp lại báo cáo nhỏ lẻ của các bộ phận khác rồi đưa lên cho thư kí giám đốc.
Trong công ty không ít người thường mỉa mai bộ phận lo thủ tục này của cô tồn tại chỉ cho “có thủ tục”. Gia Hân cũng không phản đối lắm, bản thân cô cũng không hiểu bộ phận mình tồn tại vì cái gì. Đến mặt mũi giám đốc của công ty cô cũng không rõ. Trong các cuộc họp quan trọng, phòng hành chính chỉ lo nhiệm vụ chuẩn bị phòng, in ấn, mấy việc đó cô đều phân phó cho nhân viên dưới cấp làm, còn họp hành thì miễn. Bộ phận của cô cũng tương tự phòng bảo vệ vậy, cùng lắm chỉ hơn một chút là hàng quý phải làm báo cáo nộp cho thư kí giám đốc. Cơ hội duy nhất để gặp gỡ tổng giám đốc của cô là tới tiệc do cơ quan tổ chức. Mấu chốt là cô chưa bao giờ có hứng làm chuyện “dư thừa” đó. Chuyện nghe như đùa, nhưng sau năm năm làm việc, Gia Hân hoàn toàn không biết người đứng đầu tập đoàn Viễn Á là ai.
Giờ nghỉ trưa, cô quyết định dành thời gian tìm lớp học nấu ăn cũng như các món bổ dưỡng cho người đang tiến hành hóa trị. Nhìn đống tài liệu nhiều như nấm trên mạng, cô thở dài, không ngờ lại nhiều như vậy a. Đúng là thời đại công nghệ, không thể coi thường được. Có lẽ chiều nay khi tan làm, cô nên tới hỏi thẳng các bác sĩ thì hơn. Bỗng có tiếng nói vang lên sau lưng cô:
– Thủ trưởng, chị đang định nghiên cứu làm ẩm thực gia ư? Không ngờ chị cũng có sở thích như vậy nha.
Thì ra là Mặc Giang, vừa chuyển vào công tác mấy tháng trước. Cô bé này vẫn chưa hiểu nhiều về cơ chế của công ty, nên tới giờ vẫn chưa có tâm lý nhấp nhổm muốn chuyển sang ban khác. Cô cũng không có ấn tượng nhiều, chỉ nhớ sau một năm làm ở chỗ cô có thuyên chuyển sang nơi khác.
– Theo em thì chị nên có sở thích như thế nào? – Tâm trạng của cô hôm nay cũng thoải mái, cô cũng nên làm quen với mọi người chứ, đằng nào cũng làm việc cùng nhau mà.
– Em nói chị đừng giận nhé, em thấy chị lúc nào cũng tập trung vào công việc nên nghĩ sở thích duy nhất của chị là công việc mà thôi. – Mặc Giang hơi bất ngờ trước câu trả lời của cô, cười cười đáp lại.
– Vậy sao? Chị không nghĩ mọi người lại có ấn tượng như vậy về chị. – Cô cũng cười lại.
– Không chỉ là với em thôi ạ, em nghe nói, cả khi công ty có tổ chức tiệc cho nhân viên chị cũng không tới.
– Ừ, tại chị cũng không để ý.
– Chị không biết ạ? Thế khi nào có hội họp em sẽ thông báo cho chị nhé ạ, à, thứ bảy tuần sau công ty tổ chức mừng 6 năm thành lập, chị đi nhé, hôm đấy tụi em sẽ qua nhà đón chị đi cùng với mọi người cho vui.
Không ngờ chỉ cần một câu của cô cũng khiến Mặc Giang tuôn một trào như vậy, cô đang ngạc nhiên chưa nói nên lời thì đã được Giang trả lời “hộ” rồi loan tin cho cả văn phòng luôn. Cô bé này đúng là…
Cô thở dài, bị cuốn theo nhịp chạy thần tốc của Mặc Giang mà quên mất trọng điểm, cô đâu có đồng ý đi tiệc của công ty tối thứ bảy. Với tốc độ của gió giật cấp 12, tin tức cô “tham gia dự tiệc” đã lan đi mọi ngóc ngách của công ty. Thói người khó đổi, luôn ưa buôn chuyện, lại có thêm công nghệ chắp cánh, không chỉ 10 ngựa mà mười vạn ngựa cũng không đuổi kịp. Ai kêu dân khoa học kiệm lời không biết nói chuyện chứ. Chỉ tới cuối ngày mọi người đều nhìn cô bằng con mắt khác. Khôn ba năm dại một giờ. Cô cảm thấy bản thân như một con gấu trong sở thú đang yên ổn sống trong hang bỗng một ngày bị người quản thú xua ra cho thiên hạ ngắm. Nghĩ tới đây cô bất giác rùng mình. Thôi kệ, coi như có cơ hội nhìn tổng giám đốc của mình một lần trong đời. Hình như kiếp trước cô không có duyên này thì phải.
Về tới nhà, cô bắt tay vào làm canh gà tần. Trong tất cả các món cô có thể làm, chỉ có món này làm cô cảm thấy tự tin nhất. Mẹ cô khi nào ăn món này cũng ăn thêm được một ít.
Mẹ cô luôn là người ủng hộ cô nấu nướng nhiệt thành nhất. Bà chưa bao giờ chối bỏ bất cứ thứ gì cô làm, kể cả lần đầu tiên cô tráng trứng, thành phẩm của cô giống than hơn trứng. Tuy nói rằng thứ cô làm không cho người thường ăn, bà vẫn không để sót một miếng nào trong đĩa. Cô hỏi bà, bà chỉ đáp lại “Mẹ không phải người thường, mẹ là mẹ con”. Bà là vậy, luôn kiên nhẫn từng chút một với cô, luôn ở bên động viên cô. Bà từng nói với cô rằng, dù cô có làm gì, cô vẫn là niềm tự hào lớn nhất của đời bà. Luôn tin tưởng cô nhiều tới nực cười. Một người mẹ như vậy sao ông trời nỡ đối xử với bà như thế chứ. Nghĩ tới đây nước mắt cô lặng lẽ rơi, cứ như vậy cho tới khi canh hầm xong tự bao giờ. Cô vào phòng tắm gạt nước mắt, trang điểm lại cho mắt đỡ sưng rồi tới bệnh viện.
Nhưng vừa ra tới cửa, cô lại gặp anh…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook