Chung Phòng Cách Vách - Phần 2
-
C99: Chương 99
Vậy là thời gian thử việc của Hạ An đã kết thúc, và cô đã được nhận vào làm nhân viên chính thức.
Theo như lời hứa với mọi người trong phòng lúc mới vào làm, Hạ An đã mời mấy anh, chị ăn một bữa hoành tráng.
Trong khoảng thời gian này, ba cũng thường xuyên đến thăm cô, tình cảm cha con tiến triển khá nhiều.
Có lần ông ấy đã bảo cô cùng qua bên Mỹ sống nhưng cô đã từ chối.
Ở đây có người mà cô yêu thương, có những người quý mến cô nên cô không muốn rời khỏi nơi này.
Ba cũng tôn trọng ý kiến của cô, không ép cô đi cùng với ông ấy nữa, và ông ấy cũng đã có dự tính trước nếu Hạ An không chịu đi với ông thì ông sẽ dọn qua đây để sống gần với cô.
…
Dạo gần đây Hạ An cảm thấy trong người không được khoẻ, cứ ăn thứ gì vào thì đều nôn ra hết.
Tình trạng của cô như vậy khiến Duy Khải không khỏi lo lắng.
Hôm nay cũng vậy, vừa nghe mùi thức ăn là cô đã chạy vào nhà vệ sinh nôn đến mật xanh mật vàng ra.
Hạ An sau khi nôn xong thì mệt đến mức chỉ muốn lên giường nằm ngủ.
Duy Khải nhìn thấy cô nằm trên giường thì bước lại ngồi xuống bên cạnh, sau đó khuyên cô:" Hạ An, dậy ăn chút gì đi! "
Hạ An xoay người lại nhìn anh, cả người mệt mỏi nên giọng có hơi nhõng nhẽo:" Không ăn nổi. "
Duy Khải nằm xuống ôm Hạ An vào lòng, bàn tay liên tục vuốt ve tấm lưng nhỏ của cô, gương mặt anh không khỏi lo lắng bảo:" Từ sáng đến giờ đã không có gì vào bụng rồi…"
Trong lúc anh đang nói thì Hạ An đã đưa tay lên cào cào ngực anh để thể hiện sự bất mãn khi phải nghe càm ràm, anh hệt như một ông già khó tính.
Duy Khải nắm lấy bàn tay của cô rồi đưa lên miệng cắn. Không chịu nổi rồi, thật sự càng ngày càng bướng bỉnh, mới nói có một chút mà đã thể hiện thái độ, dám cào anh, nhất định phải trừng phạt mới được.
Khi Hạ An rút tay về thì tay đã bị in mấy dấu răng của Duy Khải trên đó rồi:" Anh dám cắn em?"
Thật là quá đáng!
Duy Khải liền đáp lại:" Ai biểu tính tình bướng bỉnh, nói chuyện gì không vừa ý một chút là cào anh, nhéo anh nữa. "
Hạ An liền đẩy anh ta ra, không cho ôm nữa:" Tính tình của em như vậy đó, không chịu được thì tránh xa ra. "
Duy Khải vội vàng kéo cô trở lại trong lòng anh, nhận hết mọi tội lỗi về mình:" Thôi…thôi, đừng nổi nóng, anh sai. "
Hạ An có vẻ vẫn còn rất giận, ra sức đẩy Duy Khải nhưng anh ôm quá chặt thành ra cô vẫn nằm ở trong lòng anh.
Sau một hồi đấu tranh mà không có tác dụng, Hạ An đã mệt đến mức buông xuôi, để mặc cho anh ta ôm.
Bốn bàn chân ở trong chăn cọ cọ qua lại với nhau, lòng bàn chân của Duy Khải rất ấm áp nên Hạ An có vẻ thích trò này.
Bỗng nhiên Duy Khải nhớ ra cái gì đó mà hỏi cô:" Hạ An, hình như đã lâu rồi mà em vẫn chưa đến tháng. "
Hạ An ngẩn người một chút, suy nghĩ về điều Duy Khải vừa nói, sau đó trả lời:" Hình như…đúng là như vậy. " Nếu anh không nhắc có lẽ là cô đã quên luôn rồi.
Duy Khải liền ngồi bật dậy, chuyển ánh nhìn xuống bụng cô.
Mấy ngày nay, Hạ An cứ nôn ói như vậy có khi nào không phải là do bệnh dạ dày mà là đã có thai.
Nghĩ đến đây gương mặt Duy Khải có chút phấn khích.
Mà Hạ An cũng lờ mờ đoán giống như anh.
Nhưng mà điều chỉ là phán đoán, không có gì là chuẩn xác nên không dám vui mừng quá sớm.
Không thể chờ thêm được nữa Duy Khải tức tốc ôm cô xuống giường.
Hạ An hoảng hốt hỏi:" Anh bế em đi đâu vậy? "
Duy Khải liền trả lời:" Chúng ta đi thay đồ sau đó đến bệnh viện khám thử. "
Hạ An cảm thấy có chút hồi hộp:" Bây giờ luôn sao? "
Duy Khải gật đầu rồi nhanh chóng thay đồ để cả hai đến bệnh viện.
Sau khi vào bệnh viện làm thủ tục, kiểm tra xong các bước, cuối cùng thì bác sĩ đã thông báo cho hai người biết đã có tin vui.
Duy Khải sau khi nghe xong liền bế cô lên rồi bắt đầu hôn loạn xạ.
Anh đã hôn lên má, hôn lên môi, hôn lên trán, tóm lại là khắp mặt của cô đều bị anh hôn không sót một chỗ nào.
Đã vậy còn vừa hôn vừa nói:" Hạ An của anh thật giỏi quá! "
Hạ An mặc dù rất vui khi nghe tin này, nhưng mà cũng bởi vì phản ứng quá lố của Duy Khải đã làm cô bị quê đến mức muốn độn thổ.
Từ cái lúc Duy Khải ôm cô lên là nguyên cái bệnh viện điều nhìn chăm chú về phía hai người, ngay cả bác sĩ nhìn thấy cũng phì cười.
Theo như lời hứa với mọi người trong phòng lúc mới vào làm, Hạ An đã mời mấy anh, chị ăn một bữa hoành tráng.
Trong khoảng thời gian này, ba cũng thường xuyên đến thăm cô, tình cảm cha con tiến triển khá nhiều.
Có lần ông ấy đã bảo cô cùng qua bên Mỹ sống nhưng cô đã từ chối.
Ở đây có người mà cô yêu thương, có những người quý mến cô nên cô không muốn rời khỏi nơi này.
Ba cũng tôn trọng ý kiến của cô, không ép cô đi cùng với ông ấy nữa, và ông ấy cũng đã có dự tính trước nếu Hạ An không chịu đi với ông thì ông sẽ dọn qua đây để sống gần với cô.
…
Dạo gần đây Hạ An cảm thấy trong người không được khoẻ, cứ ăn thứ gì vào thì đều nôn ra hết.
Tình trạng của cô như vậy khiến Duy Khải không khỏi lo lắng.
Hôm nay cũng vậy, vừa nghe mùi thức ăn là cô đã chạy vào nhà vệ sinh nôn đến mật xanh mật vàng ra.
Hạ An sau khi nôn xong thì mệt đến mức chỉ muốn lên giường nằm ngủ.
Duy Khải nhìn thấy cô nằm trên giường thì bước lại ngồi xuống bên cạnh, sau đó khuyên cô:" Hạ An, dậy ăn chút gì đi! "
Hạ An xoay người lại nhìn anh, cả người mệt mỏi nên giọng có hơi nhõng nhẽo:" Không ăn nổi. "
Duy Khải nằm xuống ôm Hạ An vào lòng, bàn tay liên tục vuốt ve tấm lưng nhỏ của cô, gương mặt anh không khỏi lo lắng bảo:" Từ sáng đến giờ đã không có gì vào bụng rồi…"
Trong lúc anh đang nói thì Hạ An đã đưa tay lên cào cào ngực anh để thể hiện sự bất mãn khi phải nghe càm ràm, anh hệt như một ông già khó tính.
Duy Khải nắm lấy bàn tay của cô rồi đưa lên miệng cắn. Không chịu nổi rồi, thật sự càng ngày càng bướng bỉnh, mới nói có một chút mà đã thể hiện thái độ, dám cào anh, nhất định phải trừng phạt mới được.
Khi Hạ An rút tay về thì tay đã bị in mấy dấu răng của Duy Khải trên đó rồi:" Anh dám cắn em?"
Thật là quá đáng!
Duy Khải liền đáp lại:" Ai biểu tính tình bướng bỉnh, nói chuyện gì không vừa ý một chút là cào anh, nhéo anh nữa. "
Hạ An liền đẩy anh ta ra, không cho ôm nữa:" Tính tình của em như vậy đó, không chịu được thì tránh xa ra. "
Duy Khải vội vàng kéo cô trở lại trong lòng anh, nhận hết mọi tội lỗi về mình:" Thôi…thôi, đừng nổi nóng, anh sai. "
Hạ An có vẻ vẫn còn rất giận, ra sức đẩy Duy Khải nhưng anh ôm quá chặt thành ra cô vẫn nằm ở trong lòng anh.
Sau một hồi đấu tranh mà không có tác dụng, Hạ An đã mệt đến mức buông xuôi, để mặc cho anh ta ôm.
Bốn bàn chân ở trong chăn cọ cọ qua lại với nhau, lòng bàn chân của Duy Khải rất ấm áp nên Hạ An có vẻ thích trò này.
Bỗng nhiên Duy Khải nhớ ra cái gì đó mà hỏi cô:" Hạ An, hình như đã lâu rồi mà em vẫn chưa đến tháng. "
Hạ An ngẩn người một chút, suy nghĩ về điều Duy Khải vừa nói, sau đó trả lời:" Hình như…đúng là như vậy. " Nếu anh không nhắc có lẽ là cô đã quên luôn rồi.
Duy Khải liền ngồi bật dậy, chuyển ánh nhìn xuống bụng cô.
Mấy ngày nay, Hạ An cứ nôn ói như vậy có khi nào không phải là do bệnh dạ dày mà là đã có thai.
Nghĩ đến đây gương mặt Duy Khải có chút phấn khích.
Mà Hạ An cũng lờ mờ đoán giống như anh.
Nhưng mà điều chỉ là phán đoán, không có gì là chuẩn xác nên không dám vui mừng quá sớm.
Không thể chờ thêm được nữa Duy Khải tức tốc ôm cô xuống giường.
Hạ An hoảng hốt hỏi:" Anh bế em đi đâu vậy? "
Duy Khải liền trả lời:" Chúng ta đi thay đồ sau đó đến bệnh viện khám thử. "
Hạ An cảm thấy có chút hồi hộp:" Bây giờ luôn sao? "
Duy Khải gật đầu rồi nhanh chóng thay đồ để cả hai đến bệnh viện.
Sau khi vào bệnh viện làm thủ tục, kiểm tra xong các bước, cuối cùng thì bác sĩ đã thông báo cho hai người biết đã có tin vui.
Duy Khải sau khi nghe xong liền bế cô lên rồi bắt đầu hôn loạn xạ.
Anh đã hôn lên má, hôn lên môi, hôn lên trán, tóm lại là khắp mặt của cô đều bị anh hôn không sót một chỗ nào.
Đã vậy còn vừa hôn vừa nói:" Hạ An của anh thật giỏi quá! "
Hạ An mặc dù rất vui khi nghe tin này, nhưng mà cũng bởi vì phản ứng quá lố của Duy Khải đã làm cô bị quê đến mức muốn độn thổ.
Từ cái lúc Duy Khải ôm cô lên là nguyên cái bệnh viện điều nhìn chăm chú về phía hai người, ngay cả bác sĩ nhìn thấy cũng phì cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook