“Mẹ nói cho con biết, không lo mà lấy chồng trong năm sau thì ra đường đi nha con” – phu nhân Triệu tuyên bố thẳng thừng.
“Em nói cũng phải nhẹ nhàng với con gái chúng ta một chút chứ, sao em nỡ nói nặng lời vậy?” – Triệu tổng nhẹ giọng với vợ.
Triệu phu nhân cũng không thèm kiêng nể: “Anh nghĩ sao mà em phải nhẹ lời, ai đời con gái gần 30 tuổi đầu rồi, một mảnh tình vắt vai cũng không có sao mà ngẩng đầu với đời được? Em cũng cần có cháu ngoại để chăm mà.”
Triệu tổng đẩy gọng kính: “Em cũng có thiếu cháu đâu, 4 đứa rồi còn gì? Chưa kể là con gái chúng ta xinh đẹp thế này, theo chủ nghĩa độc thân cũng có gì là sai đâu? Ở vậy cho con trai nó thèm mới là đáng giá chứ.”
Thiên Tinh nhìn ba mà cười mỉm, kiểu như là chỉ có ba là hiểu con nhất, con thương ba nhất trên đời.

Thế nhưng, ánh mắt đẩy đưa của cha con rượu nhà họ Triệu làm sao qua mắt được bà Lan Hương, ngay lập tức bà chặn đứng hai ánh mắt cùng phe đó với một tràng đạo lý của người mẹ thành công:
“Cái gì mà chủ nghĩa độc thân? Anh đã từng nghĩ đến khi con gái chúng ta 60 tuổi mà không có ai chăm sóc chưa? Ngồi đó mà còn bênh vực nó.


Đúng là em có 4 đứa cháu nội rồi, nhưng mà các bà bạn của em họ có cả cháu ngoại mấy đứa rồi.

Sao người mẹ xinh đẹp như me phải chịu cảnh thua bạn kém bè được chứ?”
Nhìn qua Thiên Tinh, bà nghiêm mặt: “Mẹ nói rồi đó, con còn không lo lấy chồng cho đến năm sau thì đừng trách mẹ tiễn con ra đường, dẹp bỏ quan hệ mẹ con nghe chưa?”
Không để cho ai phản bác, bà tức tối, giẫm mạnh chân xoay người đi về phòng, vừa đi còn không quên vừa mỉa mai: “Con gái lớn đầu rồi, không giống mẹ tí nào hết.

Tấm thân già này chỉ mong gia đình đông đủ, nhìn con cháu mà sống chứ có cần gì đâu mà cũng không được toại nguyện.

Tôi nhớ tôi tích đức cũng nhiều lắm mà.” – đóng cửa cái rầm khiến hai cha con giật mình lo sợ.
Triệu tổng lúc này dường như cũng đã hiểu tâm tình của vợ mình, ôn tồn khuyên nhủ con gái nhỏ bé: “Mẹ con cũng có cái khổ của mẹ con, con phải thông cảm cho mẹ.

Mẹ con lo chu đáo cho các anh con rồi, chỉ mong con sớm cho nơi đi chốn về để được nhẹ lòng.

Thực ra con cũng sắp tới tuổi phải sinh nở rồi, để quá tuổi nguy hiểm cho tính mạng.


Hay con cứ nghe lời mẹ, thử yêu đương đi con, tình yêu cũng vui lắm.”
Thiên Tinh chau mày khó chịu: “Ba à, sao mỗi lần ba thấy mẹ tức tối lên thì ba lại theo hướng của mẹ vậy? Với lại ai nói với ba là con chưa từng yêu đương? Chả qua con thấy con trai bây giờ toàn thể loại gì đâu không à? Đâu có mấy ai được như ba và hai anh con đâu? Mà nếu có đi chăng nữa thì cũng đã có chủ hết rồi, đắt còn hơn kim cương, làm gì tới lượt con đâu.

Tính ra tình yêu gia đình với con luôn là ấm áp nhất, chả có ai cho con nhiều tình thương bằng nhà mình hết.”
Ông Triệu sảng hồn với lập luận của con gái mình, nhưng cũng nhẹ nhàng giải thích:
“Con nói đúng, tình yêu gia đình là quý giá nhất, nhưng gia đình này về sau sẽ không con là gia đình duy nhất của con nữa.

Con thử nghĩ xem, lỡ sau này ba mẹ và các anh qua đời thì còn ai mà chia sẻ nỗi buồn với con nữa, còn ai đâu cho con dựa vào? Tình yêu nam nữ cũng là một tình yêu đẹp nếu hai người biết nhẫn nhịn và tôn trọng nhau.

Chưa kể làm sao con biết đàn ông tốt trên dời này không còn một ai?”
Nắm tay con gái, nhẹ nhàng vỗ về: “Con gái ba rất xinh đẹp, lại còn hiểu chuyện, tại sao lại không người đàn ông tử tế nào cho con chứ? Quan trọng là con phải mở lòng mình ra, tập yêu bằng trái tim trước, sau đó thì chen lý trí vào sau, con hiểu ý ba không? Ba cũng mong được thấy con gái của ba cũng tìm được người mà ngoài cả nhà mình ra thì vẫn có them một người làm con cười.


Cứ suy nghĩ đi con, có gì cần tâm sự thì nói với ba.”
“Dạ” – câu trả lời này của cô hình như cũng đã bị ba thao túng mất rồi, rất ít khi nào cô thấy ba mình nghiêm túc ngoại trừ công việc quan trọng, có lẽ vẫn đề này đã luôn là gánh nặng trong lòng ba mẹ cô, vì cô quá độc lập, quá mạnh mẽ tới mức khiến ba mẹ sợ cô sẽ không có ai yêu thương.
Nằm dài trên giường, cô suy nghĩ đến những người mà cô đã từng tiếp xúc, cô không khỏi thở dài ngao ngán, liệt kê danh sách từng người ra để xem có còn hy vọng cứu vớt hay không.
Tên A – con trai duy nhất nhà bộ trưởng thương mại, đã từng ly hôn vợ, lý do ly hôn vì nhu cầu cao quá, không thể đáp ứng được, vô dụng, không biết kinh doanh, chỉ biết ăn chơi nên suy ra LOẠI.
Tên B – cháu trai nhà đá quý, mới tốt nghiệp thạc sĩ, dáng người ẻo lả, ăn nhẹ nói khẽ cười duyên, đam mê nước hoa nên suy ra LOẠI.
Tên C – con trai út nhà tổng đại lý dầu mỏ, học lực tốt, biết làm ăn kinh doanh, nhà có ba người chị gái chưa chồng, nghĩ tới cảnh sống với ba người chị chồng cũng không nổi nên suy ra LOẠI.
Tên D – cháu đích tôn nhà có truyền thống văn nghê, đam mê nghệ thuật, là thành viên nhóm nhạc nổi tiếng, ra đường lúc nào cũng mặt hoa da phấn, chưa kể còn xỏ khuyên tai rồi hình xăm trên cổ là cô không ưa rồi nên cũng LOẠI luôn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương