Bách Giai căm phẫn nhìn Tiết Nhu, cô ta dặm chân hậm hực:
- Chị là ai chứ? Sao lại bồng con tôi đi?
Tiết Nhu bật cười, cô nhìn cô nàng nói năng ngốc nghếch trước mắt, cô vẫn không thể tin đây là Bách tiểu thư nổi tiếng của Bách gia.

Bách tiểu thư thế mà lại mặt dày vô sỉ cướp con người ta à? Nể tình cô ta vẫn chỉ là học sinh cấp ba cô không chấp nhất làm gì.

Cô giữ im lặng không đếm xỉa đến cô ta khiến cô ta tức điên máu:
- Chị bị câm à? Sao không trả lời tôi? Này, tôi nói chị không nghe à?
Cô ta lăn tăn đi qua đi lại trước mặt cô, miệng thì cứ oan oát la lối nhức đầu chết đi được.
Nghĩ ra thì cô nhóc này cũng có phần giống cô hồi đó, làm gì cũng muốn có câu trả lời rõ ràng, càng im lặng càng khó chịu, cuối cùng Tiết Nhu chịu lên tiếng:
- Tôi là mẹ con bé.
Cô đơn giản chỉ nhẹ nhàng trả lời, thật ra cô đang muốn hỏi cô ta có ý định gì với Tiết Nhân.

Nhưng nghĩ rồi lại thôi, một con nhóc cấp ba thì có thể làm được gì? Chẳng qua nghe con bé gọi mẹ thì mừng rỡ muốn bồng đi chơi, ồ, lí luận này có vẻ thuyết phục.
Bách Giai nhận được câu trả lời thì bật cười lớn.
- À, thì ra chị là vợ cũ à?
Tiết Nhu lúc này phải thầm cảm ơn ba năm bệnh tật nằm trên giường.

Ba năm này cô đã tiết chế được không ít sự nóng nảy của mình nếu không thì với cái điệu khinh người này, Bách Giai nói không chừng sẽ bị cô cào nát mặt ấy chứ.

Tiết Nhu cảm thấy bị thiếu tôn trọng, đường đường là một tiểu thư lại ăn nói hành sự lỗ mãng gớm.

Cô tốt nhất không nên quan tâm cô ta nữa.

Vừa định tự đẩy xe lăn đi thì Bách Giai lại nắm chiếc xe lăn lại không cho cô đi.

Tiết Nhu nhíu mày nhìn cô ta:
- Cô bị điên à? Mau buông ra.
Thấy cô sắp tức giận Bách Giai hình như rất vui.

Cô ta nghiên đầu cười hả hê, sau đó liền nhấn mạnh từng chữ một:
- Tôi tự giới thiệu, tôi là Bách Giai vợ mới của chồng cũ của chị.
Bách Giai có vẻ rất tự tin.

Hình như Khang vẫn chưa làm rõ mối quan hệ với cô ta.

Tiết Nhu khẽ thở một hơi dài thườn thượt, xem ra nếu cô không nói rõ với cô gái này thì cô ta sẽ giữa cô ở đây luôn mất.
Cô nở nụ cười miễn cưỡng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của Bách Giai, vuốt ve xem xét rồi nhẹ giọng nhắn nhủ:
- Em là Bách Giai đúng không? Không cần trả lời, chị biết mà.

Có điều chị phải cảnh báo em trước, Khang rất khó nuôi, nó thường...
"Ra chuồng gà ngủ, không có ngực nó ngủ không nổi, đêm nào cũng phải dí cái ngực vào cái mặt mới ngủ được." Đây chính là những lời cô vừa định nói ra nhưng rồi nuốt vào, năm xưa thì nói sao cũng được, giờ thì không thể nói năn tùy tiện.
Phải giữ hình tượng cho chồng.
Phải giữ hình tượng cho chồng.
Phải giữ hình tượng cho chồng.

Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần.
Cô đây là định dùng chiêu cũ để đối phó với Bách Giai.

Năm xưa thì nói với Lê Vy là anh yếu sinh lý, bây giờ mà nói với Bách Giai anh là biến thái thì còn đâu mặt mũi.
Bách Giai đang nghe giữ chừng thì Tiết Nhu lại im lặng, cô nàng tò mò giục:
- Anh ấy làm sao? Chị mau nói đi...
Tiết Nhu mím môi suy nghĩ, cô cười xuề xuề muốn lãng tránh nhưng cô nàng Bách Giai này thật sự là bám dai như đĩa.

Đang lúc cấp bách hình ảnh Khang đang bồng Tiết Nhân đi ra từ thang máy lọt vài mắt cô, cô vội vàng buông tay cô ra, nói nhanh:
- Chỉ cần cô kêu anh ấy trả con cho tôi.


Tôi nhất định sẽ ly hôn.
Bách Giai nghe xong thì ngẩn người.

Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Khang đã đứng ngay trước mặt, sắc mặt anh vô cùng tệ.

Nói trắng ra là những gì Tiết Nhu nói anh đều nghe thấy.

Không biết là có chuyện gì, nhưng anh nhìn cô rất lâu, sau đó lại đặt Tiết Nhân lên chân cô rồi nhẹ giọng:
- Tôi trả con cho em.
Tiết Nhu thoáng chốc không load nổi đang xảy ra chuyện gì.

Bách Giai thì nhanh nhảu hơn, cô lập tức hiểu ý mà vỗ tay cười lớn:
- Anh ấy trả con cho chị rồi, chị mau ly hôn đi.
Cô ngẩng đầu nhìn Khang, tình huống gì vậy? Cô chỉ định nói qua loa rồi theo anh vào trong thôi mà? Trả con? Thật sự muốn trả con cho cô rồi?
Minlia từ xa chầm chậm bước lại, nhìn anh vẫn im lặng không có ý định giải thích thêm cô có chút hụt hẫng lẫn hoang mang.
Bách Giai như người ngoài cuộc bị bơ sấp mặt, Tiết Nhu và Khang cứ nhìn nhau.

Bọn họ không nói gì, cô ta nói sao cũng chỉ là trẻ con mới lớn hóng chuyện đời nên rất mất kiên nhẫn.
Thấy anh cứ im lặng, cô có đôi chút run rẫy sắp khóc tới nơi rồi.

Cô lại làm sai gì à? Anh để người khác bồng con cô như thế là không phải sai à? Cho dù vì cái gì, để người phụ nữ khác ôm con cô, còn xưng mẹ với nó là anh sai hoàn toàn rồi.
- Tôi trả con cho em, chúng ta ly hôn rồi.
Ơ đẹch mẹ đang nói cái éo gì vậy? Không lẽ giờ cô đạp xe lăn đứng dậy cào nát mặt thằng chồng cho hả dạ chứ làm cái kiểu mặt lạnh cho con ma nào xem?

Tiết Nhu tức muốn nổ não.
Móa, thằng chồng nó vẫn đứng im đó, vẫn giữ cái gương mặt lạnh đó.

Không xong rồi, cô sắp khóc rồi.

Thôi chết mẹ rồi, ai đó cứu cô đi...
Ngay lúc nước sắp tràn vờ đê, thì Khang lại bật cười lớn.

Điệu cười chẳng khác con điên năm xưa của cô là mấy, điệu cười khiến cô tụt mood trầm trọng, nó hệt như cái hồi mà tập kêu vợ chồng ấy, sởn hết gai óc.
Viễn Khang ưỡn ngực cong mông cười nữ tính, cái giọng thì trở nên thánh thót y như con gái:
- Lát về lại cho anh hửi ngực nhá, ngực em thơm chết đi được.

Để anh xem tháng sau đi phẫu thuật bơm ngực được không.

Nếu được thì tối nào về chị em mình cũng đọ ngực xem ai bự hơn.

Trời ơi nghĩ tới cảnh có ngực mềm mại, tự bóp không cần đi mượn là đã sướng hết người.
Nói xong còn hãnh diện xoay qua nhìn Bách Giai:
- Cô em này...!Em có muộn đọ ngực cùng chị luôn không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương