Chứng Minh Rằng Em Yêu Tôi
-
2: Công Việc Của Mọi Ngày
Ngồi nói chuyện với mẹ một hồi thì Cố Thư Hân cũng đứng dậy đi dọn dẹp lại căn nhà nhỏ mà khi nãy bị đám giang hồ kia đập phá, chuyện này đối với cô cũng quen rồi, cô chỉ buồn khi không trả xong đống nợ này để bọn chúng không tới đây làm phiền mẹ và cô nữa thôi, ngôi nhà nhỏ này từ khi có bọn chúng tới đều xáo trộn mọi thứ nên cả, cũng chính vì khoản nợ vô cớ này của ba cô mà mẹ cô mới sốc mà sanh thêm bệnh.
Gia đình của Cố Thư Hân không phải là thuộc loại nghèo, túng thiếu như bây giờ, mẹ cô nói lúc trước gia đình cũng khá giả nhưng không phải thuộc loại giàu có hay đổ vách gì cả, chỉ là cuộc sống nói về tiền không phải túng thiếu như bây giờ mà thôi, nhưng do ba của cô đam mê cờ bạc, rồi thêm chuyện có những người đàn bà khác bên ngoài, thành ra cuộc sống và kinh tế của gia đình mới bắt đầu đi xuống, không còn khá giả hay xung túc như lúc trước nữa.
Rồi ba của cô cũng bỏ đi, chỉ có một mình mẹ nuôi cô khôn lớn và cho cô ăn học nên người như ngày hôm nay, vốn dĩ mẹ của cô có thể một mình trang trải lo cho cô và ngôi nhà nhỏ này, cộng thêm với việc cô cùng ra ngoài đi làm thêm thì hai mẹ con cô không phải lo chuyện nhà hôm nay ăn gì và mặc gì, nào ngờ chủ nợ kéo tới nói đến số nợ mà ba cô đã vay để thảo mãn thú vui của mình.
Mới đầu cô và mẹ nhất quyết rằng không dính dáng tới, nợ ai thì người đó trả, nhưng chúng làm gì nói đạo lí cơ chứ, không trả thì chúng động thủ bắt cô và mẹ phải đem tiền ra trả, lãi mẹ sanh lãi con cao quá nên cô và mẹ không thể trả một lúc hết được nên cứ phải khất chúng vài tháng đến một lần, và từ đó cô và mẹ ôm nguyên số tiền lớn mà ba cô đã vay.
- Mẹ ơi, chúng ta ăn cơm thôi ạ, hôm nay con có nấu canh gà hầm thuốc bắc cho mẹ, mẹ ăn đi ạ, sức khỏe của mẹ vẫn là quan trọng nhất, cho dù con gái có vất vả nhưng đổi lại sức khỏe của mẹ tốt thì không có gì là tiếc cả.
- Hân nhi à, mẹ làm khổ con gái của mẹ nhiều rồi.
- Mẹ đừng có nói như thế nữa mà, mẹ ăn đi cho nó còn nóng chứ để nguội nó sẽ không còn ngon đâu ạ !
Cố Thư Hân thổi nguội canh gà rồi đưa cho mẹ cô dùng, mẹ cô vì biết con mình muốn nhường cho mình nên bà nhất quyết chia đôi để hai mẹ con cùng ăn, chứ nhìn con gái bà tiều tùy như vậy bà xót lắm.
- Mẹ hay là chúng ta bán miếng đất sau nhà đi, lấy số tiền đó trả nợ rồi còn lại để trị bệnh cho mẹ có được không ạ !
- Không được, cho dù mẹ có chết ngay lúc này đây mẹ cũng sẽ không đồng ý bán miếng đất đó đi được, miếng đất đó còn sót lại là mẹ để đó, sau này cho con còn có cái mà đi lấy chồng, người ta mới không coi thường mà đối xử tệ bạc với con.
- Nhưng mà con gái mẹ sẽ không lấy chồng đâu ạ, nên mẹ cứ bán đi để có tiền trị bệnh chứ để đó con thấy uổng lắm, nếu sau này con có lấy chồng đi chăng nữa thì con cũng ráng làm để cho người ta không coi khinh ạ !
- Con bé này suy nghĩ còn con nít lắm, nói chúng mẹ muốn để mảnh đất đó lại cho con, nhất định mẹ sẽ không bán, nếu nghĩ tới bán đi thì mẹ đã làm lâu rồi chứ không chờ tới lúc này con mới nghĩ ra đâu con gái, với lại sau này hãy tìm một người thật lòng yêu thương con, chỉ sợ cho con bao nhiêu cũng không đủ, chứ đừng giống như mẹ khổ lắm con à !
Cố Thư Hân thấy được nét đượm buồn trong đôi mắt có nếp nhăn của mẹ, mẹ cô chỉ vì muốn mọi thứ tốt đẹp cho cô mà đến miếng đất kia có thể cứu được cả nhà lúc này bà cũng nhất quyết giữ lại để cho cô có một tí gọi là của cải khi mà lấy chồng, mẹ cô cứ như vậy thì làm sao cô hết lo lắng cho bà được cơ chứ.
Ăn xong thì cô dọn dẹp rồi chuẩn bị đồ đạc chuẩn bị chạy đi giao hàng, ban ngày thì cô làm ở một quán ăn nhỏ, tối đến thì cô tranh thủ chạy xe giao hàng cho người ta, nếu không bận công việc gì ở nhà hoặc là phát sinh thêm cái gì đó thì cô sẽ dành buổi tối ra để chạy xe giao hàng, chạy tới gần đêm thì cô về để chuẩn bị rồi ngày mai lại dậy đi phụ quán, cô làm việc tần tảo như vậy mục đích vẫn là có tiền để mua thuốc và đồ ăn tẩm bổ cho mẹ mà thôi.
Cứ thế công việc của cô suốt những năm gần đây là như vậy, khi còn đi học thì cô chỉ đi làm thêm một chút xíu của buổi chiều ngày học hôm đó, sau này kết thúc cấp ba cô không bước tiếp vào con đường đại học mà chọn đi làm, vì cô không muốn mẹ phải khổ sở lo lắng thêm cho cô, cô rất thích thiết kế từ nhỏ đam mê của cô đã là vẽ và thiết kế mọi thứ rồi, nếu gia đình không gặp cớ sự như này chắc chắn cô sẽ chọn chuyên ngành thiết kế để theo đuổi, nhưng đam mê vẫn luôn cháy bỏng và nhiệt huyết trong con người cô cho dù cô có đang theo học hay là không.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook