Chứng Minh Rằng Em Yêu Tôi
13: Con Gái Của Sát Nhân


Cứ suốt quá trình lôi kéo như vậy Cố Thư Hân rất đau, vết thương đau buốt đến điên dại bởi cái nắm tay rất chặt của Lý Kim Bích, có thể thấy miếng băng đang dần thấm máu ra bên ngoài, lôi kéo một hồi cũng đã vào được bên trong phòng của Vương Hàn Trạch, vào tới nơi Lý Kim Bích bắt đầu dở thói õng ẹo làm nũng với hắn, ả đứng bên cạnh bắt đầu khóc lóc ỉ oi.

- Hàn Trạch, anh xem nhân viên của chúng ta kìa, cô ta mới ngày đầu nhận việc đã bắt nạt em, khi nãy em có nói với anh rồi đó, bây giờ em còn phát hiện cô ta dẫn theo một đứa trẻ vào tập đoàn nữa, anh xem chẳng phải là đi vi phạm quy định của tập đoàn rồi sao Hàn Trạch.

- Tác phong nói chuyện với cấp trên của cô là vậy sao ?
- Chủ tịch tôi thật sự xin lỗi, tôi hứa lần sau sẽ không tái phạm.

Cố Thư Hân biết Lý Kim Bích là đang được chủ tịch chống lưng, nên lời nói vừa rồi chủ tịch nói Cố Thư Hân lại tưởng là nói mình nhưng không phải như cô nghĩ.

- Bà cô già, chú nhỏ là đang nói tác phong của cô đó, ở đó mà liếc với xỉa xói chị đẹp hả ?

Thằng nhóc này khiến cho Lý Kim Bích tức điên lên đi được, nó vậy mà trước mặt của Vương Hàn Trạch không xem ả ta ra gì, cô ta tiến lên giơ tay vả vào mặt tiểu bảo nhưng cú tát đó lại được Cố Thư Hân dùng thân mình che chắn cho tiểu bảo và rồi lưng cô bị thêm một cái tát nữa của Lý Kim Bích, phải nói trong ngày hôm nay thôi Cố Thư Hân gặp không biết bao nhiêu chuyện chẳng lành đến từ phía của trưởng phòng Lý rồi.

- Em nên an phận của mình một chút đi.

- Hàn Trạch em là đang bị tên tiểu tử này và con nhỏ nhân viên mới đó bắt nạt, anh sao lại đi bênh người ngoài cơ chứ.

- Ai là người ngoài, tiểu bảo chính là cháu trai của anh, em đừng có mà động vào thằng bé nếu đã biết rõ tính của anh.

Lý Kim Bích nghe Vương Hàn Trạch nói thằng nhóc này chính là cháu trai của anh thì sững người lại, không ngờ rằng hắn lại có đứa cháu trai này, nếu nói như vậy chẳng lẽ đây là con của anh trai hắn, vậy tức nghĩa là nó không phải do Cố Thư Hân dẫn vào đây mà là được phép hiên ngang bước vào tập đoàn thì có, chết rồi phen này lại chọc tức Vương Hàn Trạch nữa rồi.

- Là cháu! của anh sao! Hàn Trạch! tiểu bảo à! dì xin lỗi cháu nha! do dì hồ đồ quá nên không biết cháu là cháu trai của anh ấy.

- Cô đừng có động vào người cháu, cô là người xấu khi nãy cô còn động tay chân với chị Thư Hân nữa, chú nhỏ à chú phải đòi lại công bằng cho chị đẹp đó chú.

- Ừm được rồi tiểu bảo, con đi ra ngoài đi lát nữa chú sẽ giải quyết chuyện này nha, còn về trưởng phòng Lý cô ra ngoài viết bản kiểm điểm kiểm lại hành vi của mình đi.

- Ưm! Hàn Trạch!
- RA NGOÀI.


Lý Kim Bích cứ õng ẹo mãi không chịu đi ra khiến Vương Hàn Trạch nổi điên lớn tiếng, Cố Thư Hân nãy giờ đứng đây ngoài cánh tay đang rỉ máu ra không dám ho he, cô mới ngày đầu đi làm đã được nghe mọi người kể rằng chủ tịch ở đây là một kẻ độc tài, lạnh lùng với tất cả mọi thứ nhưng luôn yêu chiều tất cả những người phụ nữ xung quanh, giờ được tận mắt thấy đúng là không phải cái gì cũng đúng như lời đồn.

Cố Thư Hân thấy Vương Hàn Trạch quát ra ngoài cứ nghĩ trong đó có cả mình nên cũng cúi đầu rồi ra ngoài theo Lý Kim Bích, nhưng đang xoay người thì giọng của hắn cất lên khiến cô lạnh sống lưng, hắn còn chuyện gì muốn nói với cô hay sao, hay cô lại làm hắn ngứa mắt chỗ nào chăng, riết rồi không hiểu nổi mấy người làm trong tập đoàn này nữa.

- Chủ tịch không biết anh còn chuyện gì muốn dạy bảo ?
- Cô là đang dùng thái độ của một nhân viên để nói chuyện với cấp trên của mình đấy à !
- Chứ tôi phải dùng thái độ như thế nào ạ, mong được anh chỉ dạy thêm.

Cố Thư Hân là còn đang chưa thèm nói tới hắn thì thôi, tại hắn mà Lý Kim Bích mới gây chuyện nhiều với cô như vậy, cô ta sợ cô cướp mất Vương Hàn Trạch của cô ta, nhưng cô làm sao dám mơ mộng hão huyền cao chót vót như vậy cơ chứ, bộ cô ta không biết nghĩ sao, tưởng ai cũng giống như mình chắc, còn tên này nữa thấy nhân viên của mình đang lộng hành thì lo mà trị đi chứ để trèo lên đầu lên cổ người khác ngồi mà mặt vẫn tỉnh như không có chuyện gì.

- Ưmmm! Vương Hàn Trạch! buông ra!
- Cô chỉ là một đứa nghèo hèn lại còn là con của một tên sát nhân mà dám dùng giọng điệu hỗn láo này nói chuyện với tôi.


- Anh bị điên sao! buông ra! khó thở!
Vương Hàn Trạch mặc kệ lời nói của Cố Thư Hân mà tay dùng sức siết mặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô đến nỗi đỏ ửng, Cố Thư Hân thì chỉ biết ú ớ trong cổ họng bởi lực bóp của Vương Hàn Trạch quá mạnh so với một cô gái yếu đuối như cô.

- Khụ khụ! khụ khụ!
Cố Thư Hân liên tục vùng vẫy đến nổi hơi thở cũng trở nên gấp gáp, cũng may tên này còn có một chút tình người chứ không Cố Thư Hân cô sợ rằng sẽ đi trầu ông bà luôn quá.

- Vương tổng! anh nói sát nhân là có ý gì ?
- Ý gì sao ? Không phải các người đâm chết người rồi bắt đầu bỏ trốn coi như không ai biết chuyện gì à !.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương