Chứng Hồn Đạo
-
Chương 90: Chương 90: Chất Vấn
Chứng Hồn Đạo
Chương 9 0: Chất Vấn
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Tất nhiên Lôi Cương không thể giải thích vì sao trong cơ thể Lệnh Hồ có hai nguyên thần cường đại. Thật ra, bản thân hắn cũng có rất nhiều điểm nghi vấn không thể nào hiểu nổi như những người khác.
Nhưng Lôi Cương cũng không chịu được giọng nói gây sự của Điệu Nguyên đạo cô, nói:
- Ai nói một người không thể có hai nguyên thần? Ai ai cũng biết đệ tử Lệnh Hồ Hoa Nghiêm tông ta là một thiên tài tu luyện, thiên tài có thể tu ra hai nguyên thần thì có gì kỳ quái?
Diệu Nguyên Đạo Cô không ngừng cười lạnh.
- Xin hỏi Lôi đạo hữu, đệ tử Lệnh Hồ quý tông tu tiên mấy năm?
Địch Vấn Thiên mỉm cười hỏi.
Bốn vị lão tổ tông Lôi Cương, Lại Đạo Hư, Phùng Thái Hiên, Quách Ái hơi đổi sắc.
Quả thật, trong tình huống của Lệnh Hồ, cho dù có biện giải thế nào đi nữa thì cũng không bằng được một câu hỏi vừa rồi của Địch Vấn Thiên.
Dù có tính đến đâu đi nữa, thời gian tu tiên của Lệnh Hồ mới hơn trăm năm một chút thôi. Mà cho dù là siêu cấp thiên tài tu tiên, tuyệt đối không thể nào trong vòng một trăm năm tu luyện đến Độ Kiếp kỳ được. Đừng nói là Độ Kiếp kỳ, nếu như ngươi không có phúc duyên tu tiên thâm hậu thì cả Hợp Thể kỳ cũng không thể đạt tới.
Chính Lý Thiên Mạc là người thân mang Phật Duyên, tư chất căn cốt tu tiên thuộc hàng cực phẩm, nhưng qua trăm năm tu luyện mới chỉ ngang với Hợp Thể kỳ mà thôi. Mà khắp Tu Tiên giới này có bao nhiêu người thiên tài như Lý Thiên Mạc chứ?
Một thiên chi kiêu tử như thế, chỉ sợ qua mấy ngàn năm thậm chí là mấy vạn năm mới chỉ có một? Còn Lệnh Hồ? Hắn là một thiên tài như vậy sao?
Hiển nhiên không có ai cho vậy!
Lại có thêm hai đạo thần niệm quá không quét tới. Qua một lát sau, đã có thêm hai thân ảnh hiện ra.
Là Mộc Tinh La của Côn Luân cùng Dư Hữu Quan của Ngọc Thanh quán!
Như vậy ở trên đỉnh Tri Kiếm phong lúc này đã có mười một tu sĩ Độ Kiếp kỳ, theo thứ tự là:
Hoa Nghiêm Tông Lại Đạo Hư, Độ Kiếp trung kỳ, đạo hạnh ổn cố.
Lôi Cương, Độ Kiếp trung kỳ, đạo hạnh ổn cố.
Phùng Thái Hiên, Độ Kiếp sơ kỳ, đạo hạnh viên mãn.
Quách Ái, Độ Kiếp sơ kỳ, đạo hạnh đại thành.
Còn thừa lại bảy người, thì theo thứ tự là:
Liên minh tán tu Địch Vấn Thiên, Độ Kiếp trung kỳ, đạo hạnh ổn cố.
Phái Thanh Thành Diệu Nguyên Đạo Cô, Độ Kiếp trung kỳ, đạo hạnh đại thành.
Côn Luân Kiếm Tông Mộc Tinh La, Độ Kiếp trung kỳ, đạo hạnh đại thành.
Ngọc Thanh quán Dư Hữu Quan, Độ Kiếp trung kỳ, đạo hạnh ổn cố.
Kiến Phúc cung Linh Nhai tử, Độ Kiếp trung kỳ, đạo hạnh tinh luyện.
Đan vương Thi Vô Nhạc, Độ Kiếp sơ kỳ, đạo hạnh tinh luyện.
Còn có một hòa thượng mặc tăng y xanh nhạt. Nhìn qua thì hòa thượng này còn rất trẻ, mặt vuông tai lớn, mi thanh mục tú. Có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, đạo hạnh ổn cố. Còn pháp danh của hắn là gì, không tu sĩ Độ Kiếp kỳ nào ở đây biết được cả.
Các tu sĩ Tu Tiên giới sau khi dẫn phát thiên kiếp, tiến vào Độ Kiếp kỳ thành công sẽ có bốn cảnh giới giống như Yêu thú Yêu Đan hậu kỳ. Điều khác biệt chính là bốn cảnh giới Yêu thú Yêu Đan hậu kỳ bao gồm: tích tồn, tinh luyện, ổn cố, đại thành.
Còn bốn cảnh giới của Độ Kiếp kỳ lại được gọi là đạo hạnh, và bao gồm: tinh luyện, ổn cố, đại thành, viên mãn.
Côn Luân kiếm tông Mộc Tinh La kiêng kỵ Thanh Y Hầu của Hoa Nghiêm tông, tán tu Thanh Vân Phong hay Tiêu Sắt Phong của Cực Lạc cung là vì: mặc dù cùng là Độ Kiếp trung kỳ, nhưng đạo hạnh của Mộc Tinh La chỉ là đại thành mà thôi, còn đám người Thanh Y Hầu đã đạt đến viên mãn rồi, tùy thời đều có thể dẫn phát thiên kiếp lần thứ ba.
B.ạ.n..Đ.a.n.g..Đ.ọ.c..T.r.u.y.ệ.n..T.ạ.i..W.e.b.s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m.
- Ra mắt chư vị đạo hữu!
Các tu sĩ đỉnh giai hàn huyên thêm một chút, sau đó đổi đề tài sang Lệnh Hồ.
Mà ở trên đỉnh Tri Kiếm phong, sau khi hai phách Thiên Xung và Linh Tuệ trở về tinh thần thức hải xong, Lệnh Hồ đã mở mí mắt ra, đứng lên. Sau đó hắn đưa mắt nhìn chúng tu chỉ còn lại một thành linh lực ở phía dưới một cách lạnh lùng, nhưng mà không có ai dám hành động gì cả.
Nếu như lão tổ tông Độ Kiếp kỳ đã ra mặt, quyền quyết định sẽ không còn ở trên tay bọn họ nữa.
Ngay cả Lệnh Hồ cũng chỉ còn cách yên lặng nghe quyết định của các tu sĩ Độ Kiếp kỳ!
- Đã xảy ra chuyện vì vậy?
Trên hư không, sắc mặt của Dư Hữu Quan Ngọc Thanh quán vô cùng khó coi:
- Tại sao đệ tử Tùng Hạc của ta lại vẫn lạc? Mong chư vị đạo hữu Hoa Nghiêm tông cho Dư mỗ một công đạo!
Lại Đạo Hư thở dài nói:
- Cao đồ Tùng Hạc của Dư đạo hữu vẫn lạc là điều không ai muốn thấy, nhưng việc đã xảy ra rồi. Mong đạo hữu bớt đau thương!
Dư Hữu Quan cả giận nói:
- Bớt đau thương cái rắm. Vì sao người khác không có chuyện gì, nhưng tại sao các đệ tử Ngọc Thanh quán của ta luôn là người chết? Hay là coi khinh Ngọc Thanh quán ta xếp hàng chót nhất trong mười đại môn phái tu tiên, nên muốn làm gì cũng được phải không?
Tính tình Lôi Cương vốn nóng nảy, vừa nghe lời này đã nổi giận:
- Dư quán chủ! Rốt cuộc là ai lấn áp người nào, mời ngươi mở to con mắt mù của ngươi ra xem một chút. Nơi này là địa giới Hoa Nghiêm tông ta, còn người bị chúng tu vây công là đệ tử Lệnh Hồ tông môn ta! Là bọn hắn muốn giết người đoạt bảo, có chết cũng là đáng đời! Cho dù Lệnh Hồ có giết hết những người ở dưới cũng là đúng, tại sao phải muốn chúng ta khai báo cho ngươi? Khai báo cái rắm!
- Ngươi...
Dư Hữu Quan đưa tay chỉ Lôi Cương, giận quá cười nói:
- Được, được! Xem ra Lôi Cương ngươi muốn đấu với Dư mỗ một trận thì phải!
Lôi Cương cười lạnh:
- Ta sợ ngươi chắc? Đang muốn lãnh giáo thần thông Ngọc Thanh quán của Dư đạo hữu một chút!
Thấy hai người hươ kiếm giương cung, Mộc Tinh La lại nói:
- Hai vị chớ đễ lẫn lộn đầu đuôi rồi quên mất lý do vì sao chúng ta tới đây!
Địch Vấn Thiên nghiêm mặt nói:
- Mộc đạo hữu nói không sai. Lôi đạo hữu, Dư đạo hữu, hai vị đừng động thủ vội. Giải quyết chuyện của Lệnh Hồ trước đã, còn những chuyện khác nói sau cũng không muộn!
Đan vương Thi Vô Nhạc là một người hơi mập, sắc mặt hồng hào, có bộ dáng là một lão già dễ gần. Từ lúc đến đây, hắn vẫn luôn mỉm cười đứng yên bên cạnh.
Nguyên nhân hắn đến đây không phải là vì nhận được ngọc giản truyền tin nào. Thật ra, việc chúng tu vây công Lệnh Hồ cũng không có liên quan gì tới Đan vương Thi Vô Nhạc cả, hắn tới đây chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
Thi Vô Nhạc và Linh Nhai tử Kiến Phúc cung đều là đại sư luyện đan, là bằng hữu tâm giao ý hợp mấy trăm năm nay. Có thể nói cả hai người đều tiến giai lên Độ Kiếp kỳ trong cùng một thời gian, cho dù có chênh lệch thì cũng không nhiều lắm.
Lần này Đan vương Thi Vô Nhạc vừa vặn đến bái phỏng Linh Nhai Tử ở Kiến Phúc cung tại Hoàn Hình sơn, sau đó bàn luận đan đạo. Ai ngờ bỗng nhiên Linh Nhai tử nhận được truyền tin ngọc giản của một tên đệ tử, trong đó có nói tới chuyện của Lệnh Hồ. Vì nguyên nhân đó, hai người mới cùng nhau đến đây.
Vừa để thực hiện chức trách giám sát của tu sĩ đỉnh giai, xem thử có tu sĩ đỉnh giai nào làm trái với ước định hay không. Một phần khác nữa là bản thân Đan vương cũng rất muốn vật chí linh.
Tuy nói vật chí linh không còn tác dụng gì với tu sĩ Độ Kiếp kỳ nữa, nhưng dù sao vật chí linh cũng là chí bảo tu tiên, có thể luyện chế thành nhiều loại linh đan. Đây là một sự hấp dẫn rất lớn đối với hai người luyện đan đại sư.
Nếu như sau lưng Lệnh Hồ thật sự có tu sĩ đỉnh giai âm thầm xuất thủ hỗ trợ, như vậy không chỉ có tu sĩ đỉnh giai đó bị chúng tu diệt sát, mà ngay cả Lệnh Hồ cũng khó thoát thân. Lúc đó, các tu sĩ đỉnh giai tự nhiên danh chánh ngôn thuận nhúng tay vào việc đoạt lất vật chí linh.
Dĩ nhiên Đan vương Thi Vô Nhạc cùng Linh Nhai tử cũng hiểu rõ bọn họ không thể nào độc chiếm được vật chí linh. Thật ra, không thể nào có chuyện có một tu sĩ đỉnh giai nào có thể độc chiếm được chí bảo tu tiên, mà bọn họ lại là Luyện Đan đại sư, dù có phân chia thế nào, chắc chắn họ cũng được một phần lợi ích.
Lập tức, hai người liền đồng ý với đề nghị ngầm của Mộc Tinh La.
Chỉ có hòa thượng trẻ tuổi vẫn không tỏ ý kiến gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ tràng châu, rồi lẩm bẩm gì đó.
Diệu Nguyên đạo cô nói:
- Chúng ta có tranh luận thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì. Giám sát sau lưng Lệnh Hồ có tu sĩ đỉnh giai tương trợ hay không mới là mục đích chính tới đây.
Đám người Lại Đạo Hư khẽ bàn với nhau. Một lát sau, Lại Đạo Hư mới hỏi:
- Chư vị tính làm như thế nào?
Mộc Tinh La cười lạnh một tiếng, rồi chậm rãi đáp xuống. Các tu sĩ khác cũng đi theo sau.
Lại Đạo Hư thở dài trong lòng, mang theo mấy người Lôi Cương bay thấp xuống.
- Ra mắt chư vị lão tổ tông!
Thấy đám tu sĩ Độ Kiếp kỳ bay xuống, chúng tu không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy cung kính thi lễ. Lệnh Hồ cũng khẽ khom người, coi như đã thi lễ.
- Ngươi chính là Lệnh Hồ?
Mộc Tinh La nhìn Lệnh Hồ từ trên xuống dưới.
Thấy Mộc Tinh La, trong mắt Lệnh Hồ khẽ hiện lên vẻ kinh dị. Hắn đang nhớ tới việc vào lúc Bàn Phúc độ kiếp, thần niệm của mình đã từng giao phong với Mộc Tinh La, làm cho vị tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ này phải ăn quả khổ.
- Đúng!
Lệnh Hồ nói.
- Chắc ngươi cũng biết vì sao chúng ta đến đây chứ?
Mộc Tinh La thản nhiên nói.
Tất nhiên là Lệnh Hồ biết ý bọn hắn, rồi tự động lấy Ban Lan thạch ở trong ngực bỏ ra.
Ngay khi các tu sĩ Độ Kiếp kỳ, cho tới các tu sĩ Hợp Thể kỳ đã bị Lệnh Hồ đánh bại dùng thần niêm quét qua người của hắn, vẻ mặt ai nấy đều hết sức cổ quái!
Bởi vì bọn họ phát hiện tu vi tu chân của Lệnh Hồ chỉ là Kết Đan đại viên mãn mà thôi, mà không thấy có chút khí tức nào của Hợp Thần kỳ bên Vũ tu cả. Nói cách khác, khí tức của Lệnh Hồ vẫn là tu chân, không hề thấy có chút khí tức nào của Vũ tu cả.
Cái...cái này...sao có thể như vậy được?
Lệnh Hồ cười nhạt, thần niệm bỗng nhiên xông thẳng lên trời.
Lần này chúng tu cảm nhận được cảnh giới thần niệm của Lệnh Hồ là Hợp Thể kỳ đại viên mãn một cách rõ ràng.
Ngay lập tức, Lại Đạo Hư và ba vị lão tổ tông khác của Hoa Nghiêm tông lộ ra hung quang, mắt nhìn chằm chằm vào Lệnh Hồ!
- Quả nhiên là bị đoạt xá rồi!
Diệu Nguyên đạo cô cẩn trọng nhìn Lệnh Hồ:
- Các hạ là người phương nào? Nói ra thân phận đi.
Mắt Lại Đạo Hư lộ ra sát cơ, trầm giọng nói:
- Các hạ là ai? Vì sao lại đoạt xá đệ tử tông ta? Nếu không nói cho rõ, đừng trách bọn ta ra tay vô tình!
Lệnh Hồ hơi ngẩn ra. Không nghĩ tới việc mình tự hiển lộ tu vi để giải thích bản thân trong sạch, nhưng lại bị hỏi ngược lại. Hơi cười lạnh trong lòng, hắn không hiểu vì sao có những người khi không hiểu chuyện gì đó, cứ luôn bịa ra một lý do, rồi tự cho cái lý do đó đã đúng rồi?
- Ta không có bị đoạt xá!
Lệnh Hồ khẽ nhíu mày, chậm rãi nói:
- Tu vi cùng cảnh giới không đồng nhất với nhau là chuyện bình thường. Ta thấy việc cảnh giới thần niệm cao hơn tu vi nhiều ở Tu Tiên giới cũng có. Có lẽ trong các vị lão tổ tông ở đây cũng có người có cảnh giới cao hơn tu vi phải không? Tuy tu vi của ta chỉ là Kết Đan đại viên mãn, nhưng cảnh giới thần niệm là Hợp Thể đại viên mãn thì có gì kỳ quái đâu?
Dư Hữu Quan cười lạnh nói:
- Đúng là có rất nhiều trường hợp cảnh giới cao hơn tu vi, giống như những tu sĩ tu luyện thần thông thần niệm, cảnh giơi thần niệm của họ đều cao hơn tu vi cả. Nhưng dù là thế, cảnh giới bọn hắn chỉ cao hơn tu vi một hai cấp bậc mà thôi. Còn việc nhiều hơn đến mười cấp bậc là việc quá phóng đại rồi, các hạ giải thích thế nào?
Lệnh Hồ nói:
- Trước kia không có không có nghĩa là sau này sẽ không có. Các vị tiền bối ở đây đều là tu sĩ đứng đầu tu tiên giới, tu luyện cũng đến mấy ngàn năm rồi, không lẽ cứ trực quan võ đoán như vậy sao?
Chúng tu hơi ngẩn ra. Mà nghe thấy Lệnh Hồ nói như thế, sát ý trong mắt bốn vị lão tổ tông Hoa Nghiêm tông đã giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn còn có điều hoài nghi, ánh mắt luôn nhìn vào Lệnh Hồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook