Chứng Hồn Đạo
Chương 64: Chương 64 : Quỷ Kế

Chứng Hồn Đạo
Chương 64 : Quỷ Kế
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Lúc Lệnh Hồ còn ở Kim tuyệt chi địa ở Yêu Lâm sơn mạch để rèn thể, thì việc mô phỏng khí tức của các Yêu thú cường đại cũng vì để tránh bị các Yêu thú khác quấy nhiễu mà thôi.
truyện từ
Mặc dù lúc ấy cũng biết tin tức về ba con Yêu thú kia, nhưng Lệnh Hồ chưa từng để ở trong lòng, chứ đừng nói đến việc hắn thắc mắc việc ba con Yêu thú đó khai mở sơn môn rồi chiêu thu đệ tử là để làm gì.
Nhưng lúc này nghe được tin tức có ba con Yêu thú tập kích Đào Nguyên sơn cốc, Lệnh Hồ không khỏi nhớ lại những tin đồn về ba con Yêu thú có tu vi Yêu Đan hậu kỳ đã nghe được ở Yêu Lâm sơn mạch năm xưa.
Trong Yêu Lâm sơn mạch, ba con Yêu thú này cũng được coi là cường giả rồi, bọn chúng chia ra là Tỳ Hưu thú, tên Thôn Thiên; Xích Lân thú, tên Sĩ Diễm; Cẩm Thân thú, tên Bàn Phúc!
Tỳ Hưu thú dĩ nhiên là con Tỳ Hưu đắc đạo, sau đó tu luyện thành Yêu thú.
Xích Lân thú là một loài thú có ngoại hình tương tự như Kỳ Lân, thân thể có màu đỏ như lửa, nhưng trên đầu lại có sừng hưu, ngoài ra còn biết phun lửa nữa!

Cẩm Thân thú là một con rắn có cái đầu sặc sỡ đắc đạo, hôm nay đã tu thành mình người đuôi rắn rồi. Con vật này xảo trá nhiều mưu, pháp lực vô biên. Nghe nói pháp môn hấp thu thân thể cùng Nguyên Anh của nhân loại tu sĩ của ba con Yêu thú là do chính con rắn yêu này lĩnh ngộ ra, đó là lúc nó thôn phệ thân thể cùng Nguyên Anh của một tu sĩ, luyện lấy tinh hoa của người này.
Phải biết rằng khi một con rắn nuốt con mồi của nó là nuốt nguyên cả thân thể vào trong bụng, rồi từ từ tiêu hóa. Có một lần Cẩm Thân thú nuốt một tu sĩ vào trong Yêu Lâm sơn mạch hái thuốc, nhưng không ngờ người tu sĩ này thân mang kịch độc. Độc tố vô cùng quỷ dị, ngay cả bản thân Cẩm Thân thú là một kỳ thú có súc tích kịch độc trên người nhưng cũng không cách nào chống cự lại được độc tố của người tu sĩ đó. Không ngờ linh trí vừa động, trong lúc dùng các loại phương pháp để khử độc, Cẩm Thân Thú lại luyện hóa cả độc tố cùng người tu sĩ kia.
Điều làm cho Cẩm Thân thú cảm thấy bất ngờ là sau khi luyện hóa xong, lại phát hiện ra rằng tu vi cùng thể chất của mình đã tăng lên.
Tuy Cẩm Thân thú không biết là điều gì đã làm tăng tu vi của mình lên, nhưng chắc chắn có quan hệ với kỳ độc trên người tu sĩ mà mình đã nuốt kia.
Cẩm Thân thú là một Yêu thú xảo trá nhiều mưu, sau lần đó, con yêu này đã bắt đầu tìm hiểu về thuật luyện hóa đó. Trải qua trăm năm, Cẩm Thân thú đã có thể xác định chỉ khi nuốt cả tu sĩ nhân loại cùng Cưu Độc thảo, rồi cùng nhau luyện hóa thì mới có thể đoạt được tinh hoa của tu sĩ nhân loại, qua đó làm tăng thể chất cùng tu vi của mình.
Bởi vì Cưu Độc Thảo là một trong những thảo dược độc nhất của thiên hạ, tuy diện tích của Yêu Lâm sơn mạch rất lớn, độc thảo vô số, nhưng không phải ở đâu cũng có Cưu Độc thảo. Tìm tòi một hồi, Cẩm Thân thú mới phát hiện chỉ có hai nơi mới có Cưu Độc thảo đã thành thục trên trăm năm. Hai nơi đó chính là địa bàn của Tỳ Hưu thú cùng với Xích Lân thú.
Vì Cưu Độc thảo, cũng vì có thêm đồng bạn, Cẩm Thân thú đã đem bí mật tăng lên tu vi khi thôn phệ tu sĩ loài người nói cho Tỳ Hưu thú cùng Xích Lân thú biết!
Ba con Yêu thú này kể từ lúc đó bắt đầu hợp tác với nhau. Một khi phát hiện có tu sĩ nhân loại xuất hiện ở Yêu Lâm sơn mạch, ba yêu này giống như là hung thú săn mồi vậy, liền nhào tới nuốt lấy. Cũng không biết đã có biết bao nhiêu tu sĩ bị ba yêu này hại trong mấy trăm năm qua nữa...
Lệnh Hồ giờ này đã ở lại tiên khách tửu lâu của Tu Chi quốc, hắn vừa tắm rửa vừa nhớ lại những tin tức liên quan đến ba yêu đó.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Lệnh Hồ cũng không chắc có phải ba con Yêu thú đã tập kích Đào Nguyên sơn cốc là ba con Yêu thú có thực lực cường đại đó không.
Nếu như thật sự là ba con Yêu thú đó, sợ rằng các tu sĩ tới Tu Chi quốc này để săn giết Yêu thú rồi thu lấy Yêu Đan, sẽ bị phản ngược lại thành con mồi bị Yêu thú săn đó. Một khi không cẩn thận, chắc chắn toàn bộ sẽ trở thành một bữa thức ăn ngon cho ba con yêu đó.

Nhưng mà Lệnh Hồ cũng cảm thấy rất là bực mình. Dù sao một khi Yêu thú ra khỏi Yêu Lâm sơn mạch, không thể nào không biết mình sẽ trở thành đích nhắm của rất nhiều tu sĩ, cho dù chúng nó có thực lực mạnh mẽ, nhưng những tu sĩ có thực lực giơ tay một cái là có thể tiêu diệt chúng nó cũng có khối người. Vậy vì sao ba yêu này lại mạo hiểm đến như vậy? Đầu tiên là tập kích thôn xóm người phàm, sau đó còn cố ý ở lại để dẫn dụ các tu sĩ đến!
Tuy Lệnh Hồ không hiểu điều này, nhưng lại cảm thấy trong này chắc chắn có âm mưu.
Không hiểu sao Lệnh Hồ lại có cảm giác ba con yêu đã tập kích thôn xóm người phàm rồi ở đó không đi chính là ba con Thôn Thiên, Sĩ Diễm, Bàn Phúc có tu vi đạt đến Yêu Đan hậu kỳ ổn cố!
Nguyên nhân làm cho tu vi của ba con Yêu thú này tăng lên nhanh hơn so với các con Yêu thú khác đều là vì chúng đã thôn phệ nguyên khí tinh hoa của tu sĩ nhân loại, qua đó làm tăng thể chất cùng tu vi của bản thân. Hôm nay, ba con Yêu thú đã đạt đến cảnh giới Yêu Đan hậu kỳ ổn cố, cách cảnh giới đại thành chỉ còn một bước ngắn mà thôi.
Riêng bản thân Yêu thú Bàn Phúc đã đạt đến cảnh giới có thể toái đan hóa hình rồi, nhưng yêu này vẫn luôn áp chế tu vi, hẳn là đợi đến khi đạt đến Yêu Đan hậu kỳ đại thành mới bắt đầu toái đan để hóa hình thành Yêu tu! Mà muốn nhanh chóng đạt đến cảnh giới đại thành, Bàn Phúc cũng chỉ còn cách thôn phệ tu sĩ nhân loại, qua đó luyện hóa Nguyên Anh cùng thân thể, hút lấy nguyên khí tinh hoa của họ.
Thật ra, bởi vì Yêu Lâm sơn mạch hiểm ác, lại thêm việc trong ngàn năm nay các tu sĩ bước vào Yêu Lâm sơn mạch rất ít người còn sống, nên tu sĩ nhân loại đã sớm không dám bước vào trong đó nữa. Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Lệnh Hồ có Yêu Đan trong tay lại bị chúng tu điên cuồng cướp đoạt như thế, dù sao Yêu Đan quả thật trân quý vô cùng!
Ba con Yêu thú kia cảm thấy càng ngày càng có ít tu sĩ nhân loại dám bước vào Yêu Lâm sơn mạch, nên tự nhiên không cam lòng cứ ngồi đó chờ đợi đến mấy trăm năm thì tu vi mới tịnh tiến như các Yêu thú khác. Cho nên, sau khi thảo luận kế hoạch xong, ba con Yêu thú đã mạo hiểm xông ra khỏi Yêu Lâm sơn mạch. Sau khi hái đầy đủ Cưu Độc thảo, ba con Yêu này liền tập kích Đào Nguyên sơn cốc - một thôn xóm phồn thịnh của loài người.
Mà kế hoạch cũng đã diến ra theo đúng sự dự liệu của ba con yêu.
Bọn chúng đã chiếm cứ Đào Nguyên sơn cốc, sau đó giả bộ không đi để thu hút nhiều tu sĩ nhân loại đến.
Vào lúc vô số tu sĩ nhân loại tới đây dò xét, ba con Yêu thú Yêu Đan hậu kỳ ổn cố này đã lanh trí áp chế tu vi, lúc thần niệm của các tu sĩ quét qua chỉ cảm thấy chúng có tu vi Yêu Đan sơ kỳ mà thôi. Nếu không, một khi tự bại lộ tu vi Yêu Đan hậu kỳ ổn cố ra, chỉ sợ các "con mồi" của chúng nó sẽ chạy hết, và thay vào đó sẽ có các tu sĩ cao giai tới chém giết chúng.

Mà hiện tại, một khi tu vi của mình chỉ là Yêu Đan tiền kỳ thôi, các tu sĩ như Nguyên Anh kỳ, Xuất Khiếu kỳ, Phân Thần kỳ, cùng với Hợp Thể sơ kỳ sẽ có hi vọng sẽ đoạt được Yêu Đan, thậm chí những người này còn giấu diếm không cho các tu sĩ cao giai biết nữa.
Phải nói rằng ba con yêu hiểu rất rõ lòng tham của loài người!
Quả nhiên, sau khi phát hiện ba con Yêu thú chiếm cứ Đào Nguyên sơn cốc chỉ có tu vi là Yêu Đan tiền kỳ, chúng tu rất là mừng rỡ. Rất nhiều tu sĩ cho rằng thực lực bản thân mình có thể bắt lấy ba con Yêu này nên đã bắt đầu tính toán.
Còn chưa tấn công ba con yêu, các tu sĩ đã cãi nhau ồn ào trước rồi.
Trong đại quân chúng tu lần này, người mạnh nhất là một tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ, còn lại đều là các tu sĩ Phân Thần kỳ, hoặc là Xuất Khiếu kỳ, thậm chí còn có các đệ tử môn phái tu vi Nguyên Anh kỳ nữa.
Các tu sĩ có tu vi dưới Phân Thần kỳ cùng với Hợp Thể kỳ này đa số đều là các tu sĩ muốn tham gia cuộc thi đấu Tiên Đạo đại tái trước đó. Tất nhiên nhiều nhất trong số này là các tu sĩ của ba sơn mạch Côn Luân, Tây Thổ, Cực Lạc vốn định ngồi trên thuyền phi nành cố định xuyên qua Yêu Lâm sơn mạch để đến Thanh Thành sơn mạch.
Trong chúng tu lần này còn có một người Lệnh Hồ quen biết, chính là đệ tử tinh anh nội đường Côn Luân kiếm tông - Ngữ Trảm Đường, tu vi của người này hiện giờ là Xuất Khiếu kỳ. Lệnh Hồ không thấy Mộ Dung Thiên Nhất ở đâu, chắc là lần trước bị Lệnh Hồ áp chế nên giờ này đã ở trong sơn môn khắc khổ tu luyện đi?
Lúc này, chúng tu đang tranh cãi nhau về việc làm sao phân chia được thu hoạch. Ai ai cũng muốn mình có một phần cả, không khí căng thẳng như sắp sửa đánh nhau vậy.
Tuy Lệnh Hồ đã sớm lên phòng trong tiên khách tửu lâu nghỉ ngơi, nhưng thần niệm đã sớm tản phát ra khắp chu vi hai nghìn dặm ngoài Đào Nguyên sơn cốc. Tất nhiên là ánh mắt tham lam cùng khuôn mặt đáng ghê tởm của chúng tu không thể nào thoát khỏi sự quan sát của thần niệm Lệnh Hồ.
Lệnh Hồ cực kỳ cảm thán. Những chúng tu này giờ đây còn đang tranh luận làm sao phân chia được một phần, chứ nào biết họ đã sớm bị ba yêu kia coi như là con mồi của chúng nó.
Tuy Lệnh Hồ rất chán ghét, nhưng dù sao cũng là tu sĩ nhân loại. Hay là nhắc nhở một phen đi, còn việc có nghe hay không là phải xem chúng tu rồi!
- Ba yêu giảo hoạt nhiều mưu, đã dùng thần thông áp chế tu vi mình lại. Lấy sự tham niệm trong lòng chúng tu làm mồi, một khi dẫn lấy sẽ biến thợ săn thành con mồi, con mồi thành thợ săn. Khuyên chúng tu nên sớm thoát lui đi, tránh cho việc khổ tu nhiều năm qua trở thành cát bụi!

Âm thanh do thần niệm Lệnh Hồ phát ra như thiên lôi đánh xuống, chấn vang trong tai chúng tu!
Sắc mặt chúng tu đại biến, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ cùng cả kinh. Cả kinh là vì thần thông người báo tin quá cường đại, một khi tham gia tranh đoạt tất sẽ thành kình địch. Nghi ngờ là vì lời cảnh cáo kia, đây có phải là sự thật hay không?
Lệnh Hồ lắc đầu thở dài, cảnh cáo hắn đã nói nhưng không có người nào trong chúng tu di động cả. Cho dù có những tu sĩ vừa rồi còn tin lời cảnh báo của Lệnh Hồ, nhưng sau khi nghe được vài người bên cạnh mình nói to nói nhỏ xong, thì họ càng phóng phi kiếm lên chuẩn bị bay về nơi ba yêu. Họ đã bỏ đi ý niệm buông tha trong đầu, lần nữa kiên định việc giết Yêu thú để lấy Yêu Đan.
- Cho dù ba con yêu này có ẩn giấu tu vi như người thần bí đã cảnh cáo, nhưng tu sĩ nhân loại chúng ta ở đây đông như thế, còn sợ gì không giết được ba yêu đó?
Sau khi có ý nghĩ này, hầu như không còn ai nghe lời cảnh báo của Lệnh Hồ nữa.
Nhưng riêng Ngữ Trảm Đường của Côn Luân kiếm tông lại khẽ suy nghĩ, dường như hắn đã từng nghe thấy âm thanh tương tự như âm thanh chấn vang bên tai khi nãy ở đâu rồi.
Tâm niệm vừa chuyển, Ngữ Trảm Đường lập tức làm ra quyết định. Hắn lặng lẽ truyền âm cho bốn vị sư đệ đi theo mình, cũng không nói lời nữa, trực tiếp bay ngược về phía sau tránh xa Đào Nguyên sơn cốc ra. Nhưng hắn và bốn vị sư đệ vẫn chưa rời đi hẳn, mà đứng ở nơi xa nhìn về chúng tu!
Môn nhân Ngũ Động Thiên của Cực Lạc sơn mạch thấy đám người Ngữ Trảm Đường rời đi thì không khỏi cười nhạo:
- Không ngờ rằng đảm khí của Côn Luân kiếm tông trong mấy năm nay đã không còn như xưa, thật là uổng danh một trong mười đại môn phái tu tiên. Nhưng mà rời đi cũng tốt, thiếu mấy tên Côn Luân kiếm tông nhà ngươi tranh đoạt, cơ hội của Ngũ Động Thiên chúng ta lại nhiều hơn một phần.
Ngũ Động Thiên là một môn phái tu tiên mạnh ở Cực Lạc sơn mạch, tất nhiên là không thể nào sánh bằng được Cực Lạc cung. Môn nhân Ngũ Động Thiên ai ai cũng thích giết chóc, điều này một phần cũng do công pháp Huyết Luân Quyết ấn của môn phái này.
Phải nói rằng dã tâm của Ngũ Động Thiên ở Tiên Đạo đại tái lần này rất lớn, muốn ở Tiên Đạo đại tái bộc lộ tài năng, phóng xuất phong quang. Môn phái này đã cử ra bảy người kiệt xuất có tu vi Phân Thần hậu kỳ tham gia, sau đó đi theo thuyền phi hành cố định xuyên qua Yêu Lâm sơn mạch để đến Thanh Thành sơn mạch. Nhưng vừa đi đến gần Yêu Lâm sơn mạch lại nghe thấy tin có ba con yêu chạy ra khỏi Yêu Lâm sơn mạch tập kích thôn xóm người phàm tục, hơn nữa còn ở lại không đi. Một việc tốt giết yêu lấy Đan như thế, hỏi sao mấy người Ngũ Động Thiên có thể bỏ qua được.
Mặc dù lời cảnh báo chấn vang bên tai khi nãy còn đó, nhưng càng lúc càng có nhiều người cứ suy bụng ta ra bụng người. Cho rằng người thần bí khi nãy cố ý phát ra tin tức như thế để làm cho chúng tu kinh sợ thối lui, sau đó sẽ ra tay giết ba con yêu để độc chiếm Yêu Đan.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương