Chứng Hồn Đạo
-
Chương 101: Chương 101: Hồn, Phách!
Chứng Hồn Đạo
Chương 1 01: Hồn, Phách!
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Chào các bạn độc giả, đến nay Chứng Hồn Đạo đã được hơn trăm chương, và mình vẫn luôn tự hào là luôn cố gắng hết sức để đem đến một bản dịch đầy chất lượng cho các bạn.
Hiện nay, sau khi qua chương 101 thì truyện sẽ có một vài đoạn đối thoại có trích dẫn về các triết lý Phật giáo cũng như Đạo giáo ( Đây là nền tảng của các công pháp các nhân vật trong truyện). Hai vấn đề Phật giáo và Đạo giáo rất là sâu rộng, mình không thể nào diễn tả hết được trong vòng một câu chữ hay một bài văn, vì đây là những câu nói của hàng vạn người qua nhiều thế hệ đúc kết. Nên khi có các đoạn nói về điển tích Phật giáo hay Đạo giáo, mình sẽ cố gắng dịch và chuyển ngữ cho các bạn dễ hiểu. Trong trường hợp mình cảm thấy không thể nào tóm gọn được, mình sẽ trích dẫn hoặc đưa link các bài luận của những dịch giả dịch thuật có chuyên sâu về vấn đề trên để cho các bạn đọc dễ hiểu.
Cảm ơn các bạn đã đọc.
Thấy Lệnh Hồ chú ý tới bức họa, Lý Thiên Mạc nói:
- Phật Đà trong bức tranh chính là Phật chủ A Di Đà Phật của Phật môn.
Lệnh Hồ gật đầu, rồi bốn người ngồi xuống bồ đoàn. Lý Thiên Mạc lấy nước nóng đổ vào bình trà, bắt đầu thưởng thức.
Trà của Lạc Hoa tự có tên là trà Vũ Tùng. Lấy những mầm trà quý hiếm, dùng một môn thuật pháp đặc thù đánh vào trong đó rồi gieo trồng xuống. Lúc sinh trưởng, lá trà có hương thơm thấm tận vào gan, uống có vị cam mà không chát, có vị tươi mà không ngọt, vừa có mùi vị trà mà vừa có tinh khí của cây Tùng, có thể nói là cực phẩm trong trà.
- Thiên Mạc sư đệ, không ngờ tu vi của đệ hiện nay lại là Hợp Thể hậu kỳ. Quả nhiên là người có Phật Duyên, là thiên kiêu chi tử a!
Đối với tư chất tu tiên của Lý Thiên Mạc, quả thật Lệnh Hồ rất bội phục.
Lý Thiên Mạc cười nói:
- Lệnh Hồ sư huynh quá khen, Tuy nói tu vi của đệ hiện nay là Hợp Thể hậu kỳ, cũng là một thành viên của tu sĩ cao giai, nhưng Lệnh Hồ sư huynh lại là nhân vật khiến cho toàn bộ tu sĩ đỉnh giai phải kiêng kỵ đó. Cho dù tư chất của đệ có cao hơn nữa, cũng không dám so sánh với Lệnh Hồ sư huynh.
Lệnh Hồ cười lắc đầu, nhưng cũng không phản bác.
Lý Thiên Mạc lẳng lặng nhìn Lệnh Hồ, mắt lộ ra vẻ suy nghĩ. Một lúc sau mới nói:
- Lệnh Hồ sư huynh, Thiên Mạc có một yêu cầu hơi quá đáng. Không biết Lệnh Hồ sư huynh có thể giúp hay không?
Thấy Lý Thiên Mạc nói trịnh trọng như thế, Lệnh Hồ cũng không dám đồng ý ngay: truyện từ
- Thiên Mạc sư đệ nếu không ngại thì cứ nói trước là chuyện gì đã, nếu ta có thể làm được, tất nhiên sẽ không từ chối!
Nạp Lan Bạch Y cùng Phong Vũ Nhược đang ngồi ở bên cạnh cũng đồng thời buông chén trà trong tay xuống, tò mò nhìn Lý Thiên Mạc.
Lý Thiên Mạc cười nói:
- Cũng không phải là việc khó gì. Nghe nói đạo mà Lệnh Hồ sư huynh tu luyện chính là đại đạo linh hồn, chia thành thần phách cùng thần hồn. Sư đệ cũng rất tò mò, muốn tận mắt nhìn thấy thần thông của Lệnh Hồ sư huynh một chút. Có khi việc này sẽ giúp đạo của sư đệ tiến xa hơn!
Lệnh Hồ ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ ý của Thiên Mạc sư đệ là...đạo của đệ cũng là đại đạo linh hồn sao?
Lý Thiên Mạc lắc đầu nói:
- Lệnh Hồ sư huynh, nếu như không khó lắm, mong huynh hãy để thần hồn cùng thần phách hiển chân ra ngoài, đệ sẽ giải thích sau.
Lệnh Hồ trầm ngâm một chút, rồi nói:
- Ta chỉ có thể để thần phách xuất hiện bên ngoài, còn thần hồn thì không tiện lắm.
Lực lượng Mệnh hồn của Lệnh Hồ thật sự quá cường đại. Một khi để hiển chân ở bên ngoài cơ thể sẽ làm cho cả không gian sụp đổ, tạo thành tai nạn khổng lồ không thể nào tưởng tượng nổi. Mặc dù chỉ hiển chân một phần nhỏ như hai bóng bàn tay màu đen hoặc nửa cái đầu sẽ không làm cho không gian sụp đổ, nhưng cũng gây nên tổn hại cho Mệnh hồn.
B.ạ.n..Đ.a.n.g..Đ.ọ.c..T.r.u.y.ệ.n..T.ạ.i..W.e.b.s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Nếu không phải bất đắc dĩ, Lệnh Hồ tuyệt đối không muốn vận dụng hồn uy của Mệnh hồn.
Lý Thiên Mạc nói:
- Nếu như thần hồn không ra được, vậy cho thần phách hiển chân cũng được.
Lệnh Hồ gật đầu. Mặc dù hắn không biết vì sao Lý Thiên Mạc nhất định muốn tận mắt nhìn thấy thần phách hiển chân, nhưng hắn tin Lý Thiên Mạc không có ý gì với hắn, Thiên Mạc làm như thế chắc chắn là có lý do riêng.
Mà Phong Vũ Nhược nghe thấy Lệnh Hồ muốn hiển chân thần phách ra, vị tiểu sư muội này liền vui mừng nhảy nhót lên. Bộ dáng giống như chuẩn bị thấy được trò vui vậy.
Còn bản thân Nạp Lan Bạch Y? Tuy nàng cũng muốn thấy thần thông hồn đạo của Lệnh Hồ, nhưng trong lòng càng lo lắng cho Lệnh Hồ hơn.
Người nào cũng biết rằng thần thông hồn đạo của Lệnh Hồ là vô thượng công pháp làm cho tu sĩ Độ Kiếp kỳ phải kiêng kỵ, cũng là công pháp được vô số người tu tiên thèm muốn. Cho đến nay, đã có rất nhiều tu sĩ có thiên tư tuyệt đỉnh buông tha cho đại đạo của mình mà chuyển sang nghiên cứu đại đạo linh hồn.
Hồn đạo của Lệnh Hồ hẳn phải vô cùng bí mật, không nên để cho người khác biết được mới đúng. Thế nhưng hôm nay mới chỉ nghe Lý Thiên Mạc yêu cầu thôi, Lệnh Hồ đã đáp ứng hiển lộ thần thông ngay trước mặt bọn họ. Sự yêu thương của Lệnh Hồ đối với Lý Thiên Mạc có thể thấy được!
Mặc dù nói Lý Thiên Mạc không phải là người ngoài, nhưng nếu đổi lại là Nạp Lan Bạch Y, nàng tuyệt đối không dễ dàng đáp ứng yêu cầu Lý Thiên Mạc như thế. Trong lòng Nạp Lan Bạch Y, Lý Thiên Mạc không thể nào so sánh với người nàng yêu sâu đậm là Lệnh Hồ được!
Mọi người đều có một phần ích kỷ của riêng mình. Nếu như Nạp Lan Bạch Y đã coi mình là nữ nhân của Lệnh Hồ, thì việc nàng đứng về phía Lệnh Hồ, nghĩ cho Lệnh Hồ không có gì là không đúng cả.
Nhưng mà, nếu Lệnh Hồ đã đáp ứng, tất nhiên Nạp Lan Bạch Y sẽ không bộc lộ cảm xúc hiện giờ của mình ra. Nhưng trong lòng đã quyết định, nhất định phải tìm một cơ hội nói cho Lệnh Hồ biết.
Cửa phòng tĩnh thất đã đóng lại.
Thật ra tiểu viện ở sau hậu điện này đã được coi là chỗ tĩnh tu của Lý Thiên Mạc. Nếu chưa được Lý Thiên Mạc cho phép, sẽ không có một người nào dám đi vào bên trong.
Dĩ nhiên là trừ Phong Vũ Nhược cùng Nạp Lan Bạch Y ra, hiện tại có thêm Lệnh Hồ nữa. Còn những người khác không thể tùy ý bước chân vào hậu điện được.
Cho nên lúc Lệnh Hồ thi triển thần thông hồn đạo, để cho thần phách của mình hiển chân ra sẽ không cần sợ bị người nhìn trộm. Mà thật ra, cho dù có người nhìn trộm, người này cũng bị Lệnh Hồ phát hiện! Còn nữa, nếu như người nhìn trộm biết được người ở bên trong là Lệnh Hồ, sợ rằng sẽ có ý nghĩ chạy thật xa trước đó, không dám hành động thiếu suy nghĩ chút nào!
Lệnh Hồ ngồi tĩnh tọa, vẻ mặt trang nghiêm. Hai mắt dần đóng lại, khoảng chừng hai trăm tức* sau, từ trên đỉnh đầu Lệnh Hồ xuất hiện một mảnh linh quang màu xanh như mưa lất phất vậy. Ban đầu ở trong mảnh linh quang này có một mầm cây nhỏ, nhưng mầm cây nhỏ này càng lúc càng lớn hơn, càng sáng hơn. Mầm cây này dần trưởng thành thành một cây khô lớn, cành cây cũng càng lúc càng nhiều. Sau đó, ở trên tán cây xuất hiện một người nhỏ bé nhỏ như lòng bàn tay, tuy nhỏ bé như vậy những ngũ quan lại vô cùng rõ ràng!
Đây là một người nhỏ bé thô kệch, nhưng lại có mấy phần giống Lệnh Hồ.
Nhưng mà, nếu để cho những tu sĩ đỉnh giai đã từng bị bại trận dưới tay của Linh Tuệ phách cùng Thiên Xung phách năm xưa nhìn thấy thần phách này, chắc chắn bọn họ sẽ nhận ra thần phách này tuyệt đối không phải là Linh Tuệ hay Thiên Xung.
Linh Tuệ phách có tướng mạo cổ sơ, mặc trang phục đạo sĩ; Thiên Xung phách có khuôn mặt lạnh lùng, sát khí đằng đằng; còn thần phách này lại có tướng mạo thô kệch, khí thế hùng hậu, bất động như núi.
Chẳng những tướng mạo, mà ngay cả khí chất của ba thần phách cũng khác nhau hoàn toàn.
Thật ra, thần phách có tướng mạo thô kệch quả thật không phải là Linh Tuệ phách hay Thiên Xung phách, mà chính Trung Khu phách đã được cổ bảo linh khí Bảo Quang tháp nhận chủ, tu luyện thần thông Vạn Trượng.
Vào ngày Bảo Quang tháp bị Lệnh Hồ tế luyện hoàn toàn rồi đưa vào trong tinh thần thức hải, thì thần thông Vạn Trượng của Trung Khu phách mới chỉ có ba mươi trượng mà thôi. Mà Bảo Quang tháp lại yêu cầu thần thông Vạn Trượng của Trung Khu phách phải đạt đến giai đoạn đầu tiên là trăm trượng thì mới nhận Trung Khu phách làm chủ.
Trước khi Trung Khu phách đột phá được giai đoạn thứ nhất thì sau một trăm canh giờ, thân thể chỉ cao thêm một phân, cho nên tương đối chậm chạp. Nhưng sau khi thân thể đạt tới trăm trượng, thần thông Vạn Trượng đột phá được giai đoạn thứ nhất xong thì cứ một trăm canh giờ, thân thể của hắn lại cao thêm mười phân.
Qua hơn năm mươi năm, thần thông Vạn Trượng của Trung Khu phách đã sớm đạt tới viên mãn. Mà bản thân cũng hiển hóa chân hình thành công như Linh Tuệ cùng Thiên Xung, trở thành thần phách thứ ba thoát khỏi trạng thái bóng đen.
Trung Khu phách cùng với hai phách Khí và Lực là ba phách trực thuộc Mệnh hồn. Hôm nay đã có thể hiển hóa chân hình thì dĩ nhiên lúc muốn ra ngoài không cần phải dùng thần niệm để cứng rắn kéo ra như Thiên Xung và Linh Tuệ.
Bởi vì Trung Khu phách có quan hệ trực thuộc Mệnh hồn, nên có thể mượn lực lượng của Mệnh hồn một cách dễ dàng, qua đó trực tiếp từ Nê Hoàn cung nhảy ra ngoài.
Chỉ có một điều đáng tiếc là vì Mệnh hồn vẫn chưa độc lập hóa hình được, nên Lệnh Hồ chỉ có thể dùng linh khí màu xanh của Mệnh hồn thi triển thành pháp môn bản mệnh thụ ( Cây bản mệnh), rồi để cho Trung Xu phách đứng trên ngọn cây, chứ không phải đạt đến cảnh giới Long Hổ giao hối hoàn toàn được.
Có thể dùng một cách nói đơn giản như thế này để hiểu: lực lượng của Mệnh hồn quá mức cường đại, không thể nào hiển chân hoàn toàn ở Tu Tiên giới được. Giả thiết Mệnh hồn là một tánh mạng sinh động, bởi vì thân thể máu thịt quá cường đại, nếu xuất hiện sẽ làm cho cả không gian sụp đổ. Mà bản mệnh thụ lại tương đương với linh hồn của Mệnh hồn, bởi vì không mang theo lực lượng thân thể nên lúc bản mệnh thụ xuất hiện ở bên ngoài cũng không gây hại gì cả.
Giống như hiện tại vậy, Lệnh Hồ đã để cho bản mệnh thụ của Mệnh hồn cùng Trung Khu phách hiển chân ở bên ngoài. Nhưng bởi vì hai thần hồn thần phách này có quan hệ trực thuộc với nhau nên không cần lo lắng việc để bản mệnh thụ và Trung Khu phách ở bên ngoài quá lâu mà gây nên tổn hại gì lớn.
Tổn thương chắc chắn là có, nhưng tối đa chỉ mất đi một chút linh lực mà thôi.
Sau khi thấy cảnh tượng trên đỉnh đầu Lệnh Hồ hiện ra thần phách thần kỳ như thế, hai người Phong Vũ Nhược và Nạp Lan Bạch Y cảm thấy đã đủ rồi.
Mà Lý Thiên Mạc lại tương đối rung động, thần niệm của hắn nhẹ nhàng đưa ra, cùng với Trung Khu phách của Lệnh Hồ tiến hành tiếp xúc với nhau.
Tất nhiên Lệnh Hồ sẽ không công kích Lý Thiên Mạc, để cho Lý Thiên Mạc tùy ý tìm hiểu Trung Khu phách cùng bản mệnh thụ của Mệnh hồn.
Sự rung động trên khuôn mặt Lý Thiên Mạc vẫn chưa hết. Khoảng chừng nửa nén hương sau, thần niệm của hắn khẽ trao đổi với Lệnh Hồ một chút, sau đó lui qua một bên. Hắn đang hi vọng Lệnh Hồ có thể hiển chân thêm một hoặc nhiều thần phách hơn nữa.
Trong truyền thuyết, lúc Lệnh Hồ giao chiến với hai mươi bảy tu sĩ Hợp Thể kỳ cao giai, hắn đã phải dùng đến hai thần phách mới đánh cho chúng tu tan tác được.
Cho nên Lý Thiên Mạc mới có yêu cầu như thế với Lệnh Hồ.
Lệnh Hồ cũng không cự tuyệt. Hắn có cảm giác dường như Lý Thiên Mạc đã có điều gì đó ngộ ra sau khi thấy thần phách của mình, nên mới nhiệt tình giúp một chút.
Rất nhanh, trên tán cây của bản mệnh thụ lại xuất hiện hai thần phách khác. Nhưng mà vì thần thông của hai thần phách này còn chưa đạt tới viên mãn, nên vẫn trong trạng thái bóng đen. Mà hai thần phách này chính là hai phách trực thuộc khác của Mệnh hồn, Lực phách cùng Khí phách.
Trên đỉnh đầu Lệnh Hồ hiện giờ xuất hiện một cảnh tượng: bản mệnh thụ phát ra linh quang màu xanh như mưa lất phất, linh khí lượn lờ; trên đỉnh tán cây là một người nhỏ bé ngũ quan rõ ràng, dáng người thô kệch, tên tay nâng một bảo tháp có bảy tầng; còn ở hai bên là hai người nhỏ bé như hai bóng đen, một tráng kiện như nham thạch là Lực phách, một hư ảo như khói khí là Khí phách.
Cũng không biết qua bao lâu, dường như Lý Thiên Mạc đã thu được điều mình mong muốn, thu hồi thần niệm mình lại. Mà ba phách của Lệnh Hồ cũng theo bản mệnh thụ trở về trong tinh thần thức hải.
Lúc Lệnh Hồ mở mắt ra thì Lý Thiên Mạc lại khép hai mắt mình lại, vẻ mặt nghiêm nghị, như đang lĩnh ngộ điều gì đó.
Lệnh Hồ cùng Nạp Lan Bạch Y, Phong Vũ Nhược lẳng lặng nhìn Lý Thiên Mạc, không nói cũng không làm gì cả, tránh làm phiền đến Lý Thiên Mạc.
Lệnh Hồ biết thiên tư Lý Thiên Mạc tuyệt đỉnh, nhưng không cho rằng Lý Thiên Mạc có thể hiểu được gì về công pháp Chứng Hồn quyết của mình. Cho dù khi hãy linh hồn của hai người đã có tiếp xúc với nhau, nhưng cũng không thể dễ dàng hiểu được.
Về việc Lý Thiên Mạc đang lĩnh ngộ điều gì đó, Lệnh Hồ có thể chắc chắn Lý Thiên Mạc đã thông qua công pháp của mình để lĩnh ngộ một công pháp khác.
Mà sự thật đúng là như thế!
Lúc Lý Thiên Mạc hiển lộ công pháp mình đang tu luyện ra, chỉ trong chốc lát thôi Lệnh Hồ đã vô cùng rung động, tuyệt không thua gì vẻ mặt của Lý Thiên Mạc khi mới nhìn thấy Trung Khu phách của mình hiển chân ra bên ngoài cả!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook