Chung Cực Truyền Thừa
-
Chương 706: Xâm lược
- Hừ.
Tên nam nhân mắt xếch ngồi ở vị trí trung tâm của chiếc kiệu, thoải mái dựa vào chiếc ghế, trong tay cầm một chén rượu màu xanh. Con mắt hắn híp lại, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nhu hòa mà lãnh khốc, ánh mắt hắn nhàn nhạt nhìn vào chiến trường:
Nham Long ở bên cạnh cũng cầm một chén rượu màu xanh, ánh mắt thản nhiên nhìn vào quang tráo có quang mang không ngừng lóe lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên. Người nói chính là một nữ nhân ngồi bên tay trái, nàng cũng dựa người vào chiếc ghế, đôi chân thon dài lộ khỏi trường bào màu vàng, có vẻ vô cùng yêu dị.
Nam nhân lực lưỡng ngồi bên cạnh nàng gọi là Mạc Ly lại không nói gì. Tay phải xoay xoay cái chén, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đại trận bị công kích, dường như đang nghĩ tới cái gì đó.
- Cường giả Thần Cấp có tôn nghiêm của Thần Cấp, tuy rằng quy củ của Đông Nam Thiên không cho phép Hư Thần Cảnh hỗ trợ lẫn nhau trong lúc chém giết. Thế nhưng chúng ta lại từ Huyền Đông Thiên tới. Chúng ta chính là thế lực bên ngoài, cũng không bị hạn chế từ ước thúc này. Nếu như không cứng rắn đối đầu với Cường giả Thần Cấp, bọn họ tất nhiên sẽ không tự mình xuất thủ, mà sẽ an bài những cao thủ khác của Đông Nam Thiên tới đây. Bằng không...Những Đại Thiên khác đều đang nhìn chằm chằm vào đây, bốn tên Hư Thần Cảnh gia nhập, ra vào như chỗ không người, hỗ trợ tiêu diệt Cường giả Hư Thần Cảnh của Đông Nam Thiên ngang ngược...Cường giả Thần Cấp sẽ không làm như vậy.
Tả Thế nói vậy nhưng cũng không chút để ý, đôi mắt xếch vẫn nhìn vào đại trận, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười hờ hững và khinh miệt, dường như toàn bộ Thiên địa đều nằm trong tay hắn vậy.
Khuôn mặt Nham Long hiện lên sự tiếc hận:
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt toát ra chiến ý.
Hai hàng lông mày Tả Thế nhíu lại, nhớ tới tính cách của người kia, đôi mắt xếch không khỏi híp lại, hai hàng lông mày cau lại, trong giọng nói mang theo ý tứ nhắc nhở.
Trong mắt Nham Long hiện lên một chút bất mãn, thế nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất, cũng không bị Tả Thế nhìn thấy...Tuy rằng đều là một trong mười ba đường chủ Long Tích, thế nhưng đối phương bài danh trước Nham Long, Nham Long biết rõ sự lợi hại của đối phương, hắn cũng không làm ra chuyện gì động chạm tới mặt mũi của đối phương.
Tả thế khẽ gật đầu, đôi mắt xếch híp lại nhìn về phía đại trận, trên môi nở nụ cười yêu dị, xoay xoay chén rượu nói:
Một giọng nói mang theo sự lo lắng vang lên bên trong căn phòng ở Dưỡng Tâm Phong. Lúc này Dưỡng Tâm Phong luôn mang theo sự yên lặng, xa xưa dường như cũng bị cuốn vào sự khẩn trương, đánh mất sự trầm ổn yên lặng vốn có của nó.
So sánh với những cường giả Ngưng Thần Kỳ của Thanh Long Bảo ở bên ngoài đại trận hờ hững và trấn định thì bầu không khí khẩn trương bên trong căn phòng cũng đã nói rõ sự chênh lệch của đối phương.
Bảy tên Hư Thần Cảnh cường giả, hiện tại chỉ còn bốn người. Cũng là bốn người, thế nhưng biểu tình và khí thế căn bản không có biện pháp so sánh với những người bên ngoài kia. Cho dù là Kỳ Dương, biểu tình hiện tại cũng vô cùng khó coi.
Chu Trí Lâm cấp bách như kiến bò trên chảo nóng. Sắc mặt hắn tái nhợt mang theo sự sợ hãi thật sâu, không ngừng đi tới đi lui trong phòng họp...Quá kinh khủng. Mỗi khi vừa nghĩ tới tình cảnh khi đó, trong lòng Chu Trí Lâm ngay cả một ý niệm phản kháng trong đầu cũng không có.
Người ta chỉ cần một ánh mắt cũng khiến cho Chu Trí Lâm liền cảm thấy toàn thân bị cuốn vào trong một không gian quỷ dị. Tay hắn, năng lượng, thậm chí cả đại não cũng bị trói buộc. Chờ sau khi hắn từ trạng thái quỷ dị đó tỉnh lại, thì ba tên trường lão Hư Thần Cảnh cùng hắn bay ra ngoài đã biến thành thịt nát.
Loại cảm giác này, hắn chỉ có thể cảm nhận khi đối mặt với sự phẫn nộ của Lâm Dịch.
Mồ lôi lạnh trên trán Chu Trí Lâm không ngừng xuất hiện, toàn thân không nhịn được mà run rẩy...Đây không phải là đối chiến, mà là đơn phương tàn sát.
Tên nam nhân đầu bóng kia nở nụ cười nói mang theo sự giễu cợt, sau khi nói xong liền biến mất không còn tung tích...Mãi sau khi đối phương rời khỏi, khí trường cường đại giống như núi của hắn mới hoàn toàn biến mất.
Chu Trí Lâm lần thứ hai quay về phía Kỳ Dương lớn tiếng hô. Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng nổ mạnh như tiếng sấm liên miên khiến cho thần trí của hắn rối loạn, khiến cho hắn hầu như sắp phát điên.
Ánh mắt Kỳ Dương hung hăng nhìn Chu Trí Lâm...Xưa nay thoạt nhìn Chu Trí Lâm rất can đảm, căn bản chưa từng nghĩ hắn là một kẻ nhu nhược. Khi dễ người yếu hơn mình, hắn khí khách mười phần. Nhưng mà khi gặp phải kẻ cường đại hơn mình thì lại biến thành người như vậy sao? Người như vậy không ngờ cũng có thể trở thành Hư Thần Cảnh? Kỳ Dương xem thường nhìn hắn.
Nhưng Chu Trí Lâm lúc này nào còn thời gian chú ý tới biểu tình của đối phương, ánh mắt lo lắng của hắn liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó không nhịn được mà hướng về phía hai người bên cạnh Kỳ Dương hô:
- Nhị trưởng lão, Bạch trưởng lão, các ngươi mau khuyên nhủ tông chủ đi a. Đại trận này có thể chống đỡ được bao lâu? Bây giờ chỉ là Lục giai chiến sĩ công kích đã sắp không chịu nổi, nếu như bốn người bọn hắn đồng thời tấn công...Chúng ta, Bách Nguyên Tông chúng ta coi như là xong a. Tới lúc này rồi, các vị Cường giả Thần Cấp rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a? Lẽ nào mặt mũi của bọn họ, so với tính mệnh của chúng ta còn quang trọng hơn sao?
Một tiếng quát lạnh vang lên cắt đứt sự điên cuồng của Chu Trí Lâm, khí thế cuồng bạo khiến cho sắc mặt Chu Trí Lâm trong nháy mắt trắng bệch, thân thể thậm chí còn bị cỗ khí thế này đánh bay ra bên ngoài, hung hăng đập vào tường...Đột nhiên bị tập kích, Chu Trí Lâm há to miệng, không dám tin tưởng nhìn về phía đối diện.
Ánh mắt Kỳ Dương lạnh lùng nhìn về phía Chu Trí Lâm, trong nháy mắt khí thế của Ngưng Thần Kỳ cường giả hiển hiện không thể nghi ngờ. Chu Trí Lâm dưới cỗ khí thế này, ngay cả một chút cũng không có động đậy được.
Kỳ Dương ít khi động thủ với người khác, tuy rằng tất cả mọi người đều biết thực lực của hắn không kém, thế nhưng không nghĩ tới hắn lại cường đại như vậy. Chu Trí Lâm ngây ngốc nhìn Kỳ Dương, không nói được lời nào.
Kỳ Dương lạnh lùng nhìn hắn nói:
Chu Trí Lâm há miệng định nói, thế nhưng dưới khí thế này, cũng không thốt lên lời.
- Được rồi, được rồi, hiện tại đối mặt với kẻ định mạnh mẽ, không cho phép nội bộ lục đục a. Tông chủ, chúng ta quả thực phải nghĩ một biện pháp nào đó...Tuy rằng đại trận thần diệu, thế nhưng số lượng tinh linh dự trữ cũng còn chưa tới hai mươi khỏa. Nếu như bốn người kia thực sự gia nhập công kích, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu.
Người nói chính là tên nam nhân bên phải Kỳ Dương, người này chính là nhị trưởng lão. Nguồn truyện: Truyện FULL
Kỳ Dương lại hừ một tiếng, hung hăng liếc mắt nhìn Chu Trí Lâm, sau đó mới ngồi xuống vị trí của mình. Khí tức của Ngưng Thần Kỳ cường giả vừa rồi còn tràn ngập căn phòng trong nháy mắt biến mất. Mà Chu Trí Lâm cũng thở hổn hển, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Kỳ Dương lóe lên quang mang lạnh lẽo, cắn răng nói:
- Không nghĩ tới bọn họ ngay cả bảo vật như "Đoạn Linh Châu" cũng có thể đem ra...Thần thức chúng ta không thể rời đi, cũng không thể truyền tống tin tức được. Hai ngày trước đã phái người ra ngoài giúp đỡ, nói vậy không chừng bao lâu nữa viện quân sẽ tới...Đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, chúng ta phối hợp với Lăng Vân Tông và Lạc Phượng Môn, tất nhiên có thể đem đám hỗn đản Thanh Long Bảo chém giết.
Bạch trưởng lão từ đầu không nói gì đột nhiên lại mở miệng. Ánh mắt ba người chuung quanh tập trung lên trên người hắn. Mí mắt hắn nhếch lên nói:
- Lần này bốn người Thanh Long Bảo phái tới, mỗi một người đều có thực lực Ngưng Thần Kỳ. Cho dù là viện quân tới, chúng ta cũng không có cách nào đơn giản giết được bọn chúng...Mục tiêu duy nhất của bọn hắn chính là Bách Nguyên Tông chúng ta, những cường giả Hư Thần Cảnh đối với bọn hắn mà nói, căn bản không để vào mắt...Mà cho đến lúc này, bốn trăm tên Lục giai chiến sĩ gia nhập Bách Nguyên Tông...Thứ cho ta nói thẳng, căn bản là đánh đâu thắng đó, chúng ta căn bản không có biện pháp phòng ngự! Không tới nửa giờ, bọn họ có thể đem toàn bộ Bách Nguyên Tông tiêu diệt, cũng thong dong mà thối lui...Thời gian nửa giờ, có thể giết chết được bọn họ sao.
Lời Bạch trưởng lão nói khiến cho Kỳ Dương và nhị trưởng lão chấn động...Bọn họ chỉ nghĩ tới giết địch, nhưng mà căn bản lại không có nghĩ tới, mục đích của bọn chúng tới đây chỉ là tiêu diệt Bách Nguyên Tông mà thôi...Chính như lời Bạch trưởng lão nói, những người này đều là Ngưng Thần Kỳ đỉnh phong, nếu như chiến đấu cùng bọn chúng, chỉ cần hơi phân tâm một chút cũng phải trả giá đắt. Cho đến lúc này, lại có thêm Lục giai chiến sĩ gia nhập cuộc chiến, muốn giết muốn cướp, căn bản không có người nào có thể ngăn cản. Nhưng mà, chỉ cần đem đại bộ phận người của Bách Nguyên Tông giết chết, chỉ còn sót lại Kỳ Dương và mấy vị trưởng lão thì có lợi ích gì đây? Tài nguyên mới là thứ quan trọng a.
Kỳ Dương cũng biết sự tình nghiêm trọng, khuôn mặt hắn cũng nghiêm trọng hỏi.
Bách Nguyên Tông này chính là tâm huyết cả đời hắn, nếu như nó bị giệt, thì trong lòng hắn cũng không dê chịu một chút nào.
Nhưng mà Bạch trưởng lão kia lại thở dài một tiếng nói:
Kỳ Dương cười khổ nói:
Bách Nguyên Tông đang trong tình cảnh nguy cấp, mà ở trên cao cách đó mấy vạn km, lại có người đang không ngừng rít gào.
Long Dương mở to hai mắt, khuôn mặt tuấn mỹ có chút tức giận.
Một giọng nói lười biếng vang lên, tùy ý nhìn xuống dưới một chút rồi nói:
Long Dương không vui quay đầu lại hỏi:
Giọng nói lười biếng tùy ý kia lại vang lên.
Long Dương nóng lòng, nhưng lại không có bất kỳ một biện pháp nào.
Hắn đương nhiên không có khả năng đánh một hồi với đối phương, nếu như mỗi lần đều như vậy thì bọn hắn vạn năm qua không biết phải đánh bao nhiêu lần. Chỉ là...Kỳ Dương kia dù sao cũng là ngoại môn đệ tử của hắn, nếu cứ trừng mắt để cho Bách Nguyên Tông của hắn bị phá hủy, cũng không phải là chuyện tốt.
Thế nhưng để hắn đi đánh chết mấy người Thanh Long Bảo kia...Tuy rằng chỉ là một cái nhấc tay, thế nhưng sau đó hắn sẽ không đứng dậy nổi.
Bằng không, nên nói với những Đại Thiên khác như thế nào đây? Ai, Thanh Long Bảo người ta tùy tiện phái mấy Ngưng Thần Kỳ qua đây, Đông Nam Thiên ngay cả người chống lại cũng không có, lại còn phải mượn Thần Cấp đi đẩy lui sao?
Đông Nam Thiên chính là cố thổ của Hắc Long Thần đại nhân, năm đó Hắc Long Thần đại nhân cách xa hàng tỉ dặm đi cứu trợ Bạch Hổ đại nhân, toàn bộ Thiên Giới đều nghe tiếng. Tuy rằng những Đại Thiên khác và Đông Nam Thiên đối địch, thế nhưng chỉ cần nói tới Hắc Long Thần đại nhân, bọn họ không khỏi kính trọng. Làm một trong những Thần cấp của Đông Nam Thiên Long Dương có nhiệm vụ giữ danh dự của Đông Nam Thiên...Đây chính là vinh quang, Hắc Long Thần đại nhân dùng sinh mệnh đổi lấy vinh quang, tuyệt không thể để mất. Đừng nói là ngày hôm nay một Bách Nguyên Tông bị diệt, cho dù là thế lực lớn nhất Đông Nam Thiên bị diệt, dưới tình huống Cường giả Thần Cấp đối phương không xuất động, bọn họ cũng không thể xuất động.
Tên nam nhân lực lưỡng từ đầu vẫn không nói chuyện đột nhiên mở miệng nói, Long Dương và tên nam nhân có vẻ lười biếng kia nhìn về phía hắn.
Tên nam nhân lực lưỡng nhíu mày nói:
Long Dương ngạc nhiên, lập tức gật đầu.
Về phần Lâm Dịch có ở trong Bách Nguyên Tông hay không, bằng vào thần thức của Ngưng Thần Kỳ, bọn họ có thể dễ dàng phát hiện Lâm Dịch có còn ở bên trong Bách Nguyên Tông hay không. Như vậy khả năng duy nhất chính là bọn họ cũng không dự định đi tìm Lâm Dịch gây khó dễ.
Tên nam nhân lười biếng kia lẩm bẩm một câu, ánh mắt độ nhiên bạo phát tinh quang, khóe miệng xuất hiện nụ cười nhạt:
Khuôn mặt Long Dương tức thì biến đổi, vung tay lên, cũng không xem tình hình của ngoại môn đệ tử như thế nào, trọng yến chính là an nguy của Lâm Dịch...Nếu như Lâm Dịch chết, như vậy Đông Nam Thiên thực sự không trở mình được nữa rồi.
Trên mặt kính, những đường vân xẹt xẹt, một lát sau xuất hiện một cảnh.
Lâm Dịch, hiện tại đang cau mày, nhìn tên nam tử đột nhiên xuất hiện trước mặt, khuôn mặt hắn trầm xuống.
Ánh mắt Long Dương hiện lên một tia kinh dị, lập tức cười nhạt:
Nói xong, liền chuẩn bị hành động.
Tên nam nhân có vẻ lười biếng kia đột nhiên mở miệng, ngăn động tác của Long DƯơng. Long Dương không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn về phía hắn.
Lâm Dịch có Hổ Thần cư, cho dù là lão gia hỏa này muốn lấy tính mạng hắn cũng không phải một chốc có thể lấy được. Dù sao mục đích của chúng ta là tìm một khối đá cho hắn ma luyện...Còn có sự ma luyện nào mạnh mẽ hơn khi đó là Cường giả Thần Cấp a? Trước tiên cứ để hắn hưởng thụ đi.
Khóe miệng tên nam nhân có vẻ lường biếng kia xuất hiện nụ cười nhạt, nhìn hình ảnh trong gương, một lát sau thần sắc khẽ biến đổi nói:
Long Dương bĩu môi không chút ý tứ nói.
Tên nam nhân có vẻ lười biếng kia nhún vai ngáp một cái nói:
Long Dương trợn mắt, một lát sau mới cắn răng nói:
Sau khi hừ lạnh một tiếng, hắn xoay người rời khỏi. Tên nam nhân có vẻ lười biếng kia cười hắc hắc, ánh mắt uể oải nhìn về phía mặt kính.
Trên bầu trời vạn dặm không có lấy một đám mây. Hai thân ảnh, đang giằng co trên không trung.
Sắc mặt Lâm Dịch âm trầm nhìn người trước mặt này...Hắn nóng lòng muốn chạy đi, lại đột nhiên bị người này chặn lại. Hắn định uy hiếp người này rồi đi, thế nhưng không nghĩ tới đối phương cư nhiên dám thả khí thế tập trung vào mình.
Điều này làm cho sắc mặt Lâm Dịch khó coi...Khí thế đối phương lớn như vậy, lại vững vàng tập trung ở trên người Lâm Dịch khiến cho hắn không dám có chút sơ ý.
Nam nhân này dường như từ lúc sinh ra khuôn mặt đã tuấn mỹ như vậy, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười hiền hòa, nhìn qua có vẻ vô cùng vô hại. Thế nhưng hắn như vậy, khí thế lại tập trung trên người Lâm Dịch, bằng vào đó Lâm DỊch cũng có thể đoán ra thực lực người này thâm bất khả trắc.
Ánh mắt Lâm Dịch lạnh lùng mở miệng hỏi.
Tên nam nhân này mở miệng, hàm răng trắng nõn hiện ra, cười nói:
Vừa nghe đối phương mở miệng liền nói ra tên mình, trong lòng Lâm DỊch tức thì cả kinh.
Trên Thiên Giới, người nhận thức hắn cũng không có nhiều. Mà người nhận thức hắn, cũng có thực lực giống hắn là cường giả Ngưng Thần Kỳ cũng chỉ có ở một nơi.
Ánh mắt Lâm Dịch lạnh lùng nói:
Nam nhân từ chối cho ý kiến, nhún vai cười nói:
Lâm Dịch không có tính toán giấu diếm:
Nam nhân tựa hò hơi cảm thấy ngạc nhiên, sửng sốt một chút, lập tức bật cười nói:
Lâm Dịch nhẹ gật đầu:
Vừa dứt lời, một tiếng hổ gầm cực lớn bỗng nhiên vang lên, một ảo ảnh hình hổ cao trọn vẹn tới vạn trượng, mang theo khí thế điên cuồng bá đạo thiên địa, thiên hạ vô song xuất hiện ở sau lưng Lâm Dịch. Khuôn mặt nam nhân ngay lúc mãnh hổ xuất hiện, lộ ra một tia hương vị không nói nên lời, chợt, một cổ năng lượng mãnh liệt màu đỏ lam bỗng nhiên đánh thẳng tới phía nam nhân.
Lâm Dịch hiện tại thế nhưng là học thông minh, khí thế đối phương như khói như mây to lớn không giới hạn, so với Duẫn Đinh tựa hồ còn mạnh mẽ hơn, càng làm cho hắn nhìn không ra nông sâu. Trước mặt cường giả bậc này, nếu hắn không xuất toàn lực, căn bản là đến một tia cơ hội cũng không có.
Bởi vậy, trong nháy mắt này hắn liền dùng toàn bộ lực lượng triển khai Thú Văn bổn nguyên đánh thẳng tới chỗ đối phương.
Mà ở vào lúc công kích, Thiên đạo của Lâm Dịch cũng tự nhiên bám vào trên luồng năng lượng này. Trong lúc nhất thời, năng lượng cuồng bạo mang theo một khí thế bá đạo vô song của Thiên đạo, giống như một đầu man hoang cự hổ từ trong hằng cổ đi ra. Mở ra cái miệng như cái bồn máu khổng lồ, cắn thẳng về phía nam nhân kia.
Nam nhân nhẹ nhàng thì thầm một tiếng, nhưng mà đối mặt khí thế bá đạo vô song bực này, sắc mặt hắn đến một tia biến hóa cũng không có, thẳng đến lúc luồng năng lượng này sắp tiếp cận hắn, thân ảnh hắn đột nhiên hư không tiêu thất, con ngươi Lâm Dịch co lại như lỗ kim!
Ngày đó Lâm Dịch chém giết Duẫn Đinh, sở dĩ Duẫn Đinh không tránh được, ngoại trừ công kích của Lâm Dịch sâu sắc vượt ra khỏi dự liệu của hắn, quan trọng hơn là Thiên đạo của Lâm Dịch tại một khắc này đã hoàn toàn tập trung vào hắn, hắn căn bản là muốn trốn cũng không được.
Nhưng mà hôm nay, người nam nhân này không có chút phòng bị nào, thân thể bất động, thậm chí liền chấn động năng lượng của hắn Lâm Dịch cũng không cảm giác được, dưới tình huống này, hắn sao có thể dễ dàng thoát khỏi sự tập trung Thiên đạo của mình?
Tên nam nhân mắt xếch ngồi ở vị trí trung tâm của chiếc kiệu, thoải mái dựa vào chiếc ghế, trong tay cầm một chén rượu màu xanh. Con mắt hắn híp lại, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nhu hòa mà lãnh khốc, ánh mắt hắn nhàn nhạt nhìn vào chiến trường:
Nham Long ở bên cạnh cũng cầm một chén rượu màu xanh, ánh mắt thản nhiên nhìn vào quang tráo có quang mang không ngừng lóe lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên. Người nói chính là một nữ nhân ngồi bên tay trái, nàng cũng dựa người vào chiếc ghế, đôi chân thon dài lộ khỏi trường bào màu vàng, có vẻ vô cùng yêu dị.
Nam nhân lực lưỡng ngồi bên cạnh nàng gọi là Mạc Ly lại không nói gì. Tay phải xoay xoay cái chén, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đại trận bị công kích, dường như đang nghĩ tới cái gì đó.
- Cường giả Thần Cấp có tôn nghiêm của Thần Cấp, tuy rằng quy củ của Đông Nam Thiên không cho phép Hư Thần Cảnh hỗ trợ lẫn nhau trong lúc chém giết. Thế nhưng chúng ta lại từ Huyền Đông Thiên tới. Chúng ta chính là thế lực bên ngoài, cũng không bị hạn chế từ ước thúc này. Nếu như không cứng rắn đối đầu với Cường giả Thần Cấp, bọn họ tất nhiên sẽ không tự mình xuất thủ, mà sẽ an bài những cao thủ khác của Đông Nam Thiên tới đây. Bằng không...Những Đại Thiên khác đều đang nhìn chằm chằm vào đây, bốn tên Hư Thần Cảnh gia nhập, ra vào như chỗ không người, hỗ trợ tiêu diệt Cường giả Hư Thần Cảnh của Đông Nam Thiên ngang ngược...Cường giả Thần Cấp sẽ không làm như vậy.
Tả Thế nói vậy nhưng cũng không chút để ý, đôi mắt xếch vẫn nhìn vào đại trận, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười hờ hững và khinh miệt, dường như toàn bộ Thiên địa đều nằm trong tay hắn vậy.
Khuôn mặt Nham Long hiện lên sự tiếc hận:
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt toát ra chiến ý.
Hai hàng lông mày Tả Thế nhíu lại, nhớ tới tính cách của người kia, đôi mắt xếch không khỏi híp lại, hai hàng lông mày cau lại, trong giọng nói mang theo ý tứ nhắc nhở.
Trong mắt Nham Long hiện lên một chút bất mãn, thế nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất, cũng không bị Tả Thế nhìn thấy...Tuy rằng đều là một trong mười ba đường chủ Long Tích, thế nhưng đối phương bài danh trước Nham Long, Nham Long biết rõ sự lợi hại của đối phương, hắn cũng không làm ra chuyện gì động chạm tới mặt mũi của đối phương.
Tả thế khẽ gật đầu, đôi mắt xếch híp lại nhìn về phía đại trận, trên môi nở nụ cười yêu dị, xoay xoay chén rượu nói:
Một giọng nói mang theo sự lo lắng vang lên bên trong căn phòng ở Dưỡng Tâm Phong. Lúc này Dưỡng Tâm Phong luôn mang theo sự yên lặng, xa xưa dường như cũng bị cuốn vào sự khẩn trương, đánh mất sự trầm ổn yên lặng vốn có của nó.
So sánh với những cường giả Ngưng Thần Kỳ của Thanh Long Bảo ở bên ngoài đại trận hờ hững và trấn định thì bầu không khí khẩn trương bên trong căn phòng cũng đã nói rõ sự chênh lệch của đối phương.
Bảy tên Hư Thần Cảnh cường giả, hiện tại chỉ còn bốn người. Cũng là bốn người, thế nhưng biểu tình và khí thế căn bản không có biện pháp so sánh với những người bên ngoài kia. Cho dù là Kỳ Dương, biểu tình hiện tại cũng vô cùng khó coi.
Chu Trí Lâm cấp bách như kiến bò trên chảo nóng. Sắc mặt hắn tái nhợt mang theo sự sợ hãi thật sâu, không ngừng đi tới đi lui trong phòng họp...Quá kinh khủng. Mỗi khi vừa nghĩ tới tình cảnh khi đó, trong lòng Chu Trí Lâm ngay cả một ý niệm phản kháng trong đầu cũng không có.
Người ta chỉ cần một ánh mắt cũng khiến cho Chu Trí Lâm liền cảm thấy toàn thân bị cuốn vào trong một không gian quỷ dị. Tay hắn, năng lượng, thậm chí cả đại não cũng bị trói buộc. Chờ sau khi hắn từ trạng thái quỷ dị đó tỉnh lại, thì ba tên trường lão Hư Thần Cảnh cùng hắn bay ra ngoài đã biến thành thịt nát.
Loại cảm giác này, hắn chỉ có thể cảm nhận khi đối mặt với sự phẫn nộ của Lâm Dịch.
Mồ lôi lạnh trên trán Chu Trí Lâm không ngừng xuất hiện, toàn thân không nhịn được mà run rẩy...Đây không phải là đối chiến, mà là đơn phương tàn sát.
Tên nam nhân đầu bóng kia nở nụ cười nói mang theo sự giễu cợt, sau khi nói xong liền biến mất không còn tung tích...Mãi sau khi đối phương rời khỏi, khí trường cường đại giống như núi của hắn mới hoàn toàn biến mất.
Chu Trí Lâm lần thứ hai quay về phía Kỳ Dương lớn tiếng hô. Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng nổ mạnh như tiếng sấm liên miên khiến cho thần trí của hắn rối loạn, khiến cho hắn hầu như sắp phát điên.
Ánh mắt Kỳ Dương hung hăng nhìn Chu Trí Lâm...Xưa nay thoạt nhìn Chu Trí Lâm rất can đảm, căn bản chưa từng nghĩ hắn là một kẻ nhu nhược. Khi dễ người yếu hơn mình, hắn khí khách mười phần. Nhưng mà khi gặp phải kẻ cường đại hơn mình thì lại biến thành người như vậy sao? Người như vậy không ngờ cũng có thể trở thành Hư Thần Cảnh? Kỳ Dương xem thường nhìn hắn.
Nhưng Chu Trí Lâm lúc này nào còn thời gian chú ý tới biểu tình của đối phương, ánh mắt lo lắng của hắn liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó không nhịn được mà hướng về phía hai người bên cạnh Kỳ Dương hô:
- Nhị trưởng lão, Bạch trưởng lão, các ngươi mau khuyên nhủ tông chủ đi a. Đại trận này có thể chống đỡ được bao lâu? Bây giờ chỉ là Lục giai chiến sĩ công kích đã sắp không chịu nổi, nếu như bốn người bọn hắn đồng thời tấn công...Chúng ta, Bách Nguyên Tông chúng ta coi như là xong a. Tới lúc này rồi, các vị Cường giả Thần Cấp rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a? Lẽ nào mặt mũi của bọn họ, so với tính mệnh của chúng ta còn quang trọng hơn sao?
Một tiếng quát lạnh vang lên cắt đứt sự điên cuồng của Chu Trí Lâm, khí thế cuồng bạo khiến cho sắc mặt Chu Trí Lâm trong nháy mắt trắng bệch, thân thể thậm chí còn bị cỗ khí thế này đánh bay ra bên ngoài, hung hăng đập vào tường...Đột nhiên bị tập kích, Chu Trí Lâm há to miệng, không dám tin tưởng nhìn về phía đối diện.
Ánh mắt Kỳ Dương lạnh lùng nhìn về phía Chu Trí Lâm, trong nháy mắt khí thế của Ngưng Thần Kỳ cường giả hiển hiện không thể nghi ngờ. Chu Trí Lâm dưới cỗ khí thế này, ngay cả một chút cũng không có động đậy được.
Kỳ Dương ít khi động thủ với người khác, tuy rằng tất cả mọi người đều biết thực lực của hắn không kém, thế nhưng không nghĩ tới hắn lại cường đại như vậy. Chu Trí Lâm ngây ngốc nhìn Kỳ Dương, không nói được lời nào.
Kỳ Dương lạnh lùng nhìn hắn nói:
Chu Trí Lâm há miệng định nói, thế nhưng dưới khí thế này, cũng không thốt lên lời.
- Được rồi, được rồi, hiện tại đối mặt với kẻ định mạnh mẽ, không cho phép nội bộ lục đục a. Tông chủ, chúng ta quả thực phải nghĩ một biện pháp nào đó...Tuy rằng đại trận thần diệu, thế nhưng số lượng tinh linh dự trữ cũng còn chưa tới hai mươi khỏa. Nếu như bốn người kia thực sự gia nhập công kích, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu.
Người nói chính là tên nam nhân bên phải Kỳ Dương, người này chính là nhị trưởng lão. Nguồn truyện: Truyện FULL
Kỳ Dương lại hừ một tiếng, hung hăng liếc mắt nhìn Chu Trí Lâm, sau đó mới ngồi xuống vị trí của mình. Khí tức của Ngưng Thần Kỳ cường giả vừa rồi còn tràn ngập căn phòng trong nháy mắt biến mất. Mà Chu Trí Lâm cũng thở hổn hển, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Kỳ Dương lóe lên quang mang lạnh lẽo, cắn răng nói:
- Không nghĩ tới bọn họ ngay cả bảo vật như "Đoạn Linh Châu" cũng có thể đem ra...Thần thức chúng ta không thể rời đi, cũng không thể truyền tống tin tức được. Hai ngày trước đã phái người ra ngoài giúp đỡ, nói vậy không chừng bao lâu nữa viện quân sẽ tới...Đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, chúng ta phối hợp với Lăng Vân Tông và Lạc Phượng Môn, tất nhiên có thể đem đám hỗn đản Thanh Long Bảo chém giết.
Bạch trưởng lão từ đầu không nói gì đột nhiên lại mở miệng. Ánh mắt ba người chuung quanh tập trung lên trên người hắn. Mí mắt hắn nhếch lên nói:
- Lần này bốn người Thanh Long Bảo phái tới, mỗi một người đều có thực lực Ngưng Thần Kỳ. Cho dù là viện quân tới, chúng ta cũng không có cách nào đơn giản giết được bọn chúng...Mục tiêu duy nhất của bọn hắn chính là Bách Nguyên Tông chúng ta, những cường giả Hư Thần Cảnh đối với bọn hắn mà nói, căn bản không để vào mắt...Mà cho đến lúc này, bốn trăm tên Lục giai chiến sĩ gia nhập Bách Nguyên Tông...Thứ cho ta nói thẳng, căn bản là đánh đâu thắng đó, chúng ta căn bản không có biện pháp phòng ngự! Không tới nửa giờ, bọn họ có thể đem toàn bộ Bách Nguyên Tông tiêu diệt, cũng thong dong mà thối lui...Thời gian nửa giờ, có thể giết chết được bọn họ sao.
Lời Bạch trưởng lão nói khiến cho Kỳ Dương và nhị trưởng lão chấn động...Bọn họ chỉ nghĩ tới giết địch, nhưng mà căn bản lại không có nghĩ tới, mục đích của bọn chúng tới đây chỉ là tiêu diệt Bách Nguyên Tông mà thôi...Chính như lời Bạch trưởng lão nói, những người này đều là Ngưng Thần Kỳ đỉnh phong, nếu như chiến đấu cùng bọn chúng, chỉ cần hơi phân tâm một chút cũng phải trả giá đắt. Cho đến lúc này, lại có thêm Lục giai chiến sĩ gia nhập cuộc chiến, muốn giết muốn cướp, căn bản không có người nào có thể ngăn cản. Nhưng mà, chỉ cần đem đại bộ phận người của Bách Nguyên Tông giết chết, chỉ còn sót lại Kỳ Dương và mấy vị trưởng lão thì có lợi ích gì đây? Tài nguyên mới là thứ quan trọng a.
Kỳ Dương cũng biết sự tình nghiêm trọng, khuôn mặt hắn cũng nghiêm trọng hỏi.
Bách Nguyên Tông này chính là tâm huyết cả đời hắn, nếu như nó bị giệt, thì trong lòng hắn cũng không dê chịu một chút nào.
Nhưng mà Bạch trưởng lão kia lại thở dài một tiếng nói:
Kỳ Dương cười khổ nói:
Bách Nguyên Tông đang trong tình cảnh nguy cấp, mà ở trên cao cách đó mấy vạn km, lại có người đang không ngừng rít gào.
Long Dương mở to hai mắt, khuôn mặt tuấn mỹ có chút tức giận.
Một giọng nói lười biếng vang lên, tùy ý nhìn xuống dưới một chút rồi nói:
Long Dương không vui quay đầu lại hỏi:
Giọng nói lười biếng tùy ý kia lại vang lên.
Long Dương nóng lòng, nhưng lại không có bất kỳ một biện pháp nào.
Hắn đương nhiên không có khả năng đánh một hồi với đối phương, nếu như mỗi lần đều như vậy thì bọn hắn vạn năm qua không biết phải đánh bao nhiêu lần. Chỉ là...Kỳ Dương kia dù sao cũng là ngoại môn đệ tử của hắn, nếu cứ trừng mắt để cho Bách Nguyên Tông của hắn bị phá hủy, cũng không phải là chuyện tốt.
Thế nhưng để hắn đi đánh chết mấy người Thanh Long Bảo kia...Tuy rằng chỉ là một cái nhấc tay, thế nhưng sau đó hắn sẽ không đứng dậy nổi.
Bằng không, nên nói với những Đại Thiên khác như thế nào đây? Ai, Thanh Long Bảo người ta tùy tiện phái mấy Ngưng Thần Kỳ qua đây, Đông Nam Thiên ngay cả người chống lại cũng không có, lại còn phải mượn Thần Cấp đi đẩy lui sao?
Đông Nam Thiên chính là cố thổ của Hắc Long Thần đại nhân, năm đó Hắc Long Thần đại nhân cách xa hàng tỉ dặm đi cứu trợ Bạch Hổ đại nhân, toàn bộ Thiên Giới đều nghe tiếng. Tuy rằng những Đại Thiên khác và Đông Nam Thiên đối địch, thế nhưng chỉ cần nói tới Hắc Long Thần đại nhân, bọn họ không khỏi kính trọng. Làm một trong những Thần cấp của Đông Nam Thiên Long Dương có nhiệm vụ giữ danh dự của Đông Nam Thiên...Đây chính là vinh quang, Hắc Long Thần đại nhân dùng sinh mệnh đổi lấy vinh quang, tuyệt không thể để mất. Đừng nói là ngày hôm nay một Bách Nguyên Tông bị diệt, cho dù là thế lực lớn nhất Đông Nam Thiên bị diệt, dưới tình huống Cường giả Thần Cấp đối phương không xuất động, bọn họ cũng không thể xuất động.
Tên nam nhân lực lưỡng từ đầu vẫn không nói chuyện đột nhiên mở miệng nói, Long Dương và tên nam nhân có vẻ lười biếng kia nhìn về phía hắn.
Tên nam nhân lực lưỡng nhíu mày nói:
Long Dương ngạc nhiên, lập tức gật đầu.
Về phần Lâm Dịch có ở trong Bách Nguyên Tông hay không, bằng vào thần thức của Ngưng Thần Kỳ, bọn họ có thể dễ dàng phát hiện Lâm Dịch có còn ở bên trong Bách Nguyên Tông hay không. Như vậy khả năng duy nhất chính là bọn họ cũng không dự định đi tìm Lâm Dịch gây khó dễ.
Tên nam nhân lười biếng kia lẩm bẩm một câu, ánh mắt độ nhiên bạo phát tinh quang, khóe miệng xuất hiện nụ cười nhạt:
Khuôn mặt Long Dương tức thì biến đổi, vung tay lên, cũng không xem tình hình của ngoại môn đệ tử như thế nào, trọng yến chính là an nguy của Lâm Dịch...Nếu như Lâm Dịch chết, như vậy Đông Nam Thiên thực sự không trở mình được nữa rồi.
Trên mặt kính, những đường vân xẹt xẹt, một lát sau xuất hiện một cảnh.
Lâm Dịch, hiện tại đang cau mày, nhìn tên nam tử đột nhiên xuất hiện trước mặt, khuôn mặt hắn trầm xuống.
Ánh mắt Long Dương hiện lên một tia kinh dị, lập tức cười nhạt:
Nói xong, liền chuẩn bị hành động.
Tên nam nhân có vẻ lười biếng kia đột nhiên mở miệng, ngăn động tác của Long DƯơng. Long Dương không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn về phía hắn.
Lâm Dịch có Hổ Thần cư, cho dù là lão gia hỏa này muốn lấy tính mạng hắn cũng không phải một chốc có thể lấy được. Dù sao mục đích của chúng ta là tìm một khối đá cho hắn ma luyện...Còn có sự ma luyện nào mạnh mẽ hơn khi đó là Cường giả Thần Cấp a? Trước tiên cứ để hắn hưởng thụ đi.
Khóe miệng tên nam nhân có vẻ lường biếng kia xuất hiện nụ cười nhạt, nhìn hình ảnh trong gương, một lát sau thần sắc khẽ biến đổi nói:
Long Dương bĩu môi không chút ý tứ nói.
Tên nam nhân có vẻ lười biếng kia nhún vai ngáp một cái nói:
Long Dương trợn mắt, một lát sau mới cắn răng nói:
Sau khi hừ lạnh một tiếng, hắn xoay người rời khỏi. Tên nam nhân có vẻ lười biếng kia cười hắc hắc, ánh mắt uể oải nhìn về phía mặt kính.
Trên bầu trời vạn dặm không có lấy một đám mây. Hai thân ảnh, đang giằng co trên không trung.
Sắc mặt Lâm Dịch âm trầm nhìn người trước mặt này...Hắn nóng lòng muốn chạy đi, lại đột nhiên bị người này chặn lại. Hắn định uy hiếp người này rồi đi, thế nhưng không nghĩ tới đối phương cư nhiên dám thả khí thế tập trung vào mình.
Điều này làm cho sắc mặt Lâm Dịch khó coi...Khí thế đối phương lớn như vậy, lại vững vàng tập trung ở trên người Lâm Dịch khiến cho hắn không dám có chút sơ ý.
Nam nhân này dường như từ lúc sinh ra khuôn mặt đã tuấn mỹ như vậy, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười hiền hòa, nhìn qua có vẻ vô cùng vô hại. Thế nhưng hắn như vậy, khí thế lại tập trung trên người Lâm Dịch, bằng vào đó Lâm DỊch cũng có thể đoán ra thực lực người này thâm bất khả trắc.
Ánh mắt Lâm Dịch lạnh lùng mở miệng hỏi.
Tên nam nhân này mở miệng, hàm răng trắng nõn hiện ra, cười nói:
Vừa nghe đối phương mở miệng liền nói ra tên mình, trong lòng Lâm DỊch tức thì cả kinh.
Trên Thiên Giới, người nhận thức hắn cũng không có nhiều. Mà người nhận thức hắn, cũng có thực lực giống hắn là cường giả Ngưng Thần Kỳ cũng chỉ có ở một nơi.
Ánh mắt Lâm Dịch lạnh lùng nói:
Nam nhân từ chối cho ý kiến, nhún vai cười nói:
Lâm Dịch không có tính toán giấu diếm:
Nam nhân tựa hò hơi cảm thấy ngạc nhiên, sửng sốt một chút, lập tức bật cười nói:
Lâm Dịch nhẹ gật đầu:
Vừa dứt lời, một tiếng hổ gầm cực lớn bỗng nhiên vang lên, một ảo ảnh hình hổ cao trọn vẹn tới vạn trượng, mang theo khí thế điên cuồng bá đạo thiên địa, thiên hạ vô song xuất hiện ở sau lưng Lâm Dịch. Khuôn mặt nam nhân ngay lúc mãnh hổ xuất hiện, lộ ra một tia hương vị không nói nên lời, chợt, một cổ năng lượng mãnh liệt màu đỏ lam bỗng nhiên đánh thẳng tới phía nam nhân.
Lâm Dịch hiện tại thế nhưng là học thông minh, khí thế đối phương như khói như mây to lớn không giới hạn, so với Duẫn Đinh tựa hồ còn mạnh mẽ hơn, càng làm cho hắn nhìn không ra nông sâu. Trước mặt cường giả bậc này, nếu hắn không xuất toàn lực, căn bản là đến một tia cơ hội cũng không có.
Bởi vậy, trong nháy mắt này hắn liền dùng toàn bộ lực lượng triển khai Thú Văn bổn nguyên đánh thẳng tới chỗ đối phương.
Mà ở vào lúc công kích, Thiên đạo của Lâm Dịch cũng tự nhiên bám vào trên luồng năng lượng này. Trong lúc nhất thời, năng lượng cuồng bạo mang theo một khí thế bá đạo vô song của Thiên đạo, giống như một đầu man hoang cự hổ từ trong hằng cổ đi ra. Mở ra cái miệng như cái bồn máu khổng lồ, cắn thẳng về phía nam nhân kia.
Nam nhân nhẹ nhàng thì thầm một tiếng, nhưng mà đối mặt khí thế bá đạo vô song bực này, sắc mặt hắn đến một tia biến hóa cũng không có, thẳng đến lúc luồng năng lượng này sắp tiếp cận hắn, thân ảnh hắn đột nhiên hư không tiêu thất, con ngươi Lâm Dịch co lại như lỗ kim!
Ngày đó Lâm Dịch chém giết Duẫn Đinh, sở dĩ Duẫn Đinh không tránh được, ngoại trừ công kích của Lâm Dịch sâu sắc vượt ra khỏi dự liệu của hắn, quan trọng hơn là Thiên đạo của Lâm Dịch tại một khắc này đã hoàn toàn tập trung vào hắn, hắn căn bản là muốn trốn cũng không được.
Nhưng mà hôm nay, người nam nhân này không có chút phòng bị nào, thân thể bất động, thậm chí liền chấn động năng lượng của hắn Lâm Dịch cũng không cảm giác được, dưới tình huống này, hắn sao có thể dễ dàng thoát khỏi sự tập trung Thiên đạo của mình?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook