Chung Cực Truyền Thừa
-
Chương 70: Giết người mà thôi
Kỳ thật Lâm Dịch vào trong sơn động cứu người cũng không tốn hao bao nhiêu thời gian, nói thì rất dài, nhưng từ trong lòng sơn động đi ra bên ngoài, nhiều nhất chỉ chừng một ngàn mét mà thôi, tuy đường trong đó uốn lượn, hơn nữa lại giết nhiều người, nhưng với tốc độ và lực lượng giết người Lâm Dịch, giết người căn bản là không tốn hao bao nhiêu thời gian, khoảng cách ngàn mét cộng thêm giết người, nhiều nhất không vượt quá năm phút đồng hồ mà thôi, mà tốc độ của đám cao tầng Hi Nhĩ cũng không chậm hơn bao nhiêu, bởi vì từ căn phòng lớn của Hi Nhĩ tới sơn động cũng chỉ vài trăm mét, hơn nữa bọn Hi Nhĩ trì hoãn trong phòng cũng vài phút, thời điểm đoàn người đi ra, cũng là lúc Lâm Dịch giết chết toàn bộ đám giám sát trong sơn động, sau đó từ trong sơn động đi ra.
Tuy không rõ quy mô của đối phương, nhưng nói thế nào thì đối phương cũng đã tới đây, nhưng Hi Nhĩ đối với chiến lực của mình rất có lòng tin.
Nhất cấp Hưu Môn chiến sĩ ba mươi người, Nhị cấp Sinh Môn chiến sĩ mười hai người, Tam cấp Thương Môn chiến sĩ bảy người, Tứ cấp Đỗ Môn chiến sĩ hai người, hơn nữa Ngũ cấp Cảnh Môn chiến sĩ hai người...Chiến lực như vậy, tính toàn trên đại lục cũng không cường đại, nhưng tuyệt đối không tính là yếu, cũng khó trách Hi Nhĩ tràn đầy tự tin như vậy.
Nghĩ tới đây, bước chân của năm mươi người không khỏi nhanh hơn.
Mà Lâm Dịch dưới sự dẫn dắt của trung niên gầy gò cũng hướng về phía căn phòng lớn nhất. Trên đường đi trung niên gầy gò lộ ra biểu tình rất hưng phấn, nhưng lại có chút co quắp, muốn nói chuyện, nhưng lại không dám nói.
Lâm Dịch đương nhiên phát hiện ra biểu lộ của trung niên gầy gò này, nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ nhiều.
Vừa mới đi qua gian phòng của đám giám sát, một đội ngũ đông đảo xuất hiện trước mặt của hai người Lâm Dịch.
Trung niên gầy gò bị dọa giật nảy người, ngây ngốc một chút, dừng lại, mà Lâm Dịch cũng dừng lại.
Không cần trung niên gầy gò nó chuyện, nhìn cách ăn mặc của những người này, Lâm Dịch cũng có thể đoán ra thân phận của đối phương.
Đương nhiên bọn người Hi Nhĩ cũng nhìn thấy Lâm Dịch, bước chân không khỏi dừng lại. Lâm Dịch và trận doanh bên phía cao tầng doanh địa đứng đối diện nhau, cứ thế mà nhìn nhau.
Lâm Dịch quay đầu lại nhìn trung niên gầy gò nói ra:
Trung niên gầy gò nghe Lâm Dịch nói như vậy mới kịp thời phản ứng, không ngừng gật đầu, sau đó liền xoay người chạy đi, chạy được vài mét lúc này mới quay đầu lại nhìn Lâm Dịch, nói ra:
Lâm Dịch cũng không có quay đầu lại, cười nói:
Trung niên gầy gò biết mình có lưu lại cũng không làm được chuyện gì, khẽ cắn môi, vượt qua góc phòng.
Trong quá trình này, Hi Nhĩ cũng không có lên tiếng chen ngang câu chuyện giữa Lâm Dịch và trung niên kia, thấy trung niên gầy gò kia rời đi, con mắt nhỏ hẹp của Hi Nhĩ híp lại và bắn ra hàn quang, một nụ cười tàn khốc lóe lên.
Sắ mặt của Lâm dịch sau khi trung niên gầy gò kia rời đi cũng biến thành lạnh buốt, nghe thấy lời của Hi Nhĩ, Lâm Dịch cũng không có trả lời, mà nhàn nhạt hỏi:
Tên giám sát kia hô to muốn đi báo cáo cho Hi Nhĩ đại nhân! Thời điểm nói ra những lời này, Lâm Dịch nghe rất rõ, cho nên lúc này mới lên tiếng hỏi thăm một câu.
Đôi mắt dài hẹp của Hi Nhĩ bắn ra hàn quang, gật đầu nói:
Khi đang nói chuyện, Hi Nhĩ cố ý ngẩng đầu liếc nhìn bốn phía vài lần, mục đích nói ra lời này, đương nhiên là muốn lừa dối Lâm Dịch mà thôi, nhưng cũng không nói là có phát hiện ra cái gì.
Nhưng Lâm Dịch cũng hơi chau màu, căn bản không rõ đối phương nói cái gì nữa, ngẫm lại không biết ý tứ của đối phương, cho nên cũng không muốn xen vào, trực tiếp hỏi:
Đột nhiên Hi Nhĩ cười hắc hắc, con mắt hẹp nhỏ, trong mắt híp lại hàn quang lóe lên, nói:
Hi Nhĩ nói ra lời này làm cho Lâm Dịch nhíu mày, chợt tưởng tượng ra mục đích của mình là giết chết bọn chúng, nguyên nhân vì sao bọn chúng ngược đãi thợ mỏ, đã không còn trọng yếu nữa, mà Lâm Dịch xem ra, cho dù là vì nguyên nhân gì, đều không thể cải biến hành vi của bọn chúng và tha thứ được.
Cho nên Lâm Dịch gật gật đầu, nói:
Nói ra lời này xong, bỗng nhiên Lâm Dịch phát động thế công, thân thể hóa thành một đạo hắc mang, công kích thẳng tới Hi Nhĩ!
Người bên phía Hi Nhĩ còn không kịp phản ứng lại, bọn chúng cũng không ngờ Lâm Dịch nói động thủ là lập tức động thủ, mà bên mình nhiều người như vậy, chẳng lẽ Lâm Dịch không nhìn thấy sao?
Tốc độ của Lâm Dịch đã vượt qua sức tưởng tượng của Hi Nhĩ, hắn căn bản không có thời gian Phá Môn, công kích của Lâm Dịch đã tới trước mặt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://qtruyen.net
Dưới sự bối rối, tay phải duỗi ra, kéo người đứng bên cạnh đang sững sờ ngây người, dùng thân thể của hắn làm bia chắn ném về phía Lâm Dịch.
Hi Nhĩ là chiến sĩ Ngũ cấp Cảnh Môn, dưới thời điểm bình thường chưa Phá Môn, cũng có thực lực tiếp cận chiến sĩ Tam cấp Thương Môn, mà người bị ném đi nọ, cho dù có Phá Môn cũng chỉ có trình độ chiến sĩ Nhị cấp mà thôi, đừng nói hắn sững sờ không có phòng bị, cho dù là có phóng bị, trong khoảng cách gần như vậy cũng không có khả năng tránh thoát một trảo của một tên chiến sĩ Tam cấp, bởi vị hắn lập tức bị Hi Nhĩ ném ra ngoài!
Người nọ mãi cho đến khi thân thể bị ném ra mới kịp phản ứng, nhìn thấy thế công của Lâm Dịch đã tới trước người của mình, hắn căn bản là không có chỗ trống phản kháng, trong mắt bắn ra hào quang sợ hãi, lớn tiếng kêu lên.
Thời điểm thân thể người nọ tiếp xúc với một chưởng của Lâm Dịch, Hi Nhĩ đã sớm nhảy lên, hắn nhảy ra phía sau đội ngũ, hơn nữa một chiêu này của Lâm Dịch là khắc địch chế thắng. Căn bản không có lưu dư lực, càng không nghĩ tới đối phương lại dùng thân thể của đồng bạn biến thành tấm chắn, cho nên một chưởng này đánh vào lồng ngực thằng quỷ không may mắn bị ném đi này.
Máu tươi bay đầy trời, lực lượng một chưởng của Lâm Dịch đủ sức đánh thủng một lỗ lớn trên mặt đất cứng rắn, mà lúc nay đánh lên cơ thể con người, lập tức đánh nát toàn bộ xương cốt trên người của hắn, thân thể bay ngược trở lại, bay một khoảng cách hơn mấy chục mét, mới từ không trung rơi xuống đất, lập tức biến thành bãi thịt nát.
Một chưởng đánh xong, nhưng Lâm Dịch nhìn về vị trí vừa rồi của Hi Nhĩ, trên mặt có chút ít ngạc nhiên.
Mà những người khác cũng đã có phản ứng, đủ loại cảm xúc hiển hiện ra, tất cả mọi người đều đã Phá Môn xong, kể cả Hi Nhĩ đã trốn vào trong đám người.
Lâm Dịch hoàn toàn không hiểu nên hỏi.
Hi Nhĩ trốn trong đám người bị Lâm Dịch hỏi vấn đề này nên sắc mặt đại biến, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói ra:
Hi Nhĩ tùy tiện kéo người của mình làm lá chắn cho nên những tên cao tầng trong doanh địa trong lòng xuất hiện tâm lý cảnh giác, cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Nhưng lúc nhìn thấy sát khí và phẩn nộ bừng bừng của Hi Nhĩ, liên tưởng đến chỗ khủng bố của Hi Nhĩ, cho nên không có bất kỳ người nào nói ra, nghe thấy mệnh lệnh của Hi Nhĩ, lập tức vây Lâm Dịch lại...Mà bọn chúng nghĩ rằng, vừa rồi là Lâm Dịch đánh lén, mặc dù tốc độ có chút kinh người, nhưng lực lượng bản thân không đủ, bởi vì cao thủ chân chính coi thường loại chuyện đánh lén này.
Nhưng bọn chúng nào biết rằng, Lâm Dịch căn bản không có chính thức chiến đấu với người nào, mặc dù là chiến đấu, cũng là thi đấu lôi đài, hơn nữa cũng chỉ giao thủ mấy lần, tuyệt đại đa số chiến đấu của Lâm Dịch đều là ma thú, mà những con ma thú kia tuyệt đối không so phong phạm như cao thủ, ngươi không rình rập đánh lén nó, nó sẽ đánh lén ngươi, thời gian hai năm ở trong khu rừng cấm kị này, mỗi ngày Lâm Dịch đều phải đánh lén và phản đánh lén với đám ma thú, làm gì có ai nói với hắn cái gì mà phong phạm cao thủ hay không phong phạm cao thủ chứ?
Nghe được lời nói của Hi Nhĩ, Lâm Dịch cũng có chút không hiểu được, đánh lén? Cái gì gọi là đánh lén? Chẳng lẽ trước khi tấn công còn phải báo cho ngươi biết sao, xác định đối phương chuẩn bị cho tốt rồi mới động thủ lần nữa?
Lâm Dịch xì mũi coi thường, nếu làm như thế, chỉ sợ thời điểm yếu nhất vừa vào trong rừng rậm, chỉ sợ đã chết đói, bởi vì nghiêm khắc mà nói...Hắn có thể sống sót, dựa vào chính là đánh lén.
Nhưng lúc này cũng không phải thời gian để suy nghĩ, tuy ở chung quanh hắn đều có người vây quanh, nhưng thực lực của những người này đều không đáng nhắc tới, trong mắt hắn, những người này trong rừng rậm chẳng khác gì ma thú Nhị cấp, Tam cấp cả, nếu như nói có thể phân định chỗ khác biệt, thì đó chỉ là khác biệt về tướng mạo mà thôi.
Trong rừng rậm, trên cơ bản dù Lâm Dịch không có phóng thích sát khí, thì những loại ma thú cấp thấp này tiếp cận Lâm Dịch đều đi đường vòng, bởi vì Lâm Dịch đã có thể xem là cường giả, đương nhiên tản mát ra khí tức cường giả.
Mà Lâm Dịch trong rừng rậm dưỡng thành một thói quen chiến đấu tốt, đó chính là, nếu không ra tay thì thôi, nếu như đã ra tay, tuyệt đối là hạ tử thủ! Bởi vì ma thú cũng không có nói ân tình với ngươi, một khi động thủ, chính là cục diện không chết không thôi. Mặc dù đối tượng là một ít ma thú đẳng cấp thấp, trong cuộc sống hà khắc cũng tiến hành đánh lén...Đây cũng là nguyên nhân vì sao những tên giám sát đều chết chứ không có kẻ nào bị thương nặng.
Chỉ thấy Lâm Dịch hừ lạnh một tiếng, thân thể lập tức chớp động.
Tình huống đối với đơn đấu đúng là rất nhiều, quần đấu Lâm Dịch cũng có kinh nghiệm phong phú, bởi vì trong rừng rậm, hắn không chỉ một hai lần gặp phải công kích của ma thú quần cư.
Ma thú có tập tính quấn cư so với ma thú bình thường thì chúng ăn ý với nhau hơn, cho nên điều này khiến công kích của chúng càng thêm có uy lực, cũng linh hoạt hơn, ngay cả ma thú quần cư cũng có thể đối phó, thì những người không ăn ý này, không đủ cho Lâm Dịch nhìn.
Trước mặt công kích siêu cường của Lâm Dịch, cơ hồ mỗi lần ra tay là một tính mạng mất đi, nhưng sau khi ra tay hai ba mươi lần, chung quanh đã không có người.
Lâm Dịch không thể không dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn về hướng Hi Nhĩ.
Những tên vây chung quanh Lâm Dịch, sắc mặt đã mất đi toàn bộ bọn chúng đều mất đi huyết sắc, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch đều lộ ra sợ hãi thật sâu.
Thằng này thật sự là người sao? Cũng mạnh đến mức quá đáng sợ a!
Con mắt hẹp của Hi Nhĩ, trong mắt cũng hiện ra hoảng sợ sâu sắc. Công kích của đối phương đúng là quá lăng lệ ác liệt, tuy lực lượng của đối phương đúng là trình độ chiến sĩ Ngũ cấp, nhưng công kích của đối phương lại đơn giản và hữu hiệu a!
Lúc này Hi Nhĩ đã không còn chút tin tưởng nào khi đấu với Lâm Dịch, tuy hắn cảm giác lực lượng của mình và đối phương không chênh lệch nhiều lắm...Nhưng phương thức công kích của đối phương đúng là quá lăng lệ ác liệt...Dù vừa rồi hắn không có tham dự chiến đấu, nhưng hắn cũng có thể cảm giác được mỗi lần Lâm Dịch ra tay công kích đều ẩn chứa sát ý, mà sát khí, chính là phải giết người mới có a!
Lúc này Hi Nhĩ cũng không thể không nhìn thẳng vào vấn đề, người như vậy, tuyệt đối không phải là hạng người vô danh...Mặc dù bây giờ hắn là hạng người vô danh, đạo sư của hắn cũng không phải hạng người vô danh...Chẳng lẽ, nơi trú quân bí mật này đã bị những tổ chức khác biết rõ?
Trong mắt của Hi Nhĩ xuất hiện một tia hoảng sợ!
Tuy không rõ quy mô của đối phương, nhưng nói thế nào thì đối phương cũng đã tới đây, nhưng Hi Nhĩ đối với chiến lực của mình rất có lòng tin.
Nhất cấp Hưu Môn chiến sĩ ba mươi người, Nhị cấp Sinh Môn chiến sĩ mười hai người, Tam cấp Thương Môn chiến sĩ bảy người, Tứ cấp Đỗ Môn chiến sĩ hai người, hơn nữa Ngũ cấp Cảnh Môn chiến sĩ hai người...Chiến lực như vậy, tính toàn trên đại lục cũng không cường đại, nhưng tuyệt đối không tính là yếu, cũng khó trách Hi Nhĩ tràn đầy tự tin như vậy.
Nghĩ tới đây, bước chân của năm mươi người không khỏi nhanh hơn.
Mà Lâm Dịch dưới sự dẫn dắt của trung niên gầy gò cũng hướng về phía căn phòng lớn nhất. Trên đường đi trung niên gầy gò lộ ra biểu tình rất hưng phấn, nhưng lại có chút co quắp, muốn nói chuyện, nhưng lại không dám nói.
Lâm Dịch đương nhiên phát hiện ra biểu lộ của trung niên gầy gò này, nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ nhiều.
Vừa mới đi qua gian phòng của đám giám sát, một đội ngũ đông đảo xuất hiện trước mặt của hai người Lâm Dịch.
Trung niên gầy gò bị dọa giật nảy người, ngây ngốc một chút, dừng lại, mà Lâm Dịch cũng dừng lại.
Không cần trung niên gầy gò nó chuyện, nhìn cách ăn mặc của những người này, Lâm Dịch cũng có thể đoán ra thân phận của đối phương.
Đương nhiên bọn người Hi Nhĩ cũng nhìn thấy Lâm Dịch, bước chân không khỏi dừng lại. Lâm Dịch và trận doanh bên phía cao tầng doanh địa đứng đối diện nhau, cứ thế mà nhìn nhau.
Lâm Dịch quay đầu lại nhìn trung niên gầy gò nói ra:
Trung niên gầy gò nghe Lâm Dịch nói như vậy mới kịp thời phản ứng, không ngừng gật đầu, sau đó liền xoay người chạy đi, chạy được vài mét lúc này mới quay đầu lại nhìn Lâm Dịch, nói ra:
Lâm Dịch cũng không có quay đầu lại, cười nói:
Trung niên gầy gò biết mình có lưu lại cũng không làm được chuyện gì, khẽ cắn môi, vượt qua góc phòng.
Trong quá trình này, Hi Nhĩ cũng không có lên tiếng chen ngang câu chuyện giữa Lâm Dịch và trung niên kia, thấy trung niên gầy gò kia rời đi, con mắt nhỏ hẹp của Hi Nhĩ híp lại và bắn ra hàn quang, một nụ cười tàn khốc lóe lên.
Sắ mặt của Lâm dịch sau khi trung niên gầy gò kia rời đi cũng biến thành lạnh buốt, nghe thấy lời của Hi Nhĩ, Lâm Dịch cũng không có trả lời, mà nhàn nhạt hỏi:
Tên giám sát kia hô to muốn đi báo cáo cho Hi Nhĩ đại nhân! Thời điểm nói ra những lời này, Lâm Dịch nghe rất rõ, cho nên lúc này mới lên tiếng hỏi thăm một câu.
Đôi mắt dài hẹp của Hi Nhĩ bắn ra hàn quang, gật đầu nói:
Khi đang nói chuyện, Hi Nhĩ cố ý ngẩng đầu liếc nhìn bốn phía vài lần, mục đích nói ra lời này, đương nhiên là muốn lừa dối Lâm Dịch mà thôi, nhưng cũng không nói là có phát hiện ra cái gì.
Nhưng Lâm Dịch cũng hơi chau màu, căn bản không rõ đối phương nói cái gì nữa, ngẫm lại không biết ý tứ của đối phương, cho nên cũng không muốn xen vào, trực tiếp hỏi:
Đột nhiên Hi Nhĩ cười hắc hắc, con mắt hẹp nhỏ, trong mắt híp lại hàn quang lóe lên, nói:
Hi Nhĩ nói ra lời này làm cho Lâm Dịch nhíu mày, chợt tưởng tượng ra mục đích của mình là giết chết bọn chúng, nguyên nhân vì sao bọn chúng ngược đãi thợ mỏ, đã không còn trọng yếu nữa, mà Lâm Dịch xem ra, cho dù là vì nguyên nhân gì, đều không thể cải biến hành vi của bọn chúng và tha thứ được.
Cho nên Lâm Dịch gật gật đầu, nói:
Nói ra lời này xong, bỗng nhiên Lâm Dịch phát động thế công, thân thể hóa thành một đạo hắc mang, công kích thẳng tới Hi Nhĩ!
Người bên phía Hi Nhĩ còn không kịp phản ứng lại, bọn chúng cũng không ngờ Lâm Dịch nói động thủ là lập tức động thủ, mà bên mình nhiều người như vậy, chẳng lẽ Lâm Dịch không nhìn thấy sao?
Tốc độ của Lâm Dịch đã vượt qua sức tưởng tượng của Hi Nhĩ, hắn căn bản không có thời gian Phá Môn, công kích của Lâm Dịch đã tới trước mặt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://qtruyen.net
Dưới sự bối rối, tay phải duỗi ra, kéo người đứng bên cạnh đang sững sờ ngây người, dùng thân thể của hắn làm bia chắn ném về phía Lâm Dịch.
Hi Nhĩ là chiến sĩ Ngũ cấp Cảnh Môn, dưới thời điểm bình thường chưa Phá Môn, cũng có thực lực tiếp cận chiến sĩ Tam cấp Thương Môn, mà người bị ném đi nọ, cho dù có Phá Môn cũng chỉ có trình độ chiến sĩ Nhị cấp mà thôi, đừng nói hắn sững sờ không có phòng bị, cho dù là có phóng bị, trong khoảng cách gần như vậy cũng không có khả năng tránh thoát một trảo của một tên chiến sĩ Tam cấp, bởi vị hắn lập tức bị Hi Nhĩ ném ra ngoài!
Người nọ mãi cho đến khi thân thể bị ném ra mới kịp phản ứng, nhìn thấy thế công của Lâm Dịch đã tới trước người của mình, hắn căn bản là không có chỗ trống phản kháng, trong mắt bắn ra hào quang sợ hãi, lớn tiếng kêu lên.
Thời điểm thân thể người nọ tiếp xúc với một chưởng của Lâm Dịch, Hi Nhĩ đã sớm nhảy lên, hắn nhảy ra phía sau đội ngũ, hơn nữa một chiêu này của Lâm Dịch là khắc địch chế thắng. Căn bản không có lưu dư lực, càng không nghĩ tới đối phương lại dùng thân thể của đồng bạn biến thành tấm chắn, cho nên một chưởng này đánh vào lồng ngực thằng quỷ không may mắn bị ném đi này.
Máu tươi bay đầy trời, lực lượng một chưởng của Lâm Dịch đủ sức đánh thủng một lỗ lớn trên mặt đất cứng rắn, mà lúc nay đánh lên cơ thể con người, lập tức đánh nát toàn bộ xương cốt trên người của hắn, thân thể bay ngược trở lại, bay một khoảng cách hơn mấy chục mét, mới từ không trung rơi xuống đất, lập tức biến thành bãi thịt nát.
Một chưởng đánh xong, nhưng Lâm Dịch nhìn về vị trí vừa rồi của Hi Nhĩ, trên mặt có chút ít ngạc nhiên.
Mà những người khác cũng đã có phản ứng, đủ loại cảm xúc hiển hiện ra, tất cả mọi người đều đã Phá Môn xong, kể cả Hi Nhĩ đã trốn vào trong đám người.
Lâm Dịch hoàn toàn không hiểu nên hỏi.
Hi Nhĩ trốn trong đám người bị Lâm Dịch hỏi vấn đề này nên sắc mặt đại biến, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói ra:
Hi Nhĩ tùy tiện kéo người của mình làm lá chắn cho nên những tên cao tầng trong doanh địa trong lòng xuất hiện tâm lý cảnh giác, cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Nhưng lúc nhìn thấy sát khí và phẩn nộ bừng bừng của Hi Nhĩ, liên tưởng đến chỗ khủng bố của Hi Nhĩ, cho nên không có bất kỳ người nào nói ra, nghe thấy mệnh lệnh của Hi Nhĩ, lập tức vây Lâm Dịch lại...Mà bọn chúng nghĩ rằng, vừa rồi là Lâm Dịch đánh lén, mặc dù tốc độ có chút kinh người, nhưng lực lượng bản thân không đủ, bởi vì cao thủ chân chính coi thường loại chuyện đánh lén này.
Nhưng bọn chúng nào biết rằng, Lâm Dịch căn bản không có chính thức chiến đấu với người nào, mặc dù là chiến đấu, cũng là thi đấu lôi đài, hơn nữa cũng chỉ giao thủ mấy lần, tuyệt đại đa số chiến đấu của Lâm Dịch đều là ma thú, mà những con ma thú kia tuyệt đối không so phong phạm như cao thủ, ngươi không rình rập đánh lén nó, nó sẽ đánh lén ngươi, thời gian hai năm ở trong khu rừng cấm kị này, mỗi ngày Lâm Dịch đều phải đánh lén và phản đánh lén với đám ma thú, làm gì có ai nói với hắn cái gì mà phong phạm cao thủ hay không phong phạm cao thủ chứ?
Nghe được lời nói của Hi Nhĩ, Lâm Dịch cũng có chút không hiểu được, đánh lén? Cái gì gọi là đánh lén? Chẳng lẽ trước khi tấn công còn phải báo cho ngươi biết sao, xác định đối phương chuẩn bị cho tốt rồi mới động thủ lần nữa?
Lâm Dịch xì mũi coi thường, nếu làm như thế, chỉ sợ thời điểm yếu nhất vừa vào trong rừng rậm, chỉ sợ đã chết đói, bởi vì nghiêm khắc mà nói...Hắn có thể sống sót, dựa vào chính là đánh lén.
Nhưng lúc này cũng không phải thời gian để suy nghĩ, tuy ở chung quanh hắn đều có người vây quanh, nhưng thực lực của những người này đều không đáng nhắc tới, trong mắt hắn, những người này trong rừng rậm chẳng khác gì ma thú Nhị cấp, Tam cấp cả, nếu như nói có thể phân định chỗ khác biệt, thì đó chỉ là khác biệt về tướng mạo mà thôi.
Trong rừng rậm, trên cơ bản dù Lâm Dịch không có phóng thích sát khí, thì những loại ma thú cấp thấp này tiếp cận Lâm Dịch đều đi đường vòng, bởi vì Lâm Dịch đã có thể xem là cường giả, đương nhiên tản mát ra khí tức cường giả.
Mà Lâm Dịch trong rừng rậm dưỡng thành một thói quen chiến đấu tốt, đó chính là, nếu không ra tay thì thôi, nếu như đã ra tay, tuyệt đối là hạ tử thủ! Bởi vì ma thú cũng không có nói ân tình với ngươi, một khi động thủ, chính là cục diện không chết không thôi. Mặc dù đối tượng là một ít ma thú đẳng cấp thấp, trong cuộc sống hà khắc cũng tiến hành đánh lén...Đây cũng là nguyên nhân vì sao những tên giám sát đều chết chứ không có kẻ nào bị thương nặng.
Chỉ thấy Lâm Dịch hừ lạnh một tiếng, thân thể lập tức chớp động.
Tình huống đối với đơn đấu đúng là rất nhiều, quần đấu Lâm Dịch cũng có kinh nghiệm phong phú, bởi vì trong rừng rậm, hắn không chỉ một hai lần gặp phải công kích của ma thú quần cư.
Ma thú có tập tính quấn cư so với ma thú bình thường thì chúng ăn ý với nhau hơn, cho nên điều này khiến công kích của chúng càng thêm có uy lực, cũng linh hoạt hơn, ngay cả ma thú quần cư cũng có thể đối phó, thì những người không ăn ý này, không đủ cho Lâm Dịch nhìn.
Trước mặt công kích siêu cường của Lâm Dịch, cơ hồ mỗi lần ra tay là một tính mạng mất đi, nhưng sau khi ra tay hai ba mươi lần, chung quanh đã không có người.
Lâm Dịch không thể không dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn về hướng Hi Nhĩ.
Những tên vây chung quanh Lâm Dịch, sắc mặt đã mất đi toàn bộ bọn chúng đều mất đi huyết sắc, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch đều lộ ra sợ hãi thật sâu.
Thằng này thật sự là người sao? Cũng mạnh đến mức quá đáng sợ a!
Con mắt hẹp của Hi Nhĩ, trong mắt cũng hiện ra hoảng sợ sâu sắc. Công kích của đối phương đúng là quá lăng lệ ác liệt, tuy lực lượng của đối phương đúng là trình độ chiến sĩ Ngũ cấp, nhưng công kích của đối phương lại đơn giản và hữu hiệu a!
Lúc này Hi Nhĩ đã không còn chút tin tưởng nào khi đấu với Lâm Dịch, tuy hắn cảm giác lực lượng của mình và đối phương không chênh lệch nhiều lắm...Nhưng phương thức công kích của đối phương đúng là quá lăng lệ ác liệt...Dù vừa rồi hắn không có tham dự chiến đấu, nhưng hắn cũng có thể cảm giác được mỗi lần Lâm Dịch ra tay công kích đều ẩn chứa sát ý, mà sát khí, chính là phải giết người mới có a!
Lúc này Hi Nhĩ cũng không thể không nhìn thẳng vào vấn đề, người như vậy, tuyệt đối không phải là hạng người vô danh...Mặc dù bây giờ hắn là hạng người vô danh, đạo sư của hắn cũng không phải hạng người vô danh...Chẳng lẽ, nơi trú quân bí mật này đã bị những tổ chức khác biết rõ?
Trong mắt của Hi Nhĩ xuất hiện một tia hoảng sợ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook