Chung Cực Truyền Thừa
Chương 3: Thành quả khổ tu!


Lý có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua bóng lưng Lâm Dịch đang tăng tốc phía trước, sau đó cũng chỉ nhíu lông mày, cúi đầu nhìn về phía đồng hồ trong tay.

Tốc độ Lâm Dịch cực nhanh! Ba năm tu luyện rút cuộc cũng mang tới thành quả mong muốn, biểu lộ thực lực trước mặt đám trẻ trong thôn!

Bộ trang phục tu hành nặng nề đã được hắn cởi ra, từ khi bắt đầu tu luyện tới hiện tại hắn chưa từng có cảm giác thân thể nhẹ nhàng đến thế, lúc này thân thể hắn có cảm giác như đang bay lên!

Trong lòng hắn tràn ngập hưng phấn! Năm cây số là một bộ phận tu luyện mỗi ngày của hắn, khi đó hắn đã từng thử qua, mặc vào quần áo tu thành, hắn toàn lực chạy năm cây số cần thời gian là mười bảy phút ba hai giây, bằng vào thành tích này, liền đủ đánh vỡ hoàn toàn thành tích hai mươi phút.

Mà lúc này hắn đã bỏ đi quần áo tu hành rồi, tốc độ sẽ đạt tới mức độ nào đây?

Lâm Dịch không biết, nhưng hắn rất chờ mong...

Khương Phàm đi tới bên cạnh Lý, cũng có chút ngạc nhên nhìn thân ảnh Lâm Dịch, sau đó cười nói.

Lý vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, gật đầu:

Khương Phàm có chút kinh ngạc:

Lý gật đầu, không nói gì...

Thời gian trôi qua từng phút, khảo hạch vẫn tiếp tục.

Giọng nói của Yến Nhi ở bên ngoài dường như còn kích động Lâm Dịch hơn, hò hét khản cả giọng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng.

Lâm Cường cũng mang theo ánh mắt thỏa mãn nhìn nhi tử đã vượt trên đám trẻ một vòng, còn đang tiếp tục gia tăng khoảng cách. Đối với Lâm Cường mà nói, người khác không biết nhưng hắn rõ ràng ba năm nay Lâm Dịch tu hành khổ cực tới mức nào, có thể kiên trì tới ba năm, hắn đã rất thỏa mãn rồi.

Khương Phàm mở to mắt nhìn, chợt hài lòng thỏa mãn gật đầu.

Trên mặt Lý vẫn không chút biểu tình, nhưng trong đáy mắt nhìn Lâm Dịch vẫn lộ ra tia hài lòng.

Lý nói khiến Khương Phàm quay đầu sang, rồi trầm mặc, yên lặng một lát hắn gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch đang chạy vòng nước rút cuối cùng.
Lý gật đầu, không nói gì.

Khi hắn hoàn thành khảo hạch, mặc dù đứa trẻ nhanh nhất cũng đều bị hắn vượt qua hai vòng.

Miệng thở hổn hển, mồ hôi trong suốt từ mái tóc đen nhánh nhỏ xuống mặt đất, nhưng ánh mắt Lâm Dịch bắn ra quang mang hưng phấn!

Mười ba phút ba bảy giây! Đây chính là thành quả ba năm tu hành khổ cực của hắn!

Trương Tạp đã rớt cằm xuống tận mặt đất...hắn lặng người nhìn Lâm Dịch đang thẳng người ưỡn ngực ở bên trong thao trường...lúc này tư thế của Lâm Dịch thực sự là oai hùng hiên ngang, đây là Lâm Dịch ba năm trước dùng hết sức lực mới miễn cưỡng chạy hết lộ trình sao? Biểu hiện tốc độ của hắn, cho dù người luyện trong Vũ Môn ba năm cũng rất khó đạt được thành tích này a! Cái này...

Trong lúc nhất thời, Trương Tạp không biết dùng biểu tình gì đón tiếp Lâm Dịch, chỉ có thể kinh ngạc như trời trồng nhìn hắn...

Khảo hạch rút cuộc cũng kết thúc, năm nay có ba hai đứa nhóc qua khảo hạch, gần như nửa non đám trẻ không vượt qua, mà ở trong đám này, Lâm Dịch không thể nghi ngờ là xuất sắc nhất!

Khương Phàm nói ngắn gọn mấy câu, sau đó tuyên bố giải tán. Lúc giải tán hắn đi tới trước mặt Lâm Dich, vỗ vai cười nói:

Sau đó tươi cười rời đi.

Lễ phép đáp lại khen ngợi của môn chủ Vũ Môn, Lâm Dịch cười đã không khép miệng lại được nữa...

Lâm Dịch chạy tới bên cạch cha và muội muội vui vẻ hô hoán.

Lâm Yến không đợi Lâm Dịch đứng vững đã nhào tới người hắn, miệng nhỏ hưng phấn hô, Lâm Dịch bế nàng lên, hung hăng hôn lên mặt tiểu nha đầu một cái, khiến Lâm Yến nhộn nhạo cười khanh khách.

Lâm Cười cười, vỗ vai Lâm Dịch:

Lâm Dịch cười he he.

Trên đường về nhà, người nào gặp Lâm Dịch đều trắng trợn khích lệ một phen, khiến tâm tình hắn bay lên tận trời, rất là đắc ý.

Về đến nhà, Lâm Dịch đầu tiên về phòng thay một bộ quần áo giầy tất mới, sau đó vẫn mang tình trạng đắc ý vô cùng đi ra phòng khách.

Vừa định ra ngoài kiếm Trương Tạp khoe khoang một phen, Lâm Cường đột nhiên mở miệng gọi Lâm Dịch.

Lâm Dịch quay đầu lại, thấy cha đang ngồi trên ghế phòng khách, liền cười hì hì chạy qua.

Thành quả tu hành được mọi người khen ngợi, điều này làm cho trong lòng Lâm Dịch vô cùng hài lòng, loại cảm giác được mọi người thừa nhận khiến bộ dạng tươi cười trên mặt Lâm Dịch khó có thể tắt đi.

Lâm Dịch nghe vậy liền ngồi ở một bên.

Lâm Cường nhìn Lâm Dịch khiến hắn không nắm bắt được, không nhịn được hô một tiếng:

Lâm Cường lúc này mới chậm rãi gật đầu:

Lâm Dịch lập tức gật đầu, nhắc tới chuyện này tự nhiên trong lòng hắn rất hài lòng, miệng cười hì hì nói:

Nhưng mà Lâm Dịch còn chưa nói hết, Lâm Cường đã dùng tay ngăn hắn lại, Lâm Dịch không khỏi ngừng lại, nụ cười trên mặt cũng dần thu liễm, nghi hoặc hỏi phụ thân:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương