Chung Cực Truyền Thừa
-
Chương 18: Thành tích
Lâm Dịch cũng có chút ngẩn người nhìn thành tích của mình, quay đầu nhìn về trung niên bên cạnh.
Trung niên hiển nhiên kinh ngạc vì thành tích của Lâm Dịch...cho đến khi Lâm Dịch nhìn hắn, hắn mới từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại.
Lâm Dịch gật đầu, từ trên đài nhảy xuống.
Dưới đài đám người đi kiểm tra đều tập trung trên người hắn...trong đó có ánh mắt ước ao, sợ hãi, đố kỵ...cũng có kỳ quái khó nắm bắt.
Dọc theo đường đi, người tham gia kiểm tra đều vô tình hoặc cố ý tránh cho Lâm Dịch một con đường, chạy tới cạnh Lý, Lâm Dịch lộ vẻ tươi cười:
Lý tự nhiên đã nhìn thấy, lúc này nở nụ cười hiếm có gật đầu với Lâm Dịch.
Lâm Dịch cười hắc hắc, không nói gì nữa.
Mà lúc này, đám người bên dưới tự nhiên bảo trì khoảng cách với Lâm Dịch, nhưng vẫn như cũ lén nhìn hắn, nhỏ giọng bàn tán vài câu.
Vốn không định để ý nhưng Lâm Dịch cũng có chút khó chịu, cau mày nói với Lý:
Lý tự nhiên không dị nghị, gật đầu, liền mang theo Lâm Dịch về chỗ nghỉ ngơi.
Bên cạnh La Thành, một gã trung niên áo xám nhẹ nói bên tai hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
La Thành ngẩn người, chợt hỏi:
Trung niên có chút sợ hãi than.
La Thành có chút mở to mắt...lực lượng như vậy, sợ rằng rất nhiều võ giả khó có thể đạt được a? Nhưng Lâm Dịch năm nay mới bao nhiêu tuổi?
Ngẩn người một lúc, La Thành mới lộ ra bộ dạng tươi cười, gật đầu:
Trung niên nghe vậy gật đầu, đi xuống đài cao, mà khóe miệng La Thành lộ ra nụ cười thỏa mãn.
...
Ngọn đèn tỏa ra ánh sáng mờ ảo, đây chính là căn phòng nghỉ ngơi của đoàn người từ học viện Tông Phạm chiến kỹ đi tới Hi Á thành chiêu sinh, đoàn người này được vũ môn chiêu đãi tận tình, nơi ở tự nhiên là nơi tốt nhất trong vũ môn.
Nhóm chiêu sinh cũng chỉ có hai mươi ba người, ngày hôm nay kiểm tra sơ bộ do đám người này chủ trì, buổi chiều 3h đã tiến hành xong kiểm tra, La Thành đại biểu cho vũ môn tự nhiên mời bọn họ ăn uống, mãi cho tới chín giờ bọn họ mới trở về nơi nghỉ ngơi.
Trong đoàn người, đầu lĩnh là một trung niên trên mặt luôn mang theo bộ dạng tươi cười, tên hắn là Lưu Dương, bộ dạng cũng không tính là anh tuấn, nhưng mà nụ cười thân thiện trên mặt luôn mang tới thiện cảm cho mọi người.
Tuy rằng bình thường luôn tươi cười nhưng khi nói chuyện công việc, trung niên lại cực kỳ nghiêm túc.
Một trung niên nghe vậy tiếp lời.
Trong đầu Lưu Dương nhất thời hiện ra dáng dấp một thiếu niên, cười nói:
Tiếng nói của Lưu Dương vừa dứt, một người trong đó tiếp tục nói:
Lưu Dương có chút kinh ngạc nói:
Lợi mạt là đơn vị đo lực công kích, khác với đơn vị đo trọng lượng, lợi mạt là đo chỉ số phá hoại, ví dụ như một người có thể nâng vật nặng 300 cân nhưng lực phá hoại của hắn chưa chắc đã đạt tới 300 lợi mạt, mà chỉ vào khoảng hơn 250 lợi mạt mà thôi...bởi vậy đạt được 1000 lợi khăn là một việc vô cùng khó khăn...Đương nhiên lực phá hoại mạnh cũng không nhất định có thể nâng vật nặng tương đương. Giống như một thằng nhóc có lực phá hoại hơn 1000 lợi mạt nhưng hắn tuyệt đối không thể nào nâng vật nặng hơn 1000kg, bởi vì lực phá hoại còn liên quan tới sức bùng nổ cùng tốc độ. Hơn nữa, thời điểm sử dụng tốc độ hay bùng phát lực lương cũng ảnh hưởng tới giá trị lợi mạt cuối cùng.
Một gã trung niên bật cười, đây chính là một trong hai trung niên phụ trách tổ của Lâm Dịch.
Lưu Dương vừa nghe có người không ngờ còn mạnh hơn, không khỏi quay đầu nhìn về phía hắn.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc mở to mắt nhìn, Lưu Dương càng không dám tin nói:
Người trung niên kia cười nói:
Lưu Dương mở to mắt có chút sững sờ, một lúc lâu mới lộ ra bộ dạng tươi cười:
Đám người còn lại nghe trung niên nhắc tới 'địa phương kia' cũng lộ ra thần sắc hướng tới...địa phương kia chính là tồn tại được mọi người hướng tới a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook