Chung Cực Ngoan Liệt Miêu Dữ Miêu Ba Ba
-
Chương 8: Cuộc chiến tranh giành ba ba (3)
Edit: Kogi
Mèo con ngồi ở ban công phòng La Vĩ Huyền, trên trời chim chóc bay lượn, tâm tư mèo con đều đặt ở chỗ La Vĩ Huyền, cậu không vui, lo La Vĩ Huyền thay lòng đổi dạ, chuyển sang quan tâm người phụ nữ kia thay vì mèo con, tâm trạng không tốt, liền không hăng hái kêu réo với lũ chim như ngày thường.
(Ba bá không cần mèo con sao?…Đúng ra…là mình cứ quấn quýt người ta…).
Mèo con nhớ tới hồi đầu La Vĩ Huyền không cần cậu liền cảm thấy hoảng sợ.
Khí thế bướng bỉnh không còn nữa, sau khi giằng co với Thẩm Viên Trân lại bị yêu cầu ra khỏi phòng khách, quả thực không khác gì cảm giác cầm chắc thất bại.
(Nhưng mình là mèo con mà…Mèo con rất đáng yêu í…).
Nước mắt lại rơi.
La Vĩ Huyền từng nói sẽ không bỏ rơi mèo con, sẽ không đưa mèo con đến Trạm thu lưu mèo hoang, mèo con muốn tin tưởng La Vĩ Huyền.
(Ba bá sẽ không lừa mèo con…).
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
La Vĩ Huyền đang nghĩ liệu mèo con có tiếp máy không, Thẩm Viên Trân đã nhấc máy.
“Alo”.
“Alo!”.
“Cho hỏi cậu là?”.
“Tôi tìm anh trai, cô là ai?”.
Thẩm Viên Trân đang định mở miệng, La Vĩ Huyền đã lấy lại điện thoại.
Mèo con ở ban công nghe thấy chuông điện thoại, u buồn trên mặt bay biến sạch, cố sức kéo cửa kính ban công, chân trần nhảy phắt lên giường, nhấc máy điện thoại ở đầu giường La Vĩ Huyền, vừa cầm lên định nói liền nghe thấy giọng Thẩm Viên Trân.
Mèo con không thích nói chuyện với Thẩm Viên Trân, không muốn nghe giọng của cô ta, liền cúp máy, cụp tai trốn vào tủ quần áo của La Vĩ Huyền, đến điện thoại cũng bị cướp mất rồi, mèo con thấy lo cho xoong nồi trong bếp.
“Alo! Anh à, em A Linh đây, anh đoán hiện giờ em đang ở đâu!”.
“Ở đâu cũng được, chỉ cần không ở dưới nhà anh”.
“Hê?! Anh lợi hại ghê, đoán một lần đã trúng phóc”.
La Vĩ Huyền váng đầu.
Dùng bộ đàm nói bảo vệ mở cửa cho La Cảnh Linh đi lên, La Vĩ Huyền mở cửa trước, sau đó vào phòng tìm mèo con.
“Mèo con?”.
Mèo con không ở trong phòng La Vĩ Huyền, La Vĩ Huyền thấy kì lạ, đây là lần đầu tiên anh đoán sai.
Quay lại phòng khách, Thẩm Viên Trân hỏi: “Ai đến vậy?”.
“Em gái tôi”.
“Em gái anh?! Giọng nói nghe như con trai ấy”.
(Đợi lát nữa sẽ rõ).
La Vĩ Huyền thầm nghĩ, em gái anh tham gia hội mangaka gì gì đó, suốt ngày làm mình trông giống con trai, nói gì mà tất cả mọi người đều thích nó ăn mặc như vậy, là mĩ thiếu niên điển hình, cosplay rất hợp, mấy năm nay, ngữ khí nói chuyện cũng thay đổi, đến ba mẹ cũng không biết rốt cuộc là họ sinh một nam một nữ hay là nuôi hai thằng con trai nữa.
Mĩ thiếu niên?
Đối với La Vĩ Huyền, mĩ thiếu niên là mèo con của anh.
Cửa thang máy mở ra, một bóng người nghênh ngang đi tới, “thiếu niên” mặc quần da nhìn thấy La Vĩ Huyền, liền vứt ngay vali cười khoe hàm răng trắng sáng.
“Ê! Ông anh! Tuần này phải nhờ anh chiếu cố rồi!”. Nói xong liền ngã người xuống sofa, không thèm nhìn Thẩm Viên Trân lấy một lần.
“Em thật là!”. La Vĩ Huyền lười chú ý đến cô.
La Cảnh Linh rất xinh đẹp, từ sau khi biến thành thiếu niên còn khiến mọi người chú ý hơn, lại biết chiều lòng mọi người, tính tình phóng khoáng tự lập, trong trường, người ái mộ cô không chỉ có các em gái khóa dưới mà còn có cả đàn chị khóa trên, tóm lại, chính là một chị hai cởi mở hòa đồng.
“Anh nói là em gái cơ mà, đây rõ ràng là một thằng con trai!”.
Lúc này La Cảnh Linh mới phát hiện ra Thẩm Viên Trân, ngước mắt nhìn cô ta, nhìn từ đầu đến chân, khiến Thẩm Viên Trân không được thoải mái.
“Cô là gì của anh tôi? Bạn gái?”.
“A Linh, giúp anh một việc”.
“Hửm?”.
La Cảnh Linh luôn soi mói đối tượng qua lại với La Vĩ Huyền, huống hồ trước đây người bị phụ nữ đá luôn là anh mình, khiến em gái anh – một La Cảnh Linh kiêu ngạo rất không phục, nhất định phải xem xét kĩ phụ nữ bên cạnh anh mình, La Vĩ Huyền không muốn phức tạp hóa mọi chuyện, vội bảo La Cảnh Linh đi chỗ khác, giải quyết việc của Thẩm Viên Trân trước.
Đợi La Cảnh Linh đi rồi, La Vĩ Huyền quay sang Thẩm Viên Trân.
“Nói đi, chuyện cô muốn nhờ tôi giúp là gì”.
La Cảnh Linh theo lời La Vĩ Huyền, vào phòng tìm một con mèo.
“Ông anh mình nuôi mèo từ bao giờ mà không bảo mình, không biết là giống mèo gì đây?”. La Cảnh Linh tìm từng phòng một, quỳ rạp dưới đất nhìn khắp khe kẽ, không nhìn thấy nửa cái bóng mèo.
(Đến tiếng kêu cũng không có, hay anh lừa mình).
Thử tìm lại lần nữa, cô vào phòng ngủ của La Vĩ Huyền.
“Mèo con ơi, mày trốn đâu rồi?”.
Mèo con nghe thấy có người gọi cậu, không phải La Vĩ Huyền.
(Là ai tìm mèo con?).
Mèo con ngọ nguậy ngoi ra khỏi tủ quần áo, muốn nghe rõ hơn.
La Cảnh Linh nghe thấy động tĩnh truyền từ trong tủ quần áo ra, giở trò đùa ác bất ngờ mở cửa tủ.
“Hù!”.
“Méo méo!! —— Méo!!!”. Mèo con bị dọa nhảy dựng.
“Làm sao vậy?!”. Nghe thấy tiếng mèo con thất thanh, La Vĩ Huyền chạy vào.
“Xin lỗi! Không ngờ dọa nó thành như vậy! Đáng yêu quá!”.
La Vĩ Huyền vừa vào phòng liền nhìn thấy mèo con trong lốt mèo bám La Cảnh Linh kinh hồn, vươn tay muốn ôm nó, mèo con vừa khóc vừa biến lại thành một bé trai nhào vào lòng La Vĩ Huyền.
Mèo con ôm chặt La Vĩ Huyền khóc, không chỉ vì bị dọa sợ, mà còn vì La Vĩ Huyền trở lại bên cậu.
“Ba bá!! Oa ~~~ “.
(Ba bá ~~ Mèo con thật đáng thương, bị dọa chết khiếp rồi! Qua đây với mèo con đi mà! Đừng về phòng khách nữa!!).
La Cảnh Linh trợn mắt há miệng, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, mèo của anh trai biến thành một bé trai xinh xắn.
Lúc này Thẩm Viên Trân xông vào, thấy đứa trẻ đáng ghét đang khóc trong lòng La Vĩ Huyền, cảm thấy không vui.
“Lại xảy ra chuyện gì?”.
“Mèo biến…”. Miệng La Cảnh Linh bị La Vĩ Huyền che lại, mèo con được ôm trong lòng thấy thế cũng hiểu ý gật gật đầu, che bàn tay nhỏ lên trên bàn tay lớn của La Vĩ Huyền, cùng che miệng La Cảnh Linh.
“Làm sao vậy?”.
“Không có gì”.
“Không có gì”. Mèo con học theo La Vĩ Huyền.
La Cảnh Linh nhìn La Vĩ Huyền, nhìn mèo con, lại nhìn Thẩm Viên Trân.
“…”. Lấy cái tay đang che miệng mình ra, “Không có gì”.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?! Vừa rồi chẳng phải có tiếng mèo kêu sao?”.
“Không có gì”. La Vĩ Huyền lại nói, anh đặt mèo con xuống.
Mèo con nhìn La Cảnh Linh, La Cảnh Linh cười dắt tay cậu, đi vào phòng khách.
“Này! Nói cho em biết đi! Là chuyện gì vậy chứ!”. Thẩm Viên Trân đi theo sau bọn họ hỏi đến cùng.
“Không có gì, phải không?”. La Cảnh Linh cúi đầu nhìn mèo con, mèo con gật đầu.
“Đúng, không có gì!!”.
Phía sau truyền đến tiếng cười nhẹ của La Vĩ Huyền, tâm trạng mèo con lại tốt lên, ba bá của cậu ở ngay đằng sau.
Thế người bên cạnh là ai?
Mèo con ngẩng đầu.
“Anh là ai? Mèo con không quen!!!”.
“…”.
(Cổ họng mèo của anh mình to thật…)
Mèo con ngồi ở ban công phòng La Vĩ Huyền, trên trời chim chóc bay lượn, tâm tư mèo con đều đặt ở chỗ La Vĩ Huyền, cậu không vui, lo La Vĩ Huyền thay lòng đổi dạ, chuyển sang quan tâm người phụ nữ kia thay vì mèo con, tâm trạng không tốt, liền không hăng hái kêu réo với lũ chim như ngày thường.
(Ba bá không cần mèo con sao?…Đúng ra…là mình cứ quấn quýt người ta…).
Mèo con nhớ tới hồi đầu La Vĩ Huyền không cần cậu liền cảm thấy hoảng sợ.
Khí thế bướng bỉnh không còn nữa, sau khi giằng co với Thẩm Viên Trân lại bị yêu cầu ra khỏi phòng khách, quả thực không khác gì cảm giác cầm chắc thất bại.
(Nhưng mình là mèo con mà…Mèo con rất đáng yêu í…).
Nước mắt lại rơi.
La Vĩ Huyền từng nói sẽ không bỏ rơi mèo con, sẽ không đưa mèo con đến Trạm thu lưu mèo hoang, mèo con muốn tin tưởng La Vĩ Huyền.
(Ba bá sẽ không lừa mèo con…).
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
La Vĩ Huyền đang nghĩ liệu mèo con có tiếp máy không, Thẩm Viên Trân đã nhấc máy.
“Alo”.
“Alo!”.
“Cho hỏi cậu là?”.
“Tôi tìm anh trai, cô là ai?”.
Thẩm Viên Trân đang định mở miệng, La Vĩ Huyền đã lấy lại điện thoại.
Mèo con ở ban công nghe thấy chuông điện thoại, u buồn trên mặt bay biến sạch, cố sức kéo cửa kính ban công, chân trần nhảy phắt lên giường, nhấc máy điện thoại ở đầu giường La Vĩ Huyền, vừa cầm lên định nói liền nghe thấy giọng Thẩm Viên Trân.
Mèo con không thích nói chuyện với Thẩm Viên Trân, không muốn nghe giọng của cô ta, liền cúp máy, cụp tai trốn vào tủ quần áo của La Vĩ Huyền, đến điện thoại cũng bị cướp mất rồi, mèo con thấy lo cho xoong nồi trong bếp.
“Alo! Anh à, em A Linh đây, anh đoán hiện giờ em đang ở đâu!”.
“Ở đâu cũng được, chỉ cần không ở dưới nhà anh”.
“Hê?! Anh lợi hại ghê, đoán một lần đã trúng phóc”.
La Vĩ Huyền váng đầu.
Dùng bộ đàm nói bảo vệ mở cửa cho La Cảnh Linh đi lên, La Vĩ Huyền mở cửa trước, sau đó vào phòng tìm mèo con.
“Mèo con?”.
Mèo con không ở trong phòng La Vĩ Huyền, La Vĩ Huyền thấy kì lạ, đây là lần đầu tiên anh đoán sai.
Quay lại phòng khách, Thẩm Viên Trân hỏi: “Ai đến vậy?”.
“Em gái tôi”.
“Em gái anh?! Giọng nói nghe như con trai ấy”.
(Đợi lát nữa sẽ rõ).
La Vĩ Huyền thầm nghĩ, em gái anh tham gia hội mangaka gì gì đó, suốt ngày làm mình trông giống con trai, nói gì mà tất cả mọi người đều thích nó ăn mặc như vậy, là mĩ thiếu niên điển hình, cosplay rất hợp, mấy năm nay, ngữ khí nói chuyện cũng thay đổi, đến ba mẹ cũng không biết rốt cuộc là họ sinh một nam một nữ hay là nuôi hai thằng con trai nữa.
Mĩ thiếu niên?
Đối với La Vĩ Huyền, mĩ thiếu niên là mèo con của anh.
Cửa thang máy mở ra, một bóng người nghênh ngang đi tới, “thiếu niên” mặc quần da nhìn thấy La Vĩ Huyền, liền vứt ngay vali cười khoe hàm răng trắng sáng.
“Ê! Ông anh! Tuần này phải nhờ anh chiếu cố rồi!”. Nói xong liền ngã người xuống sofa, không thèm nhìn Thẩm Viên Trân lấy một lần.
“Em thật là!”. La Vĩ Huyền lười chú ý đến cô.
La Cảnh Linh rất xinh đẹp, từ sau khi biến thành thiếu niên còn khiến mọi người chú ý hơn, lại biết chiều lòng mọi người, tính tình phóng khoáng tự lập, trong trường, người ái mộ cô không chỉ có các em gái khóa dưới mà còn có cả đàn chị khóa trên, tóm lại, chính là một chị hai cởi mở hòa đồng.
“Anh nói là em gái cơ mà, đây rõ ràng là một thằng con trai!”.
Lúc này La Cảnh Linh mới phát hiện ra Thẩm Viên Trân, ngước mắt nhìn cô ta, nhìn từ đầu đến chân, khiến Thẩm Viên Trân không được thoải mái.
“Cô là gì của anh tôi? Bạn gái?”.
“A Linh, giúp anh một việc”.
“Hửm?”.
La Cảnh Linh luôn soi mói đối tượng qua lại với La Vĩ Huyền, huống hồ trước đây người bị phụ nữ đá luôn là anh mình, khiến em gái anh – một La Cảnh Linh kiêu ngạo rất không phục, nhất định phải xem xét kĩ phụ nữ bên cạnh anh mình, La Vĩ Huyền không muốn phức tạp hóa mọi chuyện, vội bảo La Cảnh Linh đi chỗ khác, giải quyết việc của Thẩm Viên Trân trước.
Đợi La Cảnh Linh đi rồi, La Vĩ Huyền quay sang Thẩm Viên Trân.
“Nói đi, chuyện cô muốn nhờ tôi giúp là gì”.
La Cảnh Linh theo lời La Vĩ Huyền, vào phòng tìm một con mèo.
“Ông anh mình nuôi mèo từ bao giờ mà không bảo mình, không biết là giống mèo gì đây?”. La Cảnh Linh tìm từng phòng một, quỳ rạp dưới đất nhìn khắp khe kẽ, không nhìn thấy nửa cái bóng mèo.
(Đến tiếng kêu cũng không có, hay anh lừa mình).
Thử tìm lại lần nữa, cô vào phòng ngủ của La Vĩ Huyền.
“Mèo con ơi, mày trốn đâu rồi?”.
Mèo con nghe thấy có người gọi cậu, không phải La Vĩ Huyền.
(Là ai tìm mèo con?).
Mèo con ngọ nguậy ngoi ra khỏi tủ quần áo, muốn nghe rõ hơn.
La Cảnh Linh nghe thấy động tĩnh truyền từ trong tủ quần áo ra, giở trò đùa ác bất ngờ mở cửa tủ.
“Hù!”.
“Méo méo!! —— Méo!!!”. Mèo con bị dọa nhảy dựng.
“Làm sao vậy?!”. Nghe thấy tiếng mèo con thất thanh, La Vĩ Huyền chạy vào.
“Xin lỗi! Không ngờ dọa nó thành như vậy! Đáng yêu quá!”.
La Vĩ Huyền vừa vào phòng liền nhìn thấy mèo con trong lốt mèo bám La Cảnh Linh kinh hồn, vươn tay muốn ôm nó, mèo con vừa khóc vừa biến lại thành một bé trai nhào vào lòng La Vĩ Huyền.
Mèo con ôm chặt La Vĩ Huyền khóc, không chỉ vì bị dọa sợ, mà còn vì La Vĩ Huyền trở lại bên cậu.
“Ba bá!! Oa ~~~ “.
(Ba bá ~~ Mèo con thật đáng thương, bị dọa chết khiếp rồi! Qua đây với mèo con đi mà! Đừng về phòng khách nữa!!).
La Cảnh Linh trợn mắt há miệng, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, mèo của anh trai biến thành một bé trai xinh xắn.
Lúc này Thẩm Viên Trân xông vào, thấy đứa trẻ đáng ghét đang khóc trong lòng La Vĩ Huyền, cảm thấy không vui.
“Lại xảy ra chuyện gì?”.
“Mèo biến…”. Miệng La Cảnh Linh bị La Vĩ Huyền che lại, mèo con được ôm trong lòng thấy thế cũng hiểu ý gật gật đầu, che bàn tay nhỏ lên trên bàn tay lớn của La Vĩ Huyền, cùng che miệng La Cảnh Linh.
“Làm sao vậy?”.
“Không có gì”.
“Không có gì”. Mèo con học theo La Vĩ Huyền.
La Cảnh Linh nhìn La Vĩ Huyền, nhìn mèo con, lại nhìn Thẩm Viên Trân.
“…”. Lấy cái tay đang che miệng mình ra, “Không có gì”.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?! Vừa rồi chẳng phải có tiếng mèo kêu sao?”.
“Không có gì”. La Vĩ Huyền lại nói, anh đặt mèo con xuống.
Mèo con nhìn La Cảnh Linh, La Cảnh Linh cười dắt tay cậu, đi vào phòng khách.
“Này! Nói cho em biết đi! Là chuyện gì vậy chứ!”. Thẩm Viên Trân đi theo sau bọn họ hỏi đến cùng.
“Không có gì, phải không?”. La Cảnh Linh cúi đầu nhìn mèo con, mèo con gật đầu.
“Đúng, không có gì!!”.
Phía sau truyền đến tiếng cười nhẹ của La Vĩ Huyền, tâm trạng mèo con lại tốt lên, ba bá của cậu ở ngay đằng sau.
Thế người bên cạnh là ai?
Mèo con ngẩng đầu.
“Anh là ai? Mèo con không quen!!!”.
“…”.
(Cổ họng mèo của anh mình to thật…)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook