Chung Cực Ngoan Liệt Miêu Dữ Miêu Ba Ba
-
Chương 23: Pudding tuyệt đối không thể ăn (10)
Edit: Kogi
La Cảnh Linh rời khỏi nhà La Vĩ Huyền nhưng không về ngay, cô đi vào một quán trà gần đó, dự định trải qua khoảng thời gian nhàn nhã thuộc về mình, mở tập vẽ ra, La Cảnh Linh tiện tay lấy bút chì vẽ phác bộ trang phục tự thiết kế cho cosplay festival lần sau, bình thường đều như vậy, cô đưa ra tạo hình tổng thể, rồi Nhiễm Thải Vân sẽ cụ thể hóa, quá trình mọi người cùng nhau thảo luận và thành quả cuối cùng khiến La Cảnh Linh chết mê chết mệt hoạt động này, đương nhiên, đó cũng là vì cô có tài hóa trang nữa, giống như lúc này, người xung quanh đổ dồn ánh mắt vào La Cảnh Linh, phỏng đoán tuổi và chiều cao của anh bạn đẹp trai trung tính này, thỉnh thoảng có tiếng khen nho nhỏ, nhất trí cho rằng anh bạn ngồi chỗ cửa sổ có ngoại hình rất đáng thưởng thức.
La Cảnh Linh nhếch miệng cười, cô thích cảm giác này, được mọi người nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, cô cảm thấy tự hào, cũng rất thẳng thắn nhận lời khen mà mọi người dành cho mình.
La Cảnh Linh không quan tâm là được nam hay nữ tỏ tình, nói cách khách, cô không đảm bảo sau này mình sẽ không yêu con gái, cô có thể coi tất cả những ai dũng cảm tỏ tình với cô thành đối tượng yêu đương, tuy nhiên, có một loại người mà cô không thể nào chấp nhận được.
La Cảnh Linh ghét nhất là loại yêu đến cố chấp điên cuồng theo dõi người khác.
La Cảnh Linh nhíu mày, ánh mắt bị bóng người lén lén lút lút ngoài cửa sổ thu hút, có một người đang rình mò trước tòa nhà cao cấp của La Vĩ Huyền, cầm máy ảnh nấp sau gốc cây, vừa đúng góc tối mà La Cảnh Linh nhìn thấy được.
Người đó thoạt nhìn không giống như kí giả, vốn dĩ dù trong lòng khó chịu đến mấy, La Cảnh Linh cũng không muốn quản, dù sao bất kể người đó muốn làm gì, theo dõi ai, La Cảnh Linh cũng không muốn tự chuốc lấy phiền phức, nhưng hai mươi phút sau, trong ánh mắt của tất cả mọi người, cô mang vẻ mặt khó chịu trả tiền rồi đi ra ngoài.
La Cảnh Linh mím môi, cô nhận ra hắn, đó chính là người gây phiền phức cho mèo con, ông chủ của Hỉ Thụy Tư, Lâm Triết Trình.
Hai mươi phút trước…
Một nắm cơm nhỏ bước ra từ tòa nhà cao cấp.
Cơm nắm nhỏ dọa những người đi sượt qua người nhóc giật mình, sợ hãi ngoảnh lại, phát hiện thì ra là một cậu bé đáng yêu cải trang mà thôi, mọi người liền thở phào, sau đó lại lập tức kinh ngạc vì vẻ ngoài của cậu nhóc, bên trong bộ đồ cơm nắm, có thể nhìn thấy một khuôn mặt trắng nõn đáng yêu.
Khuôn mặt đáng yêu nhăn thành một nắm, mèo con đang tức giận.
(Ba bá thật đáng ghét!! Không cho mèo con tìm Na Na Quả! Chính ba bá cũng không để ý đến mèo con!!).
Nếu ai có thể nhìn thấy linh quang, về mặt thị giác mà nói, mèo con lúc này nhất định giống như nắm cơm bốc cháy nổ tung.
Người qua đường biết cơm nắm là một cậu bé hóa trang, nhưng không biết cậu từ mèo biến thành.
Mèo con quá tức giận rồi, bởi vì cậu rất giận La Vĩ Huyền, vì vậy còn đang mặc đồ cơm nắm mà vẫn chạy ra ngoài, nhưng cũng vì vậy mà Lâm Triết Trình không phát hiện ra cậu, chỉ hơi buồn cười vì sự xuất hiện của nắm cơm kì quá rồi lại tiếp tục quan sát cổng tòa nhà.
Na Na Quả ngồi trên bờ tường nhìn thấy đỉnh đầu cơm nắm, liền dừng động tác duỗi người, mở to mắt, quay lại nhìn Mễ Quả đang ở trên hiên nhà đang dõi về phía xa xăm, rồi lại quay đầu nuốt nước miếng, cơm nắm dừng ngay phía dưới nó, Na Na Quả nhẹ nhàngdịch sang một bên.
“Ê…ê! Mễ Quả…xuống đây…”.
“Làm gì?”.
“Cứ xuống đi…có thứ hay”.
Mễ Quả nhảy xuống, vẻ mặt chán chường đi đến bên cạnh Na Na Quả.
“Có cái gì…”, Mễ Quả nhìn xuống, ánh mắt lờ đờ thay đổi rõ ràng, “Đó là thứ gì vậy?!!”.
Cơm nắm nghe thấy tiếng kinh hô của Mễ Quả liền bắt đầu run rẩy, Na Na Quả và Mễ Quả sợ hãi lui về sau, cơm nắm càng run dữ hơn.
Cơm nắm từ từ quay người lại đối diện với bờ tường.
Bộ đồ cơm nắm này có một khuyết điểm, đó là bộ liền thân nên không thể cử động cổ, mèo con muốn ngẩng lên cũng không ngẩng được, cười ha ha.
“Mèo con nè!!!”.
“Nhóc con?!!”.
Na Na Quả và Mễ Quả nhày xuống, quả nhiên thấy mặt mèo con bị “nạm” ở trong cơm nắm.
“Oái! Ghê thật! Kì diệu quá đi! Nhóc con! Lấy ở đâu ra bộ đồ ngầu thế này”.
“Nhóc, em mặc như vậy làm gì?”.
Mèo con không trả lời, ngồi xổm dưới đất, cười đến nỗi ngã chúi về phía trước, không đứng dậy nổi, phải giãy dụa bò ra từ trong bộ cơm nắm.
Mèo con vui vẻ vì trêu được Na Na Quả và Mễ Quả.
Mèo con phiên bản thực không có đồ cơm nắm, liền bị Lâm Triết Trình nhận ra, hắn tiến về phía trước đủ gần để chụp cận cảnh,
“Mễ Quả, Đại Bảo đâu?”.
Mèo con vô tư hỏi, nhận được một tiếng thở dài của Mễ Quả, Na Na Quả cũng lắc đầu.
“Nhóc à, đây chính là bài học dành cho chúng ta”.
“Bài học gì?!”.
“Ai…”.
Khuôn mặt cô đơn buồn bã của Mễ Quả nhìn về phương xa, Na Na Quả nói cho mèo con, có liên quan đến bi kịch với Đại Bảo.
“Đại Bảo, thật không biết nên nói thế nào, chuyện nó ham ăn chúng ta đều biết cả rồi, nhưng…”.
“Nhưng sao?”.
Mèo con nghiêng đầu.
“Nó ăn pudding đến nghiện, không dừng lại được nên phải đưa vào bệnh viện!”.
Vẻ mặt đau buồn của Na Na Quả thoắt cái biến thành mỉm cười, sau đó cười run cả vai, cuối cùng cười phá lên.
“Na Na Quả?”.
“Á ha ha ha ha!!! Thật mất thể diện! Vậy mà lại ăn đến nỗi không dừng lại được! Á ha ha ha!!”.
“…Chẳng buồn cười gì”.
Mễ Quả không ngoảnh lại, buồn bực rời khỏi bờ tường, đi về bãi cỏ, Mễ Quả ngồi xuống, cúi đầu nhìn đàn kiến bò qua, nhưng nó cũng không tiền lên vờn lũ kiến như mọi ngày, chậm rãi, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
“Đại Bảo! Đồ ngốc này! Quỷ ham ăn…”.
Thực ra cũng không hoàn toàn là lỗi của Đại Bảo, nguyên liệu chưa rõ trong pudding có sức hút mãnh liệt đối với mèo bình thường, đối với Đại Bảo thì càng có sức hấp dẫn trí mạng, theo đuổi đồ ăn, là bản năng trong bản năng của Đại Bảo.
“Mễ Quả…”. Mèo con đến chỗ Mễ Quả, Lâm Triết Trình cũng đi theo sau.
Na Na Quả thở dài.
(Mễ Quả thật đúng là không biết đùa…).
Tầm nhìn của Na Na Quả bỗng gặp cản trở, một người lạ đang lén lút đi theo sau mèo con.
(Ai thế nhỉ?).
Na Na Quả híp mắt.
Mèo con khoanh chân ngồi, nhìn mặt Mễ Quả.
“Mễ Quả…Chúng ta đi thăm Đại Bảo nhé! Mễ Quả cùng mèo con và Na Na Quả đi tìm Đại Bảo…”.
Mễ Quả biết mèo con lo lắng cho mình, liền quay sang mỉm cười, mèo con cũng mở to mắt đối diện với Mễ Quả cười, hai má đỏ hồng.
Mễ Quả khẽ cười, đi về.
(Nhóc thật đáng yêu…).
Mèo con nhìn Mễ Quả, rồi lại nhìn mặt đất, phát hiện chỗ Mễ Quả vừa ngồi có một đàn kiến, mèo con lộ vẻ mặt tinh nghịch, cười ha ha ngồi dịch về phía trước, đàn kiến xôn xao tản ra, mèo con hưng phấn lộ ra đôi tai.
“Oa!! Ha ha ha!!”.
“Nhóc con?!”.
“Oa oa oa! Con kiến nhỏ con kiến nhỏ!”.
Mễ Quả bất ngờ quay đầu, mèo con vui sướng nhảy ra từ bụi cỏ, biến thành một chú mèo ngay trên không trung, tia chớp máy ảnh liên tục chụp được toàn bộ quá trình, mèo con đáp đất, đứng nguyện tại chỗ, một chân còn hơi nhấc lên, nghi ngờ nhìn về phía Lâm Triết Trình.
“Mễ Quả, đó là cái gì?”.
Mễ Quả nhíu mày.
Na Na Quả ở trên bờ tường cũng nhìn thấy tất cả.
“Mễ Quả!! Bắt lấy hắn! Đừng để hắn chạy thoát!”. Na Na Quả từ trên bờ tường nhảy xuống, xác định mục tiêu, vọt về phía bụi cỏ nhào lên người Lâm Triết Trình, Mễ Quả hiểu ra tình hình cũng nhập cuộc.
“Á á!! Buông ra!! Máy ảnh của tao!”.
“Meo meo!! Meo meo!!!”.
Lâm Triết Trình bị Na Na Quả cắn tay, Mễ Quả cướp được máy ảnh, Lâm Triết Trình hoảng hốt, hất hai còn mèo đam bám riết không tha, kéo đai da của máy ảnh, lăn một vòng chạy ra khỏi bụi cỏ.
Mễ Quả và Na Na Quả bỏ lại mèo con chạy theo, mèo con sợ hãi, không hiểu tình hình, mèo con nhấc móng vuốt nho nhỏ tiến về phía trước, bụi cỏ bắt đầu lay động dữ đội.
“Mễ Quả…?”.
“Nhóc!! Mau tránh ra!!”.
Nhưng mèo con không tránh kịp, một cái bóng lớn đổ xuống, mèo con sợ hãi nằm rạp xuống đất, Lâm Triết Trình nhìn thấy mèo con, liền nhấc lên kẹp dưới nách bỏ chạy.
“Meo meo!! Méo!! Mao mao!!”. (Buông mèo con ra!! Đồ đáng ghét!!).
“Câm miệng!!”.
Mèo con kêu to, Na Na Quả và Mễ Quả đuổi theo, Lâm Triết Trình mở cửa xe, mèo con giãy dụa.
“Meo meo!!”.
“Yên nào”.
Lâm Triết Trình muốn nhét mèo con vào xe, Na Na Quả và Mễ Quả thấy sắp không kịp rồi.
Đột nhiên, một giọng nói trung tính không nhanh không chậm truyền đến, đồng thời một đôi chân dài mạnh mẽ gạt ngang chân Lâm Triết Trình.
“Đó không phải là mèo của anh”.
“Oái!!”.
Lâm Triết Trình ngã về phía sau, mèo con rơi vào vòng tay La Cảnh Linh.
La Cảnh Linh nhặt máy ảnh từ dưới đất lên, lạnh lùng nhìn Lâm Triết Trình.
“Anh đúng là đồ đê tiện!”.
“Máy ảnh của tôi!”.
Không để ý đến tiếng kêu thảm thiết của Lâm Triết Trình, La Cảnh Linh rút thẻ nhớ, vứt máy ảnh trả lại hắn.
“Cô! Cô có biết không? Con mèo trong tay cô là một đứa bé trai biến thành!”.
La Cảnh Linh nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn mèo con, mèo con trừng mắt nhìn Lâm Triết Trình.
La Cảnh Linh giả vờ không tin, ánh mắt khinh bỉ.
“Anh bị điên à? Điên hết thuốc chữa!”.
Lắc lắc đầu, La Cảnh Linh mang mèo con rời đi, đi về nhà La Vĩ Huyền, lúc đi qua Na Na Quả và Mễ Quả còn gật gật đầu, Na Na Quả ngáp một cái, Mễ Quả nhìn mèo con trong lòng La Cảnh Linh.
Lâm Triết Trình lấy tay che ngang trán, ngồi dựa bên cạnh xe của mình, người qua đường đều nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngại, Lâm Triết Trình phẫn hận nhìn theo bóng lưng La Cảnh Linh và mèo con.
“Tôi sẽ không bỏ qua đâu!”.
La Cảnh Linh rời khỏi nhà La Vĩ Huyền nhưng không về ngay, cô đi vào một quán trà gần đó, dự định trải qua khoảng thời gian nhàn nhã thuộc về mình, mở tập vẽ ra, La Cảnh Linh tiện tay lấy bút chì vẽ phác bộ trang phục tự thiết kế cho cosplay festival lần sau, bình thường đều như vậy, cô đưa ra tạo hình tổng thể, rồi Nhiễm Thải Vân sẽ cụ thể hóa, quá trình mọi người cùng nhau thảo luận và thành quả cuối cùng khiến La Cảnh Linh chết mê chết mệt hoạt động này, đương nhiên, đó cũng là vì cô có tài hóa trang nữa, giống như lúc này, người xung quanh đổ dồn ánh mắt vào La Cảnh Linh, phỏng đoán tuổi và chiều cao của anh bạn đẹp trai trung tính này, thỉnh thoảng có tiếng khen nho nhỏ, nhất trí cho rằng anh bạn ngồi chỗ cửa sổ có ngoại hình rất đáng thưởng thức.
La Cảnh Linh nhếch miệng cười, cô thích cảm giác này, được mọi người nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, cô cảm thấy tự hào, cũng rất thẳng thắn nhận lời khen mà mọi người dành cho mình.
La Cảnh Linh không quan tâm là được nam hay nữ tỏ tình, nói cách khách, cô không đảm bảo sau này mình sẽ không yêu con gái, cô có thể coi tất cả những ai dũng cảm tỏ tình với cô thành đối tượng yêu đương, tuy nhiên, có một loại người mà cô không thể nào chấp nhận được.
La Cảnh Linh ghét nhất là loại yêu đến cố chấp điên cuồng theo dõi người khác.
La Cảnh Linh nhíu mày, ánh mắt bị bóng người lén lén lút lút ngoài cửa sổ thu hút, có một người đang rình mò trước tòa nhà cao cấp của La Vĩ Huyền, cầm máy ảnh nấp sau gốc cây, vừa đúng góc tối mà La Cảnh Linh nhìn thấy được.
Người đó thoạt nhìn không giống như kí giả, vốn dĩ dù trong lòng khó chịu đến mấy, La Cảnh Linh cũng không muốn quản, dù sao bất kể người đó muốn làm gì, theo dõi ai, La Cảnh Linh cũng không muốn tự chuốc lấy phiền phức, nhưng hai mươi phút sau, trong ánh mắt của tất cả mọi người, cô mang vẻ mặt khó chịu trả tiền rồi đi ra ngoài.
La Cảnh Linh mím môi, cô nhận ra hắn, đó chính là người gây phiền phức cho mèo con, ông chủ của Hỉ Thụy Tư, Lâm Triết Trình.
Hai mươi phút trước…
Một nắm cơm nhỏ bước ra từ tòa nhà cao cấp.
Cơm nắm nhỏ dọa những người đi sượt qua người nhóc giật mình, sợ hãi ngoảnh lại, phát hiện thì ra là một cậu bé đáng yêu cải trang mà thôi, mọi người liền thở phào, sau đó lại lập tức kinh ngạc vì vẻ ngoài của cậu nhóc, bên trong bộ đồ cơm nắm, có thể nhìn thấy một khuôn mặt trắng nõn đáng yêu.
Khuôn mặt đáng yêu nhăn thành một nắm, mèo con đang tức giận.
(Ba bá thật đáng ghét!! Không cho mèo con tìm Na Na Quả! Chính ba bá cũng không để ý đến mèo con!!).
Nếu ai có thể nhìn thấy linh quang, về mặt thị giác mà nói, mèo con lúc này nhất định giống như nắm cơm bốc cháy nổ tung.
Người qua đường biết cơm nắm là một cậu bé hóa trang, nhưng không biết cậu từ mèo biến thành.
Mèo con quá tức giận rồi, bởi vì cậu rất giận La Vĩ Huyền, vì vậy còn đang mặc đồ cơm nắm mà vẫn chạy ra ngoài, nhưng cũng vì vậy mà Lâm Triết Trình không phát hiện ra cậu, chỉ hơi buồn cười vì sự xuất hiện của nắm cơm kì quá rồi lại tiếp tục quan sát cổng tòa nhà.
Na Na Quả ngồi trên bờ tường nhìn thấy đỉnh đầu cơm nắm, liền dừng động tác duỗi người, mở to mắt, quay lại nhìn Mễ Quả đang ở trên hiên nhà đang dõi về phía xa xăm, rồi lại quay đầu nuốt nước miếng, cơm nắm dừng ngay phía dưới nó, Na Na Quả nhẹ nhàngdịch sang một bên.
“Ê…ê! Mễ Quả…xuống đây…”.
“Làm gì?”.
“Cứ xuống đi…có thứ hay”.
Mễ Quả nhảy xuống, vẻ mặt chán chường đi đến bên cạnh Na Na Quả.
“Có cái gì…”, Mễ Quả nhìn xuống, ánh mắt lờ đờ thay đổi rõ ràng, “Đó là thứ gì vậy?!!”.
Cơm nắm nghe thấy tiếng kinh hô của Mễ Quả liền bắt đầu run rẩy, Na Na Quả và Mễ Quả sợ hãi lui về sau, cơm nắm càng run dữ hơn.
Cơm nắm từ từ quay người lại đối diện với bờ tường.
Bộ đồ cơm nắm này có một khuyết điểm, đó là bộ liền thân nên không thể cử động cổ, mèo con muốn ngẩng lên cũng không ngẩng được, cười ha ha.
“Mèo con nè!!!”.
“Nhóc con?!!”.
Na Na Quả và Mễ Quả nhày xuống, quả nhiên thấy mặt mèo con bị “nạm” ở trong cơm nắm.
“Oái! Ghê thật! Kì diệu quá đi! Nhóc con! Lấy ở đâu ra bộ đồ ngầu thế này”.
“Nhóc, em mặc như vậy làm gì?”.
Mèo con không trả lời, ngồi xổm dưới đất, cười đến nỗi ngã chúi về phía trước, không đứng dậy nổi, phải giãy dụa bò ra từ trong bộ cơm nắm.
Mèo con vui vẻ vì trêu được Na Na Quả và Mễ Quả.
Mèo con phiên bản thực không có đồ cơm nắm, liền bị Lâm Triết Trình nhận ra, hắn tiến về phía trước đủ gần để chụp cận cảnh,
“Mễ Quả, Đại Bảo đâu?”.
Mèo con vô tư hỏi, nhận được một tiếng thở dài của Mễ Quả, Na Na Quả cũng lắc đầu.
“Nhóc à, đây chính là bài học dành cho chúng ta”.
“Bài học gì?!”.
“Ai…”.
Khuôn mặt cô đơn buồn bã của Mễ Quả nhìn về phương xa, Na Na Quả nói cho mèo con, có liên quan đến bi kịch với Đại Bảo.
“Đại Bảo, thật không biết nên nói thế nào, chuyện nó ham ăn chúng ta đều biết cả rồi, nhưng…”.
“Nhưng sao?”.
Mèo con nghiêng đầu.
“Nó ăn pudding đến nghiện, không dừng lại được nên phải đưa vào bệnh viện!”.
Vẻ mặt đau buồn của Na Na Quả thoắt cái biến thành mỉm cười, sau đó cười run cả vai, cuối cùng cười phá lên.
“Na Na Quả?”.
“Á ha ha ha ha!!! Thật mất thể diện! Vậy mà lại ăn đến nỗi không dừng lại được! Á ha ha ha!!”.
“…Chẳng buồn cười gì”.
Mễ Quả không ngoảnh lại, buồn bực rời khỏi bờ tường, đi về bãi cỏ, Mễ Quả ngồi xuống, cúi đầu nhìn đàn kiến bò qua, nhưng nó cũng không tiền lên vờn lũ kiến như mọi ngày, chậm rãi, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
“Đại Bảo! Đồ ngốc này! Quỷ ham ăn…”.
Thực ra cũng không hoàn toàn là lỗi của Đại Bảo, nguyên liệu chưa rõ trong pudding có sức hút mãnh liệt đối với mèo bình thường, đối với Đại Bảo thì càng có sức hấp dẫn trí mạng, theo đuổi đồ ăn, là bản năng trong bản năng của Đại Bảo.
“Mễ Quả…”. Mèo con đến chỗ Mễ Quả, Lâm Triết Trình cũng đi theo sau.
Na Na Quả thở dài.
(Mễ Quả thật đúng là không biết đùa…).
Tầm nhìn của Na Na Quả bỗng gặp cản trở, một người lạ đang lén lút đi theo sau mèo con.
(Ai thế nhỉ?).
Na Na Quả híp mắt.
Mèo con khoanh chân ngồi, nhìn mặt Mễ Quả.
“Mễ Quả…Chúng ta đi thăm Đại Bảo nhé! Mễ Quả cùng mèo con và Na Na Quả đi tìm Đại Bảo…”.
Mễ Quả biết mèo con lo lắng cho mình, liền quay sang mỉm cười, mèo con cũng mở to mắt đối diện với Mễ Quả cười, hai má đỏ hồng.
Mễ Quả khẽ cười, đi về.
(Nhóc thật đáng yêu…).
Mèo con nhìn Mễ Quả, rồi lại nhìn mặt đất, phát hiện chỗ Mễ Quả vừa ngồi có một đàn kiến, mèo con lộ vẻ mặt tinh nghịch, cười ha ha ngồi dịch về phía trước, đàn kiến xôn xao tản ra, mèo con hưng phấn lộ ra đôi tai.
“Oa!! Ha ha ha!!”.
“Nhóc con?!”.
“Oa oa oa! Con kiến nhỏ con kiến nhỏ!”.
Mễ Quả bất ngờ quay đầu, mèo con vui sướng nhảy ra từ bụi cỏ, biến thành một chú mèo ngay trên không trung, tia chớp máy ảnh liên tục chụp được toàn bộ quá trình, mèo con đáp đất, đứng nguyện tại chỗ, một chân còn hơi nhấc lên, nghi ngờ nhìn về phía Lâm Triết Trình.
“Mễ Quả, đó là cái gì?”.
Mễ Quả nhíu mày.
Na Na Quả ở trên bờ tường cũng nhìn thấy tất cả.
“Mễ Quả!! Bắt lấy hắn! Đừng để hắn chạy thoát!”. Na Na Quả từ trên bờ tường nhảy xuống, xác định mục tiêu, vọt về phía bụi cỏ nhào lên người Lâm Triết Trình, Mễ Quả hiểu ra tình hình cũng nhập cuộc.
“Á á!! Buông ra!! Máy ảnh của tao!”.
“Meo meo!! Meo meo!!!”.
Lâm Triết Trình bị Na Na Quả cắn tay, Mễ Quả cướp được máy ảnh, Lâm Triết Trình hoảng hốt, hất hai còn mèo đam bám riết không tha, kéo đai da của máy ảnh, lăn một vòng chạy ra khỏi bụi cỏ.
Mễ Quả và Na Na Quả bỏ lại mèo con chạy theo, mèo con sợ hãi, không hiểu tình hình, mèo con nhấc móng vuốt nho nhỏ tiến về phía trước, bụi cỏ bắt đầu lay động dữ đội.
“Mễ Quả…?”.
“Nhóc!! Mau tránh ra!!”.
Nhưng mèo con không tránh kịp, một cái bóng lớn đổ xuống, mèo con sợ hãi nằm rạp xuống đất, Lâm Triết Trình nhìn thấy mèo con, liền nhấc lên kẹp dưới nách bỏ chạy.
“Meo meo!! Méo!! Mao mao!!”. (Buông mèo con ra!! Đồ đáng ghét!!).
“Câm miệng!!”.
Mèo con kêu to, Na Na Quả và Mễ Quả đuổi theo, Lâm Triết Trình mở cửa xe, mèo con giãy dụa.
“Meo meo!!”.
“Yên nào”.
Lâm Triết Trình muốn nhét mèo con vào xe, Na Na Quả và Mễ Quả thấy sắp không kịp rồi.
Đột nhiên, một giọng nói trung tính không nhanh không chậm truyền đến, đồng thời một đôi chân dài mạnh mẽ gạt ngang chân Lâm Triết Trình.
“Đó không phải là mèo của anh”.
“Oái!!”.
Lâm Triết Trình ngã về phía sau, mèo con rơi vào vòng tay La Cảnh Linh.
La Cảnh Linh nhặt máy ảnh từ dưới đất lên, lạnh lùng nhìn Lâm Triết Trình.
“Anh đúng là đồ đê tiện!”.
“Máy ảnh của tôi!”.
Không để ý đến tiếng kêu thảm thiết của Lâm Triết Trình, La Cảnh Linh rút thẻ nhớ, vứt máy ảnh trả lại hắn.
“Cô! Cô có biết không? Con mèo trong tay cô là một đứa bé trai biến thành!”.
La Cảnh Linh nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn mèo con, mèo con trừng mắt nhìn Lâm Triết Trình.
La Cảnh Linh giả vờ không tin, ánh mắt khinh bỉ.
“Anh bị điên à? Điên hết thuốc chữa!”.
Lắc lắc đầu, La Cảnh Linh mang mèo con rời đi, đi về nhà La Vĩ Huyền, lúc đi qua Na Na Quả và Mễ Quả còn gật gật đầu, Na Na Quả ngáp một cái, Mễ Quả nhìn mèo con trong lòng La Cảnh Linh.
Lâm Triết Trình lấy tay che ngang trán, ngồi dựa bên cạnh xe của mình, người qua đường đều nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngại, Lâm Triết Trình phẫn hận nhìn theo bóng lưng La Cảnh Linh và mèo con.
“Tôi sẽ không bỏ qua đâu!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook