Chung Cực Lam Ấn
-
Chương 61: Hứa Như Sùng
11235 tự nhận mình là thể lực sống, bất kể là giết người hay là ca hát, cho nên gã thấy mình cần phải bổ sung thể lực, vì thế mà bộ dáng khi gã ăn cơm khá là hung ác, hung ác đến mức nếu người ngồi cùng bàn cơm muốn khách khí gắp cho gã một đũa đồ ăn cũng phải lựa lúc gã chưa cầm bát đũa.
Kỉ lục cao nhất của gã là ba miếng ngoạm xong một bát cơm, từ miệng đến thực quản đều làm từ cao su, có thể co dãn vô hạn.
Một ông già tóc bạc ngồi bên tay trái 11235 đẩy một đĩa chân gà xông khói về phía gã, vừa mở miệng muốn nói lại bị gã thò đũa chặn cái đĩa lại. Vị sát thủ không chuẩn cách rút ra vài giây trong sự nghiệp ăn cơm liếc ông già bằng ánh mắt âm trầm: “Tôi không ăn cái này, cũng không bắt người.”
Nói xong lại vùi đầu xuống: “Chuyện của người sống đừng tìm tôi, hơn nữa, tôi không đi cùng với ngu ngốc.”
Người đàn ông luống tuổi hàm dưỡng cực tốt. Ông ta không nói gì, chỉ cúi đầu cười rồi nhẹ giọng nói: “Đừng cứ đối nghịch với giáo sư Trịnh mãi thế…”
“Trịnh Thanh Hoa?” 11235 không thèm ngẩng đầu, mồm ngậm đầy cơm, mơ hồ nói, “Lão là kẻ ngu ngốc nhất.”
Người đàn ông cau mày.
11235 liếc mắt nhìn ông ta, lại đơm cho mình một bát cơm đầy rồi không hề khách khí quét sạch cả bàn đồ ăn chất lên cái bát có ngọn. Sau đó gã cắm đầu chui vào đống thức ăn như muốn dìm mình chết đuối luôn trong bát cơm, ấy thế mà cái miệng nói chuyện vẫn không bị cản trở: “Tôi nói cho ông biết nha họ Phí kia, ông bỏ tiền ra nuôi tôi, bảo tôi giết người cho ông, ờ được, không vấn đề gì, nghề của tôi rồi. Cơ mà ông không bỏ tiền để tôi đi bắt người với nói lời dễ nghe đâu phải không?”
Người đàn ông thở dài, dù có là một con bạch nhãn lang đi chăng nữa, mình cho nó ăn uống cung phụng nó bao nhiêu năm như thế, tuy không trông cậy nó có bao nhiêu trung thành, nhưng ít nhất cũng phải giả vờ hiền lành không cắn người mới đúng chứ.
“Ăn xong rồi.” 11235 đứng lên lau miệng, phang một câu rất không thành ý, “Cám ơn nhá, đi đây.”
“Từ từ.” Người đàn ông lấy ra vật gì đó như thẻ bài từ túi áo, mặt trái hướng lên trên, áp sát bàn bay tới bên tay 11235, ông ta có chút bất đắc dĩ nói, “Vậy làm việc của cậu đi.”
11235 huýt sáo nhặt thẻ bài đến trước mặt nhìn qua, có chút nghi hoặc: “Vụ này mà phải dùng đến tôi? Tiểu Thùy nhà mấy người không xử lý sạch sẽ được hay sao?”
Người đàn ông chống hai khuỷu tay lên bàn, mười ngón đan nhau, ông ta thấp giọng nói: “Để ngừa vạn nhất.”
11235 thoáng nhìn ảnh chụp, tên tuổi và số hiệu trên thẻ bài rồi tươi cười đánh giá: “Đừng bảo ngài với Tiểu Thùy nhà ngài là thật nhá.”
Gã làm một dấu tay hạ lưu, còn sợ đối phương nhìn không hiểu mà cố ý giải thích: “Đúng là đồ chó đẻ.”
Sau đó gã ung dung nhấc lên cái bao to đựng cả đàn cả súng, còn lắc lư cái đầu vui vẻ nói: “Không thể tưởng tượng được cái này mà cũng di truyền, thế giới này thật là kỳ diệu, rất kỳ diệu.”
Ông già tóc bạc xanh mét mặt, run cả tay, nhưng mà có làm được gì đâu? Rất nhiều năm trước từ khi ông ta bị thằng cha 11235 này chọc điên tí nữa lên cơn nhồi máu cơ tim thì đã vô số lần thề, tương lai có thủ hạ đắc lực hơn, trước hết phải giết nó.
Hơn mười năm, 11235 vẫn vui vẻ như thường, ngược lại là ông ta…
Người đàn ông thở dài cúi đầu nhìn mu bàn tay đã lấm tấm đồi mồi, ngón tay vẫn còn run rẩy chẳng nghe khống chế. Ông ta lấy một lọ thuốc nhỏ nuốt vào một viên, nhắm mắt lại, hít sâu mấy lần, bấy giờ mới ổn định xuống.
Ông ta cảm nhận được mình đã già rồi, Trịnh Thanh Hoa có thể biến người thành quái vật, nhưng không thể biến một ông già thành thanh niên.
Thời gian mới là quy tắc vĩnh hằng trên thế giới này.
===============
Tô Khinh đứng ngốc nửa ngày với cái thùng nhỏ dưới chân mình. Trong cái rương đó là đủ loại dụng cụ khiến cho người ta hoa cả mắt, từ những máy dò năng lượng tinh chuẩn tiên tiến nhất trong truyền thuyết đến các thiết bị phòng hộ nhằm vào năng lượng dị thường đều không thiếu thứ gì. Nhưng khi mà chúng nó đều dán mác “Hứa Như Sùng” thì trở nên vô cùng đáng cân nhắc.
Đội Quy Linh quả thực là để cáo canh ổ gà, mượn mèo trông ao cá.
Một mình y ngồi trong phòng điều khiển, gạt tàn bên tay đã nhét đầy đầu lọc thuốc lá đến không thể nhét thêm được nữa. Căn phòng bị y làm cho ô nhiễm đến lượn lờ sương khói như Nam Thiên Môn, người ta vừa đẩy cửa tiến vào là có thể bị sặc khói mà nằm gục. Tiết Tiểu Lộ có thò mặt vào tìm y một lần, còn chưa nói xong đã nước mắt giàn dụa chạy mất.
Tô Khinh như không ý thức được mình đang đầu độc buồng phổi của bản thân, trong lòng nghĩ không biết Hứa Như Sùng đóng vai trò gì trong toàn bộ sự kiện này?
Nguyên nhân của sự tình là một vụ án__ Chuyện này y đã suy xét qua, có rất nhiều điểm cổ quái, mà cổ quái nhất chính là cứ như nó được đo ni đóng giày cho mình. Người phát hiện là Hứa Như Sùng, sau đó đối phương để lại manh mối không nhiều cũng không thiếu, vừa vặn xoay suy nghĩ của họ hướng tới “năng lượng tinh bên ngoài cơ thể” và “thực nghiệm song hạch”.
Trên thế giới này chỉ có hai người liên quan đến song hạch, một người là Tô Khinh, người còn lại chính là người chế tạo song hạch độc nhất vô nhị Trình Vị Chỉ, mà đối phương tận dụng thời cơ dùng một bức vẽ của Trình Ca hấp dẫn lực chú ý của y tới chỗ Trình Vị Chỉ.
Trình Vị Chỉ nghiên cứu học vấn, chỉ số IQ rất cao nhưng lại không khôn khéo, Tô Khinh muốn ông để lộ những điều mà y muốn nghe kì thực rất dễ dàng.
Quanh co lòng vòng___ Thật giống như có người nào đó khiến Hứa Như Sùng dẫn mình đi lầm đường, cuối cùng lại từng bước một đẩy Hứa Như Sùng dẫn lửa thiêu thân.
Hứa Như Sùng có vấn đề, có thể khẳng định được, nếu không thì giáo sư Trình sẽ không che giấu thay y, y cũng sẽ chẳng phải để lại một tờ giấy tối nghĩa mà đi. Mà giáo sư Trình giấu diếm cho y chắc chắn là cảm giác được vấn đề của y không lớn.
Hứa Như Sùng mai phục nhiều năm lại đột nhiên làm bại lộ chính mình một cách không hề có ý nghĩa, là vì cái gì?
Hay là… Trong Utopia có người muốn loại bỏ Hứa Như Sùng?
Tô Khinh dụi thuốc, đầu ngón tay y đã có chút ố vàng. Y không đổi sắc mặt dùng mũi chân đá đá cái hộp dưới chân, nghĩ bụng nếu trong này bỏ một quả bom mini thì có đánh chết mình cũng nhìn không ra, đến lúc nó nổ ầm một phát, bán sỉ thành bán lẻ, sạch sẽ biết bao nhiêu?
Hứa Như Sùng nếu muốn làm gì y thì thật sự không cần phải để lại tờ giấy như “Trăng soi bóng liễu đầu cành, hẹn chàng đến lúc tối trời gặp nhau” thế này, làm thế chẳng phải cởi quần đánh rắm sao? Y nhấc cái áo khoác vắt trên lưng ghế, lật lật mảnh dao trong túi áo, sau đó tùy tay khoác áo lên người, cúi đầu châm thêm một điếu thuốc, đút tay còn lại vào túi, cúi đầu híp mắt đi ra ngoài.
Hứa Như Sùng hẹn y ở vùng ngoại ô cách thành phố khoảng hơn một tiếng lái xe, ra khỏi quốc lộ, xuyên qua một trảng đồng ruộng lớn và thôn xã lẻ tẻ rồi đi bộ trên một con đường lầy lội suốt nửa giờ, vượt qua một vùng hoang vu nữa mới nhìn thấy một gò núi nhỏ.
Đằng sau một hàng cây táo chua so le không đều, Tô Khinh thấy Hứa Như Sùng hai má hõm sâu như u linh đứng đó.
Kính mắt của Hứa Như Sùng treo trên cổ áo để lộ đôi mắt thâm quầng, nhìn qua vừa tiều tụy vừa âm trầm.
Y gật đầu nói: “Cậu đến rồi.”
Địch không động thì ta không động, Tô Khinh ngậm thuốc đứng cách y hai ba mét, im lặng không lên tiếng đánh giá y.
Hứa Như Sùng nói: “Lúc thấy thằng nhóc cho cậu xem bức tranh, tôi đã biết bọn họ có ý tứ gì.”
Tô Khinh không hỏi đối phương thấy bằng cách nào, mỗi một linh kiện máy móc trong đội Quy Linh đều có khả năng là đôi mắt của thiên tài trước mắt y đây. Y chỉ hỏi: “Bọn họ là ai? Anh là ai?”
Hứa Như Sùng có chút run rẩy chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Bọn họ ở bất cứ nơi đâu, tôi… đã từng là một người trong số bọn họ.”
Đã từng?
Hứa Như Sùng nói tiếp: “Khi tôi và cậu mặt đối mặt đứng ở đây… Không, sớm hơn, từ lần đầu tiên tôi nói với đội trưởng Hồ về việc không nên nói thì đã không phải là người của họ nữa.”
Ấn tượng của Tô Khinh về Hứa Như Sùng từ trước tới nay đều là một con mọt sách vừa hơi ngốc ngốc vừa vô tư. Y chưa từng thấy trên mặt đối phương hiển hiện biểu cảm pha lẫn cả tuyệt vọng, sợ hãi, ngưng trọng và một cái gì đó phức tạp khó lòng nói rõ như hiện tại. Y phà ra một làn khói trắng, chờ Hứa Như Sùng nói tiếp.
“Khi gia nhập Utopia tôi vẫn còn là học sinh, cũng cuồng nhiệt vì lý tưởng của nó như tất cả những thành viên khác___ Loại cuồng nhiệt này các cậu không hiểu được đâu. Những người làm nghiên cứu khoa học như chúng tôi cả đời có thể phát hiện ra một hai cái định lý, đứng ở trên vai người khổng lồ, góp thêm một viên gạch vào tòa cao ốc khoa học mà những người đi trước xây dựng nên, đã là rất giỏi. Thế nhưng gia nhập Utopia thì không giống thế, chúng tôi đang sáng lập nên thế giới.”
Tô Khinh dụi tắt thuốc, không hề có ý thức bảo vệ môi trường mà ném đầu lọc xuống chân nghiền nghiền, bụng nghĩ tôi thấy mấy người đang phản nhân loại mới đúng.
Hứa Như Sùng bỗng nhiên ôm đầu như thể cực kì thống khổ. Y cúi gập người, thế nhưng Tô Khinh vừa nhìn đã thấy chẳng biết cả khuôn mặt y đã đẫm nước mắt từ bao giờ.
Tô Khinh không nói gì mà đứng một bên nhìn Hứa Như Sùng yên lặng rơi lệ rồi òa lên khóc lớn. Y lạnh lùng nói: “Đừng có khóc nữa, khóc cái rắm. Bao nhiêu người đã chết còn không biết đi đâu mà khóc kia kìa. Nè, tôi hỏi anh, anh và Trịnh Thanh Hoa có quan hệ gì? Ở trong Utopia rốt cuộc đang làm cái gì?”
Hứa Như Sùng khóc rất dữ, không trả lời.
Tô Khinh thiếu kiên nhẫn: “Rốt cuộc anh có nói hay không, bây giờ là tôi hỏi anh, chứ đợi mấy người Hồ Bất Quy phát hiện ra thì anh không còn cơ hội mà nói nữa đâu___ Anh gọi tôi ra đây làm gì?”
“Trịnh Thanh Hoa… Trịnh Thanh Hoa là cha nuôi của tôi.” Hứa Như Sùng nói, “Năm đó là ông ta đề cử tôi đến học tập ở chỗ thầy Trình. Lúc đó họ còn chưa trở mặt với nhau.”
Tô Khinh sửng sốt___ Con nuôi của Trịnh Thanh Hoa? Lão giáo sư Trịnh trước nay chỉ sinh hoạt trong truyền thuyết giấu đầu hở đuôi giờ lại đẩy đứa trẻ do chính mình nuôi lớn ra làm vật hi sinh là có ý gì?
Y âm thầm suy nghĩ đủ đường, Hứa Như Sùng lại tiếp tục đứt quãng nói: “Tôi biết, tôi biết… Ý niệm của chúng tôi đều sai rồi. Nhiều năm như vậy, giấc mộng mà tôi kiên trì níu giữ, cả cuộc sống của tôi đều là sai lầm, thậm chí là tà ác.”
“Nhóm người đội trưởng Hồ đối xử với tôi quá tốt, tốt đến mức tôi…”
“Tôi phải làm gì bây giờ? Rốt cuộc tôi phải làm gì bây giờ?”
Tô Khinh thốt nhiên dấy lên cảm giác bị nhìn trộm mãnh liệt, cảm giác này rất quen thuộc___ Chính là tay súng bắn tỉa kia! Lông tơ của y đều dựng thẳng hết lên, giữa ngón tay lập tức xuất hiện một phiến dao mỏng: “Hứa Như Sùng.”
Tô Khinh gọi to một tiếng, thế nhưng Hứa Như Sùng dường như không hề nghe thấy. Y ngồi xổm trên mặt đất, tiếng nói càng ngày càng nhỏ, ánh mắt càng ngày càng mê mang, như thể đã rơi vào thế giới của chính mình, lý tưởng và hiện thực va chạm kịch liệt trong đầu óc y.
Lúc này Tô Khinh đã phát hiện ra điểm bất thường___ Từ lỗ mũi của Hứa Như Sùng bắt đầu chảy máu, máu tươi ròng ròng đọng lại trên trảng cỏ trước mặt y. Ánh mắt của 11235 vẫn như giòi bám trên xương, Tô Khinh hét lớn:“Hứa Như Sùng!”
Hứa Như Sùng vạn phần bất thường rốt cuộc cũng phản ứng với tiếng gọi của Tô Khinh mà từ từ ngẩng đầu, chậm chạp nhìn y một cái, sau đó há miệng phát ra một tiếng thét chói tai bén nhọn không giống con người. Âm thanh ấy giống như một cái dùi xuyên thẳng qua lỗ tai quá mức nhạy cảm của Tô Khinh. Trong đầu y nổ vang một tiếng, suýt nữa thì đứng không vững.
Trên mặt đất xuất hiện một tấm lưới lớn lấp lánh ánh bạc. Tô Khinh phản ứng cực nhanh lui vội ra ngoài nhưng vẫn bị vây ở bên trong. Đầu gối y mềm nhũn, cả người quỳ rạp xuống___ Cảm giác này giống hệt như khi chạm tới chiếc vòng trên thi thể của Đổng Kiến Quốc, đương nhiên là còn mãnh liệt hơn không biết bao nhiêu lần.
Một viên đạn bắn vụt đến trong khoảnh khắc y không thể tránh thoát ấy.
Kỉ lục cao nhất của gã là ba miếng ngoạm xong một bát cơm, từ miệng đến thực quản đều làm từ cao su, có thể co dãn vô hạn.
Một ông già tóc bạc ngồi bên tay trái 11235 đẩy một đĩa chân gà xông khói về phía gã, vừa mở miệng muốn nói lại bị gã thò đũa chặn cái đĩa lại. Vị sát thủ không chuẩn cách rút ra vài giây trong sự nghiệp ăn cơm liếc ông già bằng ánh mắt âm trầm: “Tôi không ăn cái này, cũng không bắt người.”
Nói xong lại vùi đầu xuống: “Chuyện của người sống đừng tìm tôi, hơn nữa, tôi không đi cùng với ngu ngốc.”
Người đàn ông luống tuổi hàm dưỡng cực tốt. Ông ta không nói gì, chỉ cúi đầu cười rồi nhẹ giọng nói: “Đừng cứ đối nghịch với giáo sư Trịnh mãi thế…”
“Trịnh Thanh Hoa?” 11235 không thèm ngẩng đầu, mồm ngậm đầy cơm, mơ hồ nói, “Lão là kẻ ngu ngốc nhất.”
Người đàn ông cau mày.
11235 liếc mắt nhìn ông ta, lại đơm cho mình một bát cơm đầy rồi không hề khách khí quét sạch cả bàn đồ ăn chất lên cái bát có ngọn. Sau đó gã cắm đầu chui vào đống thức ăn như muốn dìm mình chết đuối luôn trong bát cơm, ấy thế mà cái miệng nói chuyện vẫn không bị cản trở: “Tôi nói cho ông biết nha họ Phí kia, ông bỏ tiền ra nuôi tôi, bảo tôi giết người cho ông, ờ được, không vấn đề gì, nghề của tôi rồi. Cơ mà ông không bỏ tiền để tôi đi bắt người với nói lời dễ nghe đâu phải không?”
Người đàn ông thở dài, dù có là một con bạch nhãn lang đi chăng nữa, mình cho nó ăn uống cung phụng nó bao nhiêu năm như thế, tuy không trông cậy nó có bao nhiêu trung thành, nhưng ít nhất cũng phải giả vờ hiền lành không cắn người mới đúng chứ.
“Ăn xong rồi.” 11235 đứng lên lau miệng, phang một câu rất không thành ý, “Cám ơn nhá, đi đây.”
“Từ từ.” Người đàn ông lấy ra vật gì đó như thẻ bài từ túi áo, mặt trái hướng lên trên, áp sát bàn bay tới bên tay 11235, ông ta có chút bất đắc dĩ nói, “Vậy làm việc của cậu đi.”
11235 huýt sáo nhặt thẻ bài đến trước mặt nhìn qua, có chút nghi hoặc: “Vụ này mà phải dùng đến tôi? Tiểu Thùy nhà mấy người không xử lý sạch sẽ được hay sao?”
Người đàn ông chống hai khuỷu tay lên bàn, mười ngón đan nhau, ông ta thấp giọng nói: “Để ngừa vạn nhất.”
11235 thoáng nhìn ảnh chụp, tên tuổi và số hiệu trên thẻ bài rồi tươi cười đánh giá: “Đừng bảo ngài với Tiểu Thùy nhà ngài là thật nhá.”
Gã làm một dấu tay hạ lưu, còn sợ đối phương nhìn không hiểu mà cố ý giải thích: “Đúng là đồ chó đẻ.”
Sau đó gã ung dung nhấc lên cái bao to đựng cả đàn cả súng, còn lắc lư cái đầu vui vẻ nói: “Không thể tưởng tượng được cái này mà cũng di truyền, thế giới này thật là kỳ diệu, rất kỳ diệu.”
Ông già tóc bạc xanh mét mặt, run cả tay, nhưng mà có làm được gì đâu? Rất nhiều năm trước từ khi ông ta bị thằng cha 11235 này chọc điên tí nữa lên cơn nhồi máu cơ tim thì đã vô số lần thề, tương lai có thủ hạ đắc lực hơn, trước hết phải giết nó.
Hơn mười năm, 11235 vẫn vui vẻ như thường, ngược lại là ông ta…
Người đàn ông thở dài cúi đầu nhìn mu bàn tay đã lấm tấm đồi mồi, ngón tay vẫn còn run rẩy chẳng nghe khống chế. Ông ta lấy một lọ thuốc nhỏ nuốt vào một viên, nhắm mắt lại, hít sâu mấy lần, bấy giờ mới ổn định xuống.
Ông ta cảm nhận được mình đã già rồi, Trịnh Thanh Hoa có thể biến người thành quái vật, nhưng không thể biến một ông già thành thanh niên.
Thời gian mới là quy tắc vĩnh hằng trên thế giới này.
===============
Tô Khinh đứng ngốc nửa ngày với cái thùng nhỏ dưới chân mình. Trong cái rương đó là đủ loại dụng cụ khiến cho người ta hoa cả mắt, từ những máy dò năng lượng tinh chuẩn tiên tiến nhất trong truyền thuyết đến các thiết bị phòng hộ nhằm vào năng lượng dị thường đều không thiếu thứ gì. Nhưng khi mà chúng nó đều dán mác “Hứa Như Sùng” thì trở nên vô cùng đáng cân nhắc.
Đội Quy Linh quả thực là để cáo canh ổ gà, mượn mèo trông ao cá.
Một mình y ngồi trong phòng điều khiển, gạt tàn bên tay đã nhét đầy đầu lọc thuốc lá đến không thể nhét thêm được nữa. Căn phòng bị y làm cho ô nhiễm đến lượn lờ sương khói như Nam Thiên Môn, người ta vừa đẩy cửa tiến vào là có thể bị sặc khói mà nằm gục. Tiết Tiểu Lộ có thò mặt vào tìm y một lần, còn chưa nói xong đã nước mắt giàn dụa chạy mất.
Tô Khinh như không ý thức được mình đang đầu độc buồng phổi của bản thân, trong lòng nghĩ không biết Hứa Như Sùng đóng vai trò gì trong toàn bộ sự kiện này?
Nguyên nhân của sự tình là một vụ án__ Chuyện này y đã suy xét qua, có rất nhiều điểm cổ quái, mà cổ quái nhất chính là cứ như nó được đo ni đóng giày cho mình. Người phát hiện là Hứa Như Sùng, sau đó đối phương để lại manh mối không nhiều cũng không thiếu, vừa vặn xoay suy nghĩ của họ hướng tới “năng lượng tinh bên ngoài cơ thể” và “thực nghiệm song hạch”.
Trên thế giới này chỉ có hai người liên quan đến song hạch, một người là Tô Khinh, người còn lại chính là người chế tạo song hạch độc nhất vô nhị Trình Vị Chỉ, mà đối phương tận dụng thời cơ dùng một bức vẽ của Trình Ca hấp dẫn lực chú ý của y tới chỗ Trình Vị Chỉ.
Trình Vị Chỉ nghiên cứu học vấn, chỉ số IQ rất cao nhưng lại không khôn khéo, Tô Khinh muốn ông để lộ những điều mà y muốn nghe kì thực rất dễ dàng.
Quanh co lòng vòng___ Thật giống như có người nào đó khiến Hứa Như Sùng dẫn mình đi lầm đường, cuối cùng lại từng bước một đẩy Hứa Như Sùng dẫn lửa thiêu thân.
Hứa Như Sùng có vấn đề, có thể khẳng định được, nếu không thì giáo sư Trình sẽ không che giấu thay y, y cũng sẽ chẳng phải để lại một tờ giấy tối nghĩa mà đi. Mà giáo sư Trình giấu diếm cho y chắc chắn là cảm giác được vấn đề của y không lớn.
Hứa Như Sùng mai phục nhiều năm lại đột nhiên làm bại lộ chính mình một cách không hề có ý nghĩa, là vì cái gì?
Hay là… Trong Utopia có người muốn loại bỏ Hứa Như Sùng?
Tô Khinh dụi thuốc, đầu ngón tay y đã có chút ố vàng. Y không đổi sắc mặt dùng mũi chân đá đá cái hộp dưới chân, nghĩ bụng nếu trong này bỏ một quả bom mini thì có đánh chết mình cũng nhìn không ra, đến lúc nó nổ ầm một phát, bán sỉ thành bán lẻ, sạch sẽ biết bao nhiêu?
Hứa Như Sùng nếu muốn làm gì y thì thật sự không cần phải để lại tờ giấy như “Trăng soi bóng liễu đầu cành, hẹn chàng đến lúc tối trời gặp nhau” thế này, làm thế chẳng phải cởi quần đánh rắm sao? Y nhấc cái áo khoác vắt trên lưng ghế, lật lật mảnh dao trong túi áo, sau đó tùy tay khoác áo lên người, cúi đầu châm thêm một điếu thuốc, đút tay còn lại vào túi, cúi đầu híp mắt đi ra ngoài.
Hứa Như Sùng hẹn y ở vùng ngoại ô cách thành phố khoảng hơn một tiếng lái xe, ra khỏi quốc lộ, xuyên qua một trảng đồng ruộng lớn và thôn xã lẻ tẻ rồi đi bộ trên một con đường lầy lội suốt nửa giờ, vượt qua một vùng hoang vu nữa mới nhìn thấy một gò núi nhỏ.
Đằng sau một hàng cây táo chua so le không đều, Tô Khinh thấy Hứa Như Sùng hai má hõm sâu như u linh đứng đó.
Kính mắt của Hứa Như Sùng treo trên cổ áo để lộ đôi mắt thâm quầng, nhìn qua vừa tiều tụy vừa âm trầm.
Y gật đầu nói: “Cậu đến rồi.”
Địch không động thì ta không động, Tô Khinh ngậm thuốc đứng cách y hai ba mét, im lặng không lên tiếng đánh giá y.
Hứa Như Sùng nói: “Lúc thấy thằng nhóc cho cậu xem bức tranh, tôi đã biết bọn họ có ý tứ gì.”
Tô Khinh không hỏi đối phương thấy bằng cách nào, mỗi một linh kiện máy móc trong đội Quy Linh đều có khả năng là đôi mắt của thiên tài trước mắt y đây. Y chỉ hỏi: “Bọn họ là ai? Anh là ai?”
Hứa Như Sùng có chút run rẩy chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Bọn họ ở bất cứ nơi đâu, tôi… đã từng là một người trong số bọn họ.”
Đã từng?
Hứa Như Sùng nói tiếp: “Khi tôi và cậu mặt đối mặt đứng ở đây… Không, sớm hơn, từ lần đầu tiên tôi nói với đội trưởng Hồ về việc không nên nói thì đã không phải là người của họ nữa.”
Ấn tượng của Tô Khinh về Hứa Như Sùng từ trước tới nay đều là một con mọt sách vừa hơi ngốc ngốc vừa vô tư. Y chưa từng thấy trên mặt đối phương hiển hiện biểu cảm pha lẫn cả tuyệt vọng, sợ hãi, ngưng trọng và một cái gì đó phức tạp khó lòng nói rõ như hiện tại. Y phà ra một làn khói trắng, chờ Hứa Như Sùng nói tiếp.
“Khi gia nhập Utopia tôi vẫn còn là học sinh, cũng cuồng nhiệt vì lý tưởng của nó như tất cả những thành viên khác___ Loại cuồng nhiệt này các cậu không hiểu được đâu. Những người làm nghiên cứu khoa học như chúng tôi cả đời có thể phát hiện ra một hai cái định lý, đứng ở trên vai người khổng lồ, góp thêm một viên gạch vào tòa cao ốc khoa học mà những người đi trước xây dựng nên, đã là rất giỏi. Thế nhưng gia nhập Utopia thì không giống thế, chúng tôi đang sáng lập nên thế giới.”
Tô Khinh dụi tắt thuốc, không hề có ý thức bảo vệ môi trường mà ném đầu lọc xuống chân nghiền nghiền, bụng nghĩ tôi thấy mấy người đang phản nhân loại mới đúng.
Hứa Như Sùng bỗng nhiên ôm đầu như thể cực kì thống khổ. Y cúi gập người, thế nhưng Tô Khinh vừa nhìn đã thấy chẳng biết cả khuôn mặt y đã đẫm nước mắt từ bao giờ.
Tô Khinh không nói gì mà đứng một bên nhìn Hứa Như Sùng yên lặng rơi lệ rồi òa lên khóc lớn. Y lạnh lùng nói: “Đừng có khóc nữa, khóc cái rắm. Bao nhiêu người đã chết còn không biết đi đâu mà khóc kia kìa. Nè, tôi hỏi anh, anh và Trịnh Thanh Hoa có quan hệ gì? Ở trong Utopia rốt cuộc đang làm cái gì?”
Hứa Như Sùng khóc rất dữ, không trả lời.
Tô Khinh thiếu kiên nhẫn: “Rốt cuộc anh có nói hay không, bây giờ là tôi hỏi anh, chứ đợi mấy người Hồ Bất Quy phát hiện ra thì anh không còn cơ hội mà nói nữa đâu___ Anh gọi tôi ra đây làm gì?”
“Trịnh Thanh Hoa… Trịnh Thanh Hoa là cha nuôi của tôi.” Hứa Như Sùng nói, “Năm đó là ông ta đề cử tôi đến học tập ở chỗ thầy Trình. Lúc đó họ còn chưa trở mặt với nhau.”
Tô Khinh sửng sốt___ Con nuôi của Trịnh Thanh Hoa? Lão giáo sư Trịnh trước nay chỉ sinh hoạt trong truyền thuyết giấu đầu hở đuôi giờ lại đẩy đứa trẻ do chính mình nuôi lớn ra làm vật hi sinh là có ý gì?
Y âm thầm suy nghĩ đủ đường, Hứa Như Sùng lại tiếp tục đứt quãng nói: “Tôi biết, tôi biết… Ý niệm của chúng tôi đều sai rồi. Nhiều năm như vậy, giấc mộng mà tôi kiên trì níu giữ, cả cuộc sống của tôi đều là sai lầm, thậm chí là tà ác.”
“Nhóm người đội trưởng Hồ đối xử với tôi quá tốt, tốt đến mức tôi…”
“Tôi phải làm gì bây giờ? Rốt cuộc tôi phải làm gì bây giờ?”
Tô Khinh thốt nhiên dấy lên cảm giác bị nhìn trộm mãnh liệt, cảm giác này rất quen thuộc___ Chính là tay súng bắn tỉa kia! Lông tơ của y đều dựng thẳng hết lên, giữa ngón tay lập tức xuất hiện một phiến dao mỏng: “Hứa Như Sùng.”
Tô Khinh gọi to một tiếng, thế nhưng Hứa Như Sùng dường như không hề nghe thấy. Y ngồi xổm trên mặt đất, tiếng nói càng ngày càng nhỏ, ánh mắt càng ngày càng mê mang, như thể đã rơi vào thế giới của chính mình, lý tưởng và hiện thực va chạm kịch liệt trong đầu óc y.
Lúc này Tô Khinh đã phát hiện ra điểm bất thường___ Từ lỗ mũi của Hứa Như Sùng bắt đầu chảy máu, máu tươi ròng ròng đọng lại trên trảng cỏ trước mặt y. Ánh mắt của 11235 vẫn như giòi bám trên xương, Tô Khinh hét lớn:“Hứa Như Sùng!”
Hứa Như Sùng vạn phần bất thường rốt cuộc cũng phản ứng với tiếng gọi của Tô Khinh mà từ từ ngẩng đầu, chậm chạp nhìn y một cái, sau đó há miệng phát ra một tiếng thét chói tai bén nhọn không giống con người. Âm thanh ấy giống như một cái dùi xuyên thẳng qua lỗ tai quá mức nhạy cảm của Tô Khinh. Trong đầu y nổ vang một tiếng, suýt nữa thì đứng không vững.
Trên mặt đất xuất hiện một tấm lưới lớn lấp lánh ánh bạc. Tô Khinh phản ứng cực nhanh lui vội ra ngoài nhưng vẫn bị vây ở bên trong. Đầu gối y mềm nhũn, cả người quỳ rạp xuống___ Cảm giác này giống hệt như khi chạm tới chiếc vòng trên thi thể của Đổng Kiến Quốc, đương nhiên là còn mãnh liệt hơn không biết bao nhiêu lần.
Một viên đạn bắn vụt đến trong khoảnh khắc y không thể tránh thoát ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook